Hầu Môn Khuê Tú

Chương 147

Editor: Ngọc Thương

Tô Khiêm hướng Thanh Ninh cười, trên mặt mang vẻ vui sướng của chú rể, không khác gì thần sắc của hắn.

"Chúc mừng Nhị đệ", Thanh Ninh cười nói với hắn.

"Cảm ơn đại tẩu", Tô Khiêm cười đến ôn hòa.

Thanh Ninh thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt đã thu hồi, nhưng lại nhìn thấy Tôn Ngọc Tuyết khẽ ngẩng đầu lên, nàng ta hiển nhiên là nhìn về phía Tô Phỉ bên cạnh.

Đôi mắt yêu kiều trong suốt tựa như nước mắt tràn mi, cực nhanh liếc Tô Phỉ một cái, Tôn Ngọc Tuyết lập tức cúi đầu xuống.

Cái nhìn kia, Thanh Ninh lại thấy rõ ràng, ủy khuất, không cam lòng, u oán, ái mộ, oán giận, thầm hận, các loại tâm tình đều bao hàm trong một lần liếc mắt đó.

Này...

Thanh Ninh nhìn bộ dáng thẹn thùng cúi đầu trước sau như một của Tôn Ngọc Tuyết.

Nàng ta không cam lòng, u oán, oán giận, ái mộ là có thể hiểu được.

Nhưng còn ủy khuất, ủy khuất là từ đâu?

Thật sự không giải thích được!

Chẳng lẽ nàng ta còn muốn hồng hạnh xuất tường, thông đồng với đại bá của mình sao?

Tôn Ngọc Tuyết nổi danh khuynh quốc khuynh thành, cũng từng ở chung một mái hiên Quốc công phủ với Tô Phỉ nhiều lần, như nước gần ban công.

Nhưng nếu Tô Phỉ là loại người như vậy, đâu phải chờ tới bây giờ? Trước kia đã nhân cơ hội cùng nàng ta song túc song phi* rồi? Quan hệ biểu ca, biểu muội rất dễ nảy sinh tình cảm, tiến có thể kết liền cành, lui có thể trở thành huynh muội thâm tình.

(song túc song phi: cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly)

Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn Tô Phỉ thanh lãnh bên cạnh, cười cười.

Chỉ sợ Tôn Ngọc Tuyết muốn hồng hạnh xuất tường, cũng phải xem tường của Tô Phỉ có cho nàng ta vào hay không?

Tô Phỉ nhìn lại nàng, gương mặt lạnh lùng nhu hòa đi rất nhiều, hai người nhìn nhau cười.

Tôn Ngọc Tuyết cùng Tô Khiêm kính trà hành lễ cho những người còn lại.

Kính hết trà, huynh đệ Tô Hoa Kiểm, Tô Hoa Xuân, Tô Hoa Vân cùng Tô Phỉ, Tô Khiêm đi sang phòng khách bên cạnh uống rượu nói chuyện phiếm.

Văn thị, Lục thị, Tô Hoa Anh và Tô lão phu nhân đánh bài diệp tử. Tô lão phu nhân kéo Tôn Ngọc Tuyết ngồi bên cạnh xem bà đánh bài, mà Thanh Ninh thì bị Tô Hoa Anh kéo ngồi bên cạnh nàng ta. Tôn thị vui tươi hớn hở chỉ huy nha đầu dâng trà, lên điểm tâm, sau đó ngồi bên kia cạnh Tô lão phu nhân, giúp Tô lão phu nhân xem bài.

Tô Dao kêu gọi biểu tỷ muội đến gần kháng bên cửa sổ vừa ăn vặt, vừa cười nói hàn huyên, bọn hài tử Hà Như Nguyên chạy ra sân chơi đùa.

Cùng nhau ăn cơm trưa náo nhiệt, lại cùng nhau uống trà nói chuyện, sau đó hai nhà Tô Hoa Xuân và Tô Hoa Vân mới cáo từ.

"Ta về trước nghỉ ngơi, hai ngày nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi hết đi, buổi tối không cần đi thỉnh an", Tô lão phu nhân nói.

"Vâng". Mọi người đáp.

Tô Hoa Anh đưa tay đỡ Tô lão phu nhân đứng dậy.

Tô lão phu nhân đi về phía trước hai bước, dừng trước mặt Tôn Ngọc Tuyết, hiền lành vừa cười vừa nói: "Đứa bé ngoan, trở về hảo hảo nghỉ ngơi".

Tôn Ngọc Tuyết cụp mi, nhu thuận đáp: "Vâng, tổ mẫu".

Chờ Tô lão phu nhân đi khỏi, Thanh Ninh và Tô Phỉ cũng cáo từ.

"Ừ, trở về đi, hai ngày nay ngươi vất vả nhiều rồi, buổi tối không cần tới thỉnh an ta", Tô lão phu nhân đã lên tiếng, Tôn thị tự cũng theo ý tứ của lão phu nhân, tươi cười nói với Thanh Ninh và Tô Phỉ.

"Vâng". Thanh Ninh, Tô Phỉ trả lời, liền đi ra ngoài.

"Được rồi, tất cả các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi", ánh mắt Tôn thị thân thiết nhìn Tôn Ngọc Tuyết và Tô Khiêm. Tôn Ngọc Tuyết mang vẻ mặt không được ngủ ngon giấc, cả ngày tinh thần không tốt, Tôn thị đương nhiên có thể nhìn ra, nhưng có lời gì tương lai còn rất nhiều thời gian để nói.

"Vâng, mẫu thân", Tô Khiêm cười gật đầu.

Tôn thị lại nói một phen mấy lời đại loại như về phòng phải nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới để cho bọn họ rời đi.

Ra cửa, sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết liền lạnh băng, sắc mặt Tô Khiêm bên cạnh không thay đổi, nha đầu phía sau hai người cúi đầu đi theo cách một đoạn.

Trên đường đi, xa xa có thể nhìn thấy Tô Phỉ và Thanh Ninh phía trước, vài nha đầu theo sát sau lưng.

Ánh mặt trời ngả về tây chiếu lên bóng hai người sóng vai nhau đi, một người vóc dáng cao to, cao lớn vững chãi, một người dáng vẻ thướt tha, mềm mại, hai người đi cạnh nhau tản ra hơi thở hài hòa ấm áp không nói nên lời.

Hai người vừa đi vừa cười nói, Tô Phỉ bên cạnh khẽ cúi đầu, mang theo ôn nhu cùng sủng ái vô cùng.

Tôn Ngọc Tuyết không khỏi nắm chặt quả đấm, trong mắt lóe oán hận, không cam lòng.

Tô Khiêm nhíu mày, duỗi tay nắm chặt tay Tôn Ngọc Tuyết, nghiêng đầu nhỏ giọng ôn nhu nói với nàng: "Ngọc Tuyết, còn tức giận sao? Trở về ta nhận lỗi với nàng".

"Hừ", Tôn Ngọc Tuyết hừ một tiếng, muốn tránh thoát tay hắn.

"Đừng động, nha đầu đi đằng sau, còn có nha đầu bà tử lui tới cũng đều đang nhìn chúng ta, chẳng lẽ nàng muốn để bọn họ thấy chúng ta hôm qua vừa đại hôn, hôm nay liền truyền ra tin tức không hợp sao?", Tô Khiêm cười, tay càng thêm nắm chặt hơn.

"Thả ta ra", Tôn Ngọc Tuyết quay sang trừng mắt với hắn.

Tô Khiêm lắc đầu không trả lời, cũng không buông tay ra, nụ cười trên mặt không đổi, đôi mắt ôn nhu nhìn nàng, dắt tay nàng từ từ đi lên phía trước.

Lông mày Tôn Ngọc Tuyết vặn lại, đi vài bước thấy bóng lưng Tô Phỉ và Thanh Ninh, đột nhiên nét mặt biểu lộ nụ cười thản nhiên, nũng nịu kêu: "Phỉ biểu ca, đại tẩu".

Thanh Ninh và Tô Phỉ đang vừa đi vừa nói cười, nghe thấy âm thanh Tôn Ngọc Tuyết phía sau, Thanh Ninh lập tức nhíu mày.

Đằng sau lại truyền tới âm thanh của Tôn Ngọc Tuyết: "Phỉ biểu ca, đại tẩu".

Tô Phỉ khẽ cau mày, mặt mày ôn nhu ban nãy lập tức trở nên lạnh lùng.

Hai vợ chồng cùng nhau xoay người.

Tôn Ngọc Tuyết tránh thoát tay Tô Khiêm, cười đi đến trước mặt hai người. Tô Khiêm theo sát phía sau.

"Nhị đệ, Nhị đệ muội", Thanh Ninh cười nhạt nhìn qua hai  bọn họ, ánh mắt sau đó rơi trên mặt Tôn Ngọc Tuyết.

"Đại tẩu, Phỉ biểu ca sao đi nhanh vậy, chúng ta cùng đi!", Tôn Ngọc Tuyết nhẹ nhàng cười, gương mặt tái nhợt khó nén mệt mỏi.

"Đại ca, đại tẩu", Tô Khiêm đứng bên cạnh Tôn Ngọc Tuyết, gọi một câu.

"Nhị đệ, Nhị đệ muội tân hôn yến nhĩ*, sao lỡ quấy rầy các ngươi". Thanh Ninh mỉm cười

(tân hôn yến nhĩ: chỉ nàng dâu mới, vợ mới cưới)

Tô Phỉ mặt mày lạnh lùng, lạnh nhạt nói ba chữ: "Không cùng đường". ( chết cười với anh này =)) không nể nang ai =))).

"Gì mà không cùng đường? Đây đều không phải là trong phủ sao? Đại tẩu, Phỉ biểu ca, chi bằng chúng ta ngồi một chút?". Sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết khẽ cứng lại, nhưng liền lập tức tao nhã nhoẻn miệng cười, ánh mắt yêu kiều nhìn Tô Phỉ.

Ánh mắt này...

Thanh Ninh dựa vào Tô Phỉ, không khỏi khẽ bật cười.

Tô Phỉ mặt lạnh vài phần: "Chẳng lẽ vừa rồi đại tẩu ngươi cho lễ ra mắt không đủ sao?". Cho nên, vẫn còn gọi hắn là biểu ca*?

(Biểu ca là anh họ, khi Tôn Ngọc Tuyết chưa gả cho Tô Khiêm thì gọi Tô Phỉ là biểu ca; gả cho Tô Khiêm rồi thì phải theo xưng hô nhà chồng, gọi Tô Phỉ là Đại ca)

Sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết cứng đờ, cười duyên giận dỗi: "Đại tẩu, ngươi xem Đại ca hắn khi dễ ta".

Đại tẩu? Gọi ta là mẹ cũng vô ích! Ngươi cho rằng ta đã chết rồi hay sao? Đôi mắt Thanh Ninh lạnh nhạt: "Ta lại tưởng đệ muội ngươi ghét bỏ lễ ra mắt của ta không đủ? Xem ra chỉ là thói quen thôi, nhưng mà, hiện thời đệ muội ngươi đã là con dâu Tô gia, chút thói quen này nên đổi mới tốt. Đúng không, Nhị đệ?".

"Đại tẩu nói rất đúng". Tô Khiêm mỉm cười gật đầu.

"Hôm nay đại tẩu ngươi hơi mệt, chúng ta đi trước một bước", Tô Phỉ lạnh nhạt nói, sau đó kéo tay Thanh Ninh, xoay người đi lên phía trước.

Hai người một hồi liền biến mất sau bóng cây nơi ngã rẽ.

Tôn Ngọc Tuyết cắn m.ôi dưới, dừng một chút, nhấc chân đi lên phía trước.

Tô Khiêm cau mày đi theo sau nàng, hai người một trước một sau trở về viện tử.

Nha đầu bà tử trong viện vừa thấy sắc mặt của hai người, đều nín thở liễm khí, cúi đầu hành lễ: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân".

Hai người vào phòng, Tôn Ngọc Tuyết đi vào nội thất, trực tiếp tới sau tấm bình phong, để Bích Nguyệt và Bích Vân hầu hạ nàng thay quần áo.

Trên cổ lộ ra vết hôn màu xanh, cùng vết dây nơi cổ tay, vừa nhìn liền hiểu.

Bích Nguyệt và Bích Vân nhìn dấu vết kinh hãi đập vào mắt, hai người không khỏi rơi lệ: "Tiểu thư... Nhị thiếu gia, hắn quá lỗ mãn.g".

Tôn Ngọc Tuyết cau mày, mím môi không lên tiếng.

"Ngươi đi lấy thuốc mỡ ra bôi cho tiểu thư", Bích Nguyệt nghiêng đầu nói với Bích Vân.

Bích Vân gật đầu, vội vàng đi tìm thuốc, hai người cẩn thận bôi cho Tôn Ngọc Tuyết.

...

Từ sau tấm bình phong đi ra, Tôn Ngọc Tuyết thấy Tô Khiêm ngồi trên ghế, làm như không thấy, ngồi trước trang đài, để Bích Nguyệt giúp nàng tháo hết trâm hoàn xuống.

Bích Vân cúi đầu lên trà.

Chờ Tôn Ngọc Tuyết cởi hết trâm hoàn, Tô Khiêm mới hướng Bích Vân, Bích Nguyệt nói: "Hai người các ngươi lui xuống trước đi".

Bích Nguyệt, Bích Vân gấp rút cúi đầu lui ra ngoài.

"Hừ", Tôn Ngọc Tuyết duỗi tay cầm lược sừng tê chải qua mái tóc.

"Tối hôm qua là ta không tốt, nàng đừng giận nữa, được không? Về sau chúng ta sẽ sống thật tốt qua ngày". Tô Khiêm ngồi một hồi, cuối cùng nhịn không được lên tiếng trước, đứng dậy đi tới.

Nghe vậy, nước mắt trong mắt Tôn Ngọc Tuyết lập tức như dây hạt châu bị đứt, không ngừng tuôn xuống: "Tô Khiêm, ngươi không phải là người".

"Là ta sai rồi, không nên dùng dây thừng trói nàng", Tô Khiêm đưa tay muốn chạm vào cổ tay Tôn Ngọc Tuyết.

"Đừng đụng vào người ta", Tôn Ngọc Tuyết như chim sợ cành cong, co rụt về phía sau, ngẩng đầu căm tức nhìn Tô Khiêm: "Ngươi không phải là người, ngươi cườ.ng bạo ta!".

Nghe vậy sắc mặt Tô Khiêm trầm xuống: "Nàng là thê tử Tô Khiêm ta cưới hỏi đàng hoàng, phu thê hoan hảo là đạo lý hiển nhiên, nàng là thê tử của ta, hầu hạ ta là việc nàng phải làm! Chẳng lẽ nàng còn muốn thủ thân như ngọc vì hắn sao? Nàng nằm mơ đi! Đời này, nàng sống là người của ta, chết là ma của ta!".

"Ta thủ thân như ngọc cho hắn đấy, thì sao?". Nhớ tới tất cả những chuyện đêm qua, Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy sống không bằng chết, hai mắt như nứt ra trừng Tô Khiêm: "Đồ súc sinh nhà ngươi!".

"Ta là súc sinh? Hừ, ngươi nghĩ ngươi thanh bạch lắm sao? Hắn không thèm liếc ngươi một cái, hôm nay ngươi đã là tàn hoa bại liễu, hắn sẽ càng không thèm để ý ngươi!".

Này đều không phải do hắn hại sao? Tôn Ngọc Tuyết khóc rống: "Vô sỉ hạ lưu!".

"Ta vô sỉ hạ lưu? Ngươi thì khá hơn chút nào? Tối hôm qua không phải ngươi cũng rất muốn đó sao?". Tô Khiêm căm tức nhìn Tôn Ngọc Tuyết, đột nhiên đưa tay nắm lấy cái cằm trơn bóng của nàng, tà tứ cười.

Tối hôm qua...? Đúng vậy, chính nàng rõ ràng đã nghĩ, cho dù có gả đi nhưng cũng sẽ không cùng Tô Khiêm phu thê chi thực*. Tô Khiêm luôn luôn đối đãi với nàng rất tốt, nàng nghĩ, nếu mình yêu cầu trước không vội động phòng, hắn nhất định sẽ đáp ứng, nhưng mà... Tối hôm qua,trong lúc kịch liệt phản kháng, đồng thời nàng cũng cảm thấy trong cơ thể mình tỏa ra dục vọ.ng mãnh liệt, thân thể nóng như bị hỏa thiêu.

(phu thê chi thực: làm chuyện vợ chồng ân ái)

Tại sao lại vậy?

Người nàng thích là Phỉ biểu ca.

Tuy là gả cho Khiêm biểu ca, nhưng nàng một chút cũng không muốn cùng Khiêm biểu ca phát sinh quan hệ.

Nhưng tối hôm qua tại sao lại như vậy?

Là...

Trong đầu hiện lên sinh động, Tôn Ngọc Tuyết sắc mặt trắng nhợt, vọt đứng lên, đưa ngón tay chỉ vào Tô Khiêm, mắng: "Ngươi, ngươi hạ mị dược với ta?".

"Nực cười, ta ngủ với thê tử của chính mình, cần gì phải dùng tới...", nói đến đây Tô Khiêm liền dừng lại. Hắn không phải là con mèo nhỏ mới được nếm thử mùi tình lần đầu, trong phòng hắn có đến hai nha đầu thông phòng, một người ôn nhu săn sóc, một người kiều mị tận xương.

Nhưng, tối hôm quả quả thật hắn quá kịch liệt, bản thân cũng không thể khống chế nổi dục vọ.ng!

Rốt cuộc vẫn là biểu huynh muội quen nhau đã lâu, Tôn Ngọc Tuyết nhìn thần sắc Tô Khiêm, tự hiểu mị dược này không phải do Tô Khiêm hạ. Vậy là ai đây? Tôn Ngọc Tuyết nghĩ nghĩ, sắc mặt trắng như tờ giấy, ngồi phịch xuống ghế.

Nàng biết rõ, cô cô đối với một đôi con trai con gái của mình rất là yêu thương, người trong viện của Tô Khiêm và Tô Dao đều do cô cô tỉ mỉ lựa chọn.

Là cô cô! Nhất định là bà ta!

Tôn Ngọc Tuyết nắm chặt quả đấm, sắc mặt tuyết trắng, hận đến thân thể đều run lên, đưa tay quét bàn trang điểm: "Ngươi cút, cút!".

Trâm hoàn, vòng tay rơi đầy đất.

Nghe được tiếng vang bên trong, nha đầu phía ngoài không dám đi vào, gấp đến độ sắc mặt đều trắng bệch.

Âm thanh leng keng, bộp bộp rơi xuống đất, khiến Tô Khiêm khôi phục lí trí, vốn muốn hảo hảo nói chuyện một chút, làm sao lại ầm ĩ lên thế này?

Tô Khiêm thu liễm thần sắc, vội vàng khuyên: "Biểu muội, nàng là thê tử của ta, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, yêu thương nàng, đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay...".

Tôn Ngọc Tuyết lệ rơi đầy mặt, ngoảnh mặt làm ngơ, im lặng khóc.

**

Editor: Ngọc Thương

Trở về Cảnh Tụy viên, Tô Phỉ kéo Thanh Ninh đi khố phòng của hắn.

Đồ cổ ngọc khí, tranh chữ sơn thủy, đồ sứ tinh xảo, vật dụng thưởng thức, chỉnh tề chất đầy một phòng.

"Nàng xem đi, có muốn thứ gì không?", Tô Phỉ dắt tay Thanh Ninh đi vào trong, tay chỉ qua những món đồ bên cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn, oánh nhuận như ngọc.

"Tùy ta chọn?", Thanh Ninh nghiêng đầu, cười hỏi.

"Ừ, những thứ này đều là những năm gần đây ta cất kỹ, nếu nàng thích, liền đều cho nàng". Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh, khuôn mặt tuấn tú như ánh trăng, đôi mắt rạng rỡ phát sáng.

Cưới nàng vào cửa, nhưng bởi vì quan hệ giữa hắn với người trong nhà, nên bọn họ cũng không thích nàng, để nàng phải chịu ủy khuất, trong lòng hắn đau như đao cắt.

Đây là... bởi vì lễ ra mắt của bọn họ dành cho Tôn Ngọc Tuyết so với mình quý trọng hơn, nên, hắn đây là đau lòng cho nàng, muốn bồi thường cho nàng? Thanh Ninh chợt cảm thấy ấm áp, xoay người, đưa tay ôm eo hắn, dịu dàng nói: "Ta có chàng là đủ rồi".

Nàng thích Tô Phỉ a!

Trong lòng Tô Phỉ như thế lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, gắt gao ôm nàng, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành hai chữ: "Ninh nhi".

Ôn nhu ôm một hồi, Tô Phỉ cúi đầu, ánh mắt tựa như ánh trăng sáng quắc bức người, hôn lên môi Thanh Ninh.

Bên ngoài ánh nắng chiều rơi như kim, trong phòng lưu luyến như họa.

**

Editor: Ngọc Thương

Tô Khiêm cùng Tôn Ngọc Tuyết động phòng có nhiều kịch liệt, Thanh Ninh tự không quan tâm, nàng vốn nghĩ, Tôn Ngọc Tuyết sẽ nháo ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ lại yên lặng, đặc biệt là sau hôm về nhà thăm phụ mẫu, Tôn Ngọc Tuyết lại càng gió êm sóng lặng, kể cả khi thỉnh an, vô tình gặp được Tô Phỉ cũng không mặt mày ẩn tình như lần trước.

Chớp mắt đến Đoan Ngọ.

Đêm trước ngày Đoan Ngọ, Tôn thị phái đại nha đầu Kết Hồng đưa đến cho Thanh Ninh một rổ dưa và trái cây.

Thanh Ninh cười để Trà Mai nhận lấy, nói với Kết Hồng: "Thay ta tạ ơn phu nhân, lúc này dưa và trái cây không có nhiều, mẫu thân ưu ái như vậy, ta nhận sao nổi, hơn nữa, nhiều dưa và trái cây thế này, ta cùng thế tử nhất thời ăn sao hết?".

"Thế tử phu nhân khách khí, đây là trái cây lấy từ thôn trang của phu nhân. Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, tiểu thư, cô nãi nãi cùng biểu tiểu thư đều có. Phu nhân còn nói là, nếu thế tử phu nhân ngài thích, chỗ phu nhân còn nhiều, ngày khác lại để nô tỳ mang đến thêm cho ngài". Kết Hồng cười đáp.

"Vậy thay ta tạ ơn phu nhân", Thanh Ninh cười, để Ngọc Trâm thưởng cho nàng.

"Nô tỳ tạ thế tử phu nhân khen thưởng", Kết Hồng quỳ gối phúc thân cáo từ.

Chờ Kết Hồng đi khỏi, Thanh Ninh nhìn rổ dưa và trái cây trên bàn, khóe miệng phác thảo một nụ cười, phân phó Trà Mai: "Bạc Hà đâu? Gọi nàng đến đây".

Thức ăn ở Cảnh Tụy viên đều do người trong viện tự làm, rau xanh mỗi ngày đều do người bọn họ tự chọn mua, chưa bao giờ để người Quốc công phủ sờ vào.

Tôn thị thì có cái gì hảo tâm? Nàng không tin.

***
Bình Luận (0)
Comment