Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 40.2

Edit: Ớt Hiểm

Mặc Ngọc giống như bị trúng một cú đấm vô hình, không lẽ có người nhanh hơn nàng một bước đã bẩm báo với cô nương? Không đúng, trừ cô nương ra thì mọi người trong phòng này đều rất kinh ngạc kia mà.

“Không có việc gì thì không được ra khỏi Lưu Vân các.” Ôn Như Ngôn vừa nghe đã hiểu rõ ý tứ trong câu này: “Đây chẳng phải là Bối lặc gia cấm túc nàng ta sao, thật ra nàng ta đang có thai, thân thể quý trọng, muốn ở một nơi rộng rãi hơn cũng không có gì quá đáng, vả lại, trước giờ Bối lặc gia luôn khoan dung hậu đãi với nàng ta, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, sao lần này lại nổi giận như vậy?”

“Mang cốt nhục của Bối lặc gia là một chuyện, cậy sủng sinh kiêu, lòng tham không đáy lại là một chuyện khác.” Lăng Nhã thản nhiên cười, bàn tay trắng mịn cầm kim xuyên qua vải gấm, sợi chỉ vàng theo lỗ kim cũng bay bổng theo, làm người ta liên tưởng tới tường đỏ ngói vàng của Tử Cấm Thành.

“Nhìn muội muội không hề ngạc nhiên, chắc là đã đoán trước được chuyện này?” Ôn Như Ngôn cười như không nhìn Lăng Nhã, với sự thông minh của nàng, tất nhiên là đã hiểu được vấn đề.

Thủy Tú cầm mấy cành hoa quế đi vào, trừ mùa đông, Lăng Nhã rất ít khi đốt hương, nên mỗi ngày hạ nhân sẽ bẻ vài cành hoa theo mùa cắm ở trong phòng, hương hoa theo gió thoang thoảng tạo cảm giác tươi mát hơn nhiều.

“Bối lặc gia là người nghiêm khắc, không thích phô trương lãng phí, đôi khi bữa ăn của mình chỉ có một đĩa rau xanh và mấy miếng đậu hũ thôi, ngài cũng không câu nệ, không như các A ca khác, trị giá một bữa ăn tới hơn mấy trăm lượng. Tuy Bối lặc gia không nói ra, nhưng bốn chữ ‘biết giữ bổn phận’ này ngài ấy đặc biệt coi trọng.” Sợi chỉ trong tay Lăng Nhã nhởn nhơ như vật sống, nàng ngẩng đầu lên cười: “Sở dĩ ngài ấy chấp nhận mọi đòi hỏi của Diệp thị, lí do quan trọng nhất vẫn là vì coi trọng cái thai trong bụng nàng ta như lời tỷ nói, nhưng có một điều tỷ tỷ vẫn chưa nghĩ tới.”

“Là điều gì?” Ôn Như Ngôn suy nghĩ hỏi.

“Dung túng.” Lăng Nhã nói một cách nghiêm túc: “Bối lặc gia cảm thấy Diệp thị chẳng qua chỉ là một nữ nhân vô hại, vì muốn nàng ta an tâm dưỡng thai mà năm lần bảy lượt nuông chiều bản tính tham lam của nàng, nhưng cũng vì vậy mà đã dưỡng ra một Diệp thị ngày càng vượt quá bổn phận, Bích Lâm quán vốn được xây dựng làm chỗ ở cho trắc phúc tấn, Diệp thị đòi chuyển đến đó chẳng phải là muốn trở thành trắc phúc tấn sao? Bối lặc gia đâu phải người hồ đồ, sao không nhìn tâm ý của nàng ta chứ, nên ngài ấy cảm thấy chán ghét là điều tất nhiên.”

Ôn Như Ngôn cười kín đáo, kéo kim thêu lên khỏi vải gấm, nói: “Đúng, Bối lặc gia không phải người hồ đồ, nhưng cũng phải có người tác động mới được, nếu không ngài ấy cũng chỉ nghĩ là mình đang chiều chuộng một nữ nhân vô hại mà thôi.” Nói tới đây, nàng bỗng nhiên bùi ngùi: “Mọi người đều nói tính tính Bối lặc gia nghiêm khắc lạnh lùng, nhạt nhẽo vô tâm, nhưng ta thấy nói vậy thật là bất công với ngài ấy, Bối lặc gia là người trọng tình trọng nghĩa, chẳng qua do thường ngày phải vất vả quản lý sự vụ ở Hình bộ nên biểu cảm mới lạnh lùng như vậy mà thôi, khiến cho người đời hiểu lầm.”

“Người đời thấy thế nào chúng ta không thể quản được, chỉ cần trong lòng chúng ta hiểu ngài ấy là đủ.” Lăng Nhã ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra Diệp thị quá nóng vội, nếu nàng ta có thể kiên nhẫn đợi đến lúc sinh hạ hài nhi trong bụng, lúc đó đừng nói là Bích Lâm quán, cho dù là vị trí trắc phúc tấn nàng ta cũng có thể với tới.”

Chiếu theo quy củ trong phủ, sinh hạ hài tử xong có thể được tấn phong một bậc, tuy vị trí trắc phúc tấn đã đủ, nhưng vẫn có thể đặc biệt tấn phong thêm, nên Diệp Tú không phải là không có cơ hội, dĩ nhiên nếu nàng ta hạ sinh nam hài, cơ hội cũng sẽ lớn hơn.

“Vậy thì cũng phải đợi Bối lặc gia bẩm báo lên Hoàng thượng, Hoàng thượng phê chuẩn rồi mới đưa tên cho Tông Nhân phủ liệt vào danh sách; nếu không chiếm được vạn phần sủng ái thì cầu không được ân điển này đâu. Mà ta thấy, địa vị của Diệp thị trong lòng Bối lặc gia còn chưa tới mức đó, huống chi…” Nàng kéo kim thêu lên cao, nói ra điểm mấu chốt nhất: “Diệp Tú là người của Lý phúc tấn, muội thấy Lý thị có thể cho phép một quân cờ ngồi cùng chỗ với nàng ta ư? Đừng quên Lý thị đã là trắc phúc tấn, cho dù sinh hạ nam hài cũng không còn vị để tấn phong.”

Nghe Ôn Như Ngôn nhắc tới điều này, Lăng Nhã không kìm được mà biến sắc, không phải là vì Lý thị, mà vì nàng đang nghĩ đến một thứ đáng sợ hơn. Nàng ngẩn người ra, kim thêu mất tập trung đâm vào ngón trỏ, một giọt máu đỏ tươi lập tức rướm ra.

“Ôi! Cô nương chảy máu rồi.” Mặc Ngọc la lên, vội vã lấy khăn bịt ngón tay của Lăng Nhã lại, tiếc là vẫn chậm một bước, máu từ đầu ngón tay đã nhỏ xuống bức thêu, dính vào một trong các vị bát tiên, vị tiên Lữ Động Tân* này vốn mặc y phục màu ánh trăng, nên giọt máu đỏ tươi càng trở nên nổi bật.

(* Lữ Động Tân là vị tiên được phụng thờ thịnh đạt nhất trong bát tiên, trong lịch sử quả cũng có người này. Lữ Động Tân tức Đạo sĩ Lữ Nham nổi tiếng cuối thời Ngũ đại đầu thời Tống, tự Động Tân, hiệu Thuần Dương Tử. Sau khi Toàn Chân Đạo hưng khởi, ông được tôn là một trong “Bắc ngũ tổ”.)

“Kim đâm vào tay thôi, không sao.” Lăng Nhã trấn an mấy người Tiểu Lộ Tử đang vây quanh mình, nàng nhìn lên bức thêu, vừa tiếc vừa giận nói: “Chỉ tiếc bức thêu này, sắp xong rồi lại bị ta phá hỏng, làm phí tâm huyết của tỷ tỷ, thêu lại thì không kịp nữa rồi, xem ra chúng ta phải nghĩ ra phần lễ khác để dâng lên mừng thọ Đức phi nương nương thôi.”

Ôn Như Ngôn nhìn chằm chằm vào giọt máu trên bức thêu, nghe lời nói áy náy của Lăng Nhã thì ngẩng đầu lên, mỉm cười ấm áp: “Có lẽ bức thêu chúc thọ này vẫn còn dùng được, muội thử nhìn đi.”

Vừa dứt lời, Ôn Như Ngôn liền xỏ sợi chỉ hồng vào kim thêu, tay thoăn thoắt thêu phủ lên vết máu, đường thêu dần đầy lên, sợi chỉ thấm vào vết máu tạo thành một đóa hoa Mẫu đơn sinh động như thật, hoàn thành đường thêu cuối cùng, Ôn Như Ngôn mới thở nhẹ một hơi, cắt sợi chỉ gọn gàng: “Tốt rồi, như vầy sẽ không phát hiện ra, ai cũng biết câu chuyện ‘Lữ Động Tân tam hí Bạch Mẫu Đơn’, trên y phục của ông có một đóa Mẫu đơn cũng không có gì là bất thường, dù Đức phi nương nương có hỏi thì cũng có thể tạm thời giải thích được.”

(*Trong dân gian còn có truyền thuyết Lữ Động Tân ba lần trêu ghẹo Bạch Mẫu Đơn, một danh kĩ đời Thanh.)

Lăng Nhã vỗ tay khen: “Ý tưởng của tỷ tỷ thật tốt, trong chốc lát mà đã có thể nghĩ ra phương pháp hóa giải, lại còn thành tuyệt tác như vậy.”

Ôn Như Ngôn tỏ ra giận dỗi nhìn Lăng Nhã, nói: “Thôi được rồi, ít rót mê hồn canh lại, còn không nhanh nói cho ta biết lúc nãy rốt cuộc có chuyện gì mà khiến một người nữ công bậc nhất như muội cũng phải thất thủ.” 

“Không chuyện gì qua mắt được tỷ tỷ.” Ngón tay vuốt ve trên vết máu đã biến thành đóa mẫu đơn, mắt Lăng Nhã có chút lạnh lẽo: “Muội chỉ chợt nghĩ, Diệp thị vội đòi chuyển qua Bích Lâm quán như vậy, có phải vì nàng ta cũng nghĩ như tỷ tỷ nói hay không, sợ Lý thị sẽ ngáng đường thăng vị của mình, nên từ bây giờ đã bắt đầu tính toán?” 

Ôn Như Ngôn vừa mới thay chỉ chuẩn bị thêu tiếp, nghe Lăng Nhã nói vậy thì cũng xém đâm kim vào tay mình, sợ hãi nói: “Diệp thị hời hợt nông cạn sao có tâm kế như vậy được, có phải muội nghĩ nhiều rồi không?”

“Có thể là muội nghĩ nhiều, cũng có thể là vị Diệp phúc tấn này ngụy trang quá tốt, qua mắt được tất cả mọi người.” Đầu ngón tay của Lăng Nhã đã không còn chảy máy nữa, chỉ để lại một vết kim rất nhỏ đỏ tươi, nhưng lòng nàng lại lo sợ bất an, hồ nước trong phủ bối lặc này hình như mỗi ngày một sâu thêm rồi.

Ôn Như Ngôn suy nghĩ một lát mới nói: “Mặc kệ ra sao, sau này muội phải đề phòng người này thật cẩn thận, nàng ta đang mang thai, nhất định không thể động tới, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa nổi.”

“Muội biết mà.” Lăng Nhã nhìn kim thêu bén nhọn trong tay, trả lời như một lời hứa, thế gian này đáng sợ nhất không phải là minh thương, mà chính là ám tiễn*.

(*Ý nói địch ngoài sáng ta không sợ, chỉ sợ người trong bóng tối đánh lén.)
Bình Luận (0)
Comment