Editor: Ngọc Thương
Ngày kế, vừa ăn điểm tâm xong, châm tuyến phòng bên kia đã cho người đem y phục tới chỗ Thanh Ninh.
Một bộ màu đỏ quả hạnh, kiều diễm như một mảnh hạnh hoa nở rộ, một bộ xanh lục bạc hà, lịch sự tao nhã như sóng biếc dập dờn.
Tay nghề tú nương Quốc công phủ quả nhiên hơn người, tú công tinh mỹ, đường may tỉ mỉ, hai bộ y phục tao nhã mà lại hào phóng. Hình thức cùng màu sắc đều thuộc loại Thanh Ninh ưa thích, Tô lão phu nhân coi như là hết tâm.
Thanh Ninh nở nụ cười.
Cũng đúng thôi, đây là sinh nhật Hoàng tử phi, người tham dự không chỉ có hậu duệ quý tộc Hoàng gia, còn có thế gia quyền quý, các nàng đi chính là đại biểu cho thể diện Quốc công phủ.
"Thế tử phu nhân, ngài có muốn mặc thử một chút không, xem có chỗ nào không ổn, nô tỳ lập tức sửa. Thế tử phu nhân yên tâm, đảm bảo chắc chắn sẽ sửa xong, giao đến tay ngài trước khi ngài đi dự tiệc". Nha đầu của châm tuyến phòng chịu trách nhiệm mang y phục tới, tên gọi Ngân Tuyến, cười khom người nói với Thanh Ninh.
Thanh Ninh đưa tay vu.ốt ve vạt áo cùng hoa văn sống động phía trên, lắc đầu: "Ta rất thích, vất vả các ngươi".
"Đa tạ thế tử phu nhân khen tặng, đây là chức trách của bọn nô tỳ". Ngân Tuyến phúc thân đáp.
"Không cần đa lễ như vậy". Thanh Ninh cười đưa tay: "Đều đưa qua cho tiểu thư cùng biểu tiểu thư bên kia rồi chứ?".
"Đúng vậy, thế tử phu nhân, nô tỳ chịu trách nhiệm đưa tới cho thế tử phu nhân, còn lại, quản sự ma ma an bài các tỷ muội khác đi đến chỗ Nhị thiếu phu nhân, Tam tiểu thư cùng hai vị biểu tiểu thư". Ngân Tuyến trả lời, quỳ gối nói: "Vậy nô tỳ xin cáo từ trước, thế tử phu nhân nếu cảm thấy có chỗ nào không ổn, thì cho người đi châm tuyến phòng gọi nô tỳ đến, hoặc là cho người đưa đồ tới châm tuyến phòng cũng được ".
Thanh Ninh gật đầu, phân phó Trà Mai thưởng cho nàng một cái hà bao có đựng chút bạc vụn.
"Đa tạ thế tử phu nhân ban thưởng". Ngân Tuyến vô cùng cao hứng tiếp lấy, cám ơn Thanh Ninh, quỳ gối lui xuống.
Thanh Ninh để Trà Mai đem y phục thu vào, bưng trà uống hai ngụm.
Tôn ma ma tiếp trà, đem cốc trà để trên bàn, khóe miệng giật giật, do dự một lát, vẫn là quyết định nhắc nhở chủ tử nhà mình một chút, vì vậy nhỏ giọng nói ra: "Phu nhân, ngài thành thân cũng lâu rồi, mấy ngày gần đây, phu nhân ngài đều thích ngủ, lại ngủ rất nhanh, khẩu vị cũng tốt, nô tỳ liền cân nhắc, phu nhân ngài có phải là...? Cho nên, phu nhân ngài ngày thường nên cẩn thận một chút, đừng để bị thương".
Tôn ma ma vốn lo lắng, nếu nói ra, tới lúc đó mà không phải, vậy sẽ khiến phu nhân mừng hụt một hồi, mà không nói, thì bà lại lo lắng thế tử cùng thế tử phu nhân, hai người phu thê thiếu niên, thời điểm huyết khí sôi trào, không biết nặng nhẹ, đến lúc đó lại vô tình làm bị thương đứa nhỏ trong bụng. Hài tử trong ba tháng đầu mang thai là thời gian nguy hiểm vô cùng, phải giữ gìn nhất.
Buổi tối, Thanh Ninh ít khi cần Tôn ma ma ở bên người hầu hạ, cho nên Tôn ma ma bình thường đều nghỉ ngơi tương đối sớm, nhưng mấy ngày nay bà phá lệ coi chừng, mấy tối trước thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Tôn ma ma có chút yên tâm. Ai ngờ tối qua tịnh phòng sáng đèn hai lần, buổi sáng vừa nghe nói, Tôn ma ma sợ tới mức tâm trùng cả xuống, chỉ mong ngàn vạn không xảy ra chuyện gì mới tốt, cho nên suy tính một phen, vẫn cảm thấy nên nói cho Thanh Ninh, để trong lòng nàng có tính toán mới được.
Tôn ma ma nói xong, Thanh Ninh liền hiểu rõ.
Vừa nghĩ, tay vừa vô thức sờ xuống bụng, tim đập thình thịch.
Kiếp trước, sau khi thành hôn hai năm mới có thai, nhưng lúc mới bắt đầu, nửa điểm khác thường cũng không có, chỉ khi tiểu nhật tử không đến, nàng mới hoài nghi.
Nghe nói, người có thai đặc biệt thích ngủ, nhưng bởi vì kiếp trước, thời điểm nàng có thai, tinh thần lại đặc biệt tốt.
Vì vậy, mấy ngày nay nàng muốn ngủ, nhưng không nghĩ tới phương diện này, nàng chỉ cho là vào hạ, thân thể dễ dàng có chút mệt mỏi thôi.
Tô Phỉ cho tới bây giờ, mỗi lần đòi hỏi đều nhiệt liệt mà cuồng dã.
Nếu thật sự có, liệu có đả thương hài tử không?
Thanh Ninh nghĩ tới đây, sắc mặt không khỏi liền có chút khẩn trương.
Trà Mai thu y phục đi nội thất.
Thời gian này Thanh Ninh khẩu vị tốt, Bạc Hà lại càng chăm chỉ chạy tới phòng bếp, nghĩ cách làm món ăn ngon, cho nên, lúc này không thấy bóng dáng nàng đâu, chắc chắn là lại đi phòng bếp loay hoay rồi.
Ngọc Trâm và Nhẫn Đông đang ngồi thêu thùa dưới cửa sổ không xa, lúc bắt đầu hai người cũng không có chú ý tới, có điều, Nhẫn Đông là người tập võ, nghe được lời của Tôn ma ma, vô thức dừng châm trong tay, hướng Thanh Ninh cùng Tôn ma ma nhìn sang.
Ngọc Trâm lại không chú ý lời của Tôn ma ma và Thanh Ninh như vậy, cúi đầu vừa thêu hoa mai trên khăn, vừa cười thấp giọng nói chuyện với Nhẫn Đông. Nhẫn Đông không có phản ứng, nàng cũng không ngẩng đầu, Nhẫn Đông từ trước đến nay không thích nói chuyện, cho nên các nàng cũng đã quen rồi.
"Phu nhân tạm thời an tâm, chuyện này còn chưa xác định, ngài chớ khẩn trương, tiểu nhật tử tháng này của phu nhân ngài còn vài ngày nữa mới tới". Thanh Ninh từ trước đến nay luôn trầm ổn, làm việc xử sự không sợ hãi, nhưng con nối dòng là việc đại sự, thấy trên mặt Thanh Ninh khẩn trương, Tôn ma ma sợ Thanh Ninh khẩn trương, ngược lại đối với thân thể sẽ không tốt, vì vậy liền khuyên: "Nô tỳ xem thấy giống, còn phải qua ít ngày, đợi thái y bắt mạch cho ngài xong mới có thể xác định, nô tỳ cũng sợ vạn nhất có, mà ngài lại không biết... Nô tỳ có chút không yên lòng, cho nên, nô tỳ cảm thấy vẫn nên nói với phu nhân ngài mới tốt".
Trên mặt Nhẫn Đông thoáng hiện nụ cười vui mừng.
Nghe được câu này, Ngọc Trâm dừng công việc trong tay lại, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía Thanh Ninh.
"Đa tạ ma ma nhắc nhở". Thanh Ninh cảm kích nhìn Tôn ma ma.
"Là việc nô tỳ nên làm", Tôn ma ma cười, trong lòng không khỏi có chút chua xót, chua xót là bởi vì – Quốc công phủ rõ ràng có trưởng bối ở đây, nhưng lại không có ai chú ý và quan tâm tới những thứ này cho phu nhân.
Tôn thị là kế mẫu, hôm nay còn bị giam lỏng, bà ta tự chắc là sẽ không quan tâm phu nhân.
Tô lão phu nhân mặc dù là tổ mẫu ruột thịt, nhưng bà ta đối với phu nhân cũng lãnh lãnh đạm đạm, đồng dạng cũng không thể trông cậy được gì.
Thế tử đem phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng dù gì cũng là nam nhân.
Hầu phu nhân nhà mẹ đẻ hiện thời sắp sinh, không thể mệt nhọc quan tâm.
Lòng chua xót, đồng thời, tâm Tôn ma ma cũng tuôn ra một cỗ hi vọng, hi vọng phu nhân thật sự có thai.
"Ừ, ta sẽ cẩn thận". Tôn ma ma mấy ngày nay như lâm đại địch, vô cùng coi chừng, hai ngày trước cũng không nói gì với mình, hôm nay mới nói, Thanh Ninh liền nghĩ tới tối hôm qua nàng cùng Tô Phỉ hoan hảo, mất hồn đến tận cùng triền miên, sắc mặt không khỏi ửng hồng, đưa tay bưng chung trà trên bàn uống hai hớp, lúc này mới ngẩng đầu, mắt nhìn Ngọc Trâm, Nhẫn Đông và Tôn ma ma, sau đó nói: "Chuyện này trước đừng nói gì với thế tử, chờ mấy ngày nữa, mấy ngày nữa sẽ cùng hắn nói".
Ngọc Trâm và Nhẫn Đông gấp rút gật đầu.
Tôn ma ma nhìn thấy sắc mặt Thanh Ninh khôi phục bình tĩnh, tâm cũng buông xuống.
**
Editor: Ngọc Thương
Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao cùng tỷ muội Hà gia ở gần nhau, vốn hẹn nhau cùng ngồi chơi, thời điểm châm tuyến phòng mang y phục qua, Tôn Ngọc Tuyết và tỷ muội Hà gia mới vừa ăn điểm tâm xong, còn chưa động thân đi tới viện tử của Tô Dao, nhìn y phục, tất cả mọi người rất hài lòng, cũng không cần châm tuyến phòng phải sửa chữa lại.
Xem y phục xong, Tôn Ngọc Tuyết cùng tỷ muội Hà gia liền lần lượt tới Chỉ Tinh các của Tô Dao.
Tô Dao đã sớm cho nha đầu chuẩn bị, hôm nay nàng ở trong lương đình* chiêu đãi Tôn Ngọc Tuyết và tỷ muội Hà gia.
(lương đình: đình nghỉ mát)
Viện tử của Tô Dao đang dịp hoa nở, muôn hồng nghìn tía rất xinh đẹp, từ lương đình có thể thưởng thức được cả vườn hoa.
Đã vào hạ, khí trời cũng nóng lên nhiều, Tô Dao cố ý phân phó nha đầu thả hai bồn băng chung quanh lương đình, khi gió nhẹ lướt qua, hơi lạnh thổi vào thật thoải mái, vì vậy, mặc dù mặt trời phía ngoài có chút oi bức, trong lương đình nhưng lại một chút đều không cảm thấy nóng.
Nói đùa một hồi, thấy Thanh Ninh chậm chạp chưa đến, Hà Như Liên không khỏi hoài nghi, hỏi: "Đại biểu tẩu sao còn chưa đến?".
Tô Dao thỉnh các nàng đến ngắm hoa, chắc không phải chừa Đại biểu tẩu ra đấy chứ.
Tô Dao nghe vậy, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Thấy được sắc mặt của Tô Dao, Hà Như Liên liền có chút hối hận, Tô Dao muốn mời người nào, không mời người nào, đều là chuyện của Tô Dao, mắc mớ gì đến mình? Mình chẳng qua chỉ là khách nhân Quốc công phủ, tính ra, mình cùng Quốc công phủ một chút liên hệ huyết thống cũng không có, bất quá chỉ là dựa vào quan hệ với mẹ cả mà thôi!
Tô Dao muốn làm gì, còn chưa tới phiên nàng đến nói!
Hà Như Mạt nhíu mi tâm, mắt nhìn Hà Như Liên.
"Đại tẩu vốn muốn tới, nhưng lại không có thời gian rảnh rỗi, cho nên, chỉ có mấy người chúng ta cùng nhau chơi đùa. Dao Dao, hoa trong viện tử này nở thật đẹp, là tẩu tử có nhãn phúc*". Tôn Ngọc Tuyết cười giải thích.
(nhãn phúc: mắt có phúc được nhìn thấy cảnh đẹp)
Tô Dao rất nhanh thu liễm sắc mặt, gật đầu cười: "Liên biểu tỷ và Mạt biểu muội, hai người có điều không biết, mặc dù Đại biểu tẩu không nắm trong tay việc bếp núc Quốc công phủ, nhưng sự tình bên Cảnh Tụy viên cũng không ít, nghĩ đến hẳn là có việc ngăn trở".
Tô Dao nói lời thỏa đáng, ngữ khí lại mang vài phần bén nhọn.
"Vậy cũng thật như lời hai vị biểu tẩu, Đại biểu tẩu thật không có nhãn phúc". Hà Như Mạt ngắn nhìn đầy sân hoa nở rộ, trên mặt mang vài phần đáng tiếc, cười nhìn về phía Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết nói.
Tô Dao cùng Tôn Ngọc Tuyết ha ha cười.
Hai bên trong lòng đều hiểu, vườn hoa trong Cảnh Tụy viên, so với bên này càng xinh đẹp hơn, chủng loại cũng nhiều hơn.
"Thì ra là như vậy, ta vốn cho rằng Đại biểu tẩu sẽ đến. Ta cùng Mạt nhi muội muội nguyên là nghĩ thừa dịp hôm nay, cùng các vị thỉnh giáo những vấn đề cần chú ý trong tiệc sinh nhật của Ngũ hoàng tử phi. Đại biểu tẩu không đến cũng không có vấn đề gì, có Nhị biểu tẩu và Dao nhi ở đây, khẳng định có thể giúp chúng ta giải đáp thắc mắc". Hà Như Liên trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng cùng chờ đợi: "Ngoại tổ mẫu đã thông báo cho chúng ta, bất quá, ta cùng Mạt nhi muội muội đối với quy củ kinh thành chưa quen thuộc, cho nên, nghĩ vẫn nên hiểu rõ hơn một chút".
"Vậy hỏi đúng người rồi, có vấn đề gì, có ta và Nhị tẩu ở đây, khẳng định so với người ngoài trả lời càng thêm rõ ràng". Tô Dao trên mặt dẫn theo kiêu ngạo.
"Tổ mẫu đã dặn dò qua chúng ta, để cho chúng ta chiếu cố thật tốt hai vị biểu muội. Vừa hay hai vị biểu muội hôm nay nếu muốn hỏi, không cần khách khí, có vấn đề gì cứ việc hỏi, chúng ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*". Nụ cười trên mặt Tôn Ngọc Tuyết yêu kiều, vô cùng khuynh thành.
(tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết là nói, nói là nói hết)
Đề tài chuyển đến tiệc sinh nhật của Ngũ hoàng tử phi, Hà Như Liên hỏi rất cẩn thận, Hà Như Mạt cũng hỏi mấy vấn đề, Tôn Ngọc Tuyết cùng Tô Dao đều cặn kẽ chỉ cho hai người những việc cần chú ý.
Mọi người không ai nhắc đến Thanh Ninh, bốn người cười nói, một mảnh vui vẻ hòa thuận.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, đến khi mặt trời ngả về tây, khí trời bớt nóng hơn, mọi người mới giải tán.
Hà Như Liên và Hà Như Mạt ở tại vườn mai phụ cận Cúc uyển của Tô lão phu nhân, tỷ muội hai người đi vài khắc mới trở lại vườn mai.
Một đường, hai người đều trầm mặc không nói gì.
Thẳng trở về Lạc Mai uyển, Hà Như Mạt nhìn nha đầu bà tử lui tới trong sân, không đi Đông sương phòng của mình, mà là hướng phòng khách tiến đến, vừa cười vừa nói: "Tỷ tỷ, đi một lúc lâu hơi mệt, chúng ta trước uống chén trà, giải tỏa thời tiết nóng".
Hà Như Liên đi theo vào cửa.
Vào phòng, Hà Như Mạt trực tiếp vẫy lui nha đầu, sau đó nâng lông mày nhìn về phía Hà Như Liên: "Lúc mẫu thân đi, đã dặn dò chúng ta những gì, tỷ tỷ, ngươi đều quên rồi sao?".
Mẫu thân trái dặn dò, phải dặn dò, bảo hai tỷ muội các nàng không cần phải cuốn vào tranh đấu bên trong Quốc công phủ. Sự tình lần trước huyên náo long trời lở đất, dư luận xôn xao, hôm nay mợ vẫn còn đang bị nhốt, nàng ta ngược lại thì tốt rồi, không có tầm nhìn như vậy, biết rất rõ lần trước Tô Dao cùng Tôn Ngọc Tuyết ăn thiệt thòi, trong lòng thầm hận biết bao nhiêu, liền cứ như thế trước mặt Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết nhắc tới Tiêu Thanh Ninh.
Không biết tốt xấu!
Tuy là nhà ngoại, nhưng đến cùng các nàng vẫn chỉ là khách nhân.
Bất kể là Tô Dao cố ý không mời cũng được, hay là Tiêu Thanh Ninh cự tuyệt cũng được, đều không phải việc các nàng có thể quản. Đây là ân oán giữa Tô Dao, Tôn Ngọc Tuyết và Tiêu Thanh Ninh, đang yên đang lành nói đến làm cái gì? Các nàng xen vào làm cái gì?
Hà Như Liên sắc mặt khổ sở: "Muội muội, ta cũng không phải cố ý".
"Ngươi là cố ý, hay là vô tình, hiện tại nói cũng vô dụng". Hà Như Mạt đáp.
Hà Như Liên hơi nhếch môi, không nói gì.
Hà Như Mạt thấy nàng một bộ dáng ủy khuất, trong lòng tức giận, sắc mặt nghiêm túc: "Muội muội ta bất quá là nhắc nhở tỷ tỷ một câu thôi, tỷ tỷ ngươi không cần ra vẻ ủy khuất như thế, làm như muội muội khi dễ ngươi không bằng. Tỷ tỷ ngươi muốn thế nào, ta làm muội muội tự là không có lý do cũng không có quyền quản ngươi, nhưng ta hi vọng tỷ tỷ ngươi làm cái gì cũng phải hảo hảo suy nghĩ một chút, ngươi là nữ nhi Hà gia, đừng làm mất mặt Hà gia".
Nói xong, Hà Như Mạt liền không thèm nhìn phản ứng của Hà Như Liên, xoay người đi ra ngoài.
Hà Như Liên nắm quyền, sít sao cắn môi, chịu đựng trong mắt mãnh liệt hóa thành lệ.
*
Bọn tỷ muội Tô Dao ngắm hoa như thế nào, Thanh Ninh tự chắc sẽ không quan tâm. Tôn ma ma nói ra với nàng chuyện kia, Thanh Ninh đương nhiên là coi chừng nhiều hơn, Tô Phỉ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nàng mệt mỏi, tự nhiên sẽ không cưỡng cầu nàng, buổi tối chỉ ôm nàng trò chuyện, sau đó ôm nhau ngủ.
Cuộc sống trôi qua chớp mắt đã đến mười ba.
HẾT CHƯƠNG 38