Hầu Môn Khuê Tú

Chương 187

Editor: Ngọc Thương

Dù là Ngũ hoàng tử phi đã tu dưỡng tính khí tốt đẹp, lúc này cũng không khỏi cảm thấy tức phát điên, ba người cùng nhau ở trên một giường!

Đổng Khải Tuấn là tay ăn chơi nổi danh, khi nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm.

Nhưng Tống Tử Dật là ai? Là Kiến An hầu thế tử, tuổi trẻ tài cao, còn cưới Nghi An quận chúa làm vi thê!

Thẩm Thanh Vận càng là một cô nương gia chưa có nhiều kinh nghiệm sống!

Bọn họ làm sao có thể đi cùng với nhau?

Lại còn ba người ở trên một giường?

Đây là loại chuyện gì?

Đem phủ đệ Ngũ hoàng tử biến thành dâm ổ sao?

Hôm nay là ngày sinh của nhật nàng, thế nhưng lại gây ra loại chuyện dâm uế, hạ lưu vô sỉ như thế! Sắc mặt Ngũ hoàng tử phi âm u, nhìn về phía nha đầu kia, giọng nói rất tức giận: "Báo cho người nhà bọn họ chưa?".

Tiểu nha đầu liên tục gật đầu không ngừng: "Có những người khác đã đi báo rồi, nô tỳ đến bẩm báo cho Điện hạ và Nương nương".

"Đúng là vô liêm sỉ, đường đường phủ đệ Hoàng tử ta, bọn họ coi là cái gì?", Ngũ hoàng tử tức giận quát to, nhấc chân rời đi.

Ngũ hoàng tử phi vội vàng bước nhanh đi theo, cùng hắn đuổi tới địa phương xảy ra sự việc.

Môi hai người cơ hồ mím thành một đường thẳng, biểu hiện lửa giận cùng bất khoái.

Ngũ hoàng tử phi từ trước đến nay luôn uyển nhu, Ngũ hoàng tử cũng luôn ôn hòa, người làm đi theo phía sau coi như là lần đầu tiên chứng kiến sắc mặt phẫn nộ như thế của hai vị chủ tử, cả đám không dám thở mạnh, phóng nhẹ cước bộ, đi theo sau lưng hai người tiến về phía trước.

Rất nhanh, Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi đã đến viện tử kia.

Mặc dù đã xảy ra chuyện dâm uế bại hoại như thế, nhưng đến cùng, hạ nhân trong phủ đệ Ngũ hoàng tử đều là những người rất có chừng mực. Rất nhanh, quản sự ma ma đã lập tức phân phó người đem viện tử kia nghiêm mật che kín tin tức, sau đó lại phái người đi tìm Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi và người nhà ba vị trong phòng.

Tình huống nghiêm trọng, quản sự ma ma không dám tùy tiện làm chủ.

Cho nên, thời điểm hai người đến, chuyện chưa khuếch tán ra ngoài, chỉ là trước lúc tới, đã có một đám công tử hoa phục có mặt ở đây.

Còn chưa bước vào cửa, Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi đã nghe được âm thanh chúng công tử ồ lên mập mờ, cùng thanh âm vui cười.

Nha đầu và ma ma canh giữ ở cửa vừa thấy Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi, vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Điện hạ, Nương nương".

Chúng thiếu niên đứng dưới mái hiên vui cười nghe được âm thanh, đều hướng cửa viện nhìn lại, thấy Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi, tất cả đột nhiên ngưng cười, sau đó cung kính đi đến giữa sân, khom mình hướng hai người hành lễ: "Bái kiến Điện hạ, bái kiến Hoàng phi nương nương".

"Miễn lễ!". Giọng nói Ngũ hoàng tử nhàn nhạt, từ trong lộ ra một dòng uy áp.

Trên đường cùng nhau đi tới đây, sắc mặt Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi đã khống chế được chút ít, nhưng một đám công tử đều là những người nhìn mặt mà nói chuyện, tự nhiên có thể nhìn ra Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi đang tức giận, vì vậy mọi người lập tức ôm quyền cáo từ: "Điện hạ cùng Hoàng phi nương nương đã đến đây, vậy chúng ta liền cáo từ trước".

Lúc này làm gì còn thời giờ tiếp đón bọn họ? Vì vậy Ngũ hoàng tử khẽ gật đầu.

Một đám công tử dưới chân lập tức như được bôi dầu, trong nháy mắt đi sạch sẽ.

Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi đều đứng dưới mái hiên, không đi vào trong phòng.

Cảnh tượng dâm uế như thế, sẽ dơ bẩn con mắt!

Ngũ hoàng tử phi quay sang quản sự ma ma Lưu ma ma, hỏi: "Tình huống bên trong như thế nào?".

Vài vị ma ma canh giữ ở nơi cửa bị phá.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy bài trí bên trong.

Trong phòng truyền đến tiếng Thẩm Thanh Vận ô ô khóc.

Nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Thanh Vận, như tố như khổ, bộ dáng phi thường ủy khuất thương tâm, Ngũ hoàng tử phi trong lòng dâng lên một hồi phiền chán.

Vốn chỉ cho rằng nàng ta bất quá là một khuê tú ngang ngược, không hiểu chuyện, ai nghĩ nàng ta lại không có tự ái, lỗ m.ãng, dâ.m đãng thế này.

Ngũ hoàng tử phi đối với Thẩm Thanh Vận chán ghét tới cực điểm.

"Hồi bẩm Nương nương, Tống thế tử hôn mê bất tỉnh, nô tỳ đã phân phó nha đầu mặc xong quần áo cho hắn, cũng đã phái người đi mời đại phu. Đổng công tử không bị thương, hiện đã tỉnh, nô tỳ cũng đã cho người đi tìm được quần áo của hắn, đã mặc xong rồi. Thẩm cô nương thì...", Lưu ma ma dừng một chút, nói: "Tâm tình có chút kích động, không để cho ai đến gần nàng".

"Ừ". Ngũ hoàng tử phi gật đầu.

Biết người bên trong đã mặc y phục, Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi lúc này mới dự định đi vào trong phòng, mới vừa đi về phía trước một bước.

Bùi thị cùng Nghi An quận chúa cơ hồ tới cùng một lúc.

Bùi thị nóng lòng nhất, thấy Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi đều ở đây, vội vàng tiến lên trước hai bước, gấp rút hành lễ, hỏi: "Điện hạ, Nương nương, nghe nói đã tìm được tiểu nữ...?".

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Thanh Vận từ trong phòng truyền ra, Bùi thị không kiên nhẫn nghe Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi trả lời, quỳ gối nói một tiếng xin lỗi, lập tức xoay người đi vào: "Vận nhi...".

"Ngũ biểu ca, ngũ biểu tẩu", Nghi An quận chúa hướng hai người quỳ gối hành lễ.

Ngũ hoàng tử nhìn nàng một cái, nhíu mày, đi vào trong phòng.

Ngũ hoàng tử phi hướng Nghi An quận chúa gật đầu, cũng đi theo vào.

Nghi An quận chúa nhíu mày, đi vào theo.

Thẩm Thanh Vận ôm lấy chăn mền, núp trong góc giường, khóc đến thở không ra hơi, nghe thấy tiếng Bùi thị gọi, lập tức gào thét khóc lên: "Mẫu thân...".

"Vận nhi, Vận nhi", nghe âm thanh khóc thét của Thẩm Thanh Vận, Bùi thị lại càng bước nhanh hơn, mới vừa vượt qua cửa, nhìn vào phòng.

Trong phòng một đống bừa bộn, cửa bị đổ trên mặt đất, cây trâm nhuốm máu, mảnh vụn bình sứ.

Thẩm Thanh Vận ôm chăn đệm, sắc mặt tái nhợt, co trong góc ô ô khóc, sợi tóc mất trật tự, trên cổ bầm tím, hiện đầy vết hôn. Đổng Khải Tuấn như không có việc gì ngồi cạnh giường, trên giường còn nằm một người, Bùi thị chưa kịp nhìn kỹ người trên giường là ai, nhưng tình huống này...

Bùi thị lập tức hiểu Thẩm Thanh Vận đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy trước mắt một hồi biến thành màu đen, toàn thân như bị rớt xuống hầm băng, lạnh buốt khắp người, cước bộ dừng lại, hai đầu gối phát run đứng không vững.

"Phu nhân, cẩn thận", Hà Diệp và Hà Hương theo sát Bùi thị, vội vàng đưa tay một tả một hữu đỡ nàng.

"Vận nhi, đây rốt cuộc là thế nào?", Bùi thị nhìn Thẩm Thanh Vận, gào thét hỏi, vung tay đẩy Hà Hương, Hà Diệp, chân run run hướng phía giường đi tới, đi được hai bước, cước bộ mềm nhũn liền ngã trên đất.

"Mẫu thân!", Thẩm Thanh Vận ôm chặt chăn mền, ô ô khóc.

"Ngươi, tên trời đánh này, ngươi rốt cuộc đã làm gì Vận nhi?", Bùi thị giương đôi mắt muốn ăn thịt người nhìn Đổng Khải Tuấn, nghiêm nghị quát lên.

Nha đầu đến bẩm báo kia, mặc kệ nàng có hỏi gì, cũng không lộ ra nửa chữ, chỉ nói là tìm được Vận nhi rồi, bảo nàng đi một chuyến.

Nàng còn nghĩ là nữ nhi bị lạc đường.

Ai ngờ, lại xảy ra chuyện lớn như vậy!

Nữ nhi tương lai sau này gặp người thế nào đây?

Không đợi Đổng Khải Tuấn đáp lời, ánh mắt Bùi thị quét đến người đang nằm trên giường, hít vào một hơi lãnh khí, kêu lên: "Tống Tử Dật!".

Nữ nhi, cùng hai nam nhân Đổng Khải Tuấn và Tống Tử Dật!

Một nam nhân để hai nữ tử hầu hạ, ngược lại không có gì là lạ, kẻ háo mỹ sắc thì thiếu gì cách chơi đùa?

Nhưng mà, nữ nhi nhà mình, một nữ tử lại cùng hai nam nhân...?

Một cỗ vị nồng đậm ngai ngái xông lên cổ họng, Bùi thị mở miệng phun một búng máu, một hơi vận không lên được, trực tiếp ngất xuống.

"Phu nhân!", Hà Diệp và Hà Hương vội vã chạy lại.

Nghe được tiếng Bùi thị kêu, Nghi An quận chúa lập tức tối mặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tim như bị người ta đánh cho một quyền, thở gấp từng ngụm khí.

Nha đầu bẩm báo nói với nàng Tống Tử Dật xảy ra chuyện, nàng liền một câu cũng không hỏi thêm, trên đường đi tới đây, lòng nàng dị thường hưng phấn.

Nàng chỉ cho là kế sách của bọn họ đã thành công.

Vừa có thể báo thù cho mình, còn có thể làm cho Ngũ biểu ca và Tô Phỉ trở mặt thành thù, nhất cử lưỡng tiện!

Tống Tử Dật đã xảy ra chuyện, nhưng ai có thể nói cho nàng biết, vì sao bị bắt gian tại giường cùng Tống Tử Dật lại là Thẩm Thanh Vận, còn nhiều thêm một người là Đổng Khải Tuấn không?

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Rõ ràng đã hết sức cẩn thận, làm sao kết quả lại biến thành thế này?

Chuyện không thành công chưa nói, việc này còn sẽ khiến Kiến An hầu phủ, Đổng gia và Thục phi nương nương trong cung đều bị khắp thiên hạ chê cười!

Kế sách này còn động đến vài ám đinh mà Tứ biểu ca nhiều năm trước chôn bên người Ngũ biểu ca, Ngũ biểu tẩu!

Nghi An quận chúa không cam lòng nhìn bốn phía gian phòng.

Vừa sử dụng ám đinh, lại lấy Tô Phỉ ra làm mồi, vì sao Tiêu Thanh Ninh không mắc mưu?

Nàng đã cho Đan Chân chú ý Tiêu Thanh Ninh, biết rõ Tiêu Thanh Ninh có đi theo Bảo Nguyệt.

Cho nên, Tiêu Thanh Ninh nhất định là đã tới phòng này.

Ánh mắt Nghi An quận chúa rơi trên trâm gài tóc ở mặt đất, cau mày suy nghĩ một chút, trong lòng lắc đầu, hình như hôm nay Tiêu Thanh Ninh không mang trâm gài tóc như thế.

Tìm không được thứ gì hữu dụng, Nghi An quận chúa bước nhanh đến bên giường, lệ trong mắt chớp động: "Thế tử, chàng làm sao vậy?".

Đưa tay run rẩy v.uốt ve y phục nhiễm máu đỏ tươi trước ngực Tống Tử Dật, ngẩng đầu nén lệ, dẫn theo tức giận nhìn về phía Thẩm Thanh Vận và Đổng Khải Tuấn, hỏi: "Thế tử là thế nào? Đang yên đang lành, làm sao lại bị thương? Có phải là hai người các ngươi làm chuyện dâ.m dục, bị thế tử phát hiện, cho nên hai người các ngươi liền muốn giết người diệt khẩu?".

Nghi An quận chúa một bộ dáng lê hoa đái vũ, phẫn nộ, lại càng nhiều phần ý nhị, Đổng Khải Tuấn hé mắt liếc nàng một cái, cười nói: "Quận chúa ngài thật biết viết chuyện xưa".

Chuyện làm được một nửa, còn chưa có tận hứng, liền bị người gõ cho hôn mê, lúc tỉnh dậy đã thấy nằm trong phòng này. Mới vừa mặc xong quần áo, muốn chuồn ra ngoài từ cửa sổ, ai ngờ cửa sổ bị khóa cứng, bên ngoài lại có một đám công tử ngăn ở cửa, còn có cả hạ nhân trong phủ Ngũ hoàng tử đứng canh giữ, cho nên, Đổng Khải Tuấn đành phải lưu lại trong phòng.

Dù sao, chuyện như vậy đối với hắn cũng không phải là lần đầu tiên. Cũng may không phải là quan hệ với nữ tử có liên quan với Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi, chẳng qua là mượn một địa phương điên long đảo phượng một phen thôi. Người không phong lưu uổng cả tuổi trẻ, Đổng Khải Tuấn cảm thấy việc nam nữ ho,an ái không có gì đáng ngại, cho nên rất thoải mái.

Hai người đã sớm bí mật tư thông một đoạn thời gian rất dài, Đổng Khải Tuấn một chút cũng không hề sợ Nghi An quận chúa. Thấy bộ dáng nàng như hoa hải đường trong mưa, khiến người ta trìu mến, lại mang vài phần tức giận, dục hỏa chưa kịp phá.t tiết ban nãy trong người hắn lại dâng lên. Đổng Khải Tuấn tính toán, đợi lát nữa sẽ kéo Nghi An quận chúa đến chỗ cũ hoan hảo một hồi cho thích!

Nghĩ như vậy, ánh mắt Đổng Khải Tuấn lóe lên hai cái.

Cùng Đổng Khải Tuấn yêu đương vụng trộm thời gian dài như vậy, Nghi An quận chúa tất nhiên hiểu hàm nghĩa tia sáng trong mắt hắn, nàng nhăn mày, mâu quang hướng Thẩm Thanh Vận.

Thẩm Thanh Vận lắc đầu, ô ô khóc: "Ta cái gì cũng không biết, ta cái gì cũng không biết!".

Là có người cố ý, cố ý muốn hại ba người bọn họ.

Nhưng thời điểm nàng đang ý loạn t.ình mê, người nọ động tác lại nhanh như tia chớp, làm nàng không kịp nhìn thấy rõ ràng.

Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi lạnh lùng nhìn hai người.

Nghi An quận chúa nghiêng đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi.

Đụng phải sắc mặt hai người, Nghi An quận chúa cảm thấy lạnh cả sống lưng, lời muốn nói đều ngăn ở cổ họng, một chữ cũng không nói nổi.

Vừa vặn, nha đầu lĩnh đại phu chạy tới, Nghi An quận chúa thuận thế đứng lên, gấp rút gọi đại phu tới xem tổn thương cho Tống Tử Dật.

Con mắt đại phu không dám nhìn loạn, cúi đầu thành thành thật thật hành lễ cho những người trong phòng, sau đó đi tới chỗ Tống Tử Dật, bắt mạch cho hắn.

Bắt mạch xong, lại nhìn vết thương trên ngực Tống Tử Dật một chút, hỏi mượn Lưu ma ma một cây kéo, cắt bỏ một mảnh áo, đắp thuốc lên miệng vết thương, sau đó mới đứng dậy.

"Đại phu, thế tử như thế nào?", Nghi An quận chúa hỏi.

"Vết thương trước ngực không có gì đáng ngại, bất quá thế tử bị nội thương, phải hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày mới tốt", đại phu trả lời.

Đại phu kê phương thuốc cho Tống Tử Dật, lại chẩn mạch cho Bùi thị, dùng ngân châm châm cho nàng tỉnh, lúc này mới cáo từ.

"Vận nhi, nữ nhi mệnh khổ của ta, có phải là hắn cưỡn.g bức con không? Đổng Khải Tuấn, Tống Tử Dật, hai người các ngươi không bằng cầm thú, ta liều mạng với các ngươi!", Bùi thị tỉnh lại, mê man nhìn quanh một vòng, sau đó bỗng dưng đứng lên, hướng Đổng Khải Tuấn nhào tới.

"Phu nhân, ngược lại, ngươi đi hỏi khuê nữ bảo bối của ngươi, là nàng tự nguyện hay bị cư.ỡng bức?", Đổng Khải Tuấn đưa tay bóp chặt hai tay Bùi thị vung qua, hất sang một bên, nói.

Bùi thị bị đụng vào cột giường, trong nháy mắt, gáy liền sưng phồng lên. Bùi thị chẳng quan tâm nhiều như vậy, đôi mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Vận, vội hỏi: "Vận nhi, tự con nói, có Điện hạ và Nương nương ở đây, nhất định sẽ làm chủ cho con, còn có nương nữa, tự sẽ không để cho người khi dễ con".

Nói xong lại xoay người nhìn Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi, cầu khẩn: "Điện hạ, Nương nương, thiếp thân chỉ có một nữ nhi bảo bối, cầu xin Điện hạ và Nương nương làm chủ cho tiểu nữ".

Nhưng mà, Thẩm Thanh Vận cắn môi ý vị khóc, ôm chặt chăn mền co lại trong góc, không trả lời câu hỏi của Bùi thị.

"Ngươi, nha đầu chết tiệt này, sao ngươi không nói!", Bùi thị thấy Thẩm Thanh Vận không lên tiếng, tức giận nghiêng đầu nhìn nàng mắng to: "Ngươi hảo hảo hoàng hoa khuê nữ, bị người lãng phí như thế, tương lai ngươi phải làm sao, tương lai ngươi phải thế nào, bị người khi dễ, chỉ biết khóc! Khóc, khóc thì có ích lợi gì!".

"Ngươi đã đính hôn với người ta, giờ phải làm sao? Ngươi muốn sống thế nào đây? Ta nuôi lớn ngươi như châu như bảo, không muốn để cho người ta lãng phí ngươi như thế!", ruột gan Bùi thị cơ hồ đứt từng khúc, Tống Tử Dật còn đang hôn mê, Bùi thị chỉ đành phải nhìn Đổng Khải Tuấn tức giận mắng: "Ngươi, tên cầm thú này, vô sỉ hạ lưu, ngươi không sợ bị thiên lôi đánh sao!".

Đổng Khải Tuấn nhún vai, tỏ ý không sao cả.

Bị thiên lôi đánh?

Nếu thực như vậy, hắn đã sớm bị đánh đến vụn thịt đều không còn rồi.

Bùi thị gặp Đổng Khải Tuấn mặt dày như tường thành, nổi trận lôi đình nhìn về phía Thẩm Thanh Vận: "Có ủy khuất gì, có lời gì, mau thành thật khai báo rõ ràng cho ta! Đồ vô dụng, bị người dẫm nát, bị người khi dễ, ngươi ngay cả nói cũng không dám nói sao?".

Thẩm Thanh Vận cắn cắn môi, mở to đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nhìn Bùi thị, trong mắt lóe lên quật cường cùng không cam lòng: "Là con tự nguyện, là con chính mình nguyện ý".

Nàng chính là không muốn gả cho Bùi Hạo Lâm!

Cho dù là gả cho tay ăn chơi Đổng Khải Tuấn, cũng tốt hơn bị gả cho Bùi Hạo Lâm!

Đổng Khải Tuấn tuy là hoa tâm, nhưng đến cùng hắn tứ chi đầy đủ! So với tên phế vật Bùi Hạo Lâm kia tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

Cho nên, thời điểm nàng trốn trong bụi hoa khóc lóc, Đổng Khải Tuấn đùa giỡn nàng đôi câu, nàng liền lớn gan ra một quyết định, thuận thế liền theo Đổng Khải Tuấn.

Một khi đã là người của Đổng Khải Tuấn, nàng tự sẽ không thể tái giá với Bùi Hạo Lâm!

Bùi thị tức giận vô cùng, huyết khí cuồn cuồn trong ngực, mùi máu tươi nồng đậm hiện đầy cả lồng ng.ực, nàng đem huyết khí dâng trào nuốt xuống, sau đó tay mới run run, chỉ vào Thẩm Thanh Vận: "Ngươi, ngươi, đồ vô liêm sỉ này!".

Nha đầu chết tiệt này, tằng tịu với người, còn là hai nam nhân!

Chẳng lẽ nàng không muốn sống nữa sao?

Chưa nói là nước bọt người đời có thể dìm chết nàng, chỉ cần Thẩm Tránh biết chuyện, hắn cũng sẽ đánh chết nàng!

Bùi thị cảm thấy trời đất quay cuồng.

Ngũ hoàng tử nãy giờ không nói gì, đột nhiên mở miệng: "Người đâu, đem Tống thế tử, Đổng công tử, và Thẩm cô nương đưa đi Đại Lý Tự!".

"Điện hạ!"

Bùi thị, Nghi An quận chúa và Đổng Khải Tuấn cùng kinh hãi.

Chuyện như vậy, không phải là nên che giấu à?

Tại sao lại đưa đến Đại Lý tự!

Thẩm Thanh Vận lại càng ngây ra như phỗng.

Tại sao lại như vậy?

Bùi thị cùng Đổng Khải Tuấn lập tức quỳ xuống cầu xin: "Điện hạ, đừng, van cầu ngài đừng làm thế".

"Ngũ biểu ca, trên người thế tử còn đang bị thương, biểu ca nể mặt muội, chuyện này đừng nháo lớn lên được không?". Nghi An quận chúa cũng quỳ xuống cầu khẩn.

"Nghi An, vừa rồi lời của đại phu muội nghe được rõ ràng, thương thế của Tống Tử Dật không có gì nguy hiểm". Ngũ hoàng tử liếc mắt nhìn Nghi An quận chúa, trong mắt thoáng hiện lên một tia cười lạnh. Sau đó ánh mắt quét lên từng người Đổng Khải Tuấn, Thẩm Thanh Vận, Tống Tử Dật: "Ba người các ngươi khi dễ phủ đệ Ngũ hoàng tử ta, cho rằng nơi này là dâm ổ, để các ngươi tùy tiện phóng đãn.g sao? Dám giẫm lên mặt bản cung như vậy?".

Vẻ ôn nhuận trên mặt Ngũ hoàng tử lúc này tuôn một tầng sương lạnh.

Bùi thị nhất thời cứng đờ người, cấm thanh.

Ngũ hoàng tử cho người làm tiến vào một ánh mắt.

Cả đám đi tới, người nâng Tống Tử Dật lên, người bắt Đổng Khải Tuấn, người dùng chăn mền trực tiếp bọc Thẩm Thanh Vận lại đưa ra ngoài.

"Điện hạ, ngươi không cho Thục phi nương nương mặt mũi sao?", Đổng Khải Tuấn cao giọng hô.

Thẩm Thanh Vận hoảng sợ kêu lên: "Mẫu thân, cứu mạng!".

Nghi An quận chúa ngã ngồi dưới đất, sững sờ nhìn Tống Tử Dật bị người khiêng đi.

Nghe tiếng thét chói tai của Thẩm Thanh Vận, Bùi thị lòng đau như cắt, choáng váng ngã vào lòng Hà Hương.

HẾT CHƯƠNG 51

***
Bình Luận (0)
Comment