Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 118

Từ Thái Miếu trở về, Trần Mạn Nhu vội vàng trở về Chung Túy cung, Đối Nguyệt sớm đã chuẩn bị canh nóng cùng bình nước nóng, chờ Trần Mạn Nhu chui vào ổ chăn, trên bụng nhỏ cùng dưới lòng bàn chân, đều tự nhiên có một bình nước nóng ấm vù vù.

Bưng canh nóng uống hai ngụm, cảm thấy trong lòng bàn tay nhiệt khí cũng nổi lên, mới đưa tay ra che hai má Tiểu tứ, làm hai má hắn ấm ấm, sau đó đưa tay đến tã lót sờ sờ, y phục bên ngoài còn ấm áp, Trần Mạn Nhu lúc này mới yên tâm, đưa tay nhéo nhéo mũi Tiểu tứ, đem người lay tỉnh.

Tuy lúc trước Trần ma ma nói, Tiểu tứ ngủ càng dễ bị cảm lạnh, chính là trong loại trường hợp này, vẫn nên đem Tiểu tứ dỗ ngủ trước mới tốt. May mắn Tiểu tứ còn nhỏ tuổi, có thể để cho vú nương ôm, trên người cũng có thể mấy tầng y phục, bằng không, thật đúng là nói không chừng sẽ bị cảm lạnh.

Đáng thương cho Đại hoàng tử, hôm nay đông lạnh trận này, quay về không biết phải uống mấy bát canh gừng đâu. Năm nay thời tiết cũng thực có chút không đúng, hai ngày trước vừa hạ đại tuyết, hôm nay mặt trời vừa mọc, so với lúc trước còn lạnh hơn vài phần đâu.

"Nương nương, Từ Ninh thái hậu cùng Từ An thái hậu đã bắt đầu tiếp kiến mệnh phụ triều đình." Tẫn Hoan lo vòng ngoài tiến vào, đi bên cạnh chậu than đem thân mình hơ nóng trước, mới lại đây cười nói: "Nô tỳ nhìn thấy lão phu nhân đã vào cung, phỏng chừng một hồi sẽ có thể đến đây."

Tươi cười trên mặt Trần Mạn Nhu lúc này mới rõ ràng một chút, liên thanh phân phó người chuẩn bị trà nóng điểm tâm, phải biết rằng, ngày đầu năm nhóm mệnh phụ triều đình tiến cung, đều là khuya khoắt phải rời giường, ở cửa cung chờ nửa ngày, sau đó mới có thể vào.

Tiếp theo còn muốn tới chỗ Từ Ninh, Từ An thái hậu thỉnh an trước, có thể một ngụm trà nóng hay không là cái vấn đề lớn, sau đó lại chuyển tới chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu sẽ lưu lại người nhà mình, vài người còn lại thì đưa ra ngoài.

Lại đến chỗ Trần Mạn Nhu, ít nhất cũng phải một canh giờ.

Qua hơn nữa ngày, xác định trên người mình cùng Tiểu tứ đều ấm áp lại, Trần Mạn Nhu mới xốc chăn lớn lên, chỉ mặc áo bông ngồi vào tháp thượng, Tiểu tứ đang ngủ say bị lay tỉnh, thập phần mất hứng, nghiêng đầu không nhìn Trần Mạn Nhu.

Trần Mạn Nhu cười khều hai má hắn: "Ôi a, bảo bối Tiểu Tứ của mẫu thân cáu kỉnh? Ai nha, Tiểu tứ bảo bối không muốn để ý tới mẫu thân, làm sao bây giờ? Bằng không, không cho Tiểu tứ ăn ngon?"

Tiểu tứ quay đầu, tròng mắt đen lúng liếng nhìn Trần Mạn Nhu, tay nhỏ bé vỗ cánh tay Trần Mạn Nhu a a a kêu to, Vi Nhạc ở bên cạnh niết quỳ hoa tử, nghiêng đầu đến đây cười nói: "Tứ hoàng tử thật sự là thông minh, lúc này đã có thể nghe hiểu lời của nương nương."

Trần Mạn Nhu đang cười cao hứng, nghe thấy lời này, sắc mặt trầm trầm, nghĩ nghĩ phân phó nói: "Ngươi đi ra bên ngoài phân phó một tiếng, ngày sau không cần truyền ra bên ngoài nói Tiểu tứ thông minh hay gì đó. Chỉ nói..."

Dừng một chút, mới tiếp tục bổ sung nói: "Chỉ nói Tứ hoàng tử nhìn không thông minh bằng Nhị hoàng tử."

Vi Nhạc có chút kinh ngạc: "Nương nương, Tứ hoàng tử thông minh, không phải Hoàng thượng mới càng thích sao?"

"Ngươi chỉ dựa theo lời ta nói mà làm là được, từ hôm nay bắt đầu, đừng để cho ta nghe thấy có người nói Tứ hoàng tử thông minh lanh lợi linh tinh." Trần Mạn Nhu khoát tay phân phó nói, nghe thấy Lập Hạ ở bên ngoài thông báo, nói là Tề mỹ nhân cầu kiến, Vi Nhạc vội vàng im lặng.

Trần Mạn Nhu chỉ hơi nhíu mi, cho người đem Tề mỹ nhân mang vào. Thấy trên người Tề mỹ nhân thay đổi nhất kiện y phục màu thâm lam, Trần Mạn Nhu lắc đầu nói: "Ngươi tại sao lại mặc y phục như vậy? Có vẻ người lớn một chút."

"Thật sự có vẻ người lớn sao? Thiếp lúc trước còn cảm thấy rất dễ nhìn." Tề mỹ nhân hơi thất vọng nói, lập tức ngượng ngùng cười một chút: "Vẫn là ánh mắt Quý phi nương nương tốt, hai ngày trước thiếp vừa làm một kiện áo khoác, còn chưa nghĩ ra thêu hoa như thế nào, Quý phi nương nương sao không chỉ điểm thiếp một chút?"

"Ngươi chừng nào thì rảnh, mang lại đây là được." Trần Mạn Nhu không chút để ý nói, đưa tay trạc trạc hai má Tiểu tứ, Tiểu tứ không chút nào keo kiệt hướng Trần Mạn Nhu lộ ra tươi cười thật to, mặt mày Trần Mạn Nhu đều nhu hòa vài phần.

Tề mỹ nhân nhìn hai mẹ con trên mỹ nhân tháp, trong mắt hiện lên hâm mộ, do dự trong chốc lát mới nói nói: "Nương nương, Mã tiệp dư cũng nên lâm bồn đi?"

"Uh, đại khái hơn nửa tháng nữa đi, là có chuyện gì?" Trần Mạn Nhu nghiêng đầu nhìn Tề mỹ nhân hỏi, Tề mỹ nhân xoắn khăn tay, nhíu mày nói: "Dương quý phi bây giờ còn không có hài tử, nếu là thai này của Mã tiệp dư là con trai..."

"Ngươi a, chính là quá quan tâm, Mã tiệp dư sinh hay không sinh con cùng chúng ta có quan hệ gì?" Trần Mạn Nhu bĩu môi, nàng còn nhớ rõ chuyện lúc trước thời điểm mình mang thai Tiểu tứ, Mã tiệp dư kia có thể lưu lại, còn không phải là xem cái bụng của nàng?

Mặc kệ là nam hài hay là nữ hài, thai này của Mã tiệp dư tuyệt đối sẽ không để cho tự nàng dưỡng. Thục phi nơi đó có hài tử, Hiền phi Huệ phi còn trẻ, có khả năng nhất, chính là đưa tới dưới danh nghĩa Đức phi, bất quá, cũng nói không chính xác, Dương quý phi phân vị cao nhất, lại là đứng đầu Cảnh Nhân cung, so với Đức phi khả năng còn muốn nhiều hơn vài phân.

Tề mỹ nhân nghe ra Trần Mạn Nhu không vui, ngượng ngùng cười nói: "Không phải là thiếp lo lắng sao? Vốn Dương quý phi ỷ vào mình tư lịch già dặn, luôn đặt trên đầu nương nương ngài, nếu là để cho nàng có hài tử..."

"Tề mỹ nhân! Có chút nói lời không nên nói thì không cần nói, ngươi nếu còn nói chuyện không dùng đầu óc như vậy, Chung Túy cung của bản cung có thể dung không dung nổi đại phật ngươi." Trần Mạn Nhu lớn tiếng quát, nàng hiện tại đã có chút hối hận.

Nguyên bản thấy Tề mỹ nhân có chút tiểu thông minh, cũng không phải quá thông minh, còn có thể bị mình nắm trong tay, thế nên mới mượn sức nàng, chuẩn bị tìm người giúp đỡ. Không nghĩ tới, Tề mỹ nhân này có đôi khi đầu óc nóng lên, lời nói ra ngay cả tiểu thông minh lúc trước cũng không còn, chỉ còn lại có vụng về.

Tề mỹ nhân bị hù nhảy dựng, vộ vàng đứng dậy bồi tội, Trần Mạn Nhu xoa xoa thái dương, rất là buồn bực, đắn đo buông tha cho quân cờ này, có thể tìm không thấy người tốt như vậy, không buông tha, lại lo lắng nàng ngày đó nói sai mang đến đại họa cho mình, thật sự là yếu.

"Dựa theo lệ thường, sang năm cuối năm trong cung còn có một lần tấn phong. Ngươi nếu không quản tốt miệng mình, bản cung tự có biện pháp cho ngươi rốt cuộc không có biện pháp nói bậy." Tú nữ tiến cung năm thứ hai, đều đã có mấy người thay đổi vị trí một chút, năm đó Trần Mạn Nhu, cũng là lúc ấy lên làm Huệ phi.

Tề mỹ nhân cũng biết quy củ này, sắc mặt trắng bệch, vội vàng tỏ thái độ lần sau nói chuyện nhất định mang theo đầu óc.

"Ngươi có rảnh không bằng làm thêm vài cái khăn tay hà bao." Trần Mạn Nhu thấy nàng như là bị dọa, thở dài nói: "Hoàng hậu nương nương ghét nhất bị người lung tung nói huyên thuyên, đã nhiều ngày Hoàng hậu nương nương để cho Đại công chúa làm y phục mới, ngươi không có việc gì nhi thì ở lại trong cung của mình."

Trên mặt Tề mỹ nhân lộ ra sắc mặt vui mừng, liên tục gật đầu đáp: "Thiếp đã biết, đa tạ nương nương chỉ điểm."

Đang nói, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm nói chuyện, sau đó Tẫn Hoan thực sung sướng vào cửa: "Nương nương, lão phu nhân đã đến đây, lúc này sắp đến cửa Chung Túy cung."

"Thật sự?" Trần Mạn Nhu vui vẻ, vội vàng đứng dậy, đang định đi ra bên ngoài nghênh đón, lại lập tức dừng lại, đi ra nghênh đón, vậy lão phu nhân khẳng định là sẽ ở bên ngoài hành lễ, còn không bằng ở trong phòng chờ, đỡ phải ép buộc.

Trên mặt Tề mỹ nhân cũng có sắc mặt vui mừng, đứng ở phía sau Trần Mạn Nhu nghểnh cổ ra nhìn ra bên ngoài. Trần Mạn Nhu cũng không quan tâm nàng, chỉ để cho Bôi Đình vội vàng đem bình nước nóng lấy đến đây. Chờ trần lão phu nhân vừa vào cửa, Trần Mạn Nhu lập tức liền đỡ Trần lão phu nhân đang muốn quỳ xuống hành lễ: "Tổ mẫu, nhanh mau đứng lên, nơi này cũng không có người ngoài."

Trần lão phu nhân không lay chuyển được Trần Mạn Nhu, lúc này mới thuận thế đứng dậy, cười kéo tay Trần Mạn Nhu nhìn nhìn: "Ta xem xem, gần đây có phải gầy hay không? Mỗi ngày không ăn cơm không thể được, ngươi tuổi còn nhỏ, không biết bảo dưỡng, đói một hai ngày nhìn như việc nhỏ, đều là tai hoạ ngầm a."

"Tổ mẫu, ngài nhất định nhìn lầm rồi, ta bây giờ còn mập lên không ít đâu, không tin người xem." Nói xong, kéo tay áo cho Trần lão phu nhân nhìn, Trần lão phu nhân đưa tay nhéo nhéo cổ tay nàng, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu: "Mập lên thì tốt, mập lên thân mình mới khỏe mạnh. Tứ hoàng tử đâu? Lúc này còn ngủ?"

Trần Mạn Nhu đưa tay chỉa chỉa phía sau, Trần ma ma ôm chặt Tứ hoàng tử hành lễ. Chờ Trần lão phu nhân lại đem Tiểu tứ nhéo một lần, Tề mỹ nhân mới vội vàng tiến lên: "Lão phu nhân mạnh khỏe? Ta thấy, lão phu nhân so với lúc trước càng quắc thước, tinh thần cũng rất tốt."

Trần lão phu nhân híp mắt nhìn trong chốc lát, mới đứng dậy hành bán lễ với Tề mỹ nhân: "Lão thân gặp qua Tề mỹ nhân."

"Vạn vạn không được, lão phu nhân, ngài đây là giết ta." Tề mỹ nhân hoảng sợ, vội vàng đưa tay đỡ Trần lão phu nhân, tự mình đỡ lão phu nhân ở ngồi xuống, mới thuận thế ở bên kia ngồi xuống: "Trần lão phu nhân ngày thường khỏe không? Trần lão thái gia cũng có khỏe không?"

Trần lão phu nhân một hỏi một đáp, cùng Tề mỹ nhân nói chuyện trong chốc lát, Tề mỹ nhân mới hỏi đi ra: "Phụ thân ta cùng mẫu thân ta..."

"Tề mỹ nhân yên tâm đi, Tề đại nhân tháng sáu năm nay thành tích khảo hạch được loại ưu, nói không chừng năm sau còn thăng quan đâu. Tề phu nhân cũng luôn luôn hoàn hảo, năm trước còn đăng môn bái phỏng, nói bế đại tôn tử, tặng Trần phủ trứng gà đỏ."

Trần lão phu nhân cũng không vòng vo, nói thẳng, còn từ trong tay áo lấy ra đến một cái ngọc trụy: "Đây là Tề phu nhân tự mình lên chùa miếu cầu, đã khai quang, nhờ lão thân mang vào cho Tề mỹ nhân, có thể phù hộ Tề mỹ nhân thân thể an khang đâu."

Đôi mắt Tề mỹ nhân đỏ lên, từ trong tay Trần lão phu nhân tiếp ngọc trụy, đứng dậy hành lễ với Trần lão phu nhân: "Đa tạ lão phu nhân, lão phu nhân yên tâm, ngày sau thiếp nhất định hảo hảo hầu hạ nương nương."

"Cái này cũng không dám." Trần lão phu nhân vội vàng xua tay, Trần Mạn Nhu lại trừng mắt liếc Tề mỹ nhân một cái, Tề mỹ nhân lúc này mới giật mình, vội vàng che miệng, Trần Mạn Nhu bất đắc dĩ khoát tay: "Được rồi được rồi, thời gian cũng không còn sớm, ngươi nhanh trở về đi."

"Vậy thiếp liền cáo lui." Tề mỹ nhân như được đại xá, vội vàng hành lễ ra cửa đi về.

Trần lão phu nhân cũng không nói, chỉa chỉa cửa: "Nàng luôn luôn như vậy?"

"Cũng không phải, ta chỉ thấy nàng ở trước mặt ta mới dễ dàng như vậy, ngày thường đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nàng ngược lại biết ngậm chặt miệng, chưa bao giờ nói nhiều." Trần Mạn Nhu nghĩ nghĩ lắc đầu nói, nàng tuy rằng trách cứ Tề mỹ nhân, bất quá cẩn thận suy nghĩ, Tề mỹ nhân thật đúng là không ra bên ngoài chọc tai họa cho nàng.

"Tại hậu cung, mặc kệ là ai, ngươi cũng đừng quá tin tưởng." Trần lão phu nhân kéo tay Trần Mạn Nhu nói: "Nói không chừng Tề mỹ nhân chính là làm cho ngươi xem. Ngươi phải lưu hậu thủ, cũng đừng quá tín nhiệm Tề mỹ nhân."

Trần Mạn Nhu tự nhiên là gật đầu, cùng Trần lão phu nhân nói chuyện trong chốc lát, hỏi thân thể người nhà, Trần Mạn Nhu mới thấp giọng hỏi: "Tổ mẫu, Trương Kính Huy kia?"

Trần lão phu nhân nhìn nhìn chung quanh, thấy ở cửa có người cnh giữ, trong phòng cũng chỉ để lại Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan, lúc này mới tiến đến bên người Trần Mạn Nhu nhẹ giọng nói: "Tổ phụ ngươi cho người tra xét Trương Kính Huy, phát hiện hắn trong năm Khánh Hi thì đậu cử nhân, từng nhân đắc tội người quyền quý, không thể dự khuyếtlàm quan."

Trần Mạn Nhu nháy mắt mấy cái: "Vậy là có người bảo hộ hắn?"

Nếu đắc tội quyền quý, không có người che chở hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng ở kinh thành mở học đường, thuận tiện nổi danh khắp thiên hạ. Có thể ngăn cản dự khuyếtlàm quan, chỉ có kinh quan mới có thể, cho dù đại quan ở biên giới, bàn tay cũng không nhất định có thể dài như vậy.
Bình Luận (0)
Comment