Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 70.2

Edit: Ớt Hiểm

An Tức hương trong lư hương bị Thủy Nguyệt rưới trà dập tắt đi, cộng với cửa sổ mở toang nên mùi hương trong phòng cũng giảm đi rất nhanh, đợi đến khi không còn lưu lại chút mùi hương nào thì Dung Viễn mới bảo Mặc Ngọc và Thủy Nguyệt đóng kín các cửa lại, chỉ trong chốc lát thôi mà căn phòng ấm áp đã trở nên lạnh như một động băng, lạnh tới mức mấy người Mặc Ngọc run lẩy bẩy.

“Từ Thái y, bây giờ đã nói được chưa?” Lăng Nhã nhìn thẳng vào Dung Viễn, nghiêm túc hỏi.

Dung Viễn nặng nề gật đầu: “Lúc nãy nghe Mặc Ngọc kể lại, hình như nữ quỷ mà mỗi người gặp đều không giống nhau, điều này quả là vô lý, dù có quỷ thật đi nữa thì cùng một thời gian, cùng một địa điểm, lẽ ra phải giống nhau mới đúng chứ, sao lại khác nhiều như vậy được, vì vậy vi thần nghi ngờ, liệu trong chuyện này còn có gì bí ẩn hay không. Nghĩ lại Mặc Ngọc từng nói, trước khi gặp quỷ, nàng ta có ngửi được một mùi hương lạ, nên vi thần sực nhớ, rất lâu rồi, vi thần từng đọc được một ghi chép trong y thư, nói rằng thời cổ xưa có một loại hương tên là Mê Hồn hương, nó khiến ai ngửi trúng sẽ sinh ra ảo giác, mà ảo giác này chính là quỷ mà mọi người hay nói tới. Vi thần tưởng đâu đây chỉ là một ghi chép bịa đặt, mà dù có thật đi nữa thì hương này cũng đã thất truyền từ lâu rồi, nào ngờ đâu giờ lại xuất hiện.

“Ý huynh là ta và Mặc Ngọc thấy quỷ là do bị ảo giác từ Mê Hồn hương gây ra ư?” Vừa mới bị gió lạnh thổi vào người nên đầu óc mê muội của Lăng Nhã tỉnh táo hơn được đôi chút.

“Nếu vi thần đoán không lầm thì Lăng phúc tấn đã bắt đầu dùng lò hương này trước khi thấy quỷ, đúng không?” Thấy Lăng Nhã gật đầu, hắn lại nói tiếp: “Cho nên vi thần liền thử bằng cách trộn lẫn Đinh hương, Hoắc hương, Trầm Thủy hương lại với nhau rồi đưa cho Mặc Ngọc ngửi, muốn chế tạo ra Mê Hồn hương thì nhất định phải dùng mấy loại hương này, quả nhiên là giống. Vì vậy, vi thần khẳng định, chắc chắn có người trộn thêm Mê Hồn hương vào trong An Tức hương, chỉ cần đốt lên thì Mê Hồn hương này sẽ âm thầm khiến phúc tấn sinh ra ảo giác, tự cho rằng mình bị oan hồn quấy nhiễu, mỗi ngày trôi qua đều rất khổ sở.” Trong lời nói của hắn hiếm khi ẩn chứa sự thống hận như vậy, tuy Mê Hồn hương này không lấy mạng người, nhưng nếu cứ như vậy mãi, dù có sống thì cũng chỉ lay lất vật vờ mà thôi.

Thủy Tú nghĩ tới nghĩ lui vẫn có điều không hiểu: “Nếu bỏ vào trong An Tức hương thì sao chỉ có chủ tử và Mặc Ngọc bị ảo giác, còn nô tỳ và mấy người Tiểu Lộ Tử thì không?”

“Bởi vì các ngươi không ở trong phòng thường xuyên, ta đã nói rồi, Mê Hồn hương trộn trong An Tức hương một lượng rất ít, trong một khoảng thời gian ngắn thì không đủ gây ra ảo giác, Mặc Ngọc cô nương hầu hạ phúc tấn cả đêm nên mới thấy quỷ, còn Lăng phúc tấn thì ở trong phòng cả ngày, rất ít khi bước ra ngoài, nàng là người ngửi Mê Hồn hương nhiều nhất.” Hắn nhìn qua Lăng Nhã rồi nói tiếp: “Trước mắt, gió vào phòng đã xua đi gần hết hương rồi, phúc tấn có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”

Lăng Nhã nhắm hai mắt lại để cảm nhận, đúng là không thấy hình ảnh ma quỷ xuất hiện nữa, trong lúc cảm thấy thoải mái, đang định nói chuyện tiếp thì đột nhiên Lăng Nhã lại thấy nữ quỷ mặc áo trắng, gương mặt dữ tợn vươn tay ra tính bóp cổ nàng, nàng sợ tới mức trợn hai mắt, vỗ vỗ lên lồng ngực đang đập thình thịch, thở dốc hét lên: “Quỷ… Quỷ… Nó vẫn ở đây, vẫn còn ở đây!”

Vốn tưởng rằng suy đoán của mình đã đúng tới tám chính phần, nên khi thấy Lăng Nhã như vậy thì Dung Viễn cả kinh, nói: “Muội vẫn còn thấy quỷ sao?”

Lăng Nhã gật đầu thật mạnh, nói: “Đúng vậy, nó vẫn chưa biến mất, nó vẫn còn ở đây. Từ Thái y, có phải huynh đoán sai rồi hay không, nguyên nhân không phải là từ Mê Hồn hương đúng không?”

“Không thể nào!” Dung Viễn một mực bác bỏ câu hỏi của nàng, bước vội tới lò hương Bác Sơn, xới xác hương đã bị ướt trong lò lên rồi lấy ra một ít nhìn thật kỹ, theo ghi chép trong y thư, trong Mê Hồn hương có một hương liệu quan trọng nhất, đó là Anh Túc. Nhưng trong xác An Tức hương này, hắn không phát hiện được dấu vết của Anh Túc, chẳnng lẽ mình đoán sai thật sao, không liên quan gì tới Mê Hồn hương sao? Nhưng nếu không phải Mê Hồn hương thì là gì?

Trong lúc tình hình đang đầy nghi hoặc thì Lý Vệ khệ nệ bê một sọt ngân thán vào, Mặc Ngọc thấy vậy thì vội chạy lại phụ hắn đưa sọt than tới đặt ở góc phòng: “Nãy giờ ta cứ thắc mắc ngươi đi đâu mà lại lâu như vậy, thì ra là đi nhận ngân thán, chẳng phải ngân thán chỗ chúng ta còn rất nhiều sao, sao lại đi nhận nữa?”

Lý Vệ phủi bụi than bám trên thắt lưng của mình, đắc ý nói: “Ngươi không hiểu gì cả, hiện giờ nhiều ngân thán thật, nhưng vài ngày nữa viện nào viện nấy sẽ đều đổ xô thanh thủ đi nhận ngân thán, thế nên nhân lúc này lấy thêm một ít để giành, chủ tử đang không khỏe, không chịu nổi lạnh đâu.”

“Ủa, Từ Thái y cũng ở đây sao, nô tài xin thỉnh an ngài.” Lý Vệ đang định thỉnh an Lăng Nhã, nhìn thấy Dung Viễn thì vội cúi đầu chào trước, rồi lấy từ trong ngực áo ra một miếng bùa hình tam giác: “Chủ tử, bùa bình an này là nô tài tranh thủ lúc rảnh đi tới Chùa Vạn Thọ để cầu, nghe nói rất linh nghiệm, người đeo trên người bảo đảm những yêu ma quỷ quái kia sẽ không dám tới gần người.”

Chùa Vạn Thọ chính là Chùa của Hoàng gia, cách đây khoảng hai mươi dặm, đi về nhanh lắm cũng phải mất nửa ngày. Vì chuyện ma quỷ này, mấy người Mặc Ngọc đã tìm không biết bao nhiêu Chùa miếu để xin bùa bình an, nhưng cái nào cũng đều vô dụng. Dù biết rằng đeo cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng đây là tấm lòng của Lý Vệ, Lăng Nhã vẫn vui vẻ mỉm cười nhận lấy, đang định nói chuyện thì Lý Vệ bỗng khịt khịt vài cái, ánh mắt dời qua lư hương thiếp vàng đã tắt, thư thái nói: “Chẳng trách mùi hương trong phòng lại nhẹ như vậy, thì ra là không đốt hương, sao các ngươi lại không thêm hương vào cho chủ tử chứ?”

“Ngươi nói sao?” Dung Viễn bỗng giật mình, chụp mạnh cánh tay của Lý Vệ, hỏi dồn: “Trong phòng này vẫn còn mùi hương sao?” Không chỉ Dung Viễn, ngay cả mấy người Lăng Nhã cũng hết sức ngạc nhiên, vừa rồi mở hết cửa sổ đã xua đi toàn bộ mùi hương trong phòng, An Tức hương cũng đã hết, sao Lý Vệ vẫn còn ngửi ra?

Lý Vệ thành thật gật đầu, trong phòng đốt hương thì có mùi là chuyện bình thường, sao Từ Thái y lại kích động đến vậy?

Lý Vệ vừa trở về nên chưa nắm được tình hình, nhưng Dung Viễn thì ngược lại, hắn vì chuyện không tìm được dấu vết của Mê Hồn hương trong An Tức hương mà run lên, có thể hắn đoán không sai, có điều chỉ tìm nhầm chỗ mà thôi. Dung Viễn đi ra khỏi phòng một lát rồi bước vào lại, đúng là ngửi được mùi hương như Lý Vệ nói, rất nhạt, này giờ bọn họ cứ ở trong phòng nên mũi đã quen mùi, vì vậy nên không phát hiện ra mùi hương cũng đúng.

Để tra được nơi ẩn chứa mùi hương này, Dung Viễn tỉ mỉ xem xét qua tất cả đồ vật trong phòng, vậy mà vẫn không phát hiện ra điểm khả nghi, quá kỳ lạ, chẳng lẽ mùi hương này tự xuất hiện trong không khí hay sao?

Thấy Dung Viễn cứ đứng tần ngần ra đó, Lăng Nhã suy nghĩ một lát rồi ra hiệu Mặc Ngọc đỡ mình tới cạnh cửa sổ, nàng mở cửa ra hít thật nhiều hơi lạnh vào lồng ngực, sau khi thanh lọc hơi thở, giờ đây nàng đã có thể cảm nhận mùi hương rất rõ ràng. Lăng Nhã nhắm mắt lại, tập trung mọi giác quan về chóp mũi, cố gắng phân biệt mùi hương đậm nhạt, nàng tin rằng chỉ cần tìm được mùi hương phát ra từ đâu thì sẽ biết rõ ngọn ngành.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đế giày thêu mềm mại bước đi từng bước trên nên gạch bóng loáng, đi đến giữa phòng Lăng Nhã chợt mở trừng hai mắt, ánh mắt sắc bén nhìn vào chậu than đang tỏa hơi nóng nhè nhè cách chỗ nàng đứng không xa, lạnh lùng nói: “Ở đó, nhất định mùi hương từ đó phát ra.”

Dung Viễn nghe vậy thì lập tức lấy kẹp sắt khơi than trong chậu, gắp lên một cục đang cháy đỏ bừng, tay kia cầm chén trà còn chưa kịp uống, mọi người bỗng nghe ‘xèo’ một tiếng, tiếp theo là khói trắng cuộn lên, Dung Viễn cẩn thận nhận biết, trong khói trắng này đúng là có mùi hương giống với mùi đang lan tỏa ở trong phòng.

Đúng rồi, vừa rồi hắn đã kiểm tra gần như toàn bộ đồ đạc trong phòng, chỉ trừ mỗi chậu than này, mà vấn đề lại nằm ở đó, có người đã trộn Mê Hồn hương vào trong than, bình thường sẽ không thể nào phát hiện ra được, chỉ khi nào đốt than thì hương mới tỏa ra, mùi rất nhạt, mà trong phòng lại đốt lò hương, nên sẽ khó mà phát hiện ra.
Bình Luận (0)
Comment