Hầu Môn Khuê Tú

Chương 136

Editor: Ngọc Thương

Trước đại hôn hai ngày, là ngày thêm trang*.

(ngày thêm trang: là ngày bên nhà gái tặng đồ cho nữ nhi làm của hồi môn để chuẩn bị xuất giá)

Hôm nay, ở bên cạnh Thanh Ninh chính là Hoàng Xảo Y. Bởi vì Tiêu Lĩnh và Hoàng đại nhân có giao tình, cộng thêm Hoàng phu nhân tính tình cởi mở, làm người ngay thẳng, cho nên quan hệ hai nhà rất tốt. Hoàng Xảo Y tự nhiên là cùng Hoàng phu nhân và hai chị dâu tới Định Tây hầu phủ sớm hơn một chút để thêm trang cho Thanh Ninh.

Thêm trang xong, Hoàng phu nhân Liên thị lại cùng Lý Vân Nương thương lượng một phen, quyết định ngày hôm sau, nàng cho hai cô con dâu dẫn theo nha đầu bà tử Hầu phủ đi Quốc công phủ hỗ trợ "trải giường chiếu"*.

(trải giường chiếu: đây là trước đám cưới, nhà gái cử người sang nhà trai trang trí phòng tân nương cho cô dâu sắp gả, có đề cập ở chương 47, trong đám cưới của Lý Vân Nương)

Lý Vân Nương khách khí một phen, cũng liền sảng khoái đáp ứng.

Đến giữa trưa, người thêm trang càng lúc càng nhiều, trong cung có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, cùng với Thục phi, Nghi phi, Lương tần và các phi tử còn lại đều phái người ban thưởng đi đến thêm trang. Ngoài nương nương trong cung, Tứ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử phi cũng phái người hầu cận tới thêm trang.

Trước đại hôn một ngày, là ngày thôi trang* và trải giường chiếu.

(thôi trang:là lễ nhà trai cử người đến liệt kê của hồi môn của cô dâu đưa về bên nhà chồng)

Hai nàng dâu của Hoàng gia được Liên thị phân phó đến từ sớm, vẻ mặt tươi cười tiến vào Định Tây hầu phủ, sau đó dẫn theo người Lý Vân Nương đã an bài, cùng nhau đi Quốc công phủ.

Gần giữa trưa, hai vị thiếu phu nhân mới dẫn người trở lại, nói thêm mấy lời cát tường, Lý Vân Nương lưu hai người ở lại ăn cơm trưa, sau đó hai người mới cáo từ trở về Hoàng gia.

Thanh Ninh nhìn một phòng màu đỏ, có chút hoảng hốt, ngày mai chính là ngày đại hôn của nàng.

Còn đang hoảng hốt, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng náo nhiệt,ồn ào.

"Người của thế tử đến thôi trang", Ngọc Trâm cao hứng từ bên ngoài đi vào, bẩm báo: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói, trong số những người nghênh trang có Phó công tử, Cố gia Cửu công tử, Ngụy gia Tứ công tử, còn có Hoàng gia Tiểu công tử, Uy Ninh Hầu gia thế tử, Lễ Quận Vương thế tử..."

Đều là con em danh môn thế gia, rất nổi danh tài tuấn, không phải là những tên công tử chơi bời, chắc chắn đều là người Tô Phỉ an bài. Thanh Ninh mỉm cười hỏi: "Bên ngoài rất náo nhiệt sao?".

"Vâng, rất náo nhiệt", ánh mắt Ngọc Trâm sáng lấp lánh, cười gật đầu: "Hay là nô tỳ đi xem một chút, đợi lát nữa trở lại nói cho tiểu thư ngài?".

"Được", Thanh Ninh gật đầu.

"Ngươi muốn đi xem náo nhiệt chứ gì, còn cố tình nói là vì tiểu thư, nôn nôn nóng nóng", Trà Mai nhịn không được, liền quay đầu khiển trách.

Ngọc Trâm bị Trà Mai nói thẳng ra tâm tư, có chút ngượng ngùng vội cúi đầu.

"Đi đi, nàng hiểu phân tấc", Thanh Ninh cười ôn hòa.

"Tiểu thư, nô tỳ sẽ lập tức trở lại", Ngọc Trâm đáp, sau đó quay sang le lưỡi với Trà Mai, lúc này mới đi ra ngoài.

Chờ đám người Phó Cảnh Hành làm xong nghi thức thôi trang, liền bắt đầu phát của hồi môn.

Một trăm hai mươi phần của hồi môn nâng lên, phía trước là thêm trang của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, sau đó là vàng bạc, ngọc khí, cửa hàng, điền sản, thôn trang hồi môn được dùng tượng điêu khắc bằng gỗ hoàng lê, điêu thành những hình ảnh thu nhỏ, dải tơ lụa, xiêm y bốn mùa, tràn đầy một trăm hai mươi phần hồi môn, xuất phát đi Tề quốc công phủ. Từ Định Tây hầu phủ đến Quốc công phủ, một đường chật ních người xem, phi thường náo nhiệt!

Tôn thị nghe nha đầu bên cạnh nói về số lượng của hồi môn, khuôn mặt tối lại, cơ hồ muốn cắn nát răng ngọc.

Một trăm hai mươi phần hồi môn, Tiêu gia này đang gả nương nương sao? Của hồi môn của hai vị Hoàng tử phi cũng chỉ có một trăm hai mươi sáu phần!

Thấy sắc mặt Tôn thị trầm xuống, nha đầu bà tử đứng bên đều cấm thanh.

Chỉ có Võ ma ma cười rót cho Tôn thị một chén trà, thấp giọng: "Chắc là Định Tây hầu phu nhân sợ nữ nhi con chồng trước bị ủy khuất đây mà".

Cho nên mới đem nữ nhi thuận lợi vui vẻ gả đi.

Nghe vậy, Tôn thị tiếp trà uống một ngụm.

Lý Vân Nương trong bụng hiện tại đang mang thai con của Tiêu Lĩnh, nha đầu kia tuy đã được ghi tên vào gia phả Tiêu gia, nay đã là đích nữ Định Tây hầu phủ, nhưng trong người nó vẫn là chảy dòng máu Thẩm gia.

Tiêu Lĩnh là một đại nam nhân, tự chắc là không nghĩ nhiều như vậy, huống chi, rất nhanh hắn sẽ có cốt nhục của chính mình, đối với kế nữ* này nhất định cũng chỉ sẽ khách khách khí khí.

(kế nữ*: con gái riêng của vợ hoặc chồng; kế mẫu: mẹ kế; kế phụ: cha dượng)

Cho nên Lý Vân Nương kia mới lấy hết sản nghiệp của bản thân để gả nữ nhi đi?

Nghĩ như thế, sắc mặt của Tôn thị hơi chút hòa hoãn.

Màn đêm buông xuống, Định Tây hầu phủ đỏ thẫm đèn lồng, tràn đầy niềm vui.

Sau khi ăn cơm tối, Thanh Ninh như thường, cùng Lý Vân Nương và Tiêu Lĩnh nói chuyện xong liền trở về viện tử, mới vừa về viện tử, Tiêu Lĩnh đỡ Lý Vân Nương bụng to đi tới.

Thanh Ninh gấp rút đứng dậy nghênh đón: "Phụ thân, mẫu thân".

Vào ngồi, Trà Mai cùng Ngọc Trâm gấp rút lên trà.

"Phụ thân, mẫu thân, có chuyện gì muốn dặn dò nữ nhi sao?", Thanh Ninh hỏi. Vừa rồi cùng nhau ăn cơm tối, nếu có lời gì đương nhiên là đã nói ban nãy, bây giờ đi đến, không lẽ có chuyện quan trọng gì sao? Thanh Ninh suy nghĩ một chút, nói với Lý Vân Nương: "Mẫu thân phải lấy thân thể của ngài làm trọng, đêm nay không cần ở lại đây với nữ nhi, có việc gì, ngài để Mai ma ma đến nói với nữ nhi là được".

Tập tục trước khi xuất giá, mẫu thân sẽ ở cùng nữ nhi, dạy bảo nữ nhi chuyện khuê phòng.

"Không sao, chẳng qua chỉ là vài bước đường mà thôi", Lý Vân Nương ôn nhu nói.

Nữ nhi xuất giá, cho dù thân thể mình quan trọng, cũng không thể như thế qua loa.

Phảng phất dư âm hôm qua nữ nhi vẫn còn là một đứa bé nho nhỏ mềm mại trong tay nàng, nháy mắt đã đến lúc đi lấy chồng, nghĩ tới đây, đôi mắt Lý Vân Nương hiện lên vô vàn ngôn ngữ yêu thương.

"Phụ thân, ngài xem xem mẫu thân". Thanh Ninh đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lĩnh: "Ngài mau khuyên mẫu thân trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn bận rộn nhiều việc lắm".

Tiêu Lĩnh vừa cười vừa nói: "Mai là ngày đại hỉ của con, đêm nay để mẫu thân con ở cùng cùng con đi".

Nói xong, từ tay áo lấy ra một hộp gấm, đưa tới cho Thanh Ninh: "Ninh nhi, đây là vi phụ cho con cất đáy hòm".

Đây là... tiền bạc đi! Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn Lý Vân Nương, thấy vẻ mặt Lý Vân Nương cũng kinh ngạc, liền không đưa tay ra đón, cười lắc đầu: "Phụ thân, của hồi môn của nữ nhi đã rất nhiều, không cần đâu".

Của hồi môn của nàng, trừ những thứ Lý Vân Nương vì nàng đặt mua, Tiêu Lĩnh còn để Lý Vân Nương lấy một phần gia sản Hầu phủ đưa cho, nếu không phải sợ quá chói mắt, chắc hẳn sẽ không chỉ dừng lại ở một trăm hai mươi phần.

"Cầm lấy, Tiêu gia và Lý gia không có thân thích, trưởng bối chỉ còn lại hai người là ta và mẫu thân con, cho nên, tiền bạc cất đáy hòm* này, con cứ hảo hảo thu lại", Tiêu Lĩnh mỉm cười, đem hộp gấm trong tay đưa đến trước mặt Thanh Ninh. Nếu có tổ phụ, tổ mẫu ở đây, đương nhiên sẽ cho nàng bạc cất đáy hòm, cho nên, hắn và Lý Vân Nương càng muốn cho nàng thêm nhiều hơn một chút.

(tiền bạc cất đáy hòm: cô dâu về nhà chồng, ngoài của hồi môn, thì còn được nhà mẹ đẻ cho thêm tiền bạc để cất riêng, không cho nhà chồng biết)

"Nhận lấy đi, đây là tâm ý của phụ thân con", Lý Vân Nương hướng Thanh Ninh nhẹ gật đầu, bạc cất đáy hòm, nàng đã sớm cho nữ nhi.

Tiêu Lĩnh đối tốt với nữ nhi, Lý Vân Nương tất nhiên vô cùng vui mừng, cảm động.

Những ngày đầu, nàng còn lo lắng hai người sẽ có chút ít không được tự nhiên, nhưng sau một thời gian ngắn chung sống cùng nhau, nàng mới phát hiện ra là mình đã quá lo lắng.

Thanh Ninh mỉm cười đón lấy, sau đó đưa lại cho Trà Mai, đứng dậy thi lễ với Tiêu Lĩnh: "Đa tạ phụ thân".

"Người trong nhà đừng khách khí như thế", Tiêu Lĩnh cười nâng tay, lại nói: "Nếu Tô Phỉ khi dễ con, con cứ việc sai người trở lại nói với ta, ta sẽ dạy dỗ hắn".

Vị này, con gái còn chưa gả đi, đã bắt đầu muốn chống lưng cho con gái đây.

Thanh Ninh gật đầu: "Được ạ, nếu hắn khi dễ Ninh nhi, Ninh nhi sẽ trở lại tìm phụ thân ngài làm chủ".

Mấy tháng chung đụng ngắn ngủi, Tiêu Lĩnh đối với nàng là thật lòng quan tâm.

Có thứ gì tốt, có phần của mẫu thân, tất nhiên cũng có phần của nàng. Mỗi ngày sau bữa cơm chiều, thời điểm tán gẫu, hắn sẽ hỏi nàng ban ngày làm cái gì, thật đúng là một người phụ thân sủng ái nữ nhi. Nàng cùng Đồng Ánh tập võ, hắn cũng vô cùng ủng hộ, nói cô nương gia nên học võ một chút, có thể cường thân kiện thể. Năm ngoái Đồng Ánh giã từ đi rồi, hắn còn nói sẽ tìm người tốt hơn đến, nghĩ tới bên người mình có Nhẫn Đông, Thanh Ninh liền nhã nhặn từ chối.

Hắn như vậy, thật giống một người bằng hữu tiếp thu ý kiến của nàng.

"Tiện nghi cho tiểu tử kia, nếu không phải Hoàng Thượng tứ hôn, ta phải lưu con lại thêm hai năm nữa mới gả chồng", Tiêu Lĩnh nói, ngữ khí lộ ra nồng đậm tình cảm không lỡ chia xa.

Thanh Ninh khẽ cười.

Lý Vân Nương duỗi tay nắm chặt tay Tiêu Lĩnh.

"Hai người sớm nghỉ ngơi đi", Tiêu Lĩnh đứng dậy.

"Mẫu thân, thân thể ngài nặng, hay là cùng phụ thân trở về nghỉ ngơi đi", Thanh Ninh vội nói với Lý Vân Nương: "Nữ nhi sợ ngủ thiếp đi, sẽ đè lên người ngài, hơn nữa, nếu buổi tối ngài ngủ không được ngon giấc, ngày mai sẽ không có tinh thần".

"Không sao", Lý Vân Nương lắc đầu.

"Đêm nay cứ để mẫu thân con ở cùng con đi". Tiêu Lĩnh cũng cười, không đáp ứng lời của Thanh Ninh.

"Vậy cũng được", Thanh Ninh suy nghĩ một chút: "Phụ thân, qua một canh giờ nữa ngài tới đón mẫu thân, nếu để bụng mẫu thân bị đè ép cũng không tốt, hơn nữa buổi tối con lo lắng nhỡ đè nặng mẫu thân, tất nhiên cũng sẽ ngủ không ngon".

Hiểu nữ nhi là muốn tốt cho mình, Lý Vân Nương liền gật đầu theo ý tứ của Thanh Ninh, nói với Tiêu Lĩnh: "Được, vậy lát nữa chàng qua đón ta".

Tiêu Lĩnh gật đầu, đi ra ngoài.

Lý Vân Nương kéo Thanh Ninh vào nội thất, ngồi xuống, đưa tay vuốt sợi tóc Thanh Ninh, nhìn mặt nàng, cảm thán: "Chỉ trong chớp mắt, Ninh nhi đã lập gia đình".

"Ninh nhi cho dù lập gia đình, cũng vẫn là nữ nhi của mẫu thân, vĩnh viễn luôn là nữ nhi của mẫu thân", Thanh Ninh ôn nhu đáp.

Đôi mắt Lý Vân Nương mang theo hơi nước: "Nương thật không lỡ để Ninh nhi rời xa mình, nhưng mà gái lớn gả chồng, gả ra ngoài rồi, mẫu thân không thể mỗi ngày đều nhìn thấy Ninh nhi".

"Ninh nhi sẽ thường xuyên trở về thăm mẫu thân", Thanh Ninh nói.

Lý Vân Nương nở nụ cười: "Mặc dù Quốc công phủ và Hầu phủ gần nhau, nhưng không thể ngày ngày chạy về nhà mẹ đẻ, nếu không sẽ khiến Quốc công phu nhân và Quốc công lão phu nhân không thích".

Tôn thị đó chỉ sợ là rất mong nàng không có quy củ thì đúng hơn! Thanh Ninh tuy nghĩ như vậy, nhưng lại gật đầu thuận theo: "Vâng, nữ nhi biết rồi".

Lại nói một hồi, Lý Vân Nương đỏ mặt mơ mơ hồ hồ nói đến việc động phòng hoa chúc. Thanh Ninh thẹn thùng cúi đầu.

Lý Vân Nương nói xong, vươn tay cầm lấy hộp nhỏ Mai ma ma để lại trước lúc đi ra ngoài, đưa cho Thanh Ninh: "Những thứ này là... ta tìm cho con, sẽ có trợ giúp, con cầm lấy, cẩn thận đừng để người khác thấy được".

Lời nói mơ hồ như thế, cái này ắt là xuân cung đồ*! Thanh Ninh đỏ mặt gật đầu, tiếp lấy, thuận tay để ở bên cạnh.

(xuân cung đồ: sách dạy và minh họa các tư thế ân ái của nam nữ)

Hai người lại nói thêm một hồi, lúc này Tiêu Lĩnh mới tới đón người.

Đưa Lý Vân Nương và Tiêu Lĩnh tới cửa, Thanh Ninh quay trở về phòng, mở đồ đạc Tiêu Lĩnh và Lý Vân Nương giao cho nàng ra xem. Thứ Lý Vân Nương đưa chính là xuân cung đồ, thứ Tiêu Lĩnh đưa là hai mươi tấm ngân phiếu một ngàn lượng. Đôi mắt Thanh Ninh hơi ướt, để Trà Mai hảo hảo thu về, sau đó rửa mặt một phen liền lên giường nghỉ ngơi.

Nghĩ tới ngày mai phải ly khai Tiêu gia đi Quốc công phủ, không ngờ kiếp trước chưa từng gặp qua Tô Phỉ, kiếp này ngày mai liền bắt đầu cùng hắn trở thành vợ chồng, trong lòng Thanh Ninh dâng lên một cỗ mong chờ và ngọt ngào, một chút buồn ngủ cũng hoàn toàn không có.

"Tiểu thư không ngủ được sao? Hay là nô tỳ đi nấu cho ngài một chén trà an thần mang đến?", nghe được động tĩnh trên giường, Trà Mai đang nằm trực đêm liền ngồi dậy, thấp giọng hỏi.

"Ừ", Thanh Ninh đáp một tiếng. Nếu tối nay ngủ không ngon, ngày mai đại hôn sẽ không có tinh thần.

Trà Mai vội vàng khoác thêm áo ra cửa, rất nhanh đã nấu trà an thần mang tới.

Uống trà xong, Thanh Ninh nằm một hồi mới ngủ say.

Nghe tiếng hô hấp đều đều trên giường, lúc này Trà Mai mới yên tâm, cũng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Thanh Ninh đã bị đánh thức.

Đầu tiên là tắm rửa, trong nước nóng rải đầy cánh hoa, ước chừng một canh giờ mới tắm xong.

Trời vừa vặn sáng, tóc cũng mới khô, ăn điểm tâm xong, Lý Vân Nương đỡ tay Mai ma ma đi đến, phía sau là toàn phúc phu nhân* Triệu phu nhân, cùng Hoàng phu nhân, còn có một người săn sóc tân nương.

(toàn phúc phu nhân: người có nhiều phúc khí, người này trên có cha mẹ, dưới có con cái, vợ chồng ân ái, huynh đệ tỷ muội ở chung hòa thuận. Theo tục lệ thành hôn của dân gian, toàn phúc phu nhân sẽ phụ trách nhiều việc, như trước một ngày thành hôn, người này đến tân phòng quét giường hoặc vẩy giường, vẩy mành, cầu mong vợ chồng mới cưới có tương lai cát tường như ý)

Đi theo sau lưng mấy người là vẻ mặt cười duyên của Hoàng Xảo Y.

Triệu phu nhân chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, đoan trang hào phóng, trên có cha mẹ chồng, dưới có ba con trai, một con gái.

Người săn sóc tân nương tướng mạo ôn hòa, hòa hợp êm thấm.

Thanh Ninh gấp rút đứng dậy hành lễ với Triệu phu nhân và Hoàng phu nhân: "Phu nhân".

"Mau đừng, hôm nay là ngày đại hỉ của con, hôm nay con là lớn nhất", Triệu phu nhân đầy mặt tươi cười đưa tay kéo Thanh Ninh lại.

"Ừ, đúng vậy", Hoàng phu nhân cười ha ha nói, sau đó trò chuyện thêm một hồi, lúc này mới cùng Lý Vân Nương đi ra phía ngoài xem một chút.

Triệu phu nhân để cho Thanh Ninh ngồi trước trang đài.

Người săn sóc tân nương cười vui vẻ đi tới, đưa tay tiếp hộp trong tay nha đầu sau lưng, mở hộp ra, trong hộp có công cụ chải tóc theo tập tục.

Người săn sóc tân nương nhìn kỹ gương mặt Thanh Ninh, cười khen: "Làn da của tiểu thư thật đẹp, làm nhanh một hồi là được rồi".

Nói xong cầm hộp thuốc mỡ, lấy một chút ra tay, ôn nhu bôi lên mặt Thanh Ninh.

Sau đó cầm dây tơ hồng, hai tay nâng hai đầu dây, vừa thắt, trong miệng vừa niệm mấy câu mừng cát tường.

Thanh Ninh không có cảm xúc gì đặc biệt, ngược lại, Hoàng Xảo Y đứng nhìn cảm thấy có chút xúc động.

Buông tơ hồng xuống, người săn sóc tân nương lại cầm tiểu đao, sửa sửa tóc hai bên thái dương cho Thanh Ninh, tục chải tóc lúc này mới xem như hoàn thành.

Mở mặt xong rồi, Triệu phu nhân liền phân phó Ngọc Trâm và Trà Mai, Nhẫn Đông thay y phục cho Thanh Ninh.

Giá y đỏ thẫm, trên mặt dùng kim tuyến và ngân tuyến thêu hoa cát tường cùng nhiều đóa mẫu đơn. Mẫu đơn kia hoặc là nở rộ, hoặc là nụ hoa mới chớm, mỗi đóa mỗi đóa đều sống động như thật. Thanh Ninh mặc vào một thân đồ cưới, khiến hai mắt Hoàng Xảo Y tỏa sáng: "Thanh Ninh, thật xinh đẹp!".

Triệu phu nhân gật đầu, vừa cười vừa khen: "Phi thường xinh đẹp".

"Ta đã gặp qua rất nhiều tân nương tử, nhưng tiểu thư ngài toàn thân khí phái, tướng mạo này thật sự có thể coi là đệ nhất", người săn sóc tân nương cũng cười tiếp lời.

Thanh Ninh mỉm cười, không nói.

Lại khen thêm một phen, Hoàng phu nhân dẫn theo vài vị phu nhân tiến vào.

Nhất thời trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Triệu phu nhân cầm lược chải đầu cho Thanh Ninh, mỗi lần chải, niệm một câu.

Chờ Triệu phu nhân chải xong, người săn sóc tân nương mới tiếp nhận trang điểm cho Thanh Ninh.

"Tân nương tử thật xinh đẹp", người săn sóc tân nương khen.

Thanh Ninh cong khóe miệng nhìn vào chính mình phản chiếu trong lăng kính, giá y màu đỏ, trang dung tinh xảo, xinh đẹp muôn phần, càng nhìn càng động lòng người.

Một vài vị phu nhân và tiểu thư đứng bên cạnh đều không thể giấu được kinh diễm trong ánh mắt.

Thấy trang phục đã ổn, Hoàng phu nhân liền mời đám người Triệu phu nhân ra ngoài uống trà.

Hoàng Xảo Y ở lại trong phòng cùng Thanh Ninh.

"Thanh Ninh, thật sự rất xinh đẹp đó", Hoàng Xảo Y khen.

"Chờ tới lượt ngươi, nhất định cũng sẽ rất đẹp", Thanh Ninh cười đáp.

Hoàng Xảo Y sắc mặt ửng hồng, lại hỏi: "Thanh Ninh, ngươi có hồi hộp không?".

Nàng có lẽ đang nghĩ đến, không lâu sau sẽ tới đại hôn của chính mình đây mà! Thanh Ninh cười gật đầu: "Có chút hồi hộp".

Hoàng Xảo Y đánh giá Thanh Ninh: "Nhưng mà ta thấy ngươi một chút cũng không có dáng vẻ khẩn trương".

"Đương nhiên không thể để cho ngươi nhìn ra", Thanh Ninh cười.

Hoàng Xảo Y chu mỏ.

Thanh Ninh hé miệng cười.

Hàn huyên một hồi, liền nghe được âm thanh bên ngoài dần lớn lên, một tiểu nha đầu khoan khoái chạy vào bẩm báo, nói đội ngũ đón dâu đã tới rồi.

Tim Thanh Ninh đập mạnh, phân phó Ngọc Trâm thưởng cho tiểu nha đầu, tiểu nha đầu tiếp lấy, vui vẻ chạy ra ngoài.

Đám người Hoàng phu nhân và Triệu phu nhân lại đi đến, Lý Vân Nương cũng đỡ tay Mai ma ma đi vào.

Tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, bên ngoài vang lên tiếng pháo, Thu Hoàn cao hứng vào phòng: "Phu nhân, tiểu thư, thế tử tới".

Sau đó Thu Tú đưa người đón dâu là Phó đại phu nhân vui mừng đi đến.

Triệu phu nhân vội vàng nghênh đón, đưa nàng vào phòng, nói vài câu, Triệu phu nhân và Phó đại phu nhân cùng nhau đỡ Thanh Ninh đi chính sảnh.

Tiếng chiêng trống vui mừng, chính sảnh vô cùng náo nhiệt.

Tô Phỉ mặc cát phục đỏ thẫm, làm cho làn da như tuyết của hắn tựa như nhiễm một tầng phấn son, diễm lệ vô song, đôi mắt rạng rỡ lấp lánh, như thể chiếu sáng mọi cảnh xuân.

Cả người thần thái phi dương, như ánh trăng kinh diễm lóa mắt.

Giữa một phòng người, Thanh Ninh liếc mắt liền thấy được hắn.

Tô Phỉ cũng liếc mắt liền thấy được Thanh Ninh, xinh đẹp bức người, mặt mày như vẽ, khiến cảnh xuân đều bị thất sắc.

Hai người nhìn nhau một cái, từ trong hai đôi con mắt thấy được nhu tình.

Người đứng quanh bàn tán, nói nào là tân nương tử thật xinh đẹp, nào là trời sinh một đôi.

"Tân nương tử từ biệt cha mẹ". Vào phòng, người săn sóc tân nương vui mừng lên tiếng.

Thanh Ninh hướng ánh mắt nhìn Lý Vân Nương cùng Tiêu Lĩnh ngồi trên chính vị phía trước, quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.

Lý Vân Nương gấp rút đứng lên, đưa tay đỡ Thanh Ninh dậy: "Ninh nhi, đến nhà chồng phải hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân thật tốt, cùng chị em dâu chung sống hòa thuận..."

Nói xong, Lý Vân Nương liền đỏ tròng mắt, nước mắt như hạt châu lăn ra không ngừng, rốt cuộc không nói được thêm nữa.

Tiêu Lĩnh đứng dậy đỡ Lý Vân Nương, nhìn về phía Thanh Ninh: "Ninh nhi, hãy cùng thế tử sống thật tốt qua ngày".

Tiêu Lĩnh cũng đỏ vành mắt, trong giọng nói nồng đậm lưu luyến.

Mọi người không ai nghĩ tới, Lý Vân Nương vì con gái ruột mà khóc là đương nhiên, nhưng Tiêu Lĩnh là kế phụ, mới sống với nhau mấy tháng, mà hắn lại đỏ vành mắt, giống như tân nương tử là con gái ruột của hắn vậy.

"Phụ thân, mẫu thân", Thanh Ninh rơi lệ không ngừng: "Nữ nhi sẽ sống thật tốt, xin phụ thân, mẫu thân yên tâm".

Lý Vân Nương che miệng, tựa vào người Tiêu Lĩnh khóc. Sau này con bé sẽ không còn là tiểu nữ nhi làm nũng trong lòng nàng nữa rồi!

"Hảo, hảo, phải sống thật tốt!", Tiêu Lĩnh gật đầu, ánh mắt nhưng lại không thôi lưu luyến, nữ nhi này ngoan ngoãn, hiểu chuyện, mới ở cùng nhau mấy tháng đã phải gả nàng đi.

Thanh Ninh cơ hồ khóc không thành tiếng.

"Vân Nương, hôm nay là ngày đại hỉ của Ninh nhi, nàng nên cao hứng, từ đây đi Quốc công phủ không xa, nếu nàng nhớ con bé thì đến thăm là được, hoặc cũng có thể đón con bé trở về...", Tiêu Lĩnh nhẹ giọng khuyên Lý Vân Nương.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu, tiểu tế nhất định sẽ đối đãi thật tốt với Ninh nhi, bảo vệ nàng chu toàn", Tô Phỉ kéo tay Thanh Ninh nói, sâu trong ánh mắt sáng ngời thoáng hiện lên tia chờ đợi cùng hâm mộ.

Tiêu Lĩnh gật đầu: "Ninh nhi liền giao cho ngươi, phải hảo hảo đối đãi với nàng".

Lý Vân Nương đã ngừng khóc, lấy khăn gấm ra lau lệ trên khóe mắt cho Thanh Ninh, sau đó nhận lấy khăn voan từ tay người săn sóc cô dâu, tự mình chùm lên cho con gái.

Thanh Ninh chỉ thấy trước mắt một mảnh màu đỏ.

"Tân nhân muốn lên kiệu", người săn sóc tân nương cười lớn tiếng hô, sau đó khom người, cõng tân nương tử xuất môn. Theo như tập tục, vốn là huynh đệ phải tới, nhưng Tiêu Nghi Quan đang ở biên quan phía xa, Thanh Ninh lại không có huynh đệ nào, cho nên liền do người săn sóc tân nương cõng.

Lễ mừng hỉ của Tiêu Nghi Quan đi cùng với lễ mừng cập kê cùng nhau gửi về.

Hai người Triệu phu nhân cùng Phó đại phu nhân giúp Thanh Ninh nằm lên lưng người săn sóc tân nương, người săn sóc tân nương cõng Thanh Ninh đi ra ngoài.

Đến chỗ kiệu hoa, người săn sóc tân nương mới để Thanh Ninh xuống, Thanh Ninh vịn vào người Triệu phu nhân bước lên kiệu hoa.

"Tiểu thư, nô tỳ và Ngọc Trâm ở ngay bên cạnh, nếu ngài có chuyện gì cứ phân phó nô tỳ", Trà Mai thấp giọng nói.

Thanh Ninh nhẹ đáp một tiếng.

"Nâng kiệu".

Tiếng cổ nhạc, tiếng bánh pháo nổ bùm bùm, trước mắt Thanh Ninh một mảnh màu đỏ, trong lòng nhưng lại rất bình tĩnh.

Một đường diễn tấu, vô cùng náo nhiệt đến trước đại môn Quốc công phủ.

Cỗ kiệu dừng lại.

Người săn sóc tân nương lớn tiếng nói: "Thỉnh chú rể bắn tên, đi sát thần*".

Tô Phỉ nhận lấy cung tiễn hỉ quan đưa tới, giương cung, lưu loát bắn ba mũi tên buộc lụa đỏ lên kiệu hoa.

(tập tục này là trước khi tân nương tử vào cửa, chú rể cầm cung bắn ba mũi tên vào kiệu, lấy ý "tam tiễn cập đệ" – ba mũi tên trúng đích, để tránh tà ma, sát thần)

Triệu phu nhân cùng Phó đại phu nhân giúp Thanh Ninh hạ kiệu, sau đó đỡ Thanh Ninh sải bước qua chậu than, người săn sóc cô dâu đem lụa đỏ đưa vào tay nàng.

(cô dâu phải bước qua chậu than hồng để đốt hết những điều xúi quẩy, cho cuộc sống sau này được đầm ấm, hạnh phúc)

Dưới khăn đỏ, ánh mắt Thanh Ninh có thể nhìn thấy Tô Phỉ cầm đầu dây phía kia, nàng vô thức nắm chặt lụa đỏ trong tay.

Dường như cảm giác được động tác của Thanh Ninh, Tô Phỉ nhìn một cái, nắm dây lụa tiến vào trong, đầu lông mày đến đuôi mắt tràn ra vui vẻ.

"Tân nương tử đến", một hồi ồn ào, pháo lại nổ rộn rã.

Trên mặt đất, thảm đỏ trải liên tục từ ngoài cửa đến chính sảnh bái đường.

Đây là ở phía ngoài, Tôn thị tự nhiên cẩn thận tỉ mỉ, sẽ không để cho ai nhìn ra một tia sai sót, hỉ đường trang trí ngập tràn vui mừng.

Bên trong chật ních tân khách, Tề quốc công và Tôn thị vẻ mặt tươi cười ngồi trên ghế chính vị.

Vào hỉ đường, người dẫn dắt hỉ sự tuyên bố bắt đầu bái đường.

Bái đường xong, đám người người săn sóc cô dâu vây quanh dẫn hai người đi động phòng.

Thanh Ninh và Tô Phỉ bị mọi người vây quanh đi tân phòng, những người còn lại thì đi thưởng tiệc.

Ngồi trong đám tân khách nhìn bóng lưng Thanh Ninh, Cố Hoán thần thái phi dương trước sau như một bây giờ lại thoáng hiện lên tia mất mát, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ.

Tống Tử Dật đứng trong góc nhỏ, kể từ lúc Thanh Ninh bước vào hỉ đường, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều chăm chú đặt lên bóng lưng yểu điệu của nàng. Cho đến khi bóng lưng đôi tân nhân rốt cuộc không nhìn thấy nữa, Tống Tử Dật mới thu hồi ánh mắt, hai tay rủ xuống bên người nắm chặt thành quyền.

Nữ tử này, vốn nên là người của hắn!

Nhưng hôm nay, nàng hoàn toàn thuộc về một người khác, là thê tử của người khác, cùng Tống Tử Dật hắn không còn một tia quan hệ.

Nghĩ tới đây, Tống Tử Dật nắm thật chặt bàn tay, tâm đau đến không thở nổi.

Hắn không muốn tham gia tiệc mừng này, nhưng lại thân bất do kỷ*, cuối cùng phải đi với phụ thân tới.

(thân bất do kỷ: không làm được như ý muốn của mình)

"Đi thôi, đi uống rượu mừng", người bên cạnh vỗ tay lên vai Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật vội hoàn hồn, thu liễm tâm tình, cùng mọi người đi về nơi tổ chức tiệc.

...

Editor: Ngọc Thương

Thanh Ninh được đỡ ngồi xuống giường mới, người săn sóc tân nương để Tô Phỉ ngồi bên cạnh nàng, sau đó người săn sóc tân nương vui vẻ hát vung trướng, nha đầu bên cạnh vung đồng tiền, đậu phộng, hạt sen, táo đỏ lên người hai vợ chồng, tượng trưng cho cát tường.

"Sau khi vung trướng, phu thê hài hòa mỹ mãn, từ nay về sau phu xướng phụ tùy*", người săn sóc xướng xong câu này, lễ vung trướng mới xem như hoàn thành.

(phu xướng phụ tùy: vợ chồng hòa thuận, chồng nói vợ nghe theo)

Người săn sóc tân nương mời Tô Phỉ đứng lên, sau đó cười khanh khách đưa hắn một cây gậy để vén hỉ khăn: "Thỉnh chú rể vén khăn voan, từ nay về sau vừa lòng đẹp ý".

Thanh Ninh cảm thấy hai mắt tỏa sáng, khẽ ngước mắt, thân ảnh nàng rơi vào một đôi con ngươi sáng chói, Tô Phỉ gần trong gang tấc, gương mặt thanh diễm tuyệt luân ẩn chứa nụ cười, như trăng sáng kinh diễm lộng lẫy.

Mâu quang Tô Phỉ trong suốt như nước, nhìn ánh mắt điệt lệ tựa bình minh của Thanh Ninh.

Một đôi tân nhân ngưng mắt nhìn nhau, người đứng xung quanh nhấp miệng cười.

"Chú rể, tân nương, thỉnh uống chén rượu giao bôi, từ nay về sau thiên trường địa cửu", người săn sóc tân nương vui vẻ rót hai chén rượu.

Sắc mặt Thanh Ninh trở lên ửng hồng, vội cụp mắt xuống.

Hai bên tai Tô Phỉ cũng đỏ lên, gấp rút vươn tay tiếp rượu, đưa một chén cho Thanh Ninh.

Uống rượu hợp cẩn xong, nghi lễ kết thúc.

Người săn sóc tân nương lại nói thêm một đống những lời cát tường chúc hỉ, sau đó mới lui ra ngoài, nha đầu cũng vội vàng cáo từ, chỉ để lại Thanh Ninh và Tô Phỉ ở trong tân phòng.

Đám người đi hết, Thanh Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Có mệt không?", Tô Phỉ dịu dàng hỏi, sau đó đưa tay đem mũ phượng trên đầu Thanh Ninh lấy xuống.

"Không mệt lắm", trên đầu Thanh Ninh bỗng chốc nhẹ hẳn đi, cổ lập tức dễ cử động hơn, cười lắc đầu: "Hoàn hảo, không mệt lắm".

Tô Phỉ đem mũ phương đặt sang một bên, sau đó ngồi bên cạnh Thanh Ninh, duỗi tay nắm chặt tay nàng.

Vây quanh nàng là hơi thở của hắn, sắc mặt Thanh Ninh ửng hồng, tâm vô thức nhảy dựng, nhấp môi dưới: "Chàng nên ra ngoài đi, khách nhân phía ngoài đều đang chờ chàng đó".

Tô Phỉ cúi đầu, nhẹ cười thành tiếng.

Thanh Ninh không khỏi ngẩng đầu, mặt ửng đỏ thành một mảnh.

Tô Phỉ ngưng mắt nhìn Thanh Ninh, con ngươi trong trẻo như nước mang theo ôn nhu.

Gương mặt Thanh Ninh đỏ như ráng màu mùa hè.

Tô Phỉ đưa tay ôm nàng vào lòng.

Bên tai là tiếng tim đập thình thịch của hắn, quanh quẩn bên nàng là hơi thở mát lạnh thuộc về hắn, Thanh Ninh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

"Tô Phỉ... chàng còn chưa ra mời rượu khách nhân đâu đó", Thanh Ninh thì thầm.

"Ừ, đợi lát nữa sẽ có người tới nhắc ta", Tô Phỉ cười, trầm nhẹ đáp.

Thanh Ninh không khỏi thả lỏng thân thể.

Đúng như Tô Phỉ nói, rất nhanh đã có người đi đến gọi hắn qua bữa tiệc.

Tô Phỉ lưu luyến buông Thanh Ninh ra.

Thanh Ninh vừa cười vừa nói: "Chàng ra ngoài trước đi, tân khách bên ngoài đều đang chờ chàng".

Tô Phỉ gật đầu: "Nếu nàng mệt thì nghỉ ngơi trước đi".

Cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng Thanh Ninh, thấp giọng: "Ta rất mau sẽ quay lại".

Sắc mặt Thanh Ninh lại đỏ bừng.

Chờ Tô Phỉ đi rồi, Trà Mai cùng Ngọc Trâm đẩy cửa vào, nét mặt hai người tươi cười vui vẻ.

"Tiểu thư có đói bụng không?", Trà Mai cười hỏi, lúc này đã là thời điểm trời chiều.

Không đợi Thanh Ninh trả lời, Ngọc Trâm lấy từ trong túi nơi tay áo ra một bao điểm tâm, đưa cho Thanh Ninh: "Tiểu thư ăn trước lót bụng, mới vừa nãy lúc thế tử đi ra ngoài, đã phân phó người lát nữa mang đồ ăn đến".

"Nhẫn Đông cùng Bạc Hà đang canh giữ ngoài cửa, tiểu thư ngài yên tâm đi", Trà Mai cẩn thận nói.

Bạc Hà là một nha đầu hồi môn, là người năm ngoái Tô Phỉ đưa đến cho nàng, được Bạch Vân am Bụi sư thái dạy nên người, tinh thông các loại độc.

Tô Phỉ phòng ngừa chu đáo, dự phòng nàng vào Quốc công phủ, Tôn thị sẽ hạ độc với nàng, cho nên mới đem Bạc Hà đưa đến bên cạnh nàng.

Thanh Ninh lấy một khối đậu phộng rang, đánh giá tân phòng một chút, ăn hai khối, những thứ còn lại đều không ăn.

Hoàng hôn phủ xuống, Nhẫn Đông vào cửa, thấp giọng bẩm báo, nói có người tới, sau đó xa xa truyền đến một hồi tiếng cười thanh thúy cùng tiếng bước chân.

Thanh Ninh phân phó Trà Mai lấy mũ phượng đội lại lên đầu nàng, sau đó để Trà Mai và Ngọc Trâm đỡ ngồi trên giường.

Y hương tấn ảnh*, người tới đều là các nàng dâu trẻ tuổi cùng các tiểu thư, do Tô Dao dẫn sang đây xem tân nương tử.

(y hương tấn ảnh: thành ngữ chỉ những người con gái ăn mặc hết sức hoa lệ)

Mọi người vui vẻ nói lời khen tặng, Thanh Ninh thoáng mỉm cười, ngồi đoan trang.

"Biểu tẩu, cung hỉ".

Thanh âm bủn xỉn mang theo đố kị từ kẽ răng rít ra này là của Tôn Ngọc Tuyết! Đôi mắt Thanh Ninh bất động, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười thẹn thùng.

Dư quang rất nhanh không để lại dấu vết đánh giá Tôn Ngọc Tuyết.

Một thân trang phục đỏ tươi sắc hải đường, ngồi giữa chúng phu nhân cùng tiểu thư, đặc biệt chói mắt.

Đáng tiếc, quốc sắc thiên hương trong mắt lại tỏa ra lửa ghen ghét cùng oán hận, khiến vẻ đẹp của nàng bị phá nát vài phần.

Thấy Thanh Ninh không nói gì, hoàn toàn một bộ thẹn thùng của tân nương, Tôn Ngọc Tuyết không khỏi thầm hận, nhưng có nhiều nữ quyến ở đây, hôm nay lại là ngày đại hôn của Phỉ biểu ca, nàng không thể cho mọi người thấy được cảm xúc thật sự của mình.

Tôn Ngọc Tuyết nắm chặt quả đấm, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào cũng không thấy đau.

Năm ngoái, nàng nằm trên giường dưỡng bệnh lâu như vậy, ngày ngày đều chờ đợi Phỉ biểu ca có thể đến thăm nàng một lần, nhưng nàng hi vọng nhiều như thế, lại nhận được tin tức hai người bọn họ đính hôn.

Còn là Hoàng Thượng tứ hôn.

Nàng không hiểu, tại sao mình lại thua bởi Thẩm Thanh Ninh, không, phải là Tiêu Thanh Ninh? Tài hoa, tướng mạo, gia thế, nàng thua Tiêu Thanh Ninh chỗ nào?

Nhưng cho dù có một vạn lần không cam lòng, trong lòng từng đoàn từng đoàn lửa đốt, nàng cũng không có cách nào, bởi vì cửa hôn sự này là do Hoàng Thượng ban cho.

Nàng không phải là Nghi An quận chúa, cùng người có da thịt chi thân, để có thể đem vị hôn phu mà Hoàng Hậu nương nương tứ hôn cho người ta đoạt lại. Nếu Phỉ biểu ca và nàng có quan hệ x.ác thịt, nàng cũng sẽ được hảo mệnh như Nghi An quận chúa. Nhưng mà, kết quả bây giờ, nàng chỉ có thể ngồi kiệu nhỏ vào Quốc công phủ làm thiếp.

Nàng sao cam lòng đứng phía dưới Tiêu Thanh Ninh?

Khi đó nàng cảm thấy mất hết can đảm, tinh thần đều sụp xuống, cảm thấy không còn một chút hi vọng sống tiếp, chỉ hận không thể xong hết mọi chuyện, thật sự liền tuyệt thực.

Tuyệt thực được hai ngày, thời điểm đói bụng đến mức hai mắt biến thành màu đen, mẫu thân từ trước tới nay đều đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, lúc này cho nàng một cái tát thức tỉnh, ôm nàng nói rằng, muốn chết thì cả hai mẹ con cùng chết.

Mẫu thân ôm nàng khóc rống, nói, Quốc công phủ không phải chỉ có một Phỉ biểu ca, chẳng phải còn có Khiêm biểu ca đó sao?

...

Tôn Ngọc Tuyết oán hận trừng mắt nhìn Thanh Ninh ngồi trên giường hỉ, trong lòng bốc lên từng đợt lửa ghen tỏa ra bên ngoài, chờ mà xem, ta nhất định sẽ không để cho ngươi được như ý!

Ngồi một hồi, Tô Dao cười tươi như hoa kêu gọi chúng nữ quyến rời đi.

"Ánh mắt của Tôn Đại tiểu thư kia như muốn ăn thịt người vậy", Ngọc Trâm không lo nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu thư ngài, nếu nàng ta tâm tình không tốt thì không đến là được, cũng chẳng ai thèm mời nàng ta đến".

"Được rồi, đừng nói nữa, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu thư, đừng nói mấy lời này", Trà Mai lên tiếng.

Ngọc Trâm vội vàng thu lại lời nói.

"Được rồi, hẳn là không còn ai đến đây nữa, các ngươi giúp ta bỏ cái mũ phượng này xuống đi", Thanh Ninh cười.

Hai người giúp Thanh Ninh gỡ mũ phượng xuống, sau đó tháo hết trâm trên đầu ra, đi tịnh phòng rửa mặt một phen.

...

Editor: Ngọc Thương

Tống Tử Dật tâm tình không tốt, uống một hơi không ít rượu, thời điểm ánh trăng vẫn chưa hoàn toàn phủ xống, liền lấy cớ ly khai Quốc công phủ.

Cũng không lên xe ngựa, để phu xe tháo ngựa ra, say khướt trực tiếp phiên thân lên ngựa chạy về phía trước.

Gió đêm thổi qua, trong lòng Tống Tử Dật lại càng khó chịu.

Không tự chủ được cưỡi ngựa đi Hưng Ninh hầu phủ.

Ngồi trên lưng ngựa nhìn đại môn Hưng Ninh hầu phủ đóng chặt, Tống Tử Dật một hồi hoảng hốt, tựa như chỉ qua một cái nháy mắt, cửa kia sẽ mở, sau đó có một thiếu nữ điệt lệ rực rỡ thướt tha đi ra, mềm mại gọi hắn một tiếng Tử Dật ca ca.

Đợi hồi lâu, cửa kia vẫn đóng chặt.

Tống Tử Dật nhắm hai mắt, kéo dây cương hướng Kiến An hầu phủ đi đến.

Hồi phủ, đem dây cương bỏ lại cho người gác cổng.

Người gác cổng đưa tay tiếp, hỏi: "Thế tử, tại sao trở về một mình vậy? Hầu gia đâu...?". Thấy được Tống Tử Dật trên mặt đầy mây đen, gấp rút ngậm miệng.

Tống Tử Dật mang vẻ mặt âm trầm đi viện tử của Thẩm Thanh Vũ.

Thẩm Thanh Vũ nghe nha đầu báo tin Tống Tử Dật tới đây, vội vàng cao hứng đứng dậy ra cửa nghênh đón, thấy dáng người thon dài mê ly dưới ánh đèn của Tống Tử Dật, kiều mị đi tới, ôn nhu gọi: "Thế tử".

Vừa mới bước vào phòng, Tống Tử Dật liền cúi đầu hung hăng hôn lên môi Thẩm Thanh Vũ.

"Tử Dật ca ca". Thẩm Thanh Vũ kiều mị khẽ kêu một tiếng, vui mừng đưa tay ôm vòng eo Tống Tử Dật.

Không ngờ, Tống Tử Dật đột nhiên đẩy nàng ra, vươn tay bóp cổ Thẩm Thanh Vũ: "Vì cái gì, vì cái gì? Tại sao phải đối với ta như thế?".

"Tử Dật ca ca, chàng làm sao vậy?". Thẩm Thanh Vũ đưa tay kéo tay Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật hai mắt đỏ ngầu, tay hướng xuống đất bóp chặt.

Thẩm Thanh Vũ cảm giác lồng ng.ực có chút hô hấp khó khăn, đưa tay bắt lấy tay Tống Tử Dật: "Buông... mau buông thiếp... ra".

Mu bàn tay Tống Tử Dật bị tay nàng cào cấu, nhưng Tống Tử Dật không có một chút ý tứ buông lỏng.

"Vì cái gì? Vì cái gì?". Đôi mắt Tống Tử Dật tràn đầy âm lệ.

Vì cái gì?

Khắp người toàn mùi rượu.

Tống Tử Dật ca ca hôm nay đi Quốc công phủ ăn tiệc mừng, hắn nói thế này là vì... Tiêu Thanh Ninh? Thẩm Thanh Vũ giật mình, lại cảm thấy bản thân như sắp chết, vì vậy lực tay một chút cũng không thả lỏng, đem mu bàn tay Tống Tử Dật cào ra một vết máu, khóc cầu xin: "Tử Dật... ca ca..., chàng tỉnh..., ta... ta không phải là... ta không phải là..., mau thả ta ra...".

Hai nha đầu Tuyết Lan và Hạnh Nhân bên người Thẩm Thanh Vũ vội tới kéo Tống Tử Dật, muốn cứu Thẩm Thanh Vũ ra, Tống Tử Dật nghiêng đầu âm u liếc qua hai người: "Cút ngay!".

Tuyết Lan và Hạnh Nhân bị hù dọa quỳ trên đất, cầu xin: "Thế tử, mau buông di dương ra, di nương sắp tắt thở rồi".

"Thế tử, ngài tha cho di nương đi", Tuyết Lan mềm mại, yếu ớt dè chừng bò đến trước mặt Tống Tử Dật, giương lên khuôn mặt hoa lê đái vũ, đưa tay ôm chân Tống Tử Dật.

"Cút!". Tống Tử Dật một cước đạp nàng ra.

Tuyết Lan bị đá, hai mắt choáng váng, quỳ rạp trên đất cùng Hạnh Nhân cầu xin, nhưng không dám tiến lên nữa.

"Ta... ta không phải là...", Thẩm Thanh Vũ vừa cầu khẩn, vừa cầm lấy tay Tống Tử Dật, chân cũng không lười biếng, một cước hướng Tống Tử Dật đạp tới.

Trong lúc giãy giụa, tấm lụa mỏng che trên mặt Thẩm Thanh Vũ rớt xuống, hiện ra vết sẹo dữ tợn.

Thấy vết sẹo trên mặt nàng, Tống Tử Dật nghiêm mắt, lông mày nhăn nhăn, trong mắt thoáng hiện lên chán ghét, tay buông lỏng, sau đó nhấc chân bước qua Thẩm Thanh Vũ, bỏ rơi áo bào đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Vũ toàn thân run rẩy, che lấy cổ họng,  hít khí từng ngụm từng ngụm.

"Di nương, ngài có sao không?", Hạnh Nhân cùng Tuyết Lan gấp rút nhào tới.

"Khụ. Khụ". Thẩm Thanh Vũ ho khan vài tiếng, nói giọng khàn khàn: "Không có việc gì".

Hai người đỡ Thẩm Thanh Vũ dậy, Hạnh Nhân rót cho Thẩm Thanh Vũ một chén trà nóng: "Di nương, hay là để nô tỳ đi phân phó người thỉnh đại phu?".

"Không cần", Thẩm Thanh Vũ lắc đầu, đưa tay tiếp trà, cúi đầu uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy trên người có vài phần hơi ấm, cầm trà nóng ôn hòa trong tay mới cảm giác lo lắng cho bản thân.

Đột nhiên đem chung trà đập xuống đất, lệ trên khóe mắt chưa khô, khiến vết sẹo càng thêm dữ tợn: "Vì cái gì?".

Vì cái gì, Tiêu Thanh Ninh hôm nay đã được gả cho người khác làm vợ, Tử Dật ca ca vẫn không quên được ả?

Hạnh Nhân cùng Tuyết Lan gấp rút quỳ trên đất, không dám mở miệng.

*****************

Editor: Ngọc Thương

Thanh Ninh vừa mới thu thập ổn thỏa xong, Nhẫn Đông đưa một bà tử cười vui vẻ đi đến, trong tay bà tử mang theo một hộp cơm, nói là phụng mệnh đưa tới.

Thanh Ninh đương nhiên hiểu đây là Tô Phỉ phân phó, vì vậy để Trà Mai thưởng cho bà tử kia một hà bao, bà tử tiếp hà bao cảm tạ Thanh Ninh, vui mừng hớn hở lui ra ngoài.

Trà Mai cùng Ngọc Trâm hầu hạ Thanh Ninh ăn no sáu phần bụng.

Bầu trời đêm không có ánh trăng, nhưng lại lấp lánh đầy sao.

Trong sân, màu đỏ đèn lồng tản ra hào quang ấm áp mà mê ly, xa xa cơ hồ truyền đến tiếng nhạc cùng tiếng ồn ào, Thanh Ninh yên lặng ngồi trên giường chờ Tô Phỉ trở lại.

"Thế tử đã trở lại". Bên ngoài truyền đến âm thanh.

Tiếng cửa mở, tiếng bước chân trầm ổn, dần dần nghe được rõ ràng.

Thanh Ninh mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Tô Phỉ từng bước từng bước đi về phía mình, rõ ràng là thanh nhã như nguyệt, nhưng trên trán lại tỏa ra ánh dương xán lạn chói mắt.

Tô Phỉ đi tới trước mặt Thanh Ninh, dừng lại cước bộ, nỉ non gọi một tiếng: "Ninh nhi".

****

HẾT QUYỂN 2
Bình Luận (0)
Comment