Editor: Ngọc ThươngTrần sư thái dẫn hai người đi vào trong.
Đầu tiên là đưa Thanh Ninh và Tô Phỉ đi thắp hương cho Bồ Tát, Thanh Ninh để Trà Mai đưa lên tiền giọt dầu* đã sớm chuẩn bị.
(tiền giọt dầu: tiền công đức)Bạch Vân am, kiếp trước có thể xem là nơi che mưa chắn gió cho Thanh Ninh.
Trần sư thái đối với nàng mà nói, có thể xem như là lương sư, đời trước bà dạy nàng nhiều như vậy, trước sau luôn phi thường quan tâm nàng.
Hôm nay, đời này, biết bà và Tô Phỉ có chút quan hệ sâu xa, Thanh Ninh đối với bà càng thêm nhiều hơn một tầng thân thiết.
Bái Bồ Tát xong, Trần sư thái liền dẫn hai người đến tiểu viện trong hậu viện của am. Thanh Ninh biết tiểu viện này là nơi dùng để chiêu đãi khách quý.
Như trong trí nhớ của Thanh Ninh, viện tử vẫn đơn giản, lịch sự, tao nhã, được quét dọn sạch sẽ.
Ba người an vị trong viện, trong sân có một cây nhãn tươi tốt, ngồi dưới tàng cây cảm giác được hơi lạnh vô cùng thoải mái. Có Trần sư thái bên cạnh, tiểu ni cô tay chân lanh lẹ lên trà và điểm tâm.
"Mời", Trần sư thái bưng chén trà ra hiệu.
Thanh Ninh cũng bưng trà, thổi thổi, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm.
Nước trà vào miệng, hương thơm mát lạnh.
Tô Phỉ cũng cúi đầu hớp một ngụm.
Trần sư thái vẻ mặt hiền hòa, hiền lành này là phát ra từ trong nội tâm của bà, ánh mắt nhìn hai người tràn đầy từ ái.
Thanh Ninh kiếp trước quen thuộc bà, cho nên, rất hiểu Trần sư thái. Vẻ mặt như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy trên mặt Trần sư thái trước đây, chân tình thật lòng như thế, lộ ra vẻ quan tâm lo lắng người khác. Kiếp trước, Thanh Ninh quen Trần sư thái, chỉ biết Trần sư thái mặt mũi hiền lành, vân đạm phong kinh*, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đều lạnh nhạt.
(vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, ở đây ý nói thản nhiên không màng thế sự)Như thế đủ thấy, bà rất quan tâm Tô Phỉ.
Có lẽ từ bà có thể hỏi thăm ra một chút tin tức.
Có điều...
Thanh Ninh nhìn sang Tô Phỉ, khả năng cũng có thể hỏi thăm không ra, nếu không Tô Phỉ đã biết.
"Đây là phù bình an, bần ni vì thế tử và thế tử phu nhân cầu được, hi vọng thế tử cùng thế tử phu nhân phu thê ân ái, sớm sinh quý tử". Trần sư thái lấy ra hai đạo phù bình an, đưa tới cho hai người.
"Đa tạ sư thái", Tô Phỉ cười đưa tay tiếp lấy.
"Tạ sư thái", Thanh Ninh cũng vội vươn tay đón.
"Thế tử, thế tử phu nhân khách khí". Trần sư thái cười nói.
Tô Phỉ chỉ nói vài lời với Trần sư thái, sau đó liền cười đứng lên: "Ta đi ra ngoài một chút".
"Thế tử yên tâm, bần ni sẽ chiếu cố phu nhân", Trần sư thái đứng dậy cười nói.
"Chờ ta trở lại", Tô Phỉ nói với Thanh Ninh, lúc này mới dẫn theo Tùng Mộc, Bách Mộc rời đi.
"Mấy người các ngươi cũng đi chơi một lát đi, trên người Trà Mai có mang theo bạc vụn đó". Thanh Ninh nghiêng đầu phân phó bốn nha đầu.
Nhẫn Đông do dự một chút, đi theo bọn Trà Mai lui ra ngoài.
Trần sư thái quay lại nhìn hai vị tiểu ni cô sau lưng, hai vị tiểu ni cô cũng theo bốn người Trà Mai thoái lui.
Ra khỏi viện tử, Nhẫn Đông liền dừng bước: "Các ngươi đi đi, ta ở lại đây".
Trà Mai rút bạc trên người đưa ra cho Ngọc Tuyết và Bạc Hà: "Hai người các ngươi đi đi, ta với Nhẫn Đông ở chỗ này, đợi lát nữa nếu phu nhân muốn cho người vào hầu hạ, cũng có bọn ta ở đây".
Ngọc Trâm cùng Bạc Hà do dự, tiếp bạc.
...
Trong sân, Trần sư thái mời Thanh Ninh đem tay để lên bàn, cười giải thích: "Bần ni biết một chút hoàng thuật, vừa vặn gặp ở đây, muốn xem mạch cho phu nhân".
Thanh Ninh tự nhiên nguyện ý, y thuật của Trần sư thái không tệ, kiếp trước bà đã từng dạy nàng nhận thức một số y thuật thường dùng, cùng các loại dược thảo, độc thảo thường gặp.
Trần sư thái cẩn thận chẩn mạch cho Thanh Ninh, sau đó buông lỏng tay ra, cười nói: "Thân thể phu nhân rất tốt".
"Cảm ơn sư thái", Thanh Ninh cười cám ơn, sau đó hướng Trần sư thái hỏi: "Thời gian trước không tới đây, sư thái cùng am sư có tốt không?". Đoạn thời gian trước, nàng cùng mẫu thân ở lại thôn trang, nàng cũng thường xuyên đến Bạch Vân am, cùng người trong am tuy không thân thiết như kiếp trước, nhưng cũng có thể tính là người quen.
"Đa tạ phu nhân lo lắng, hết thảy đều mạnh khỏe", Trần sư thái cười đáp.
Thanh Ninh cười cười, sau đó nghiêm nghị nhìn về phía Trần sư thái hỏi: "Ta nghe thế tử nói, sư thái trước kia cũng là người cũ trong Quốc công phủ, là người bên cạnh mẫu thân?".
Mẫu thân mà nàng nói, đương nhiên là chỉ Quốc công phu nhân đã qua đời, Tôn Lâm Lang.
Trần sư thái có chút sửng sốt.
Thanh Ninh cho nha đầu bên cạnh lui xuống, Trần sư thái biết hẳn là nàng có chuyện muốn nói với mình, cho nên cũng cho tiểu ni cô bên cạnh mình lui đi. Chỉ là, không nghĩ tới nàng sẽ đề cập đến tiên phu nhân. Trần sư thái châm chước nhìn Thanh Ninh, gật đầu: "Người xuất gia không nói lời dối trá, đúng vậy, bần ni trước khi xuất gia, là nha đầu bên cạnh tiên Quốc công phu nhân".
Thế tử đã nói tất cả, bà cũng không cần gì phải giấu giếm.
"Phu nhân bộ dạng rất đẹp, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tính tình trong sáng, làm việc trầm ổn, đối đãi với người cũng thực tốt, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh". Trần sư thái than một tiếng, trên mặt mang theo hồi tưởng đầy vẻ bi ai.
Nghe ra là một người đoan trang hào phóng, tính cách sáng sủa. Thanh Ninh nhìn thấy thê sắc trên mặt Trần sư thái, yên lặng một hồi mới hỏi: "Thời điểm mẫu thân trước khi hạ sinh thế tử, lúc ấy, khi phu nhân mang thai thế tử, thai nhi thế nào?". Tuy trước đây Tô Phỉ đã tìm hiểu chuyện từ Trần sư thái, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, hơn nữa, trước kia hắn còn là một thiếu niên, cho nên, có thể có một chút vấn đề hắn sẽ không hỏi, cũng có thể hắn không nghĩ tới.
Mà những thứ tưởng vô nghĩa này, đôi khi lại chính là mấu chốt.
Trần sư thái vẻ mặt không khỏi rung động, không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: "Lúc tiên phu nhân hoài thai thế tử, khỏe mạnh vô cùng, khẩu vị cũng không tồi".
Nghĩ Thanh Ninh nếu đã hỏi, Trần sư thái liền tiếp tục nói: "Bần ni lúc đó là nha đầu nhị đẳng bên người tiên phu nhân, khi đó còn không hiểu y thuật, chỉ hiểu được một chút dược thảo, lại biết dược thiện*, cho nên liền chịu trách nhiệm về ẩm thực cho phu nhân. Mặc dù người làm trong Quốc công phủ đơn giản, nhưng đồ ăn đưa vào miệng, tiên phu nhân cũng phi thường coi chừng, đến thời điểm sắp sinh, thái y cùng bà đỡ đều nói, trạng thái của tiên phu nhân vô cùng tốt, chỉ là không ngờ...".
(dược thiện: đồ ăn tốt cho tình trạng sức khỏe)Bà có một thân y thuật là sau khi rời khỏi Quốc công phủ, tự học lấy, Thanh Ninh khẽ gật đầu, không có lên tiếng, chờ bà nói tiếp.
"Không ngờ thời điểm sinh nở, lại xảy ra tình huống xấu, sau khi thế tử ra đời, không bao lâu tiên phu nhân liền bắt đầu rong huyết, rong huyết đến dào dạt, thái y kìm cũng không nổi". Trần sư thái như có thể nghe thấy cả phòng ngập mùi máu tươi, cùng gương mặt tràn đầy màu đỏ, dừng một chút, nói: "Tiên phu nhân sợ Quốc công gia sau khi cưới vợ kế, kế phu nhân sẽ đối với thế tử gia không tốt, vì vậy để bần ni đưa lời nhắn tới cho Hoàng Thượng, hi vọng Hoàng Thượng có thể chăm lo cho thế tử một hai".
Nói đến đây, Trần sư thái nhìn Thanh Ninh: "Bần ni thật ra là người Hoàng Thượng đưa đến cho tiên phu nhân".
Hoàng Thượng đưa nha đầu cho Tôn Lâm Lang? Hoàng Thượng sủng ái Tô Phỉ, chẳng lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi? Thanh Ninh nhịn không được kinh ngạc.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, huống chi Tôn Lâm Lang còn là tuyệt sắc đại mỹ nhân. Nữ tử Tôn gia tướng mạo phi thường xinh đẹp, nam tử anh tuấn, thế hệ này, Tôn Ngọc Tuyết chính là kinh thành đại mỹ nhân. Người ta nói, Tôn Ngọc Tuyết hôm nay so với Tôn Lâm Lang năm đó còn kém một chút, có thể tưởng tượng ra, năm đó Tôn Lâm Lang tuyệt sắc đến thế nào.
Thấy vẻ mặt Thanh Ninh, Trần sư thái hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, vì vậy giải thích: "Hoàng Thượng biết bần ni hiểu dược thảo dược tính, hi vọng bần ni chiếu cố tốt cho tiên phu nhân, không có ý khác".
Thanh Ninh nhưng lại hơi chau mi. Năm đó Trần sư thái là nha đầu nhị đẳng, có thể có một số việc, bà không biết. Suy nghĩ một chút, hỏi: "Thời điểm sinh nở, không có chuyện gì phát sinh sao?".
Trần sư thái lắc đầu: "Chuyện trong phòng sinh, bần ni không rõ, lúc ấy trong phòng sinh đều là nha đầu nhất đẳng cùng ma ma, còn có người bên cạnh Tô lão phu nhân, bần ni chỉ ở bên ngoài giúp việc".
Cho nên, thời khắc mấu chốt trong chuyện này, Trần sư thái không biết! Đôi con ngươi Thanh Ninh lóe sáng: "Vậy, đại nha đầu hồi môn cùng ma ma của mẫu thân, sư thái có biết giờ họ ở đâu không?".
Hỏi xong, Thanh Ninh lại cảm thấy hỏi cũng vô ích, tất nhiên là Tô Phỉ đã đi tìm những người đó rồi.
"Đều không có ở đây", trên mặt Trần sư thái thoáng hiện lên thê lương cùng bi phẫn.
"Quốc công gia và mẫu thân năm đó tình cảm tốt không?", Thanh Ninh ném ra một vấn đề.
Trần sư thái suy tư một chút mới đáp: "Vâng, rất tốt. Quốc công gia đối với tiên phu nhân rất tốt, thường xuyên mua chút ít đồ ăn cùng đồ chơi cho phu nhân, lúc phu nhân mang thai thế tử gia, Quốc công gia che chở trăm bề, sợ tiên phu nhân đụng này đụng kia". Có lẽ là năm đó tuổi còn nhỏ, Trần sư thái lại am hiểu dược thiện, cho nên ấn tượng khắc sâu nhất là đồ ăn và đồ chơi.
Thời điểm ở trong bụng thì xem là bảo bối, nhưng hôm nay lại coi thường như vậy? Thanh Ninh trăm mối tơ vò. Đè vấn đề này xuống, lại hỏi: "Vì sao lúc trước mẫu thân không để cho người Tôn gia chiếu cố thế tử?".
Ngược lại, lại để Hoàng Thượng là một người ngoài tới chiếu cố? Hoàng Thượng thế nhưng bận trăm công ngàn việc.
Có điều, Thanh Ninh không thể không bội phục Tôn Lâm Lang, đem Tô Phỉ phó thác cho Hoàng Thượng, đúng là không nhìn lầm người, mặc dù Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, nhưng lại thật lòng quan tâm Tô Phỉ.
Ngược lại, người Tôn gia, khả năng bởi vì nguyên nhân Tôn thị, đối với Tô Phỉ không có nhiều thân thiện. Tôn lão phu nhân nàng chưa gặp qua, nhưng mà nhìn lứa hài tử đồng lứa như Tôn Ngọc Tuyết, cùng với Tô Khiêm, Tô Dao tình cảm đều rất tốt.
Cậu của Tô Phỉ thì nàng chỉ gặp qua hai lần, đối mặt có khi còn nhận không ra.
Mợ Tưởng thị, trước kia không biết đối với Tô Phỉ như thế nào, nhưng hôm nay, theo nàng thấy, mặc dù Tưởng thị có quan tâm Tô Phỉ, nhưng Tô Khiêm hiện thời là con rể bà ta, bởi vậy, tất nhiên là có khác biệt.
"Cái này sao...", Trần sư thái suy nghĩ một chút, trả lời: "Có lẽ lúc phó thác, thời điểm tiên phu nhân không tốt, người nhà mẹ đẻ của tiên phu nhân chưa tới Quốc công phủ".
Thanh Ninh nhẹ gật đầu, không lên tiếng hỏi nữa.
Trần sư thái khôi phục thần sắc.
Hai người nói thêm vài câu ngoài lề, Tô Phỉ đã trở lại, uống nửa chung trà, hai người liền đứng dậy cáo từ.
Trần sư thái tiễn hai người đến cửa am.
Tuy biết được một số tin không quan trọng, trong lòng Thanh Ninh vẫn có chút thất vọng.
"Sao vậy? Sư thái đã nói với nàng những gì?", Tô Phỉ nghiêng đầu, ôm eo nàng hỏi.
Thanh Ninh cười, kéo lại tay hắn, đáp: "Sư thái nói với thiếp chuyện của mẫu thân, còn nói mong thiếp sống thật tốt với chàng qua ngày, chiếu cố cho chàng thật tốt".
Tô Phỉ cùng nàng mười ngón tay đan xen, lại hỏi: "Khí trời rất đẹp, hay là chúng ta đi bắt cá?".
Vẫn còn nhớ rõ! Thanh Ninh nhoẻn miệng cười, gật đầu: "Được".
Tô Phỉ lập tức phân phó Tùng Mộc và Bách Mộc trở về, cầm đồ chuẩn bị đến.
Tùng Mộc và Bách Mộc hai người động tác lưu loát, Tô Phỉ cùng Thanh Ninh mới chậm rãi đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh, hai người đã đem tất cả công cụ cầm tới, đi theo phía sau hai người còn có hai người khác đến từ thôn trang thượng.
Dòng suối nhỏ uốn lượn cong cong, biến thành một cái hồ nước nhỏ, nước trong suốt, phản chiếu ảnh ngược trời xanh mây trắng, núi xanh cây xanh, làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
Thanh Ninh có chút kích động,
Người của thôn trang cầm chạc cây xiên một con cá, một lần liền trúng.
Bạc Hà cùng Ngọc Trâm cầm cái sọt đón cá, tiếp được liền phi thường cao hứng.
Thanh Ninh nhìn thấy cũng có chút cảm khái.
Dẫn nàng ra đây, là muốn cho nàng vui vẻ, Tô Phỉ nhìn thần sắc Thanh Ninh, đưa tay cầm lấy một chạc cây, cười nói: "Ninh nhi, ta đi xiên cho nàng một con cá lớn, đợi lát nữa về kho tàu ăn".
"Hảo", Thanh Ninh gật đầu: "Nhất định phải xiên được con cá lớn nhất nha".
Tô Phỉ khẽ cười gật đầu, chờ người thôn trang nói với hắn mấu chốt cách bắt, Tô Phỉ liền nhắm ngay cá dưới suối, xiên thẳng xuống, một đường xiên xuống, nhưng cá lại trượt chạy đi mất.
Tiếp tục, vẫn không thành công.
Thanh Ninh đứng xem, cười lên khanh khách.
Mấy người Trà Mai buồn cười, lại không dám cười, đến mức khó chịu.
Thấy Thanh Ninh cười cao hứng, Tô Phỉ cũng rất vui vẻ, thử thêm mấy lần, cuối cùng cũng xiên được một con.
Tô Phỉ giơ cá lên, cười vang tận trời xanh mây trắng: "Ninh nhi, ta thành công rồi".
"Quá tuyệt vời!", Thanh Ninh cười tươi như hoa, tự mình cầm sọt tiếp cá.
Tô Phỉ vừa bắt được cá, tiếp tục hạ thủ, cơ bản là lại thất thủ tiếp.
Chơi thêm một lát, Tô Phỉ lên bờ.
Thanh Ninh đem cái sọt trong tay đưa cho Bạc Hà: "Chọn con béo nhất buổi trưa kho tàu ăn, còn lại mang về". Là cáTô Phỉ đích thân bắt, ý nghĩa phi thường.
Thanh Ninh cười sửa sang lại y phục cho Tô Phỉ, sau đó dẫn người trở về thôn trang.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi xong, hai người lên đường trở về thành, thời điểm mặt trời xuống núi, đã về đến Quốc công phủ.
Lý Vân Nương đem thôn trang đông giao làm của hồi môn cho Thanh Ninh, cho nên, lần này trở về, mang theo không ít rau xanh tươi mới cùng trái cây ngon.
Thanh Ninh phân phó người làm chia ra hai phần, một phần đưa đi Định Tây hầu phủ, một phần là của Quốc công phủ. Thanh Ninh cũng không phân cho từng người, trực tiếp đưa đến cho Tô lão phu nhân, để Tô lão phu nhân phân phối.
Về phần Tô lão phu nhân có phân hay không, hoặc là xử lý, Thanh Ninh tự là mặc kệ, bổn phận của cháu dâu, làm đã làm đủ là được.
...
Cuộc sống trôi qua thoải mái, chớp mắt đến tháng sáu, ngày đại hỉ của Hoàng Xảo Y – mùng tám tháng sáu cũng gần ngay trước mắt.
HẾT CHƯƠNG 31