Editor: Natalie Pham
Kỷ Trà Huyên tỉnh dậy thật sớm xem màn, nàng cũng không có ý ngồi dậy.
Quay đầu nàng nhìn thấy ba người gác đêm qua màn, nàng gọi: "Chi Thảo!"
Chi Thảo đáp lại, gật đầu với Tử Châu cùng Phùng ma ma.
Tử Châu cùng Phùng ma ma vội vàng ra ngoài tiếp đón người hầu bưng đồ rửa mặt lên, Chi Thảo đi vào hầu hạ Kỷ Trà Huyên thay quần áo.
Vừa vào trong phòng chỉ thấy Kỷ Trà Huyên mặc áo ngủ đứng trước giường, nhưngkhông hề u ám như hôm qua, Chi Thảo cảm thấy vui mừng.
"Hôm nay nương nương mặc gì thì tốt đâu?" Nàng đi qua cười hỏi.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười: "Đơn giản là được, bản cung chỉ ở trong cung nghỉ ngơi."
Chi Thảo vừa lấy ra cung trang màu xanh vừa nói: "Nô tì bảo Hạ ma ma ôm tam hoàng tử lại cho vui được không?"
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng gật đầu.
Thay cung trang, Kỷ Trà Huyên ngồi trước bàn trang điểm búi một búi tóc đơn giản.
"Nếu tổ mẫu cùng mẫu thân gửi thẻ bài vào, Chi Thảo em tự đi một chuyến."
Chi Thảo gật đầu, lão phu nhân cùng phu nhân đều có cáo mệnh, nương nương lại là người đứng đầu một hiên, bây giờ lại giữ ấn phượng cùng phượng nghi, muốn gặp còn phương tiện hơn nhiều người đứng đầu một cung.
"Tuy bản cung quản lý việc trong cung, nhưng nếu bọn họ đến em vẫn dẫn đi cung Chiêu Phượng một chuyến."
Chi Thảo hiểu rõ nhị cô nương bị ngã, trong hậu cung không biết có bao nhiêu người chờ nắm nhược điểm của nương nương, nàng cũng nên chú ý.
"Hơn nữa em dặn dò xuống, cứ đối xử bình thường với mấy người bị giam lỏng."
Chi Thảo nói: "Nương nương yên tâm, phủ nội vụ sẽ biết nặng nhẹ."
Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói: "Bản cung nói không phải nhị tỷ tỷ, mà là Trương Lương nhân, đừng chậm trễ, trước kia thế nào, bây giờ cứ như cũ. Còn chỗ Thục phi cứ làm theo biện pháp của Ninh quý tần đi."
Chi Thảo nói: "Hoàng thượng cho Trương Lương nhân chuyển đến Minh Dật hiên,không phải cho nhị cô nương hết giận sao? Vì sao nương nương còn cố ý dặn vậy?"
Kỷ Trà Huyên cười nhạt: "Tâm tư nhị tỷ tỷ rất nặng, nàng ấy sẽ không trút giận lên Trương Lương nhân, em chờ coi, rất nhanh... Nhị tỷ tỷ sẽ biết người phía sau màn."
Chi Thảo kinh sợ, tuy sớm đoán được sự việc sẽ không như biểu tượng, nhưng nàngkhông nghĩ tới chủ tử lại hiểu rõ như vậy. Chủ tử đi qua điện Long Nghi, Chi Thảo hít sâu, hung thủ sau lưng lại có thể khiến hoàng thượng tự bảo vệ.
Kỷ Trà Huyên nhìn đến vẻ mặt Chi Thảo trong gương nói: "Em đang nghĩ gì?"
Chi Thảo nói: "Nương nương, hoàng thượng biết sao..."
Kỷ Trà Huyên lạnh nhạt nói: "Em biết là tốt rồi."
Chi Thảo lập tức ngậm miệng lại.
Kỷ Trà Huyên nói: "Bản cung vốn nên chôn chuyện này trong lòng, nhưng bản cung lại cho em biết, em biết vì sao không?"
Chi Thảo lại im lặng, Kỷ Trà Huyên tiếp tục nói: "Em là người bản cung mang vào cung, tuy cung nữ tròn ba mươi tuổi mới có thể ra cung, nhưng em là người bên cạnh bản cung, nếu em muốn bản cung lúc nào cũng có thể cho em ra cung đợi gả."
Chi Thảo nói: "Nô tì chưa từng nghĩ vậy, chỉ mong hầu hạ bên cạnh nương nương."
Kỷ Trà Huyên thở dài: "Bây giờ mới một năm nhưng chúng ta phải trải qua rất nhiều chuyện hơn cả mười sáu năm kia cộng lại, lúc đầu nghĩ tiến cung là vinh quang, bây giờ em còn có cảm xúc này không?"
Chi Thảo thật thà lắc đầu, chỉ qua một năm cũng đã mài bằng tính tình của nương nương cùng nàng.
Muốn suy nghĩ cẩn thận mỗi sự kiện, lúc nào cũng phải cảnh giác. Bởi vì mai kia đạp sai chính là vạn kiếp bất phục. Hôm nay nương nương nói rõ ràng cũng vì muốn tốt cho nàng, bởi vì bây giờ nàng thoát thân còn kịp, hơn nữa hiện nay nương nương được sủng ái, đủ sức giúp nàng tìm gia đình tốt.
Nàng cũng động tâm với thời cơ như vậy, nhưng rất nhanh đã bị nàng từ bỏ.
Tuy nương nương che giấu kĩ, nhưng Chi Thảo hiểu rõ nương nương không phải người dễ tin tưởng, tuy trước mắt nương nương tín nhiệm Phùng ma ma, Lục Châu, Tiểu Thuật Tử, nhưng nàng lại biết nương nương vẫn còn đề phòng bọn họ. Nàng đi rồi, chẳng phải nương nương còn không có một người có thể tín nhiệm?
Kỷ Trà Huyên thấy Chi Thảo kiên trì bèn mỉm cười nói: "Ta có hai vị hoàng tử, hoàng thượng cũng bắt đầu coi trọng ta, có thể nói đã đứng vững gót chân. Ta không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng vẫn có thể làm chủ cho em." Chi Thảo nghe nương nương nói chuyện với mình như trước đây cũng cảm thấy ấm áp nói: "cô nương tốt với nô tì, nô tì vĩnh viễn ghi nhớ, bây giờ nô tì còn chưa lớn, còn muốn hầu hạ cô nương thêm mấy năm nữa, nô tì còn muốn xem tam hoàng tử tứ hoàng tử lớn lên, sau đó gọi nô tì một tiếng ma ma. Như vậy, nô tì cũng thỏa mãn rồi..."
Kỷ Trà Huyên thở dài, qua mấy năm nữa, nàng chưa chắc sẽ thả nàng ấy đi rồi. Nàng xoay người, lần này bảo Chi Thảo ngồi cạnh mình hỏi: "Em nghĩ tốt rồi sao?"
Chi Thảo gật đầu.
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Khổ cho em!"
Chi Thảo mỉm cười nói: "Nương nương, ngài không biết bây giờ nô tì uy phong như thế nào, nô tì đi lại trong cung, một ít chủ tử cùng nữ quan đều sẽ gọi nô tì Chi Thảo cônương. Còn uy phong hơn khi làm nha hoàn nhiều!"
Kỷ Trà Huyên vỗ tay nàng, lời này là thật, nhưng chứa đựng cái gì, Kỷ Trà Huyên có thể cảm giác ra.
"Chi Thảo, em còn nhớ rõ phu tử sao?" Kỷ Trà Huyên nói ra mục đích của mình.
Chi Thảo nhíu mày: "Người râu ria hay say rượu sao..." Nàng không nói tiếp, bởi vì nàng nhớ lúc trước nương nương vừa nghe nàng bất kính với hắn thì tức giận.
"Tuần phu tử sao?" Chi Thảo hỏi.
Kỷ Trà Huyên như không nghe được lời nói vô lễ của Chi Thảo, chậm rãi gật đầu.
"Nương nương, Tuần phu tử... Như thế nào?" Chi Thảo không hiểu.
Kỷ Trà Huyên mở ra hộp trang sức nhẹ giọng nói: "hắn vào triều làm quan."
Chi Thảo mở to mắt, tên ma men kia còn có thể làm quan sao.
Kỷ Trà Huyên đột nhiên nói: "Em cũng thật lâu không trở về thăm nhị thúc rồi?"
Chi Thảo sửng sốt, sau đó gật đầu, từ khi vào cung làm sao có thể gặp mặt, nhưng cũng may, nàng mặc dù vào cung, nhị thúc ở Kỷ phủ cũng được sống thoải mái hơn.
"Qua mấy ngày, bản cung cho em ra cung một chuyến ở cùng nhị thúc mấy ngày."
Chi Thảo không trả lời ngay, Kỷ Trà Huyên cười nói: "Ta sẽ cho em thay thế ta thăm nhị nương cùng ngũ đệ, sau đó hỏi ngũ đệ học hành như thế nào?"
Trong lòng Chi Thảo buông lỏng, vội vàng cười nói: "Ngũ công tử từ nhỏ thông minh, có nhị phu nhân đốc xúc, lão gia cùng lão phu nhân coi chừng, ngũ công tử tất nhiênsẽ không khiến nương nương thất vọng."
Kỷ Trà Huyên thở dài: "Chỉ mong đi, em đưa bút cùng nghiên mực tốt cùng mấy quyển sách đi qua."
Chi Thảo gật đầu, trong cung có bộ sách đặc chế, có thể được ban tặng là vinh dự.
Kỷ Trà Huyên suy nghĩ một lát nói: "Cứ 《 Luận Ngữ 》 cùng 《 Trang Tử 》, nghĩ đếnsẽ có tác dụng với ngũ đệ."
Chi Thảo cười đáp lại, Kỷ Trà Huyên nói: "Ngũ đệ tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ có thể xem 《 Luận Ngữ 》."
Chi Thảo hiểu rõ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động, Kỷ Trà Huyên dừng lại.
một lát sau, Phùng ma ma cùng Tử Châu gõ cửa nhỏ.
Kỷ Trà Huyên nói nhỏ: "Chi Thảo mở cửa đi để bọn họ hầu hạ ta rửa mặt chải đầu."
Bây giờ, Kỷ Trà Huyên không phải là tứ cô nương, đã là thục nghi nương nương.
Chi Thảo cúi người sau đó chậm rãi mở cửa ra.
Phùng ma ma cùng Tử Châu bưng đồ đến, Kỷ Trà Huyên không thích phô trương, nên bình thường đều do Phùng ma ma cùng Tử Châu tự bưng vào.
Rửa mặt xong, Kỷ Trà Huyên cười nói: "Ôm tam hoàng tử đến cho bản cung nhìn."
Chi Thảo hành lễ sau đó lui xuống.
Phùng ma ma vội vàng đỡ Kỷ Trà Huyên, Tử Châu lập tức thu xếp bữa sáng. Dùng bữa sáng xong, Chi Thảo đã cùng Hạ ma ma ôm tam hoàng tử tới.
Kỷ Trà Huyên ôm tam hoàng tử hỏi Hạ ma ma, sau khi Hạ ma ma bị Kỷ Trà Huyên gõ, dốc lòng chăm sóc tam hoàng tử.
Nhưng nghe giọng nói bằng phẳng của Kỷ Trà Huyên, không biết vì sao, bà ta thậthoảng hốt, cho nên khi bà ta trả lời Kỷ Trà Huyên có vẻ thật khẩn trương.
Kỷ Trà Huyên nhẫn nại nghe bà ta nói lại quay đầu hỏi Thanh anh một lần, thấy Thanhanh đáp lại nhất trí với Hạ ma ma, Kỷ Trà Huyên mới nói: "Đứng lên đi."
Hạ ma ma cũng bớt căng thẳng.
Thanh anh đứng sau Kỷ Trà Huyên, Hạ ma ma đứng bên kia cúi đầu.
Ôm tiểu hài tử đi một vòng, Kỷ Trà Huyên mỉm cười yếu ớt, xem khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi nảy nở, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Miệng hắn hơi mân lại, ánh mắt chuyển động chung quanh, có vẻ thật hiếu kỳ.
Đứa bé như vậy cũng có tư tưởng sao? Kỷ Trà Huyên suy nghĩ một lát rồi mỉm cười.
Tam hoàng tử cũng cười rộ lên, Kỷ Trà Huyên khó được ôm hắn chơi đùa với hắn. Tam hoàng tử không ngừng lay động tay nhỏ bé, thân mình cũng nhích tới nhích lui, rất hiếu động, nếu không phải Kỷ Trà Huyên có sức lực, chỉ sợ không ôm được.
"Bình thường, hắn cũng vui vẻ như vậy sao?"
Hạ ma ma nói: "Tam hoàng tử bình thường rất yên tĩnh, hôm nay nhìn thấy nương nương, tam hoàng tử thật vui mừng."
Kỷ Trà Huyên thấy Hạ ma ma cười nịnh nọt, nàng cũng không để ý, vui vẻ xem đứanhỏ, theo cách nói của Hạ ma ma, hắn còn nhỏ đã biết lấy lòng người khác.
Cũng tốt, như vậy chứng minh hắn là người sáng suốt, cũng hi vọng hắn sẽ luôn sáng suốt đến cuối đời.
"Nương nương, nô tài cầu kiến!"
Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Thuật Tử xin gặp.
Kỷ Trà Huyên nói: "Vào đi."
Tiểu Thuật Tử nghiêng mình đi vào, hành lễ với Kỷ Trà Huyên xong rồi lại hành lễ với tam hoàng tử đang trong lòng nàng.
"Nương nương, Ninh quý tần đã dẫn người đến cung Thích Phương xử lý chuyện của Thục phi."
Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói: "Nếu nàng ta còn chưa làm, bản cung mới bội phục."
Tiểu Thuật Tử ngẩn ra.
Kỷ Trà Huyên lạnh nhạt nói: "Bản cung biết rồi, nếu có tin tức lập tức báo lên."
Tiểu Thuật Tử hành lễ rồi lại nhanh chóng lui xuống.
không ngừng truyền tới tin tức, quan hệ giữa Ninh quý tần cùng Thục phi càng ngày càng xơ cứng, Ninh quý tần đưa đại cung nữ của Thục phi vào Thận Hình Tư với lí do cãi lệnh, mà Thục phi ra lệnh đánh tổng quản Hi Phương hiên đến đọc chiếu lệnh.
Cùng lúc đó, thái giám thủ lĩnh của Ninh quý tần cũng bị Thục phi đưa đi Thận Hình Tư với lí do không tôn trọng chủ tử.
Mỗi người đều tìm lỗi, có thể nói chẳng phân biệt được thắng bại.
Nhưng cuối cùng, Ninh quý tần cũng chuyển không ít đồ trái lệ ở cung Thích Phương.
Sau giữa trưa, Ninh quý tần tự đến Tĩnh An hiên đưa một chồng sổ sách cho Kỷ Trà Huyên xem.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi nhìn qua mấy lần, tập trung nhìn cung Thích Phương của Thục phi, sau đó ngẩng đầu nói.
"Quý tần muội muội vất vả rồi."
Sắc mặt Ninh quý tần cứng đờ nói: "Đây là việc tần thiếp phải làm."
Kỷ Trà Huyên nói: "Quý tần không cần khiêm tốn như vậy, về sau bản cung còn cần dựa vào muội nhiều hơn, hoàng hậu nương nương giao cho bản cung cùng quý tần nhiệm vụ quản lý hậu cung, tất nhiên không thể làm hoàng hậu nương nương thất vọng."
Ninh quý tần nhẹ nhàng gật đầu, Kỷ Trà Huyên nói: "Kế tiếp là chuyện quốc khánh trăm năm, muội cùng bản cung đốc thúc đi, nếu xảy ra chuyện cũng có người thương lượng." nói xong, Kỷ Trà Huyên trực tiếp thu lại sổ sách, cũng không đưa cho Ninh quý tần, sắc mặt Ninh quý tần cứng đờ, nếu không phải mang đến cho Kỷ Trà Huyên đóng ấn, nàng ta cũng luyến tiếc cầm đến.
không nghĩ tới Kỷ Trà Huyên lại không chuẩn bị giao lại cho nàng ta, còn cho nàng ta làm chuyện khác, vậy nàng ta mệt nhọc còn tranh đấu với Thục phi vì cái gì?
"Nương nương, không có vấn đề có phải nên đóng dấu không?"
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Tất nhiên muốn đóng rồi, bản cung nhất định sẽ nói với hoàng thượng, hoàng hậu nương nương công lao của quý tần. Quý tần muội muội làm việc bền chắc, đã đưa chuyện phát phân lệ lên quỹ đạo, về sau đó là việc nhỏ. Cho nên, bản cung hi vọng quý tần buông việc nhỏ này xuống, không thể qua loa chuyện quốc khánh trăm năm."