Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 38


Như Ý bị cấm túc kể từ sau giờ ngọ hôm đó, cánh cửa cung màu đỏ rộng lớn vang lên tiếng “Két” phía sau từ từ khép lại, thanh âm xiềng xích tầng tầng khóa chặt, chính nàng cũng không biết đến khi nào sẽ mở ra lại.

Đám cung nhân Diên Hi cung hoảng loạn, nước mắt rơi xuống, không ngừng quỳ xuống mà không biết nên quỳ trước mặt ai, Hải Lan ở phía sau điện cũng bị kinh động, thất kinh chạy tới nói: “Tỷ tỷ, rốt cuộc là gì chuyện gì mà cửa lớn Diên Hi cung đã bị khóa như vậy chứ?”
Như Ý đứng ở trong sân viện, nhẹ giọng nói: “Đừng có sợ, ta chỉ bị cấm túc mà thôi, Diên Hi cung vẫn còn cửa nhỏ còn có thể ra vào nên muội yên tâm”
Đáy mắt Hải Lan mang theo nước mắt mỏng manh, bất an nói: “Tỷ tỷ, chúng ta chỉ mới có được mấy ngày yên ổn thôi mà bây giờ lại bắt đầu sóng gió rồi nữa sao?”
Như Ý nhìn mái ngói lưu ly thượng phù quang vạn trượng, thần sắc bình tĩnh như ánh mặt trời chiếu rọi xuống băng tuyết: “Có đôi khi có những ngày yên lặng giống như khổ sở cho nên muội an tâm đi”
Thời gian cấm túc tịch mịch nhưng khó nhịn, ngăn cách xuất nhập mỗi ngày, Như Ý bất quá chỉ cùng với Nhị Tâm và A Nhược đem ra các sợi tơ trong khố phòng để sửa sang lại.

Hải Lan đến gặp nàng liền thở ngắn thở dài: “Tỷ tỷ còn tâm tư làm việc này sao? Mấy ngày nay muội muội có tra hỏi thì mới biết được Vương Khâm tìm ra những lời đồn đãi kia đều bắt nguồn từ Diên Hi cung.

Muội muội chỉ sợ Hoàng thượng không chỉ cấm túc mà còn muốn dụng hình cung nhân Diên Hi cung để thẩm vấn mà thôi”
Như Ý cười dài, ngồi rút từng sợi tơ: “Muội ngửi cái này xem, ta có nhuộm phương chỉ, mộc căn, lan chỉ vào nữa, 3 loại hương thảo này có giống với mùa xuân đang đến không?”
Hải Lan bất đắc dĩ tiếp nhận sợi tơ nhưng không ngửi theo lời Như Ý, khuôn mặt u sầu nói: “Tỷ tỷ đang ngóng trông mùa xuân đến, muội muội lại nhìn thấy giống như mùa đông vẫn còn lâu dài”.

Nàng lo lắng nói: “Một khi đã có lời đồn đãi bắt nguồn từ tỷ tỷ mà làm tổn hại danh dự Hoàng thất thì nên làm thế nào cho phải đây?”
Như Ý lúc này mới ngẩng đầu nói: “Vương Khâm tìm được bao nhiêu người?”
“Hơn mười người”
Như Ý nhẹ nhàng cười thản nhiên: “Hơn mười người, muốn đẩy ta vào chỗ chết cũng đủ rồi nhưng muội đoán xem, nếu muốn đưa Vương Khâm vào chỗ chết thì cần bao nhiêu người mới đủ nhỉ?”
Đáy mắt Hải Lan hiện lên nghi hoặc: “Ý tỷ tỷ là…”
Như Ý nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Ta thì có ý gì chứ? Đúng rồi, mấy ngày nay ai ở bên cạnh Hoàng thượng vậy?” Hải Lan nói: “Trong cung lời đồn đãi hỗn loạn, Hoàng thượng cũng rất ít triệu kiến Hoàng hậu, hơn phân nửa là Gia quý nhân và Tuệ quý phi ở bên cạnh làm bạn.

Nay Di quý nhân có thai, tần phi trong cung cũng thường đến thăm Di quý nhân, nghe nói Tuệ quý phi cũng khó chịu mà đi đến thăm”
Như Ý nói: “Đám ma ma trong cung thường nói, sau khi uống xong thuốc mang thai thì cũng phải cố gắng dính chút khí của nữ nhân mang thai thì mới tốt.

Tuệ quý phi đang sốt ruột cho nên nhất định phải đi đến thăm Di quý nhân”
Hải Lan nhìn một đám tơ trước mặt, ưu phiền nói: “Tuệ quý phi mỗi lần đi tới Cảnh Dương cung thì đều cố ý đứng trước Diên Hi cung chúng ta thật lâu, cảm khái cảnh ngộ tỷ tỷ thê hàn nhưng muội thấy, nàng ta bất quá là sung sướng khi thấy tỷ tỷ gặp họa mà thôi”.
Như Ý mỉm cười, không chút phật lòng: “Nếu nàng ta đã thích như vậy thì cứ mặc nàng ta đi.

Dù sao nàng ta đứng bên ngoài cảm khái nhưng ta ở trong nay cũng chẳng nghe thấy gì, mà nếu có nghe thấy thì cũng chỉ xem như gió thổi qua tai mà thôi”
Hải Lan thấy nàng như thế, cũng chỉ có thể im lặng.

Hai người ngồi yên lặng mà nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, xa xa có tiếng cười truyền đến, Hải Lan thở dài: “Diên Hi cung bị cấm túc, Vĩnh Hòa cung thì người đi nhà trống, chỉ có Cảnh Dương cung ân sủng không ngừng.

Tiếng cười của đám phi tần dường như chỉ có chúng ta ở nơi này mới nghe thấy rõ ràng mà thôi”.
Như Ý cười nhẹ, trong tay gỡ từng sợi tơ, chỉ dẫn chậm rãi cho Nhị Tâm: “Những sợi tơ này đều được ướp mùi hương, ngày mai ngươi đem ra ngoài sân phơi dưới ánh mặt trời, cần phải phơi nhiều lần cho đến khi mặt trời lặn thì lại lấy vào ướp lại hương hoa, ướp nhiều lần như vậy thì cuối cùng sẽ có mùi hương bách hoa xuân ý đồ mà thôi”
Nhị Tâm đáp ứng, lại đi lấy thêm mấy ngọn nến, đang lẳng lặng đốt lên thì bỗng nhiên nghe ồn ào bên ngoài, tiếng hét hỗn loạn của nữ nhân vang lên chói tai, tiếng quát lớn của cung nhân và thái giám.

Hải Lan lập tức cảnh giác đứng lên: “Tỷ tỷ có nghe tiếng gì không?”
Nhị Tâm lắng tai lắng nghe một lát, bỗng nhiên cười: “Phảng phất như là tiếng của Tuệ quý phi”
Hải Lan giật mình, lập tức đứng dậy, lại không biết có nên đi xem không.

Như Ý thản nhiên cười nói: “
Như Ý thản nhiên cười nói: “Ta bị cấm túc nhưng muội lại không.

Hải Lan, muội đi ra bên ngoài xem đi, nếu Tuệ quý phi thấy chúng ta ra đứng trước cửa cung thì sẽ không tốt đâu”
Hải Lan vội vàng chạy ra ngoài, phân phó thị vệ mở cửa cung.


Như Ý phủ thêm áo khoác mà Nhị Tâm đưa tới, theo sát phía sau.

Thị vệ canh giữ trước cửa thấy nàng đi ra, vội ngăn lại nói: “Nhàn phi nương nương, Hoàng thượng có chỉ nương nương không thể ra cửa Diên Hi cung”
Như Ý thản nhiên nói: “Yên tâm! Bổn cung sẽ không làm khó các ngươi đâu, bổn cung chỉ đứng ở đây mà nhìn, tuyệt đối sẽ không bước ra cửa cung nửa bước”
Đám thị vệ kia hiển nhiên thở ra nhẹ nhàng, khom người đứng ở một bên.

Bên ngoài tiếng hỗn loạn dị thường, có tiếng bước chân cung nhân thị vệ vội vàng đến đây, hiển nhiên là mới vừa bị tiếng hét kia kia động.

Vài chục lồng đèn cung đình đem đến trước cửa Diên Hi cung, chiếu sáng huy hoàng như ban ngày, Tuệ quý phi bị các cung nữ vây quanh đứng ở giữa, gương mặt xinh đẹp như cánh hoa sen kia đang kinh sợ, đúng là đang chịu sự kinh hoàng thật lớn.

Đám thị vệ thái giám ba chân bốn cẳng áp chế một thái giám, đè hắn quỳ trên mặt đất.
Mái tóc Tuệ quý phi hỗn độn, rời rạc, nàng không kiềm chế được chấn nộ cùng hoảng sợ, quát lớn: “Đem cái tên không biết sống chết này đến trước mặt Hoàng thượng đi, phải cho công đạo bổn cung rõ ràng”
Như Ý nhỏ giọng hỏi thị vệ canh cửa nói: “Lộn xộn như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thị vệ nói: “Bẩm Nhàn phi nương nương, người nọ là Phó tổng quản thái giam trước mặt Hoàng thượng Vương Khâm công công, cũng không biết say rượu thế nào mà vừa thấy Tuệ quý phi và các cung nhân đi qua, hắn liền nổi cơn điên xông lên, ngôn hành lỗ mãng, quấy nhiễu quý phi nương nương”
Hải Lan ngạc nhiên nói: “Vương Khâm cũng không phải không biết Tuệ quý phi, sao lại dám mạo phạm quý phi như vậy được chứ?”
Thị vệ nói: “Đám nô tài phụng mệnh trông coi Diên Hi cung, không thể bỏ đi một bước cho nên chỉ có thể đứng đây mà nhìn thôi.

Hình như Vương công công bị phong ma, nhìn thấy quý phi nương nương là liền nhào tới”
Như Ý thấy Tuệ quý phi đang phục hồi tinh thần lại, liền cất cao giọng nói: “Nhàn phi Diên Hi cung tham kiến quý phi nương nương, nguyện quý phi nương nương vạn phúc kim an”
Hải Lan thấy Như Ý hành lễ, vội vàng cũng hành lễ theo.

Tuệ quý phi một tay để trước ngực bảo vệ, oán hận nói: “Là cô sao? Sao cô lại đi ra được?”
Như Ý lại cười nói: “Muội muội không có đi ra, chỉ là nghe bên ngoài ồn ào, không biết là quý phi nương nương đến đây cho nên mới cố ý bước ra đây mà thôi, nương nương không có chuyện gì chứ?”
Tuệ quý phi cáu giận nói: “Bổn cung tất nhiên là vô sự, không cần cô quan tâm”
Như Ý cười nhẹ, ôn nhu nói: “Muội muội cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ là việc này xảy ra trước cửa cung của muội muội cho nên muội muội nghĩ không xem không được”.
Tuệ quý phi tức giận đến ngẩn người ra, lộ ra cười nhẹ: “Tốt! Tốt lắm! Muốn xem bổn cung náo nhiệt thì bổn cung cũng rất muốn biết, tại sao Vương Khâm đột nhiên mạo phạm bổn cung trước cửa Diên Hi cung, có phải có người sai làm hay không?”
Hai người đang giằng co thì đã thấy trước mặt một ngự liễn màu vàng kim quanh co khúc khuỷu mà đến, Song Hỉ vội tiến lên thỉnh an nói: “Bẩm quý phi, Hoàng thượng đang ở Cảnh Dương cung cho nên nô tài đã bẩm báo thỉnh Hoàng thượng đến đây rồi”.
Ngự liễn chưa tới, Tuệ quý phi đã khóc lóc nhào tới, quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp.

Thần thiếp phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng đã lâu mà chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, Hoàng thượng!”
Hoàng đế thấy nàng có bộ dạng này, lại vừa thương tiếc vừa sốt ruột, vội nói: “Lý Ngọc, sao còn không mau đỡ Tuệ quý phi đứng lên”
Tuệ quý phi vẫn khóc nỉ non không thôi, Hoàng đế hơi nhíu mi nói: “Được rồi, ở đây nhiều người như vậy, nàng khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ? Có chuyện gì mau nói đi”
Như Ý cùng Hải Lan nhìn Hoàng đế thỉnh an một cái, vội nói: “Hoàng thượng, quý phi nương nương đang đau buồn, bây giờ Vương Khâm vẫn đang lầu bầu mê sảng trong miệng.

Theo thần thiếp nghĩ, mặc kệ chuyện gì nhưng trước mắt lấy chút nước tưới lên mặt Vương Khâm cho tỉnh táo rồi hãy hỏi chuyện”
Hoàng đế mấy ngày không gặp Như Ý, lúc này thấy nàng đang mặc chiếc áo khoác, phiêu phiêu đứng ở trong gió, lời nói thì không sai cho nên khúc mắc nhiều ngày cũng thoáng tiêu tan, nói: “Ở đây gió lớn, nàng đừng đứng ở nơi đầu gió thế này”
Như Ý dịu dàng nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng quan tâm, chỉ là việc này đột nhiên ở trước cửa Diên Hi cung cho nên Hoàng thượng cùng quý phi nếu muốn hỏi cái gì thì cứ di giá vào Diên Hi cung.

Thần thiếp sẽ cho mọi người lui ra, Hoàng thượng và quý phi chậm rãi xử lí chuyện này là được rồi”
Hoàng đế thấy Vương Khâm bị đám thị vệ đè xuống đất, đầy mặt đỏ bừng, hình như có men say, cũng không tiện đi đến nơi nào khác cho nên nói: “Vậy trẫm sẽ mượn Diên Hi cung của nàng một chút vậy”
Như Ý đáp: “Dạ” rồi nghiêng người đưa Hoàng đế và Tuệ quý phi đi vào bên trong, Nhị Tâm A Nhược cùng Tam Bảo vội vàng dọn dẹp sạch sẽ, lại dâng nước trà lên.

Hoàng đế ngồi ở chính điện, khẽ ngửi vài cái rồi nói: “Bây giờ vẫn còn đang mùa đông, sao trong cung của nàng có mùi hoa cỏ thơm mát vậy, nghe thật thoải mái”
Như Ý thản nhiên cười nói: “Thần thiếp nhàn rỗi cho nên mới dùng tạo chút nước hoa cỏ, khiến Hoàng thượng chê cười”
Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, nói: “Trẫm cấm túc nàng mà tâm tư nàng còn thanh tao lịch sự như vậy”
Như Ý mỉm cười: “Thần thiếp bị cấm túc là vì Hoàng thượng muốn tìm lại sự trong sạch của thần thiếp, thần thiếp chỉ cần an tâm chờ đợi là được cho nên tâm tư tất nhiên không thể không thanh tao lịch sự được”
Ánh mắt Hoàng đế trong veo, tình ý nhìn nàng một cái nói: “Cũng đúng, nàng cứ ngồi bên cạnh trẫm cùng nghe chuyện đi”
Như Ý mỉm cười tạ ơn, phân phó Tam Bảo nói: “Xem ra Vương Khâm đã uống rượu say, ngươi đi lấy chút nước rưới lên mặt hắn rồi lập tức đưa vào đây”

Qúy phi bị quấy nhiễu, Hoàng đế cũng không muốn cho người nhiều ở trong điện, chỉ cho phép thị nữ thân cận quý phi là Mạt Tâm và thái giám Lý Ngọc ở bên trong hầu hạ.

Qúy phi vừa thấy ít người, liền nhịn không được nước mắt rơi như mưa, nức nở khóc không nói nên lời, Hoàng đế vội nói: “Nàng vừa thấy trẫm thì đã nói đang chịu nhục nhã lớn nhưng bây giờ không chịu nói ủy khuất đó là gì thì sao trẫm có thể giúp được nàng chứ?”
Tuệ quý phi chỉ rơi lệ không thôi, Mạt Tâm nhịn không được đành phải nói trước: “Tuệ quý phi nương nương vừa từ Cảnh Dương cung thăm hỏi Di quý nhân đi ra, nghĩ Nhàn phi nương nương đang bị cấm túc, cảm thấy không đành lòng cho nên mới đến đây xem, cũng thể hiện tình cảm tỷ muội.

Hôm nay quý phi nương nương mới đứng trước cửa Diên Hi cung thì ai ngờ Vương Khâm ở đâu phía sau chạy đến bên cạnh quý phi nương nương, miệng còn nói ra điều không sạch sẽ”.
Qúy phi vươn ống tay áo ra khóc nói: “Vương Khâm quả thật như bị phong ma, vừa chạy đến liền xé rách xiêm y thần thiếp.

Hoàng thượng nhìn xem cổ tay áo thần thiếp đều bị hắn xé nát rồi”
Như Ý kinh ngạc nói: “Hôm nay không phải Vương Khâm trực ban sao? Sao lại chạy lại đến đây chứ?”
Lý Ngọc vội khom người nói: “Dạ.

Tối nay không phải Vương công công trực ban cho nên công công mới về sớm nghỉ ngơi”
Đang nói thì Tam Bảo và Tiểu Phúc Tử đưa Vương Khâm vừa tỉnh vừa say tiến vào, trên người Vương Khâm ướt đẫm, hiển nhiên là đã bị đổ nước lạnh lên người cho nên nhìn hắn cũng thanh tỉnh rất nhiều.

Như Ý che mũi nói: “Vương Khâm cũng không phải không biết Tuệ quý phi, xưa nay luôn cung kính, chắc chắn có sự hiểu lầm?”
Hoàng đế chán ghét nhìn thoáng qua nói: “Nhìn bộ dạng này của hắn đúng là say khướt rồi”
Lý Ngọc vội kề sát gần người Vương Khâm rồi nói: “Hoàng thượng, mùi này không giống như mùi rượu mà ngược lại còn rất ngọt ngào, dường như là hương vị mật nước”
Vương Khâm giãy dụa đứng dậy, vừa hướng Hoàng đế dập đầu, xoay mặt nhìn thấy Mạt Tâm đang quỳ sát bên cạnh mình, khóe miệng liền tràn xuống một miếng nước dãi, lao người vào Mạt Tâm, đôi tay muốn chạm vào khuôn mặt nàng.

Mạt Tâm đại kinh thất sắc, cũng bất chấp quy tắc, liền chạy đến sau lưng Tuệ quý phi, liều mạng hét to: “Nương nương cứu nô tỳ, nương nương cứu lấy nô tỳ!”
Hoàng đế không nhịn được nữa, phẫn nộ quát: “Vương Khâm, ngươi phát điên cái gì vậy?”
Hoàng đế vừa dứt lời thì Lý Ngọc đã kéo lấy Vương Khâm, khí lực Vương Khâm còn mạnh, miệng lúc nào cũng hừ hừ cực lực giãy dụa, nhìn Mạt Tâm bằng ánh mặt hỏa diễm, không chịu dời đi.

Như Ý thấy tình cấp bách nói: “Tam Bảo, Tiểu Phúc Tử, mau kéo hắn ra ngoài hành lang đè lại, không cho hắn tiến vào”.
Qúy phi vừa sợ vừa thẹn, bi thương trào ra: “Hoàng thượng, tên câu nô tài Vương Khâm kia lúc nãy cũng nhìn thần thiếp như vậy, hắn….

hắn…”
Qúy phi nghẹn lời không nói được câu nào, trong mắt Hoàng đế đầy lửa giận tối tăm, Lý Ngọc vội hỏi: “Hoàng thượng, Vương Khâm đã có bộ dạng đáng sợ này, cái gì cũng không thể hỏi được.

Hôm nay hắn không có trực ban mà ở lại trong phòng của mình, nô tài nhớ rõ hôm nay Liên Tâm cũng không trực ban, hay là chúng ta triệu Liên Tâm tới hỏi, sẽ biết Vương Khâm rốt cuộc vì cái gì mà phát điên như vậy được không ạ?”
Cánh mũi Hoàng đế khẽ nhếch, gân xanh trên trán nổi lên dồn dập, cực lực áp chế giận dữ nói: “Ngươi đi truyền Liên Tâm và Thái y đến đây, xem tên cẩu nô tài kia đã ăn trúng cái gì mà cả gan làm loạn như vậy!”
Lý Ngọc khom người lui ra, Như Ý thấy khăn tay Tuệ quý phi đã ướt hết, liền đem khăn tay mình đưa đến trước mặt nàng, nói: “Qúy phi tỷ tỷ đừng buồn, Lý Ngọc sẽ sớm đưa Liên Tâm tới đây mà thôi.

Tỷ tỷ maul au nước mắt đi”
Hoàng đế đang ngồi trước mặt cho nên mặc dù Tuệ quý phi thấy Như Ý đang mỉm cười nhẹ nhưng cũng phải oán hận lấy khăn tay để sang một bên.

Trầm mặc chờ đợi giây lát, Như Ý bảo A Nhược dâng nước trà lên, quý phi uống một ngụm, liền nhíu mày nói: “Hơi lạnh nhưng cái này có mùi lạ nhỉ?”
Như Ý cười nhẹ dịu dàng nhu hòa nói: “Bẩm quý phi nương nương, đây là trà bạc hà mật ong, trong cung muội mới vừa mới nấu chút nước bạc hạ, có thêm chút mật ong, uống xong có tác dụng ninh thần tĩnh khí cho nên rất thích hợp”
A Nhược vừa đưa trà đến tay Hoàng đế, nhất thời do dự nói: “Hoàng thượng có muốn nếm thử không ạ? Nếu Hoàng thượng không thích, nô tỳ sẽ đổi cái khác đến”
Hoàng đế đang lúc suy nghĩ, tùy tay tiếp nhận nói: “Không cần, đây là tâm ý Nhàn phi, trẫm uống cái này cũng tốt”.

Tay hắn vô tình chạm nhẹ vào mu bàn tay A Nhược, A Nhược mặt ửng hồng lên, vội vàng cáo lui.

Như Ý đang nhìn Tuệ quý phi, nhất thời vẫn chưa phát hiện, trà đã uống gần nửa bình thì đã thấy Lý Ngọc đưa Liên Tâm đến đây.
Liên Tâm vừa đến liền thấy hoang mang rối loạn, tâm ý hoảng loạn quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, quý phi nương nương, Nhàn phi nương nương, Vương Khâm có phải đã phát điên va chạm Người không ạ? Nhưng mong Hoàng thượng và các vị nương nương đừng trách móc mà hãy tha cho hắn đi ạ”

Tuệ quý phi nổi giận nói: “Ngươi hỏi như vậy có nghĩa là ngươi đã biết Vương Khâm vì sao điên cuồng như vậy có đúng không?
Trên mặt Liên Tâm đỏ bừng, chỉ là xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu khóc, Lý Ngọc vội nói: “Hoàng thượng, thái y cũng đã đến, cũng đang xem xét Vương Khâm, nô tài lập tức đưa Thái ý vào đây”
Hoàng đế hơi gật đầu, Lý Ngọc đã mở cửa đưa Triệu thái y tiến vào, Thái y cũng đại kinh thất sắc, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, vi thần đã chẩn mạch cho Vương công công, hắn không phải say rượu mà là ăn quá nhiều A cơ Tô Hoàn ạ!”
Tuệ quý phi hơi nhíu mày, nghi hoặc nói: “A cơ Tô Hoàn là cái gì?”
Thái y kinh hoàng, không biết nên nói thế nào, lại thấy Hoàng đế và Tuệ quý phi đều đang nghi hoặc, đành phải nói: “Vậy ấy bên ngoài dân gian, lấy xuyên khung, dâm dương hoắc mà làm thành…”
Lời còn chưa nói xong, Hoàng đế lập tức hiểu được, khuôn mặt xanh mét, nghiến răng nói: “Lớn mật!”
Tuệ quý phi tuy không hiểu nhanh bằng Hoàng đế nhưng cuối cùng cũng dần hiểu được, bất giác xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lập tức đứng dậy liền đạp Liên Tâm một cái, oán hận nói: “Vương Khâm ăn cái loại này đúng là không biết xấu hổ, tất nhiên hai ngươi các ngươi cùng chung một nhóm.

Hoàng hậu có tâm ban đối thực cho các ngươi mà các ngươi dám làm điều vô liêm sỉ như thế, dâm loạn hậu cung!”
Liên Tâm vừa xấu hổ, chỉ là không dám nói gì.

Như Ý vội giương mắt ý bảo Thái y và Mạt Tâm ra ngoài, hòa nhã nói: “Nơi này không còn có người bên ngoài, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi”
Liên Tâm nhìn Lý Ngọc, nước mắt rơi thẳng xuống đất, vẫn không chịu mở miệng, Hoàng đế nói: “Ở đây chỉ còn có Lý Ngọc, hắn sẽ xem như không có miệng không có lỗ tai mà sẽ không nói bất cứ ai, ngươi yên tâm cứ nói thẳng đi”
Liên Tâm lúc này mới yên tâm, cả người mềm nhũn nằm trên mặt đất, nức nở nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vốn là có tâm tốt, hy vọng nô tỳ có chỗ dựa vào cho nên đem nô tỳ chỉ hôn cho Vương Khâm làm đối thực.

Nô tỳ khi gả cho hắn mới biết được, nguyên lai Vương Khâm đúng là hình dạng người nhưng tâm tính súc sinh.

Hắn vốn là hoạn quan thái giam, lại nhất tâm muốn làm nam nhân, ngoài việc đánh chửi nô tỳ, nô tỳ không muốn nói, hắn còn vụng trộm làm ra những kỳ dâm kỹ xảo, nhất nhất thực hiện trên người nô tỳ, làm hại nô tỳ sống không bằng chết!”
Hoàng đế nhẹ nhàng kho khan một tiếng, Lý Ngọc lập tức hiểu ý: “Nô tài lập tức cho người đưa Vương Khâm tới vũ phòng điều tra ngay”.

Hắn nói xong liền vội vàng lui xuống.
Qúy phi lấy khăn tay chống đỡ khuôn mặt nói: “Vương Khâm không biết tốt xấu như vậy, ngươi sao không đi nói cho Hoàng hậu, cầu xin Hoàng hậu làm chủ cho ngươi chứ?”
Liên Tâm khóc nói: “Nô tỳ tuy rằng chỉ là cung nhân nhưng vẫn có thể diện.

Chuyện như vậy sao có thể nói cho người ngoài biết được chứ, lại càng không dám cô phụ ân điển của Hoàng hậu nương nương mà làm bẩn tai nương nương.

Hơn nữa Vương Khâm còn nói chỉ cần nô tỳ dám nói ra chuyện này, hắn nhất định sẽ khiến cho nô tỳ sống không bằng chết”.

Nàng nói xong liền cởi quần áo, nghiêng người lộ ra bả vai đầy vết dấu răng cùng móng tay khắp người, chỗ nào cũng có vết thâm đen như bị dã thú cào nát, vết thương vô cùng thê thảm.
Như Ý vội lấy áo khoác của mình thay nàng khoác lên thêm, Liên Tâm khóc nức nở: “Ban ngày nô tỳ vẫn ở bên cạnh hầu hạ Hoàng hậu nương nương, buổi tối lại bị hắn tra tấn như thế, nhưng mà lúc đầu cũng chỉ là đánh chửi nhưng sau này Vương Khâm hắn không biết tìm ở đâu một ít bẩn dược, tin tưởng nếu dùng lâu dài sẽ có khả năng nam nhân cho nên mỗi khi hắn ăn xong đều tra tấn nô tỳ không ngừng nghỉ”.
Mọi người càng nghe càng kinh hãi, nhất thời thở dài không thôi, thời gian qua một nén nhang, Lý Ngọc liền đưa một tiểu thái giám tiến vào.

Lý Ngọc khoanh tay đứng ở một bên, tiểu thái giám đưa ra một cái hộp gỗ có chứa hoàng dương.

Hoàng đế càng nghe càng phẫn nộ, nói: “Vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện này?”
Liên Tâm khóc: “Hôm nay Vương Khâm không trực ban cho nên đến vũ phòng uống thứ này.

Nô tỳ đang muốn trở về phòng, ở ngoài cửa sổ nhìn thấy hắn như vậy, liền sợ hãi cho nên không dám trở về, lại không dám quay lại Trường Xuân cung, đành phải ở bên ngoài không biết đi đâu.

Vương Khâm ăn những thứ dơ bẩn kia, nhìn xung quanh không thấy nô tỳ, xem ra vì dược tính phát tác cho nên mới nổi cơn điên chạy ra ngoài, nô tỳ lúc đó mới quay về vũ phòng”
Tuệ quý phi tức giận, quỳ rạp xuống dưới chân Hoàng đế, nhịn không được nước mắt rơi như mưa: “Hoàng thượng, Hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp.

Vương Khâm dám ăn cái loại dâm loạn này trong cung, va chạm thần thiếp, quả thực cho dù hắn bị phanh thây ngàn mảnh cũng không hết tội!”
Lý Ngọc nghe được, liền chỉ vào cái hộp gỗ hoàng dương trong tay tiểu thái giám
nói: “Hoàng thượng, nô tài phụng chỉ đi đến phòng Vương Khâm điều tra, cuối cùng lục soát tìm được một hộp lớn dơ bẩn này, nô tài thật sự chưa bao giờ nghe qua, cũng chưa từng thấy.

Nô tài không rõ cho nên lập tức mang đến cho Hoàng thượng xem qua”.

Dứt lời, hắn tự mình đưa chiếc hộp đến bên cạnh Hoàng đế, Hoàng đế nhẹ nhàng mở ra.
Hoàng đế chỉ nhìn vào một lần, cơ nhục trên mặt không tự giác mà nổi lên, đáy lòng hắn phát ra phẫn nộ.

Lý Ngọc lập tức đậy chiếc hộp lại, liền nói: “Từ lúc Vương Khâm được ban đối thực, trước mặt đám nô tài luôn thồi phồng hắn có nam nhi hùng phong.

Nguyên lai lại là nhờ những thứ dơ bẩn này!”
Hoàng đế phun ra những lời nói bén nhọn: “Triệu tập tất cả nội giám trong cung nhìn Vương Khâm bị đánh gãy gân tay gân chân, lại dùng hình phạt “Thiếp gia quan”, xem ai còn dám không biết sống chết mà dâm loạn hậu cung nữa không!”

Cái gọi là “Thiếp gia quan” là dùng một tờ giấy bị ẩm ướt mà phủ trên mặt cho đến khi bị ngạt thở mà chết, tờ giấy kia dán chặt vào khuôn mặt, lồi lõm rõ ràng, giống như mặt nạ trên sân khấu kịch.

Như Ý vẫn duy trì dung sắc trầm tĩnh, hàm chứa một phần chán ghét.
Hoàng đế nhìn Tuệ quý phi, có vài phần hờ hững bất hòa: “Được rồi.

Trẫm đã xử trí Vương Khâm, nàng không cần khóc nữa mà hãy quay về cung trước đi”
Tuệ quý phi còn thấy ủy khuất, muốn nói cái gì nữa, Hoàng đế lại xua tay nói: “Trẫm sẽ đến thăm nàng, nàng mau trở về đi”
Tuệ quý phi chỉ phải cáo lui, Như Ý nhìn thần sắc bi thương của Liên Tâm nói: “Hoàng thượng, việc này là Vương Khâm có tội lớn, Liên Tâm chỉ là vô tội mà bị hại.

Cho dù là ai được ban tứ hôn đối thực với Vương Khâm thì cũng sẽ không thoát được số mệnh như vậy.

Thỉnh Hoàng thượng nghĩ cho Liên Tâm nhiều năm hầu hạ Hoàng hậu nương nương mà đừng trách phạt Liên Tâm”
Hoàng đế hơi gật đầu: “Trẫm biết, trẫm sẽ không trách cứ Liên Tâm”.

Ánh mắt hắn nhợt nhạt ai mẫn: “Trẫm sẽ giải cái việc đối thực của ngươi và Vương Khâm, ngươi cứ ở bên cạnh Hoàng hậu hầu hạ đi”
Như Ý thương xót lắc đầu: “Năm đó Hoàng hậu nương nương cũng là hảo tâm, muốn cho hoạn quan cung nữ trong cung có cái dựa vào lẫn nhau.

Vương Khâm vỗn cũng không phải là người xấu mà có tội ác tày trời như vậy, chỉ là vì sao hoạn quan khác chưa bao giờ có chuyện như vậy mà Vương Khâm đã có chứ? Có thể sau khi hắn được đối thực, có thê thất cho nên mới cảm thấy cơ thể không trọn vẹn, mới sinh ra chi tâm ham mê nữ sắc dơ bẩn.

Thần thiếp nghĩ, tội của Vương Khâm không thể tha thứ, đối thực chi phong cũng không phải xấu nhưng làm sao đừng có chuyện đáng sợ trong cung nữa”
Hoàng đế bưng trà uống một ngụm: “Lời nàng nói cũng có đạo lý, trẫm trở về sẽ suy nghĩ lại”.

Hắn đứng dậy nói: “Trời không còn sớm nữa, trẫm còn phải đi thăm Gia quý nhân.

Nàng sớm nghỉ ngơi đi”
Như Ý đưa Hoàng đế đến ngoài hành lang, quỳ gối nói: “Thần thiếp vì lời đồn đãi mà bị cấm túc cho nên không thích hợp đưa tiễn Hoàng thượng đi xa cho nên chỉ có thể ở đây cung tiễn Hoàng thượng mà thôi”
Liên Tâm vốn đi theo phía sau Hoàng đế ra ngoài, nghe được câu này, nhịn không được quay đầu nói: “Nhàn phi nương nương nói là lời đồn đãi Mai quý nhân sinh con sao?”
Như Ý cười đạm bạc như hoa lê run run trong gió: “Lời đồn đãi hỗn loạn, bổn cung chỉ có thể đợi việc điều tra ra manh mối mà minh oan thôi”
Liên Tâm quỳ xuống, bò đến chân Như Ý, nhịn không được khóc rống lên nói: “Nhàn phi nương nương, xin nương nương vạn lần khoan thứ cho nô tỳ… Nô tỳ đã giấu diếm tội lỗi”
Như Ý đầy mặt nghi hoặc: “Ngươi che dấu với bổn cung điều gì chứ?”
“Nô tỳ… Nô tỳ biết lời đồn đãi Mai quý nhân sinh con chính xác không phải do nương nương truyền ra mà là ngày ấy Vương Khâm làm xong công sự, uống mấy ngụm rượu cho đến khi uống say mới nói bậy, chỉ là…chỉ là nô tỳ vì trước giờ chịu khổ với Vương Khâm cho nên vẫn không dám nói ra.

Thỉnh nương nương thứ tội..” Liên Tâm nói xong liền dập đầu không ngừng.
Hoàng đế lập tức dừng bước, xoay người nói: “Là Vương Khâm sao? Nhưng vì sao đám cung nhân kia đều nói lời đồn đãi bắt nguồn từ Diên Hi cung mà truyền ra chứ?”
Liên Tâm chân thành nói: “Bẩm Hoàng thượng, muốn đi qua vũ phòng của Vương Khâm thì phải đi qua Diên Hi cung, hằn ngày ấy uống say nằm ở ngoài cửa Diên Hi cung mà miệng nói bậy, nô tỳ đi tìm hắn khi hắn đã say như chết.

Nô tỳ nghĩ chính là như thế cho nên người bên ngoài nghe qua mới nghĩ lời đồn đãi bắt nguồn từ Diên Hi cung ạ”
Hoàng đế dường như tin tưởng hỏi: “Lời này là thật sao?”
Liên Tâm vội cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám vọng ngôn.

Hoàng thượng thánh tài, chuyện này không có nhiều người biết, Hoàng thượng Hoàng hậu tất nhiên sẽ không nói cho nô tỳ biết, nô tỳ và Diên Hi cung cũng không có lui tới, nếu không phải do Vương Khâm nói bậy khiến nô tỳ biết thì còn có ai nói cho nô tỳ nghe được chứ ạ?”
Hoàng đế lập tức giơ tay Lý Ngọc: “Không cần truyền liễn kiệu, đêm nay trẫm sẽ ở lại Diên Hi cung, không đến thăm Gia quý nhân nữa”
Liên Tâm và Lý Ngọc biết điều, lập tức lui ra.

Trong mắt Hoàng đế nổi lên áy náy, cầm tay Như Ý nói: “Như Ý, là trẫm hiểu lầm nàng” WebTru yenOn linez.

com
Như Ý mỉm cười, nói: “Thần thiếp có cần xướng một khúc Tuyết tháng 6, lấy chính mình so với nàng Đậu Nga minh oan không?”
Hoàng đế nắm chặt tay nàng: “Trẫm không hoài nghi chính mình cũng không có nghi ngờ Hoàng hậu, thậm chí không kịp nghi ngờ Vương Khâm mà nói ra ngoài, vì vậy trẫm chỉ có thể nghi ngờ nàng, cho nên mới cấm túc nàng”.
Như Ý đem đáy lòng ủy khuất mà nhẫn nhịn kiềm chế xuống, lộ ra vài phần cười nhẹ như lúc ban đầu, nụ cười nhẹ kia mỏng manh giống như ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái, cũng có thể dễ dang bị thổi bay: “Hoàng thượng từng nói với thần thiếp, muốn thần thiếp yên tâm, chẳng sợ chuyện lúc này Hoàng thượng không có nói nhưng thần thiếp cũng sẽ nghĩ Hoàng thượng luôn muốn thần thiếp yên tâm.

Cho nên thần thiếp cũng biết mấy ngày nay bị cấm túc, thần thiếp cũng không lo lắng, sự tình tra ra manh mối chỉ là sớm muộn mà thôi, thần thiếp tin tưởng cho dù có ngày mọi người đều hướng vào thần thiếp thì Hoàng thượng cũng sẽ bảo vệ thần thiếp chu toàn”.
Hoàng đế nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Nàng nói trẫm cũng suy nghĩ nếu thật sự có ngày đó thì trẫm cũng sẽ che chở cho nàng chu toàn”.
Như Ý nằm ở trước ngực Hoàng đế, nhìn hành lang phong thanh hiu quạnh, nàng vô tâm suy nghĩ tiền căn hậu quả, cũng biết chính mình không nên suy nghĩ cho nên lộ ra một tia như nguyện mà mỉm cười đơn giản..

Bình Luận (0)
Comment