Hầu Môn Độc Phi

Chương 172

Nàng làm sao biết nếu không Sùng Chính đế mở miệng bảo vệ nàng thì bây giờ nàng có thể dễ chịu như vậy sao.

Chính là khi nàng vừa dứt lời, hoàng hậu nương nương liền tát tai nàng một cái, "Vô liêm sỉ!"

Minh Nguyệt công chúa bụm mặt, bất khả tư nghị( ko thể tin) nhìn hoàng hậu nương nương, "Người đánh ta?"

Mới vừa rồi biểu ca đánh nàng, hiện tại ngay cả mẫu hậu cũng đánh nàng sao?

"Muốn đánh tỉnh ngươi, ngươi nói lung tung cái gì đó? Lời này là lời mà ngươi nên nói sao?" Hoàng hậu nương nương lớn tiếng quát, lời nói mới vừa rồi của Minh Nguyệt nếu bị người có lòng nghe thấy sợ rằng sẽ chọc ra tai họa , Minh Nguyệt này , sao lại không có mắt không ó đầu óc như vậy?

Hoàng thượng thương Thương Địch, là chuyện mọi người đều biết nhưng ai dám nói nửa điểm không phải? Cũng không phải không muốn sống nữa! Hoàng thượng mặc dù muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thương Địch lại như thế nào? Minh Nguyệt chỉ là một cái công chúa thì có lập trường gì để nói chuyện? Ngay cả bà là hoàng hậu chỉ sợ cũng không thể nói nửa câu

Nàng không có con trai, đời này cũng chỉ trông cậy vào Thiên Duệ có thể làm tốt chức uy viễn đại tướng quân, dựa vào chiến tích hiển hách, mặc dù hoàng thượng truyền ngôi cho người khác thì Nam Cung gia tại triều đình của Đông Tần này vẫn chiếm một địa vị hết sức quan trọng.

Mà bà cùng Minh Nguyệt công chúa nhờ có sự che chở của Thiên Duệ cũng sẽ có cái kết cục tốt.

Nhưng kiếp trước, đầu tiên là An Như Yên thiết kế ở trên chiến trường giết Nam Cung Thiên Duệ khiến Nam Cung nhất mạch bị thương tổn nặng, sau đó bởi vì Uyển quý phi cùng Lâm gia hãm hại, cả gia tộc Nam Cung đều rơi vào kết cục giống Vân gia.

Kỳ thật hoàng hậu nương nương xem như cẩn thận ,chỉ do kiếp trước quá mức tin tưởng vào Uyển quý phi, đem nàng ta coi là tỷ muội, không có chút lòng phòng bị nên cuối cùng mới rơi vào cái kết cục như vậy.

Minh Nguyệt công chúa nghe hoàng hậu nương nương quát lớn, tuy rằng biết lời này đại nghịch bất đạo, nhưng vẫn quệt miệng, cực kỳ không cam lòng, "Nơi này lại không có người khác, ta sợ cái gì? Huống hồ... Huống hồ ngôi vị hoàng đế này vốn là của nhà chúng ta , dựa vào cái gì..."

"Câm mồm, còn chưa có đánh tỉnh ngươi sao? Ngươi cứ cứng đầu như vậy là sao, ngươi còn có đầu óc hay không? Bên trong hậu cung này, tùy thời đều là tai vách mạch rừng, nếu không phải có bản cung cùng phụ hoàng của ngươi che chở cho ngươi, nếu không phải ngươi chính là một nữ nhi thì với tính tình như vậy sợ là đã sớm mất cái mạng nhỏ này rồi."

Lông mi hoàng hậu nương nương nhíu chặt lại, không thể giãn ra,xưa nay Minh Nguyệt đều kiêu ngạo ương ngạnh thì làm sao biết sự hiểm ác trong hậu cung? Minh Nguyệt nói không sai, ngôi vị hoàng đế là của nhà bọn họ nhưng Thương Địch là chất nhi của hoàng thượng, hoàng thượng dù cố ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thương Địch, lấy uy vọng của Thương Địch ở Đông Tần quốc, sợ là ai cũng sẽ không nói cái gì.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ở trong phòng thật tốt cho ta, phụ hoàng ngươi nói, không có mệnh lệnh của ông, ngươi không thể ra đi, mặt khác, nhớ lấy nếu muốn bảo toàn tính mạng thì hãy an phận cho ta, đừng tiếp tục nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, vị nhị công tử kia không phải là người mà ngươi có thể chọc . Bằng không, tạo thành cái hậu quả gì, dù là mẫu hậu ngươi cùng với phụ hoàng cũng sẽ không bảo vệ được cho ngươi" Hoàng hậu nương nương biết nữ nhi của mình là dạng người gì, nhìn nàng ta bà có thể đoán được nó vẫn anh cánh chuyện ngày hôm nay ở trong lòng cho nên, bà mới vội vàng chạy đến, muốn ân cần dạy bảo cảnh cáo nàng một phen, hy vọng nàng có thể nghe theo lời nói của bà.

Hoàng thượng đối với vị nhị công tử kia thập phần lễ ngộ, hơn nữa còn có vị Hải Táp công tử kia, hoàng thượng tựa hồ đối Hải Táp công tử còn có vài phần e ngại,dù không biết thân phận thật sự của họ,nhưng bà cũng hiểu rõ, hai người kia không hề dễ học vào.

Nghe hoàng hậu nhắc tới nhị công tử, sự tức giận trên mặt Minh Nguyệt công chúa càng đậm, nàng sao có thể dễ dàng quên chuyện xảy ra ngày hôm nay?

Sự không cam lòng trong mắt nàng hoàng hậu cũng có thể thấy, ánh mắt hoàng hậu càng phát ra sắc bén,Minh Nguyệt này quả nhiên là gian ngoan mất linh a!(??)

"Ngươi thề cho ta, thề ngươi sẽ không lại đi tìm bọn họ gây phiền toái?" Giọng nói Hoàng hậu nương nương phút chốc cất cao, bà thật không còn cách nào để dạy bảo nàng ta nữa rồi.

Minh Nguyệt công chúa cho một ánh mắt xem thường, "Các ngươi sao đều hướng về ngoại nhân? Nhị công tử kia có cái gì ba đầu sáu tay sao? Khiến các ngươi kiêng kị như thế?"

"Ai nha, ngươi bảo ta nói như thế nào ngươi mới tốt?" Hoàng hậu nương nương nhất thời nóng nảy, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi ở trong này đợi thật tốt ho ta, người đâu, trong coi công chúa thật kỹ cho bản cung, không để nàng bước ra khỏi phòng này nửa bước, càng không cho bất kỳ ai tiến vào gặp nàng, hiểu chưa? Nếu có chút gì sơ xuất, ta sẽ hỏi tội các ngươi!"

Cả người hoàng hậu nương nương toát ra khí thế uy nghiêm khiến các cung nữ thái giám đang quỳ ở bên ngoài lập tức lĩnh mệnh, nhưng trong lòng bọn họ cũng không yên, công chúa điện hạ muốn làm cái gì, sao bọn hắn có thể ngăn cản được ?

Trong lòng hoàng hậu nương nương sáng tỏ, đây bất quá là kế hoãn binh của bà thôi,bây giờ bà phải mau kiếm hoàng thượng và Thiên Duệ để nghĩ biện pháp, nhất định không thể để cho Minh Nguyệt làm ra cái sai lầm gì.

Hoàng hậu nương nương cảnh cáo nhìn Minh Nguyệt công chúa liếc mắt một cái, lập tức đi ra tẩm cung ủa nàng, đợi cho hoàng hậu nương nương rời đi, Minh Nguyệt công chúa cũng không tiếp tục đập bể đồ vật nữa, ngược lại là an phận ngồi ở trên tháp, khóe miệng gợi lên một chút âm độc, mẫu hậu muốn ngăn cản nàng, thì làm sao có thể?

Tên nhị công tử kia, nếu đêm qua đã không lấy được mạng của hắn thì cũng không có nghĩa là hắn có thể vĩnh viễn may mắn như vậy, nhị công tử là người của bát trân các sao? Hừ, Tốt, bát trân các, lúc này, nàng liền muốn gây ra chút sóng gió ở bát trân các, xem nhị công tử kia như thế nào?

Đêm khuya, hai bên cửa hàng ngã tư đường ở kinh thành đều đã đóng cửa, vào lúc canh ba, trên đường cơ bản không có một bóng người, nhưng rất nhanh liền xuất hiện một hàng hắc y nhân liền đạp nóc phòng rơi xuống đất, nhìn lên chỗ bảng hiệu viết vài chữ.

"Bát trân các, chính là nơi này ." Trong đó có một hắc y nhân bịt mặt nói, sau đó đánh một ánh mắt tới những người còn lại, vài cái hắc y nhân đồng thời bay lên trời, hướng tới hậu viện của bát trân các bay đi... Hải Táp cùng Vân Cẩm đang ở trong bát trân cá, đột nhiên, trong lúc ngủ mơ hai người đều bị tiếng nháo động bên ngoài làm cho tỉnh giấc.

Đã xảy ra chuyện gì? Hải Táp nghi hoặc đang muốn đứng dậy, trực tiếp chạy ra ngoài cửa, vừa bước chân ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm cho mắt của hắn cũng đỏ lên, hừng hực đại hỏa thiêu đốt ở nơi hậu viện phía sau, cơ hồ muốn đang muốn lan đến phía lầu chính,tiểu nhị của bát trân các ở tại hậu viện,bên trong đại hỏa không ngừng có tiếng kêu rên truyền ra.

"Mau, mau cứu người!" Vân Cẩm sớm đã ở viện ngoài chỉ huy người vọt vào trong lửa, Hải Táp cũng đi xuống lầu, đường đường là Thuyền vương, giờ khắc này, cũng gia nhập cứu viện, đại hỏa thiêu trong thời gian thật dài, trải qua thời gian dài dập tắt lửa, cuối cùng đại hỏa cũng không có đốt đến lầu chính, nhưng hậu viện đã bị tàn phá không chịu nổi, chung quanh tràn ngập khói đen, trong viện hỗn độn không chịu nổi, bọn tiểu nhị hoặc nhiều hoặc ít đều bị trọng thương, thậm chí còn có một người bị chết cháy.

Trong viện tiếng hô đau đớn, khóc rống thất thanh, vang lên một đoàn, gương mặt dưới mặt nạ của Vân Cẩm sớm đã không thể đen hơn được nữa, "Trận hỏa này là đã xảy ra chuyện gì?"
Bình Luận (0)
Comment