Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 46

Tối hôm đó, Kathleen loá mắt khi Scarlett đem chiếc áo lụa màu xanh nước biển mà nàng sẽ mặc đi dự lyên hoan ở Công viên Porsyth, nhưng nàng lại làm cho cô sợ hãi khi đòi mang theo đôi hài đi trong nhà màu xanh thay vì đi giầy bốt.

- Nhưng cát đá cứng lắm Scarlett ạ. Đôi hài xinh đẹp của em sẽ bị thủng đế mất.

- Đấy chính là điều em muốn. Một lần trong đời, em muốn làm hỏng hai đôi giầy trong một tuần lễ. Chị chải đầu cho em đi, Kathleen, rồi buộc tóc bằng dải ru băng nhung xanh. Em muốn để cho tóc bay bay trong lúc em khiêu vũ.

Nàng đã ngủ được hai mươi phút, và cảm thấy đủ sức khiêu vũ đến tận sáng.

Nơi khiêu vũ là một mảnh đất lót đá hoa cương chung quanh vòi nước, với tiếng nước róc rách, màu nước long lanh như muôn vàn viên ngọc đang hoà theo điệu gic vui nhộn và cuốn hút hoặc điệu nhạc bay bổng của những bản balát. Nàng nhảy một bài với Daniel, xoay tít đôi hài như những ngọn lửa xanh lục theo tiết tấu phức tạp của điệu múa.

- Cô thật là tuyệt vời, anh nói.

Anh lấy tay giữ hai bên hông nàng, nâng bổng nàng lên khỏi đầu, rồi vừa quay, vừa dậm chân, theo nhịp của điệu bodhran. Scarlett dang rộng đôi tay, ngước mặt nhìn mặt trăng, quay tít, quay tít, không ngừng trong hơi nước lấp lánh màu bạc của vòi nước.

- Đấy chính là điều em cảm thấy đêm nay, nàng nói với những người anh họ trong lúc ngọn pháo hoa đầu tiên vụt lên trời nổ tung thành muôn vàn tia sáng làm mặt trăng mờ hẳn.

Sáng hôm sau, Scarlett đi khập khiễng. Đôi chân sưng vù, nhức nhối!

- Đừng có nói bậy bạ nghe không, nàng dặn Kathleen khi cô hoảng hốt thấy vết trầy trụa ở chân nàng. Em đã vui chơi đến tuyệt đỉnh.

Áo coóc-sê vừa buộc xong, nàng lyền cho Kathleen xuống nhà. Nàng không muốn nói chuyện với ai về niềm vui sướng trong ngày Hội Thánh Patrick. Nàng chỉ muốn ngồi một mình, yên lặng nhớ lại. Có chậm ăn điểm tâm một chút cũng thây kệ; dù sao nàng cũng đã tính không đi chợ rồi. Nàng không mang tất, và ở lại nhà, chỉ xỏ chân vào đôi dêp nỉ.

Chỉ có từ lầu hai xuống bếp, sao mà lắm bậc thang thế nhỉ! Scarlett nào có bao giờ để ý đến khi nàng chạy lên, chạy xuống. Nhưng hôm nay, cứ mỗi bước chân, nàng lại đau nhói, nếu như không để ý bước nhè nhẹ. Ôi dà! Đã nhảy một đêm vui vẻ như vậy thì nghỉ một, hai ngày ở nhà cũng đáng thôi! Có thể nàng sẽ nói với Katie nhốt con bò cái lại trong chuồng. Hồi nào tới giờ, nàng vẫn sợ bò cái. Nhưng nếu như nàng biết nó bị nhốt, nàng có thể ra ngồi ngoài sán. Không khí lọt vào nhà qua cửa sổ hé mở, thật dịu và đượm hơi xuân khiến nàng cứ chết thèm được ra ngoài đi chơi.

- Ấy, nàng đã đi gần tới tầng lầu của phòng khách rồi. Mình đã đi được nửa đường. Mình muốn đi nhanh hơn. Mình đói rồi.

Khi nàng sắp sửa bước xuống cầu thang thứ hai để xuống bếp thì từ dưới đã nồng nặc xông lên mùi cá rán. Khốn khổ, nàng nghĩ, lại trở lại ăn chay. Cái mình thèm lúc nầy là một miếng thịt mỡ thật dày.

Bất ngờ bụng quặn lại và nàng cảm thấy buồn nôn. Hoảng hốt, nàng lao vội tới cửa sổ, hai tay bám lấy bức rèm, nàng nghiêng người để nôn lên đám lá dày của cây mộc lan mọc ở ngoài sân. Cơn nôn oẹ dữ dội làm nàng kiệt sức, mặt nàng đầm đìa mồ hôi và nước mắt. Rồi nàng buông rũ người xuống đất như một đống.

Nàng lấy tay chùi miệng, nhưng cái cử chỉ mệt mỏi ấy không xoá được vị đắng ở trong miệng. Giá như mình được uống nước, nàng nghĩ. Chỉ nghĩ tới đó, bụng nàng lại quặn đau và lại nôn oẹ.

Hai tay ôm bụng, Scarlett bật khóc. Hôm qua, chắc mình ăn phải món gì đã thiu. Mình sẽ chết ở đây như một con chó. Nàng thở một cách khó nhọc. Nếu như nàng có thể nới lỏng coóc-sê; nó đang thắt lấy bụng nàng quặn đau và khó thở. Những gọng cứng của nó như siết nàng trong cái lồng sắt ác độc. Chưa bao giờ nàng thấy đau đớn như vậy.

Nàng nghe rõ tiếng nói từng người trong gia đình ở bên dưới. Maureen hỏi nàng ở đâu, Kathleen đáp nàng sắp xuống. Có tiếng mở cửa, rồi nàng nghe tiếng Colum.

Anh cũng hỏi thăm nàng. Nàng nghiến chặt hai hàm răng. Phải đứng dậy mới được! Phải bước xuống mới được! Nàng không muốn cho ai thấy nàng trong tình cảnh nầy, đang khóc như một đứa trẻ, sau một đêm vui chơi thái quá. Nàng lấy gấu váy chùi nước mắt, rồi cố gượng đứng dậy.

- Kỳa rồi! Colum reo lên, khi nhìn thấy Scarlett xuất hiện trong khung cửa.

Rồi anh chạy vội đến.

- Tội nghiệp Scarlett, trông em như đang giẫm trên mảnh chai vậy. Nào để anh đỡ em ngồi lại cho đàng hoàng đã.

Nàng chưa kịp nói tiếng nào thì anh đã bế bổng nàng lên và đặt ngồi lên chiếc ghế mà Maureen đã nhanh nhẹn xách đến gần lò sưởi.

Mọi người xúm lại chăm sóc cho nàng, quên cả bữa ăn sáng, và trong phút chốc, Scarlett thấy chân mình đã được đặt lên gối, với một tách trà trên tay. Nàng nuốt nước mắt, những giọt nước mắt hạnh phúc và mệt mỏi.

Thật là dễ chịu khi được mọi người vỗ về, yêu thương.

Nàng đã cảm thấy dễ chịu nhiều. Nàng thận trọng nhấp một ngụm nước trà và thấy ngon.

Nàng uống đến tách trà thứ hai, rồi tách trà thứ ba với một lát bánh mì nướng. Nhưng nàng tránh không nhìn cá rán và khoai tây. Không ai để ý đến chuyện đó cả: mọi người đang bận rộn đưa sách vở và cặp lồng cho mấy đứa trẻ đi học.

Khi cánh cửa đã khép, Jamie hôn lên môi Maureen, trên trán Scarlett và lên má Kathleen và nói:

- Bây giờ anh phải ra cửa hàng, anh cần sắp xếp đồ trang trí lại, và đặt lên quầy một lọ thuốc nhức đầu để bán cho những anh chàng khốn khổ đang cần đến nó! Vui chơi hội hè thì hay thật đấy, nhưng những hôm sau thì đôi khi cũng khổ thật!

Scarlett cúi đầu giấu khuôn mặt đang đỏ ửng.

- Đừng có nhúc nhích đấy nhé, Scarlett, Maureen dặn. Chị với Kathleen sẽ quét dọn nhà bếp một lát, sau đó bọn chị đi chợ, còn em thì đi nghỉ một chút. Colum O Hara, em cũng vậy, cứ ngồi yên ở đó, chị không muốn em làm vướng chân. Và chị cũng muốn tranh thủ một chút. Chẳng mấy khi được gặp em. Nếu không có sinh nhật của cụ bà Katie Scarlett thì chị đã yêu cầu em đừng đi Ireland vội như vậy.

- Katie Scarlett là ai vậy! Scarlett hỏi lại.

Maureen để rơi giẻ lau nhà.

- Vậy chứ không ai nói cho em biết sao! Bà nội em, mà chính em mang tên bà, sẽ kỷ niệm sinh nhật một trăm tuổi vào tháng tới.

- Bà vẫn ăn nói lyến thoắng như hồi còn con gái vậy, Colum cười rúc rích. Đó là điều mà cả dòng họ O Hara đều tự hào.

- Chị sẽ về đó cho kịp lễ sinh nhật, Kathleen nói. Cô ta rạng rỡ niềm hạnh phúc.

- Ôi em cũng muốn đi đến đó quá, Scarlett thốt lên. Cha em kể rất nhiều về bà nội.

- Em đi được quá, Scarlett yêu dấu ạ, Colum nói. Em hãy nghĩ đến niềm vui khi bà được gặp em!

Maureen và Kathleen đến cạnh Scarlett để khuyên lơn, nài nỉ, dỗ dành và Scarlett hoang mang không biết tính sao. Tại sao lại không nhỉ! Nàng bắt đầu tự nhủ.

Khi nào Rhett đến tìm nàng thì nàng buộc phải trở về Charleston. Tại sao không lùi thời hạn ấy lại một chút!

Nàng thù ghét Charleston. Những chiếc áo màu kém tươi những cuộc thăm viếng và hội họp bất tận, những bức tường lễ giáo đã loại nàng ra ngoài, còn những bức tường của những ngôi nhà đổ nát và những khu vườn hoang phế lại cứ giam hãm nàng. Nàng ghét cách nói năng của người Charleston - những nguyên âm phát ra nhạt nhẽo và kéo dài, những câu chuyện muôn thuở về họ hàng và tổ tiên, những tiếng Pháp, tiếng Latinh và Chúa biết còn những thứ quái quỉ gì nữa, cái kiểu vênh váo làm như biết hết mọi nơi mà nàng chưa hề đặt chân đến bao giờ, những người mà nàng chưa từng được nghe nói đến, và những cuốn sách mà nàng chưa bao giờ được đọc. Nàng căm ghét cái xã hội ấy - những cuốn sổ khiêu vũ rồi cái kiểu xếp hàng đón khách, những quy tắc xã giao mà nàng phải theo nhưng nàng chẳng biết gì cả, thói vô luân mà họ chấp nhận, thói đạo đức giả của họ khi lên án nàng về tội lỗi mà nàng chẳng hề phạm bao giờ.

Ta không thích mặc chiếc áo tẻ nhạt và cứ phải luôn miệng thưa thốt "vâng, thưa bà" với những con mụ dơ dáy có ông ngoại gì đó là anh hùng của Charleston hay là cái gì chỉ có Chúa mới biết nổi! Ta không muốn chủ nhật nào cũng phải nghe mấy bà dì cãi nhau ầm ĩ. Ta cũng chẳng muốn bắt mình phải nói vũ hội nữ Thánh Cécile là phút giây đẹp nhất trong đời mình. Ta thích lễ Thánh Patrick hơn.

Scarlett bật cười.

- Tôi sẽ đi! - nàng tuyên bố.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy như đã hoàn toàn bình phục. Nàng đứng dậy ôm chặt Kathleen vào lòng mà quên hẳn nàng đang còn đau chân.

Charleston có thể chờ đợi nàng trở về. Cả Rhett nữa.

Nàng đã chờ chàng mãi rồi. Sao nàng lại không đi thăm những người còn lại trong họ O Hara! Đường biển chỉ mất có hai tuần một ngày để đi đến xứ Tara kia.

Nàng có thể sống một thời gian cuộc sống tươi đẹp của một cô gái Ireland trước khi trở lại với gông cùm của Charleston.

Đôi chân trầy trụa của nàng bắt đầu dập theo điệu gic hoang dại.

***

Hai hôm sau, nàng lại có thể khiêu vũ hàng giờ lyền trong dịp mừng Stephen vừa đi Boston về. Và chẳng mấy chốc, nàng đã đi xe mui trần với Colum và Kathleen xuống bến cảng ở Savannah.

Việc chuẩn bị lên đường chẳng hề gặp khó khăn.

Người Mỹ không cần có giấy thông hành để đến những hòn đảo của nước Anh. Họ cũng không cần mang theo tín dụng thư, nhưng Colum đã thuyết phục Scarlett lấy một tín dụng thư ở ngân hàng gửi tiền. "Đề phòng khi cần", anh nói vậy. Anh không nói rõ khi cần là khi nào.

Mà Scarlett cũng bất cần. Chuyến phiêu lưu đã làm nàng say mê.

- Anh có chắc là mình không nhỡ tàu không, Colum! - Kathleen lo ngại. Anh đến tìm chúng em muộn quá! Jamie và những người khác đã đi bộ một giờ rồi.

- Chắc mà, hoàn toàn chắc mà; - Colum trấn an cô em. Anh nháy mắt với Scarlett - Và nếu có chậm một chút, thì đó không phải là lỗi của anh! Ông Tom McMahon cao quý của chúng ta nài anh uống với ông ấy một, hai ly rượu, khẳng định lời hứa thuyết phục Đức giám mục, và dĩ nhiên là anh không thể làm phật lòng con người dũng cảm ấy được.

- Nếu mình nhỡ tàu! Kathleen rên rỉ.

- Thôi, em đừng tự làm khổ mình nữa! Kathleen yêu dấu ạ. Thuyền trưởng của tàu là Seamus O Brien, một người bạn lâu đời của chúng ta; anh ấy sẽ không bao giờ căng buồm nếu chưa có chúng ta. Nhưng anh ấy sẽ không làm bạn em nếu em gọi con tàu của anh ấy là Brian Boru. Đó là một con tàu thực sự, một con tàu đẹp nữa là khác, lát nữa em sẽ thấy ngay thôi.

Đúng lúc đó, chiếc xe của họ rẽ vào một mái nhà vòm và đột nhiên sau những cú sóc mạnh, đâm chúi xuống một đường dốc tối và trơn trượt. Kathleen thét lên, Colum mỉm cười. Cơn kích động khiến Scarlett nín thở.

Họ xuống tới bờ sông. Cảnh náo nhiệt, xô, lấn và hỗn loạn còn kích động hơn cả đoạn đường bão táp vừa qua. Những con tàu đủ cỡ, đủ kiểu, đang thả neo nơi chân đê chắn sóng bằng gỗ, còn nhiều hơn ở Charleston nữa.

Những chiếc xe ngựa bánh sắt, hay bánh gỗ chất đầy hàng, đang khua vang trên mặt đường của bến cảng mênh mông, trong cảnh huyên náo bất tận. Tiếng người la, hét om sòm. Những cái thùng lăn trên các thanh trượt bằng gỗ xuống boong tàu trong tiếng ầm ì đinh tai.

Một chiếc tàu hơi nước kéo còi nghe chát tai, và một chiếc khác lại kéo chuông inh ỏi. Một đoàn phu khuân vác đi chân đất, hát vang với những kiện bông nặng trĩu trên vai. Cờ hiệu sặc sỡ, cờ hiệu ngạo nghễ đều phần phật trước gió. Những con hải âu lượn quanh kêu chí chóe.

Người đánh xe đứng lên và ra roi vun vút. Chiếc xe vọt lên phía trước, xô vẹt đám đông hiếu kỳ. Gió lộng, khiến Scarlett cười vang thích thú. Xe của họ đi qua khối dày đặc các thùng tô nô, ồn ào vượt qua một chiếc xe ngựa đang ì ạch và dừng lại chỗ rẽ cuối cùng.

- Tôi hy vọng là các anh sẽ không lấy thêm tiền vì đã làm cho tóc tôi thêm mấy sợi bạc trên đầu! - Colum nói với người đánh xe.

Anh nhảy xuống xe và đưa tay giúp Kathleen bước xuống.

- Anh không quên cái hòm của em chứ, Colum!

- Mọi hành lý lủng củng đều được sắp xếp xong từ lâu rồi, em thân yêu ạ. Bây giờ em đi hôn từ giã bà con đi - Anh chỉ Maureen - Em đừng bỏ qua mái tóc đỏ hoe đang rực cháy như đèn pha kia kỳa!

Kathleen đi rồi, anh nói nhỏ với Scarlett:

- Em còn nhớ lời anh dặn về việc xưng tên họ chứ, Scarlett thân yêu.

- Em sẽ không quên đâu! Nàng mỉm cười, vui thích với cái âm mưu vô tội vạ nầy.

"Em sẽ là Scarlett O Hara chứ không là bất cứ ai khác, lúc trên tàu cũng như ở Ireland, anh nói với nàng và nháy nháy mắt. Chuyện nầy không lyên quan gì tới em và người thân của em, nhưng Butler là một cái tên cực kỳ nổi tiếng ở Ireland. Nổi tiếng và đáng ghét".

Scarlett không thấy có gì bất tiện cả. Nàng sẽ tận dụng cái tên O Hara càng lâu, càng tốt.

Như Colum đã nói trước, chiếc Brian Boru là một con tàu lộng lẫy. Vỏ tàu sơn trắng lấp lánh, bên trên có những hình cuộn mạ vàng. Phần mui xanh lục che bánh gồng nước được thếp vàng và tên con tàu cũng được kẻ chữ vàng đóng khung trong các mũi tên mạ vàng. Cờ nước Anh phất phới trên đỉnh cột buồm. Nhưng một lá cờ lớn màu xanh, có thêu một cây đàn hạc mạ vàng đang phần phật trên cột buồm trước mũi. Đây là một con tàu loại sang, phù hợp với thị hiếu sang trọng của người Mỹ muốn trở về Ireland để thăm lại quê hương - thăm làng mạc nơi tổ tiên họ, những người di cư sang Mỹ, đã sinh ra - hoặc để khoe khoang những bộ cánh đẹp nhất, và đi thăm những xóm làng nơi chính họ đã chào đời. Các phòng khách và phòng nghi lễ thì quá rộng và trang trí quá lộng lẫy. Thuỷ thủ đoàn đã được huấn luyện để chiều theo mọi yêu cầu của hành khách.

Còn hầm tàu rộng một cách kỳ lạ, so với những con tàu khách khác, bởi vì người Mỹ đi thì mang theo rất nhiều quà tặng cho bà con ở quê nhà, và về thì mang rất nhiều vật lưu niệm. Những người phu khuân vác thận trọng mang rương, thùng chẳng khác gì họ vác những thùng đồ pha lê. Mà thường là như thế thật. Chẳng hiếm gì những bà vợ giàu có gốc Ireland, đã thành người Mỹ từ ba đời nay, thắp sáng các phòng trong ngôi nhà mới xây của họ bằng những ngọn đèn chùm pha lê của Wateford.

Một cầu tàu nhỏ, bên ngoài có bờ thành vững chắc, che phủ bánh gồng nước, Scarlett đứng ở chỗ nầy cùng với Colum và một số hành khách để vẫy chào họ hàng lần cuối. Họ chỉ đủ thời gian để chia tay vội vàng trên bến cảng vì chiếc Brian Boru phải rút theo thuỷ triều xuống. Nàng gửi những cái hôn nồng nhiệt đến mọi người trong gia đình O Hara. Sáng hôm ấy đám trẻ nghỉ học và Jamie đã đóng cửa tiệm một giờ đồng hồ để cùng với Daniel đi tiễn họ.

Stephen đứng lùi lại phía sau mọi người một chút, im lặng. Chỉ một lần, anh đưa tay vẫy chào Colum.

Đó là dấu hiệu cho biết người ta đã mở những cái hòm của Scarlett ra trên quãng đường từ nhà ra cảng.

Giữa lớp giấy lụa, váy phồng, áo đầm là những cây súng tra dầu mỡ cẩn thận đã được bọc kỹ, cùng mấy thùng đạn mà Stephen đã mua ở Boston.

Cũng như cha, mẹ, ông bà của họ và nhiều thế hệ trước đây, Stephen, Jamie, Matt, Colum và bác James giờ đang ra sức chống lại việc nước Anh đô hộ Ireland. Đã từ hơn hai trăm năm nay, những người trong dòng họ O Hara đã lyều thân chiến đấu và nhiều khi đã giết được kẻ thù trong những cuộc chạm súng không có ngày mai.

Chỉ mới chừng mười năm trở lại đây, mới có một tổ chức thực sự hình thành và phát triển. Là những người có kỷ luật và đáng gờm, được tài trợ từ Mỹ, những người Fenians đã sớm nổi tiếng khắp Ireland. Là anh hùng trong mắt người nông dân, những con thú dữ dội với những chủ đất người Anh, đối với quân đội Anh họ chỉ là những nhà cách mạng đáng bị treo cổ.

Colum O Hara là người đi vận động gây quỹ cừ nhất và là một trong những thủ lĩnh trong phong trào bí mật của những người Fenians.
Bình Luận (0)
Comment