"Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương và Thường phi nương nương."
"Miễn lễ." Triệu Tồn Hi nhẹ nhàng nói
"Tạ ơn hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Thường phi nương nương."
"Trẫm giao Tam hoàng tử cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Tồn Hi, Kỷ Trà Huyên nhanh chóng nhìn lướt qua vẻ mặt kinh sợ của bà vú đang ôm Tam hoàng tử đứng một bên, mặc dù hai người đó đứng khá xa chỗ nàng, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy dáng dấp của Tam hoàng tử. Chỉ có một ngày mà hoàng tử đã lớn hơn một chút, ánh mắt đóng chặt, gương mặt béo tròn đáng yêu khiến người ta vô cùng yêu mến.
Khóe miệng nàng chứa ý cười, đứa con của nàng sẽ đáng yêu như vậy, nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Trà Huyên nhu hòa một ít.
Có điều nghĩ đến những lời mà Triệu Tồn Hi nói với nàng ngày hôm qua, trong lòng Kỷ Trà Huyên nhịn không được liền chế giễu.
Hóa ra Thanh anh được phái tới không chỉ chăm sóc con trai nàng, còn có hài tử trước mặt này, lúc trước hắn đã có ý định này. thật sự không thể từ chối được rồi!
"Hoàng thượng đã tín nhiệm tần thiếp, dĩ nhiên tần thiếp sẽ toàn tâm toàn lực chăm sóc hoàng tử." Kỷ trà huyên nói rằng.
Ánh mắt Triệu Tồn Hi Nhìn kỷ Trà Huyên đã nhu hòa đi rất nhiều.
Trong ống tay áo, Thường phi nắm chặt tay, hoàng hậu khẽ cười yếu ớt.
"Hoàng thượng, gần đây động tĩnh trong Tĩnh An Hiên khá lớn, hơn nữa tần thiếp ra mặt cũng không tiện, trong lòng tần thiếp thật sự rất bất an..." Kỷ Trà Huyên tiếp tụcnói, vẻ mặt của của nàng thực sự rất lo lắng.
Triệu Tồn Hi suy nghĩ một chút, chuyện của Tĩnh An Hiên là do chuyện sanh con của Lưu Thị, không ít người qua qua lại lại, nhiều người như vậy, khiến nhiều chuyệnkhông thể đoán trước được.
Đúng là vẻ mặt của người trước mặt rất sầu lo, lại nghĩ đến ánh mắt nhu hòa khi nhìn Tam hoàng tử của nàng, sự nghi ngờ trong lòng hắn cũng bớt đi, liền nói: "Trẫm sẽphái thêm người đến hỗ trợ người."
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Tần thiếp tạ ân điển của hoàng thượng, nhưng tần thiếp cómột biện pháp không biết có nên nói hay không."
Triệu Tồn Hi nói: "Cứ nói đi."
Kỷ Trà Huyên ngượng ngùng nói: "Tần thiếp chưa bao giờ có kinh nghiệm làm mẹ, tần thiếp nghĩ hoàng hậu nương nương cùng Đức phi nương nương đã từng nuôi dạy hoàng tử và công chúa, hơn nữa hoàng tử và công chúa thật sự rất lanh lợi, cho nên, tần thiếp muốn học tập các nương nương trong vòng hai tháng."
Triệu Tồn Hi không nói gì nhìn Kỷ Trà Huyên.
Ánh mắt Hoàng hậu chợt lóe, Thường phi trong lòng cười lạnh. Những người ở đây đều là người có tâm tư nhạy bén cho nên tự nhiên hiểu ý tứ của Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên nhẹ giọng nói: "Có hai vị nương nương chiếu cố Tam hoàng tử, dù tần thiếp lực bất tòng tâm cũng an tâm được chút nào."
Ánh mắt Triệu Tồn Hi thu hồi lại, nhìn hoàng hậu nói: "Ý Hoàng hậu như thế nào?"
Hoàng hậu nói: "Nhị hoàng tử nhiều bệnh, Tam hoàng tử còn quá nhỏ, nếu ở cùng nhau thì Tam hoàng tử sẽ thiệt thòi, nô tì là mẫu thân của các vị hoàng tử, thật sựkhông muốn bất kỳ hoàng tử nào phải chịu khổ."
Khóe miệng Thường phi lộ ra một nụ cười châm biếng.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu không nói, Triệu Tồn Hi nói: "Vậy Đức phi, đợi Kỷ tần ra tháng, liền đưa Tam hoàng tử qua đó đi."
Hoàng hậu mỉm cười nói: "Hoàng thượng sáng suốt."
Kỷ Trà Huyên thi lễ xong: "Mỗi ngày tần thiếp sẽ phái người đi vấn an Tam hoàng tử."
Triệu Tồn Hi nói với hoàng hậu: "Thế quyết định vậy đi, ngươi đưa Tam Hoàng nhi đinhé."
Hoàng hậu hành lễ nói: "Vâng."
Triệu Tồn Hi chuyển hướng về phía Thường phi: "Chuyện lần này dừng lại đây, tin đồn trong cung, tất nhiên trẫm sẽ nghiêm trị không tha."
không chỉ Thường phi, ngay cả trong lòng hoàng hậu cũng không dễ chịu là mấy.
Đúng là Hoàng thượng bảo vệ cho Du tu hoa.
Triệu Tồn Hi nhìn về phía tam hoàng tử, nhẹ nhàng bế một chút rồi sau đó mang người rời đi.
Thường phi nhanh chóng thỉnh hoàng hậu để rời đi, sau đó đuổi theo hoàng thượng.
Hoàng hậu vẫy tôi tớ bên trái bên phải lui ra.
"Chúc mừng Kỷ tần."
Trong lòng Kỷ Trà Huyên vô cùng đau khổ, tuy nuôi nấng hoàng tử là một ân sủng lớn, nhưng mẹ đẻ còn sống, rất kỳ quái nếu như mình cũng có con trai ruột, đây là mộtviệc rất dễ dàng bị bắt lấy nhược điểm.
"Tần thiếp sẽ cố gắng."
Hoàng hậu nói: "Ngươi dưỡng thai thật tốt vào."
Kỷ Trà Huyên nói: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương quan tâm."
Hoàng hậu nói: "Chớ để đến cuối cùng, bản thân lại không thu được gì cả, như vậy, bản cung sẽ thất vọng về ngươi đó."
Kỷ Trà Huyên khép mắt lại: "Tần thiếp ghi nhớ."
Hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu.
Kỷ Trà Huyên nhìn hoàng hậu rời đi.
Tử Châu cùng Thanh anh nhanh chóng đỡ lấy Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nhìn hoàng hậu cùng Tam hoàng tử rời đi.
Hi vọng mọi việc sẽ phát triển theo kế hoạch của nàng!
"đi, đỡ bản cung trở về."
Tử Châu cùng Thanh anh gật đầu liên tục.
Chỉ trong chốc lát, ngay lập tức, tin tức Kỷ Trà Huyên được nuôi nấng Tam hoàng tử truyền khắp hậu cung.
thật sự Kỷ tần rất may mắn, nàng ta khó giữ được con trai, vậy mà trời cao ban tặng cho nàng ta một cái đứa nhỏ, đây là vô số tiếng lòng của các phi tần trong cung. Bọn họ không biết, Kỷ Trà Huyên đã biết được việc chưa chắc thái hậu sẽ nuôi dưỡng đứanhỏ của nàng qua Triệu Tồn Hi.
Bây giờ Tam hoàng tử thuộc về nàng, vốn dĩ thái hậu không muốn nuôi dưỡng thì hiệntại bắt buộc phải nuôi dưỡng. Nếu cái thai này là công chúa thì tất cả đều dễ giải quyết. Nhưng nếu nó là hoàng tử, một ngày nào đó muốn mang về để dạy dỗ thì trước tiên phải coi Tam hoàng tử là con mình đã, để hai vị kia yên tâm thì mới có khả năng thực hiện được.
Ngắn ngủn nửa ngày, Tĩnh An Hiên có không ít khách đến thăm.
một đám người cười nói những câu nịnh hót làm Kỷ Trà Huyên phải lên tinh thần để ứng phó.
Mọi chuyện xảy ra hôm qua đã bị Triệu Tồn Hi hạ chỉ giữ kín, dĩ nhiên Kỷ Trà Huyên sẽkhông tiết lộ ra ngoài.
Mọi người không lấy được tin tức gì, đành phải ở trong lòng phỏng đoán.
Kỷ Trà Phù cũng tới, có điều nàng ta không hỏi đến chuyện xảy ra hôm qua, hai tỷ muội nói chuyện với nhau được nửa canh giờ, hôm nay chỉ nói chút chuyện phiếm.
Tuy là như thế, nhưng Kỷ Trà Huyên cũng biết, nàng ta tới vì quan tâm tới nàng.
Đến buổi tối, Du tu hoa tự động xin phép để rời khỏi Tĩnh An Hiên.
Nàng ta biết mình bị giam giữ, cũng biết không thể khôi phục lại vị trí ban đầu, nhưng Kỷ Trà Huyên đã xin hoàng hậu, dùng kiệu đưa nàng ta về Hi Phương Hiên.
Du tu hoa nhìn Kỷ Trà Huyên đang ngồi phía trước, làm bộ lạy tạ Kỷ Trà Huyên.
Tử Châu nhanh tay, đỡ lấy Du tu hoa khi nàng ta lạy tạ ơn.
"Tu hoa chăm sóc bản thân cho tốt vào, còn có Tam hoàng tử..."
Du tu hoa yếu ớt cười, nàng thấy rất rõ mọi việc, tuy nàng cực hận Kỷ tần đang ngồi trước mặt này, nhưng nàng cũng biết nàng ta chẳng ham gì con trai nàng cả.
"Nương nương, tần thiếp quay trở về cung mình thì có nói mấy câu muốn nói với nương nương."
Kỷ Trà Huyên nói: "nói đi."
Du tu hoa hất tay về phía cũng nữ đúng phía sau mình rồi nói: "Ngươi đi xuống đi."
Kỷ Trà Huyên trầm tư một lát, gật đầu với Phùng ma ma đang đứng bên cạnh.
Phùng ma ma nhẹ tay nhẹ chân di chuyển, cùng đoàn người lui xuống.
Du tu hoa mệt mỏi ngã xuống đất, hiển nhiên mới vừa rồi cố gắng cầm cự.
"Nương nương có biết lý do tại sao hoàng thượng ưu đãi tần thiếp không?"
Kỷ Trà Huyên không nói, Du tu hoa nói: "Khuê danh của tần thiếp là Uyển Như, nóiđến tên này vẫn là do Nhị hoàng tử lúc đó chính là hoàng thượng bây giờ ban cho tần thiếp."
Cuối cùng sắc mặt Kỷ Trà Huyên cũng thay đổi.
Du tu hoa nói: "Mẫu thân của ta là Lí thị xuất từ đình Di Hiên."
Hình như trong lòng Kỷ Trà Huyên nghĩ đến cái gì đó, đình Di Hiên, lúc tiên đế còn sống, thục nghi chính là thái hậu bây giờ vẫn ở cái hiên này.
"Mẫu thân của ta từng hầu hạ thái hậu mười mấy năm, coi như nhìn hoàng thượng lớn lên, sau này nương (
Mẫu thân/mẹ) phạm vào sai lầm nên bị trục xuất khỏi cung đình, thái hậu vẫn nhớ tới tình cũ nên gã mẹ ta cho một tú tài."
Kỷ Trà Huyên chăm chú nhìn Du tu hoa, trên mặt Du tu hoa vẫn dịu dàng tươi cười.
"Nương từng nói, lúc bà ôm ta vào cung, hoàng thượng đã ôm qua ta, tên Uyển Như chính là do hắn ban cho ta."
"Tại sao ngươi lại kể những việc này cho bản cung biết?" Kỷ Trà Huyên nói.
Du tu hoa nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết tất cả những thói quen của hoàng thượng, chỉ cầu ngươi một việc!"
Kỷ Trà Huyên mỉm cười, thói quen của hoàng thượng, đương nhiên tranh thủ tình cảm giống như nước chảy thành sông vậy, nhưng là nàng không muốn. Rốt cuộc thì nàngđã hiểu, Du tu hoa có thể bị từ trên trời rơi xuống nhanh như vậy.
Trừ những chuyện nàng ta gây ra, quan trọng hơn nàng ta hiểu ra tính cách của hoàng thượng.
một đế vương, hắn hưởng thụ và hài lòng để tần phi tri kỷ phục vụ, cũng không đồng nghĩa với việc hắn để cho các nàng hiểu rõ tính cách của hắn ta.
Bây giờ Du tu hoa còn chưa hiểu vấn đề này.
Chỉ sợ, lúc hoàng thượng phát hiện được chuyện này, hoàng thượng liền phán tội tử hình cho Du tu hoa thôi.
Trước kia nàng không hiểu rõ tại sao hoàng thượng chợt để đứa nhỏ của Du tu hoatrên danh nghĩa của Thường phi, hiện tại nàng cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện.
Trong đầu chợt lóe lên một ý, lại nhìn về phía Du tu hoa, trong lòng nàng thở dài, Du tu hoa, thành cũng vì nguyên nhân này, bại cũng như thế. Sau đó nàng buông lỏng,một người sắp chết, dường như việc con trai nàng ta cũng không khó giải quyết như vậy. Nếu sự tình không phát triển theo dự đoán của nàng trước kia, nàng cũng chẳng ngại dưỡng đứa nhỏ đó.
Tiếc là, Uyển Như, đúng là một cái tên đẹp mà.
"Trước tiên người nói sự tình mà người muốn đi?"
Du tu hoa nói: "Ta không cầu để gần gũi với hài tử của ta, nhưng muốn hắn biết mẫu thân thật sự của hắn là ai?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Sao ngươi lại muốn làm vậy? Hoàng thượng cũng không thay đổi sổ sách, lúc Tam hoàng tử lớn lên sẽ tự biết."
Du tu hoa chăm chú nhìn Kỷ Trà Huyên: "Ta muốn từ nhỏ hắn đã biết."
Kỷ Trà Huyên cười lạnh: "Từ nhỏ, không phải người muốn mượn sức Tam hoàng tử để tái nhậm chức sao?"
Du tu hoa trở nên trầm mặc.
Kỷ Trà Huyên kêu lên: "Người tới!"
Du tu hoa ngẩn ra, quát: "Kỷ tần, ngươi..."
Kỷ Trà Huyên nói: "Bản cung ghét nhất những người lợi dụng trẻ nhỏ, bản cung cho ngươi về cung hối lỗi đi."
Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng toàn bộ người bên ngoài đi vào đều nghe thấy.
Du tu hoa chấn động, nói to: "Ngươi sẽ hối hận."
Kỷ Trà Huyên nói: "Mọi người đều có duyên phân của riêng mình, hơn nữa, cho tới bây giờ những chuyện bản cung đã làm qua đều không hối hận."
Du tu hoa chăm chú nhìn Kỷ Trà Huyên, dường như từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ nhận biết khí chất cao sang như bây giờ của nàng ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều tới.
"Bản cung mệt mỏi, sau khi ý chỉ của hoàng hậu đến, các ngươi hầu hạ Du tu hoa hồi cung đi!"
Du tu hoa chăn chú nhìn Kỷ Trà Huyên không nhanh không chậm để tay lên tay của Phùng ma ma rồi đi vào nội điện.
Tử Châu cùng Thanh anh nhìn Du tu hoa hồi lâu, sau đó quát lên: "Xuân lộ, ngươi hầu hạ chủ tử của ngươi chủ tử thế nào vậy, thấy chủ tử ngồi trên mặt đất còn không mau giúp nàng đứng lên."
Thân hình Xuân lộ khẽ run lên, nhìn qua vẻ mặt của Du tu hoa, sau đó nâng Du tu hoa dậy.
Tử Châu mỉm cười nói: "Mau đỡ Du tu hoa lại đây ngồi một chút, tuy nương nương nhà ta có lúc nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ bắt nạt người khác."
Du tu hoa lấy lại tinh thần, nghe thấy lời nói củaTử Châu, nàng cúi đầu, lại không biết nghĩ đến cái gì.
Tử Châu vỗ tay một cái, lập tức có người đưa trà lên.
Du tu hoa bất động, mọi người nhìn về phía nàng ta, phát hiện nàng ta lại thất thần.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cuối cùng bên ngoài cũng nghe thấy tiếng thái giám mang thánh chỉ đến, Tử Châu mở cửa.
Chu Hải cầm một chiếu thư đi vào, mọi người nhanh chóng thỉnh an hắn.
Chu hải cười tủm tỉm kêu cung nữ và thái giám trong Tĩnh An Hiên đứng lên, sau đó nhìn về phía Du tu hoa đang ngồi, trong lòng có chút bất mãn.
"Nô tài ra mắt Du tu hoa." không kêu là Du chủ tử hoặc là tu hoa chủ tử nữa, chỉ mộtcâu nói đã đưa ra một tín hiệu cho rất nhiều người biết, việc Du tu hoa bị thất sủng là điều không thể nghi ngờ.
"Phụng theo ý chỉ của hoàng hậu nương nương, niệm tình Tam hoàng tử chấp nhận để Du tu hoa ngồi kiệu hồi cung."
Du tu hoa miễn cưỡng đứng lên, khàn giọng nói: "Tần... Tần thiếp tạ ơn!"
hắn nói: "Du tu hoa, kiệu đang chờ bên ngoài, thỉnh ngươi đi!"
Xuân Lộ vội vàng nâng Du tu hoa dậy, lại phát hiện hầu như toàn bộ thân hình của Du tu hoa đều dựa lên trên vai nàng, Xuân Lộ cắn răng, sau đó dùng lực từ từ nâng Du tu hoa dậy rồi đi ra khỏi Tĩnh An Hiên.
Du tu hoa đi rồi, ngay lập tức Tiểu Thuật tử và Phùng ma ma bị chủ điện sai đi dọn dẹp sắp xếp lại.
Ba ngày sau, Kỷ Trà Huyên một lần chuyển về chủ điện.
Đương nhiên, chuyện vừa xảy ra cũng thuận tiện mang một số việc khác cho Kỷ Trà Huyên, do thái hậu danhg trong tình trạng ốm đau nên chỉ để Phúc Trình ma ma chọn lựa bà đỡ để hầu hạ lúc nàng sinh đẻ.
Bốn bà đỡ này đã được Kỷ Trà Huyên xem qua, cũng âm thầm phái người điều tra, những người này đều là nhưng ma ma thật thà, nên sẽ không mang nhiều phiền toái cho nàng.
Thời tiết trong tháng năm khá đẹp, dự tính ngày sinh nở của Kỷ Trà Huyên là tháng năm.
Trong ngày tết đoan ngọ*, cung điện rất nhộn nhịp, nhưng Kỷ Trà Huyên lại như rùa rụt cổ ở trong tẩm cung.
* Tết Đoan ngọhayTết Đoan dương, ngày mùng 5 tháng 5âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tạiTrung Quốc(còn gọi làLễ hội Thuyền rồng) cũng như một số nướcĐông ÁnhưTriều TiênvàViệt Nam. Ở Việt Nam, dân gian còn gọi ngày Tết Đoan Ngọ làTết giết sâu bọ, là ngày phát động bắt sâu bọ, tiêu diệt bớt các loài gây hại cho cây trồng trên cánh đồng, trong đó nhiều loài sâu có thể ăn được và chúng được coi như là chất bổ dưỡng.Truyền thuyết về lịch sử ngày mùng 5 tháng năm được lưu truyền khác nhau ở Việt Nam, Trung Quốc và Hàn Quốc.Tiệc rượu diễn ra đến buổi tối thì liền kết thúc, Kỷ Trà hHuyên đang chuẩn nghỉ ngơi.
Đương nhiên Hồng Châu trở về, vừa vào cửa vội vàng chức mừng Kỷ Trà Huyên.
"Nương nương, đại hỉ, Đoan Ngọ Gia Khánh **, hoàng thượng nhân được tin chiến thắng, quân đội của Lương vương bại trận bị bắt, bây giờ đang bị Hà tướng quân áp giải hồi kinh!"
** Niên hiệu của vua Nhân Tông thời nhà Thanh, Trung Quốc, 1796-1820Tay Kỷ Trà Huyên dừng lại một chút, sau đó cười nói: "Đúng là một việc đáng vui mừng!"
Phùng ma ma nói: "Nương nương ở trong tẩm cung được mấy ngày, đến lúc đó việc mừng được nhân đôi, trong cung lại thêm náo nhiệt."
Kỷ Trà Huyên cũng mỉm cười gật gật đầu.
Toàn bộ người trong Tĩnh An Hiên đều tràn đầy vẻ vui mừng, đột nhiên, Kỷ Trà Huyên nhướng mày.
Tử Châu đứng một bên, là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của Kỷ Trà Huyên, nàng kêu lên: "Nương nương..."
Kỷ Trà Huyên cảm giác bụng dưới có cái gì đó không ngừng chảy xuống, huyết...
Phùng ma ma vội vàng nói: "Nương nương muốn sinh, Tử Châu Chi Thảo mau đỡ nương nương đi vào nhà, Tiểu Thuật Tử kêu bọn thái giám nhanh chóng đi nấu nước, phái người đi thông báo cho hoàng thượng biết, cũng báo tin cho thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương, Hồng Châu mau đi gọi mấy bà đỡ đến."
Mọi người cùng nhau đáp ứng, sau đó mỗi người quản lí chức vụ của mình đâu vào đấy.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên buông lỏng, nhìn Phùng ma ma, tín nhiệm nói: "Làm phiền... Lao ma ma. Vào lúc này, chỉ sợ hoàng thượng, thái hậu cùng Hoàng hậu nương nươngđã nghỉ ngơi, chớ... chớ đi quấy rầy..."!"
Trong lòng Phùng mẹ trong lòng thở dài, vội vàng nói: "Nô tỳ đã phái người đi thông báo và để lại lời nhắn cho người bên cạnh hoàng thượng cùng thái hậu và hoàng hậu nương nương rồi."
Kỷ trà huyên gật đầu, ai mà ngờ nàng lại sinh vào ban đêm chứ.
Phùng ma ma nói: "Nương nương tiết kiệm một chút khí lực, ngài chắc chắn sẽ bình an sinh hạ hoàng tử."
Kỷ Trà Huyên nặng nề gật đầu.
Đau đớn thỉnh thoảng truyền đến, Kỷ Trà Huyên nắm chặt năm ngón tay, sắc mặt của nàng bắt trắng bệch, cả người khó chịu như bị kim đâm vậy. Bụng càng ngày càng đau, giống như sắp nứt ra.
Đau quá, lúc này Kỷ Trà Huyên được đỡ lên giường.
Nước ối vỡ tan, nàng không nhịn được nữa, cuối cùng cũng kêu lên, trên trán toàn là mồ hôi
Bụng co rút đau đớn khiến đầu óc nàng lờ mơ không thôi, nàng ép buộc bản thân phải tỉnh táo.
Chi Thảo vội vàng giúp Kỷ Trà Huyên ăn thuốc dễ để, bào đỡ chăm sóc nàng nói: "Nương nương, ngài dễ để đó, dùng sức! Dùng sức..."
Môi Kỷ Trà Huyên trắng bệch, mồ hôi trên mặt làm tóc dính chặt vào mặt, Chi Thảokhông ngừng lau mồ hôi cho Kỷ Trà Huyên, một bên cổ vũ nàng dùng sức.
Loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng trẻ con khóc, Kỷ Trà Huyên nhắm mắt lại, nghe thấy lời nói của bà đỡ, bắt đầu hít thở thở, lại dùng lực.
Giằng co bốn canh giờ, cho đến buổi sáng ngày hôm sau, Kỷ Trà Huyên cảm thấy thân dưới nàng buông lỏng, có tiếng khóc của trẻ con cùng với tiếng cười vang chức mừng vang lên, toàn Kỷ Trà Huyên vô lực, nàng nhìn về phía bà đỡ.
Bà đỡ biết ý, nàng vội vã nói: "Chúc mừng nương nương, là một tiểu hoàng tử khỏe mạnh."
Kỷ Trà Huyên tươi cười, bà đỡ bọc đứa nhỏ thật kỹ, rồi ôm lấy.
Kỷ Trà Huyên nhìn khối nho nhỏ đó, trong lòng dâng lên đủ loại cảm giác.
Khoảng 5 phút, Phùng ma ma nói: "Hay là nương nương đi nghỉ trước đi, bên ngoài trong chờ đó?"
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên dời đi rồi nói: "đi thôi!"
Bốn bà đỡ nhìn nhau vui vẻ nói: "Tạ nương nương."