Hầu Môn Khuê Tú

Chương 154

Editor: Ngọc Thương

Chén trà nện trên đầu Tôn thị, sau đó theo mặt Tôn thị rơi xuống, ngã nát bấy, âm thanh mang vài phần bén nhọn.

Nước trà cùng lá trà rơi trên thân Tôn thị, nước trà mặc dù không nóng bỏng, nhưng vẫn khá nóng, trên người hoàn hảo, cách y phục, mặc dù có chút phỏng nhưng vẫn có thể nhịn xuống. Nhưng, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của Tôn thị lại không được tốt như thế, nước trà chảy qua nơi bị phỏng, vết phỏng lập tức liền mang theo màu đỏ.

Tôn thị cúi thấp đầu, máu tươi trên trán xối ra, hòa với nước trà, theo gương mặt chảy xuống, bộ dáng bị máu chảy ròng nhìn thấy mà giật mình, trên mặt còn vương lá trà cùng nước trà, thập phần chật vật.

Tôn thị quỳ xuống, mặc kệ nước trà và máu đang chảy, cúi đầu, đàng hoàng nhận lửa giận của Tô lão phu nhân.

Máu tươi cùng nước trà tí tách rơi từng giọt trên mặt đất.

Từ sau khi Tôn thị tiến vào cửa sau Tô gia, Tô lão phu nhân đối với nàng cũng xem là tốt, mẹ chồng con dâu hai người chưa từng đỏ mặt. Tô lão phu nhân dẫn theo nàng chủ trì công việc bếp núc của Quốc công phủ, xử lý công việc vặt, Tôn thị nghiêm túc học tập, Tô lão phu nhân vì thế mới hoàn toàn đem việc bếp núc của Quốc công phủ giao vào trong tay Tôn thị, ngậm kẹo đùa cháu không hề hỏi đến.

Tôn thị là thứ xuất, tuy Tôn gia chưa từng khắt khe nàng, cũng tỉ mỉ giáo dưỡng, nhưng giáo dưỡng dành cho thứ xuất làm sao mà sánh được với giáo dưỡng dành cho nữ nhi con vợ cả? Cho nên, Tôn thị trong lòng rất rõ ràng, để có được năng lực và địa vị như ngày hôm nay, một là do nàng tự mình nỗ lực, hai là do Tô lão phu nhân dạy bảo.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tôn thị tiến vào Quốc công phủ, Tô lão phu nhân phát lửa giận lớn như thế với nàng.

Hơn nữa, Tô lão phu nhân là mẹ chồng, là trưởng bối, Tôn thị tuy trong lòng không phục, không cam lòng, nhưng nàng không thể trốn, chỉ có thể thành khẩn tiếp nhận!

Nha đầu bà tử ngoài cửa nghe được tiếng vang bên trong, giật nảy mình, mắt nhìn vào trong, sau đó lại dời mắt đi, bên trong không gọi các nàng tiến vào, các nàng cũng không dám mạo muội đi vào.

Đào Hồng, Mai Hồng lại càng vô cùng lo lắng.

Võ ma ma đứng sau lưng Tôn thị phát hoảng, kinh hãi thiếu chút nữa kêu lên, nhưng thấy bộ dạng của Tôn thị, giọng nói liền chặn trong cổ họng, một tia âm thanh đều không phát ra dược, hồi lâu mới vững tâm, khẽ ngước mắt nhìn Tô lão phu nhân mặt trầm như nước ngồi phía trước, vội vàng cúi đầu, phịch một tiếng quỳ xuống: "Lão phu nhân bớt giận". Tô lão phu nhân đang nổi nóng, phu nhân nhà mình không hề động, bà làm nô tài chỉ có thể quỳ xuống đất xin tha thứ.

Tô lão phu nhân không thèm liếc nhìn bà lấy một cái.

Đan ma ma bất động thanh sắc đứng sau lưng Tô lão phu nhân, không lên tiếng giúp Tôn thị nói chuyện. Bà hiểu rõ Tô lão phu nhân nhất, tuy thấy Tôn thị máu tươi chảy đầy mặt, trong lòng lo lắng, nhưng vẫn giữ vững trầm mặc, im lặng.

Võ ma ma dập đầu, âm thanh thùng thùng trong phòng phá lệ rõ ràng.

Tôn thị rũ đầu xuống, chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt trên trán cùng vết phỏng trên mặt, nhẹ nói: "Mẫu thân bớt giận, là con dâu sai rồi".

Tô lão phu nhân ngước mắt nhìn Tôn thị, âm u nhìn chằm chằm hồi lâu, lúc này mới lạnh như băng nói: "Sai rồi? Vậy nói xem ngươi sai ở đâu?".

Tôn thị cúi đầu, nặng nề dập đầu một cái: "Mẫu thân bớt giận, là con dâu sai rồi". Lại không hề trả lời câu hỏi của Tô lão phu nhân, nhất quyết không đề cập tới nàng làm sai chỗ nào.

Tô lão phu nhân lạnh lùng nhìn Tôn thị quỳ trên đất, lửa giận trong lòng từng đoàn từng đoàn thiêu đốt, đưa tay đập một chưởng lên bàn, chén trà, đĩa trà trên bàn vang lên leng keng một hồi, giận không kiềm được: "Tôn thị, ngươi không biết ngươi sai ở nơi nào sao?".

Tôn thị cắn môi, lại nặng nề dập đầu, nhưng vẫn không hề đề cập tới nàng sai chỗ nào, âm thanh mang theo nghẹn ngào: "Mẫu thân bớt giận, con dâu sai rồi, con dâu đáng chết".

Tô lão phu nhân thấy nàng như thế, ánh mắt âm trầm nhìn nàng, âm thanh lạnh vài phần: "Hảo, hôm nay ngươi đã lông cánh cứng cáp, không còn là thứ nữ khiêm tốn ngày đó! Hôm nay ngươi là đương gia chủ mẫu Quốc công phủ, lời của ta nói, ngươi cũng coi là gió thoảng bên tai, làm như không thấy!".

Tôn thị lại dập đầu, sau đó ngẩng đầu, khuôn mặt nhiễm máu tươi, cái trán vì dập đầu mà đỏ bừng, nước mắt ràn rụa nhìn Tô lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài đừng nói vậy, con dâu làm sao dám không đếm xỉa đến lời của ngài? Là con dâu sai rồi, mẫu thân ngài xin bớt giận, không nên tức khí, bảo trọng thân thể, ngàn lần không được chọc tức thân thể".

"Lão phu nhân, ngài bớt giận, phu nhân bị thương, phải nhanh nhanh trị liệu", Võ ma ma khẩn cầu: "Tấm lòng của phu nhân, ngài hiểu rõ nhất, phu nhân vô cùng tôn kính và hiếu thuận ngài!".

"Mẫu thân, là con dâu không nên, là con dâu sai rồi", Tôn thị nước mắt chảy dài.

Tô lão phu nhân cau mày, quét mắt lên vết thương trên thái dương Tôn thị, hừ một tiếng, quát: "Sai rồi? Không nên? Ngươi là Quốc công phủ đương gia chủ mẫu, mọi cử động đều phải cân nhắc suy nghĩ kỹ càng, đi một bước tính ba bước. Ngươi ngược lại, tự bê tảng đá hung hăng đập xuống chân mình! Tự ngươi nghĩ đi, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, người khác nhìn Quốc công phủ thế nào? Nhìn Dao nhi thế nào? Nhìn Quốc công gia thế nào? Ngươi muốn Quốc công phủ bị cả kinh thành chê cười sao?".

Tôn thị lặp đi lặp lại nhiều lần, tránh miệng không đề cập tới, Tô lão phu nhân một mực đâm phá: "Tiêu thị là con dâu của ngươi, ngươi muốn giáo dưỡng con dâu, muốn dạy dỗ con dâu, ta làm tổ mẫu, đương nhiên là không xen vào, nhưng chính ngươi cũng phải suy tính rõ ràng! Nhưng mà ngươi, bản thân tự mình không biết nông sâu còn chưa nói, ngay cả việc Tiêu thị cân lượng thế nào ngươi cũng không suy tính cho minh bạch".

Nàng muốn ồn ào, muốn ép buộc, hiển nhiên cũng phải có tự lượng sức! Aiz, rốt cuộc vẫn chỉ là thứ nữ!

"Là con dâu sai rồi", trong lòng Tôn thị rất khó chịu, lại vô cùng hối hận, càng đem Thanh Ninh hận muốn chết.

"Biết rõ sai rồi? Tiêu thị kia bất quá chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi thôi! Ngươi đường đường là Quốc công phủ đương gia chủ mẫu, liền bị phản kích thảm bại như vậy, còn liên lụy đến nữ nhi và con dâu của mình! Thực là ngu xuẩn! Đồ vô dụng! Ta xem những năm này cuộc sống của ngươi trôi qua quá mức thư thái, không còn biết trời cao đất rộng rồi? Chính mình có bao nhiêu cân lượng cũng không rõ ràng! Được người ta tâng bốc đến đầu óc choáng váng, không biết đông tây nam bắc!", Tô lão phu nhân đưa tay vỗ bàn, căm tức nhìn Tôn thị, dừng lại tức giận, mắng: "Đã nhiều năm như vậy, ánh mắt vẫn nông cạn như xưa!". Đường đường một đương gia chủ mẫu Quốc công phủ, dạy nàng nhiều năm như vậy, đều vô ích!

Những năm gần đây, Tôn thị chưa từng bị người nào mắng như thế? Kể cả trước kia ở nhà mẹ đẻ, thời điểm còn là cô nương, nàng cũng không hề bị mắng như vậy! Tôn thị lập tức môi cắn trắng, đầu rũ xuống, sít sao cắn răng, bị chửi đến mức hận không thể tìm được cái lỗ mà chui vào.

Nhưng không dám phản bác một câu!

Tô lão phu nhân tiếp tục nói: "Dao nhi và Ngọc Tuyết, hai đứa nó đời này nếu không sinh được hài tử, thì phải làm sao bây giờ? Dao nhi là cô nương duy nhất của Quốc công phủ, nếu không thể làm mai cho nó!... Đều là do ngươi tạo nghiệt! Ngươi nói đi, tương lai của Dao nhi phải làm sao? Chuyện này mà truyền ra, biết làm mai cho nó thế nào? Gả đi thật xa? Hay là Quốc công phủ nuôi nó cả đời?".

"Dao nhi và Ngọc Tuyết nhất định sẽ không có chuyện gì, mẫu thân ngài đừng lo lắng", Tôn thị ngẩng đầu trả lời, suy nghĩ một chút, lại nói: "Mẫu thân, chỗ Trương thái y, con đã an bài, hắn sẽ không truyền nửa chữ ra ngoài, nhưng người bên Cảnh Tụy viên... Thì không biết thế nào!".

Trương thái y thân là thái y, thường qua lại trong cung, tự nhiên hiểu rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Còn đám nha đầu bà tử, cho xuống lệnh cấm khẩu, tự chắc là sẽ không truyền nửa chữ ra ngoài. Chỉ là Cảnh Tụy viên... mặc dù lão phu nhân đã tự mình mở miệng, nhưng cũng có khả năng Tô Phỉ và Tiêu Thanh Ninh sẽ không nghe lời của lão phu nhân! Hai người bọn nhất định là mong muốn mọi chuyện được truyền đi!

Tôn thị ngập ngừng một chút, không nói thêm gì nữa.

Tô lão phu nhân nhíu mi, nghiêng đầu phân phó Đan ma ma: "Lát nữa ngươi đi Cảnh Tụy viên một chuyến, truyền lời của ta, bảo thế tử và thế tử phu nhân quản thúc tốt bọn nô tài, chuyện ngày hôm nay, nếu có người nói huyên thuyên, bất kể là ai cũng sẽ loạn côn đánh chết!".

"Vâng, lão phu nhân". Đan ma ma gật đầu đáp, đi về phía trước một bước, đưa tay rót cho Tô lão phu nhân một chén trà: "Lão phu nhân".

Tô lão phu nhân đưa tay tiếp lấy, uống hai hớp trà thấm giọng, ngẩng đầu thấy mặt mũi tràn đầy máu, cực kỳ chật vật của Tôn thị, nhíu mày, trầm giọng: "Dao nhi và Ngọc Tuyết nhất định không có việc gì? Trương thái y nói vậy sao?".

Mắng một trận xong, ngữ khí của Tô lão phu nhân cũng hòa hoãn chút ít.

"Trương thái y nói, còn phải xem một chút", Tôn thị không dám lừa gạt Tô phu nhân, đem lời Trương thái y nói lại với bà, sau đó nói: "Vừa rồi hai đứa đã ói ra gần hết, Trương thái y cũng đã kê phương thuốc. Mẫu thân, ngài yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì".

"Tốt nhất là như thế!", Tô lão phu nhân quát.

Đan ma ma nhìn Tôn thị bị đả thương đầu rơi máu chảy, nhẹ giọng nói với Tô lão phu nhân: "Lão phu nhân, đầu phu nhân bị chảy máu, trước tiên phải bôi thuốc băng bó, chờ thái y đến mới hảo hảo chẩn trị".

Tô lão phu nhân thấy Tôn thị một mặt đầy máu, phiền lòng phất tay: "Lui xuống đi".

Không hề có ý muốn để Tôn thị ở lại chỗ này băng bó, càng không có ý định để nha đầu đi thỉnh thái y.

Bà đây là nhìn thấy Tôn thị liền nổi giận!

Đan ma ma cũng biết lúc này không nên nói gì.

"Con dâu cáo lui", Tôn thị dập đầu.

Võ ma ma cũng dập đầu một cái, sau đó đỡ Tôn thị đừng lên.

Tôn thị gắt gao cầm lấy tay Võ ma ma, đứng thẳng eo đi ra ngoài.

Bọn nha đầu canh giữ ngoài cửa thấy Tôn thị một đầu đầy máu từ trong đi ra, giật nảy mình, Mai Hồng và Đào Hồng cùng kinh hô: "Phu nhân".

Hai người vội vàng nghênh đón, kéo khăn ra, Mai Hồng dùng khăn ấn chặt vào miệng vết thương trên trán Tôn thị, Đào Hồng thì lau mặt cho nàng.

Võ ma ma đưa tay ấn chặt trán Tôn thị, nói với Mai Hồng: "Nhanh đi thỉnh thái y, có lẽ Trương thái y vẫn còn đang ở bên chỗ biểu tiểu thư".

"Vâng", Mai Hồng đáp, quay đầu liền chạy ra ngoài.

Bên trong Tô lão phu nhân không gọi người vào, Song Hỷ suy nghĩ một chút, đi tới nói với Tôn thị: "Phu nhân, trước tiên đi đến phòng ăn bôi thuốc đã".

Nói xong lập tức gấp rút phân phó tiểu nha đầu đi tìm thuốc.

Bộ dáng như này mà trở về, xác thực là rất thất lễ, mất mặt. Tôn thị dừng bước, suy nghĩ một chút, gật đầu.

Song Hỷ liền đưa mấy người các nàng đi phòng ăn.

Bôi thuốc, băng bó đơn giản một phen, sau đó rửa sạch mặt, lúc này Tôn thị mới dẫn Võ ma ma và Đào Hồng rời đi.

Tôn thị sít sao mím môi đi ra ngoài, đem nước mắt đều ép trở về.

Miệng vết thương trên đầu tuy đã băng bó, nhưng vết trà và máu dính trên quần áo vẫn rất bắt mắt. Một đường nha đầu bà tử không ai dám ngẩng đầu nhìn.

...

Tôn thị đầu thình thịch đau nhức, choáng váng, vẫn cố nén đến khi vào được phòng của mình, mới là thẳng tắp té xuống.

"Phu nhân?". Cả đám luống cuống tay chân đem nàng nâng lên sạp.

Cũng may Trương thái y còn chưa ra khỏi nhị môn.

Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao vẫn còn ở sương phòng nghỉ ngơi, nghe được tiếng động vội vàng chạy tới, vừa thấy Tôn thị, hai người đều quá sợ hãi.

Trương thái y chẩn mạch cho Tôn thị xong, băng bó lại một lần nữa, kê phương thuốc, sau đó mới rời đi.

Tôn Ngọc Tuyết vẻ mặt lo lắng ngồi trên tú đôn bên cạnh.

Tô Dao ngồi ở giường nhỏ bên cạnh, nước mắt lưng tròng nhìn Tôn thị: "Mẫu thân, ngài đỡ hơn chút nào không?".

Tôn thị suy yếu cười: "Không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ".

Đầu rơi máu chảy mà là vết thương nhỏ sao? Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tôn thị, Tô Dao nước mặt lã chã rơi xuống đất: "Mẫu thân...".

Tổ mẫu cũng thật nhẫn tâm!

Sao có thể động thủ đả thương mẫu thân như vậy?

...

Editor: Ngọc Thương

Sau một phen giằng co, toàn thân Thanh Ninh đều như nhũn ra, một đầu ngón tay cũng không buồn động. Mặc cho Tô Phỉ giúp nàng rửa sạch một phen, sau đó kêu Trà Mai tiến đến, phân phó nàng trở về Định Tây hầu phủ một chuyến, rồi hướng trong chăn co rụt lại, đôi mắt cũng không muốn mở.

Tô Phỉ thế nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, ánh mắt trong suốt như bầu trời thu, mang trên mặt nụ cười thỏa mãn: "Ninh nhi, nên ăn cơm đi".

"Không ăn", Thanh Ninh nhắm mắt nỉ non, nàng mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Tô Phỉ kề vào lỗ tai nàng thổi hơi: "Nhưng mà, ta đói bụng". Đã qua giờ cơm rồi đó, không thể để đói bụng được đâu!

"Chàng ăn trước đi".

"Ta muốn ăn cùng nàng, theo giúp ta ăn cơm, sau đó nàng ngủ tiếp", Tô Phỉ tiếp tục nhẹ giọng dụ dỗ.

Thanh Ninh khẽ mở mắt, cười gật đầu: "Được rồi".

Tô Phỉ lập tức gọi nha đầu bày cơm.

Hai người vừa từ nội thất đi ra, Đan ma ma đã đến.

Đan ma ma truyền đạt lại ý tứ của Tô lão phu nhân, sau đó liền cáo từ ly khai.

Tô Phỉ cùng Thanh Ninh cười liếc nhau, đem lời của Tô lão phu nhân vứt ra sau đầu, rửa tay ăn cơm.

Chờ Thanh Ninh và Tô Phỉ dùng cơm xong, Nhẫn Đông liền đem tin tức Tôn thị bị Tô lão phu nhân nện đến đầu rơi máu chảy, sau đó ngất đi, bẩm báo cho hai người.

"Phu nhân bị lão phu nhân đập bể đầu?", Thanh Ninh nhướng mày, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn hướng Tô Phỉ.

Sắc mặt Tô Phỉ không thay đổi.

Nhẫn Đông gật đầu.

Thanh Ninh cười kéo Tô Phỉ đi vào nội thất, chọn y phục, chuẩn bị đi thăm Tôn thị.

Tuy vừa rồi náo loạn một hồi, nhưng thân là con dâu, nàng sao có thể không đi thăm mẹ chồng bị bệnh?

Bên miệng Thanh Ninh hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, mệt mỏi vừa rồi liền quét sạch, chải đầu, thay quần áo... cho Tôn thị ngột ngạt đi!
Bình Luận (0)
Comment