Hoàng đế giữ trai giới yên tĩnh mấy ngày.
Hết thảy đều an bài sắp xếp, cũng chưa từng để lộ ra chuyện gì.
Hương Kiến dần dần ăn uống, mặc dù không ăn nhiều cũng không nói nhiều nhưng cũng gọi khiến người thở dài nhẹ nhõm.
Hoàng đế thấy Như Ý, vẻ mặt càng thêm ôn hòa: “Chuyện lần này, Hoàng hậu làm vô cùng tốt, lòng trẫm rất an ủi.
Về sau, Hoàng hậu chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận như vậy là tốt rồi”.
Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phẩn sao? Đáy lòng nàng xuất hiện tia cười lạnh.
Ở bên cạnh nhau hơn mười năm, căn bản không có tình cảm gì, bất quá chỉ là cái tư cách này.
Là nàng si tâm vọng tưởng, đúng là nàng si tâm vọng tưởng.
Những ngày tiếp theo, mùa thu lá rơi, âm tình bất định, Hãn phi gặp khí lạnh bên bị cảm, bệnh tình triền miên, liền đem Bát công chúa đến cho Hải Lan quan tâm.
Thời gian đến cuối thu, khí trời lạnh run.
Một ngày Hoàng đế trai giới đã xong, liền truyển chỉ hậu cung đi đến Bảo Nguyệt lâu thưởng cảnh.
Thái hậu là người hào hứng nhất vì lâu rồi không để ý chuyện trong cung cho nên đối với việc xây dựng Bảo Nguyệt lâu càng hào hứng hơn hẳn.
Như Ý lấy cớ Hãn phi bị bệnh nên không đi, Hoàng đế lại nói: “Hoàng hậu không đi thì còn gì thú vị”.
Như Ý biết ý Hoàng đế nên đành theo ý hắn mà đáp ứng, hoa phục nghiêm trang mà cùng tần phi đi đến.
Vì sự cao hứng của Hoàng đế mà Hãn phi mặc dù ốm đau cũng cố gắng đến đây, Hãn phi thấy Như Ý liền cười, nói nhỏ: “Tính tình Hoàng thượng vui buồn không rõ nên thần thiếp không dám phá sự cao hứng của Hoàng thượng”.
Như Ý đến gần nàng, nói nhỏ bên tai: “Nếu thấy chống đỡ không được thì hãy nói cho bổn cung biết”.
Khuôn mặt Hãn phi hiện lên chút ánh hồng.
Như Ý thầm thở dài, nàng ta nguyên là một nữ nhân hoạt bát nay cũng phải khô gầy.
Vừa nói chuyện vừa đi cuối cùng cũng đến Bảo Nguyệt dưới lầu kia..
Bảo Nguyệt lâu ở vùng Nam Hải, ở trên đài nhìn xuống trống trải quá mức.
Hoàng đế liền quyết ý muốn xây một tòa lâu vũ, làm chỗ ngắm trăng.
Điện này năm ngoái khởi công nay mùa thu đã hoàn thành, xây như giữa tháng cung Quảng Hàn (cung của Hằng Nga ở trên thiên đình), tên là Bảo Nguyệt lâu.
Hãn phi cười dài nói: “Hoàng thượng nói Bảo Nguyệt lâu xây dựng tinh xảo, ngay cả Hằng Nga cũng không bằng.
Hôm nay nhiều người chúng ta đến thưởng lãm, chắc cũng không phải là một đám quấy rối Hằng Nga đâu nhỉ”.
Nàng xưa nay khôi hài hoạt bát, Dĩnh tần nghe vậy cũng nở nụ cười, đi đến trước người nàng nói: “Bệnh như vậy còn lắm mồm.
Hống Thái y một ngày đi thăm nương nương ba lần nên nương nương đừng nhiều lời nữa”.
Hãn phi cười mỉm: “Ta càng muốn nói nhiều hơn đấy, dù sao cũng không khiến Hoàng thượng liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ có thể ăn uống vài miếng mà thôi”.
Lý Ngọc đi lên trước đón: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng cùng tiểu chủ đã đến”.
Mọi người nhất thời chưa hiểu vị tiểu chủ đó là ai nhưng cùng với tần phi đến, Như Ý cũng hiểu trước được, nhắm mắt hỏi: “Hàn thị sao?”
Lý Ngọc gật đầu, mọi người nhất thời im lặng.
Như Ý cũng không ngoại lệ cùng tần phi lên lầu.
Bảo Nguyệt lâu cao hai tầng, ngói dùng lưu ly lịch sự tao nhã, khí tượng cao thượng.
Còn chưa xem kĩ thì Hoàng đế cùng Hương Kiến từ bên trong đi ra.
Tinh thần Hương Kiến vẫn không được tốt nhưng y phục đã thay đổi, váy yên hà tử lăng không vân mộc mạc.
Tóc dài như tiên, đen như nước sơn cùng điểm tô bằng trân châu, quần áo giản lược nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Hương Kiến hồn nhiên không thèm để ý, lại càng không che giấu vết thương trên khuôn mặt.
Có xì xào bàn tán, nàng cũng lạnh nhạt.
Giống như mọi việc trên đời này, nàng đều vô tâm.
Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt đầy tâm niệm cùng luyến tiếc.
Vẫn là Yến Uyển mỉm cười nói trước: “Hoàng thượng có chỉ cho thần thiếp thưởng lãm, không biết cảnh đẹp ở nơi nào, xin Hoàng thượng chỉ dẫn”.
Thần trí Hoàng đế phục hồi, cười nói: “Thành mới Bảo Nguyệt lâu phía Bắc là Tam hải, phía nam là phố xa, phía đông hướng về Tử Cấm thành, phía tây là Viễn Sơn”.
Hắn vừa chỉ tay vừa có chút tự đắc.
Tần phi sợ hãi, vui mừng, cười nói, tán dương, chỉ có Hương Kiến vẫn lạnh đạm như không nghe thấy thế sự.
Dĩnh tần “a” lên một tiếng, chỉ vào một nơi không xa là nơi cầu phúc đường nói: “Nơi kia không phải là Cầu phúc đường của Hàn Bộ sao?”
Lời vừa nói ra, ngay cả Hương Kiến cũng kinh động, vội vàng nhìn về hướng tay của Dĩnh tần.
Quả nhiên chỗ kia là Cầu phúc đường, cao khởi vân dung, hết sức huy hoàng.
Hương kiến nhìn chằm chằm vào Cầu phúc đường, bất giác rơi lệ.
Quả nhiên là nơi quen thuộc thân thiết, nàng nhăn mày cười, rơi lệ cùng cau mày.
Như Ý cảm thấy nàng như là tiên nữ trên trời lạc bước xuống hồng trần.
Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ si mê nhan sắc: “Hương Kiến, đây là Cầu phúc đường mà trẫm đã dựa theo cách xây dựng của bộ tộc nàng mà xây nên, nàng có thích không? Nếu thấy chỗ nào chưa tốt thì cứ việc nói trẫm”.
Hương Kiến không nói gì, một lát sau mới phục hồi lại tâm trí vẫn đạm mạc như xưa: “Hết sức hoa lệ, không có gì không giống, ở nơi vắng vẻ này xây nên Cầu phúc đường thì có ý tứ gì?”
Tình ý trong con ngươi Hoàng đế dâng lên, hận không thể bao quanh nàng, hắn có chút cẩn thận, cười nhẹ mang ý tứ hàm xúc: “Có chùa mà không có người thì làm sao tôn kính thần linh chứ? Hàn Bộ hẻo lánh, trẫm đã đưa toàn bộ người già trẻ trong bộ tộc nàng đưa vào trong kinh, cùng sống chung với Cầu phúc đường.
Như vậy, mặc dù nàng không ra cung nhưng nếu nhìn về nơi này chắc sẽ không còn sầu muộn”.
Hương Kiến nghe xong, toàn thân chấn động, cả kinh nàng không biết nên nói thế nào, mờ mịt nhìn về phía Như Ý.
Như Ý nhìn Hoàng đế, ánh mắt hắn, là vực sâu không đáy, rõ rành nhu tình như nước nhưng đầy ý niệm.
Trong đáy lòng chua xót, nàng chưa bao giờ thấy hắn dùng ánh mắt đó nhìn ngắm một người.
Vẫn là Hải Lan lặng yên tiến lên, nắm lấy ống tay áo nàng kéo xuống, nở nụ cười: “Tâm ý Hoàng thượng luôn hướng về thiên hạ, lại còn có thể bận tâm tâm tư của phi tần, quả thật là đáng quý.
Hương Kiến muội muội cách xa cố hương chắc cũng nhớ nhà nhiều lắm, nếu có thể gặp lại tộc nhân mà trấn an tâm tư thì đúng là điều rất tốt.
Hoàng hậu nương nương cùng với thần thiếp nói lên điều này cũng là lo lắng cho Hương Kiến muội muội”.
Hoàng đế nghe được lọt tai, ý cười càng đậm: “Giờ phút này tộc nhân của nàng đều đã đến đây, nàng đã bằng lòng chưa?”
Tần phi thấy như thế liền xôn xao, khe khẽ tiếng động không dứt bên tai.
Yến Uyển cười lạnh, xoay mình nắm lấy cánh tay Hương Kiến, ôn nhu nói: “Trước đây mặc dù nhà của ta luôn ở trong kinh nhưng khi vào cung cũng không thấy quen nên chắc muội muội đường xa đến đây chắc cũng vậy”.
Nàng dịu dàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng mau mời tộc nhân muội muội đến đây đi.
Nhất định muội muội đang rất muốn gặp bọn họ”.
Hương Kiến không quen thân thiện như vậy, vồi vàng rút tay ra không nói gì.
Hoàng thượng vỗ tay hai cái, liền có tiểu thái giám dẫn hơn mười người Hàn Bộ đến, toàn là già trẻ, sợ hãi rụt rè đứng dưới lầu.
Tiến Trung vừa muốn gọi bọn họ hành lễ, Hoàng đế khoát tay không cần, đưa Hương Kiến đi đến trước lầu, nhìn xuống phía dưới nói: “Nàng nhìn tộc nhân của nàng đi, bọn họ đến đây gặp nàng đấy”.
Hương Kiến vội vàng đi về phía trước, Hoàng đế vẫn kéo tay nàng.
Nàng rơi lệ lã chã: “Đây là A Lý Á thẩm thẩm cùng đứa con nhỏ của nàng.
Đây là Bái Linh Da bà bà, vì lớn tuổi nên nghe không tốt.
Còn có Mục Ny, nàng ta mới 6 tuổi, trong chiến tranh mất đi một chân”.
Dưới lầu là tiếng hoan hô nhảy nhót, nàng kìm lòng không được cười thì thào: “Vì cái gì? Vì cái gì bọn họ đến đây chứ?”
Hoàng đế thành khẩn nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Nàng cho là vì an ủi cái nhờ nhà của nàng sao? Trong đám người này không có một ai là trai trẻ bởi vì tuổi trẻ nên ở lại Hàn Bộ chữa trị vết thương, xây dựng lại quê hương.
Người già yếu không nhà lại không chịu được bão cát nơi biên thùy cho nên trẫm đưa bọn họ đến kinh thành để họ yên bình sinh sống.
Nàng vui mừng sao?”
Làm sao không vui mừng được chứ? Chỉ là Hương Kiến cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, vừa muốn cử động lại không thể cử động, tùy hắn dẫn dắt.
Nàng nhìn dưới lầu thấy tộc nhân quen thuộc, thấy chính mình như trở thành một pho tượng đồng lạnh nhạt, từ trong ra ngoài lãnh thấu.
Không bao giờ nàng có thể vọng tưởng ly khai được nữa rồi, ngay cả chết càng không thể.
Ở trong cung nhiều ngày như vậy, nàng chưa từng có một khắc tuyệt vọng như vậy.
Nàng không thể thoát được.
Hắn có lẽ thật sự yêu nàng nên mới áp chế nàng.
Nàng hoàn toàn không còn cách nào khác.
Hoàng đế ôm nhẹ lấy nàng như ông lấy một đóa hoa trong tuyết xuân, thì thầm bên tai nàng: “Hương Kiến, trẫm biết trong lòng nàng đang cười chê trẫm, toàn bộ Tử Cấm Thành này đều đang cười chê trẫm.
Trẫm cưới một nữ nhân của một bại quân vong tộc, cưới một nữ nhân đã từng có hôn ước, một nữ nhân của bộ lạc dị tộc.
Càng muốn chê cười hơn nữa là trong lòng người phụ nữ mà trẫm si mê lại hận trẫm, chán ghét trẫm, hận không thể thoát li được trẫm”.
Hoàng đế nói xong, hơi thở ấm áp phả vào hai gò má.
Hương Kiến theo bản năng quay đầu đi, lảng tránh sự tiếp cận của hắn.
Hoàng đế cười khổ nói: “Trẫm chưa từng thích một nữ nhân đến như vậy.
Trẫm từng có nhiều nữ nhân, cũng sủng ái nhiều nữ nhân.
Trẫm cũng có thể giúp đỡ nàng ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu nhưng mà khi trẫm gặp nàng, trẫm mới nhận ra rằng nam nhân đối với nữ nhân yêu thích không chỉ có thể là nước chảy vĩnh cửu mà phải còn giống như núi lửa, hơn ngàn năm vẫn ầm ầm trào phun.
Trẫm đối với nàng chính là như vậy”.
Tần phi đứng xa hơn một chút nên không nghe thấy được lời nói của Hoàng đế.
Như Ý đừng ngay bên cạnh, từng câu từng chữ đều lọt vào tai rõ ràng.
Trước mắt như hàng ngàn tuyết rơi, lạnh lùng đánh vào trong lòng nàng, nàng cảm thấy hơi thở mình chậm chạp, tỏa ra hơi đau.
Không phải không biết hắn đối với nữ nhân đều lời ngon tiếng ngọt và cũng chưa từng chính tai nghe qua nhưng đây là lần đầu tiên, nàng nghe hắn đối với bên ngoài những lời nói như vậy.
Nguyên lai nàng tồn tại, bất quá là một cái dĩ nhiên, cũng bất quá chỉ là làm nền cho những ngày sau dành cho người mới vui cười mà thôi.
Ý cười của Hương Kiến còn sót lại rồi biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt trắng như tuyết dường như lãnh cảm, có dòng nước mắt lã chã mà rơi, cuối cùng không tiếng động uốn lượn chảy ra.
Hoàng đế nghe tộc nhân Hương Kiến hoan hô, nói: “Đừng khóc! Đừng khóc! Nàng xem các tộc nhân của nàng rất cao hứng, nàng như vậy là phá hỏng cao hứng rồi”.
Đi theo nhóm tần phi thì hơn phân nửa đã xanh mét mặt mày hoặc là chọc cười hàm ý, Tấn tần cười lạnh liên tục, hướng về Yến Uyển nhỏ giọng nói: “Cái gì gọi là trinh tiết liệt phụ, đều là diễn trò cho người bên ngoài xem.
Bất quá chỉ là muốn quyến rũ Hoàng thường mà thôi, như vậy mà còn phản kháng kiêu ngạo”.
Hãn phi nhíu mày, than thở nói: “Thật tốn nhiều công phu để Hoàng thượng theo đuổi, không biết phía trước còn tinh toán cái gì nữa?”
Cũng không biết là ai nói thầm một câu: “Dụ dỗ tử chính là dụ dỗ tử.
Các ngươi dám nghị luận ở đây sao?”.
Liền nghe câu nói đó các tần phi liên tục cúi đầu.
Như Ý nghe được quay đầu liếc mắt các nàng, nhắc nhở chớ có lên tiếng.
Hoàng đế đưa tay phân phó Lý Ngọc ban cho bộ tộc dưới lầu, đưa bọn họ đi về Trường An ở lại, vui vẻ rạo rực nói: “Hương Kiến, Thừa Càn cung tuy rằng lộng lẫy nhưng nàng đều không thích.
Trẫm tính đem Bảo Nguyệt lâu ban cho nàng, nàng cứ ở nơi này, ngày đêm nhìn thấy cảnh vật quê nhà thì chắc hẳn sẽ an tâm”.
Yến Uyển thấy Hương Kiến không lên tiếng, biết nàng đã mất sự kháng cự.
Nàng hít một cái rồi cười nói: “Hoàng thượng an bài như vậy, muội muội nhất định sẽ rất thích”.
Nàng tiến lên từng bước, nói: “Hoàng thượng lúc trước vẫn nói sẽ ban cho muội muội một danh phận nhưng vì quốc sự bận rộn nên chậm trễ.
Hôm nay thần thiếp liền thay muội muội xin cái hỉ.
Hoàng thượng định một cái danh phân, tỷ muội thần thiếp cũng xưng hô cho dễ ạ”.
Hoàng đế khen ngợi, tranh thủ liếc mắt Yến Uyển một cái, nở một nụ cười như chuồn chuồn lướt nước nói: “Lệnh phi nói phải.
Trẫm đã ý như thế, liền phong Hàn Hương Kiến là Dung quý nhân.
Tuy rằng nàng ấy dung nhan có tổn hại nhưng trong mắt trẫm, nàng ấy vẫn như ngày đầu gặp gỡ.
Còn có…” Hắn cao giọng: “Nàng ấy theo Hàn Bộ đến đây, trong cung quy củ chưa hẳn đã thấu hiểu.
Trẫm hy vọng mọi người có thể dung hạ nàng ấy mà hòa thuận”.
Lời này rõ ràng là nhắc nhở.
Yến Uyển lạnh nhạt mỉm cười: “Hoàng thượng nói đúng.
Thần thiếp vì chức phi nên tự nhiên một lòng hòa thuận mới là lẽ phải.
Việc sắc phong Dung quý nhân chưa phải là việc vui lắm đâu.
Thần thiếp nhớ, cây vải ở phía nam vẫn chưa từng kết quả, năm nay không biết tại sao lại kết trái, có thể thấy được Dung quý nhân vào cung mang đến điềm lành, lại làm cho mọi chuyện Hoàng thượng đạt được sự mĩ mãn”.
Lời nói này làm cho Hoàng đế cười ha hả.
Như Ý nghe được, trong lời nói có tia châm chọc, mục sắc thương xót.
Hoàng đế bỗng nhiên gọi nàng: “Hoàng hậu không vì trẫm mà cao hứng sao? Sao lại không có một nụ cười?”
Như Ý lặng lắng nói: “Thần thiếp cùng Hoàng thượng là vợ chồng nhất thể, vui thì cùng vui, buồn thì cũng buồn.
Nay Hoàng thượng đưa tộc nhân Dung quý nhân đến, Dung quý nhân tự nhiên cảm kích ân đức Hoàng thượng.
Tâm nguyện Hoàng thượng được đền bù, thật sự là chúc mừng!”
Yến Uyển nở ý cười mơ hồ, cúi đầu hết sức kiềm chế, lấy trang nghiêm mà cung kính, chắp tay chúc: “Dung quý nhân sẽ ở bên cạnh làm bạn an ủi Hoàng thượng, thần thiếp nên cáo lui.
Nguyện Dung quý nhân và Hoàng thượng về sau hợp tâm hợp ý, trân trọng đến già”.
Lời của nàng là đem Hoàng đế cùng với Như Ý vào thế giằng co, sau đó xấu hổ cùng lãnh đạm mất đi.
Trong nháy mắt vắng lặng, có tốp năm tốp ba tần phi nở nụ cười.
Sau đó càng nhiều.
Hoàng đế vui sướng nhìn Yến Uyển, mang theo chút khen ngợi ôn nhu nói: “Trẫm hiểu được dụng tâm của nàng.
Ngày thu lạnh lẽo, nàng đang mang thai không cần đi đến đại lễ như vậy, cần thận bị thương chính mình”.
Yến Uyển cười hoàn toàn phát ra từ nội tâm: “Chỉ cần Hoàng thượng hân hoan vui sướng, thần thiếp cũng an tâm”.
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, ý cười càng sâu.
Không biết ai nói một câu: “Trời muốn nổi gió, chúng ta mau trở về đi”.
Đúng là trời nổi gió.
Mới vừa rồi sắc trời vẫn xanh sắc, bây giờ gió thổi bay đầy đất cát, lá rụng lảo đảo xung quanh.
Các tần phi thỉnh an cáo lui.
Hoàng đế thấy khuôn mặt Hương Kiến có chút mệt mỏi, liền bảo thị nữ giúp đỡ nàng xuống lầu nghỉ tạm, rồi tái mặt giận nói: “Miệng Hoàng hậu nói lời chúc mừng nhưng sắc mặt lại không vui mừng, miệng nói nhưng tâm không phục ư?”
“Thần thiếp thấy Hoàng thượng cười một cái, nếu Dung quý nhân có thể thật tình cười thì thần thiếp cũng nguyện ý mà vui mừng”.
Hoàng đế giận dữ: “Nàng ghen đấy ư?”
Đôi mắt Như Ý mở to: “Thần thiếp là nữ tử, không phải là thánh nhân nên tất nhiên có thất tình lục dục.
Cho nên nếu muốn lục cung ghen tuông thì cũng phải nhìn thấy Dung quý nhân đau buồn”.
“Đau buồn ư?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng: “Hoàng hậu quyền cao chức trọng, ai ngờ nhãn lực không như ngày xưa.
Dung quý nhân rơi lệ là cảm động và nhớ nhung vì trẫm đã bảo toàn tộc nhân của nàng ấy, nàng ấy biết được tình ý của trẫm”.
“Vậy sao? Hoàng thượng thật sự tin tưởng như vậy sao?” Gió thổi phần phật, lạnh một trận, lại lạnh thêm một trận.
Trong bụng nàng có nghiêm sương phúc lạc, ngâm nga nói: “Thiên cổ gian nan duy nhất tử, thương tâm khởi độc tức phu nhân”*
(*Toàn thơ là: “Sở cung dong tảo mi đại tân, chích tự không nói gì đối cuối xuân.
Thiên cổ gian nan duy nhất tử, thương tâm khởi độc tức phu nhân.” Lấy tích Tức phu nhân (hay còn gọi là Đào Hoa phu nhân).
Tức phu nhân là vợ của Tức hầu (Tức là một nước nhỏ thời Xuân Thu).
Năm 680 TCN vua nước sở là Sở Văn Vương diệt nước Tức, bắt Tức phu nhân về làm vợ.
Nàng tuy bị buộc phải lấy vua Sở sinh hai con nhưng trọn đời không nói một lời nào với vua Sở.
Vì Tức phu nhân mặt đẹp và hồng như hoa đào nên vua Sở gọi bà là Đào Hoa phu nhân).
Hoàng đế giận dữ nói: “Nàng châm chọc trẫm là Sở Văn Vương đấy ư?”
Như Ý thấy hắn nổi giận, cúi thấp đầu nhưng mà thấy hắn lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, liền chột dạ nói: “Hoàng thượng có phải là Sở Văn Vương hay không, thần thiếp không biết nhưng Dung quý nhân thật tình đáng tiếc; để bảo toàn tộc nhân, chỉ đành đối với Hoàng thượng miễn cưỡng cười vui!”.
Nàng thấy trên trán Hoàng đế nổi gân xanh, nói: “Hoàng thượng nếu muốn Hàn Bộ thật tình quy thuận, tự có thể lấy đức phục nhân tâm; cần gì phải dùng Dung quý nhân cùng tộc nhân của nàng đưa vào thế ép buộc, phải phụng dưỡng Hoàng thượng! Tất nhiên làm như vậy sẽ được mỹ nhân thần phục nhưng nếu chỉ chiếm được người mà không chiếm được tâm thì có ích gì chứ!”.
Hoàng đế quả quyết quát: “Nghe một chút những lời này của nàng thì làm sao xứng với khí độ quốc mẫu? Lục cung không yên là do nàng ngự hạ vô năng.
Tổ tông đã huấn thị hậu cung không không thể tham gia vào chính sự , nàng dám mạo phạm, cho dù nàng là Hoàng hậu của trẫm thì trẫm cũng không khoan thứ!”.
“Hậu cung không được tham gia vào chính sự, thần thiếp nhớ rất kỹ.
Hoàng thượng nghĩ thần thiếp ghen tuông cũng tốt, không biết cũng tốt, thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng hiểu được việc Hoàng thượng vì Dung quý nhân mà không tiếc lấy biện pháp tiền triều mà đối phó với nàng ấy, đây là điều minh quân làm sao?” Nàng quỳ gối xuống, ôm Hoàng đế buồn bã nói: “Sau này Hoàng thượng không sợ người đời nghị luận như Sở Văn Vương bức tử nữ nhân sao?”
Hơi thở Hoàng đế hơi giương lên, không khỏi suy nghĩ liền vung tay lên.
Như Ý lắp bắp kinh hãi, thấy tay hắn tát thẳng xuống, không thể tránh, chỉ đánh nhắm mặt lại, chịu cái tát này!
Thật lâu sau không thấy tiếng động.
Chỉ có một bàn tay lạnh lẽo phất qua mái tóc mai, đáy lòng nàng đau đớn.
Nàng mở mắt nhìn thấy khuôn mặt Hoàng đế vô hạn thống khổ nói: “Như Ý, nàng nói thì làm sao trẫm không hiểu được chứ.
Ngay từ đầu, trẫm thật chỉ say mê nhuệ khí của dư bộ Hàn thị mới đồng ý bọn họ đưa Hương Kiến nhập cung làm một cái lễ vật, nghĩ chẳng sợ nàng ta vào cung mà trẫm lạnh đạm với nàng.
Đến ngay hôm nay, trẫm mới thấy nàng ta trầm tính, trẫm căn bản không thể rời khỏi ánh mắt kia, trẫm biết chính mình không còn cách nào khác.
Trẫm cả đời giáo dưỡng, cả đời kiêu ngạo.
Như Ý, trẫm thật không còn cách nào khác nên mới dùng biện pháp như vậy, dùng tộc nhân của nàng ta lưu lại bên người.
Trẫm biết là trẫm không chiếm được lòng của nàng ta nhưng trẫm thật sự muốn làm nàng ta cao hứng một chút, làm cho nàng ta nguyện ý ở lại bên người trẫm”.
Lòng Như Ý tràn đầy thống khổ: “Hoàng thượng có thể nói chuyện này với thần thiếp…”
Hoàng đế đắm chìm trong suy nghĩ chính mình: “Người trong lục cung nhiều như vậy, trẫm thầm nghĩ nàng luôn im lặng.
Nếu nàng đồng thuận cười với trẫm một cái, trẫm cái gì cũng đều cao hứng.
Như Ý, cũng đã vài thập niên rồi, nàng theo trẫm đăng cơ, theo trẫm đến với ngôi vị Hoàng đế, trẫm một lòng đều hướng về tiền triều.
Trẫm muốn theo đuổi cơ nghiệp giang sơn của tổ tông, muốn tạo nên một vương triều thịnh thế! Trẫm vì thế mà hao hết tâm huyết nhưng trẫm lại quên rằng trẫm cũng là một người bình thường, cũng là người có khát vọng bình thường! Như Ý, trẫm đã đến tuổi này, khát vọng hoàng quyền, khát vọng nhận sự quan ái của Hoàng a mã cũng đều trôi qua.
Trẫm nay chỉ khát vọng nàng ta”.
Như Ý mới đầu còn lẳng lặng nghe, khi nghe được câu cuối cùng, cả người loạn chiến: “Hậu cung to như vậy.
Hoàng thượng chỉ khát vọng nàng ta! Vậy cũng tốt, thần thiếp sẽ cắt tóc rời cung để thanh tĩnh, làm gì phải nghe những lời này của Hoàng thượng.
Thần thiếp là người bên gối Hoàng thượng, Hoàng thượng tự nhiên nói ra những lời này là vì thương thấu tâm ý thần thiệp nhưng Hoàng thượng không cần phải vậy, Hoàng thượng muốn nói thì thần thiếp liền nghe, chỉ coi chính mình đã chết mà thôi!”.
Hoàng đế yếu đuối khẽ rơi lệ, ngửa đầu nhẹ nhàng nói: “Như Ý, trẫm đối với nàng mà nói những lời này mà cứ nghĩ rằng nàng hiểu được trẫm.
Cuối cùng thành ra như vậy.
Vậy nàng cứ xem những lời này của trẫm là vô ích đi!”
Lồng ngực Như Ý kịch liệt phập phồng, tự trấn an tinh thần, bình tĩnh nói: “Thần thiếp vừa mới nói những lời này là điều Hoàng hậu nên nói”.
Nàng không biết sao trong lòng đầy trần uể oải, cơ hồ muỗn ngã ngồi xuống: “Thần thiếp làm bạn với Hoàng thượng hơn mười năm, cũng không dám tự xưng là cùng Hoàng thượng thần giao cách làm nhưng tự cho cùng có tâm ý thương thông với Hoàng thượng vài điểm.
Nay xem ra, bao nhiêu năm làm bạn vợ chồng cũng chỉ là uổng phí.
Thần thiếp không còn lời nào để nói và về sau cũng không còn gì nói nữa, thần thiếp cáo lui”.
Sắc trời âm u như trời muốn mưa.
Như Ý bước xuống cầu thang có chút hỗn loạn ở dưới chân.
Hoàng đế vội vàng đuổi theo.
Lý Ngọc cùng Lăng Vân Triệt thấy Hoàng hậu như vậy cũng hoàng thần.
Mới ra Bảo Nguyệt lâu, dĩ nhiên trời mưa.
Hoàng đế kêu: “Hoàng hậu, trời mưa”.
Như Ý cũng không quay đầu nhưng thấy đỉnh đầu mây đỏ sáng ngời.
Là thanh âm của Hoàng đế: “Đừng mắc mưa.
Ngày mai tần phi còn muốn bái kiến nàng”.
Nàng đúng là nhịn không được, quay đầu nhìn lại.
Trong mắt nàng là hình ảnh mờ ảo của Hoàng đế ở trong Bảo Nguyệt lâu.
Mưa rơi đều, lòng của nàng đến tuyệt vọng cùng cực.
Lăng Vân Triệt bình thường theo Hoàng đế, nay không biết sao bước chân đến nàng che dù.
Từng bước một, chậm rãi tiến đến..