Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 84


Yến Uyển và Hoàng đế cùng nhau bước vào tẩm điện, nàng nhẹ nhàng xoa ngực Hoàng đế nói: “Hoàng thượng đừng nóng giận, Hoàng hậu nương nương nổi giận cũng chỉ vì các thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng cho nên mới nói những lời không nên nói như vậy thôi”
Hoàng đế nhắm mắt lại nói: “Nàng hầu hạ trẫm không phải chỉ có một hai ngày, Hoàng hậu luôn luôn yêu thích nàng nhưng hôm nay là vì chuyện gì mà phát điên mà nhất quyết không buông tha như vậy chứ?”
Yến Uyển nằm ở đầu vai Hoàng đế, ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương cũng chỉ là quan tâm Hoàng thượng mà thôi, mỗi lần Hoàng thượng uống rượu lộc huyết, đừng nói là Hoàng hậu nương nương, ngay cả thần thiếp thấy cũng đều rất sợ”
Hoàng đế yêu thương liếc mắt nhìn Yến Uyển một cái, rồi chậm rãi sờ cổ tay nàng dần dần đi xuống dưới: “Sợ sao? Nàng sợ cái gì chứ?”
Yến Uyển mỉm cười mềm mại vô cùng, cắn vành tai Hoàng đế nói: “Thần thiếp sợ không hầu hạ được cho Hoàng thượng vui vẻ”
Khuôn mặt tối tăm của Hoàng đế nhất thời tiêu tán đi mà ôm chầm lấy nàng nói: “Trẫm cứ nghĩ rằng dung mạo của nàng và Hoàng hậu có chút giống nhau nhưng nếu luận về tính tình thì hai người các nàng lại khác nhau hoàn toàn.

Hoàng hậu cương liệt, thà chết chứ không bội phục; còn nàng lại nhu tình nhẹ nhàng, thực cốt tiêu hồn*”
(*Thực cốt tiêu hồn nghĩa là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái)
Yến Uyển cười lên, nàng cố ý cười lớn tiếng rồi sau đó đè thấp âm thanh nũng nịu nói: “Bộ dáng của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp vẫn chưa học được.

Tính tình Hoàng hậu nương cương liệt như vậy cũng bởi vì nương nương suy nghĩ chỉ có một mình nương nương là thê tử của Hoàng thượng, là Hoàng hậu của Đại Thanh nhưng nương nương lại quên mất, nương nương và thần thiếp đều giống nhau, trước tiên đều là nô tài thần tử của Hoàng thượng sau đó mới là người hầu hạ bên gối Hoàng thượng”
Hoàng đế mỉm cười, lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt Yến Uyển: “Đúng là nàng rất hiểu chuyện”
Khóe mắt đuôi lông mày sinh ra một chút phong tình quyến rũ, Yến Uyển nhu hòa đến cực điểm, nhẹ nhàng nói: “Không phải thần thiếp hiểu chuyện mà là thần thiếp đều nhớ kỹ, thần thiếp chính là người hầu hạ Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng vui vẻ thì thần thiếp sẽ nguyện ý mà làm bất cứ chuyện gì”
Hoàng đế bật cười bên tai nàng rồi nói một câu gì đó rồi nói tiếp: “Như vậy nàng cũng nguyện ý sao?”
Khuôn mặt Yến Uyển đỏ bừng, thẹn thùng mà nằm trước ngực Hoàng đế: “Thần thiếp đã nói rồi, vì Hoàng thượng, thần thiếp sẽ nguyện ý làm bất cứ điều gì”
Cũng không biết đã quỳ bao lâu rồi, Như Ý nhìn những đóa hoa văn trên cửa, nàng đếm từng cái từng cái, 5 cái… 6 cái, 10 cái… Như Ý nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng: “Dung Bội… Sao những đóa hoa văn này lại nhiều…”
Nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên thân mình mềm nhũn mà choáng váng ngã xuống.

Dung Bội sợ tới mức hồn bay phách tán, ôm chặt lấy Như Ý hô to: “Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương! Nương nương làm sao vậy? Nương nương đừng dọa nô tỳ!”
Lúc Như Ý tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong Dực Khôn cung.

Nàng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đầu óc vẫn còn choáng váng, đôi mắt chua xót, trên người không chút khí lực.

Nàng cảm thấy không còn kiên nhẫn mà nhắm hờ đôi mắt rồi xoay người sang chỗ khác: “Cười cái gì chứ? Lui xuống hết đi!”
Là giọng nói Hoàng đế vang lên ở bên tai, vui mừng mà dịu dàng nói: “Như Ý, nàng có thai rồi!”
Lời này giống như tiếng sấm vang rền bên tai, Như Ý vội vàng ngồi dậy thì nàng mới biết nàng đang nóng nảy mà không để ý tới thương tổn trên người, nàng mở to hai mắt nhìn Hoàng đế mà không tin: “Hoàng thượng nói cái gì?”
Nhưng mà Hoàng đế vẫn giữ nét hoan hỉ vui mừng như vậy, cái nổi giận lôi đình mới vừa rồi ở Vĩnh Thọ cung chuyển thành hoàn toàn cái xuân tình ngày thường.

Hắn nắm tay Như Ý, có chút áy náy: “Như Ý, lúc nãy nàng ở ngoài cửa Vĩnh Thọ cung mà bị hôn mê bất tỉnh.

Trẫm đã vội ôm nàng trở về rồi lệnh cho Tề Lỗ chẩn mạch cho nàng, nàng đã có thai hơn hai tháng rồi”
Yến Uyển đứng ở phía sau Hoàng đế, khuôn mắt vừa cười lại vừa có chút sợ hãi: “Hoàng thượng vừa mới nghe thấy nương nương bị choáng váng, liền vội vàng bỏ lại thần thiếp mà chạy ra ôm nương nương mà xông ra Vĩnh Thọ cung đấy ạ”
Dung Bội vội chen lên phía trước mà thay vài cái đệm cho Như Ý, lại đứng trước mặt Yến Uyển nói: “Nương nương cẩn thận phượng thể, từ từ ngồi dậy thôi”
Trong đầu Như Ý có cái chớp mắt trống rỗng, nàng cái gì cũng không thể phản ứng được, giống như ở trước mặt là biển rộng phiêu đãng.

Sao lại có con chứ? Sao lại có con chứ?
Như Ý hoang mang rối loạn mà vỗ về cái bụng, bụng vẫn còn bằng phẳng thì sao lại có hài tử ở bên trong chứ? Nhưng nếu không có hài tử thì sao Hoàng đế lại cao hứng như vậy chứ? Nàng vội vàng kêu lên: “Giang Dữ Bân đâu rồi?”
Tề Lỗ vội vàng đi lên phía trước nói: “Hoàng hậu nương nương an tâm, Giang thái y vẫn còn ở nhà.

Vi thần đã chẩn mạch cho Hoàng hậu nương nương, quả thật chuyện nương nương mang long thai là không thể nghi ngờ được nhưng cũng vì lúc trước Hoàng hậu nương nương vẫn chưa sinh dục, đây là mang thai lần đầu cho nên nương nương nhất định phải cẩn thận một chút”
Tâm tình Hoàng đế vô cùng tốt, cất cao giọng nói: “Tề Lỗ, trẫm đem toàn quyền chuyện Hoàng hậu mang thai giao cho khanh.

Nếu có chút sơ xuất thì…”
Tề Lỗ vội vàng nằm sấp xuống nói: “Vi thần không dám, nếu như có sơ xuất thì cái tính mạng già này của vi thần sẽ không còn nữa”
Hoàng đế cười nói: “Vậy là tốt rồi.

Giang thái y là người luôn luôn chẩn mạch bình an cho Hoàng hậu, khanh hãy cùng với hắn chiếu cố chăm sóc đi”
Thần sắc Như Ý vẫn còn có chút mệt mỏi, cũng không muốn để ý tới phản ứng của Hoàng đế mà chỉ cười đạm mạc một cái.

Vẫn là Lý Ngọc thông minh: “Hoàng hậu nương nương vẫn còn thấy mệt mỏi sao? Nô tài lập tức nói cho Tề thái y đi chuẩn bị thuốc dưỡng thai, nương nương hãy cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi”
Yến Uyển vội tươi cười đầy mặt, nói: “Vậy thần thiếp sẽ hầu hạ Hoàng thượng đi về Vĩnh Thọ cung trước.

Bữa tối cũng đã chuẩn bị rồi, là món thịt nai mà Hoàng thượng thích ăn nhất đấy ạ”
Như Ý liếc mắt nhìn Yến Uyển, Hoàng đế liền nói: “Mấy ngày nay trẫm đã ăn thịt nai và gà rừng đến chán rồi, trẫm không đi”
Yến Uyển còn muốn quyến luyến Hoàng đế mà không tha.

Hoàng đế cũng không nhìn nàng, xua tay nói: “Nàng quay về trước đi, trẫm sẽ ở bên cạnh Hoàng hậu”
Yến Uyển chỉ phải ngượng ngùng cáo từ.

Mọi người cũng lui ra ngoài chỉ còn chừa lại Hoàng đế và Như Ý, hắn nói: “Như Ý, hôm nay ở Vĩnh Thọ cung, trẫm đã uống rượu đến u mê cái đầu rồi”
Như Ý nghiêng người vào bên trong, thản nhiên nói: “Hoàng thượng uống nhiều rượu thì thần thiếp sẽ lệnh cho Dung Bội nấu canh tỉnh rượu cho Hoàng thượng.

Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp đang mang thai, sợ mùi rượu làm ảnh hưởng đến hài tử cho nên thỉnh Hoàng thượng hãy đi ra Noãn các nghỉ ngơi đi ạ”
Trong mắt Hoàng đế hiện lên một chút áy náy, giống như đám mây chứa đầy xuân thủy dần dần hóa thành vụn băng: “Như Ý, nàng đừng nổi giận, nàng nổi giận thì đứa con chúng ta đang ở trong bụng sẽ bị tổn thương”
Trong lòng Như Ý đau xót, vỗ về chiếc bụng mà ngẩn người ra.

Đúng vậy, nếu không có đứa nhỏ này thì không biết hôm nay nàng sẽ rơi vào tình cảnh nào đây? Rõ ràng không phải nàng sai nhưng hắn lại có thể dễ dàng đem hết tội lỗi đổ lên người nàng, trước mặt các thiếp thất mà làm nhục nàng như vậy.
Trong mắt nàng ẩm ướt, nàng muốn rơi lệ nhưng rơi lệ thì có ích gì chứ? Ở tại Vĩnh Thọ cung, nàng đã rơi lệ rất nhiều, thương tâm cũng rất nhiều mà có được gì đâu, nếu không có đứa con này thì chuyện nàng thương tâm lo lắng, bất quá cũng chỉ là cái uổng phí mà thôi.

Nàng nhìn u ảnh trước mặt đang di động, nhẹ giọng nói: “Nếu không phải thần thiếp đột nhiên có đứa con này thì chắc Hoàng thượng sẽ không nói như vậy với thần thiếp đâu nhỉ?”
Hoàng đế hơi có vài phần xấu hổ: “Như Ý, trẫm không thích nàng như vậy”
Như Ý thở dài một tiếng: “Thần thiếp có nhiều điểm khiến Hoàng thượng không thích.

Chỉ là cũng là do thấy người nhỏ, lời nhẹ mà làm việc lỗ mãng, khó tránh khỏi Hoàng thượng không thích”
Hoàng đế khẽ thở dài nói: “Hoàng hậu, vì câu này của trẫm mà nàng so đo đến mức như vậy sao?”
Như Ý nghiêng người đi, nàng chưa nói gì thì nước mắt đã trào ra: “Thần thiếp sao có thể dám so đo với Hoàng thượng chứ, thần thiếp chỉ là so đo với chính mình mà thôi.

Hoàng thượng không yêu quý thân thể của mình, đơn giản cũng là thần thiếp vô năng mà thôi, thần thiếp còn có mặt mũi nào để gặp Hoàng thượng chứ?”
Thần sắc Hoàng đế có vài phần thương cảm: “Như Ý, trẫm là Hoàng đế, cũng là nam nhân.

Nam nhân đến cái tuổi này đều có lúc không thấu đáo.

Trẫm sốt ruột, cũng nổi giận, đó là đối với chính mình.

Làm người, khó thở nhất là lúc này, nói lời gì, làm chuyện gì cũng đều hồ đồ.


Nếu nàng ở phía sau mà so đo với cái hồ đồ của trẫm thì trẫm cũng không biết nói gì hơn.

Chuyện hôm nay là do trẫm có chút tùy hứng nhưng có vài tần phi trẻ tuổi bên cạnh, trẫm nhất thời hưng trí mà thôi, các nàng ta cũng không khuyên…” Hắn có chút xấu hổ, nói không được: “Nói tóm lại, trẫm không phải là người như vậy”
Như Ý ngưỡng mặt lên: “Thần thiếp cũng không vì điều gì khác, chỉ vì Hoàng thượng mà nói một câu, Hoàng thượng nhất thời hưng trí, các nàng cũng không khuyên giải, vậy thì thần thiếp không thể không cho Lệnh phi và Tấn tần một bài học được”
Hoàng đế trầm ngâm một lát, cười nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ, chỉ cần đứa con trong bụng nàng vui vẻ thì trẫm cũng không có gì để nói”
Như Ý nhìn hắn: “Hoàng thượng không đau lòng sao?”
Hoàng đế cười mà nhấn mạnh từng chữ một: “Nàng là chính thê của trẫm, trách phạt thiếp thất thì trẫm có gì phải đau lòng chứ?”
Như Ý ngẩn người ra nói: “Như vậy, thần thiếp thỉnh Hoàng thượng cho phép, kể từ hôm nay cho đến khi thần thiếp bình an sinh hạ hài tử, Lệnh phi, Tấn tần không được nhận bổng lộc, Tú quý nhân, Bình thường tại, Qũy thường tại mỗi người phạt một nửa, Hoàng thượng thấy thế nào?”
Hoàng đế cười xoa bụng Như Ý, thân mật nói: ‘Trẫm đều theo ý nàng”
Như Ý mỉm cười nói: “Chỉ cần Hoàng thượng yêu quý long thể, bảo dưỡng thân thể thì thần thiếp cũng không mong gì hơn”
Hải Lan và Ý Hoan cùng nhau đến thăm Như Ý.

Lúc đó Như Ý ngồi bên cửa sổ, cánh cửa sổ được khắc hình hoa mai, chiếc giường cũng được thay bằng gấm đỏ, đầu giường lại được khắc hình con kỳ lân, nàng ngắm nhìn Lăng Chi và các tiểu cung nữ hái hoa ở trong sân viện.

Các tần phi trong cung đều đến chúc mừng, ngay cả Thái hậu cũng đến mà an ủi.

Như Ý ứng phó suốt ngày cho nên cũng có chút mệt mỏi.
Sau giờ ngọ thiện, có lẽ là vì có thai cho nên nàng cũng lười biếng nhúc nhích.

Tuy đám cung nhân bên ngoài bận việc nhưng ai ai cũng cố gắng nhẹ nhàng, không được thở mạnh, ngay cả một chút âm thanh cũng đều không có, cũng bởi vì sợ làm quấy nhiễu cái tịnh dưỡng của nàng.

Vì thế trong Dực Khôn cung yên tĩnh như Cổ Sát ngàn năm.
Hải Lan bước trước Ý Hoan một bước, nàng cười đến mức nước mắt rơi ra ngoài.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Như Ý, nắm tay Như Ý mà rưng rưng cười nói: “Không nghĩ tỷ tỷ lại còn có ngày hôm nay”
Ý Hoan vội vàng cười nói: “Du phi tỷ tỷ cũng là vui mừng quá mức mà thôi.

Đây là chuyện vui cho nên không được khóc”.

Tuy nàng nói như vậy nhưng đôi mắt cũng bị thấm ướt: “Hoàng hậu nương nương đừng buồn vì chúng muội đến muộn như vậy.

Sáng sớm nay ai ai cũng đều đến chúc mừng, ai ai cũng chỉ chỉ xã giao nói chuyện, chúng muội không thể nói chuyện riêng tư được”
Như Ý vội kéo tay Ý Hoan ngồi xuống: ‘Đa tạ các muội, rốt cuộc ta cũng đã dính chút phúc khí của các muội rồi”
Hải Lan vội lau nước mắt nói: “Hoàng hậu nương nương, đợi nhiều năm như vậy…”
Đúng vậy, đã đợi nhiều năm như vậy rồi, mơ mộng cũng đã nhiều năm như vậy, đã có vô số lần nàng nằm mơ đều thấy nàng đang ôm một đứa nhỏ mà vui sướng vô cùng nhưng cuối cùng cũng chỉ là mơ mộng dã tràng.

Sau khi tỉnh giấc lại không còn mơ mộng nữa, hóa ra cũng có được ngày hôm nay.
Ý Hoan tiếp lời nói: “Chỉ cần đợi chờ là được, dù có bao nhiêu năm cũng không sao”.

Nàng không khỏi cảm xúc: “Muội muội đợi được thì sao Hoàng hậu nương nương không đợi được chứ? Nhất định đây sẽ là một hài tử khỏe mạnh”
Ý Hoan mặc y phục màu xanh lục, cổ tay lại được thêu hình hoa thủy tiên lại có nhị vàng.

Búi tóc thì đơn giản, chỉ lấy cây trâm ngọc cài lên, tạo hình thành đóa hoa thủy tiên nở rộ.

Đó là đóa hoa mà nàng yêu thích nhất cũng như khí chất nhẹ nhàng, thái độ lăng ba nhẹ nhàng như vậy, tinh khiết nhẹ nhàng giống như con người của nàng.

Lâm thủy chiếu hoa*.

Ý Hoan lấy từ trong tay áo một chiếc túi nhỏ mà ngào ngạt mùi hương, nàng lấy ra một chiếc vòng tay song hỉ san hô thập bát, chiếc vòng tay này được làm bằng san hô, lại dùng bạch ngọc để kết châu, lại có phỉ thúy song hỉ làm viền, thập phần tinh xảo khả ái.
(*Lâm thủy chiếu hoa nghĩa là hoa soi bóng nước hay còn có nghĩa là hoa rọi mặt hồ.

Cụm từ này được lấy trong đoạn thơ khen Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

Bài thơ đó có nội dung như sau:
Lưỡng loan tự xúc phi xúc quyến yên my,
Nhất song tự hỉ phi hỉ hàm tình mục.
Thái sinh lưỡng yếp chi sầu,
Kiều tập nhất thân chi bệnh.
Lệ quang điểm điểm,
Kiều suyễn vi vi.
Nhàn tĩnh tự kiều hoa chiếu thuỷ,
Hành động như nhược liễu phù phong.
Dịch nghĩa:
Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau;
Đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui.
Má hơi lúm, có vẻ âu sầu;
Người hơi mệt trông càng tha thướt.
Lệ rớm rưng rưng,
Hơi ra nhè nhẹ.
Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ;
Dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió.)
Ý Hoan cười nói: “Đây là vật hồi môn của nhà muội muội khi muội muội được gả vào cung, nghĩ tới nghĩ lui thấy tặng cho Hoàng hậu nương nương là thích hợp nhất”
Hải Lan nhìn Ý Hoan mà cười nói: “Không dễ dàng gì được muội tặng lễ, nếu đã tặng thì chắc chắn đó là thứ tốt như vậy”
Như Ý từ chối nói: “Đây là vật hồi môn của muội, muội hãy cất giữ đi.

Khi nào Thập a ca cưới vợ thì hãy tặng cho con dâu của muội”
Đối với Yến Uyển, Ý Hoan luôn thản nhiên lạnh nhạt, bây giờ lại có thêm vài phần khinh thường cho nên nàng bật cười nói: “Chờ đến lúc đó chắc muội muội cũng chỉ tặng cho vài món đồ mà thôi.

Tuy nói Lệnh phi thường hay lui tới với chúng ta nhưng cho dù nàng ta có mang thai thì muội muội cũng không muốn tặng thứ này”
Hải Lan nói: “Đang êm đẹp mà muội nhắc tới nàng ta làm cái gì chứ?”
Ý Hoan nhẹ nhàng mắng một cái rồi lãnh đạm nói: “Nếu không phải do nàng hồ mị Hoàng thượng như vậy thì sao hôm nay nương nương chịu nỗi nhục lớn ở Vĩnh Thọ cung chứ? Nếu không cẩn thận mà làm bị thương hài tử trong bụng thì sao tốt được chứ?”
Nhắc đến chuyện này, Hải Lan cũng thở dài: ‘Hoàng thượng cũng đã qua tuổi tráng kiện thì sao lại có tính tình như vậy chứ?” Nàng nhìn Như Ý nói: “Có khi nào nương nương đã quá để ý Hoàng thượng hay không? Có rất nhiều chuyện cần phải buông lỏng mà không cần đến mức phải giương cung bạt kiếm đối chọi gay gắt như hôm nay, lại khiến cho Lệnh phi và Tấn tần chê cười”.

Nàng do dự nói: “Kỳ thật Hoàng thượng cũng chỉ muốn vài ngụm rượu lộc huyết để tìm chút vui vẻ mà thôi, nương nương cứ để mặc Hoàng thượng đi”
Ý Hoan cắn chặt hàm răng, nhẹ giọng mà kiên quyết nói: “Nếu hôm nay muội muội ở vị trí như Hoàng hậu nương nương thì muội muội cũng muốn tranh đấu như vậy”
Hải Lan trừng mắt nói: “Muội muốn để Thái hậu trách cứ Hoàng hậu nương nương sao?”
Ý Hoan lắc đầu, đôi mắt ửng đỏ: ‘Không phải là Thái hậu mà ngay cả hai chữ phu thê, những lời này cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương nói được mà thôi”

Hải Lan trầm mặc một lát, thở dài nói: “Hai người đó, đừng quá để ý đến hai chữ phu thê.

Vô luận là ở dân gian hay ở trong cung, phu thê chỉ là cái ân ái mà thôi thì bình thường cũng lạnh lùng như người qua đường, mà ngay cả so với người qua đường cũng không bằng, phu thê giống như hai người oán thù thì đúng hơn cho nên không cần quá để ý đến chuyện này làm gì”
Lời nói đó đều khiến cho mọi người trầm mặc, Hải Lan chỉ phải miễn cưỡng cười nói: “Đang yên đang lành mà nhắc tới chuyện này làm gì chứ? Dù sao thì nên phạt cũng đã đều phạt rồi, lúc thần thiếp tới đây thì có nghe nói Tấn tần đang ở trong cung của mình mà khóc lóc.

Cũng phải thôi, làm chuyện mê hoặc thánh tâm như vậy, thật sự là đã vứt bỏ thể diện của Phú Sát thị nàng ta!”
Hải Lan nói xong liền gọi Diệp Tâm mang một chiếc đĩa mạ vàng lên, trên chiếc đĩa có đến hai mươi chiếc yếm khác nhau, có đầy đủ màu sắc, có cái thêu hình ngọc đường phú quý, có cái thêu chữ Phúc Thọ, có cái thêu Thụy thước ngậm hoa, có cái thì Uyên ương liên lộ, có cái dệt hoa trên gấm, có cái quần tiên hạ thọ, có cái hoa mai, có cái thiền thông thiên ý, đầy đủ sắc màu rực rỡ, rất là đẹp đẽ.
Như Ý lấy một cái yếm thêu hình ngọc đường phú quý, kinh ngạc nói: “Ở đâu mà nhiều yếm như vậy chứ? Bổn cung thấy cái yếm này được dùng vải dệt mà loại vải này là từ lúc Hoàng thượng mới đăng cơ thì Nội vụ phủ thích dùng nhất, đến tận lúc này rồi thì sao muội có thể tìm được loại vải này chứ?”
Hải Lan mím môi cười nói: “Nương nương ngóng trông mà không cho muội muội thay nương nương nuôi chút hi vọng sao? Từ khi muội muội bắt đầu hầu hạ Hoàng thượng thì đã thay nương nương thêu thùa.

Một năm thêu thùa một cái, dùng loại vải tốt nhất của năm đó để may, lại chọn đúng canh giờ, đúng lúc tốt nhất để may.

Muội muội cứ nghĩ muội muội sẽ thêu được bao nhiêu chiếc yếm thì đó chính là bao nhiêu năm nương nương có thai, chỉ là muội muội không nghĩ đến việc may vá mấy năm nay”
Trong lòng Như Ý cảm động, so với việc hỉ nộ vô thường của Hoàng đế, tình ý nhạt nhẽo thì tình cảm tỷ muội nhiều năm gắn bó lâu dài thì tình ý lại càng thêm ổn trọng mà hòa hợp.

Có lẽ chuyện mang thai lần này cũng chỉ có Hải Lan và Ý Hoan là thật tâm vui mừng cho nàng.

Nàng yêu quý vỗ về những chiếc yếm nói: “Hải Lan, cũng chỉ có muội có tâm ý như vậy”.

Nàng phân phó nói: “Dung Bội, ngươi đi cất những thứ này đi, đợi sau này đứa con bổn cung lớn lên thì đều phải mặc hết những chiếc yếm này”
Hải Lan mỉm cười nói: “Kỳ thật Hoàng thượng ban thưởng đâu thiếu thứ gì đâu cơ chứ, cái này chỉ là chút tâm ý của muội muội mà thôi.

Nương nương nhìn Thư phi muội muội thì biết, từ lúc sinh Thập a ca ra cho đến nay thì cách 3, 4 ngày Hoàng thượng đều ban thưởng!”
Tuy rằng Ý Hoan mỉm cười gợn sóng nhưng khóe mắt lại có thêm vài phần mờ ảo như sương mù, giống như là phiền muộn.

Nàng lấy tay sờ lên búi tóc, tuy rằng là tóc giả nhưng cũng thập phần mỏng manh đẹp đẽ, khiến cho nàng cũng không mất đi dung nhan ngày xưa: “Ban thưởng đó cũng chỉ muốn cho người khác nhìn thấy mà thôi.

Tuy rằng vẫn còn tình cảm nhiều năm nhưng rốt cuộc cũng chỉ là dựa vào sắc đẹp bên ngoài.

Nếu không có đứa con này, chỉ sợ muội muội đã sớm khóa thâm cung, cả đời không được thấy thánh nhan nữa rồi”
Lời này khiến cho Hải Lan sầu thảm: “Dù sao cũng đã có con là tốt lắm rồi.

Ai có thể giữ được cái xinh đẹp cả đời chứ? Chỉ là nửa đời trước dựa vào quân ân thương tiếc, nửa đời sau dựa vào con cái mà thôi, so với Uyển tần vô sủng không con thì chúng ta đã tốt hơn nhiều rồi”
Như Ý buồn bã nói: “Các muội nói đúng.

Nếu bổn cung không có con cái, chỉ sợ ngôi vị chí tôn Hoàng hậu này của bổn cung cũng như là hoa cúc ở trong gió bão mà thôi”
Hải Lan và Ý Hoan im lặng, thương cảm lẫn nhau.

Một lúc lâu sau, Ý Hoan mới cười nói: “Xem chúng ta kìa, rõ ràng chúng ta đến đây để chúc mừng Hoàng hậu nương nương, ai ngờ lại nói những chuyện không vui như vậy.

Cũng mong nương nương thoải mái mà bình an sinh hạ được một tiểu A ca, cùng làm bạn với Ngũ a ca và Thập a ca”
Như Ý mỉm cười nói: “Cũng đúng.

Tuy rằng Ngũ a ca được bổn cung nuôi dưỡng nhưng giờ đây bổn cung cũng đã có thai, chỉ sợ không chăm sóc chiếu cố được Ngũ a ca.

Vậy thì Hải Lan hãy đưa Ngũ a ca về chăm sóc đi”
Hải Lan được nhận lại Vĩnh Kỳ, tất nhiên là hoan hỉ cho nên mọi người đều nói đến chuyện chăm sóc con cái cho nên lúc tối thì mới quay về cung.
Dực Khôn cung ngày đêm vui vẻ cũng vì chánh cung có hỉ cho nên đó là việc vui lớn nhất.

Hoàng đế chọn ngày lành tháng tốt mà đi dâng hương ở Phụng Tiên điện, ngay cả Thái hậu cũng có chút vui mừng: “Từ lúc Hiếu Hiền hoàng hậu tạ thế cho đến khi có được tân hậu, cũng nên có thêm vài
vị Hoàng tử”
Nhà nhà hoan hỉ vui mừng thì Vĩnh Thọ cung lại yên tĩnh vô cùng, một chút tiếng động cũng không dám lộ ra ngoài.
Yến Uyển bực mình ngồi trên Noãn các, trên bàn chén canh huyết yến vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Xuân Thiền vội vàng khuyên nhủ: “Nổi giận làm hại gan, nương nương hãy uống chén canh huyết yến này để giải sầu đi ạ”
Yến Uyển cáu giận nói: “Uống chén canh này thì còn có thể uống tiếp được không? Lương bổng của bổn cung đã bị cắt đi, ngày sau ngay cả canh ngân nhĩ cũng không có mà uống, nói chi là huyết yến” Nàng càng nghĩ càng thêm buồn bực: “Còn nữa, ngạch nương của bổn cung không biết chuyện tốt xấu mà còn ngửa tay xin tiền bổn cung.

Tiền tiền tiền, ở đâu mà biến ra được nhiều tiền như vậy chứ? Chẳng lẽ còn muốn đến cầu xin Hoàng thượng ban thưởng cho bổn cung sao?”
Xuân Thiền quỳ xuống để bóp chân cho Yến Uyển rồi nói: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, huống chi Hoàng thượng lại yêu thích nương nương, dù sao ở trong tối ngoài sáng cũng sẽ ban thưởng đến, vậy thì nương nương lại còn để ý đến chút lương bổng đó sao?”
(*Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò cỡ nào đi chăng nữa thì khung xương vẫn lớn hơn ngựa.

Ý nghĩa câu nói này là dù gia đạo có sa sút xuống trở thành gia đình bình thường thì nếu so với những gia đình vốn đã bình thường từ trước thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều)
Yến Uyển mặt co mày càu nói: “Lương bổng tuy ít nhưng cũng là bạc.

Sống ở trong cung thì chỗ nào mà không ban thưởng cho người khác, nếu không ban thưởng thì sao có thể sai khiến được ai chứ? Chút bạc đó cũng được đưa ra ngoài, bổn cung vốn không thể dựa vào phú quý nhà mẹ đẻ thì tất cả đều trông cậy vào cái ban thưởng và lương bổng của Hoàng thượng, bây giờ mất đi nguồn thu này thì thật khó chịu”
Xuân Thiền nghĩ ra chủ ý rồi nói: “Cũng không sao cả ạ.

Đôi khi Phủ dệt tạo và Nội vụ phủ có đến hiếu kính vài loại vải, dù sao chúng ta cũng không mặc nhiều, vậy không bằng đưa ra ngoài cung bán lấy tiền.

Dù sao việc không nhận lương bổng cũng chỉ có một năm, chờ Hoàng hậu nương nương sinh được Hoàng tự rồi cũng sẽ ban thưởng lớn cho lục cung”
Yến Uyển nghe được câu này, bỗng nhiên nổi giận, thuận tay lấy chén canh huyết yến trên bàn mà đập xuống đất, tức hận nói: “Thư phi sinh được A ca, Hoàng hậu cũng mang long thai! Vì sao chỉ có bổn cung không có? Rõ ràng bổn cung vẫn còn trẻ, rõ ràng bổn cung nhận được sủng ái nhiều nhất! Vì sao? Vì sao bổn cung lại không có thai?”
Xuân Thiền sợ tới mức vội quỳ xuống, nắm tay Yến Uyển ngăn lại nói: “Nương nương, nương nương, thà rằng nương nương đánh đập nô tỳ đi chứ đừng gây ra động tĩnh lớn như vậy ạ”.
Yến Uyển ngẩn người ra, trong tay cầm chén nước định vứt xuống đất mà nhìn Xuân Thiền.

Xuần Thiền thấy Yến Uyển đang ngẩn người, cũng vội lấy lại chén nước mà nói: “Nương nương nghĩ đi, nếu như bị người ngoài nghe thấy thì sẽ nói Hoàng hậu nương nương đang mang thai mà nương nương không vui thì lại sinh ra thị phi lớn đấy ạ.

Không dễ dàng gì nương nương mới nhận được sủng ái của Hoàng thượng.

Lúc này Hoàng hậu nương nương đang có thai thì cũng là chuyện tốt, Hoàng hậu không tiện hầu hạ Hoàng thượng thì nương nương hãy nắm lấy tâm ý Hoàng thượng đi ạ.

Nếu nương nương có được ân sủng của Hoàng thượng thì chuyện gì nương nương cũng không cần sợ nữa”
Yến Uyển chậm rãi ngồi xuống, rồi lấy chiến khăn tay đưa cho Xuân Thiền nói: “Đứng lên đi.


Bổn cung vừa có được chiếc khăn tay này do Nội vụ phủ ban tặng, vậy thưởng cho ngươi”
Xuân Thiền ngàn ân vạn tạ đáp ứng rồi lại ân cần hầu hạ không ngừng.
Nhưng mà Như Ý có thai thì Yến Uyển vẫn chưa nhận được lại ân sủng.

Dường như Hoàng đế đang cố gắng quên chuyện ngày đó ở Vĩnh Thọ cung, ngoài trừ hằng ngày dùng bữa với Như Ý hoặc là Ngọc Nghiên thì đều đến nghỉ ngơi ở chỗ Lục Quân và Khánh tần.

Ngay cả Thái hậu cũng không khỏi cảm thán: “Được những người lâu ngày mới gặp hầu hạ Hoàng đế thì cũng thấy trầm ổn một chút, ngay cả Khánh tần cũng đáng quý.

Ngày đó Vĩnh Thọ cung hồ nháo như vậy, rốt cuộc cũng không có Khánh tần tham gia vào”
Lời nói này là muốn khiển trách Yến Uyển cho nên Hoàng đế càng ngày càng không muốn đi đến trong cung của những người tham gia vào bữa tiệc ở Vĩnh Thọ cung ngày đó, lúc rãnh rỗi hắn chỉ kiên nhẫn bảo dưỡng thân thể, rốt cuộc các nàng lại chịu lạnh nhạt.
Như Ý mang thai không lâu sau đó thì Hoàng đế liền bắt đầu tuyển tú nữ.

Ba năm một lần đều tuyển tú nữ đã trở thành thông lệ của tổ tông.

Nhưng mà kể từ sau khi Hoàng đế đăng cơ thì vẫn chăm lo việc nước, tâm tư chỉ dành ở tiền triều.

Còn việc nữ tử trở thành tần phi trước giờ cũng được phong từ cung nữ lên hoặc là các phủ lựa chọn các nữ tử trẻ tuổi mà dâng lên Hoàng đế, chứ chưa bao giờ có chuyện tuyển tú nữ lần nào.

Nay đột nhiên nhắc đến, Hoàng đế cũng chỉ nói tuyển tú nữ để hầu hạ Thái hậu thọ 60 tuổi, tuy rằng Thái hậu và Như Ý kinh ngạc nhưng cũng biết đây là quy tắc tổ tông cho nên cũng không nói gì.

Mà từ khi Hoàng đế lạnh nhạt Yến Uyển, Như Ý và Ngọc Nghiên lại có thai không tiện hầu hạ Hoàng đế, trong cũng chỉ còn vài nữ tử già cỗi phụng dưỡng hầu hạ cho nên Hoàng đế mới nghĩ đến chuyện tuyển tú nữ lần này.
Vì Như Ý mang thai, không thể vất vả sắp xếp, Thái hậu lại an dưỡng hưởng thụ 60 năm đại thọ cho nên chuyện tuyển tú nữ do Nội vụ phủ và Lễ bộ xử lý, Hoàng đế lại tự mình tuyển chọn người.
Dung Bội nói với Như Ý: “Tuyển tú nữ vốn là việc do Hoàng hậu nương nương chủ trì nhưng Hoàng thượng lại tự mình chủ trì như vậy, có phải là vẫn còn giận Hoàng hậu nương nương dâng canh đậu xanh tim sen lần trước không?”
Như Ý đỡ eo, bước chậm rãi thong thả trong sân viện, nói: “Nếu ngươi cho rằng Hoàng thượng muốn lạnh nhạt mà tước đi thể diện Hoàng hậu của bổn cung thì ngươi nghĩ thế nào? Nếu ngươi cho rằng Hoàng thượng chỉ vì bổn cung có thai mà săn sóc thì Hoàng thượng cũng đã tốn một phen tâm ý rồi”
Trước ngày sinh thần của Thái hậu, Hoàng đế đã tuyển được con gái của tuần phủ Ngạc Thuấn Tây Lâm Giác La thị và được phong làm Hi thường tại, con gái của Đô Thống Bát kỳ Khinh Xa Đô Úy Nạp Thân thành Dĩnh quý nhân, con gái của Bái Đường A Phật Âm Lâm thị thành Cung thường tại, con gái của Đức Mục Tề Âm Bật Sát Khắc Qủa Tư thị thành Khác thường tại.
Có lẽ bởi vì trong cung có nhiều nữ tử xuất thân Hán quân kỳ cho nên lần này Hoàng đế tuyển nhiều con gái của Mãn Mông Hoàng thân quốc thích.

Như Ý ngồi ở bên cạnh Hoàng đế mà nhìn danh sách trúng tuyển tú nữ mà bất giác cười nói: “Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng tuyển tú nữ, Hoàng thượng cũng đã tốn nhiều tâm sức mà sao chỉ tuyển được 4 người vậy?”
Hoàng đế cười nói: “Như vậy là đủ rồi.

Tuyển được 4 người tạo thành một tứ giác hoàn hảo”
Như Ý ngồi ở tư thế thoải mái, khẽ cười nói: “Nếu nói như vậy thì chắc hẳn các nàng cũng là tiểu mỹ nhân tài mạo song toàn lắm, chỉ là thần thiếp vẫn nghĩ, sau khi đi Nam tuần trở về thì Hoàng đế cũng nên tuyển thêm vài nữ nhân xuất thân Hán quân kỳ nữa chứ”
Hoàng đế đem phong hào mà Nội vụ phủ đã chuẩn bị mà cho Như Ý xem rồi nói: “Tây Lâm Giác thị có xuất thân Mãn quân kỳ, tuy rằng Lâm thị có xuất thân Hán quân kỳ nhưng a mã nàng ta Bái Đường A Phật Âm lại có xuất thân Mông quân kỳ, Qủa Tư thị và Đô Thống Bát kỳ Khinh Xa Đô Úy Nạp Thân đều có xuất thân Mông quân kỳ, Hoàng hậu nghĩ xem, cung thất nên an bài thế nào đây?”
Như Ý suy nghĩ nói: “Từ khi Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu của tiên đế qua đời thì Cảnh Nhân cung vẫn còn để trống, thật là đáng tiếc, lại có Hàm Phúc cung của Tuệ Hiền Hoàng quý phi nữa chứ.

Thần thiếp nghĩ không bằng cho Cung thường tại và Hi thường tại ở Cảnh Nhân cung, Dĩnh quý nhân và Khác thường tại ở Hàm Phúc cung đi ạ”
Hoàng đế nói: ‘Vậy cũng tốt.

Ngày hôm nay trẫm sẽ cho người quét dọn, đặc biệt Dĩnh quý nhân và Khác thường tại là con gái của Hoàng thân quốc thích Mông Cổ cho nên cũng nên phá lệ bố trí theo phong cách Mông Cổ một chút”
Như Ý cười tủm tỉm gật đầu: “Dạ, Hoàng thượng cũng vừa mới bình định chuyện phản loạn của Tây Tạng quận vương Châu Nhĩ Mặc và Mộc Trát Lặc, bây giờ Chuẩn Cát Nhĩ đang nội chiến, lại đang rục rịch như vậy cho nên chuyện tuyển người lần này, đối với Mãn Mông nhất là các bộ tộc Mông Cổ thì đúng là cái trấn an vô cùng tốt”
Hoàng đế hạ bút, liếc mắt ôn nhu nhìn Như Ý, khẩu khí lại ôn hòa thân thiết mà không chút nghi ngờ: “Hoàng hậu đang có thai cũng đã được 3 tháng rồi cho nên không thích hợp suy nghĩ nhiều, nhất là nói chuyện về tiền triều, nàng cũng đừng nghe nhiều chuyện”
Trong lòng Như Ý nhảy dựng, vội hạ thấp người nói: “Thần thiếp cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến chuyện tuyển chọn tú nữ, nếu như khiến cho Hoàng thượng không vui thì đó là lỗi của thần thiếp”
Hoàng đế mỉm cười, cái tiếu ảnh tràn ngập trong đôi mắt, nói: “Hoàng hậu mang thai vất vả, vẫn là nên hồi cung sớm để nghỉ ngơi đi.

Trẫm đi thăm Khánh tần một chút”.

Hắn dứt lời liền đứng dậy ra ngoài.
Như Ý nhìn thân ảnh của Hoàng đế, bất giác có trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nàng vỗ về cái bụng mà thần sắc ảm đạm.

Đúng là quân ân, tuy là có long thai, tuy xảy ra phong ba ở Vĩnh Thọ cung, rốt cuộc cũng bị tổn thương trong lòng.
Vào tháng Mười một là sinh thần vạn thọ 60 của Thái hậu, Hoàng đế cũng xử lý vô cùng náo nhiệt, phong cảnh mỹ lệ, ngoại trừ ca múa hiến thọ theo lệ thì còn dâng trân bảo quý hiếm, lại ban thụy hiệu cho Thái hậu là “Sùng Khánh Từ Tuyên”, sau lại thêm bốn chữ “Khang Huệ Đôn Hòa”, rồi liền tôn xưng: “Sùng Khánh Từ Tuyên Khang Huệ Đôn Hòa Hoàng Thái hậu”
Nhưng mà Như Ý hiểu rõ, tôn vinh như vậy nhưng sau lưng là vì trưởng nữ của Thái hậu là Đoan Thục Trưởng công chúa gả cho Chuẩn Cát Nhĩ nhưng hiện tại Chuẩn Cát Nhĩ đang có nội chiến cho nên Hoàng đế cũng đang muốn kiềm chế lo lắng của Thái hậu.

Mỗi lần nhắc đến chuyện của Đoan Thục thì Hoàng đế liền cười ngăn lại nói: “Muội muội hết thảy bình an, lại có công chúa tôn sư, Hoàng ngạch nương không cần lo lắng điều gì cả”
Đến tháng Mười hai, Hoàng đế bắt đầu thị tẩm bốn người mới, trong đó Dĩnh quý nhân diễm lệ nhất, mặt hoa phấn tuyết, trẻ tuổi ngây thơ lại mang theo sự lanh lẹ mạnh mẽ của thảo nguyên, nàng rất được Hoàng đế yêu thích cho nên gần đến năm mới, nàng được tấn phong thành Dĩnh tần.

Như thế, Yến Uyển lại càng bị lạnh nhạt, ngày đêm khổ sở không thôi.
Vào năm mới thời tiết càng ngày càng rét lạnh, tuyết rơi không ngừng, ngoại trừ ở Dưỡng Tâm điện thì Hoàng đế đều ở Hàm Phúc cung, Yến Uyển càng ngày càng không gặp được Hoàng đế cho nên cũng bất giác bối rối.

Nhưng mà Dĩnh tần có được ân sủng cũng dùng chút thủ đoạn, nàng cùng Khác thường tại vây giữ Hoàng đế chật như nêm cối*, Yến Uyển có vài lần đến Hàm Phúc cung đều nhìn thấy, Dĩnh tần liền nói: “Lệnh phi yên tâm, Hoàng thượng ở nơi này của thần thiếp rất tốt và sẽ không tham gia vào chuyện uống rượu lộc huyết đâu”
(*Chật như nêm cối: lèn chặt đến nỗi không cựa quậy nỗi, như những miếng nêm cối gỗ sít liền nhau trên mặt cối xay lúa)
Dĩnh tần đang nổi bật chính thịnh, Yến Uyển lại càng phẫn nộ trở lại.

Đến lúc này, Yến Uyển lại càng cảm thấy khó thở, liền lệnh cho Xuân Thiền gọi Điền ma ma đến nói chuyện.

Điền ma ma liền tới thì đã nói đùa: “Nương nương lúc này gọi nô tỳ đến đây là coi trọng nhau thai trên người Gia quý phi sao? Ngày sinh của Gia quý phi cũng sắp đến rồi”
Yến Uyển nhất thời không trả lời, chỉ ngưỡng mặt hướng về chiếc bàn.

Trên đó có một tráp bạc, Lan Thúy liền mở cái tráp ra, bên trong chứa đầy châu báu, ánh mắt của Điền ma ma sáng rực lên.

Yến Uyển cười duyên nói: “Nghe nói đứa con trai duy nhất của Điền ma ma đang cần tiền để tạo dựng tiền đồ, mấy thứ này đủ để giúp đỡ đấy!”
Điền ma ma liền thôi nhìn những châu báu kia, hiểu ý mà cười nói: “Nương nương muốn gì thì cứ nói thẳng đi.

Nô tỳ nhất định sẽ cố hết sức”
Yến Uyển mỉm cười, uống một miếng trà: “Nhau thai của Gia quý phi, bổn cung không thèm để ý.

Bổn cung chỉ để ý đến Hoàng hậu, ngươi thấy thế nào?” Điền ma ma ngẩn người ra, dường như bị kim châm đâm vào cho nên vội vàng lui về phía sau, líu lưỡi nói: “Ý của nương nương là muốn dùng thủ pháp giống như Thư phi nương nương sao ạ?”
Yến Uyển cầm một món đồ trang sức lên mà chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương nương sinh sản, ngươi là ma ma có kinh nghiệm nhiều nhất cho nên nhất định sẽ đi đỡ đẻ.

Trước lạ sau quen, ma ma quen tay hay việc, nhất định có thể làm lại được chuyện thần không biết quỷ không hay”
Điền ma ma cúi mặt, không dám ngẩng lên: “Nương nương, nhưng đó là Hoàng hậu nương nương”
“Đều cùng là nữ nhân thì có gì khác chứ? Ngươi dám xuống tay với Thư phi thì sao lại không dám xuống tay với Hoàng hậu chứ?”
Yến Uyển mỉm cười: “Bổn cung cũng không lệnh cho ngươi giết chết đứa con trong bụng Hoàng hậu mà chỉ hi vọng Hoàng hậu không thể sinh dục nữa mà thôi.

Hoàng hậu nương nương cũng đã hơn 30 tuổi cho nên việc không thể sinh con được nữa cũng là chuyện thường, sẽ không có ai nghi ngờ ngươi đâu.

Ngươi chỉ cần vươn cánh tay ra, kéo nhau thai xuống, làm thân thể bị thương là sẽ xong hết mọi chuyện”
Điền ma ma sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay chân mềm nhũn mà quỳ trước mắt Yến Uyển, cầu xin nói: “Lệnh phi nương nương, nô tỳ không dám ạ! Đó không phải là ai khác mà chính là Hoàng hậu nương nương!”
Yến Uyển nhíu mày, khinh thường nói: “Thư phi là sủng phi thì sao ngươi lại dám chứ?”
Điền ma ma nằm trên mặt đất, dập đầu thật mạnh nói: “Thư phi nương nương có xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị, không thể so được với quốc mẫu chánh cung Hoàng hậu nương nương.

Hơn nữa đó là đứa con vợ cả của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng trịnh trọng như vậy, còn lại đến cầu nguyện ở Phụng Tiên điện.

Ngay cả Thái hậu ngày thường không thích Hoàng hậu nương nương như vậy mà cũng phải đến hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ.

Cho dù có giết nô tỳ thì nô tỳ cũng không dám ạ!”
Yến Uyển thấy nàng nói gì, sợ người bên ngoài nghe thấy cho nên liền nói: “Được rồi!”
Điền ma ma sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, thẫn thờ ngưỡng mặt nhìn Yến Uyển.

Yến Uyển phiền não xua tay nói: “Được rồi.


Bổn cung chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, ngươi không cần phải sợ hãi như vậy.

Lan Thúy, tiễn Điền ma ma ra ngoài”
Lan Thúy đáp ứng rồi đỡ Điền ma ma ra ngoài, Xuân Thiền thấy khuôn mặt Yến Uyển tối tăm, liền dâng trà lên nói: “Kỳ thật muốn Điền ma ma làm thì cũng không khó, chỉ cần dùng chuyện lần trước bà ta đã hãm hại Thư phi để áp chế bà ta thì thế nào bà ta cũng sẽ xuống tay với Hoàng hậu”
Yến Uyển chống cằm ngưng thần nói: “Điền ma ma là người có ích, nếu bổn cung nóng nảy mà áp chế nàng ta, chỉ sợ về sau nàng ta hai lòng mà thôi, Bổn cung không có phú quý của nhà mẹ đẻ, trong cung cũng chẳng có ai để sử dụng cho nên cũng nên cẩn thận”
Xuân Thiền căm giận: “Hoàng hậu nương nương đã hại nương nương không thể có thai, bây giờ Hoàng hậu và Thư phi đều đã có thai, chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào sao?”
Yến Uyển nhìn bóng đêm ở ngoài cửa sổ, oán hận nói: “Bổn cung cũng không dám giết chết hài tử của Hoàng thượng, chỉ là muốn các nàng ta nếm tử cái thống khổ không sinh được con cái như bổn cung mà thôi”.

Ánh trăng chiếu xuống vào khuôn mặt tiều tụy xanh nhạt của nàng: “Ai gia, nếu Hoàng thượng chịu đến đây, bổn cung cũng không cảm thấy khó xử như vậy.

Dù sao quan trọng nhất cũng là quân ân!”
Như Ý đã mang thai đến tháng thứ 6, ngạch nương cũng tiến cung để làm bạn, Như Ý biết đó là ân điển của Hoàng đế, cũng thay Hoàng đế làm bạn bên cạnh nàng cũng bởi vì mấy tháng nay, nàng không thể thị tẩm.

Thái hậu phái Phúc Già cô cô đến xem rồi liền cười nói: “Rốt cuộc Hoàng hậu nương nương có phúc khí.

Lúc Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế, cũng chỉ có lúc còn ở Vương phủ mà sinh hạ Nhị a ca thì ngạch nương nhà mẹ đẻ vào phủ để làm bạn”.
Phúc Già cô cô lại là người biết cách ăn nói, lúc nào cũng một hai “Thừa Ân Công phu nhân” mà khiến cho mẹ đẻ Như Ý thập phần thoải mái.

Đợi cho mọi người quay về, ngạch nương hỏi đến chuyện sinh con trai hay con gái, Như Ý liền lạnh nhạt nói: “Thái y có nói, hình như là công chúa”
Ngạch nương liền ngẩn người ra, vẫn không thể tin được: “Là vị thái y nào nói như vậy, có chắc hay không?”
Như Ý cũng không để trong lòng: “Hoàng thượng cũng đã từng hỏi qua chuyện này nhưng hầu hạ nữ nhi là Thái y Tề Lỗ và Giang Dữ Bân, một người là Thái y lão luyện, một người là nhân tài mới xuất hiện, đều là kỳ tài trong Thái y viện”
Sắc mặt ngạch nương liền có chút khó coi, một lúc lâu sau thở dài nói: “Cũng được, trước sau gì cũng sinh được Hoàng tử mà thôi”
Kỳ thật lúc Như Ý mang thai tháng thứ 5, mỗi lần Hoàng đế nhìn cái bụng dần dần hở ra của Như Ý thì liền than thở: “Nếu là vị đích tử…” Hắn thấy Như Ý tươi cười thản nhiên cho nên cũng liền cười nói: “Tất nhiên, công chúa cũng rất tốt”
Như Ý liền cười dài: “Dạ, dưới gối Hoàng thượng bây giờ chỉ có hai vị công chúa mà Hòa Kính công chúa lại gả đến Mông Cổ, thần thiếp cũng mong có thêm một công chúa nữa.

Con gái mới là tri kỷ ạ”
Lúc không có ai bên cạnh, Như Ý liền nhìn chằm chằm Giang Dữ Bân nói: “Thai tượng thế nào?”
Giang Dữ Bân khom người mỉm cười: “Mọi thứ đều an ổn”
Như Ý suy nghĩ hỏi: “Là nam thai hay nữ thai?”
Giang Dữ Bân chắp tay nói: “Mạch tượng mạnh mẽ có lực, đúng là một vị đích tử”
Như Ý buông lỏng một hơi: “Bổn cung tin khanh nói thật, Tề Lỗ là người lão thành cẩn thận, hắn không dám nói nam nữ với bổn cung, càng không dám nói với Hoàng thượng”
Giang Dữ Bân mỉm cười nói: “Tất nhiên không dám rồi.

Nói trước nếu về sau không đúng thì sẽ rơi vào tội chết”
Như Ý liếc mắt nhìn hắn mỉm cười: “Khanh lại dám nói?”
“Đó là vì Hoàng hậu nương nương sẽ không giết vi thần”
Như Ý bật cười, tiện đà lấy một miếng ô mai ăn: “Nam thai cũng tốt nhưng bổn cung không muốn để Hoàng thượng cao hứng quá sớm và cũng không muốn để người bên ngoài mất hứng quá sớm”
Giang Dữ Bân hiểu ý: “Thai tượng đã hình thành, ngoại trừ người chẩn mạch thì người bên ngoài đều không biết.

Nếu bọn họ muốn phỏng đoán hài tử trong bụng của nương nương là nam hay nữ thì chỉ có thể nhìn món ăn của nương nương mà thôi”
Như Ý giơ cao miếng ô mai cười: “Toan nhi lạt nữ*?”
(Ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái.

Ăn lạt là ăn cay, ăn toan là ăn chua)
“Lời đồn của dân gian, nhất định có đạo lý”
Như Ý mỉm cười: “Bây giờ bổn cung cần ăn nhiều lạt”
Vì thế tiểu phòng bếp thường dâng những món ăn rực rỡ màu sắc, lại lấy sắc lạt làm chủ, mùi cay bay khắp Dực Khôn cung, ai ai ra vào cũng đều ngửi thấy.

Rồi bắt đầu có người phỏng đoán: “Hoàng hậu nương nương thích ăn lạt như vậy là đang mang thai một công chúa sao?”
Có người liền phụ họa: “Cũng không phải nữa sao? Toan nhi lạt nữ.

Mỗi lần Gia quý phi mang thai, đều thích ăn toan.

Hôm nay trong giờ ngọ thiện, Gia quý phi là ăn dưa chua và một chén canh cá nữa”
“Vẫn là Gia quý phi có phúc khi, mỗi lần mang thai đều là Hoàng tử, Hoàng hậu nương nương tuổi đã lớn, không dễ dàng mang được long thai, ai ngờ lại là công chúa, đúng là uổng phí khí lực”
“Hoàng thượng nằm mơ đều ngóng trông một vị đích tử, nếu biết đó là công chúa thì cũng không biết có bao nhiêu thất vọng nữa đây”
“Chậc chậc, vậy Gia quý phi không phải càng được sủng ái sao?”
Những lời đồn đãi như vậy cứ lan truyền khắp trong cung, vào ngày mùng 7 tháng Hai năm Càn Long thứ 17, Ngọc Nghiên sinh hạ được Thập Nhất a ca Vĩnh Tinh thì lời đồn đãi lại càng xôn xao.

Ngay cả đám cung nhân nhìn vào ánh mắt Như Ý thì cũng bất giác sinh ra một tia thương hại, tựa hồ là than thở vì Hoàng hậu này đã lớn tuổi mà không sinh được Hoàng tử, quả là vận mệnh bi kịch.
Ngoài Yến Uyển, Ngọc Nghiên mà ngay cả Dĩnh tần mới được Hoàng đế sủng ái cũng cười nói sau lưng: “Không dễ dàng gì mới có được long thai, hóa ra chỉ là công chúa thì còn gì vui vẻ chứ? Nghe nói mấy ngày nay Nội Vụ phủ có đưa loại vải màu hổng đến để làm xiêm y cho hài tử trong bụng Hoàng hậu nữa kìa”
Như Ý nghe được những lời đồn đãi rồi cũng chỉ mỉm cười.

Tới gần ngày sinh sản, Dung Bội tập hợp tất cả các cung nhân cùng nhau cảnh giác, không chỉ cảnh giác ở ngoài mà còn ngầm sự xem xét toàn diện bên trọng.

Món ăn của Như Ý luôn dùng ngân châm để kiểm tra kỹ lưỡng, lại gọi Giang Dữ Bân đến để kiểm tra.

Ngay cả cây kéo, vải trắng mềm, thậm chí tất cả dụng cụ và quần áo đệm chăn lúc dùng sinh sản cũng đều kiểm tra lặp đi lặp lại mấy lần, nếu có ai chểnh choảng thì đều rơi vào đôi mắt Dung Bội.
Như Ý cùng mẫu thân cùng Thái hậu mỉm cười, lòng tràn đầy chờ mong và
vui sướng, hưởng thụ cái thấp thỏm và kiêu ngạo của người làm mẹ.
Ngày hôm sau, Nội vụ phủ lại đưa tới các ma ma đỡ đẻ, ma ma cầm đèn, ma ma chuẩn bị nước, tất cả mười người, Như Ý lại tự mình lựa chọn hai ma ma để chăm sóc.

Lúc không có ai, Như Ý lấy miếng đào hạnh giấu ở dưới gối, vụng trộm ăn một trái, vừa ăn vừa ứa ra nước mắt.

Dung Bội cười nói: “Đây là đào hạnh do Xương Bình tiến công, nô tỳ có lấy trộm một ít, nương nương ăn có ngon không?”
Như Ý cười nói: ‘Tối nào cũng phải ăn đồ cay, dạ dày trong bụng cũng đã chứa đầy lửa rồi, bây giờ ăn miếng đào hạnh này mới cảm thấy thoải mái chút”
Dung Bội lặng lẽ nói: “Nô tỳ cũng đã giấu diếm kỹ lưỡng rồi.

Nương nương muốn ăn thì cứ nói cho nô tỳ biết, buổi tối nô tỳ gác đêm, cho nương nương ăn cái gì thì không ai biết cả”.

Nàng dứt lời liền than thở: “Nương nương là Hoàng hậu, đang mang Hoàng tử mà không dám tùy tiện nói cho người khác biết, nô tỳ thấy đúng là vất vả”
“Cây to đón gió, năm đó lúc Hiếu Trang Hoàng hậu mang thai Hoàng tử thì có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào.

Bổn cung không so được với Hiếu Trang Hoàng hậu có gia thất cho nên bổn cung cũng chỉ biết cẩn thận chính mình thôi”.

Nàng đỡ cái bụng hở ra nói: ‘Bây giờ cũng xem như đã an ổn, chỉ còn sợ ngày sinh nữa mà thôi, còn không biết cẩn thận thế nào đây”
Dung Bội trịnh trọng nói: “Nương nương yên tâm, nô tỳ có chết thì cũng sẽ che chở cho nương nương và Hoàng tử”
Mọi người vẫn còn đang cười nhạo và nghi hoặc thì vào giờ dần ngày 25 tháng Tư năm Càn Long thứ 17, Như Ý đau đớn một đêm, rốt cuộc cũng sinh ra được một vị Hoàng tử khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, thập phần khả ái.
Lúc đó Hoàng đế đang ở Phụng Tiên điện cầu phúc thì nghe được tin đó mà mừng rỡ như điên, liền dâng hương tạ ơn liệt tổ liệt tông rồi lập tức chạy đến Dực Khôn cung.

Hải Lan sớm đã ở bên cạnh Như Ý, Hoàng đế nhìn Hoàng tử mới sinh ra rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán Như Ý, rồi lại bón thuốc cho nàng, cười nói: “Hoàng tử này chính là đích tử duy nhất của trẫm, khả tục cơ trang, hãy gọi là Vĩnh Cơ có được không?”
Như Ý cố gắng hết sức gật đầu, nhìn nhũ mẫu ôm đứa con trên người mà mỉm cười vui mừng không thôi.
Hải Lan cười nói: “Lúc thần thiếp sinh hạ Vĩnh Kỳ, Hoàng thượng liền nói kỳ cơ ngọc chúc.

Nay đã có Vĩnh Kỳ và Vĩnh Cơ, quả nhiên là một đôi huynh đệ tốt đẹp”
Hoàng đế đối với Vĩnh Cơ thập phần trân trọng, đặc biệt cho phép Như Ý đích thân nuôi dưỡng ở Dực Khôn cung, không cần đưa đến A ca sở.

Bởi vì có nhũ mẫu săn sóc, lại có mẫu thân bên cạnh hết lòng quan tâm chăm sóc cho nên Như Ý cũng khôi phục lại sức lực rất nhanh..

Bình Luận (0)
Comment