Hậu Cung Tranh Sủng Truyện

Chương 57

Thái y băng bó xong xuôi, nhanh chóng lui ra. Diệp Phương Nhã nửa ngồi trên nhuyễn ỷ, tay chống cằm, yên lặng nghe vài câu nói tiếng được tiếng mất bên ngoài:

- Bẩm... dạ... đã xong rồi ạ... Dạ, chỉ cần chú ý...

Tiếng nói bên ngoài vừa dứt, nàng đã nghe thấy bước chân dứt khoát tiến vào bên trong, liền cắn chặt môi dưới, ra vẻ vẫn còn đau lắm. Mạc Kỳ Thiên vừa bước chân qua cửa, nhìn thấy khuôn mặt nàng như vậy liền không khỏi có chút đau lòng. Hắn tiến đến bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ không cho nàng cắn môi nữa. Nàng liền lợi dụng lúc này, cắn vào ngón trỏ Hoàng đế. Hắn rên nhẹ một tiếng, nhấc cằm nàng lên, nhếch môi:

- Cắn vui không?

- Thiếp nào dám chê bai Long thể. - Nàng bĩu môi, khẽ gạt tay hắn ra - Muộn rồi, thiếp buồn ngủ.

- Vậy thì đi ngủ. - Hắn nhấc bổng nàng lên, hướng vào buồng trong - Trẫm cũng mệt rồi.

- Hoàng thượng ở lại đây sao? - Nàng có chút ngạc nhiên, ngước lên nhìn hắn.

Hắn vẫn sải bước đi tiếp, không hề liếc xuống nhìn nàng, thanh âm mang chút châm chọc:

- Tiểu nha đầu, nàng nói xem, giờ Tí ba khắc Hoàng thượng lại rời khỏi Lạc Tiên điện, người ta có phải sẽ hoài nghi có chuyện thần bí gì không? 

Cũng đúng. Nàng tự nhủ trong lòng, yên vị trong lòng hắn không nói nữa. Hoàng đế đến chỗ phi tần thường chỉ có hai loại: thứ nhất là đến dùng bữa tối rồi rời đi, thứ hai là nghỉ lại cả đêm, nếu không có chuyện gì hệ trọng chắc chắn không rời đi lúc khác. Chưa kể bây giờ là nửa đêm, việc này không biết chừng sẽ đem lại lời đàm tiếu không hay cho hắn, thậm chí là cả nàng. 

Mạc Kỳ Thiên đặt nàng xuống sàng, bản thân cũng cởi bỏ Long bào, chỉ giữ lại lớp áo trong đi ngủ. Có vẻ như hắn cũng đã mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống đã nhanh chóng thiếp đi. Diệp Phương Nhã khẽ kéo chăn trùm qua vai hai người, rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mộng, nàng mơ hồ cảm nhận được một vòng tay rắn chắc ôm lấy mình, nhẹ nhàng nhưng vững chắc vô cùng...  

---

Khi nàng tỉnh dậy thì Hoàng đế đã rời đi từ lâu. Sờ sang vị trí bên cạnh đã lạnh ngắt, nàng trở mình ngồi dậy, định xuống giường, đôi chân được băng bó kĩ lại đụng phải sàn, khiến nàng rên nhẹ một tiếng. Không biết đây rốt cuộc là phúc hay họa, chỉ biết bây giờ nàng cực kì khó chịu, bàn chân như có hàng trăm hàng vạn con kiến bò lên, vừa đau vừa ngứa. Khẽ cau mày, nàng lên tiếng gọi:

- Trúc Mai.

- Nương nương, người tỉnh rồi ạ. - Trúc Mai từ ngoài nghe tiếng liền đi vào, trên tay bưng chậu nước rửa mặt hơi nước vẫn đang bốc lên - Hoàng thượng đã nói với Hoàng hậu, hôm nay nương nương không cần đến thỉnh an, ở yên trong cung dưỡng thương là được rồi ạ. 

Nàng không đáp, đưa tay với lấy khăn áp lên hai mắt, thở hắt ra một tiếng. Ít nhất Hoàng đế vẫn còn nhớ đến đôi chân vì hắn mà băng kín, nói với Hoàng hậu một tiếng giúp nàng không cần đi thỉnh an. Chứ với đôi chân này, cho dù dùng nửa ngày cũng chưa chắc nàng đã lết nổi ra tới cửa điện, đừng nói đến chuyện đi thỉnh an. Nhưng mà... Liệu Hoàng hậu có nghi ngờ gì không? Với sự cảnh giác của nàng ta, xem chừng lòng tin mong manh nàng mới gây dựng đã sớm vỡ tan rồi.

Quả không ngoài dự đoán của Diệp Phương Nhã, Triệu Thục Nghi trong lòng đã sớm dấy lên nghi ngờ. Nàng ta nhìn Trương công công đang cúi đầu phía dưới, mở giọng không rõ cảm xúc:

- Bổn cung biết rồi. Nhưng hiện tại việc Tô Hiền dung còn chưa xử lí xong, Thiên Quý tần không xuất hiện, dù bổn cung không để ý cũng sẽ có kẻ khác để ý.

- Nô tài sẽ bẩm lại với Hoàng thượng. - Trương Cảnh Đức đáp lời - Xin nương nương yên tâm. Nô tài cáo lui.

Triệu Thục Nghi phẩy tay, khẽ vuốt ve chiếc vòng bằng bạch ngọc, nhếch môi lạnh lùng nhìn theo bóng Trương Cảnh Đức. Đoạn, nàng ta đứng dậy, gọi Y Hòa:

- Đi, vào trong chuẩn bị cho bổn cung, sắp đến giờ thỉnh an rồi.

Đến giờ, phi tần lần lượt tiến vào Cảnh Phượng cung. Hoàng hậu nhấp chén trà hoa mai, lẳng lặng không nói, cũng không ai dám lên tiếng. Mai Phi nhìn vị trí bên tả Hoàng hậu thiếu hai vị trí, nhìn xuống dưới một đoạn cũng thấy trống chỗ bên cạnh Lương Hiền tần, buột miệng:

- Tô Hiền dung không đến vì bệnh, còn Thục Phi nương nương và Thiên Quý tần sao cũng không có mặt vậy?

Vừa nói dứt lời, sắc mặt Hoàng hậu đã xấu đi rõ rệt. Nàng ta liếc mắt nhìn vị trí cánh tả sát với mình nhất không có ai, mở giọng:

- Thiên Quý tần là có lí do nên được miễn thỉnh an, còn Thục Phi, xem chừng là ăn mặc phong phanh quá nên bị cảm lạnh rồi.

- Trời vào đông lạnh giá, nương nương cũng nên bảo trọng Ngọc thể. - Mai Phi tiếp lời, cũng không dám hỏi lí do Thiên Quý tần vắng mặt, đành tiếp tục châm chọc - Thục Phi nương nương thân thể yếu ớt lại không giữ gìn, có lẽ đã thực sự nhiễm lạnh rồi.

- Mai Phi xem chừng rất thích nói xấu sau lưng người khác. - Lan Phi tính tình cương trực, dù không ưa Thục Phi nhưng cũng không chịu được mấy lời này - Nếu có dũng khí thì đến thẳng An Phương cung mà nói với nàng ta. 

- Thần thiếp không có ý đó. - Mai Phi bị Lan Phi nói đến xấu hổ, lí nhí - Chỉ là cũng mong các vị tỉ muội thấy đó bảo trọng thân thể một chút.

- Thì ra là bổn cung hiểu nhầm ý tốt của Mai Phi, thực xin lỗi. - Lan Phi cười nhạt, trong lời xin lỗi quả nhiên còn có chút châm biếm. Mai Phi biết mình xếp dưới, cũng không đáp lại nữa. 

Lúc bấy giờ, Hoàng hậu mới cao giọng, thanh âm đầy phiền não:

- Hai ngươi nói xong cả chưa? Nếu muốn, ra Ngự hoa viên, hoặc về cung mà đấu khẩu, bổn cung đau đầu muốn chết! Có rảnh thì xử lí việc Tô Hiền dung đi, làm đi! - Câu cuối mang sự giận dữ không che giấu.

Chúng phi chưa từng thấy Hoàng hậu nổi giận như vậy, tất cả đều im thin thít, kể cả Lan Phi và Mai Phi. Uống ngụm trà thuận khí, Triệu Thục Nghi nhìn một lượt, cuối cùng đứng dậy đi vào trong:

- Giải tán!
Bình Luận (0)
Comment