Edit: Ớt Hiểm
“Này, sao hôm nay đệ không đến học đường?” Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc làm Vinh Tường đang ngồi ngẩn ra trên thềm đá bất giác giật mình, ngẩng đầu lên thấy trước mắt là người giống mình đến bảy tám phần, hắn bực mình khua cành cây khô đang cầm trên tay: “Không cần tỷ quan tâm.”
“Haizz!” Y Lan thở nhẹ một cái, nàng thấy trên mặt Vinh Tường bị bầm tím một mảng lớn, con mắt sưng lên, vội vã hỏi: “Đệ bị sao vậy? Sao trên mặt lại bị thương nặng như vậy?”
“Đã nói là không cần tỷ quan tâm!” Vinh Tường giấu mặt vào đầu gối không muốn trả lời nàng.
“Đệ không nói đúng không? Được! Tỷ đi nói cho a mã biết, để a mã tự đến hỏi đệ.” Y Lan nói xong những lời này thì quay người rời đi.
Chưa bước được bước nào thì nàng đã bị Vinh Tường giữ chặt lại thuyết phục nàng đừng đi nói với a mã, Y Lan than nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Vậy đệ phải nói cho tỷ biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Vinh Tường cho dù rất không vui, nhưng vẫn phải kể, sáng nay trên đường đến học đường thì DieexnddafnLeQuyDon gặp phải A Bố Khố gia Đích Trát Thái, hai người vốn là học chung một lớp ở học đường, thường hay phát sinh mâu thuẫn. Lúc này Trát Thái đã biết chuyện của Vinh Lộc, trên đường đi không ngừng giễu cợt Vinh Tường, còn nói rằng ca ca hắn bị vậy là đáng đời. Vinh Tường tức giận lên liền lao tới đánh nhau với Trát Thái, nếu là một chọi một thì Trát Thái vốn không đánh lại hắn, nhưng Trát Thái không phải chỉ một mình mà còn có đám tùy tùng, đối với Vinh Tường dĩ nhiên là bất lợi, bị đánh đến bầm dập mặt mũi, nên không đến học đường được nữa mà lén lén trở về nhà.
“Mọi thứ đều do cái tên họ Thạch kia mà ra, nếu không phải do hắn giở trò thì sao đại ca lâm vào tình cảnh này, sao đệ lại bị tên tiểu tử thúi Trát Thái kia giễu cợt được chứ!” Vinh Tường nói trong oán hận, cành cây khô bị hắn bẻ thành hai khúc.
Y Lan chỉ ngồi im lặng bên cạnh hắn, đôi tay nhỏ chống cằm xa xăm nhìn mấy đám mây biến hóa nơi chân trời, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Ai kêu bọn họ có một nữ nhi là đương kim thái tử phi, một người đắc đạo gà chó lên trời là như vậy.” Câu cảm khái đó là xuất phát từ miệng của một hài tử chỉ mới tám tuổi.
Vinh Tường ném mạnh cành cây khô vào trong đống tuyết, “Đệ không tin bọn họ được như ý cả đời, không chừng dien~dan~le~quy~don ngày mai Thái tử liền bị Hoàng đế lão gia phế đi, đến lúc đó.. ha ha… ha…”
“Suỵt!” Y Lan sợ tới mức nhanh như bay bịt miệng hắn lại, nhỏ giọng trách mắng: “Đệ điên rồi hả, lời đại nghịch bất đạo như vậy là cũng dám nói ra, nếu bị người khác nghe được thì không chỉ mình đệ mất mạng, mà cả nhà chúng ta cũng sẽ bị chôn cùng.”
Vinh Tường cũng hiểu được lời này không thể nói bừa bãi, vừa rồi chỉ là trong lúc nổi nóng buột miệng thốt ra thôi, hắn cúi đầu đá đá chân vào băng tuyết mà lẩm bẩm: “Nếu nhà chúng ta cũng có người ở trong cung làm phi thì tốt rồi.”
Y Lan nghe vậy nghĩ nghĩ một chút rồi đột nhiên vỗ tay nói: “Đúng rồi, chẳng phải còn mấy ngày nữa tỷ tỷ sẽ vào cung tham gia tuyển tú sao? Nếu đến lúc đó tỷ tỷ được Hoàng thượng nhìn trúng, vậy chẳng phải nhà chúng ta có một vị hoàng phi sao?”
“Không được!” Vinh Tường lập tức phản đối: “Tương lai tỷ tỷ muốn cùng Dung Viễn ca ca ở bên nhau, nếu tỷ ấy vào cung, chẳng phải là phải xa cách với Dung Viễn ca ca sao?”
Y Lan không nói đúng sai chỉ gật gật đầu: “Đệ nói không sai, nhưng tỷ thấy vào cung cũng tốt mà, lăng la tơ lụa sơn trân hải vị mặc sức mà hưởng, còn có cả đống người hầu hạ, cao cao tại thượng, muốn làm gì cũng được, đến lúc đó còn ai dám coi khinh nhà chúng ta nữa.”
“Tỷ thích như vậy thì tự tỷ đi đi, đừng nhắc đến tỷ ấy nữa, tỷ ấy sẽ không vào cung đâu.” Vinh Tường liếc nàng một cái rồi phủi phủi y phục đứng lên rời đi.
“Đệ cứ chờ xem!” Y Lan làm mặt xấu một cái rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Bọn họ không hề biết, từ đầu đến cuối đều có một người đứng ở sau lưng bọn họ, nghe rõ từng câu từng chữ…
Lăng Nhược không biết mình quay về phòng như thế nào, lúc định thần lại thì đã đứng trước gương đồng, bàn tay vuốt ve gương mặt quá quen thuộc ở trong gương, da thịt vô cùng mịn màng, đôi mắt linh hoạt, mũi xinh xắn, môi đỏ tươi, tất cả tạo nên một dung nhan thanh lệ vô song.
Đây là khuôn mặt của nàng, đã mười lăm năm, nhưng sao hôm này thoạt nhìn lại xa lạ như vậy, dường như… Nàng chưa bao giờ tự nhận thức chính mình…
Không sai, muốn chấn hưng Lăng gia, muốn thoát khỏi chèn ép của Thạch Trọng Đức, cũng chỉ còn một cách – nhập cung làm phi!
Bản thân nàng chưa bao giờ muốn đi con đường này, một khi bước chân vào, sẽ là mãi mãi tranh đấu, không đứng trên đầu thiên hạ thì sẽ trở thành hòn đá kê chân cho người khác dẫm đạp.
Nàng có thể không? Nàng có thể làm được không?
Đôi tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt cũng chẳng thấy đau. Là ích kỷ mặc kệ mọi thứ để đi tìm hạnh phúc, hay là dùng gương mặt này thân thể này vì gia tộc mà mưu cầu lợi ích?
Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng nàng cũng mở to mắt ra, khóe mắt tràn ngập nước khiến nàng cũng không thấy rõ chính mình ở trong gương, không thấy rõ gương mặt xinh đẹp tuyệt vời kia… Nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa, từ nay về sau khuôn mặt này đã không còn thuộc về một mình nàng.
Đứng vậy, nàng quyết định, nàng muốn vào cung! Nàng muốn trở thành nữ nhân của Hoàng đế! Cho dù từ này rơi vào âm tỳ địa phủ nàng cũng quyết không hối hận!
Lăng gia không còn lối thoát nào khác, chỉ có thể dựa vào nàng, vả lại như lời Y Lan nói, vào cung cũng không có gì là không tốt, ăn ngon mặc đẹp còn có người hầu hạ, cái không tốt duy nhất chính là đời này số mạng đã không còn do nn nắm giữ nữa rồi…
Môi đỏ nhẹ cong lên tạo ra một nụ cười khuynh thành, dù cho đau đớn đến không thở được dien.dan.lequydon cũng không để cho người khác phát hiện ra, đã chọn con đường này thì nàng nhất định sẽ nỗ lực mà đi.
Dung Viễn…
Nước mắt tự nhiên lăn xuống, như những cánh hồ điệp rụng rơi, vĩnh viễn không bay lên được!
Cái tên này đã định trước sẽ trở thành cơn ác mộng của cả cuộc đời nàng.
Trút bỏ toàn bộ y phục đơn giản trên người, mái tóc đen như mực buông xuống, thân hình bạch ngọc thuần khiết trần trụi hiện trong gương, không một chút tì vết, đúng là thanh xuân tươi đẹp. Liếc nhìn một hồi lâu, nàng lấy từ đáy rương ra một bộ y phục màu vàng nhạt thêu hình hoa hải đường, chậm rãi khoác lên người, sau đó từng chút từng chút chải mái tóc mềm mượt như tơ, vấn thành búi tóc như ý, cây trâm phỉ thúy được cài xéo qua búi tóc, rũ xuống vài sợi tua nho nhỏ, kết hợp cùng là đôi khuyên tai cũng bằng phỉ thúy sang chói, ở giữa chân mày tỉ mỉ dán lên một kim điền hoa màu vàng nhạt.
Nhìn chính mình trong gương vừa thanh lệ lại thêm vài phần kiều diễm, Lăng Nhược hít sâu, mở cánh cửa phòng đã đóng rất lâu, gió mạnh mang theo bông tuyết trong suốt ùa vào, thổi tay áo to rộng cùng tà váy của nàng bay lên, mềm mại như múa, phảng phất như tiên nữ thuận theo gió trở về.
Tuyết lại rơi sao? Rõ ràng vừa rồi trời vẫn còn nắng…
Nàng khe khẽ thở dài, lấy dù ở cạnh cửa bung ra, từ từ bước ra ngoài, vì đã quyết tâm, nên có vài việc nhất định nàng phải đích thân kết thúc.
Đạp tuyết bước đi, thẳng hướng Tây trực môn mà đi vào trong thành, lúc này dù tuyến vẫn đang rơi, nhưng người ra vào thành cũng không ít, còn có xe chở nước qua lại, Hoàng đế ở trong Tử Cấm Thành không uống nước trong thành mà chỉ uống nước suối ở núi Sơn Tuyền, vì vậy mỗi ngày đều phái người đi núi Sơn Tuyền chở nước về đây, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Khánh An đường – khi ba chữ này đập vào mắt Lăng Nhược, trái tim nàng đập mạnh, đau đớn đến mức dường như không thở nổi, thật sự phải làm như vậy sao? Nàng ôm ngực đứng bất động trên đường, tiến thoái lưỡng nan.
“Tránh ra! Nữ tử phía trước mau tránh ra!”
Vẫn đang ngơ ngẩn, nàng chưa kịp nghe là ai gọi nàng, cũng chưa kịp nhìn thấy một đoàn người ngựa, thì ngựa rất nhanh đã phi đến sát bên nàng, đến lúc nàng nhận ra thì đã không còn kịp nữa. Người trên ngựa hoàn toàn không thể ngăn được khoái mã đang phóng như bay, mắt thấy phi mã trước mặt sắp đả thương người dưới vó của nó, nam tử cưỡi ngữa phía sau thúc ngựa chạy lên, trước tình thế nguy hiểm vô cùng, lập tức chồm người xuống ôm lấy nàng bế lên.
“Ngươi muốn chết sao?” Người đó lúc buông nàng ra còn thòng thêm một câu, trong lời nói dường như có tức giận.
Bình tĩnh định thần lại, Lăng Nhược ngẩng đầu lên nhìn, giữa nền trời dien.dan.lequydon đầy bông tuyết nhìn thấy hình dáng của người đã cứu nàng, là một nam tử tướng mạo cực kỳ xuất sắc, toàn thân toát ra một loại quý khí bức người, chỉ có điều thần sắc quá lạnh lùng, khiến người khác khó có thiện cảm.
“Cảm ơn!” Nàng nói lời cảm tạ, hắn cũng không tiếp nhận, ghìm cương ngựa lại lạnh nhạt nói: “Muốn chết thì tránh ra xa một chút, đừng có ở đây liên lụy người khác.”
Người lúc nãy xém chút dẫm lên Lăng Nhược quay đầu nông nóng: “Lão Tứ nói với nàng ta làm gì, còn không mau đi đi, chúng ta trễ rồi.”
Hắn liếc Lăng Nhược một cái thật sắc, thờ ơ phun ra một câu: “Mạng là của ngươi, cần hay không cần thì tự ngươi biết.” Nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà thúc ngựa chạy đi, vó ngựa tung bay, lưu lại những mảng lớn trên nền tuyết trắng.
Người này nói chuyện thật vô lễ, uổng với một tướng mạo hoàn hảo như vậy. Lăng Nhược nhặt chiếc dù trên đất lên, chậm rãi đi về Khánh An Đường gần trong gang tấc.
Khánh An Đường là một hiệu thuốc lâu năm, chủ nhân nơi này họ Từ, trải qua nhiều đời, hậu nhân đều là người có tâm, thường xuyên chữa bệnh miễn phí và làm nhiều việc thiện nên dân chúng xung quanh hết lời khen ngợi.
Lúc này không có ai đến bốc thuốc, chưởng quỹ híp mắt ngủ gật trên quầy, chưa phát hiện có người tiến vào, Lăng Nhược cũng không gọi hắn dậy, đi thẳng tới hậu viện, nàng biết, giờ phút này hắn nhất định đang ở đó. Quả nhiên, mới vừa bước vào liền thấy một nam tử trẻ tuổi đang giã thuốc dưới mái hiên.
Khi ánh mắt nàng dừng lại, nam tử lập tức cảm nhận được, ngước đầu lên nhìn qua chỗ của nàng, khi thấy rõ là Lăng Nhược thì lộ ra một nụ cười tươi sáng vô cùng, rực rỡ như nắng xuân, ấm áp mà không chói mắt.
Lăng Nhược tham lam nhìn nam tử đang đi về phía mình kỹ thêm một chút, đem nụ cười của hắn từng chút từng chút khắc sâu vào xương cốt, từ nay về sau, chỉ còn có thể gặp nhau trông mộng…
“Trời đang tuyết mà sao muội lại đến đây, không lạnh sao?” Hắn hỏi, đưa tay phủi những hạt tuyết trên vai nàng.
“Không lạnh.” Lăng Nhược quay đầu đi không dám nhìn hắn, sợ nhìn lâu thì sẽ không kìm được nước mắt.
“Nhược nhi, muội có gì muốn nói với ta phải không?” Dung Viễn nhạy cảm thấy được hôm nay Lăng Nhược có điều khác thường.
Lăng Nhược gật gật đầu, nhìn tuyết lớn rơi lả tả, bỗng cười thành tiếng, uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người lại hỏi: “Dung Viễn ca ca, huynh xem ta trang điểm như vầy có đẹp không?”
Dung Viễn sững người, không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, lập tức đáp: “Dĩ nhiên là đẹp, ta chưa bao giờ thấy muội trang điểm đẹp đến như vậy.”
“Huynh nói xem nếu ta vào cung tuyển tú, có phải có nhiều cơ hội được DieexnddafnLeQuyDon Hoàng thượng nhìn trúng tuyển làm cung phi hay không?” Mỗi chữ nói ra đều khiến tim nàng rướm máu, nhưng bên ngoài lại làm như không có việc gì.
“Muội nói vậy là có ý gì?” Dung Viễn nhíu mày hỏi, cảm giác bất an trong lòng dần dần hiện ra, dường như biết được lời Lăng Nhược sắp nói tiếp là điều hắn không hề muốn nghe.
Lăng Nhược cố tình không hiểu, nói: “Ý gì? Huynh nghe không hiểu sao? Ta nói là ta muốn vào cung làm phi!”
“Nhược nhi muội nói bậy bạ gì vậy? Sao ta càng nghe lại càng không hiểu, rõ ràng muội từng nói chỉ tham gia tuyển tú cho xong, cũng không tranh cái cung phi chi vị gì đó, hơn nữa chúng ta cũng tính…”
“Tính ở bên nhau thật tốt phải không?” Lăng Nhược không hề khách khí mà cắt ngang lời hắn, che miệng cười duyên: “Câu đó chỉ là ta nói đùa với huynh cho vui thôi, một đời một kiếp một đôi người, ôi, những lời cũ rích như vậy mà huynh cũng tin sao, thật là quá ngu xuẩn!”
“Nhược nhi, rốt cuộc muội có biết là mình đang nói cái gì hay không?” Nếu không phải đã quá quen thuộc, Dung Viễn cũng sẽ hoài nghi người trước mặt không phải là Lăng Nhược, nếu không vì sao nhìn kiểu nào cũng hoàn toàn không giống.
“Dĩ nhiên là ta biết, chỉ có huynh là không biết thôi!” Búng tuyết trong móng tay, nàng thờ ơ nói: “Bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng, đây là điều biết bao nhiêu người mơ mà không được, nay ta có cơ hội này, huynh phải vui mừng cho ta mới đúng, dù sao chúng ta cũng từng gọi là quen biết, không lẽ huynh thật sự muốn ta đi theo huynh cả đời cơ cực.”
“Không phải! Muội không phải là người như vậy, ta không tin!” Tiếng phủ nhận vang dội không muốn tin tất cả những lời nàng vừa nói.
“Ta là như vậy! Cho dù huynh tin hay không, thì ta cũng là người như vậy.” Nàng hững hờ nhìn hắn, hai mắt không có một tia ấm áp, lạnh lẽo đến mức khiến lòng người phát run, “Ta nói cho huynh biết, những tháng ngày cơ cực ta đã quá đủ quá sợ rồi, ta muốn cuộc sống cẩm y ngọc thực tiền hô hậu ủng. Hơn nữa từ đầu đến cuối ta đều không quá thích huynh, chỉ là buồn quá nên đùa vui với huynh, không ngờ huynh còn tưởng là thật. Điều ta muốn nói chỉ bấy nhiêu, về sau ta cũng không nghĩ sẽ gặp lại huynh.”
Nàng phất tay áo di chuyển thân mình trong gió tuyết, chưa kịp bước đi đã bị người phía sau dùng sức ôm lấy, Dung Viễn nói lớn bên tai nàng: “Ta không tin! Nhược nhi, mặc kệ muội nói gì ta đều không tin muội là người như vậy, nói cho ta biết, có phải muội có khổ tâm gì hay không? Nói cho ta biết đi!”
“Không có khổ tâm gì cả, Từ Dung Viễn, ngươi đã tự đánh giá mình quá cao.” Hạ mắt nhìn xuống đôi tay đang ôm mình, là đôi tay nàng chờ đợi suốt mười năm, mà giờ chính nàng đích thân đẩy ra, từ nay không còn ai thay nàng che mưa chắn gió, chỉ còn một mình nàng lẻ loi bước tiếp.
Hối hận ư? Có lẽ là vậy, nhưng nàng đã không còn đường lui…
Từng chút một, nàng giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay kia, không hề quan tâm tới lời nói của hắn, vô định bước đi trầm mình vào trong gió tuyết.
Hận đi, nếu hận ta có thể làm cuộc sống sau này của huynh thoải mái một chút, thì huynh hãy hận đi… Hận xong, mong huynh hãy quên ta, từ đây trời đất bao la mặc sức mà vùng vẫy…
Dung Viễn ca ca, tuy rằng không thể cùng chàng bạc đầu giai lão, nhưng thiếp sẽ vĩnh viễn nhớ chàng, nhớ chàng đã từng rất yêu thiếp, thề sẽ không quên.