Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 37

Edit: Ớt Hiểm

Niên thị quay đầu hỏi Lục Ý đang đứng sau lưng: “Hiện tại là giờ nào rồi?”

Dĩ nhiên là Lục Ý hiểu ý tứ của chủ tử mình, mỉm cười trả lời: “Hồi bẩm chủ tử, hiện tại đã là giờ Thìn một khắc*.”

(*Là 9giờ 15phút sáng.)

Niên thị gật đầu, chuyển tầm mắt qua nhìn Na Lạp thị: “Tỷ tỷ, phủ chúng ta đã sửa lại giờ thỉnh an từ lúc nào vậy, sao không có ai báo với ta một tiếng?”

Lăng Nhã nghe nàng ta nói thì ngượng ngùng vô cùng, vội vàng đứng dậy nhún người: “Khởi bẩm Niên phúc tấn, là do thiếp thân không tốt, thiếp thân nhất thời ngủ quên, qua canh giờ mà cũng không biết, mong phúc tấn thứ tội.”

“To gan!” Lăng Nhã còn đang nói thì Niên thị đã trợn mày lên, lạnh giọng quát: “Ta đang nói chuyện với đích phúc tấn, ai cho phép ngươi chen miệng vào.”

Tống thị bên cạnh giả vờ khuyên nhủ: “Phúc tấn bớt giận, người ta xuất thân từ gia đình bình dân, không hiểu quy củ cũng là chuyện bình thường, người đừng chấp nhặt làm gì.”

Tống thị nhập phủ vào năm Khang Hi thứ bốn mươi, ban đầu là cách cách, ở trong phủ cũng không được sủng ái bao nhiêu, số lần thừa sủng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai ngờ lại may mắn mang thai, mới tám tháng đã hạ sinh một hài nữ, tiếc là chưa đầy tháng đã chết non, Dận Chân tiếc thương hài nữ chết yểu, đúng một năm sau tấn phong Tống thị làm thứ phúc tấn hòng an ủi nỗi đau mất con của nàng, nhưng từ đó ân sủng cũng thưa đi, lâu dần gần như mất hẳn, đến nỗi rất lâu rồi nàng không được gặp mặt Dận Chân, giờ đây thấy Lăng Nhã đột nhiên được sủng ái, trong lòng Tống thị tất nhiên là căm giận bất bình.

Lý thị vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, lơ đãng nói: “Ta nhớ rõ a mã của muội muội ngươi nguyên là Huyện thừa huyện Tùng Dương, mới đây Huyện lệnh huyện Tùng Dương lớn tuổi nên tấu lên triều đình xin phép được về hưu, nhân đó triều đình mới hạ lệnh thăng chức cho a mã ngươi lên làm Huyện lệnh, có đúng như vậy không?”

Đợi Tống thị gật đầu rồi, Lý thị mới nói tiếp: “Nếu ta nhớ không lầm, Huyện lệnh là chính thất phẩm, mà a mã của lăng cách cách là từ tứ phẩm Điển nghi, cao hơn a mã của ngươi khoảng năm cấp, ngươi nói Lăng cách cách xuất thân gia đình bình dân, vậy còn ngươi, ngươi là cái thứ gì?”

Lời nói của Lý thị nhẹ nhàng bâng quơ, không có chút nộ khí nào, nhưng lại làm cho Tống thị tái mặt, không có đường lui, nàng ta vốn muốn nhân cơ hội này làm nhục Lăng Nhã, nhưng không ngờ lại dẫn lửa thiêu thân, tự khiến bản thân mình xấu hổ, đúng là mất nhiều hơn được.

“Đứng nói là xuất thân từ tứ phẩm, dù là xuất thân từ nhất phẩm thì cũng vậy thôi, không tuân quy củ thì vẫn là không tuân quy củ.” Tống thị e ngại thân phận của Lý thị, nhưng Niên thị thì không, hay nói cách khác, nàng chưa bao giờ để Lý thị vào trong mắt.

“Được rồi, được rồi, mỗi người nói ít lại một câu đi.” Na Lạp thị thấy không khí căng thẳng thì vội vàng ra mặt hòa giải: “Đều là tỷ muội một nhà, cãi cọ ầm ĩ như vậy thì còn ra thể thống gì. Lăng cách cách vừa vào phủ không bao lâu, khó tránh có nhiều chuyện còn chưa hiểu hoặc làm gì đó chưa chu toàn, các ngươi thân là tỷ tỷ thì nên chỉ bảo nàng ta nhiều hơn mới đúng. Huống chi lần này nàng ta thỉnh an trễ cũng không phải là cố ý, nên bỏ qua đi.”

“Tính tình tỷ tỷ thật tốt, nhưng ta chỉ sợ có người cậy sủng sinh kiêu, đến nỗi quên luôn thân phận của mình là gì.” Tuy Niên thị đang cười, nhưng trong mắt lạnh băng.

Tin tức Lăng Nhã ở lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán qua đêm mọi người đã sớm biết được, Na Lạp thị và Lý thị có giao tình với Lăng Nhã thì không nói, nhưng những người khác thì rất ấm ức, nhất là mấy vị thứ phúc tấn, luận về thân phận, các nàng tự nhận mình cao hơn cách cách Lăng Nhã rất xa, vậy mà các nàng chưa từng được ở lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán, thậm chí còn chưa từng được ở lại quá canh ba.

Câu này quá nặng nề, khiến Lăng Nhã hoảng sợ vội vàng quỳ xuống nói ‘không dám’. Ánh mắt của Na Lạp thị xẹt qua khuôn mặt mỹ lệ của Niên thị, giọng nói trầm tĩnh như nước: “Lăng cách cách không phải là người như vậy, muội muội cứ yên tâm.”

“Cũng mong vậy.” Niên thị cười lạnh, đứng lên hành lễ rồi xoay người rời đi, chẳng thèm nhìn Lăng Nhã lấy một cái, sau Niên thị, những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy cáo từ. Đợi người cuối cùng đi rồi, Na Lạp thị mới nhìn Lăng Nhã, khẽ thở dài, lệnh cho Phỉ Thúy đỡ Lăng Nhã đứng dậy: “Lời nói của Niên phúc tấn tuy hơi khó nghe nhưng suy cho cùng thì nàng ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, sợ ngươi kiêu căng ngạo mạn, nên mới trách móc nặng nề như vậy, ngươi cũng đừng để bụng làm gì.” Nói thì nói vậy nhưng bản thân nàng cũng cảm thấy bực bội, nhưng vì sự yên bình trong phủ, nàng không thể không nhịn, dù cái yên bình này cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

“Thần thiếp hiểu rõ.” Lăng Nhã ngoan ngoãn đáp lời. Nàng biết Na Lạp thị khó xử, thân là đích phúc tấn thì phải công bằng công chính, không thiên không lệch; vì phải giữ thể diện cho mình và tất cả mọi người, nàng ta cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.

“Vậy thì tốt.” Na Lạp thị gật đầu hài lòng, dặn dò thêm vài câu rồi mới yên lòng.

Không khí trong phòng mát mẻ hợp lòng người, bên ngoài thì nóng bức khó chịu, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang khiến người ta phải nheo mắt. Mùa hạ năm nay nóng hơn năm ngoái rất nhiều, gần mười ngày mà chẳng có một giọt mưa, khí nóng cứ lềnh bềnh bức bí.

Khó khăn lắm mới về tới Tịnh Tư cư, người Mặc Ngọc đổ mồ hôi như tắm, nàng đỡ Lăng Nhã cũng đẫm mồ hôi băng qua sân đi vào chính viện, vừa đi vừa oán trách: “Lão tặc Thiên này đúng là muốn thiêu chết người, chưa đến giữa trưa mà đã nóng tới mức này. Cô nương, người mau vào trong ngồi đi, nô tỳ đi lấy nước cho người rửa mặt, với lại lấy nước ô mai cho cô nương uống giải…”

Mặc Ngọc tính nói uống nước ô mai để giải nhiệt, nhưng vừa đẩy cửa ra thì một luồng khí mát ập vào người, khiến tinh thần sảng khoái vô cùng. Ủa, Tịnh Tư cư sao lại mát mẻ như vậy? Mặc Ngọc ngạc nhiên tới mức quên mất mình đang muốn nói gì.

“Cô nương cát tường.” Mấy người Tiểu Tràng Tử đợi ở trong chính viện, thấy Lăng Nhã bước vào thì vội tiến đến thỉnh an, trên mặt ai cũng lộ rõ sự vui mừng.

Lăng Nhã ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên cái chậu đồng đặt ở góc phòng, trong chậu có một tảng băng lớn, khối băng đang tan chảy dần dần, từng giọt nước trong suốt nhỏ xuống, rơi vào đáy chậu tạo thành tiếng ‘toong toong’, khí mát ở trong phòng là từ đây mà ra.

“Ai đã đưa tới đây?” Ngón tay của nàng nhẹ nhàng mơn trớn khối băng, cảm giác mát lạnh xuyên qua da thịt, nhưng trong chốc lát đã trở thành ẩm ướt.

“Hồi bẩm cô nương, sáng sớm nay quản sự phòng băng đã cho người đưa tới, nói là mấy hôm nay thời tiết nóng bức, sợ cô nương khó chịu nên cố ý lấy mấy khối băng từ chỗ khác tới đây, còn nói, sau này mỗi ngày đều sẽ đưa băng tới, nói cô nương cứ yên tâm.” Tiểu Tràng Tử trả lời, sau khi nhặt lại mạng của mình, sức khỏe hắn kém đi rất nhiều, dù là mùa hè vẫn ăn mặc kín mít, sợ gió làm cho cảm lạnh.

Lúc này Mặc Ngọc đã định thần, nhăn cái mũi đáng yêu lại, nói: “Nói trắng ra, chẳng qua hắn thấy cô nương chúng ta được Bối lặc gia sủng ái nên mới vội vàng tới nịnh bợ thôi, trước đây trời cũng nóng bức sao không thấy mặt mũi của hắn đâu, lúc đó ngay cả mấy miếng băng vụn để làm nước ô mai ta cũng phải xin xỏ lắm hắn mới cho, mà cho có chút xíu, đúng là kẻ nịnh hót.

Lăng Nhã chỉ cười mà chẳng nói gì, hạ nhân trong phủ đã quen thói nịnh giàu đạp nghèo, nương theo chiều gió, nơi nào được sủng ái thì nịnh bợ nơi đó, mũi của họ đánh hơi còn nhanh hơn mũi chó.

“Cô nương ngồi nghỉ một chút đi, nô tỳ lấy băng đi làm nước ô mai đem tới.” Thủy Tú mở cửa tính bước ra ngoài, ai ngờ vừa mở ra thì xém va vào một người, tập trung nhìn lại, là Tình Dung, thị nữ bên cạnh Lý phúc tấn, thấy trong tay nàng ta cầm theo một hộp đựng thức ăn, Thủy Tú vội né qua để nàng ta đi vào.

Lăng Nhã ngạc nhiên, vội cười nói: “Trời nóng như vậy sao Tình Dung cô nương lại tới đây, mau, mau ngồi xuống nghỉ ngơi uống chén trà.”

Tình Dung tươi cười đầy mặt, nói: “Lăng cách cách đừng lo, nô tỳ phụng mệnh phúc tấn đưa một ít dưa mật tới cho Lăng cách cách, xong việc thì về ngay.” Nói xong nàng mở hộp thức ăn, lấy ra một cái đĩa nhỏ, trên đĩa là một cái chén bằng băng, thậm chí mặt trên còn tỉ mỉ khắc hoa văn Như ý Cát tường, nhưng vì băng tan từ từ nên hình khắc rất mờ, bên trong chén băng đúng là những miếng dưa mật đã được cắt sẵn.

“Đây là dưa mật ở Tây Vực mới vừa đưa đến hôm nay, phúc tấn biết Lăng cách cách thích nên cố ý sai nô tỳ đưa tới một ít, trên đường đi quá nóng sợ dưa mật mất ngon, nên dùng chén băng để đựng, chỉ cần chén băng chưa tan thì dưa mật vẫn còn mát lạnh, cô nương nếm thử xem.” Tình Dung tự hào nói một mạch, dưa mật này là trân phẩm của Tây Vực tiến cống, ngàn dặm xa xôi, phủ Tứ bối lặc cũng chẳng có bao nhiêu, được Dận Chân ban thưởng cũng chỉ có mấy người, Lý thị cũng có phần, chứng tỏ nàng ta đang tất được sủng ái.

“Thật phiền phúc tấn quan tâm.” Lăng Nhã dùng tăm bạc lấy một miếng bỏ vào trong miệng nếm thử, đúng là tươi mát thơm ngọt, thanh thúy ngon miệng, nhờ có chén băng mà miếng dưa mát lạnh, hương vị thật sảng khoái.

“Cô nương thích là tốt rồi, ngoài ra chủ tử còn có một câu muốn nô tỳ chuyển tới cô nương.” Tình Dung biết trong phòng này toàn là người tâm phúc của Lăng Nhã, nên cũng không kiêng dè, theo lời dặn dò của Lý thị, nói: “Căng giãn vừa phải thì mới có thể vững chắc.”

Lăng Nhã là người thông tuệ, dĩ nhiên hiểu rõ lời nhắn nhủ của Lý thị là có ý gì, liền gật đầu nói với Tình Dung: “Thỉnh cầu Tình Dung cô nương thay ta chuyển lời tới phúc tấn, Lăng Nhã hiểu rõ, đa tạ phúc tấn nhắc nhở.”

“Nô tỳ nhất định sẽ truyền lời của cô nương, nếu không còn chuyện gì thì nô tỳ xin phép cáo lui.”

Lăng Nhã liếc nhìn Thủy Tú, Thủy Tú lập tức hiểu ý, lấy ra ít bạc đã chuẩn bị từ sớm, nhét vào tay của Tình Dung, cười kín đáo: “Tỷ tỷ vất vả rồi, đây là chút tâm ý của cô nương, gửi tỷ tỷ mua ít phấn son mà dùng.”

Tình Dung nhận bạc, nụ cười tươi hơn mấy phần, cảm tạ Lăng Nhã ban thưởng xong thì rời đi. Đợi Tình Dung đi xa, sắc mặc Lăng Nhã trầm xuống, gõ gõ chiếc vòng Hồng thạch trên cổ tay, im lặng chẳng nói gì.
Bình Luận (0)
Comment