Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 134


Những ngày không có Lăng Vân Triệt là những ngày tĩnh lặng, so với những ngày tang tóc cũng không có gì khác.

Như Ý vẫn luôn hoài niệm về những ngày xưa, tự hỏi nếu không có Lăng Vân Triệt thì nàng sẽ vượt qua như thế nào.
Đó là khoảng thời gian rất lâu trước đây rồi, lâu đến mức tựa như một giấc mộng cổ xưa, làm cho người ta không rõ nó có tồn tại hay không.

Những năm tháng còn ở vương phủ, lúc đó nàng còn trẻ mang theo hình dáng thanh xuân một nữ tử, đôi mắt thật to, làn da trắng noãn làm rung động lòng người.

Nam tử bên người nàng có khuôn mặt chữ điền đẹp đẽ, ánh mắt như màn đêm, cùng tính cách bồng bột nhưng trong sáng, đúng là thiếu niên mang khí chất phong nhã.
Đương nhiên, đôi khi hắn cũng có sự buồn bực ví dụ như chuyện triều chính không vừa ý, ví dụ như Chư Anh tạ thế; những lúc hắn như thế như trời có mưa bão tối tăm, làm cho người ta sợ hãi hắn, đau lòng hắn, cùng hắn chịu bao cam khổ.

Nàng vẫn nghĩ như vậy, nam tử này, là tương lai của nàng, là người mà nàng chung thân, là người mà nàng sinh tử gắn bó.

Nhưng cuối cùng, lúc vui vẻ thì có hắn bên cạnh nhưng lúc đau khổ thì không thấy bóng dáng của hắn.
Những năm tháng gian khổ, chỉ có Lăng Vân Triệt ở bên cạnh nàng, im lặng mà chở che.

Đó là nửa đời của nàng, nửa đời nhân duyên, nàng luôn ở bên cạnh Hoàng đế, lại chưa từng chú ý phía sau, có một Lăng Vân Triệt vì nàng mà có thể liều lĩnh.
Tình ý của hắn, Như Ý cũng đã sớm biết nhưng không cách nào có thể đáp trả lại một chút.

Nàng chỉ đành khắc cốt ghi tâm hắn.

Cuộc sống cô tịch, nàng bắt đầu sợ hãi khi trời mưa.

Ngày thường Tử Cấm Thành cũng không âm u như vậy, thậm chí còn có vài phần lộng lẫy huy hoàng.

Nhưng khi mưa rơi xuống, Tử Cấm Thành như là thế giới bên kia.

Mênh mông mờ mịt như là cọ rửa vĩnh viễn bức tường đỏ như máu, mà khi mưa phùn đến, toàn bộ Tử Cấm Thành đều giống như một quỷ hồn, ở trong mưa cô đơn mà đứng.
Thật sự, khi còn tuổi trẻ vô tri vô giác, cái gì cũng không sợ.

Nay giờ dần dần suy yếu, thì lại sinh ra sợ hãi.
Nàng không có mẫu tộc quyền thế lừng lẫy, không có nữ nhi tri kỷ, con cũng chỉ có duy nhất một người, dĩ nhiên cũng đã đưa đến bên cạnh Hải Lan nuôi nấng.

Phu quân, sớm đã không còn.

Người như vậy, danh phận Hoàng hậu cũng bất quá chỉ là một cái hư danh, nàng trở nên cô độc.
Ngày hai mươi tám tháng Tư năm Càn Long 29, Hãn phi bệnh tật tạ thế mà đi.

Như Ý cùng Hải Lan canh giữ linh tiền, nhìn Bát công chúa mặc đồ tang trắng mà khóc kinh thiên động địa, cảm thấy thê thảm, nhìn nhau không nói gì.

Đêm hôm đó, ngoại trừ tiếng gió thì màn đêm đều yên tịch.

Nàng nhớ lúc Hãn phi mới vào cung, như hoa núi rực rỡ mà yêu cười hoạt bát; cuối cùng lại cách thế, thân thể khô gầy.
Bất quá mười năm, Tử Cấm Thành lại có thêm một bộ xương khô hồng nhan.

Nàng trước khi đi không nói một lời, chỉ là nhìn chằm chằm vào Bát công chúa thật lâu, không chịu nhắm hai mắt lại.

Vẫn là Như Ý hiểu được, nói: “Muội yên tâm, bổn cung cùng Du phi sẽ thay nhau chăm sóc Cảnh Họa”.
Hãn phi gật đầu khó khăn, cuối cùng hồn cũng tiêu tán.
Mà lúc đó, Hoàng đế lại nạp cung vài phi tần mới, là Phúc thường tại, Bách thường tại, Võ thường tại cùng Ninh thường tại, bốn người đều đang ở tuổi xuân sắc như đóa hoa bốn mùa khai nhụy.

Người cũ đi, người mới đến, chưa bao giờ quá tịch mịch.

Tháng Mười một năm Càn Long 27, luôn luôn sủng ái Yến Uyển, lại sinh ra Thập lục a ca.
So với hậu cung, khí tượng tiền triều còn u ám hơn.

Tháng Năm năm Càn Long 28, Cửu Châu thanh yến bị cháy, nhân lúc đêm khuya, trong điện chỉ có Hoàng đế và Hòa Thân chơi cờ làm bạn, Hoằng Trú đột nhiên gặp lửa, sợ tới mức tìm đường mà chạy.

May có Vĩnh Kỳ sớm phát giác, lập tức bẩm báo Hoàng đế mà đi tránh.
Tháng Giêng năm Càn Long 30, Hoàng đế quyết ý lại đi nam tuần lần nữa.


Ái nữ của Hoàng đế là Hòa Kính công chúa biết được việc này sớm nhất.

Lúc đó Hoàng đế cho họa một bức Hiếu Hiền hoàng hậu lúc sinh tiền mang theo niềm thương nhớ vô hạn.

Hoàng đế khẽ vuốt bức họa, ai thán không thôi: “
Thành thượng tà dương họa giác ai,
Thẩm viên phi phục cựu trì đài.
Thương tâm kiều hạ xuân ba lục,
Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai.
(Lược nghĩa:
Bóng xế thành hôm ốc gợi sầu,
Đài ao vườn Thẩm dấu xưa đâu?
Dưới cầu sóng biếc trông đau ruột,
Đây bóng hồng soi thoảng lúc nào?)
Trước đó vài ngày trẫm có đọc được bài thơ của Lục Du ai điếu Đường Uyển, Trẫm cũng muốn tưởng niệm nàng.

Lang Hoa, trẫm muốn xin lỗi nàng những chuyện lúc trước, nay muốn cùng nàng nói chuyện một chút nhưng lại không được nữa rồi”.
Hòa Kính công chúa rúc vào người Hoàng đế, lộ ra vài phần thần thái của một đứa bé nhỏ tuổi, lả lướt nói: “Hoàng a mã tưởng niệm ngạch nương, ngạch nương đều biết đến”.
Hoàng đế vỗ về Hòa Kính nói: “Trẫm nghĩ qua năm mới sẽ đi nam tuần.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến ngạch nương con mất ở Tế Nam, trẫm liền cảm thấy Tế Nam là một tòa thành thương tâm, không muốn vào đó nữa”.
Hòa Kính nhìn ai sắc Hoàng đế, cũng là không đành lòng, liền khuyên năn an ủi nói: “Trong hai năm qua ở trong cung động tĩnh huyên náo như vậy, trong kinh thành mặc dù còn giấu kín nhưng nhi thần cũng có biết một chút, chỉ là không tiện mở miệng.

Hoàng a mã hoài niệm ngạch nương như vậy, một phần là vì không được còn sánh vai với ngạch nương, mặt khác là cũng vì Hoàng ngạch nương xử sự có chút kỳ quặt.

Vì vậy, Hoàng a mã muốn đi nam tuần giải sầu cũng là điều tốt”.
Hoàng đế bước đi hai bước rồi ngồi xuống: “Hoàng hậu không để ý nhiều đến việc trong cung.

Lệnh quý phi coi như là có khả năng.

Dung tần tất nhiên cũng tốt… Nhưng cũng không thể so sánh được với ngạch nương con.

Trẫm nhìn xung quanh lục cung nhưng cũng hiểu được thật sự hư không là gì”.
Nói như vậy thật sự là thương tâm chi ngữ.

Giờ phút này nói ra những lời đó, ngay cả Hòa Kính cũng không khỏi đau buồn.

Nhiều loại hoa cẩm tú náo nhiệt vây quanh như vậy, cả hậu cung kiều diễm như hoa, miệng cười nịnh hót nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn nhớ nhung nhất là người trước đây và tình cảm trước đây.
Hòa Kính bất giác ươn ướt đôi mắt: “Nhi thần biết, cho nên mấy năm nay cho dù Lệnh quý phi cùng nhau giải quyết lục cung, lại liên tục sinh dục, rốt cuộc Hoàng a mã cũng không ban cho nàng ta chức vị Hoàng quý phi”.
Hoàng đế thản nhiên nói: “Trước giờ ngôi vị Hoàng quý phi chỉ được ban cho người bệnh nặng.

Hoàng hậu vẫn còn, tùy tiện cho Ngụy thị phi vị Hoàng quý phi thì cũng sẽ tổn hại đến thể diện của nàng ấy.

Nhưng theo trẫm thấy, vài năm gần đây, con và Ngụy thị có bất hòa, không còn thân mật như trước nữa”.
“Đều là hậu phi của Hoàng a mã, nhi thần thân là công chúa, vốn không nên đi lại thân mật với nhau.

Lúc trước hay lui tới với nương nương, cũng bởi vì nàng ấy đối với Khánh Hữu có ân.

Nhưng cho dù như thế, cho dù Hoàng a mã có lời khen ngợi Lệnh nương nương, cho dù nhi thần thân cận với nàng ấy thì cũng phải làm sao hợp lễ nghi”
Hoàng đế khen ngợi: “Rốt cuộc cũng là nữ nhi Hiếu Hiền hoàng hậu, xử sự công chính, lại sáng suốt để ý”.
Hòa Kính khiêm tốn nói: “Mặc kệ Hoàng ngạch nương thế nào đi chăng nữa nhưng Hoàng a mã vẫn luôn bận tâm đến nàng ấy.

Nói đến xuất thân của Lệnh quý phi, rốt cuộc cũng không xứng làm chủ lục cung.

Đúng rồi Hoàng a mã, đi nam tuần lần này, Hoàng ngạch nương có cần phải đi không?”
Hoàng đế cũng chần chờ: “Hoàng hậu tự nhiên muốn đi, để nàng ấy ở lại kinh thành có vẻ không hợp với Đế hậu, mà cũng khiến cho người ngoài bàn tán.

Dù sao Hoàng hậu thuở thiếu thời cũng ở Giang Nam mà nàng ấy cũng thích vùng Hàng Châu”.
Cuối cùng lời này cũng nói ra, ngay cả Hòa Kính nghe thấy cũng thấy sự thương cảm của Hoàng đế.


Đế hậu thất sủng, ai ai trong cũng cũng biết, nhưng Hoàng đế rốt cuộc vẫn nhớ tình cảm niên thiếu cùng với Hoàng hậu.

Có lẽ người ta sắp già, những nhiệt huyết trong lòng cũng sắp sửa thành băng tuyết, mới càng hiểu rõ ra tình cảm tốt đẹp nhất là tình cảm thời niên thiếu.
Ngày đi tuần lần này, đúng là ngày ba năm ngày giỗ của Lăng Vân Triệt.

Vì không tiện nên sáng sớm Như Ý liền đi đến Bảo Hoa điện, lặng lẽ thắp một nén nhang.

Bảo Hoa điện chính là nơi tăng nhân cầu phúc nằm ở trong cung, tất cả các việc quét nhà, vẩy nước, tạp dịch đều do cung nhân làm.

Như Ý đến cũng không thông báo cho chúng pháp sư ở Bảo Hoa điện, chỉ cùng Dung Bội đi trước, lẳng lặng bái Phật, ký thác niềm thương nhớ.
Dung Bội chuẩn bị tất cả mọi thứ, uyển thanh nói: “Từ trước đến nay Hoàng hậu nương chưa từng đến Bảo Hoa điện này”.
Vẻ mặt Như Ý ôn tĩnh: “Lúc trước cứ nghĩ không có sợ hãi, nay mới biết sợ hãi.

Tinh thần con người mỏng manh, chỉ có thể dựa vào thần phật mà thôi”.
Lúc đó sắc trời gần sáng, nửa vầng trăng rằm cũng dần biết mất trong đám mây.

Chúng tăng nhân chưa nhận được chiếu chỉ nên cũng không dự bị nghênh đón.

Như vậy vô câu vô thúc, ngược lại gặp được thanh nhàn, Như Ý ngồi một mình dưới Phật đài.

Bảo Hoa điện mới nhìn đơn giản tự nhiên nhưng lại ẩn chứa uy hoàng cực hạn.

Trong điện phân ra hơn mười trản thanh ngọc hương đăng, dẫn đại cuốn bạch đàn cây mộc hương, hương khí ôn nhuận trầm tĩnh.
Nàng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn bức tượng.

Vì một mình đến lễ Phật, nàng mặc y phục màu xanh, dùng vàng bạc nhị sắc sợi tơ trên mái tóc.

Búi tóc đơn giản, chỉ dùng cánh hoa sen thanh ngọc điểm trên đầu.

Lúc đó ánh bình minh vừa lộ ra, chiếu rọi chói mắt, trong không khí mơ hồ có mùi mai vàng xa xa truyền đến.

Phía chân trời có mây xanh đậm, cùng sắc mây màu đỏ lửa sắc vén như tầng tầng sa mỏng.
Giống như nhiều năm về trước, là thời điểm bọn họ còn trẻ, Hoàng đế đứng ở dưới hoa thụ xanh mà mỉm cười.

Nàng nhớ như vậy, khe khẽ thở dài.

Bỗng nghe có tiếng động phía sau, nàng che giấu ảm đạm rất nhanh, trở lại khuôn mặt ung dung trong trẻo nhưng lạnh lùng như thường; nàng xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy một lão tăng nhân tay chầm chổi trúc, dọn dẹp dưới bậc Lan Tuyết.

Như Ý ngưng mắt một lát, nhẹ giọng nói: “Ngươi là ai?”
Tăng nhân kia hơi hơi ngẩng đầu, nhìn rõ phục sức của nàng, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, hành lễ nói: “Hoàng hậu nương nương”.

Như Ý thấy râu tóc hắn bạc trắng, thần sắc an bình, cũng sinh vài phần thân cận.

Tăng nhân kia nghiêm mặt: “Sao hôm nay Hoàng hậu nương nương có hứng thú giá lâm Bảo Hoa điện vậy? Tăng nhân không kịp nghênh đón từ xa, thật sự thất lễ”.
Như Ý thản nhiên cười, dấu không được khóe mắt chứa đầy mệt mỏi: “Bổn cung không muốn quấy nhiễu mọi người, sáng sớm nghĩ đến việc sẽ cùng Hoàng thượng xuất hành nên liền đến khẩn cầu tâm an, cũng là đến cầu lên đường được bình an”.
Tăng nhân kia nói: “Hoàng thượng xuất hành là việc sau này, nhưng việc trước đã qua nhiều năm, Hoàng hậu nương nương vẫn không buông bỏ được vong nhân sao?”
Không biết sao liền nói hết dục vọng.

Nàng từ từ nói: “Ấu nữ chết non, ấu tử vẫn chưa ngửi được hơi ấm của cha mẹ mà đã ra đi cho nên ngày đêm vẫn còn treo ở trong lòng”.
Kỳ thật, nàng rất ít nhắc tới việc Cảnh Hủy và Vĩnh Cảnh với người khác.

Mặc cho thời gian róc rách trôi qua, chỉ là đem niềm thương nhớ cứ cất giữ mãi ở trong lòng.

Như Ý thấy tăng nhân kia diện mạo thương lão, bất giác tò mò: “Trước giờ chưa từng gặp qua sư phụ?”
Tăng nhân quét rác kia ngừng tay, mỉm cười: “Mỗi một lần Hoàng hậu nương nương đến đây ta đều nhớ rất rõ, Lần đầu tiên là năm tiên đế Ung Chính, Hoàng hậu nương nương theo cô mẫu đến đây.

Khi đó Hoàng hậu nương nương vẫn là cách cách khuê trung”.

Như Ý từ từ nói: “Đó là chuyện hơn mười năm về trước”.
Tăng nhân quét rác kia mỉm cười thản nhiên: “Ta tu tập được nửa đời người, nhớ rõ lần đầu vào Bảo Hoa điện phụng dưỡng chính là năm Khanh Hi thứ 55.

Nhiều năm qua, bất quá ta cũng chỉ là một trong mấy trăm tăng nhân tụng kinh ở Bảo Hoa điện mà thôi, Hoàng hậu nương nương tự nhiên chưa từng để ý cũng là điều dễ hiểu”.
Nàng nhẹ giọng cảm thán nói: “Ba triều đại* phồn hoa, sư phụ cũng đã đều trải qua”.

Nàng dừng lại, có vài phần do dự: “Từng đọc kinh Phật, có một câu đọc đến là kinh tâm động phách.

Câu nói: “Ái dục cho nhân, giống như chấp cự, ngược gió mà đi, tất có thiêu thủ chi hoạn” **.

Xin sư phụ chỉ giáo, như thế nào là ân ái của nhân thế?”
(*Ba triều đại là Khang Hi – Ung Chính và Càn Long hay còn gọi là ”Khang (Ung) Càn thịnh thế;
** Nghĩa là Phật dạy ái dục đối với người cũng giống như cầm bó đuốc mà đi ngược gió, tất sẽ có họa cháy tay).
Tăng nhân kia mỉm cười: “Tâm niệm tiền căn, không lừa gạt lẫn nhau, ôn tồn đối đãi, chính là ân ái”
Như Ý nghe xong có chút chấn động, nói: “Sư phụ là người trong Phật môn, cũng hiểu được tình yêu nhân thế sao?”
Tăng nhân kia thong dong nói: “Phật tổ thương hại chúng sinh, tình yêu nhân thế để ở trong mắt đáy lòng”.

Hắn cau mày giây lát: “Ta đã ở Bảo Hoa điện được năm mươi năm, bất quá là ở nơi thanh tịnh, có khi thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy chẳng sợ đọc thông vạn cuốn Phật hiệu nhưng ở đáy lòng cũng còn có nghi hoặc”.
Như Ý nhướng mày cười khẽ: “Sư phụ cũng có nghi hoặc sao?”
“Chốn hồng trần và chốn thanh tịnh bất quá cũng chỉ cách nhau một bức tường, tu vi không đủ, tự nhiên có nghi hoặc”.
“Bổn cung nguyện nghe nghi hoặc đó”.
“Chuyện thế gian, tranh giành được thì cứ tranh, không tranh giành được thì không thể tranh giành.

Nhưng cái gì gọi là có thể tranh giành? Cái gì gọi là không thể tranh giành? Mà thí chủ yêu cầu, muốn được ân ái nhưng lại khi ân ái thì muốn tranh đoạt điều gì? Khi nào mới là chừng mực?” Như Ý nhất thời im lặng, tăng nhân giơ nhẹ ống tay áo, thản nhiên nói: “Tranh giành cuối cùng cũng chỉ là hư vô chi tượng.

Hợp lại gây ra sinh tử học phúc, khiến cả đời vui mừng nhưng bất quá cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, vậy tại sao lại tranh giành chứ?”
Tựa như có trọng kinh lôi cuồn cuồn, xuyên thẳng vào trong đầu, vô số chua xót đau khổ xen lẫn vui vẻ tích tụ bấy lâu nay bỗng nhiên hiện ra, không thể ngăn chặn.

Nhiều năm qua chống đỡ đau khổ, rốt cuộc đúng là vì cái gì? Người nhà của hắn đã có đủ an ổn, dựa vào dư ân Hiếu Kính Hiến Hoàng hậu cũng đủ để bình an thiên hạ.

Ô Lạp Na Lạp thị cũng phải không phải tộc nhân quá xuất sắc, Hoàng đế cũng không tâm phá lệ đề bạt, hứa ban chức vị quan trọng.

Ngôi vị Hoàng hậu này của nàng, kỳ thật là ưu ái mà ban cho vì không thể dựa vào mẫu tộc như dựa vào núi.

Vĩnh Cơ của nàng, đứa con duy nhất cũng không bằng Vĩnh Kỳ xuất sắc, ngày sau nếu có thể trở thành thân vương phú quý, cũng là thanh quý an nhàn.
Nhưng nếu nàng không giãy dụa thì những chuyện phía sau thế nào? Vĩnh Cơ yếu đuối, tư chất không hơn người.

Thưở nhỏ nuông chiều, tính tình lại nhu nhược.

Nàng là mẫu thân, nàng cũng hiểu được, dựa vào mẫu tộc là điều không thể, Vĩnh Cơ muốn tự mình đứng vững thật sự là gian nan ngàn dặm.

Nàng có thể bảo vệ hắn tới khi nào? Từ lúc mới bắt đầu tính toán, nàng chỉ hy vọng hắn phú quý an nhàn, cả đời không chút gợn sóng.
Nàng bất giác giật mình, giọng nói thì thào: “Bổn cung vẫn tự cho rằng chính mình có thể kiên trì vì cái gì, muốn tốt điều gì nhưng nghĩ lại, kỳ thật bổn cung cũng không có chút thanh tỉnh.

Từ trước bị tiên đế Tam a ca cự hôn, không còn đường đi nhưng nhờ có Hoàng thượng cho bổn cung được một cái an ổn.

Nhưng sau cái an ổn kia, điều chân chính mà bổn cung muốn lại không có được.

Bổn cung muốn vợ chồng ân tình nhưng cuối cùng cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.

Nhiều năm qua bổn cung chống đỡ đau khổ, rồi kéo dài về sau, ngay cả chính mình cũng sẽ dao động.

Hay là do bổn cung muốn được điều mà căn bản chưa từng tồn tại? Một khi đã như vậy thì không phải bổn cung sai lầm rồi sao? Là bổn cung mơ ước điều không có như hoa trong gương, trăng trong nước sao?”
Tăng nhân quét rác kia tay cầm chổi trúc, nhẹ nhàng chậm rãi quét tuyết động trên tảng đá, chậm rãi nói: “Tất cả đầy hứa hẹn, như ảo ảnh trong mơ, chỉ có chờ đợi mà xem thôi.

Vô đi qua tâm, không tướng đến tâm, vô hiện tại tâm, còn nhữ tướng mạo sẵn có!”
Có chút nước mắt ấm áp lã chã rơi xuống.
Không biết bao lâu, Dung Bội đem áo choàng đến cho nàng, nhẹ giọng thân thiết: “Trời giá rét, Hoàng hậu nương nương phải tự bảo trọng mình”.

Dung Bội thấp giọng nói: “Mấy đêm nay nương nương ngủ không an giấc.

Hôm qua trằn trọc u mộng, dường như mơ thấy chuyện xưa”.

Không cần Dung Bội nói, Như Ý cũng nhớ rõ cảnh trong mơ.

Trong mộng nàng mơ thấy thần thái thời niên thiếu của nàng mới được gả vào cung, rồi mơ thấy cảnh bước chân vào lãnh cung, còn có, còn có hắn luôn đứng bên cạnh nàng.

Những lời này, nàng đều rõ ràng nhớ rõ.

Hắn luôn nói: “Nàng yên tâm”.


Nhưng cả đời này, nàng chưa từng được yên tâm.

Bất quá chỉ là buông tha tâm ý của chính mình.

Trong mộng chuyện xưa như yên ắng nhẹ nhàng nhưng tỉnh lại mới càng cảm thấy thực tế lạnh lẽo, tránh cũng không thể tránh được.
Dung Bội chần chờ nói: “Nương nương còn nghĩ về lời nói của Hoàng thượng lúc ấy sao? Vì sao con người ta nói những lời mà lại dễ dàng thay đổi như vậy chứ? Không phải ngôi cửu ngũ là nhất ngôn cửa đỉnh sao?”.

Đó là hoang mang của Dung Bội, có lẽ đó cũng là hoang mang tâm ý của nữ nhân thiên hạ chăng?
Như Ý ngơ ngẩn, thanh minh: “Không.

Có lẽ mỗi người, lời nói lúc đó là thật lòng.

Nhưng sau này đã quên, tâm ý vốn chính là điều mà thay đổi dễ dàng nhất.

Lời nói lúc đó chính là tâm tình, nếu nhớ mãi không quên mà tin tưởng đến về sau thì nguyên lai ta dễ tin sai lầm mà thôi”.
Tháng Hai năm Càn Long năm 35, Hoàng đế đến Giang Nam, Hàng Châu.

Đợi đến khi các cung dừng chân ngủ nghi, Hoàng đế liền đến hành cung gần Tây Hồ cùng cô sơn, lại có nhiều hoa mai, liền nhìn Như Ý nói: “Trẫm ở nơi này cũng gần nàng, nàng nếu tới đây rồi thì đánh đàn dưới đêm trăng thì thật là tuyệt”.

Nhưng mà hắn thấy Như Ý trầm ngâm không nói, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng nói: “Không đàn cũng được, miễn là đừng nhắc đến thơ Lý Thương Ẩn rồi lại nhớ tình cũ”
Yến Uyển thấy Hoàng đế nảy sinh hờn giận, liền uyển chuyển khuyên nhủ: “Xưa nay cũng chỉ là lời đồn đãi, Hoàng thượng không cần phải để trong lòng.

Huống chi, người kia cũng đã mất, Hoàng hậu nương nương nghe nhắc lại, trong lòng cũng chịu sự khổ sở”.
Tâm ý Hoàng đế ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm Như Ý: “Thật không? Trẫm còn tưởng rằng người không còn, nhưng tình ý vẫn còn”.
Đám cung nhân đứng giơ quạt bên cạnh, người thì cầm khăn, ống nhổ đứng ở xa, tuy rằng ở đây chỉ có Yến Uyển và Hương Kiến nhưng Như Ý cũng chịu không nổi mà thấy nhục nhã.

Người đã qua đời, có khi nàng cũng nghĩ rằng cũng đã quên, nhưng không ngờ Hoàng đế lại nói hai ba câu so đo như vậy, tự nhiên thấy lạnh nhạt.
Mặt trời chính ngọ, ánh sáng ấm áp rọi khắp quanh ngươi, mang theo một tia ấm áp dư tình.

Hương Kiến hiếm khi mặc y phục cầu kì cùng son phấn trang điểm, mật mật tú liên miên vô cùng tinh xảo.

Đó là hàng mà trung tân chế tạo, tổng cộng chỉ có hai cái, Hoàng đế tặng cho Thái hậu một cái và độc thưởng cho Hương Kiến một cái.

Trong lúc giở tay nhấc chân lên, liền đã thấy sủng phi thanh quý khí thế áp bức người khác.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Ngày hôm trước, thần thiếp có cùng Hoàng thượng đến Thiên Trúc dâng hương quỳ lạy, cầu mong năm nay được mùa, thần thiếp thầm nhủ trong lòng ngày đó người của Hàn Bộ chết cũng đã ngủ yên nhưng Hàn Kỳ chắc vẫn còn là hồn ma ngoài chiến trường.

Tâm tư thần thiếp như vậy, Hoàng thượng có trách cứ không?”
Hoàng đế giật mình, chợt mỉm cười, sủng ái vô hạn thương tiếc: “Chỉ cần nàng vui vẻ cao hứng, cái gì cũng đều tốt”.
Hương Kiến hé miệng cười, nụ cười khinh thường nói: “Thật không? Ngay cả trong lòng thần thiếp vẫn có Hàn Kỳ nhưng Hoàng thượng vẫn tha thứ, chẳng lẽ đối với Lăng Vân Triệt lại không được sao? Trong lòng Hoàng thượng vẫn còn keo kiệt như vậy sao?”
Hoàng đế không nói gì, Như Ý bất động thanh sắc, khóe môi mỉm cười, nhìn Hương Kiến giải vây, tỏ lòng biết ơn.
Yến Uyển nhẹ giọng nói: “Dung tần muội muội nói cũng không đúng.

Muội với Hàn Kỳ dù sao cũng có hôn ước từ trước, nhưng Hoàng hậu nương nương cùng với Lăng Vân Triệt bất quá là tôn ti chi phận.

Chẳng lẽ trong lòng muội muội cảm thấy Hoàng hậu nương nương với Lăng Vân Triệt giống như muội muội và Hàn Kỳ sao?”.Ngón tay ngọc ngà thon dài của nàng đặt lên ngực, liên tục lắc đầu nói: “Lời này của tỷ tỷ, ta cũng không dám nghe”.
Không hề dám nghe, cũng không hề dám nói.

Rõ ràng sự tình cũng liên quan đến chính mình, nàng lại không thể biện bạch.

Mới biết lòng nghi ngờ đã đâm sâu vào, khó có thể dứt bỏ.

Nàng cũng không đủ sức để gạt đi cái gai kia trong lòng hắn.
Gió đầu mùa xuân mềm mại như bàn tay của nữ nhi, nhẹ nhàng thoảng qua hai gò má nàng.

Nàng nghe thấy âm thanh của Hương Kiến: “Lệnh quý phi giỏi xuyên tạc như vậy cũng coi như là một kỳ tài”.

Mặt mày Như Ý trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói: “Nguyên lại Hoàng thượng đã để ý thần thiếp như vậy, thật sự là thần thiếp vô thượng phúc trạch”.
Hoàng đế liếc mắt Yến Uyển nói: “Nàng không nên mở miệng nói việc này, không cần nhiều lời”.
Hương Kiến không thèm nhìn Yến Uyển vì nhìn chỉ bẩn mắt, đành nắm tay mình, tự mình nói: “Phía trước có hoa nở rất đẹp, Hoàng hậu nương nương, chúng ta đi xem”.
Bước chân chưa động đậy đã thấy thái giám đến thỉnh: “Thỉnh Hoàng thượng ban ý chỉ, bữa tối nên tổ chức nơi nào để nô tài chuẩn bị?”
Hoàng đế hứng thú nói: “Bữa tối tổ chức ở thiền điện.

Dương Châu phủ có đưa tới ca kĩ nào không? Trẫm muốn ca kĩ múa hát trong tối nay”.
Phân phó như vậy đó là không muốn tần phi phụng dưỡng ở bên.

Như Ý liền cùng Yến Uyển, Hương Kiến cáo lui ra trước..

Bình Luận (0)
Comment