Edit: Ớt Hiểm
“Khuya rồi sao phúc tấn còn chưa ngủ?” Dận Chân đưa tay vờ đỡ, ý bảo Na Lạp thị đứng lên.
Na Lạp thị mỉm cười: “Hoằng Thời mau lớn, đôi hài mới may mấy tháng trước đã chật rồi, thiếp thân phải tranh thủ may đôi mới chứ không Hoằng Thời lại bị ôm chân; còn Niên muội muội nữa, vài tháng nữa là lâm bồn rồi, người làm đích Ngạch nương như thiếp thân nói gì thì cũng phải tự tay may vài cái tiểu y để làm quà gặp mặt.” Nói tới đây, nàng thở dài rất nhẹ: “Nếu cái thai này của Niên muội muội là nam hài thì tốt quá, Phúc Nghi đáng thương kia, ai nhớ tới cũng thấy đau lòng.”
Chẳng hiểu sao khi Na Lạp thị nhắc tới Phúc Nghi, trong đầu Dận Chân lại hiện lên cảnh Lăng Nhã ôm khư khư cái gối trong lồng ngực...
Niên thị và Phúc Nghi tốt xấu gì cũng được làm mẫu tử mấy chục ngày, còn hài tử của Lăng Nhã vừa ra đời đã chết, hoài thai bảy tháng, ngay cả một tiếng khóc cũng chẳng được nghe...
Nghĩ vậy, tim Dận Chân lại nhói lên, né tránh ánh mắt của Na Lạp thị, hắn tiện tay cầm đồ vật trên bàn lên, là một đôi hài nhỏ, cùng lắm chỉ bằng nửa bàn tay của hắn, mũi hài thêu hình con dơi ngụ ý chúc phúc, mắt dơi được điểm xuyến bằng ngọc thượng hạng, vô cùng sinh động.
“Có được Ngạch nương như nàng cũng là phúc khí của Hoằng Thời và Linh Tịch.” Nói xong, Dận Chân đột nhiên chuyển đề tài: “Phúc tấn đã từng tới biệt viện lần nào chưa?”
Nghe tháy hai chữ ‘biệt viện’, mí mắt Na Lạp thị chợt động, nhưng nét mặt vẫn vô cùng thản nhiên: “Ung Quận vương phủ có nhiều biệt viện như vậy, không biết Vương gia nói cái nào?”
“Là biệt viện ở ngoại ô phía Tây kinh thành.” Lúc nói câu này, Dận Chân nhìn xoáy vào gương mặt của Na Lạp thị, cốt để xem nàng có vì mấy chữ vừa rồi mà chột dạ hay không, hôm nay, khi nhìn thấy biệt viện hoang tàn, hắn từng nghi ngờ có khi nào Na Lạp thị biết rõ điều đó nên mới cố tình đưa Lăng Nhã tới.
Giam cầm ở biệt viện, nghe qua tưởng đâu là đặc ân, nhưng chỉ có ai chứng kiến tận mắt mới hiểu, ở đó, ngay cả việc tìm được một nơi che mưa chắn gió cũng là điều khó khăn; nhưng hiện giờ có vẻ như mình đã nghĩ nhiều rồi.
Không ai biết tim của Na Lạp thị đang đập thình thịch, Phỉ Thúy đứng sau lưng nàng đang cúi đầu hòng giấu đi nét mặt khác thường, trong phòng đang ấm áp như mừa xuân, nhưng lòng bàn tay đã ướt lạnh.
Ánh nến đỏ rực xuyên qua đèn lưu li tạo thành quầng sáng tầng tầng lớp lớp chiếu lên mặt từng người, tiếc rằng ánh nến có thể soi rõ mặt, song chẳng thế nào soi thấu lòng người.
Na Lạp thị nghiêng đầu trầm ngâm một lát, ngọc đông lăng của cây trâm phượng rũ xuống bên mái, đung đưa dưới ánh nến ôn hòa dễ chịu như giọng nói của nàng: “Thiếp thân nhớ rồi, đó là nơi giam cầm thứ dân Nữu Hỗ Lộc thị, lúc đó là do thiếp thân đề nghị, đưa nàng ta tới đó dốc lòng lễ Phật chuộc lại tội nghiệt do mình gây ra. Sao tự dưng hôm nay Vương gia lại nhớ tới, hay là ở biệt viện có chuyện gì?”
Dận Chân ừ một tiếng: “Nàng chưa từng tới đó nên không biết, nói là biệt viện, nhưng chẳng khác gì nhà hoang, phòng ốc đổ nát hơn phân nửa, chỉ còn lại vài gian hạ nhân miễn cưỡng thì cũng ở được, nhưng cũng là gió lùa khắp nơi. Nếu hôm nay không biết tin biệt viện xảy ra hỏa hoạn, thì tới giờ ta vẫn chưa biết điều này.”
“Cái gì? Biệt viện bị cháy sao?” Na Lạp thị thất kinh, Dận Chân chưa kịp trả lời nàng đã hỏi: “Vậy muội muội có sao không?”
“Phiền nàng nghĩ cho nàng ấy.” Ánh mắt Dận Chân hơi xa xăm: “Nàng ấy không sao, có điều hai tên trông coi biệt viện đã chết cháy rồi.”
Nghe vậy, Na Lạp thị ôm ngực vui mừng: “Vậy thì thiếp thân yên tâm rồi, tuy lúc đó muội muội nhất thời hồ đồ phạm phải tội không nên phạm, nhưng dù sao thiếp thân và nàng ta cũng từng là tỷ muội, thiếp thân thật sự không muốn nàng ta có chuyện gì. Còn về việc Vương gia nói biệt viện cũ nát, đó cũng chẳng phải chuyện gì lớn sao, để ngày mai thiếp thân cho người tới đó tu sửa lại, dù muội muội đã là thứ dân, nhưng cũng từng là người của Ung Quận vương phủ, không nên bạc đãi quá. Chẳng hay...” Nàng bình tĩnh liếc nhìn Dận Chân, hỏi thử: “Lễ Phật lâu như vậy rồi, chẳng hay muội muội có bớt oán hận chút nào chưa?”
Nghe Na Lạp thị hỏi vậy, Dận Chân lập tức cười khổ, ngồi xuống ghế day day trán: “Nàng yên tâm, hiện tại nàng ấy chẳng biết thù hận là gì.”
“Vậy là muội muội đã được Phật cảm hóa rồi, có thể xem đây là chuyện tốt, nhưng sao nhìn Vương gia lại có vẻ không vui?”
Đón nhận ánh mắt khó hiểu của Na Lạp thị, Dận Chân nặng nề trả lời: “Không phải được Phật cảm hóa, mà là... nàng ấy điên rồi. Chỉ mới mấy ngày thôi, tự nhiên lại phát điên, nhận không ra ai cũng chẳng phân biệt được bốn mùa, suốt ngày ôm cái gối nhỏ, xem nó như tiểu hài tử chết yểu kia. Haizz, ta đã bảo Cẩu Nhi ngày mai vào cung thỉnh Từ Thái y tới, hi vọng hắn có cách chữa trị.”
Na Lạp thị khẽ nhếch môi thơm, hơn nửa ngày mới khôi phục lại được tinh thần, sắc mặt bi thương nói: “Không ngờ tình cảnh của muội muội lại đáng thương như thế, haizz, thiếp thân là người từng mất đi hài tử nên hiểu rõ nỗi đau này, năm đó, nếu không có Vương gia luôn cận kề an ủi thì không biết thiếp thân sẽ ra sao. Ôi, nhắc tới cũng phải thông cảm cho muội muội, lúc đó muội muội còn trẻ, không thể chấp nhận được cảnh người khác được sủng ái hơn mình nên mới nhất thời xúc động phạm phải tội tày trời, dẫn tới nông nỗi như hôm nay, sau này cứ để nàng ta ở biệt viện tu dưỡng là được.”
Nàng lau khóe mắt hơi ướt, nhớ tới mấy câu nói lúc nãy của Dận Chân, trong lòng thấy hơi bất an, mới thận trọng tiếp: “Thiếp thân nghe nói bệnh điên không chữa được, Từ Thái y thật sự có cách sao?”
“Có hay không cũng phải thử mới biết được.” Nặng nề buông một câu, Dận Chân ngáp dài đứng lên: “Khuya rồi, phúc tấn nghỉ ngơi sớm đi, hài này mai thêu tiếp cũng được.”
Thấy Dận Chân tính đi, Na Lạp thị vội đứng lên tiễn, đợi Dận Chân khuất dạng rồi mặt nàng mới dần đanh lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm khăn trải bàn bằng nhung do Tây dương tiến cống, cặp mắt tưởng chừng như có lửa.
“Chủ tử...” Phỉ Thúy vừa thốt ra hai chữ đã thấy Na Lạp thị giật mạnh khăn trải bàn, đồ vật trên bàn cũng theo đó mà rơi tứ tán, chỉ riêng bình trà có quai bằng bạch ngọc may mắn được Tam Phúc chụp được, nên không vỡ nát như mấy chén trà.
“Nữu Hỗ Lộc thị!” Na Lạp thị nắm chặt khăn trả bàn trong tay, nghiến răng rít lên mấy chữ, nàng không hề muốn gọi cái tên này, nhưng lại bị ép nhắc liên tục hết lần này tới lần khác.
Lúc Tam Phúc báo cho nàng biết Nữu Hỗ Lộc thị đã phát điên đúng như mong muốn của nàng, tưởng đâu từ nay nàng không cần phải nghĩ tới cái tên này nữa, chưa từng nghĩ người nhắc tới lại là Dận Chân, biệt viện cháy hắn vội đi thăm nàng ta không nói, lại còn muốn thỉnh Từ Thái y, Dận Chân, quả nhiên đối với Nữu Hỗ Lộc thị vẫn còn tình ý, đáng giận, thật sự đáng giận!
Tam Phúc đặt ấm trà lên bàn, cẩn thận nói: “Xin chủ tử bớt giận, thật ra Vương gia muốn mời Từ Thái y cũng không sao, theo nô tài biết, bệnh điên không chữa được, đợi một thời gian, Vương gia không đủ kiên nhẫn cũng sẽ từ bỏ mà thôi.”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngươi quên Qua Nhĩ Giai thị rồi sao?” Na Lạp thị lạnh lùng phun ra câu này: “Tuy Hoằng Huy là do Lý thị hãm hại, nhưng nếu không tại Nữu Hỗ Lộc thị chỉ Hoằng Huy chơi diều thì mắc mớ gì Hoằng Huy lại tới Kiêm Gia trì, tạo điều kiện cho Lý thị lòng lang dạ thú có cơ hội ra tay? Đời này kiếp này ta không muốn nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc thị xuất hiện trong Ung Quận vương phủ nữa!”
Vào năm Khang Hi thứ bốn mươi sáu, Nhiễm tâm độc bộc phát trên người của Qua Nhĩ Giai thị, có điều chất độc được xưng là vô phương cứu chữa này không lấy được mạng của Qua Nhĩ Giai thị, chỉ khiến nàng nằm liệt trên giường suốt nửa năm.
Từ lúc Nữu Hỗ Lộc thị bị đày tới biệt viện, chưa bao giờ Dận Chân nhắc tới tên nàng, nhưng tối này, hắn nhắc rồi lại nhắc, điều này khiến Na Lạp thị vô cùng sợ hãi.