Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 171

Edit: Ớt Hiểm

Vậy là cứ cách mấy ngày Dung Viễn lại đến biệt viện bắt mạch cho Lăng Nhã một lần, hắn thừa biết Lăng Nhã giả điên, nên sẽ không kê thuốc chữa bệnh, phương thuốc hắn kê lúc nào cũng có hai tờ, một là để đối phó, trong đó hẳn là các vị thuốc trị bệnh điên; tờ còn lại sẽ giao cho Mặc Ngọc đi bốc thuốc thật, đều là thuốc bổ bồi dưỡng cơ thể.

Hắn không hề hỏi tại sao Lăng Nhã phải giả điên dù có rất nhiều cơ hội; với hắn mà nói, chỉ cần bảo vệ được Lăng Nhã, chỉ cần được ở cạnh nàng là đủ rồi, còn lại, hắn không can thiệp, cũng không muốn can thiệp.

Ung Quận vương phủ dĩ nhiên nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn biết trong lòng Lăng Nhã có quá nhiều yêu thương và thù hận, không buông xuống được, khúc mắc cùng ràng buộc buộc nàng phải đi con đường này! Hắn chỉ mong, bản thân mình luôn có cơ hội để bảo vệ nàng, để không ai có thể tổn thương nàng.

Những ngày sau đó, có một nữ nhân mắt ngọc mày ngài hay đi theo Dung Viễn tới biệt viện, nàng nói mình chỉ là một cung nữ đi theo Từ Thái y, nhưng Lăng Nhã không tin cho lắm, chưa nói tới dung mạo, chỉ riêng động tác đưa tay nhấc chân của nàng thôi cũng toát ra quý khí mà không phải một cung nữ bình thường có được, tựa như vừa sinh ra đã có, thần thái này Lăng Nhã đã từng cảm nhận được trên người của Dận Chân, Dận Tự cũng vậy.

Cách đối xử của Dung Viễn dành cho nàng cũng rất lạ, khách khí mà hờ hững, không sai bảo nàng làm bất cứ gì. Mà không biết có phải do thường đi theo Dung Viễn hay không mà nữ nhân này vô cùng thông hiểu dược lý, tên dược liệu thì càng thuộc làu làu, hay buột miệng gọi tên những loại thuốc mà mấy người Mặc Ngọc bốc về. Để tránh bị phát hiện, mấy người Mặc Ngọc không thể không bốc thêm một phương thuốc nữa để đối phó.

Thân phận của nữ nhân này có vẻ rất thần bí, cho đến một hôm Cẩu Nhi phụng mệnh Dận Chân tới biệt viện, nhìn thấy nàng ta thì chấn động, lập tức quỳ rạp xuống đất, miệng không ngừng hô: “Đôn Khác công chúa cát tường.” Nhờ vậy mới biết, thì ra nàng là nữ nhi thứ mười lăm của đương kim Hoàng thượng, tên là Tịnh Tuyết, do Kính tần Chương Giai thị thân sinh, ra đời không bao lâu liền được phong làm Hòa Thạc Đôn Khác Công chúa, là một trong những Hoàng nữ được Khang Hi yêu thương nhất.

Cũng vào hôm đó, Lý Vệ trèo tường lén nhìn Đôn Khác Công chúa rời khỏi biệt viện, nàng vừa bước ra khỏi cổng, lập tức có mấy chục nam nhân thân thủ nhanh nhẹ từ góc khuất bước ra, lẳng lặng tiến tới hành lễ với nàng, lại có thêm mấy người nữa nâng kiệu tới, mấy kiệu phu này trông cũng rất tinh anh, vừa nhìn đã biết thân thủ bất phàm, chắc đều là đại nội thị vệ cải trang, phụ trách việc âm thầm bảo vệ Đôn Khác Công chúa.

Công chúa là nữ nhi của Hoàng đế, với thân phận tôn quý của mình, các nàng tuyệt đối không được bước ra khỏi Tử Cấm Thành trước khi xuất giá, vậy mà Đôn Khác Công chúa lại có thể tự do ra vào cấm cung, ngay cả nhận được muôn vàn sủng ái, đây cũng không phải là một việc dễ dàng, đã vậy nàng lại ra khỏi cung chỉ để đi cùng Dung Viễn, thật sự khiến người không tin nổi.

Một lần, nhân lúc không có ai, Lăng Nhã từng đề cập chuyện này với Dung Viễn, hắn chỉ hờ hững trả lời rằng vì Đôn Khác Công chúa có hứng thú với y thuật, đặc biệt là những căn bệnh khó chữa, trong lúc vô tình biết hắn đang trị bệnh điên thì rất tò mò, liền tới cầu xin Khang Hi cho mình xuất cung, ngoài ra chẳng có gì khác,

“Thật không?” Lăng Nhã mỉm cười nhìn thái độ bình tĩnh của Dung Viễn: “Chẳng phải vì Đôn Khác Công chúa có ấn tượng tốt với Từ Thái y sao?” Nàng rất tinh tế, ngay từ lần đầu tiên Đôn Khác Công chúa xuất hiện ở biệt viện, nàng đã để ý rồi, tuy không nói chuyện, nhưng nàng ta thường lén nhìn Dung Viễn, ý cười cứ tự nhiên ở trên môi.

Gương mặt thanh tú của Dung Viễn ửng đỏ, trách nhẹ: “Đừng có nói bậy, Đôn Khác Công chúa là kim chi ngọc diệp, còn ta chỉ là một Thái y nhỏ bé, lại là người Hán, sao mà phù hợp được.”

“Đương kim Hoàng thượng cũng đâu có câu nệ chuyện này, nếu không đã chẳng hết lần này tới lần khác để cho Mãn Hán kết thông gia với nhau. Ta thấy Đôn Khác Công chúa rất tốt, tuy là lá ngọc cành vàng nhưng lại vô cùng gần gũi.”

“Đôn Khác Công chúa dĩ nhiên là tốt, nhưng liên quan gì đến ta?” Dung Viễn cất miếng đệm lót để bắt mạch vào hòm thuốc bên người.

Lăng Nhã thở dài, nhìn bình hoa mai do Mặc Ngọc cố tình bẻ về, nói: “Hết năm nay là huynh hai mươi ba tuổi rồi, chẳng lẽ tính cả đời không thành gia lập thất hay sao?”

“Thê tử ta muốn cưới chỉ có một người, những nữ nhân khác dù tốt tới mấy cũng không liên quan.” Hắn nói, ánh mắt lạnh như sương sớm, tuy đã nhiều nắm, nhưng trái tim của hắn vẫn chưa hề thay đổi.

Lăng Nhã chua xót thốt lên: “Dung Viễn ca ca, tội gì phải vậy?”

Dung Viễn thất thần trong thoáng chốc rồi lại bình tĩnh như nước, nhắc nàng: “Nương tử gọi sai rồi, phải gọi là Từ Thái y mới đúng.” Thấy Lăng Nhã còn muốn nói gì đó, hắn liền đổi đề tài: “Chuyện của vi thần không quan trọng, quan trọng là nương tử tính khi nào khỏi bệnh? Để lúc Vương gia hỏi vi thần còn biết mà trả lời.”

Thấy hắn không muốn nói tới vấn đề này nữa, Lăng Nhã cũng không nhắc tiếp, chỉ nói: “Thêm một thời gian nữa đi, nhanh quá sẽ khiến người khác nghi ngờ, với lại ta còn có chuyện phải làm.”

Dung Viễn gật đầu nhẹ, xách hòm thuốc đứng lên: “Vậy vi thần về trước, mấy ngày nữa lại đến bắt mạch cho nương tử.” Đi được vài bước, hắn lại không yên tâm quay đầu dặn: “Nhớ phải uống thuốc đúng giờ, đừng quên đó, lúc bắt mạch ta phát hiện trước đây do vừa sinh xong đã bị phế truất tới đây, chưa từng ở cữ tịnh dưỡng cho tốt, nên sức khỏe của muội mới hư nhược như vậy, giờ thì chưa có biểu hiện gì, nhưng lớn tuổi một chút sẽ từ từ phát ra, tới lúc đó thì không trị dứt được đâu, mấy vị thuốc ta kê có thể giúp điều dưỡng cơ thể, hồi phục lại sức khỏe.”

Lăng Nhã gật đầu, nhìn theo bóng dáng gầy guộc dần khuất trong tầm mắt của mình...

Dận Chân rất hay tới thăm Lăng Nhã, thấy bệnh tình của nàng có tiến triển thì rất vui, thỉnh thoảng ban đêm có sao, hắn lại đưa nàng ra sân ngắm, tuy Lăng Nhã vẫn chưa nhận ra hắn là ai, cũng không nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn vui vẻ chỉ cho nàng xem từng ngôi sao trên trời, lúc chỉ tới một ngôi sao lớn, hắn hào hứng nói: “Nàng nhìn đi, đó chính là sao Thiên lang, ngôi sao này chỉ xuất hiện vào thời điểm giao mùa cận Xuân.”

“Thiên lang*?” Lăng Nhã lẩm bẩm, vừa rồi còn rất bình thường mà giờ bỗng hét lên ngồi thụp xuống ôm chân run bần bật: “Đừng, đừng mà, xin ngươi đừng để Thiên lang ăn thịt hài nhi, ta không còn gì cả, chỉ còn lại mỗi hài nhi này thôi, ta không thể mất nó được.”

*Lang có nghĩa là chó sói.

Dận Chân không ngờ ba chữ ‘sao Thiên lang’ lại khiến nàng kích động tới như vậy, vội ôm lấy vai nàng trấn an: “Không sao không sao, không có Thiên lang nào tới ăn thịt hài nhi hết, nàng xem, chẳng phải hài nhi vẫn đang ngủ trong lòng nàng sao?”

Lăng Nhã bán tín bán nghi nhìn dáo dác, thấy không có con sói nào mới thật sự yên tâm, nhưng vẫn ôm chặt cái gối trong lòng, nói gì cũng không chịu buông ra, nhìn nàng như vậy, Dận Chân rất đau lòng, xoa xoa gương mặt lạnh lẽo của Lăng Nhã: “Nhã nhi, sao trước đây nàng lại hồ đồ hãm hại Lê Lạc làm gì, nếu không thì hài tử cũng sẽ không bị sinh non, càng không phải chết.”


Bình Luận (0)
Comment