- Ồ thưa vâng, tôi rất cần việc làm, thưa bà Butler, Joe Colleton nói.
Ông thầu khoán là một người bé nhỏ, mảnh khảnh khoảng ngoài bốn mươi. Ông có vẻ già trước tuổi vì mái tóc bạc và gương mặt dãi dầu mưa nắng. Ông ta cau mày và những nếp nhăn trên trán làm cặp mắt nâu tối lại:
- Tôi cần việc làm, nhưng chưa đến mức phải làm cho bà?
Scarlett suýt quay lưng bỏ đi, không có gì buộc nàng phải chịu đựng lời mắng chửi của một kẻ da trắng hãnh tiến. Nhưng nàng cần Colleton, nhà thầu khoán điền thổ lương thiện duy nhất ở Atlanta (nàng biết ông vào thời kỳ nàng bán gỗ cho những đồng nghiệp của ông trong những năm khôi phục và phát triển kinh tế sau chiến tranh). Nàng muốn dậm chân. Lỗi của Melly đấy thôi. Nếu như không đặt điều kiện ngu ngốc là Ashley sẽ không biết nàng đã giúp anh, thì nàng đã có thể sử dụng bất cứ nhà thầu khoán nào, bởi nàng sẽ canh chừng hắn ta như một con chim ưng, đích thân kiểm soát mỗi công đoạn và nàng rất thích làm việc này.
Nhưng nàng lại không được phép làm gì cả. Và trong điều kiện ấy, nàng chỉ có thể trông cậy vào Colleton.
Colleton phải nhận công việc đó, nàng phải làm mọi cách để ông ta nhận. Nàng đặt bàn tay nhỏ nhắn lên cánh tay ông, bàn tay mịn màng trong chiếc găng tay bé nhỏ.
- Ông Colleton, ông sẽ làm tôi thất vọng nếu ông từ chối. Tôi cần một người rất đặc biệt để giúp tôi.
Nàng nhìn ông với cặp mắt mơn trớn và bối rối. Tiếc rằng ông không cao lớn hơn một chút. Rất khó đóng vai một người phụ nữ mảnh mai yếu đuối trước một người đàn ông vóc dáng tương tự như nàng. Tuy nhiên, những chú gà trống vẫn luôn chứng tỏ tinh thần hiệp sĩ với phái yếu.
- Tôi không biết sẽ phải làm gì nếu ông từ chối, nàng nói thêm.
- Thưa bà Butler, Colleton đáp, tay co lại. Có lần bà đã bán gỗ non cho tôi mà bà nói là gỗ già. Tôi không bao giờ muốn làm ăn với một người đã lừa dối tôi.
- Nhưng chắc chắn đó là một sự lầm lẫn? Thời đó tôi chưa thạo mà. Tôi vừa mới vào nghề. Ông có nhớ không, thời kỳ ấy khó khăn làm sao? Bọn Yankee vẫn không ngừng hành hạ chúng ta. Tôi đã sống qua những ngày run rẩy vì khiếp sợ.
Nước mắt lưng tròng, đôi môi tô một lớp son nhạt của nàng run run. Nàng có vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
- Chồng tôi, ông Kennedy, bị bọn Yankee giết chết khi chúng phát hiện một cuộc họp của đảng Klan.
Cái nhìn thẳng của Colleton làm nàng lúng túng.
Cặp mắt người đàn ông ngang tầm mắt nàng, giống như mắt tượng đá. Scarlett rút bàn tay nàng khỏi tay áo ông. Nàng làm gì bây giờ đây? Nàng không thể thua cuộc, không thể như thế được. Ông ta phải nhận công việc này.
- Tôi đã hứa với người bạn thân nhất của tôi lúc cô ấy hấp hối, ông Colleton ạ, - nàng vừa nói vừa nức nở thật sự - Bà Wikes đã yêu cầu tôi giúp anh ấy, và giờ đây, tôi cầu xin ông hãy giúp tôi!
Những điều này kể lể khá lộn xộn - nào là cách Mélanie bảo vệ Ashley, sự bất lực hoàn toàn của Ashley trong công việc kinh doanh, sự liều mình của anh khi lao xuống huyệt chôn vợ mình, những đống gỗ không bán được, sự cần thiết phải giữ bí mật…
Colleton giơ tay ngắt lời nàng:
- Thôi được, bà Butler. Nếu vì bà Wilkes, tôi sẽ nhận!
Ông vừa nói vừa cầm tay nàng. Chúng ta hãy niêm phong bản giao ước. Bà sẽ có những ngôi nhà xây đẹp nhất, với vật hệu tốt nhất.
- Cảm ơn, Scarlett nói và đặt tay nàng trong tay người đàn ông.
Nàng có cảm giác đang sống trong niềm chiến thắng lớn nhất của đời nàng.
Chỉ vài giờ sau, nàng mới nhớ ra nàng không có ý định dùng những vật liệu tốt nhất, mà chỉ dùng gỗ tốt nhất thôi. Những ngôi nhà tồi tàn bẩn thỉu ấy sẽ lấy mất cả một gia tài của nàng. Và nàng sẽ phải trả bằng chính số tiền mà nàng đã phải chật vật lắm mới có được?
Và hơn nữa, cũng sẽ chẳng có ai thèm giúp Ashley như vậy đâu? Mọi người sẽ tiếp tục đóng sập cửa khi thấy mặt anh ấy.
Không phải tất cả mọi người đâu. Mình có một nhóm bạn riêng, nàng thầm nghĩ, họ còn lạ lùng gấp mấy bọn giả đạo đức của giới trưởng giả xứ Atlanta này.
Scarlett trải bản hoạ đồ thiết kế do Joe Colleton vẽ trên một túi bằng giấy để nàng nghiên cứu và chấp thuận. Chi phí xây dựng là điều khiến nàng quan tâm hơn hết. Nàng biết làm gì cái việc các ngôi nhà thoáng mát hay chỗ đặt cầu thang.
Nàng cầm tập danh mục bìa bằng nhung trong ngăn kéo và lên một danh sách. Nàng sẽ tổ chức một buổi tiếp tân. Một buổi tiếp tân lớn, có nhạc, có rượu sâm banh chảy như suối với những món ăn ngon nhất, đắt tiền nhất, được phục vụ thừa thãi. Giờ đây, nàng đã mãn đại tang, đã đến lúc làm cho bạn bè biết là họ có thể mời nàng đến dự các buổi chiêu đãi và cách hay nhất là chính nàng mời họ đến dự buổi dạ hội của nàng trước.
Nàng lướt nhanh qua tên họ những gia đình lâu đời ở Atlanta. Những người này đều nghĩ rằng mình chịu tang Melly, không cần mời họ. Và cũng không cần phải để tang. Cô ấy đâu phải em ruột mình, chỉ là em chồng thôi và mình cũng thấy điều đó thật ra cũng chẳng đáng gì vì Charles Hamilton là chồng trước của mình và sau đó mình đã có thêm hai đời chồng nữa.
Scarlett khom người xuống. Charles Hamilton chẳng ăn nhập gì ở đây, cũng không phải chuyện có để tang hay không. Nàng chịu tang Mélanie một cách thực nhất: một gánh nặng thường xuyên trĩu nặng lên nàng.
Nàng nhớ biết bao người bạn gái dịu hiền và đáng yêu, người bạn đối với nàng còn quan trọng hơn là nàng tưởng rất nhiều. Thiếu Mélanie, thế giới sẽ lạnh lẽo, tối tăm hơn và hoang vắng quá. Scarlett từ quê lên chỉ mới có ba ngày mà đêm đến nàng cũng cảm thấy nỗi cô đơn thấm sâu tận đáy lòng mình.
Với Mélanie, nàng mới nói được là Rhett đã bỏ nàng! Mélanie là người duy nhất mà nàng có thể thổ lộ một chuyện đáng xấu hổ đến thế. Và Melly sẽ nói với nàng điều nàng mong mỏi được nghe: "Chắc chắn anh ấy sẽ trở lại, bạn yêu dấu, anh ấy yêu chị lắm?" Trước lúc mất, đúng là Mélanie đã nói: "Đại uý Butler… hãy đối xử tốt với anh ấy? Anh ấy… yêu chị lắm?".
Chỉ nhớ lại những lời của Mélanie, Scarlett đủ cảm thấy thanh thản hơn, nếu Melly nói Rhett yêu nàng, đó là sự thật rồi, không phải là ước mơ đâu. Scarlett cố gạt nỗi buồn và đứng dậy. Cô đơn đâu phải là định mệnh và nếu cái xứ Atlanta già cỗi không muốn nói về nàng nữa thì mặc kệ? Nàng có nhiều bạn bè. Bằng chứng là: danh sách khách mời dài đến hai trang và nàng cũng mới viết đến vần G của quyển danh mục.
Scarlett đã dự định mời lũ người trục lợi ồn ào nhất, giàu có nhất đã đến Géorgie dưới thời chính phủ Phục hưng. Nhiều người có gốc gác đã bỏ đi khi chính phủ bị lật đổ năm 1871, nhưng cũng còn nhiều người ở lại để thừa hưởng nhà cửa, tài sản mà họ ky cóp được nhờ hút hết xương tuỷ của cái Liên bang đã chết. Họ không hề có ý muốn trở về quê. Tốt nhất, họ quên nguồn gốc của họ.
Rhett luôn khinh bỉ họ. Anh cho họ là bọn bất lương và bỏ nhà đi khi Scarlett ăn mừng linh đình. Nàng cho anh là khờ khạo và nói:
- Người giàu thường ngây ngô hơn người nghèo. Quần áo, xe cộ, trang sức của họ đều đẹp hơn và họ dùng món ăn thức uống ngon nhất khi họ mời anh.
Nhưng những thứ mà những người bạn ấy dọn lên ở nhà họ không thể sánh được các cuộc lễ hội sang trọng và Scarlett đã tổ chức. Lần này, nàng quyết định sẽ tổ chức một cuộc tiếp tân linh đình nhất. Nàng viết một danh sách mà nàng ghi là: "Đừng quên" ở đó nàng ghi phải mua những con thiên nga bằng thuỷ tinh để bày món ăn nguội và mười thùng rượu sâm banh. Một cái áo dài mới nữa chứ. Nàng phải đến bà thợ may khi nàng đưa in các thiệp mời.
Scarlett nghiêng đầu ngắm cái diềm tổ ong màu trắng hồ bột trên mũ kiểu Mary Stuart. Điểm trên trán thật rất hợp. Nàng kẻ đậm đường cong của đôi mày đen và tô xanh óng ánh hai mắt. Hai bên viền mũ những lọn tóc đen dầy của nàng mềm như lụa. Nào ai nghĩ chiếc áo tang lại tôn vẻ đẹp của nàng đến thế.
Nàng quay qua, quay lại, ngoái nhìn hình mình trong gương. Viền thêu tua và ngọc trai lấp lánh trên chiếc áo dài đen. Áo tang "thông thường" không khủng khiếp bằng áo "đại tang". Áo có vẻ lả lơi vừa đủ, phần hở cổ của chiếc áo dài đen lộ một làn da mịn màu hoa mộc lan.
Nàng sửa lại đầu tóc và xức nước hoa lên vai, lên cổ. Nàng phải vội khách mời sắp đến rồi. Nàng nghe các nhạc sĩ hoà âm ở dưới nhà. Mắt nàng dừng lại thoả mãn trên những chồng giấy bìa trắng để lộn xộn giữa những đồ dùng của phòng tắm và những chiếc gương tay bằng bạc. Các thiếp mời sẽ dồn dập đến với nàng khi các bạn biết là nàng đã trở lại với giới thượng lưu. Sẽ làm gì hết tuần này đến tuần khác? Còn nhiều cuộc vui khác nữa, rồi nàng lại tổ chức tiếp tân hoặc có thể một vũ hội vào đêm Giáng sinh. Phải rồi, mọi việc rồi sẽ tốt đẹp. Nàng xúc động mạnh như cô gái lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng. Chẳng có gì ngạc nhiên hết! Bảy tháng đã trôi qua, kể từ lần dạ hội trước. Ngoại trừ dịp Tony Fontaine trở về. Nàng mỉm cười nhớ lại kỷ niệm ấy. Bạn Tony đáng mến, với đôi bốt cao ống và cái yên ngựa nạm bạc. Nàng rất muốn anh có mặt tối nay. Cử toạ sẽ không tin vào mắt mình khi thấy anh quay tít khẩu súng lục.
Nàng phải xuống. Nhạc đã cử lên. Chắc đã trễ rồi.
Scarlett xuống cầu thang, tấm thảm đỏ làm giảm nhẹ bước chân vội vàng của nàng. Hoa kết trong bình cao toả hương thơm ở mọi phòng. Đôi mắt lấp lánh niềm vui, nàng từ phòng này sang phòng khác để kiểm tra.
Tất cả đã hoàn hảo. Lạy Chúa, Pansy từ Tara đã về; không ai hơn cô ấy trong việc thúc người hầu làm việc.
Cô ấy xoay xở rất tài mỗi lúc người quản gia mới muốn thay Pork. Scarlett cầm lấy ly sâm banh trên mâm mà người hầu bàn dâng cho nàng. Ít ra, thì anh ta cũng phục vụ tốt đấy. Anh ta hơi kiểu cách một chút và Scarlett thích kiểu cách như thế!
Có người gọi chuông ngoài cổng. Scarlett làm người quản gia ngạc nhiên bằng một cụ cười vui rồi nàng đi ra cửa đón các bạn.
Họ đến đông như làn sóng triều liên tục suốt một tiếng đồng hồ và ngôi nhà vang tiếng cười nói, nồng nặc mùi phấn và nước hoa, óng ánh màu sắc của lụa là, sa-tanh hồng ngọc và sa-phia.
Scarlett vui thích, đi từ người này đến người khác.
Nàng cười, tán tỉnh, tinh nghịch với cánh đàn ông, lịch sự nhận lời khen tặng hơi quá đáng của các bà. Mọi người vui mừng được gặp lại nàng. Nàng đã vắng mặt quá lâu không buổi tiếp tân nào lại thành công như của nàng. Ngôi nhà của nàng tráng lệ quá, bộ áo dài của nàng rất đẹp, mái tóc nàng mượt mà, thân hình nàng thon thả, nước da ngà ngọc của nàng thật là tuyệt mỹ.
- Mình vui quá. Thật là một lễ hội tuyệt vời.
Nàng liếc nhìn các đĩa thức ăn và mấy chiếc mâm bạc sắp theo chiều dài của chiếc bàn sơn véc-ni để kiểm tra việc phục vụ có chu đáo không. Đối với nàng, thức ân đầy ắp cũng là quan trọng vì nàng không bao giờ quên cái ngày kết thúc chiến tranh, thời kỳ mà nàng đã kề cận với cái đói. Cô bạn Mamie Bart bắt gặp ánh mắt nàng và mỉm cười với nàng. Một giọt nước sốt bơ trên lát bánh mì đang ăn dở ứa ra bên mép chảy xuống chuỗi kim cương trang điểm chiếc cổ đẫy đà của cô. Scarlett quay mặt đi. Mamie sẽ ganh đua với bầy voi. Lạy Chúa, mình có thể ăn mọi thứ mình thích mà không khi nào rây lấy một chút đâu.
Nàng mỉm một nụ cười mơn trớn về phía Harry Connington, chồng của cô bạn Sylvia.
- Chắc anh đã tìm được rượu ngon, Harry, anh như trẻ ra mười tuổi so với lần trước tôi gặp anh.
Tinh nghịch, nàng nhìn Harry thót bụng lại. Mặt anh đỏ lên rồi chuyển dần sang màu hoa cà trước khi anh dãn bụng ra, Scarlett phì cười rồi bỏ đi.
Một tiếng cười làm nàng chú ý và nàng bước đến gần rnột nhóm ba người đàn ông. Nàng rất thèm nghe một điều gì thật ngộ nghĩnh, kể cả một trong những chuyện đùa bỡn mà các bà phải làm bộ như không hiêu.
Lúc đó, tớ mới thầm nghĩ "Bill ơi, một thằng hoảng sợ thì thằng khác sẽ lợi dụng, và tớ không biết đứa nào trong hai đứa sẽ là thằng già Bill".
Scarlett rời xa. Tối nay, nàng muốn vui, nói chuyện "Cơn hoảng loạn" thì nàng không vui. Tuy nhiên, nàng cũng hiểu được điều đó. Nàng biết dù có ngủ mê, nàng cũng còn tinh anh hơn Bill Weller vào thời kỳ sung sức nhất của anh ta. Nếu anh ta làm giàu trong thời kỳ hoảng loạn, nàng cũng muốn biết anh làm bằng cách nào. Nàng lại đến gần.
- Cái bọn miền Nam ngu ngốc, chúng cứ luôn hoạnh họe với tôi từ khi tôi đến ở đây, Bill thú nhận. Người ta chẳng thể làm được gì với cái bọn không còn biết ham muốn tiền bạc, vốn rất tự nhiên đối với con người. Lúc đó mọi trái phiếu đáng giá gấp ba, còn tất cả chứng nhận về mỏ vàng mà tôi trưng ra, chỉ đẻ ra một con chuột nhắt. Bọn đó đãi vàng con thê thảm hơn lũ mọi đen mà chúng lại để dành từng đồng xu lương, phòng cho một ngày mưa dầm sắp tới. Nói chung, có hàng đống bọn chúng, đã ôm khư khư một tủ đầy trái phiếu. Trái phiếu của chính phủ Liên bang đấy!
Tiếng cười của Bill kéo theo những tiếng cười khác.
Scarlett nổi giận. "Bọn miền Nam ngu ngốc", mày dám nói thế à? Người cha yêu quý của nàng cũng là người đầu tiên thu góp một tủ đầy trái phiếu của chính phủ Liên bang, cũng giống như bao người tốt bụng khác ở Clayton. Nàng cố bước ra xa, nhưng rồi một đám hiếu kỳ vây kín phía sau nàng, họ cũng bị cuốn vào tiếng cười của Bill Weller.
- Phải mất một lúc, tớ mới hiểu - Weller nói tiếp - té ra là họ không tin vào giấy má? Và họ cũng đếch tin những mánh mung của tớ: nào là thần dược, nào là cột thu lôi, và tất cả các mánh mung hái ra tiền khác. Thú thực, tớ rất phật ý, hắn ra dáng rầu rĩ rồi toét miệng cười, lỗ cả ba chiếc răng hàm bọc vàng - khỏi nói các cậu cũng đã biết, tớ và Lula lúc đó cũng chẳng cần gì, ngay cả khi tớ đếch kiếm được xu nào. Trong những ngày chè chén huy hoàng hồi còn chế độ Cộng hoà ở Georgie, tớ đã hốt được nhiều tiền nhờ mấy cái hoạt động đường sắt mà tụi bạn bè kiếm dùm, đủ cho bọn tớ sống như ông hoàng ngay cả khi tớ có ngu dại lao vào xây mấy cái đường sắt đi nữa. Nhưng tớ khoái vụ đó, với lại Lula cằn nhằn riết về việc tớ rảnh việc ngồi không ở nhà. Vinh danh Chúa trên trời, đúng lúc đó lại xảy ra vụ "Hoảng loạn", và bọn nổi loạn ào ào đi rút tiền tiết kiệm ở nhà băng để đem về nhét vào nệm giường. Mỗi ngôi nhà, mỗi túp lều đều trở thành một mỏ vàng mà tớ quyết không buông tha.
- Thôi, đừng nói vòng vo nữa, Bill. Cậu đã kiếm được gì nào? Đợi cậu vặn vẹo cái lưng mà kể cho xong chắc tớ đến khô cả cổ mất - Amos la toáng lên rồi nhổ một bãi nước bọt không vào ống nhổ.
Scarlett cũng cảm thấy nôn nóng. Nàng nôn nóng muốn bỏ đi.
- Yên đã nào, Amos, tớ kể tới ngay đây mà! Bằng cách nào tớ gom được những tấm nệm đó hả! Tớ đếch phải loại người có thể đi thuyết giáo cho bà con xây Nhà thờ mới. Tớ chỉ khoái ngồi sau bàn giấy và sai bọn tay chân đi gạ gẫm. Tớ đã làm như vậy đấy, và chính lúc đang ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da và nhìn ra cửa sổ, tớ đã nhìn thấy một đám ma. Cứ y như thể sét đánh qua đầu vậy. Không nhà nào ở Géorgie mà không có người thân bị chết.
Scarlett ghê tởm nhìn Bill Weller trong khi hắn say sưa mô tả những thủ đoạn làm giàu của mình.
Những bà mẹ già vợ goá là những người dễ ăn nhất, mà họ chiếm phần đông ở đây. Thậm chí họ cũng chẳng buồn chau mày khi bọn lính của tớ bảo rằng mấy ông cựu chiến binh của chính phủ Liên bang đang cho xây các tượng đài trên khắp các chiến trường. Thế là chưa kịp nói hết câu "Abe Lincoln" họ đã dốc hết các nệm giường để trả tiền cho việc chồng con họ được ghi tên lên bảng đá.
Điều này còn tệ hơn cả những gì Scarlett đã hình dung.
- Cáo thật, anh đúng là thiên tài. - Amos thốt lên.
Lũ đàn ông cười còn to hơn lúc nãy, Scarlett tưởng như mình sắp nôn mửa. Các đường xe lửa và các mỏ vàng ma thì cũng còn chưa liên quan gì đến nàng, nhưng các bà mẹ và các người vợ mà Bill Weller lừa đảo thì lại chính là máu mủ của nàng. Có khi hiện giờ người của hắn đang đến chỗ Béatrice Tarleton hoặc Cathleen Calvert, hoặc Dimity Munroe hoặc bất kỳ người phụ nữ nào khác ở Clayton đã từng mất con, mất anh hoặc mất chồng. Giọng nàng bỗng cắt ngang các chuỗi cười như một nhát dao.
- Đó là một câu chuyện thối tha và đê tiện nhất mà tôi chưa từng nghe trong đời! Bill Weller, anh làm tôi ghê tởm. Tôi ghê tởm tất cả. Các anh biết gì về người dân miền Nam? Anh hiểu gì về những người lương thiện và họ ở đâu? Cả đời, anh chưa một lần có một ý nghĩ lương thiện hoặc một hành động lương thiện nào.
Nàng gạt những bàn tay, cánh tay và đám đàn bà, đàn ông sửng sốt đang giơ lên và vây quanh Weller để tháo chạy, vừa chạy vừa lấy tay phủi váy như để tẩy sạch các dấu vết họ chạm vào.
Chiếc bàn tiệc trong phòng ăn bỗng xuất hiện trước mặt nàng với những chiếc đĩa bạc sáng loá đầy ắp thức ăn. Scarlett cảm thấy lợm giọng trước cái mùi nồng nặc và béo ngậy của nước sốt hoà lẫn các mùi của những ống nhổ đầy. Nàng nhớ lại bàn ăn của gia đình Fontaine được chiếu sáng bằng một ngọn đèn độc nhất và những món ăn giản dị gồm thịt nguội, bánh mì tự nướng và rau trong vườn nhà. Đó mới thực sự là chỗ của nàng giữa những người thân chứ không phải giữa bọn đàn ông và đàn bà thô lỗ, huyênh hoang và hãnh tiến này.
Scarlett quay lại nhìn thẳng vào Weller và đám người của hắn.
- Đồ bất lương, nàng hét lớn - cả lũ các người là thế đó đồ bất lương, cút ngay khỏi nhà tôi! Xéo hết khỏi đây! Các người làm tôi tởm lợm!
Mamie Bart đã sai lầm khi thử dỗ dành nàng.
- Này, bạn thân yêu của tôi… cô ta vừa nói vừa đưa bàn tay đeo đầy nữ trang.
Scarlett lùi lại, không cho Mamie chạm vào người.
- Cả cô nữa, đồ lợn béo!
- Ồ không! - Mamie Bart lắp bắp - dù chết chứ tôi không cho ai nói với tôi như thế đâu nhé! Tôi chẳng thèm ở lại đây dù cô có quỳ xuống mà van xin tôi đi nữa, Scarlett Butler.
Lời qua tiếng lại mỗi lúc một ầm ĩ và kích động và chưa đầy mười phút sau, các căn phòng đã đầy những mảnh vỡ vụn.
Không thèm chớp mắt, Scarlett bước xăm xàm qua những món ăn và những chai sâm banh đổ nhào, đĩa ăn và ly tách bể nát. Nàng cần phải ngẩng cao đầu như mẹ nàng đã dạy. Scarlett như đang trở về Tara với cuốn sách dày cộm của Weller Scott, Waverley, đội trên đầu, và nàng bước lên cầu thang lưng thẳng như thân cây, cằm thẳng góc với hai vai.
Theo kiểu một mệnh phụ, như mẹ nàng đã dạy. Đầu óc nàng quay cuồng và đôi chân run rẩy, nhưng nàng vẫn bước, không dừng lại. Một mệnh phụ không bao giờ được tỏ ra mệt mỏi hoặc phật ý.
- Bà ấy phải làm cái gì chứ, không lẽ tay cứ đờ ra như thế kia, một nhạc công thổi kèn coóc-nê nói.
Tám nhạc công này ẩn phía sau các lùm cây cọ đã chơi các bản Valse trong nhiều buổi tiếp tân khác của Scarlett.
- Muộn quá rồi, một nhạc sĩ vĩ cầm nói, sau khi khạc nhổ vào một chậu cây cọ. Đúng là xúi quẩy!
Ở tầng trên, Scarlett ném người, nằm úp mặt lên tấm trải giường bằng lụa và khóc nức nở như thể trái tim nàng đang tan vỡ. Nàng cứ nghĩ sẽ có một buổi tối vui kia đấy.
***
Đêm đã khuya, khi ngôi nhà chìm trong yên lặng và bóng tối, Scarlett xuống nhà để uống một ly rượu mong được ngủ thiếp đi. Tất cả dấu vết của cuộc vui đã được dọn dẹp, ngoại trừ những chùm hoa tươi và những cây nến cháy dở của chiếc đèn chùm sáu ngọn còn để lại trên chiếc bàn trống trai.
Scarlett thắp nến và thổi tắt cây đèn của mình. Tại sao nàng lại phải mò mẫm trong đêm như một tên trộm thế này? Đây là nhà của nàng, chai rượu Brandy của nàng, và nàng có thể làm những gì nàng muốn.
Nàng chọn một chiếc ly mang đến bàn cùng với chai rượu và ngồi vào ghế bành ở đầu bàn. Cả chiếc bàn này cũng là của nàng.
Rượu Brandy toả một luồng nóng dễ chịu khắp người nàng, Scarlett thở dài. Tạ ơn Chúa! Thêm một ly nữa là các dây thần kinh của ta sẽ thư giãn không còn căng thẳng nữa. Nàng lại rót đầy cái ly rượu nhỏ nhắn và xinh xắn, nhanh tay đưa lên miệng… Mình không nên uống nhanh như thế, nàng tự nhủ khi rót tiếp ly thứ ba.
Các mệnh phụ không được phép làm như vậy.
Nàng nhắm nháp ly rượu thứ ba. Ánh sáng từ các ngọn nến mới đẹp làm sao? Những ngọn lửa vàng phản chiếu trên lớp véc-m của chiếc bàn trông đến thích mắt
Cả cái chai không trông cũng hay hay. Các mặt thuỷ tinh của nó lung linh những sắc cầu vồng khi nàng xoay nó giữa các ngón tay của mình.
Ngôi nhà im lặng như một nấm mồ. Tiếng thuỷ tinh va chạm làm nàng giật nẩy mình khi rót thêm một ly nữa. Có lý do gì cần phải uống thêm ly này nữa chứ?
Nàng quá bị kích động đến không ngủ được. Các ngọn nến lụi dần và chai rượu cũng dần dần vơi.
Nàng nới lỏng sự kiểm soát thường có đối với tâm trí và hồi ức xưa cũ bỗng lại thấp thoáng hiện về. Chính trong căn phòng này mọi việc đã bắt đầu. Cái bàn cũng trống trải như buổi tối nay, chỉ có vài ngọn nến và chiếc khay bạc đựng chai rượu Brandy cùng mấy cái ly. Rhett đã say. Nàng chưa bao giờ thấy chàng say đến thế - một con người uống rượu vào có vừa gì. Nhưng đêm hôm ấy chàng đã say, thật kinh sợ. Chàng đã nói với nàng những điều ghê gớm khiến nàng đau khổ biết bao. Anh vặn tay nàng mạnh đến mức nàng phải kêu thét lên vì đau đớn.
Nhưng rồi… chàng đã nhấc bổng nàng lên tay, đưa vào phòng và cưỡng bức nàng. Đến lúc này, chàng không cần phải dùng đến vũ lực. Cơ thể nàng như bừng sống dậy dưới những vuốt ve, mơn trớn khi chàng hôn lên môi, lên cổ, khắp người nàng. Thân xác nàng bốc cháy và đòi được bốc cháy hơn nữa, còn thân xác chàng lại quấn quít và căng lên khi tìm gặp thân xác nàng… một lần nữa…và một lần nữa …
Điều đó không thể xảy ra được. Nàng đang mơ.
Nhưng làm sao nàng có thể mơ thấy một điều mà chưa bao giờ nàng hình dung nó tồn tại trên đời?
Không một mệnh phụ nào có thể có một dục vọng man dại đến thế. Không một mệnh phụ nào từng làm những điều như nàng đã làm… Scarlett cố xua đuổi ý nghĩ hắc ám vào những góc tối và bề bộn nhất trong tâm trí nàng, nơi nàng vẫn thường nhồi nhét những điều không thể chấp nhận được và không thể tưởng tượng được. Nhưng nàng đã uống quá nhiều…
Điều đó đã tự đến kia mà! Trái tim nàng kêu lên. Đã tự đến? Mình đâu có tự đặt ra nó?
Nhưng lý trí của nàng - cái lý trí mà mẹ nàng đã dạy dỗ kỹ lưỡng rằng các mệnh phụ không thể có những cơn động tình như loài vật - đã không kìm hãm nổi những đam mê của thân xác muốn được chiếm đoạt một lần nữa và được buông tha theo tất cả…
Nàng xiết chặt đôi tay trên khuôn ngực nhức nhối của mình, nhưng thân xác nàng không đòi hỏi những bàn tay của nàng. Nàng buông thõng hai tay lên bàn và gục đầu mình lên đó. Nàng thả mình cho những cơn dục vọng và đau đớn đến quằn quại cả thân xác mình. Nàng gào lên trong tiếng nấc giữa căn phòng vắng lặng, lập lờ những ngọn nến.
- Rhett, ôi Rhett, em muốn anh biết bao!