Vụ hạ độc đã sớm truyền đến tai Hoàng đế. Dẫu vậy, hắn chỉ tùy ý đập một chiếc chén sứ biểu lộ sự tức giận, cuối cùng vẫn nói một câu quen thuộc:
- Việc này giao cho Hoàng hậu toàn quyền xử lí.
Thế mới thấy rõ sự khác biệt giữa kẻ nắm Thánh sủng và kẻ thất sủng lớn như thế nào. Hậu cung còn nhớ rõ lần Thiên Quý tần bị hạ độc vào đúng sinh thần Thục Phi một tháng trước, Hoàng đế đã tức giận như thế nào. Lần này, Người thậm chí còn chẳng buồn đến thăm Tô Chiêu nghi, chỉ tùy tiện tăng nàng ta lên làm Hiền dung và ban vài tặng phẩm, coi như an ủi nàng. Nhưng so với một Yên Hiền dung có Thánh sủng chống lưng, một Chính Nhị phẩm đã mù như nàng ta, liệu còn sống được bao lâu?
Tô Hiền dung đã được Hoàng hậu cử ngự y giỏi nhất chữa trị, tuy không thể giúp mắt nàng ta trở lại như xưa, xong đau đớn đều không còn nữa. Chỉ có điều nàng ta quá bi lụy, dù biết mình được phong làm Hiền dung nhưng không hề vui mừng chút nào, hàng ngày chỉ đập phá đồ đạc kêu gào đòi gặp được Hoàng thượng. Mà Mạc Kỳ Thiên cũng quá mức tuyệt tình, mặc cho nàng ta thảm thương đến thế nào cũng không đặt chân đến Tuyết Tinh cung. Chứng kiến sự vô tình của Đế vương, nàng cũng cảm thấy trong tâm lạnh lẽo. Tô Chân trước đây cũng là một phi tần từng được sủng ái, phụ thân còn là Tô Thái phó giúp Dực Vương khi xưa loại trừ các mối đe dọa. Đối với đương kim Hoàng thượng mà nói, Tô Thái phó so với trung thần Ninh Bá Diên, phụ thân Lan Phi thì công trạng cũng chẳng kém gì. Vậy mà Tô Thái phó vừa mất, Tô gia trong ngoài bất nhất, Tô Đại thiếu gia thiếu năng lực, không quản được gia tộc, trong chốc lát Tô thị nhanh chóng lụy tàn. Tuy đã cầu cứu Hoàng thượng nhiều lần, nhưng tất cả mà họ nhận được chỉ là câu: "Chuyện nhà khanh, trẫm không tiện quản." Tô Chân từ đó cũng chìm hẳn, Thánh sủng chấm dứt, nàng ta chỉ còn là một nữ nhân mờ nhạt chốn hậu cung mà thôi.
---
Tối hôm đó, Hoàng thượng lật thẻ bài điện Lạc Tiên. Trời đã vào đông, Diệp Phương Nhã khoác lên mình chiếc áo lông vũ, tay cầm đèn lồng tiến ra cửa điện chờ đợi. Hoàng đế vừa đến, thấy nàng đang đứng đợi mình, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười. Hắn tiến đến ôm nàng vào lòng, cất tiếng:
- Nhã Nhã lại đứng đây đợi trẫm sao?
- Đúng vậy ạ. - Nàng nở nụ cười thật tươi nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế - Hôm nay phòng bếp làm vài món mới, Hoàng thượng cùng thiếp vào nếm thử đi.
- Được. - Dù đã dùng xong thiện tại điện Hiên Viên, nhưng thấy nàng háo hức như vậy, hắn cũng không nỡ từ chối.
Nàng đỡ hắn xuống kỉ, thích chí nhìn một bàn đầy mỹ vị, cất giọng đầy tự hào:
- Hoàng thượng nếm thử xem. Đây là những món thiếp cho bọn họ làm từ công thức mẫu thân dạy, tuy chỉ dùng những nguyên liệu đơn giản nhưng ngon vô cùng, còn rất tốt cho sức khỏe nữa.
- Thật sao? - Hắn cưng chiều vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng - Vậy nàng gắp cho trẫm đi.
Diệp Phương Nhã đưa đũa gắp một miếng đưa vào miệng hắn, ánh mắt đầy chờ mong. Hoàng đế không biết nghĩ đến điều gì, không lên tiếng, một lúc sau mới mở giọng:
- Rất ngon.
- Thiếp đã nói mà. - Nhận được lời này của hắn, nàng tựa như vui sướng chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên, cao giọng giới thiệu - Đây là món cá chiên thông thường thôi, nhưng thiếp đã tách phần thịt cá hai bên ra làm nhiều miếng nhỏ, nhờ đó cá sẽ ngấm gia vị hơn, lúc chiên cũng nở ra vô cùng đẹp mắt.
"Tách phần thịt thành những miếng nhỏ, như vậy cá sẽ ngấm gia vị, lúc chiên trong chảo ngậpdầu cũng nở ra đẹp mắt hơn"Lời này...
Bạch Phi!
Mạc Kỳ Thiên vội buông đũa, lồng ngực bỗng như bị kẹp chặt, khó nhọc thở ra từng tiếng. Thảo nào hắn lại thấy quen mắt đến vậy. Thì ra đây chính là món năm xưa Bạch Phi từng làm cho hắn và Thân Vương ăn. Ngày ấy, hắn còn chưa biết đến mưu mô thâm hiểm của mẫu hậu, nên đối với Bạch Phi nhu hòa, hiền từ thì suốt ngày quấn lấy, nhằm sưởi ấm trái tim lạnh giá của một Dực Vương không được mẫu hậu quan tâm. Nhưng có đánh chết hắn cũng không ngờ được rằng, chính sự dựa dẫm của hắn mà Bạch Phi gặp nạn. Tất cả là do hắn. Là hắn gián tiếp hại chết người. Là hắn... chính hắn đã hại chết mẫu phi... Là tại hắn!
- Chết tiệt! - Tâm tình bấy lâu nay bị đè nén bỗng chốc bùng nổ. Hắn hất văng toàn bộ thức ăn trên bàn, thở hồng hộc. Hình ảnh Bạch Phi treo cổ trong cung Nhĩ Nam đầy ắp trong đầu hắn. Còn có cả, hình ảnh Thân Vương ôm chầm lấy hắn mà khóc, miệng vẫn không ngừng nói: "Mẫu phi ta bị oan, đệ đệ, mẫu phi yêu thương đệ như vậy, làm sao có thể hại đệ được?" Hắn năm đó đứng chết sững trước cửa Nhĩ Nam cung, nghe chuyện này liền chạy tới hỏi Phụ hoàng, không ngờ, điều mình nhận được chỉ là cái lắc đầu đầy tiếc nuối của Người: "Muộn rồi. Trẫm thậm chí còn chẳng đủ quyền cai quản hậu cung của mình nữa rồi."
Mãi đến tám năm sau, hắn mới hiểu câu nói đó nghĩa là gì. Mẫu hậu cùng Lã thị đã sớm bành trướng quyền lực rồi.
Muộn mất rồi.
- Ta không cam tâm! - Hắn hét lớn, hất đổ cả bàn ăn. Hắn không cam tâm, thực sự chưa hề cam tâm. Thân Vương sau đó cũng bệnh mà chết, chí ít, huynh ấy còn đoàn tụ được với mẫu phi, sống một cuộc sống hạnh phúc bên Người. Còn hắn thì sao, hắn sống hai mươi ba năm qua, rốt cuộc là để làm con rối cho màn kịch của ai? Của Thái hậu, Hoàng hậu, hay là... vận mệnh?
- Hoàng thượng! Người làm sao vậy? Hoàng thượng! - Diệp Phương Nhã lần đầu thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không tránh khỏi lo sợ, vội tiến đến gần hắn, không ngờ bị hắn mạnh tay đẩy ra
- Cút!
- Hoàng thượng, người bình tĩnh lại. - Nàng khó khăn đứng dậy, vẫn cố chấp tiến đến gần hắn - Thiếp gọi Thái y.
- Ta nói cút ra! - Hắn gầm lên, tiến đến bàn trà hất văng tất cả chén sứ. Cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm, nhưng không hiểu, là giận nàng, hay giận bản thân?
- Hoàng thượng, người làm vậy sẽ tự làm tổn thương chính mình đó! - Nàng nhìn mình và hắn bị chia cắt bởi lớp sứ vỡ dưới sàn, nhắm nhẹ mắt hít sâu một lần, rồi, tiếp tục tiến về phía hắn, mặc cho mảnh vỡ không ngừng đâm vào chân đau xót.
Nàng tiến đến, mặc đôi chân không ngừng rỉ máu, ôm chặt hắn từ đằng sau, cất giọng nghẹn ngào:
- Mạc Kỳ Thiên, thiếp xin chàng, đừng như vậy nữa, chỉ tự làm tổn thương bản thân mình mà thôi. Làm ơn, thiếp cầu xin chàng.
Những giọt lệ của nàng rơi xuống gò má, rồi thấm vào Long bào của hắn, như một dòng nước mát cuốn trôi đi những cảm xúc hỗn độn ban nãy. Hắn nhắm mắt, thở dài, lắc đầu cố quên đi những hình ảnh đau đớn kia rồi cất giọng khàn khàn:
- Là tại trẫm. Trẫm hại chết họ.
Nàng vẫn lặng im lắng nghe hắn, chỉ có vòng tay đã ôm eo hắn khẽ siết chặt hơn.
- Trẫm hại Bạch Phi rồi. Người yêu thương trẫm nhất, cuối cùng lại bị chính trẫm hại chết.
- Người luôn coi trẫm như con ruột vậy, chăm sóc, bảo ban trẫm.
- Người đẹp lắm, như một vị tiên tử vậy. Có lẽ thực sự là thế, bởi tính tình người lạ lắm. Người không màng tranh đấu, không thích quyền lực, chỉ thích một cuộc sống bình an.
- Nhĩ Nam cung của người chính là một chốn cho trẫm dừng chân mỗi khi mệt mỏi vì toan tính của người ngoài. Có lẽ, trẫm ở đó còn nhiều hơn thời gian ở Từ Linh cung mất.
Nói đoạn, hắn cười nhạt, lại tiếp tục kể.
- Người là một nữ nhân tốt. Vậy mà Phụ hoàng lại...
- Có lẽ Phụ hoàng cũng rất khổ tâm, nhưng người là Hoàng đế, có những việc không phải cứ muốn là được.
Cứ thế, hắn kể, nàng nghe. Sự phẫn uất, đau khổ, cô đơn suốt bao năm qua lần đầu được giải tỏa...