Suy nghĩ như vậy, Như Ý liền lệnh cho Dung Bội đến bẩm báo Hoàng đế, Hoàng đế cũng không đến thăm nàng, chỉ lệnh cho Lý Ngọc nói: “Những ma ma đỡ đẻ này hầu hạ từ thời tiên đế đến nay, không có công lao cũng có khổ lao, nếu Hoàng hậu muốn tra hỏi thì cũng được, chỉ là đừng dụng hình quá mức, tránh làm âm đức* bị tổn thương”.
(*Âm đức nghĩa là làm việc tốt mà không để cho người khác biết, hay lặng lẽ đi làm)
Lúc này tuyết đang rơi nhiều, Yến Uyển cùng Tấn quý nhân Phú Sát thị ngồi trong Vĩnh Thọ cung ấm áp, hai người chỉ mặc chiếc cẩm y màu đơn bạc nhưng cũng không làm mất đi khuôn mặt mềm mại.
Đang ở độ tuổi trẻ trung thì chỉ cầu xinh đẹp khiến cho người khác động lòng là được, cũng không e ngại cái hơi khí lạnh lẽo thấu xương ở bên ngoài.
Hai người phụng dưỡng ở bên cạnh Hoàng đế, nghe Lý Ngọc thuật lại lời nói của Dung Bội, Tấn quý nhân giơ chiếc khăn tay lên, dịu dàng nói: “Hoàng thượng nói đúng lắm.
Thần thiếp cũng nghĩ không cần dụng hình mới tốt.
Hài tử Hoàng hậu nương nương không còn, đau lòng mà giận chó đánh mèo cũng rất nhiều, bây giờ nếu muốn dụng hình thì nương nương vẫn chưa thấy tiếng khóc trong cung vẫn còn chưa đủ hay sao? Với lại, Lệnh phi nương nương còn đang mang thai, không thích hợp nghe những âm thanh thống khổ như vậy”
Cái bụng Yến Uyển vẫn còn chưa lớn nhưng nàng cũng đã sớm đỡ eo ngồi bên cạnh Hoàng đế, khuôn mặt không đành lòng, ôn nhu nói: “Mấy ngày nay thần thiếp đều đến Bảo Hoa điện cầu phúc, hi vọng có thể bình an sinh hạ được Hoàng tử”.
Nàng than nhẹ một tiếng: “Nhắc đến mới nhớ, các ma ma đỡ đẻ đều là các ma ma lão luyện nhiều năm, bây giờ đã đuổi ra ngoài cung, thần thiếp cảm thấy không đành lòng.
Nếu các ma ma đỡ đẻ mới kia mà tay chân không lưu loát, hầu việc không lâu, thần thiếp cũng không yên lòng được”
Hoàng đế nắm chặt đôi tay Yến Uyển, an ủi nàng: “Nàng yên tâm.
Những người đó đều đuổi ra ngoài, tất nhiên trẫm sẽ lựa chọn những người tài giỏi nhất đến hầu hạ nàng.
Nàng lần đầu mang thai, cũng khó tránh khỏi việc có lo lắng.
Nhìn nàng xem, tay lạnh như vậy mà còn ăn mặc quá đơn bạc”
Yến Uyển miễn cưỡng tươi cười ảm đạm, rồi cúi mặt xuống buồn rầu nói: “Thần thiếp chỉ là nghĩ đến Thập Tam a ca, lại nghe Hoàng hậu nương nương muốn dùng hình cho nên cảm thấy kinh sợ….” Nàng chưa nói xong thì rụt rè liếc mắt nhìn Hoàng đế, nàng ấn ngực, dường như không chịu nổi cái tâm tư lo sợ: “Thần thiếp biết thần thiếp nhát gan, Hoàng hậu nương nương lại thương con mà sốt ruột cho nên dù thế nào đi chăng nữa cũng nên khảo vấn nghiêm khắc”
Tấn quý nhân cười nói: “Chẳng trách Lệnh phi nương nương nghe thấy mà kinh sợ.
Thập Tam a ca mới tạ thế mà lại dụng hình tra hỏi như vậy, đúng là cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương làm được.
Nếu Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế, chắc chắn nàng ấy sẽ thương xót ôn hòa, nhất định sẽ không làm như vậy.
Mà Thập Tam a ca bị cuống rốn quấn chặt trên cổ mà chết thì có liên quan gì đến các ma ma đỡ đẻ cơ chứ? Hài tử ở trong bụng tốt hay không tốt, chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương lại không biết sao? Chỉ sợ vì Khâm Thiên giám nói là điềm lành thiên tượng cho nên Hoàng hậu nương nương mới cố ý không nói ra mà thôi”
Hoàng đế liếc mắt nhìn Tấn quý nhân, rồi phân phó nói: “Lý Ngọc, vậy thì đi nói cho Hoàng hậu biết, nàng ta muốn tra thì cứ việc tra, chỉ là không được dụng hình, cũng nên vì Thập Tam a ca mà tích chút phúc khí đi”
Lời này truyền đến tai Như Ý, nàng chỉ có thể cười khổ.
Nếu không dụng hình thì sao có thể khiến các ma ma lão luyện láu cá ở trong chốn thâm cung mở miệng khai được chứ? Hoàng đế cũng nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn và cũng có thể nhận định nàng và hài tử xung khắc với nhau.
Lời nói thật đáng sợ, nhiều người nói vào cũng giống như nước chảy đá mòn.
Dung Bội không nhẫn nhịn được mà nói: “Hoàng thượng nói như vậy, chỉ sợ chúng ta muốn tra thì cũng không thể tra được điều gì”.
Nàng căm giận khó bình tĩnh: “Tấn quý nhân lại cố tình, không chút an phận, lúc nào cũng so sánh nương nương với Hiếu Hiền hoàng hậu, chẳng lẽ muốn cho người khác thấy người nhà mẹ đẻ nàng ta đều hiền lành sao?”
Lời nói như vậy, cơ hồ muốn kích khởi cái ghét cay ghét đắng đang nằm ở chỗ sâu nhất trong lòng Như Ý, cho dù người đã qua đời nhưng người vẫn giữ lại được cái đức hạnh tiết kiệm ôn hòa, Hoàng đế lúc nào cũng thương nhớ, nàng thật sự muốn cười lạnh nhưng khi thốt ra cái nụ cười thì dường như có hàn ý nhập vào xương cốt của nàng, càng cảm thấy bi thương khó tả.
Nàng và Phú Sát Lang Hoa đấu đá nửa đời người, chẳng lẽ tốn hết bao nhiêu tâm cơ, rốt cuộc lại làm ảnh hưởng đến hài tử của mình sao?
Cái suy nghĩ đau khổ bức rức triền miên như vậy, cơ hồ làm cho nàng gần như điên cuồng.
Một lúc lâu sau, Như Ý mới cố gắng ngồi dậy, cắn răng nói từng chữ một: “Hoàng thượng không cho tra, chỉ sợ là trong lòng tin vào lời nói của Khâm Thiên giám, Hoàng thượng luôn luôn tin tưởng lời nói thiên tượng, lúc trước nói bổn cung đang mang cái thai quý báu không thể nói cho nên Hoàng thượng mới vui sướng như vậy.
Bây giờ chuyện xảy ra như thế cho nên mới cảm thấy thất vọng.
Cái gọi là trèo cao té đau, đúng là như vậy”
Dung Bội cúi thấp mặt, khuôn mặt chứa một tia khôn khéo: “Chuyện này nô tỳ càng nghĩ thì lại càng cảm thấy không ổn.
Lúc trước nương nương có thai, đột nhiên Khâm Thiên giám nói cái thai đó của nương nương mang điềm lành, thập phần quý trọng; lại chờ lúc Thập Tam a ca vừa mới qua đời thì lại nói nương nương và Thập Tam a ca xung khắc với nhau cho nên mới hại chết A ca.
Lời nói hai lời như vậy, muốn để người ta không tin cũng khó cho nên Hoàng thượng mới lạnh nhạt với nương nương”.
Nàng nhìn Như Ý rồi nói: “Trong lòng nô tỳ suy nghĩ, nếu như có người an bài tính kế với nương nương mà khiến Khâm Thiên giám nói ra những lời đó thì…”
Như Ý chợt rùng mình, nắm lấy cổ tay Dung Bội nói: “Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Dung Bội nhìn hai gò má tái nhợt như tuyết của Như Ý, trên môi lại có chút thâm đen, nàng biết mấy ngày nay, Như Ý vẫn luôn đau lòng và tự trách bản thân cho nên Dung Bội suy trước tính sau mà hơi gật đầu: “Nô tỳ chỉ là suy nghĩ miên man mà thôi”
Có cái ngạc nhiên lâu dài, khuôn mặt Như chỉ còn lại cái hoảng sợ kinh đau, tiếng thở dài của nàng mang theo một luồng trầm thống và bi thương đến cực điểm, nói: “Dung Bội, hóa ra ngươi có suy nghĩ giống bổn cung.
Xưa nay bổn cung không lui tới với Khâm Thiên giám, lúc trước mang thai Vĩnh Cơ và Cảnh Hủy đều không có những lời truyền nay, sao bây giờ đột nhiên lại nói cái thai Vĩnh Cảnh là điềm lành cơ chứ? Nếu thật sự có người tính kế sau lưng thì quả nhiên là cực kỳ đáng sợ”
Dung Bội nói: “Chỉ tiếc bây giờ giám chính Khâm Thiên giám đã chết, chúng ta cũng không tra được thứ gì nhưng mà bây giờ nương nương cứ phòng bị thì chúng ta sẽ không sợ điều gì cả”
Tiếng gió thổi ngoài cửa sổ đập vào tờ giấy mỏng manh trên tấm cửa sổ, giống như là một con mãnh thú gào thét muốn bay vào.
Có cái trầm mặc, Như Ý chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương, lạnh đến mức ngay cả chân răng của nàng cũng đều run rẩy.
Dung Bội đỡ lấy thân nàng, hòa nhã nói: “Hoàng hậu nương nương, mọi chuyện đều phải tự bảo trọng, bảo dưỡng thân thể thật tốt thì mới có thể cho Thập Tam a ca một cái minh bạch”.
Như Ý đang muốn trả lời thì đã thấy Tam Bảo mang theo một cỗ gió lạnh vội vã bước vào nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tài phụng ý chỉ của nương nương đến linh đường nhìn di thể của Thập Tam a ca, kết quả đụng phải Giang thái y.
Giang thái y nói Hoàng thượng không cho dụng hình các ma ma, sợ là không tra được cái gì.
Hôm nay vốn là ngày đem di thể Thập Tam a ca hạ táng vào viên tẩm Đoan Tuệ thái tử, nô tài và Giang thái y khuyên can mãi, luôn nói Hoàng hậu nương nương nghĩ đến Thập Tam a ca cho nên mới cho nô tài mở chiếc quan tài nhìn một chút, kết quả là phát hiện trên khuôn mặt Thập Tam a ca có xuất hiện năm dấu tay màu đen”
Tim Như Ý đập mạnh lên, ngay cả giọng nói cũng đều thay đổi: “Có dấu tay sao?”
Trời lạnh như vậy mà Tam Bảo vẫn đổ mồ hôi trên trán, tỏa ra hơi nóng.
Hắn vội vàng nói: “Giang thái y biết có điều kỳ lạ cho nên vội vàng kiểm tra thực hư thì mới phát hiện năm dấu tay kia nằm ở trên miệng Thập Tam a ca.
Dấu tay như vậy có nghĩa là có người dùng lực quá mạnh cho nên mới lưu lại dấu vết, lúc Thập Tam a ca vừa tạ thế thì đều nhìn không rõ, chỉ qua mấy ngày sau thì mới có thể phát hiện ra”.
Như Ý kịch liệt run rẩy: “Ý của ngươi là có người bịt miệng Thập Tam a ca sao?”.
Nàng chỉ cảm thấy như có bàn tay của ai đó bóp chặt yết hầu của mình, cái ý niệm đáng sợ kia cơ hồ muốn nuốt sống cái lý trí của nàng: “Theo như lời của ma ma đỡ đẻ nói, Thập Tam a ca vừa mới sinh ra thì đã chết, cần gì phải bịt miệng nó nữa? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Thập Tam a ca của bổn cung lúc sinh ra vẫn còn sống sao?”
Tam Bảo vội vàng nói: “Giang thái y cũng nghĩ như vậy, Giang thái y nghi ngờ Thập Tam a ca sinh ra bình an, vừa mới ra khỏi bụng của nương nương thì đã bị người khác bịt miệng, không cho khóc một tiếng, rồi lại lấy cuống rốn quấn quanh cổ mà ngạt thở chết.
Bởi vì Thập Tam a ca vừa mới sinh ra đã không còn thở, dấu tay kia mấy ngày sau mới phát hiện ra, nhất định lúc còn sống đã bị bịt miệng đến chết cho nên Giang thái y đã đi bẩm báo với Hoàng thượng rồi ạ!”
Khí huyết toàn thân ào ào bốc lên như là cái vô số sóng to sục sôi chạy thẳng vào tim của nàng.
Nàng nghe rõ tiếng hàm răng va chạm vào nhau: “Tất cả các ma ma đỡ đẻ đều không được bỏ qua bất cứ ai, nhất là ma ma đỡ đẻ Điền ma ma! Tra! Hãy thay đứa con uổng mạng của bổn cung mà tra cho ra manh mối!”
Các ma ma tinh kỳ của Thận Hình tư tài giỏi hơn so với các ngục quan, làm việc vô cùng tháo vát lưu loát.
Hoàng đế biết tin, càng lúc càng cảm thấy kinh sợ, lập tức hạ chỉ nghiêm tra.
Các ma ma tinh kỳ nhận được ý chỉ của Hoàng đế, lập tức cho người đi tìm các ma ma đỡ đẻ đã xuất cung đưa về trong Thận Hình tư, tra hỏi kỹ lưỡng.
Vì chuyện này liên quan đến Hoàng hậu và đích tử cho nên các ma ma tinh kỳ dụng tâm rất nhiều, 72 hình phạt ở Thận Hình tư đều dùng hết, nhất là đối với Điền ma ma, tra tấn vô cùng nghiêm khắc, lại có thái giám bên cạnh Hoàng đế là Tiến Trung tự mình đôn đốc thẩm vấn cho nên chỉ sau một ngày đêm đã tra được manh mối.
Sau khi sinh sản, Như Ý đã bị tổn thương nguyên khí, trong lòng tràn đầy cái vướng bận ấu tử chết non cho nên nàng sống qua một ngày, cảm giác như sống qua một năm, dày vò đau đớn cùng cực.
Cho dù nàng thường xuyên uống thuốc bổ thân nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tẩy đi cái mùi vị khổ sở chua xót vẫn còn lưu lại ở trong lòng.
Ngay cả ở trong giấc mộng, nàng vẫn còn cảm thấy hốt hoảng, mỗi khi nhắm mắt lại đều mơ thấy đứa con đang ở trong bụng nàng, lúc nàng tỉnh dậy thì vội vàng sờ chiếc bụng bằng phẳng của mình thì lúc đó nàng mới biết hồn con mình đã lên trời, nàng đau lòng không thôi.
Rõ ràng những tháng ngày trước, nó vẫn còn ở trong bụng nàng mà cựa quậy, vậy mà lúc nó vừa mới mở mắt ra thì đã tạ thế, ngay cả một tiếng khóc nỉ non cũng không thể phát ra, cứ ra đi thê thảm như vậy! Mấy ngày đêm hao tổn tinh thần như vậy khiến cho Như Ý nhanh chóng tiều tụy xuống, mà Hoàng đế không muốn nhìn khuôn mặt thống khổ thương tâm đau lòng đến mức muốn chết đi của nàng.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Như Ý sinh sản, Hoàng đế bước vào Dực Khôn cung.
Hai người đều im lặng, dường như có chút lạ lẫm, chỉ có bọn thị nữ dâng trà nước và điểm tâm lên là quen thuộc như ngày xưa.
Sắc mặt Hoàng đế không được tốt, lại lộ ra sắc mặt tái xanh, sắc mặt Như Ý không chút bình tĩnh, đôi môi có chút run rẩy, nàng cố hết sức nhẫn nhịn ngắm nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng đến đây chắc là đã tra rõ chuyện Vĩnh Cảnh chết?”
Hoàng đế đặt tay lên chậu than để sưởi ấm, trong miệng lại lạnh lùng nói: “Ma ma đỡ đẻ nàng là Điền thị đã khai hết rồi”
Đột nhiên đồng tử Như Ý nhảy dựng, dường như hai mắt bị ngân châm đâm vào, cơ hồ muốn chảy máu ra ngoài.
Sau khi sinh, nàng vẫn luôn đau lòng, khiến có thân thể hư nhược thì sao giờ đây có thể chịu được cái kích thích như vậy chứ? Nàng chỉ cảm thấy choáng váng, ngay cả trời đất cũng muốn đảo điên theo, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Bà ta khai cái gì? Vì sao lại như vậy?”
Hoàng đế quay mặt lại, cái tức giận mà đau lòng tràn đầy khuôn mặt: “Điền thị đã khai, bà ta nói Hoàng hậu nàng khắt khe với bà ta cho nên trong lòng mang oán hận, mới lúc đỡ đẻ có ý niệm làm ngạt thở đứa bé, bịt miệng Vĩnh Cảnh lại rồi dùng cuống rốn quất chặt quanh cổ khiến nó chết tươi.
Mà mọi chuyện này, tay chân bà ta cũng nhanh nhạy, lại được che bằng tẩm y bằng gấm cho nên người bên ngoài không thấy được”
Trong chớp mắt có cái hít thở ngưng trệ, trong đầu nàng vang lên tiếng ong ong, cái tiếng vang kia ồn ào náo động và tranh cãi ầm ĩ, giống như mưa to trong núi, gió lớn thổi lá khô nằm đầy dưới đất, cổ họng nàng phát ra tiếng “ti ti”: “Sao thần thiếp khắt khe với bà ta? Sao bà ta lại phát rồ, muốn hại chết con thần thiếp cơ chứ?”
Cái cảm xúc quá mức kích động làm liên lụy ảnh hưởng đến thân hình gầy gò của Như Ý, nàng kịch liệt hít thở hổn hển.
Hoàng đế nói: “Lúc Cảnh Hủy mới sinh ra chính là lúc Thư phi tạ thế, nàng lúc đó hạ chỉ nói đang có tang nghi của Thư phi cho nên tất cả ban thưởng Cảnh Hủy sinh ra đều giảm phân nửa, có đúng không?”
Dung Bội vội rót nước cho Như Ý uống rồi chậm rãi vỗ về cái lưng của nàng, Như Ý không dễ dàng gì bình phục, nàng ngẩng mặt lên lẳng lặng nói: “Cho nên Điền thị mới mang lòng oán hận sao? Thần thiếp làm vậy cũng không có sai lầm”
Hoàng đế vỗ về cái trán rồi nói: “Tất nhiên nàng cho rằng nàng không có sai lầm gì.
Điền thị nói lúc đó bà ta đang cần một chút bạc để cho con trai làm quan.
Bà ta vất vả ở trong cung hầu hạ nàng sinh sản, mà nàng lại đối đãi khắc nghiệt, cũng không chút rộng rãi, cũng chưa từng ban thưởng thêm cho mọi người.
Mà ngày đó Điền thị cũng cầu xin nàng ban thêm ít ngân lượng nhưng nàng lại không đồng ý phá lệ khai ân.
Vì nàng cho nên tiền đồ của con trai bà ta bị trì hoãn, chỉ có ít tiền nên cũng chỉ có chức quan giáo úy nhỏ nhoi, nếu không thì đã có tiền đồ tốt rồi”
Như Ý kinh ngạc dựa vào khuỷu tay Dung Bội, một lát sau nàng mới hồi phục tinh thần: “Lúc đó đang là tang nghi của Thư phi, không thích hợp ban thưởng lớn, mà tiền tuyến Đại Thanh đang chinh phạt Chuẩn Cát Nhĩ, đều cần rất nhiều lương thảo ngân lượng.
Hậu cung có thể tiết kiệm chút bạc, tuy rằng ít một chút nhưng cũng có ích.
Thần thiếp không dùng thân phận Hoàng hậu của mình để phá lệ ban thưởng rộng rãi cho nô tỳ, chính là sợ cái bất chính xuất hiện từ Dực Khôn cung, chẳng lẽ như vậy là sai sao?”
Giờ phút này, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh: “Một người có ý định làm ác, nhất định sẽ có ngàn vạn lý do.
Điền thị chỉ nói qua loa tắc trách như vậy, thần thiếp không tin, thần thiếp muốn đối chất với bà ta!”
Gân xanh trên trán Hoàng đế đột nhiên muốn nhảy ra: “Vô ích thôi.
Điền thị đã chịu hình quá nhiều, với lại cũng tự biết sau khi khai sẽ phải chết cho nên đã cắn lưỡi tự sát rồi”.
Có vô số oán hận kịch liệt nằm trong lồng ngực Như Ý, cơ hồ muốn phá tan thân thể của nàng.
Hàm răng nàng run rẩy: “Dù có chết vạn lần cũng không oan uổng.
Bởi vì Điền thị vừa chết thì chính là chết vô đối chứng! Phải nên phải tru di cửu tộc bà ta thì mới khiến Vĩnh Cảnh của thần thiếp ở dưới cửu tuyền cảm thấy an ủi”.
Rốt cuộc nàng nhịn không được mà khóc rống lên: “Vĩnh Cảnh của thần thiếp rõ ràng lúc sinh ra vẫn còn sống, chỉ cần mở mắt ra là nhìn được a mã và ngạch nương của nó, ai ngờ mới ra khỏi người thần thiếp thì bị người ta siết chết tươi sống, thần thiếp… Thần thiếp hận lắm!”
Hoàng đế nhẫn nhịn nước mắt, rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt xuống: “Sao trẫm không muốn tru di cửu tộc Điền thị được chứ? Điền thị chỉ có một đứa con trai, muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay nhưng tổ tiên Điền thị từ khi nhập quan đến nay đều là xuất thân bao con nhộng Tương Hoàng kỳ, người không đủ 3 đời nói chi là là 9 đời.
Trẫm muốn giết thì cũng chỉ có thể giết được bà ta mà thôi”
Cả người Như Ý run rẩy lên, dường như hút hết khí lực đang có.
Nàng ngã vào chiếc tẩm y bằng gấm, tùy ý để nước mắt chảy ra như suối, chảy ra cái thân thể và cái đau thương trong lòng.
Thật lâu sau, có một chất lỏng ấm áp rơi xuống mái tóc của nàng, nàng cứ nghĩ rằng đó là nước mắt của nàng, nàng ngẩng đầu lên thì mới thấy Hoàng đế đang đứng ở trước mặt nàng, vô thanh mà rơi lệ.
Giọng nói của hắn nặng nề đau thương: “Như Ý, tất nhiên Điền thị chết không đáng tiếc nhưng nếu tra rõ chuyện này, chẳng lẽ nàng không có can hệ sao? Nàng là chi chủ lục cung, nàng chi tiêu ngân khố thế nào, trẫm cũng không hỏi nhiều.
Nhưng Vĩnh Cảnh chết đi, nếu là nàng ngự hạ ôn hòa hiền hậu thì làm sao có kết cục như vậy chứ?”
Như Ý mở to hai mắt, thần sắc khiếp sợ xen lẫn với cái tan nát cõi lòng, giọng nói nàng khàn khàn như tơ lụa bị xé rách, không thể tin được: “Hoàng thượng nghi ngờ thần thiếp sao? Thần thiếp thân là Hoàng hậu, trong lòng cũng biết gia thế không cao quý bằng Hiếu Hiền hoàng hậu cho nên lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, phải hoàn thành chức trách của một Hoàng hậu.
Thần thiếp không phải luyến tiếc chút bạc mà là vì làm theo chi đạo tiết kiệm của Hiếu Hiền hoàng hậu, cũng vì chiến sự tiền tuyến và suy nghĩ cho nên mới nghiêm khắc với tần phi hậu cung, nô tỳ để tránh xa hoa lãng phí”
Hoàng đế chậm rãi lắc đầu: “Hoàng hậu cho rằng Hoàng hậu không làm sai điều gì, trẫm cũng không muốn chỉ trích nàng.
Nô tài là hạ lưu nhưng nếu nàng rộng lượng một chút thì cũng không đến nỗi này.
Thái hậu nghe tin Vĩnh Cảnh chết thảm thì đau lòng vô cùng, suốt ngày ở Bảo Hoa điện cầu khẩn siêu độ, Phật gia nói về nhân quả, chẳng lẽ đây không phải là nhân quả của Hoàng hậu sao?”
Có một cái tươi cười chua xót chậm rãi xuất hiện trên đôi môi nàng: “Vậy Hoàng thượng cũng tin vào lời Khâm Thiên giám, tin vào lời nói thần thiếp khắc chết con mình sao?”
“Lời nói của Khâm Thiên giám tất nhiên là lời vớ vẩn nhưng thân là người mẹ, nếu có hậu quả tiền căn như vậy, nhất định Hoàng hậu cũng sẽ thấy có thẹn với lòng đúng không? Ngay cả trẫm cũng đều không thể thuyết phục được bản thân, thuyết phục rằng việc này hoàn toàn không liên can tới nàng”.
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài: “Vĩnh Cảnh của trẫm nếu sống được thì chắc chắn tiền đồ sẽ nhiều hơn Vĩnh Cơ”
Hắn dứt lời thì nặng nề kéo chân thong thả bước ra ngoài điện.
Đám cung nhân nhìn bộ dạng Như Ý, sợ tới mức không biết phải làm sao, chỉ biết cuống quít quỳ xuống, không biết trải qua bao lâu, vẫn là Dung Bội nắm tay Vĩnh Cơ đi đến trước mặt Như Ý, rưng rưng nói: “Tiểu A ca chết thảm cho nên Hoàng thượng mới đau thương quá độ, mới có thể nói lời đó với nương nương, nhất định Hoàng thượng sẽ hiểu được”
Đôi mắt Như Ý trống rỗng, không biết nhìn ở nơi nào, suy yếu mê man nói: “Dung Bội, mặc dù không phải là lỗi của bổn cung nhưng Vĩnh Cảnh chết đi, không phải đây là hậu quả trước mắt của bổn cung hay sao?”
Dung Bội quỳ thẳng, đem Vĩnh Cơ đẩy đến trước mặt Như Ý, nói: “Tất nhiên nương nương đau lòng tiểu A ca chết đi nhưng cho dù Ngũ công chúa và tiểu A ca đã tạ thế thì nương nương vẫn còn có Thập Nhị a ca.
Thập Nhị a ca là đứa trẻ duy nhất ở Dực Khôn cung, vạn lần không được có bất cứ sơ xuất nào”
Như Ý hoảng hốt nhìn sương mù tuyết quang ngoài cửa sổ.
Nàng kinh sợ và đau lòng mà ôm chặt lấy Vĩnh Cơ, dường như chỉ có ôm như vậy thì mới lấy được chút ấm áp để trấn tĩnh tinh thần lại được.
Trong vườn Ngự Uyển gấp khúc, băng tuyết lạnh lẽo, có một tiếng khóc bi ai của đôi mẫu tử truyền khắp lục cung.
Dường như mùa đông năm nay rét lạnh hơn, Như Ý không rời khỏi Dực Khôn cung nửa bước.
Từ khi Đoan Thục trưởng công chúa trở về, Thái hậu không hề hỏi đến chuyện lục cung, chỉ ở trong Từ Ninh cung bảo dưỡng tuổi thọ.
Ngẫu nhiên nàng cũng đến thăm Như Ý, cũng chỉ dặn dò vài câu, muốn Như Ý bảo trọng thân thể rồi cất bước đến thăm cái thai của Lệnh phi.
Giờ đây Lệnh phi nhận được ân sủng nhiều nhất, tuy rằng không có ai dám bạc đãi Dực Khôn cung thế nhưng dường như kiêng kị cái điềm xấu cho nên không ai muốn tới gần.
Như Ý biết vậy cho nên cũng miễn cho các tần phi đến thỉnh an hằng ngay, ngay cả Hải Lan, Hãn phi và Lục Quân, Như Ý cũng không muốn các nàng đến làm bạn, nàng chỉ nói: “Các tỷ muội, người thì được Hoàng thượng sủng ái, người thì có được Hoàng tử công chúa thì cần gì phải đến nơi này
của bổn cung mà chọc Hoàng thượng cảm thấy không thoải mái chứ?”
Lục Quân ngượng ngùng rời đi, ngược lại Hãn phi cảm thấy không phục, oán than: “Bây giờ Hoàng thượng đều đến Vĩnh Thọ cung của Lệnh phi thì thần thiếp cần gì phải chú ý chứ? Có tới hay không, Hoàng thượng cũng không nhìn thần thiếp một cái”
Như Ý than nhẹ một tiếng: “Cần gì phải quật cường như vậy? Nếu muội không để ý đến chính mình thì cũng phải nghĩ đến mẫu tộc.
Nếu như bị bổn cung làm liên lụy làm cho cái ân sủng của muội càng ngày càng nhạt thì sao muội có thể ngóng trông được đứa con sau này nữa?”
Trong mắt Hãn phi chứa đầy nước mắt: “Vậy thì… Vậy thì thần thiếp đi khuyên Hoàng thượng”.
Nàng cẩn thận, khổ sở nói: “Bên ngoài có lời đồn đãi rất khó nghe, đều nói… Thần thiếp thật không muốn Hoàng thượng nghe những lời đó”
“Khó nghe sao?” Như Ý hờ hững: “Có gì đâu khó nghe, đơn giản là nói bổn cung vô phúc, khắc chết đứa con của mình.
Thế sự nóng lạnh, nịnh bợ người trên đạp xuống kẻ dưới, không có gì hơn cái này.
Nếu như lần này bổn cung bình an sinh hạ được Thập Tam a ca thì nhiều người sẽ nịnh hót không ngừng, dệt hoa trên gấm, sẽ nói bổn cung tích phúc sâu nặng cho nên mới sinh hạ được một Hoàng tử.
Bây giờ đứa con của bổn cung chết rồi, tất nhiên sẽ ngầm nghị luận, nói đáng thương, nói nghiệp chướng bổn cung nặng nề cho nên mới liên lụy đến đứa con này.
Bỏ đá xuống giếng, là thứ mà người trong cung am hiểu nhất”
Rốt cuộc Hãn phi cũng vẫn còn trẻ thì sao nàng chịu được những lời đó, nàng hung hăng mắng một cái: “Nếu nói như vậy thì những người kia cũng dám nghị luận sau lưng thần thiếp sao? Nhất định thần thiếp sẽ đi nói cho Hoàng thượng nghe, nhất định phải cắt lưỡi bọn họ!”
Như Ý thản nhiên liếc mắt nhìn Hãn phi một cái, xua tay nói: “Lúc này khuyên cũng tốt, khóc kể cũng tốt nhưng chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng nhớ tới chuyện không vui mà làm liên lụy đến muội mà thôi.
Hãn phi, muội cố gắng bảo dưỡng thân thể đi, tộc nhân phụ tổ của muội lập được công lao trong chuyện Chuẩn Cát Nhĩ, nhất định Hoàng thượng sẽ không lạnh nhạt với muội”
Hãn phi vô thanh mở miệng thở dốc, nàng muốn nói điều gì đó nhưng vẫn nhịn xuống.
Nàng buồn nản nói: “Hoàng hậu nương nương, từ nhỏ đến lớn, thần thiếp vẫn luôn ở trong khuê phòng, nghĩ cái gì đều nói ra cái đó, chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, muốn nói cái gì nhưng lại không thể nói được.
Nương nương, thần thiếp biết ở trong cung không thể bằng được ở nhà, lúc nào cũng phải cẩn thận, lúc thần thiếp tiến cung, a mã và ngạch nương cũng không ngừng dặn dò nhưng đến tận bây giờ rồi, thần thiếp vẫn không có cách nào bỏ được thói quen”
Hải Lan yêu thương, chải mái tóc xõa tung của Hãn phi, dịu dàng nói: “Hãn phi muội muội, từ lúc nhập cung đến giờ, muội muội vẫn luôn được sủng ái cho nên không biết trong đó có lợi hại.
Có một số việc, cho dù đó không phải là thói quen của mình thì nhất định cũng phải buộc chính mình tạo nên thói quen đó.
Ai mà không từng chịu đựng đau đớn cái đao cắt thịt chứ?”
Hãn phi thiếu kiên nhẫn, khó thở nói: “Nhưng rõ ràng chuyện này là vô căn cứ…”
Như Ý liếc mắt nhìn Hãn phi một cái rồi nói: “Cũng bởi vì vô căn cứ cho nên mới làm đả thương người khác.
Muội không thấy Tống Cao Tông muốn chém Nhạc Phi, cũng bởi vì 3 chữ: “Vô căn cứ” đó sao? Cái nghi ngờ của con người đều có thể giết người được”
Hãn phi mở to hai mắt, sửng sốt một chút rồi bất đắc dĩ thở dài: “Bây giờ thần thiếp cũng đã hiểu rõ.
Lúc trước thần thiếp còn ở nhà, vẫn hay thấy a mã hầu việc nơm nớp lo sợ, hóa ra chúng ta sống trong hậu cung cũng chẳng khác gì tiền triều”
Như Ý cúi đầu, thản nhiên để ánh nắng chiếu rọi thân mình, nhẹ giọng nói: “Muội hãy trở về đi, hãy hầu hạ Hoàng thượng cho tốt.
Lệnh phi đang có thai, Hoàng thượng sủng ái nàng ta nhưng sẽ không cho nàng ta thị tẩm.
Nghe nói Dĩnh tần đã tập hợp các tần phi Mông Cổ thành một bè phái, đang dùng sức tranh đoạt tình cảm, nếu muội có tâm thì cũng nên tính toán cho bản thân đi”
Hãn phi cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nàng cung kính thi lễ: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ điểm.
Thần thiếp xin cáo lui trước, thần thiếp sẽ đợi ngày sau”
Như Ý khẽ vuốt trán nhìn Hãn phi rời đi.
Đột nhiên huyệt Thái dương nhảy dựng, đau nhức không thôi.
Nàng bình tĩnh một chút, nhẹ giọng nói: “Hải Lan, muội cũng đi đi”
Hải Lan ngồi ở trước mặt Như Ý, kiên quyết lắc đầu: “Muội muội vốn là vô sủng, không sợ những điều này”
Như Ý nhìn Hải Lan rồi thở dài nói: “Nhưng mà Vĩnh Kỳ…”
“Vĩnh Kỳ lớn rồi, tất nhiên Hoàng thượng sẽ không vì một người ngạch nương vô sủng như muội mà không coi trọng nó cho nên dù có thế nào đi chăng nữa, muội muội vẫn sẽ luôn ở bên cạnh tỷ tỷ”.
Nàng dừng lại một chút, nước mắt trào ra: “Giống như lúc trước vậy”
Nước mắt cảm động rơi ra, nhiều năm như vậy, từ lúc còn ở Vương phủ cho đến khi ở trong hậu cung, chỉ có Hải Lan là chưa từng thay đổi, cũng chỉ có chút không thay đổi này mà mới cảm thấy được một tia ấm áp ở trong thế sự lạnh lẽo.
Hải Lan nhẹ giọng nói: “Muội muội vừa mới lệnh cho Dung Bội đưa Thập Nhị a ca đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an.
Hoàng thượng có thể không muốn gặp tỷ tỷ nhưng cũng không thể không gặp đứa con của mình.
Có lẽ Hoàng thượng khi thấy Thập Nhị a ca thì cũng sẽ nghĩ đến tỷ tỷ.
Rốt cuộc, Hoàng thượng cũng là để ý đến Thập Tam a ca cho nên mới chú ý như vậy.
Trong lòng nam nhân, con cái huyết mạch của mình chính là điều quan trọng nhất”
Như Ý nhẹ nhàng xua tay nói: “Xưa nay Hoàng thượng đều luôn nghi ngờ thì cần gì phải suy nghĩ điều này làm gì…” Nàng muốn nói thêm nhưng mà lại thôi, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào hàn quang vừa mới lóe ra trong chiếc trụ băng rồi thở dài nói: “Sao mùa đông năm nay lại dài như vậy nhỉ?”
Dung Bội nắm tay Vĩnh Cơ bước vào thư phòng Dưỡng Tâm điện, cung kính thỉnh an: “Hoàng a mã vạn phúc, Lệnh nương nương vạn phúc”
Yến Uyển nhìn thấy Vĩnh Cơ, mặc kệ chiếc bụng hơi hở ra, hạ thấp người đáp lễ nói: “Thập Nhị a ca có lễ”
Hoàng đế vội đỡ lấy cánh tay Yến Uyển, trong mắt tràn đầy tình cảm: “Nàng đang có thai, trẫm đã dặn nàng không cần giữ lễ tiết như vậy rồi mà”.
Hắn dứt lời rồi nhìn Vĩnh Cơ mỉm cười: “Đứng lên đi, nói cho Hoàng a mã nghe xem sao con lại đến nơi này vậy?”
Dung Bội nhìn thấy Vĩnh Cơ chạy đến bên cạnh Hoàng đế, bò lưu loát lên đùi Hoàng đế mà ngồi, tươi cười nói: “Thập Nhị a ca nhớ thương Hoàng thượng, vẫn cứ muốn tới thăm Hoàng thượng.
Nô tỳ không khuyên nhủ A ca được cho nên tuyết mới ngừng rơi, nô tỳ liền đưa A ca đến đây”
Hoàng đế đau lòng xoa cái cánh tay nhỏ lạnh lẽo của Vĩnh Cơ: “Bên ngoài lạnh như vậy, cẩn thận kẻo cảm lạnh, ngạch nương con cũng chỉ còn có mình con…”.
Hắn liền dừng lại.
Dung Bội tỉnh táo nói: “Hoàng thượng nói đúng cho nên Hoàng hậu nương nương cảm thấy ai ai cũng không yên lòng cho nên chỉ cho phép nô tỳ chăm sóc A ca.
Hoàng thượng nhìn thử xem, có phải A ca đã cao hơn một chút không ạ?”
Hoàng đế ôm Vĩnh Cơ nhìn ngắm rồi nói: “Đúng là cao hơn một chút rồi.
Nhưng mà… cũng gầy đi một chút”
Vĩnh Cơ cúi mặt, giả vờ lau nước mắt: “Hoàng a mã không đến thăm nhi thần, nhi thần thương nhớ tiểu đệ đệ”
Khuôn mặt Yến Uyển hơi động, rồi chợt lấy lại cái thần sắc khiêm tốn ôn hòa, mỉm cười nói: “Thập Nhị a ca còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy, thật sự hiếm thấy.
Rốt cuộc cũng là đáng thương, đáng lý ra Thập Nhị a ca có Thập Tam a ca làm bạn rồi.
Điền thị đúng là chết không đáng tiếc”
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, Dung Bội nghe Yến Uyển ý tại ngôn ngoại* cho nên liếc mắt nhìn Yến Uyển một cái rồi cúi đầu kính cẩn nghe theo.
Hoàng đế nhìn Vĩnh Cơ nói: “Hoàng a mã bận rộn triều chính, không thể thường đến thăm con được.
Nếu con nhớ Hoàng a mã thì cứ hãy đến Dưỡng Tâm điện là được”
(*Ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.)
Vĩnh Cơ ngẩng mặt: “Ngạch nương cũng thương nhớ Hoàng a mã, vậy ngạch nương cũng có thể đến thăm Hoàng a mã không ạ?”
Hoàng đế hơi nghẹn lời, chỉ cười nói: “Khi nào Hoàng a mã rãnh rỗi thì sẽ đi thăm ngạch nương của con”.
Hắn gọi Lý Ngọc rồi dặn dò: “Trời giá rét đường trơn, tuyết cũng vừa mới ngừng rơi, ngươi cùng Lăng Vân Triệt đưa Vĩnh Cơ quay về Dực Khôn cung đi, nhớ cẩn thận một chút”
Vĩnh Cơ nhu thuận nhảy xuống, hành lễ một cái: “Nhi thần cáo lui”.
Hắn quay đầu nhìn thấy hồng mai được cắm trong bình hoa rồi nhìn Hoàng đế nói: “Hoàng a mã, nhi thần muốn đến Ngự Hoa viên hái hoa mai, ngạch nương thích hoa mai”
Hoàng đế giật mình rồi chợt cười nói: “Đương nhiên rồi.
Lý Ngọc, các khanh nhớ che chở Thập Nhị a ca cho tốt”
Vĩnh Cơ ngoan ngoãn rời đi, Yến Uyển vỗ về vòng eo, khuôn mặt yêu thương hoan hỉ: “Thập Nhị a ca có Hoàng hậu nương nương dạy dỗ, đúng là hiểu chuyện mà biết cách nói chuyện, thật sự là hiếm thấy.
Thần thiếp chỉ hy vọng đứa con mà thần thiếp sinh ra, có thể có được nửa phần nhu thuận của Thập Nhị a ca là thần thiếp cảm thấy mỹ mãn rồi”
Cái mỉm cười trên khóe miệng Hoàng đế liền nhạt xuống: “Hài tử thiên chân, nhụ mộ chi tử* không chút giả dối”
(*Nghĩa là trẻ con thơ ngây thì tình cảm đứa bé tôn kính cha mẹ không có giả dối)
Yến Uyển mỉm cười ôn nhu: “Hoàng thượng nói đúng.
Thần thiếp chỉ là cảm khái mà thôi, với lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Còn mấy tháng nữa thần thiếp sẽ lâm bồn, thần thiếp sợ các ma ma đỡ đẻ trong cung còn có người âm độc như Điền thị…” Nàng xoa ngực nói: “Thần thiếp phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm, vất vả lắm mới có được hài tử này, thần thiếp thật sự sợ hãi”
Hoàng đế nghiêm nghị nói: “Ngoài miệng nàng thẳng thắn, tính tình lại ôn hòa, sẽ không có người hại nàng đâu”
Yến Uyển thở dài như gió nhẹ xoay tròn xă xăm: “Ngày ấy nghe Tấn quý nhân nói chuyện, có tiền căn liền để lại hậu quả.
Hoàng hậu nương nương luôn nghiêm khắc cầm giữ hậu cung, không thuận theo ý mình thì sẽ không nghe.
Nếu như đối đãi khoan hậu với người dưới thì Điền thị cũng không đến mức như thế”.
Nàng dò xét thần sắc Hoàng đế: “Tấn quý nhân luôn luôn không thích Hoàng hậu nương nương, tất nhiên cũng chỉ nói những lời gió thổi bên tai, thỉnh Hoàng thượng không cần để ý quá mức làm gì”
Hoàng đế cũng không trả lời, đi thẳng về phía chiếc bàn, rồi nắm tay Yến Uyển: “Đến đây nào, trước khi Vĩnh Cơ đến, nàng với trẫm đang đọc cái gì nhỉ? Giọng nói nàng thật dễ nghe, trẫm thích nghe nàng nói chuyện”
Yến Uyển ôn nhu nói: “Dạ”.
Nàng lấy ra một quyển sách rồi đọc: “Chư hoa cùng chư diệp hương giả, đều khả chưng lộ”.
Nàng đọc một câu, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Ngày đó thần thiếp thèm ăn, lúc đó Nội Vụ phủ lại không có quế hoa thanh lộ cho nên thần thiếp liền lệnh cho Lan Thúy hái ít quế hoa rồi dùng nước ấm đổ vào, thần thiếp cứ nghĩ rằng không thanh mát như quế hoa thanh lộ nhưng vẫn có được hai ba phần trong veo, ai ngờ lại bị Hoàng thượng giễu cợt”
Hoàng đế cười dài nói: “Nếu như dùng nước ấm đổ trực tiếp lên đóa hoa thì sẽ làm hỏng hương khí thiên nhiên đóa hoa, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra cách này”
Khuôn mặt Yến Uyển đỏ hồng lên, thập phần xấu hổ: “Thần thiếp không hiểu phong nhã chi đạo nhưng may mắn Hoàng thượng hiểu được, thần thiếp dụng tâm nghiền ngẫm, cuối cùng cũng hiểu được một chút cho nên đã tìm cách làm ra quế hoa thanh lộ, chuẩn bị cho Hoàng thượng dùng”.
Nàng xòe ngón tay ra nói: “Hoa hồng tốt cho dạ dày và phổi, hoa bách hợp thanh nhiệt rất tốt, hoa lài có tác dụng an thần, hoa đào có tác dụng dưỡng huyết nhuận nhan sắc, hoa mai…” Nàng trầm ngâm một lát, biết rằng mình đã lỡ lời cho nên nàng chỉ mỉm cười nói: “Hoàng thượng có thấy thần thiếp có giỏi không ạ?”
Khuôn mặt dịu dàng như hoa phù dung của Yến Uyển được ánh tuyết ngoài cửa sổ phản chiếu vào càng lộ cái dịu dàng, có đôi khi người ta có thể nhìn nhầm, nhìn Yến Uyển sẽ khiến cho người khác nhớ tới khuôn mặt của Như Ý lúc trẻ, chỉ là khác biệt ở cái tư thái băng tuyết của Như Ý.
Yến Uyển đẹp, vẻ đẹp mang cái phàm tục mà thân thiết.
Hoàng đế cười vuốt nhẹ mái tóc Yến Uyển, trong mắt chứa đầy tình cảm: “Đúng.
Nàng thông minh lanh lợi, không có gì là không học được, cũng không có cái gì học không giỏi”.
Hắn quay sang hỏi: “Tiến Bảo, hôm nay chuẩn bị món điểm tâm gì vậy? Trẫm có chút đói bụng”
Tiến Bảo lên tiếng: “Hôm nay Ngự thiện phòng chuẩn bị món bánh thủy tiên bạch ngọc tô và canh Ám Hương ạ”
Hoàng đế nhíu mày, có chút không nói: “Bánh thủy tiên bạch ngọc tô cũng được nhưng sao lại làm canh ám hương?”
Tiến Bảo thấy Hoàng đế hơi buồn bực cho nên liền đáp: “Ngự Thiện phòng làm món điểm tâm đều dựa vào thời tiết.
Canh ám hương được làm từ hoa mai của tháng chạp, mùi vị trong mát.
Bánh thủy tiên bạch ngọc tô được làm thành hình 5 cánh hoa thủy tiên, mềm mại dễ ăn.
Nếu như Hoàng thượng không thích, nô tài sẽ cho bọn họ đi đổi”
Hoàng đế xua tay nói: “Thôi được rồi.
Ăn những thứ đó cũng được”.
Hắn nhìn Yến Uyển: “Nàng thích ăn cái gì? Trẫm sẽ lệnh cho Ngự thiện phòng đưa tới, trẫm và nàng cùng ăn”
Yến Uyển mỉm cười tạ ơn, nàng chống cằm suy nghĩ vài thứ rồi Hoàng đế liền dặn Tiến Bảo đến Ngự Thiện phòng chế biến.
Khuôn mặt Yến Uyển chứa đầy hoan hỉ vui mừng, ôn nhu uyển thuận khiến người ta nhịn không được mà muốn yêu thích.
Hắn nắm bàn tay nàng, vỗ về cái bụng đang phồng lên của nàng, nói liên miên dặn dò vài câu gì đó không rõ.
Kỳ thật hắn cũng không biết chính hắn đang nói cái gì, có lẽ là hắn đang miên man suy nghĩ đến mùa đông của một năm nào đó, kỳ thật hắn nhớ không được đó là năm nào, có lẽ năm nào cũng như vậy, Như Ý khoác chiếc áo choàng đỏ thẫm, đứng ở dưới gốc cây mai, cẩn thận lựa chọn vài nhành mai để ngày hôm sau mà canh ám hương.
Phương thức làm món canh đó hắn đều nhớ rõ từng từ: “Hoa mai tháng chạp, sáng sớm đi hái ít đóa hoa mới nở một nửa rồi đặt vào bình sứ.
Sau đó dùng muối để sao một hai lần, không được sao quá nóng mà làm mất đi hương khí.
Sao xong dùng ít mật ong trộn vào, rồi dùng nước sôi rót vào, lúc đó hoa giống như mới nở, dùng nước để uống như uống trà, thập phần thanh mát”
Đây là phương thức dưỡng tiểu lục, Như Ý vừa biết được là yêu thích vô cùng.
Nàng thích hoa mai như vậy, yêu thích đến mức không muốn buông tay hoa mai.
Nàng vẫn luôn tự tay sao chế canh ám hương, vậy mà giờ đây Ngự Thiện phòng đã làm món canh ngon ngọt này, làm món điểm tâm quen thuộc của hắn.
Vậy thì nàng đâu rồi? Nàng có từng uống chén canh ám hương nào không?
Như Ý lẳng lặng tựa vào trên ghế, chén canh ám hương ở trên bàn đã lạnh từ khi nào, không còn chút hơi nóng nào để tỏa ra.
Tâm tư nàng có chút mơ hồ, nghiêng tai lắng nghe tiếng băng tan tí ta tí tách ngoài cửa sổ.
Hải Lan ngồi bên cạnh, nàng lấy một cái bút lông nhỏ, cúi đầu sao chép cẩn thận một quyển kinh Phật, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Như Ý, nói: “Canh Ám hương này đã lạnh rồi, tỷ tỷ cũng chưa uống ngụm nào, xem ra đúng là không có khẩu vị gì rồi.
Đợi muội một chút, muội sẽ tự tay xuống bếp làm vài món mà tỷ tỷ yêu thích để lót dạ”
Như Ý mỉm cười nhẹ nhàng: “Hóa ra ta lại có lộc ăn”.
Nàng dứt lời, liền đêm cái lò sưởi tay của mình nhét vào trong lòng Hải Lan: “Sao chép kinh Phật cũng nửa ngày rồi, tuy bên trong điện có chậu than nhưng vẫn còn thấy lạnh lẽo, muội hãy cẩn thận coi chừng bị cảm lạnh”
Hải Lan thở dài, ôn nhu nói: “Thập Tam a ca đã tạ thế, việc chúng ta có thể làm cho nó cũng chỉ có việc này.
Mặc dù xưa giờ muội không tin vào cái luân hồi lục đạo nhưng giờ phút này muội lại thật lòng hy vọng Thập Tam a ca có thể sớm ngày siêu thoát, thoát khỏi kiếp luân hồi và đi đến thế giới cực lạc Tây phương”
Trong mắt Như Ý có chút lệ quang, nàng gật đầu nói: “Mấy ngày nay, ta và muội đã sao chép 999 quyển kinh văn, nếu Thập Tam a ca có biết thì cũng sẽ cảm thấy an ủi chút”.
Nàng xoay cái cổ tay đau nhức, cười khổ: “Muội nghỉ ngơi một chút đi, đừng để cổ tay bị thương giống như ta”
Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe tiếng bước chân trong đình viện vang lên, Như Ý nghe được động tĩnh, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Tam Bảo ở bên ngoài vui mừng nói: “Thập Nhị a ca đã quay về rồi, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia, chắc đang cảm thấy lạnh lắm.
Để nô tài đi lấy chiếc lò sưởi đến cho Thập Nhị a ca”
Lại nghe được tiếng ma ma nhũ mẫu ôm Vĩnh Cơ bước vào, thỉnh an nói: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an”
Vĩnh Cơ cũng nói theo: “Ngạch nương vạn an”.
Hắn vừa nói vừa nhào vào lòng Như Ý.
Như Ý xoa cái cánh tay nhỏ nhắn của hắn, cười sẳng giọng: “Càng ngày càng không có quy tắc.
Tay lạnh như vậy rồi, sao không mau đi mặc thêm y phục đi”
Vĩnh Cơ gật đầu: “Nhi thần đã đi bẻ vài cành hoa mai mà ngạch nương thích nhất, ngạch nương nhớ xem nhé”
Như Ý mỉm cười nhìn hắn đi theo nhũ mẫu bước vào trong điện.
Hải Lan cũng vội đứng dậy nói: “Không biết Thập Nhị a ca có biết lựa chọn y phục không, muội muội đi nhìn một cái”.
Như Ý thấy Lăng Vân Triệt đứng ở cạnh cửa, bất giác mỉm cười: “Lăng đại nhân đến rồi”.
Nàng gọi Dung Bội: “Mau lấy ghế cho Lăng đại nhân”
Lăng Vân Triệt đang ôm một đóa mai trắng trong tay, nhất thời không tiện ngồi xuống.
Qủa nhiên đứng cành hoa mai kia được lựa chọn tỉ mỉ, hoa mai vẫn chưa nở rộ, Như Ý bật cười: “Bổn cung hồ đồ rồi, khanh ôm đóa hoa mai như vậy thì sao ngồi xuống được chứ?”
Hiển nhiên Như Ý bị những đóa hoa mai kia hấp dẫn, thần sắc nàng cũng có chút tươi tắn: “Đã lâu rồi không thấy hoa mai ở Dực Khôn cung”
Dung Bội nhận đóa hoa trong tay Lăng Vân Triệt, mím môi cười, vui mừng nói: “Lăng đại nhân có tâm, nương nương chúng ta thích nhất là hoa mai đó”
Lăng Vân Triệt giao đóa hoa cho Dung Bội, nhìn nàng đi vào trong điện tìm bình hoa thích hợp để chưng, lúc đó hắn mới ngượng ngùng cười nói: “Là tâm ý của Thập Nhị a ca, vi thần chỉ thay Thập Nhị a ca đưa tới thôi ạ.
Hy vọng Hoàng hậu nương nương thấy được hiếu tâm của Thập Nhị a ca mà có thể vui mừng”
Như Ý vui mừng nói: “Vĩnh Cơ đúng là hiếu thuận”
Như Ý quay đầu lại làm cho chiếc thoa phượng trên đầu lung lay, chuỗi bạch ngọc ở chiếc thoa buông xuống, sắc ngọc trắng nõn như gương mặt tái nhợt của nàng.
Khuôn mặt nàng hao gầy, mặc dù nàng đeo trang sức trang nhã nhưng vẫn không che giấu được một tia u buồn.
Không biết sao Lăng Vân Triệt cảm thấy lồng ngực hơi run lên, hắn cảm thấy chua xót không thôi, hắn kìm lòng không được mà nói: “Hoàng hậu nương nương có thấy khỏe hơn chút nào không? Cho dù nhớ thương thì cũng không thể…” Hắn thấy mình nói chuyện không đúng cho nên liền nói: “Kỳ thật Hoàng thượng cũng nhớ thương”
Như Ý cười nhẹ, cái tươi cười kia như là ánh sáng vụn băng, không có chút ấm áp: “Cuối cùng lại rơi vào cảnh ngộ giống như lúc chúng ta còn ở lãnh cung có đúng không? Bổn cung nhất định sẽ dưỡng thân mình cho tốt”
Lăng Vân Triệt nghe được những lời này, khuôn mặt cũng dần buông lỏng xuống: “Hoàng hậu nương nương thích hoa mai thì cứ ngắm nhìn nhiều đi ạ.
Vi thần cũng thích hoa mai”
Như Ý nhìn chăm chú vào đóa hoa mai trắng nõn, trong miệng lơ đãng nói: “Hiếm khi nghe thấy khanh nói khanh thích hoa cỏ gì”
Lăng Vân Triệt im lặng một lát rồi nói: “Hoa mai đã nở, tuy rằng vẫn đang là mùa đông giá rét nhưng mùa xuân cũng sắp đến rồi.
Vi thần biết Hoàng hậu nương thích hoa mai cho nên cũng học ít bài thơ, muốn đứng trước mặt nương nương mà múa rìu trước cửa Lỗ Ban*”
(*Thời Xuân Thu bên Trung Quốc, ở nước Lỗ có người thợ mộc họ Ban rất giỏi, nhiều tài khéo, nổi tiếng trong việc xây cất nhà cửa và được người đời tôn xưng biệt danh là Lỗ Ban.
Trải qua mấy ngàn năm ở phương Đông, người ta đã coi ông là tổ của nghề thợ mộc.
Cái rìu, cái búa – thứ dụng cụ dùng để chặt, đẽo cây, Câu “múa rìu qua cửa Lỗ Ban” nghĩa bóng là để phê phán thái độ của người tài cán chưa được bao nhiêu, chưa có gì xuất sắc mà dám khoe khoang trước mặt bậc thầy đại tài.
Với ý này cũng có nhiều người nói cách khác: “Múa rìu qua mắt thợ”.)
Như Ý rất có hưng trí, chiếc lông mi thật dài nhếch lên: “Khanh cũng đọc thơ sao?”
Lăng Vân Triệt có chút thẹn thùng: “Lúc trước dù tốt xấu gì vi thần cũng đã được học chữ vài năm.
Hoàng hậu nương nương đừng chê cười vi thần”.
Hắn dừng lại rồi đọc:
“Băng tuyết lâm trung trước thử thân,
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát,
Tán tác càn khôn vạn lý xuân.”*
(*Bài thơ Bạch Mai của Vương Miện.
Vương Miện là một nhà thơ thời Nguyên.
Lược nghĩa:
Băng tuyết ở trong rừng phủ lên thân này (cây mai),
Không cùng hương hoa đào hoa mận lẫn lộn trên đời.
Bỗng nhiên một đêm nở ngát hương thanh,
Bay khắp trời đất vạn dặm xuân.)
Trong Noãn các Dực Khôn cung rộng lớn như vậy, nhần như yên tĩnh không chút tiếng động, cơ hồ có thể nghe rõ tiếng tí tách trong chậu than Hồng La Thán thiêu đốt vang lên.
Cái âm vang nhỏ nhoi cũng như ấm áp, giống như tâm tình của hắn ở giờ phút này.
Hắn không phải không biết mấy ngày gần đây, nàng dường như bị giam cầm, vô số lần hắn muốn tìm một cơ hội đến thăm nàng, cho dù chỉ nói được mấy câu cũng được, giống như những năm tháng ở lãnh cung.
Nhưng bây giờ hắn đang ở trước mặt nàng, điều duy nhất mà hắn đang nghĩ cũng chỉ là bài thơ mà hắn từng học lúc nhỏ.
Hắn không biết sao hắn lại nói ra những điều này, có lẽ có chút hợp với giá rét lạnh mùa đông, có lẽ đóa hoa mai trắng vừa mới nở mà gợi lên cái tình ý hắn đang áp chế trong lòng hay chăng?
Như Ý im lặng lắng nghe, nếu không lắng nghe thì cơ hồ khó hiểu được những lời phát ra cổ họng khàn khàn của hắn.
Nàng nói: “Là bài Bạch mai của Vương Miện, bài thơ rất hợp với tình cảnh trước mắt, làm khó khanh nhớ rõ.
Có tâm lắm”
Khuôn mặt Lăng Vân Triệt chứa đầy chân thành, động dung nói: “Vi thần biết mình là người thô kệch, nhưng đông đi xuân sẽ đến, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, vi thần thỉnh nương nương tạm thời nhẫn nại”.
Hắn gãi trán, suy tư đau khổ một chút, trong mắt chợt lóe lên ngọn lửa rạng rỡ: “Vi thần bối rối nên không nhớ rõ mấy câu phía trước mà chỉ nhớ mấy câu sau, vi thần có xem qua và đã ghi tạc trong lòng: “Hoành địch hòa sầu thính, tà chi ỷ bệnh khán.
Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn”.* Vi thần cũng hi vọng sóc phong như giải ý, khiến cho nương nương có thể vừa ý như ý”.
(*Đây là đoạn thơ trong bài Mai Hoa của nhà thơ đời Đường Thôi Đạo Dung.
Bài thơ đầy đủ như sau:
Sổ ngạc sơ hàm tuyết, cô tiêu họa bản nan.
Hương trung biệt hữu vận, thanh cực bất tri hàn.
Hoành địch hòa sầu thính, tà chi ỷ bệnh khán.
Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn.
Lược nghĩa:
Hoa mai chớm nở, trong đài hoa còn ngậm tuyết trắng; cao ngạo, muốn đi vào tranh lại lo lắng khó vẽ cho sinh động.
Trong hương hoa có nét riêng; thanh nhã vô cùng, không biết mùa đông lạnh giá.
Cành hoa mọc ngang chằng chịt; như sầu như bệnh.
Nếu gió Bắc thực sự hiểu được tâm ý của hoa mai, xin đừng hủy hoại nữa.)
Cái mỉm cười Như Ý cũng dần đạm bạc xuống: “Ý tốt của khanh, bổn cung xin nhận.
Thế nhưng gió Bắc phải như thế nào thì mới hiểu được tâm ý hoa mai chứ? Nếu đã vậy hoa mai cũng chỉ cố gắng đứng vững trong gió mạnh, không để dễ dàng bị tàn phá mà thôi”
Hắn hơi ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào Như Ý.
Im lặng như vậy, đối với hắn đây là điều khó cầu.
Mỗi lần hắn ở trong cung, mỗi khi phụng dưỡng Thập Nhị a ca hoặc Ngũ a ca quay về Dực Khôn cung, hoặc là ngẫu nhiên làm bạn với nàng quay về cung thì những lúc đó hắn mới được gần nàng.
Cái khoảng cách như vậy là cái ấm áp rất lớn.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới những năm tháng ở lãnh cung, trong tim hắn không chút tạp niệm, Như Ý cũng chỉ có suy nghĩ đơn thuần Như Ý, mà khi đó, hắn và nàng chỉ cách nhau cánh cửa cũ kỹ ở lãnh cung dính đầy rêu xanh.
Hắn và nàng cùng hít thở một trận gió, cùng nàng ngẩng đầu nhìn mây, có thể thoải mái nói ra hết lòng.
Ký ức như vậy, nay xem ra, giống như hoa sen trên núi Thiên Sơn, cực kỳ trân quý.
Như Ý suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên nói: “Lăng Vân Triệt, ngoại trừ việc quay về nhà, khanh có thường xuất cung không? Bổn cung muốn nhờ khanh một chuyện”
Lăng Vân Triệt chợt nghiêm nghị, thần sắc đoan chính nói: “Vi thần nghe lệnh”
Rõ ràng đôi mắt Như Ý trầm tĩnh như nước nhưng lại có vụn băng lạnh buốt thấu xương: “Tuy rằng Điền thị đã chết nhưng bổn cung vẫn cảm thấy bất an.
Bổn cung có thể phó thác Nhị Tâm đi thăm dò nhưng nàng ấy là một nữ nhân, chân lại đang tàn tật cho nên vẫn không tiện.
Nếu khanh có thể xuất cung thì hãy thay bổn cung tra rõ việc này thì không còn gì tốt hơn”
Lăng Vân Triệt ngầm hiểu: “Vi thần biết Điền thi có duy nhất một đứa con trai vẫn còn đang sống, có lẽ cũng có thể do thám được vài tin từ hắn”
Như Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt chợt lóe lên một tia cảm kích: “Đa tạ khanh.
Chuyện này rất khó, có lẽ người đã chết vô đối chứng, nếu không cẩn thận thì còn có thể làm liên lụy đến khanh, làm tổn hại đến tiền đồ của khanh.
Nếu khanh đồng ý với bổn cung thì cũng thành toàn được tình cảm mẫu tử của bổn cung và Thập Tam a ca.
Nếu thật sự đúng như lời Điền thị nói, không còn bất cứ ẩn tình gì thì Thập Tam a ca ở dưới cửu tuyển cũng có thể sáng mắt được”.
Nàng lại trịnh trọng tạ ơn lần nữa: “Sống ở trong cung gần nửa đời người, người mà bổn cung tin tưởng lại không nhiều, người có thể phó thác lại càng không nhiều.
May mắn còn có khanh và Du phi, Lăng Vân Triệt, đa tạ khanh”
Lăng Vân Triệt hơi chấn động, dường như bị cái tiếng kêu gọi cuối cùng của nàng làm cho xúc động.
Trong giây lát xuất hiện tình ý, bỗng nhiên hắn ngửi thấy mùi hương hoa mai, mùi thơm ngào ngạt.
Hắn không biết cái dũng khí đến từ đâu mà giúp hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, chuyên chú ngắm nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng trong veo: “Vi thần không có cách nào khác.
Lúc trước năm tháng ở lãnh cung, nghèo nàn lẫn nhau, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Bây giờ khác nhau một trời một vực, điều vi thần có thể làm là chỉ có thể đứng canh giữ ở ngoài cửa cung, không xa không gần mà bảo vệ nương nương, hoặc là ngẫu nhiên cùng đi bên cạnh nương nương, giẫm lên bước chân nương nương vừa mới đi qua, đọc những bài thơ mà nương nương thích đọc, nhìn nương nương thích hoa mai, vi thần mới cảm giác, cái khoảng cách với nương nương không xa như vậy”
Đáy lòng nàng đang lạnh lùng, dường như đã bị những lời này làm cho chấn động, dấy lên chút gợn sóng.
Nàng hoảng hốt suy nghĩ, lúc trước cũng có người từng miên man nói với nàng như vậy.
Buổi chiều bao phủ toàn bộ Tử Cấm thành, hai má Như Ý đỏ hồng lên như hoa đào, khóe môi nở một tia mỉm cười sáng tỏ hiểu ý, bất chợt nàng cảm thấy không nên, ngay cả cười cũng không hợp.
Nàng nhíu mày, lẳng lặng dùng cái thần sắc khách khí, đem cái tư thái mẫu nghi thiên hạ mà đối đãi với cái ôn nhu rõ ràng của hắn..