Editor: Natalie Pham
Kỷ Trà Huyên không cười nữa, nói: "Chuẩn bị cỗ kiệu, đến Cung Chiêu Phượng"
Chi Thảo thu lại sự nghi ngờ, ra ngoài chuẩn bị trước, Phùng ma ma chậm rãi đỡ Kỷ Trà Huyên đi ra.
Đường từ Tĩnh An hiên đến Cung Chiêu Phượng, vẫn đi ngang qua không ít cung điện,không gặp nhiều phi tần, nhưng thấy không ít cung nữ thái giám thỉnh an nàng.
Cung Chiêu Phượng.
Hoàng hậu cùng đại công chúa vừa ăn xong bữa sáng, nghe thấy tiếng thông báo từ bên ngoài, nàng ta mỉm cười nói: "Cho Thục Nghi vào." Lại cúi đầu nhìn đại công chúa,nói: "Thù Linh, tí nữa nhìn thấy Giản mẫu phi nhớ khách khí một chút, hiểu chưa?"
Đại công chúa nói: "Nàng là mẫu phi của tam hoàng đệ cùng tứ hoàng đệ, nhi thần sẽchú ý."
Hoàng hậu mỉm cười: "Con cũng là trưởng công chúa, không cần lễ phép quá mức."
Đại công chúa nói: "Mẫu hậu, nhi thần hiểu rõ."
Kỷ Trà Huyên đi vào, khó được còn nhìn thấy đại công chúa ở đây, nàng đoan trang hành lễ nói: "Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường."
Hoàng hậu nói: "Thục Nghi miễn lễ."
Kỷ Trà Huyên đứng dậy, lại cúi chào đại công chúa, đại công chúa mỉm cười đáp lễ, rất nể mặt Kỷ Trà Huyên.
"Ban thưởng ghế ngồi."
Kỷ Trà Huyên vẫn nói cảm ơn.
"Thục Nghi đã gặp Ninh quý tần chưa?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Bẩm nương nương, thần thiếp đã gặp nàng ta."
Hoàng hậu nói: "Hai người nói chuyện hòa hợp không?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Đều là tỷ muội trong nhà, sao có thể không hòa hợp."
Hoàng hậu đoan trang gật đầu: "Như vậy thì tốt, hậu cung hòa thuận, hai người là phi tần nắm quyền, có thể đồng tâm hiệp lực làm tốt mọi chuyện là chuyện tốt."
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Tạ ơn nương nương khen ngợi."
Hoàng hậu tựa trên ghế quý phi, nói: "Thục Nghi đến cung Chiêu Phượng có việc gìkhông?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Nương nương, tần thiếp đến vì chuyện tối qua."
Hoàng hậu nhìn Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên nói: "Hoàng thượng cùng nương nương tự đưa ra quyết định, tần thiếp tất nhiên sẽ làm thỏa đáng, nhưng còn một sự kiện cần xin lệnh nương nương."
Hoàng hậu hỏi: "Ngươi nói đi?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Tần thiếp muốn tạm thời để trống Phương Hoa Hiên, nương nương nghĩ thế nào?"
Hoàng hậu suy nghĩ một lát, Phương Hoa Hiên xảy ra việc này, cũng thật kiêng kị. Kỷ Trà Huyên có ấn phượng cùng phượng nghi trong tay, vốn có thể trực tiếp cho người rời cung, nhưng hôm nay tự đến xin lệnh nàng, hoàng hậu thật hài lòng.
"Bản cung đồng ý với việc này." Hoàng hậu cũng rất nể mặt Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên nói: "Tần thiếp thay Khiêm dung hoa cùng Vương lương nhân tạ ơn nương nương."
Hoàng hậu hỏi: "Theo ý thục nghi, nên sắp xếp Khiêm dung hoa cùng Vương lương nhân đến nơi nào cho thỏa đáng?"
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Hoàng hậu nương nương có ý gì không?"
Hoàng hậu nói: "Nếu ngươi đã đưa ra ý kiến, nên do ngươi sắp xếp."
Kỷ Trà Huyên nói: "Tần thiếp muốn sắp xếp Khiêm dung hoa đến cung điện phía tây của Chung Vân hiên, Vương lương nhân đến cung điện phía bắc của Minh Dật hiên,không biết nương nương có đồng ý không?"
Hoàng hậu mỉm cười, trong lòng lại thầm nghĩ Kỷ Trà Huyên cũng đủ nhẫn tâm.
Chung Vân hiên, nơi Vân quý tần mất, Vân quý tần chết như thế nào, nàng là hoàng hậu biết rõ ràng. Người tới Chung Vân hiên, cũng đừng mong được sủng ái, chẳng sợ ngày sau hoàng thượng sẽ không quá sủng ái Khiêm dung hoa, nhưng nể mặt đại trưởng công chúa, vẫn có khả năng được sủng ái, nhưng bị đưa tới Chung Vân hiên, sẽkhông nhất định.
Hoàng hậu cũng nghi ngờ, Kỷ Trà Huyên thật sự biết rõ hay không hiểu gì.
"Vương lương nhân thì thôi, nhưng Khiêm dung hoa..."
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Chung Vân hiên còn trống, nên có thêm hơi người. Hơn nữa Chung Vân hiên luôn có quý khí, chắc chắn Khiêm dung hoa sẽ thích."
Khóe miệng hoàng hậu hơi nhếch lên, dịu dàng nói: "Thục nghi nói đúng."
Kỷ Trà Huyên vui mừng nói: "Tạ ơn nương nương ân chuẩn."
"Bản cung thấy thục nghi thật biết làm việc."
Kỷ Trà Huyên khiêm tốn nói: "Nương nương, tần thiếp còn trẻ kiến thức nông cạn, còn có rất nhiều chuyện cần học hỏi nương nương."
"Thục nghi có thể chững chạc như vậy, cũng không uổng phí tâm sức của bản cung."
Kỷ Trà Huyên nói: "Tần thiếp muốn tạ ơn hoàng hậu nương nương cho tần thiếp ân điển."
Đại công chúa đứng một bên nhìn Kỷ Trà Huyên nói chuyện với mẫu hậu, trong mắthiện lên nét suy nghĩ sâu xa.
"Lập tức sẽ đến ngày đại công chúa cùng đại hoàng tử ra ngoài cầu phúc, tần thiếp chưa bao giờ xử lý việc này, cho nên muốn đến học hỏi nương nương."
Hoàng hậu nhìn đại công chúa, nói: "Chuyện này chủ yếu do lễ bộ tiến hành, thục nghi chỉ cần chuẩn bị tốt một số đồ cơ bản là được."
Kỷ Trà Huyên hỏi: "Đây là chuyện tốt có ích cho đất nước, tần thiếp hay quên, cho nên sau khi tần thiếp chuẩn bị xong còn muốn nhờ nương nương kiểm tra lại, không biết nương nương có đồng ý không?"
Hoàng hậu thầm khen Kỷ Trà Huyên thật cẩn thận, nhưng việc này cũng liên quan đến vinh quang của đại công chúa, tất nhiên nàng ta sẽ đồng ý.
Sau khi đạt tới mục đích Kỷ Trà Huyên thấy sắc mặt hoàng hậu khá tốt, lại nói chuyện cùng nàng ta một lát.
không lâu sau, Thường Toàn Hóa bên người hoàng đế tới, trên tay còn cầm một phần thánh chỉ.
Kỷ Trà Huyên theo sau hoàng hậu, cùng đại công chúa tiếp chỉ.
Phần ý chỉ này trừ việc phế bỏ Chu thị, còn ra thêm quy củ, phán xử phi tần tự sát tội coi rẻ hoàng tộc.
Hoàng hậu tiếp chỉ, rồi nhìn Thường Toàn Hóa nói: "Bản cung sẽ răn dạy mọi người trong hậu cung."
Thường Toàn Hóa kính cẩn nói: "Hoàng hậu nương nương làm tất nhiên thoả đáng."
Hoàng hậu mỉm cười, sau đó nhìn nữ quan Kỳ Nguyệt, nói: "Thêm quy củ này vào điều lệnh trong hậu cung, sau đó giao cho thục nghi truyền ra hậu cung."
"Vâng, nương nương." Kỳ Nguyệt trả lời.
Kỷ Trà Huyên nói: "Tần thiếp tuân lệnh hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu cho hai người đứng dậy, Thường Toàn Hóa lại hành lễ, sau đó lui xuống.
Hoàng hậu vẫn đối xử với Thường Tồn Hóa theo quy củ, không hề có sự khác biệt.
Kỳ Nguyệt đã chuẩn bị xong, Kỷ Trà Huyên cũng chào tạm biệt hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn đoàn người Kỷ Trà Huyên cùng Kỳ Nguyệt ra cửa, nàng ta thở dài: "Thù Linh, đây là một nhân vật nhẫn tâm."
Đại công chúa không nói lời nào.
Hoàng hậu nói: "Trước mắt tuy không có dã tâm, nhưng tương lai chắc chắn là mối họa lớn của chúng ta."
Đại công chúa khiếp sợ, nói: "Nàng ta... một thứ nữ sao?"
Hoàng hậu nghiêm túc nói: "Hoàng thất tuy là nơi phân biệt đích thứ rõ ràng, nhưngsự thực là nơi không phân biệt nhất, con cũng nên thu lại tính tình kiêu ngạo của đích công chúa."
Ánh mắt đại công chúa nặng nề, lo lắng nhìn bụng hơi lộ rõ của hoàng hậu, nói: "Mẫu hậu..."
Hoàng hậu cúi đầu: "Mẫu hậu đã mong chờ đứa bé này rất lâu rồi, không thể có chuyện. Có đích hoàng tử, vị trí của cung Chiêu phượng mới vững chắc."
Đại công chúa nói: "Nếu mẫu hậu đã lo lắng như vậy, vì sao còn giao ra quyền quản lý hậu cung, không phải càng có hại cho mẫu hậu sao?"
Hoàng hậu nói: "Phụ hoàng của con đã sớm có tính toán, ta chủ động nói ra, càng tăng thêm sự áy náy trong lòng hắn, ngày hôm qua, ta mới gọi thái y. Phụ hoàng con biết tin, đã quên đến Tĩnh An hiên vội vàng tới rồi, có thể thấy thái độ của hắn."
Đại công chúa nghi hoặc hỏi: "Mẫu hậu cố ý sao?"
Hoàng hậu lắc đầu: "Ta đã sớm không còn lòng dạ tranh thủ tình cảm, chẳng qua phụ hoàng con..." Hoàng hậu nói đến đây chỉ cười, không nói tiếp.
Hoàng hậu vẫy tay với đại công chúa, hiền từ giúp nàng búi tóc, nói: "Lần này con đitheo Đức phi, phải cẩn thận biết không?"
Đại công chúa gật đầu.
"Còn muốn chăm sóc đại hoàng đệ thật tốt?"
Đại công chúa hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Hoàng hậu sờ khuôn mặt đại công chúa.
Ý chỉ của hoàng đế truyền khắp hậu cung rất nhanh, rất nhiều phi tần mới biết được Đan dung hoa ngày xưa được sủng ái bây giờ lại bị chôn trong chùa Pháp Hoa, mọi người đều than thở, càng thêm sợ hãi Kỷ Trà Huyên.
Bởi vì, có người tiết lộ tin tức, Kỷ Trà Huyên đưa ra ý kiến phán tội phi tần tự sát bằng tội coi rẻ hoàng tộc với hoàng thượng, mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, người khôngbuông tha cả người chết, thế nào không khiến người ta sợ hãi.
Kỷ Trà Huyên không thèm quan tâm, có hoàng thượng nâng đỡ, nàng sẽ không bị đặt tiếng xấu. Hơn nữa, như vậy càng giúp nàng nắm giữ hậu cung thuận lợi hơn, cớ sao mà không làm chứ?
Trở lại Tĩnh An hiên, Kỷ Trà Huyên vội vàng lấy ấn phượng ra lệnh cho Vương lương nhân chuyển cung. Còn Khiêm dung hoa còn quỳ trên tòa, việc này tự nhiên bị lùi lại.
Kỷ Trà Huyên thả lỏng, nàng ôm tam hoàng tử chơi trong điện.
Đứa bé thật nghe lời, như vậy cũng tốt, nàng chỉ thích đứa bé nghe lời...
"Nương nương, không tốt rồi, Thuần Bình đại trưởng công chúa vào cung." Chi Thảo vội vàng đi vào, sốt ruột bẩm báo.
Kỷ Trà Huyên sờ mặt tam hoàng tử, hỏi: "Hoàng hậu nương nương thấy nàng ta sao?"
Chi Thảo nói: "Nàng ta vừa gặp hoàng hậu nương nương, sau đó đi thẳng đến chỗ chúng ta."
Kỷ Trà Huyên nói: "Gấp cái gì? Đây là ý chỉ của hoàng thượng, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn."
Chi Thảo lập tức bình tĩnh lại.
Kỷ Trà Huyên ôm tam hoàng tử nói: "Bái nhi đã lâu không gặp Mộc nhi, Chi Thảo cùng bản cung đi Vinh Thọ cung thỉnh an thái hậu đi."
Chi Thảo đầu tiên sửng sốt, sau đó gật đầu.
Kỷ Trà Huyên mới bước vào Vinh Thọ cung, đã nghe thấy tiếng cười của thái hậu.
Trình ma ma đi ra nghênh đón Kỷ Trà Huyên nói: "Chắc chắn tứ hoàng tử đã tỉnh."
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Chỉ sợ Mộc nhi lại quấy thái hậu."
Trình ma ma nói: "Nương nương không cần lo lắng, tứ hoàng tử rất thông minh, rất chọc người thương."
Kỷ Trà Huyên nhìn tam hoàng tử nhìn ngó xung quanh trong lòng, đứa bé còn nhỏ, ai biết thông minh hay không.
Hai người đi vào đại điện, đã thấy thái hậu cười ôm tứ hoàng tử nói chuyện với hắn, chẳng sợ tứ hoàng tử căn bản nghe không hiểu, thậm chí chỉ có thể nói tiếng nha nha, thái hậu vẫn thật vui sướng.
"Trà Huyên đến sao, mau tới đây, Mộc nhi đang tỉnh đâu?"
Kỷ Trà Huyên vội vàng đi qua, quả nhiên thấy ánh mắt trong sáng của Mộc nhi tò mò xem xét bốn phía, cái miệng nhỏ nhắn còn hộc bong bóng. hắn dường như nhìn thấy có người tới gần, ánh mắt mở lớn hơn, nỗ lực nhìn về phía trước.
Tam hoàng tử trong lòng Kỷ Trà Huyên cũng nhìn qua, tam hoàng tử đã hơn ba tháng, có sức lực hơn Mộc nhi.
Thái hậu đặt Mộc nhi vào lòng Kỷ Trà Huyên, bà ôm lấy tam hoàng tử.
Mộc nhi cùng tam hoàng tử chưa thích ứng với việc đột nhiên bị thay đổi người ôm, Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng chớp lên, Mộc nhi há miệng nở nụ cười.
Thấy tam hoàng tử đang muốn khóc, Kỷ Trà Huyên dọn ra một bàn tay vỗ nhẹ, tam hoàng tử giãy dụa muốn đứng dậy, dường như nhìn thấy người hay ôm hắn ôm mộtđứa bé khác.
hắn vươn tay, nhanh chóng chộp tới chỗ Mộc nhi.
Thái hậu thấy vậy, cười nói: "Bái nhi được ngươi nuôi dưỡng thật hoạt bát, xem ra hắnrất thích Mộc nhi."
Kỷ Trà Huyên đương nhiên sẽ không nói, trẻ con nhìn một đứa bé khác sẽ có sự hấp dẫn không hiểu được. Thái hậu bảo Kỷ Trà Huyên đặt Mộc nhi xuống, hai đứa bé nằm song song với nhau, nhìn thật vui vẻ.
một đứa nở nụ cười, đứa khác cũng cười theo, đây là hình ảnh khiến người ta vui sướng.