Một lúc sau, thần sắc Hoàng đế vẫn say mê, kìm lòng không được vỗ tay nói: “Nếu luận về đàn tỳ bà, đúng là trong cung không ai có thể sánh được Hi Nguyệt nàng”.
Tuệ quý phi có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tay thần thiếp rét run, với lại không quen dùng đàn tỳ bà của người khác cho nên đánh khúc này chưa hay, khiến Hoàng thượng chê cười”.
Hoàng đế có chút khen ngợi: “Cũng đã rất tốt rồi”.
Hắn chợt nhớ cái gì, nhìn ra ngoài gọi Vương Khâm đi vào nói: “Quý phi nói tay lạnh.
Trẫm nhớ rõ năm nay Cát Lâm tướng quân có tiến cống huyền hồ da, tổng cộng có hai cái, một cái đã ban cho Hoàng hậu.
Còn một cái thì ban cho Quý phi đi”.
Hắn mỉm cười nhìn Hi Nguyệt nói: “Cái này cực ấm, hơn hẳn da chồn tía bao nhiêu lần, ban cho nàng thật thích hợp”.
Hi Nguyệt cười nói: “Sao vậy được? Mới vừa rồi Hoàng hậu có ban thưởng cho thần thiếp một cái huyền hồ da, cũng nói là Cát Lâm tướng quân tiến cống, xem ra đồ tốt như vậy thì sao chỉ đưa cho thần thiếp dùng được chứ?”
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe một tia vui mừng: “Hoàng hậu hiền lành hào phóng, đối với nàng thật là không sai.
Như vậy cả hai cái này đều dành cho nàng đi.
Vương Khâm, ngươi thay Quý phi cầm cái này tới Nội vụ phủ để may xiêm y cho quý phi rồi mang đến Hàm Phúc cung ngay”.
Vương Khâm đáp ứng, lại vẫy tay cho nhạc kỹ kia lui đi.
Hoàng đế bất động thanh sắc đưa mắt nhìn một nhạc kỹ trong đám, chỉ thấy xiêm y vũ lam kia biến mất tại chua đồng cửa điện, thấp giọng cười nói: “Thấy như thế nào?”
Hi Nguyệt xùy cười, trở mình nói: “Thấy như thế nào cái gì? Hoàng thượng ban thưởng như vậy, Nhàn phi chắc chắn sẽ đau lòng”.
Hoàng đế cười lay động bàn tay: “Nói như vậy là nàng cũng biết chuyện rồi.
Trẫm khó mới gặp Nhàn phi một lần, sao nàng lại cảm thấy đau chứ?”
Bộ dáng Hi Nguyệt lộ ra ba phần ủy khuất nói: “Hôm nay thần thiếp nghe nói Hoàng thượng đã ban ngự bút cho Nhàn phi, Nhàn phi hứng thú cho Nội vụ phủ làm tấm biển treo tại Diên Hi cung ở chính điện.
Hàm Phúc cung của thần thiếp cũng có tấm biển mà không có ai viết, kim phấn cũng không đủ.
Nhàn phi vinh diệu như vậy, thần thiếp không có gì để trông cậy vào”.
Khóe môi Hoàng đế giơ lên, bật cười nói: “Nguyên lai là nàng thích cái kia.
Trẫm chỉ là nghĩ Nhàn phi ở Diên Hi cung không bằng Hàm Phúc cung của nàng cho nên mới tùy tay viết một bức tự cho nàng ấy mà thôi”.
Hi Nguyệt ôm ống tay Hoàng đế dịu dàng nói: “Nếu là tùy tay thì Hoàng thượng cũng ban cho thần thiếp và Hoàng hậu một bức đi.
Thần thiếp đỡ phải hâm mộ Nhàn phi”.
Hoàng đế kéo chiếc mũi nàng quát nhé: “Nàng hâm mộ cái gì chứ? Trẫm còn chưa cho nàng cái gì tốt đâu cơ chứ? Còn cái này, nàng cũng thích sao?”
Hi Nguyệt vừa ủy khuất vừa làm nũng: “Hoàng thượng suốt ngày bận rộn triều chính, thần thiếp thì ngày đêm ở tại hậu cung đều hy vọng, nếu có thể nhìn thấy chữ như thấy người thì cũng có thể an ủi một chút”.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, lát sau cười nói: “Được.
Việc này có gì khó.
Nếu nàng nhớ thương Hoàng hậu, trẫm sẽ ban cho nàng và Hoàng hậu.
Có lẽ các nàng sẽ làm thành tấm biển mà treo tại chính điện.
Các nàng đã vừa lòng chưa?”
Hi Nguyệt lúc này mới cười xinh đẹp, dịu ngoan dựa vào bên vai Hoàng đế, ôn nhu nói: “Thần thiếp biết Hoàng thượng yêu thương thần thiếp nhất”..