Hầu Môn Độc Phi

Chương 64

"Không..." An Lan Hinh sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng không có cản ngăn được hành động của An Như Yên.

Ngay sau đó, tuyết cầu nức nở kêu vài tiếng, thì đã không còn hơi thở nữa, máu tươi bắn ra tung tóe đều chuẩn xác rơi trên người An Lan Hinh. Một màu đỏ tươi chói mắt, cộng thêm màu trắng của nội đường càng thêm quỷ dị.

An Lan Hinh đi đến bên cạnh tuyết cầu, hai mắt đỏ bừng hai tay nắm chặt, trong mắt tràn đầy hận ý. Nương đã chết, mà An Như Yên ngay cả tuyết cầu của nàng cũng không buông tha, trong lòng thù mới hận cũ cùng nhau nổi lên. An Lan Hinh mạnh dạng đứng dậy, liều lĩnh nhằm về phía An Như Yên, "Ngươi thật là một con người nham hiểm, ta muốn giết ngươi, báo thù cho nương của ta cùng với tuyết cầu ."

Chính là, nàng còn chưa có chạm được vào thân thể của An Như Yên, Dĩnh Thu đã tiến lên đem nàng ngăn lại, thô bạo đẩy nàng té trên mặt đất. An Như Yên nhìn An Lan Hinh, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, "Nhẫn tâm? Ta Nhẫn tâm thì sao? Ngươi làm gì được ta? Bất quá là một con súc sinh thôi, mà cũng muốn liều mạng báo thù sao? Nha đầu nhà ngươi sợ là không có năng lực đó đâu!"

An Như Yên một chút cũng không có đem An Lan Hinh để vào mắt, cũng chỉ là nữ nhi của tiện nhân Dương Mộc Hoan, có thể có làm nên chuyện gì chứ? Bất quá nhiều nhất là ở trong này khóc sướt mướt, nói ẩu nói tả thôi.

"Ngươi..." An Lan Hinh cắn chặt hàm răng, trong lòng thật sự không cam lòng, nàng không có năng lực sao? An Như Yên như thế đang khinh thường nàng, tay nắm chặt quyền, An Lan Hinh trong lòng thề. Một ngày nào đó, nàng muốn đứng ở trước mặt An Như Yên, hướng nàng ta mà chứng minh, An Lan Hinh nàng cũng có năng lực báo thù!

Trong mắt An Lan Hinh toàn là hận thù làm cho An Như Yên khẽ nhíu mày, đang muốn tiến lên lại giáo huấn thật tốt An Lan Hinh, phía sau lại truyền đến giọng nói của An Ninh .

"Tỷ tỷ, nguyên lai ngươi ở chỗ này à, rốt cuộc muội cũng tìm được tỷ rồi." An Ninh chậm rãi tiến vào trong phòng, nhìn thoáng qua An Lan Hinh ở bên cạnh, trong mắt xẹt qua không một chút dấu vết, dịu dàng tiêu sái gần An Như Yên, "Tỷ tỷ, người tới nơi này làm gì thế?"

An Như Yên cuối đầu trở mặt thật là nhanh, nhìn đến dung mạo An Ninh càng phát hiện ngày càng xuất sắc. Trong lòng hờn giận càng đậm hơn, nhưng nhớ lại lời nói của mẫu thân. Lần này tứ quốc tranh tài, nàng còn cần An Ninh giúp. Nghĩ đến lúc ấy, trên mặt An Như Yên nhanh chóng nở ra một chút tươi cười, "Ta là đến xem Hinh Nhi muội muội, muội tìm ta có chuyện gì?"

An Ninh cuối đầu suy nghĩ, còn chưa kịp trả lời, một chút bóng dáng liền vọt vào, trực tiếp đi đến bên cạnh An Lan Hinh.

Người tới không phải là ai khác, đúng là Đại công tử Hầu phủ An Lạc Phong, An Lạc Phong xuất hiện, nhất thời tất cả mọi người ở đây thần sắc đều khác nhau. An Như Yên cùng Dĩnh Thu sắc mặt bỗng tối sầm lại. Dĩnh Thu bất an nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình. Các nàng là thừa dịp đại công tử có việc ra ngoài, mới đến Quỳnh Hoa viện này, hắn mới ra đi không bao lâu, sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?

Các nàng đương nhiên không biết đây là kế của An Ninh, An Ninh xem sắc mặt An Như Yên có chút tái nhợt. Xem ra, An Như Yên rất kiêu ngạo, nhưng đối với Hầu phủ đại công tử này, nàng vẫn là có vài phần kiêng kị.

"Ca ca!" An Lan Hinh nhào vào trong lòng An Lạc Phong, ủy khuất khóc lên.

An Lạc Phong trong lòng đầy căng thẳng, nhìn đến thân muội tử khóe miệng có vết máu, cùng với xác của tuyết cầu ở bên cạnh, con ngươi co lại, "Là ai đã đánh muội?"

An Lan Hinh lạnh rung khóc ở trong lòng hắn, cũng là không nói một câu, co rúm làm bộ dáng tràn ngập hoảng sợ. Nhưng ở trong mắt An Ninh, nàng hiểu rõ, An Lan Hinh không ra tiếng nhưng thật ra so với ra tiếng còn hữu dụng hơn. Quả nhiên, An Lạc Phong hung hăng giương mắt nhìn thần sắc khẽ biến của An Như Yên cùng Dĩnh Thu. Nhất thời hiểu được, đứng bật dậy, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nhỏ của An Như Yên. Hắn ngày thường ôn nhuận, giờ phút này mắt lộ ra sự giận dữ, làm cho người ta phát sinh sự sợ hãi.

An Như Yên hoảng sợ, "Ngươi... Ngươi đừng quên thân phận của ngươi, chỉ là con vợ kế. Nếu ngươi động vào ta, ta liền cho ngươi chết không được tử tế”.

An Lạc Phong ra tay rất thẳng tay, An Như Yên đau đến mức phải kêu ra tiếng, "Không thể động đến ngươi vì ngươi là Đại tiểu thư phải không?" Trong mắt hiện lên một chút ngoan ý, thật sự không muốn bỏ qua cho An Như Yên, một bạt tai hung hăng đánh trên mặt Dĩnh Thu, ba một tiếng, vang vọng toàn bộ khắp phòng.

An lạc Phong là luyện qua công phu, dùng sức xuống tay tự nhiên không cần phải nói, một cai tát tay này làm cho một người độc ác như Dĩnh Thu phải bay ra ngoài, trên mặt rõ ràng in dấu năm ngón tay, thũng một lỗ thật sâu, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, đi kèm còn có hai cái răng nữa.

"Ta biết ta chỉ là con vợ kế, giáo huấn nha hoàn một chút, Đại tiểu thư không có gì phải nói phải không!" An Lạc Phong lạnh giọng mở miệng, ánh mắt sắc bén trừng mắt An Như Yên.

An Như Yên thân thể ngẩn ra, nhìn thoáng qua nhìn Dĩnh Thu rơi trên mặt đất, trong lòng run lên, tự biết nơi này không thể ở lâu, rất ưỡn ngực, dương cằm liếc An Lạc Phong một cái, "Đều là không biết phân biệt tốt xấu, chúng ta đi."

Dứt lời, xoay người nâng Dĩnh Thu dậy, căm giận rời đi. An Ninh nhìn thoáng qua An Lạc Phong, đối diện với tầm mắt hắn, An Lạc Phong hướng nàng gật gật đầu. Trong mắt hình như có ý tứ cảm tạ, An Ninh trong lòng hiểu rõ, nghĩ đến Mai Hương nói với hắn, là chính mình đi tìm hắn trở về .

Cũng tốt, ít nhất, vào một lúc nào đó, An Lạc Phong cùng nàng đứng ở một cái trận doanh.

Mười ngày sau, Dương Mộc Hoan đưa tang, chỉ có ít ỏi mấy người đưa ma, An Ninh đã sớm đoán trước bên trong. Sau ngày An Lạc Phong đánh Dĩnh Thu. An Như Yên liền rốt cuộc không dám đi Quỳnh Hoa viện nháo sự nữa. Ngược lại mỗi ngày đến Thính Vũ hiên của nàng, đối đãi nàng rất là ôn nhu, giống như ở kiếp trước.

An Ninh xem ở trong mắt, nghe nàng cố ý vô tình nhắc tới chuyện tình tứ quốc tế. Trong lòng hiểu rõ, tứ quốc tế mười năm hội ngộ một lần, nhân tài ưu tú nhất tứ quốc đều tề tụ về đây, cũng có sử quan ghi lại mọi việc xảy ra ở tứ quốc tế. Nếu là ở tứ quốc tế đạt được danh tiếng, thì có nghĩa là có tiếng trong thiên hạ, lại thêm được sách sử ghi lại, cơ hội tốt như vậy, An Như Yên làm sao có thể buông tha?

Tứ quốc tế là sự kiện trọng đại của tứ quốc, huống hồ... Nghĩ đến kiếp trước ở Đông Tần quốc tổ chức tứ quốc tế. Lúc này đây, không đơn giản chỉ là sự kiện tứ quốc, mà ngay cả Thuyền vương không thuộc tứ quốc cũng sẽ bí mật tiến đến.

Ở bên ngoài Tứ quốc, có một vương quốc độc lập trên biển, đó là dùng một con thuyền để dựng lên đế quốc, mà chủ nhân của vương quốc kia, đó chính là Thuyền vương. Người đời đều nghĩ Thuyền vương thần bí kia chỉ là một lão nhân, lại không biết nguyên lai Thuyền vương kia là một vị công tử!

Kiếp trước, An Như Yên ở tứ quốc tế, lợi dụng nàng để tỏa sáng, không chỉ có sử sách lưu danh, mà còn làm cho Thuyền vương kia mê muội vì nàng. Sau đó mượn sức Thuyền vương, trở thành chỗ dựa cho Uyển quý phi của Lâm gia. Nghĩ đến đây, An Ninh trong mắt xẹt qua một chút lãnh ý, buông ly trà trong tay, giương mắt nhìn về phía trong phòng cất giọng nói, "Biểu ca, huynh đã tra ra dung mạo của nam nhân kia chưa?"

"Ta dựa theo bức họa ngươi cho ta, âm thầm điều tra nghe ngóng. Quả nhiên vài ngày trước có người từng nhìn thấy người nọ xuất hiện ở kinh thành. Hai ngày nay, hắn tựa hồ cùng Thái tử Sở qua lại thân mật với nhau." Vân Cẩm con ngươi hiện lên một chút nghi hoặc, nhíu nhíu mày, tiếp tục mở miệng hỏi, "Người nọ là ai? Làm cho biểu muội lo lắng như vậy?"

"Địch nhân tiềm ẩn." An Ninh mâu quang vi thiểm. Nếu là địch nhân tiềm ẩn, nàng phải xem hắn lúc chưa trở thành địch nhân chân chính mà làm chút sự tình. Không vì điều gì, chỉ là không cho An Như Yên có nhiều thêm sự giúp đỡ.

Nếu là người khác, nàng không thèm để ý. Nhưng Thuyền vương này. Dù sao cũng là bá chủ tứ hải, nàng không thể không phòng!

Địch nhân tiềm ẩn? Trên bức họa là một nam tử tà mị gần như yêu nghiệt? Mặc dù chỉ dựa theo bức họa, nhưng hắn có thể mơ hồ cảm thấy nam tử kia khí thế bức người. Nếu là địch nhân, chỉ sợ cũng là một địch nhân khó giải quyết.

"Biểu muội còn phân phó gì không?." Vân Cẩm nhìn An Ninh. Sau ngày đó, An Ninh âm thầm tìm cách, hắn ra mặt chấp hành, hai người phối hợp thập phần ăn ý, ai có thể nghĩ đến Bát Trân các ở trong xã hội thượng lưu quý tộc làm mưa làm gió, thật chất là của An Ninh!

Trừ lần đó ra, ngầm tiến hành các sản nghiệp khác, được An Ninh chỉ điểm, cho nên kinh doanh rất phát triển. Hắn đã sớm đối với biểu muội này là bội phục tận đáy long. Một lần hoài nghi, biểu muội này không chừng là thần tài chuyển thế!

An Ninh tựa tiếu phi tiếu, nhíu mày, "Lấy năng lực biểu ca, lấy danh thiếp tứ quốc tế, chắc hẳn cũng là chuyện dễ dàng đi!"

Tứ quốc tế, cho dù là sứ thần tứ quốc đi vào, cũng phải có danh thiếp. Ở trong tứ quốc tế, danh thiếp đó tượng trưng cho thân phận của người sở hữu.

Vân Cẩm là người thông minh, nàng vừa nói như vậy, liền lập tức hiểu được ý tứ của nàng, Ninh nhi muốn đi tứ quốc tế, không chỉ có như thế. Hắn có thể lường trước, nàng cũng không phải vô cùng đơn giản đi xem náo nhiệt mà thôi, nhìn thấy trong mắt nàng mơ hồ lóe ra tinh quang, hạ mặt nạ màu bạc, khóe miệng khẽ nhếch, "Tốt, biểu ca nhất định sẽ không làm cho Ninh nhi thất vọng."

Lấy được danh thiếp tứ quốc tế, đối với các vị quan to quý tộc yêu thích Bát Trân các mà nói, bất quá là chuyện rất dễ dàng!

"Như thế, thì đa tạ biểu ca, ta chờ tin tức tốt của huynh." An Ninh liễm hạ mặt mày, nghĩ đến ngày sắp diễn ra tứ quốc tế. Khóe miệng An Ninh ý cười càng phát ra càng nồng đậm, mười năm hội ngộ một lần a, khó có được sự kiện như vậy, An Như Yên sẽ không bỏ qua, nàng đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua!

Kiếp trước, nàng bị đại phu nhân cùng An Như Yên cùng nhau lừa gạt, cam nguyện vì An Như Yên mà trợ giúp. Nay sống lại lần nữa, nàng nhất định sẽ làm cho lịch sử phải sửa lại!
Bình Luận (0)
Comment