Hầu Môn Khuê Tú

Chương 201

Editor: Ngọc Thương

Tống Tử Dật mặt âm trầm đuổi theo tên khất cái.

Gã sai vặt sau lưng hướng tên khất cái đang cầm ngọc bội phía trước kêu lên: "Tiểu tử thúi, đứng lại cho tiểu gia ta, đồ của thế tử ngươi cũng dám trộm!".

Tống Tử Dật tuy đã bị đoạt thế tử vị, nhưng Kiến An hầu phủ từ trên xuống dưới vẫn gọi xưng hô với hắn như vậy, chỉ là ở bên ngoài, tất cả mọi người lòng dạ đều biết rõ, cho nên, bằng hữu và đồng liêu của hắn phần lớn cũng không có thay đổi xưng hô này của hắn.

Trước kia, hai gã sai vặt bên người Tống Tử Dật sau khi xảy ra chuyện ở phủ Ngũ hoàng tử, đã bị Trương thị trực tiếp đánh chết. Đây là hai gã sai vặt sau khi hắn ra khỏi Đại Lý Tự mới nâng lên, một người tên là Giang Văn, một người tên là Giang Bình, hai người trước đó là người hầu nhị đẳng bên cạnh hắn, mới được nhấc lên thành người hầu thân cận thiếp thân còn chưa được vài ngày, bây giờ hắn bị người trộm đồ, hai người liền muốn trước mặt Tống Tử Dật hiển lộ.

Tống Tử Dật không để ý tới hai người bọn họ, mắt trừng nhìn bóng lưng kia, theo sát không nghỉ.

Bị đoạt thế tử vị, giáng chức quan, ánh mắt bằng hữu và đồng liêu nhìn hắn vừa trào phúng, vừa dẫn theo đồng tình.

Hôm nay, đến cả một tên khất cái nho nhỏ cũng muốn ở trước mặt hắn diễu võ dương oai sao?

Tống Tử Dật liên tục bị nghẹn khí, giờ phút này như nước nấu trên bếp lò, một tầng so với một tầng càng thêm nóng mãnh liệt, hỏa khí trong ngực quay cuồng.

Nhưng, tên ăn mày phía trước lại lưu loát cực kì, không xa không gần, luôn ở trong tầm mắt chủ tớ ba người bọn họ, lại cùng bọn họ duy trì khoảng cách nhất định, không để cho ba người bắt được, cũng không biến mất không thấy tăm hơi.

Tựa như muốn trêu chọc bọn họ.

Không nhanh không chậm, người nọ mang bọn họ hướng theo phía nam mà đi.

Hai người Giang Văn đi theo sau lưng Tống Tử Dật, sắc mặt liền ngưng trọng lên, Giang Văn vừa theo sát bước chân Tống Tử Dật, vừa nói: "Thế tử, thế tử đừng đuổi theo, chỉ sợ là có lừa gạt".

Giang Bình cũng nói: "Đúng vậy, người này nhìn xem chính là người luyện võ, đây là cố ý muốn dẫn thế tử tới nơi khác, chỉ sợ là có người cố ý để hắn dẫn thế tử gia đến, chi bằng chúng ta đi báo quan, để nha vệ Thuận Thiên Phủ tới bắt xú tiểu tử này".

Giang Bình và Giang Văn cũng có thể nhìn ra được kì quái, Tống Tử Dật như thế nào lại nhìn không ra? Hắn đã sớm nhìn ra, tên khất cái này là cố ý, cố ý dẫn ba người bọn họ đi về phía nam.

Nghe lời nói của Giang Văn và Giang Bình, Tống Tử Dật không nói gì, cước bộ không ngừng lại, vẫn như cũ gắt gao đuổi theo người phía trước không tha.

Dưới chân thiên tử, lanh lảnh Càn Khôn, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, là ai như thế hao hết tâm tư, muốn dẫn hắn đi làm cái gì?

Giang Bình và Giang Văn thấy Tống Tử Dật như vậy, cũng chỉ đành theo sát hắn, một đường chạy lên phía trước.

Hai người mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám phương, vừa chạy vừa cảnh giác chú ý quanh mình.

Có vết xe đổ hai gã sai vặt bị Trương thị đánh chết phía trước, Giang Văn và Giang Bình đều sợ Tống Tử Dật đang lúc dưới mí mắt bọn họ lại xảy ra chuyện gì không tốt.

Cho nên, hai người một chút cũng không dám khinh thường.

Mà giờ khắc này, Nghi An quận chúa cùng Đổng Khải Tuấn đang gặp riêng trong tiểu viện tử. Nghi An quận chúa sắc mặt ửng hồng, yêu kiều hổn hển nằm trong ngực Đổng Khải Tuấn, thân không mảnh vải, trên da thịt tuyết trắng hiện đầy vết xanh đỏ.

Trước đây, hai người thường mùng một, mười lăm sẽ như Ngưu Lang, Chức Nữ thân mật hai lần. Đổng Khải Tuấn cũng rất nhiệt tình ở trên giường lăn qua lăn lại Nghi An quận chúa.

Mười năm tháng này, Đổng Khải Tuấn bị nhốt trong nhà lao Đại Lý Tự, cho nên không có gặp riêng, hôm nay Đổng Khải Tuấn liền phá lệ kịch liệt. Nghi An quận chúa cũng là hồi lâu chưa từng được người làm cho dễ chịu, Tống Tử Dật trở lại mấy ngày, cũng không chạm qua nàng. Nghi An quận chúa ở trước mặt Trương thị bị ủy khuất, nàng cho rằng Tống Tử Dật trở lại sẽ tốt hơn, ai ngờ, Trương thị vẫn không muốn gặp nàng, Tống Tử Dật sau khi trở lại cũng không gặp nàng, không chạm qua nàng, nàng nghĩ là Tống Tử Dật tâm tình không tốt, cho nên đành chịu đựng trong lòng.

Hôm nay Đổng Khải Tuấn hẹn nàng đi ra gặp nhau, trong lòng âu khí, đối với Đổng Khải Tuấn cũng phá lệ nhiệt tình, giống như làm thế có thể trả thù được Tống Tử Dật.

Vì vậy, hai người như củi khô bén lửa, ở trên giường lăn lộn cho tới trưa.

Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, lại giằng co thêm một phen, lúc này mới dừng lại động tác.

"Ta nói này Quận chúa nương nương, ngươi hôm nay là thế nào?", Đổng Khải Tuấn ôm Nghi An quận chúa, bàn tay đặt trước ngực nàng, nhẹ nhàng xoa.

Nghi An quận chúa sức cùng lực kiệt, nhắm nửa con mắt, không có lên tiếng.

"Sao vậy? Mới vừa rồi còn nhiệt tình như lửa, bây giờ lại không để ý đến ta?". Bàn tay Đổng Khải Tuấn khẽ dùng lực.

"A", Nghi An quận chúa đau đến khàn một tiếng, đưa tay gỡ móng vuốt sói của Đổng Khải Tuấn: "Đừng làm rộn, ta rất mệt".

Đổng Khải Tuấn vươn một tay giữ lại hai tay Nghi An quận chúa, tay kia vẫn như cũ ở trên người nàng lưu luyến, cười hì hì: "Có phải Tống Tử Dật cho ngươi ủy khuất đúng không?".

Lưu luyến bụi hoa nhiều năm như vậy, Đổng Khải Tuấn đối với tâm tư của nữ nhân hiểu rất rõ, Nghi An quận chúa hôm nay khác thường, hắn như thế nào không hiểu? Bọn họ âm thầm hẹn hò thời gian dài như vậy, hắn làm sao không cảm giác được Nghi An quận chúa khác thường?

Nghi An quận chúa trước đây từ đáy lòng kháng cự hắn, bài xích hắn, mỗi lần cùng hắn lên giường đều giống như bị sỉ nhục.

Làm sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy, không bị cản trở.

Đổng Khải Tuấn cũng không cho rằng, là bởi vì hắn đi Đại Lý Tự, Nghi An quận chúa đối với hắn là một ngày không gặp như cách ba thu? Hoặc là hoạn nạn gặp chân tình gì đó?

Đổng Khải Tuấn hắn chưa đến mức tự tâng bốc mình như thế.

Nghi An quận chúa hừ một tiếng, không trả lời Đổng Khải Tuấn, gạt tay hắn ra, muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Đổng Khải Tuấn ôm chặt không động đậy được.

"Sắc trời không còn sớm, ta phải trở về". Nghi An quận chúa nhíu mày.

"Cứ như vậy muốn trở về bồi tên Tống Tử Dật kia sao, lần này bị tai ương lao ngục chẳng phải chỉ có một mình Tống Tử Dật, ta cũng ở trong nhà lao ăn khổ mấy ngày, ngươi không thể ở lại thêm với ta một hồi?", Đổng Khải Tuấn cợt nhả nói.

Chân mày Nghi An quận chúa càng nhíu chặt hơn, giống như có thể kẹp chết một con ruồi, giọng nói mang theo nghiêm túc: "Buông ra, ta phải đi về".

"Không buông", Đổng Khải Tuấn cười hì hì đáp, sau đó vui cười trên mặt cởi xuống, sắc mặt nghiêm lại nhìn Nghi An quận chúa: "Ta có lời nói cho ngươi".

"Chuyện gì, ngươi nói mau". Hắn có thể có chuyện gì? Bảo là có chuyện nói với mình, hẹn mình đi ra, vừa tới lập tức kéo mình lên giường, gấp gáp như thể mấy tháng rồi chưa được dính nữ nhân. Nghi An quận chúa hiển nhiên không tin, trong đầu hắn đầy ý nghĩ dâm uế, liệu có chuyện gì cùng nàng nói, đơn giản chỉ là muốn nàng mang Thẩm Thanh Vũ ra, đưa cho hắn nếm thử.

"Ngươi trở về thăm dò Tống Tử Dật", sắc mặt Đổng Khải Tuấn có chút âm trầm: "Lần đó là có người cố ý hãm hại chúng ta, ta không biết là ai, có điều, Tống Tử Dật có thể sẽ rõ ràng, đáng tiếc lúc ở trong ngục, hắn một cái rắm cũng không thả. Con mẹ hắn, lão tử lần này thật đúng là chết oan".

"Ngày đó rốt cuộc là thế nào?", Nghi An quận chúa cũng ngưng sắc mặt, ngẩng đầu nhìn Đổng Khải Tuấn hỏi. Ngày ấy nàng thiết kế, ván cờ rõ ràng là dành cho Tống Tử Dật và Tiêu Thanh Ninh, vì sao lại biến thành Tống Tử Dật và Đổng Khải Tuấn, Thẩm Thanh Vận cùng nhau bị bắt gian? Nàng và Tứ biểu ca cũng hoài nghi là Tô Phỉ và Tiêu Thanh Ninh làm, mà khả năng lớn nhất là Tô Phỉ, lúc đó cục diện hỗn loạn, lại là tại phủ Ngũ biểu ca, nàng tự cũng không tiện hỏi. Thẳng đến khi bọn họ được Đại Lý Tự thả ra, mới nhìn thấy ba người, Tống Tử Dật sau khi đi ra cũng không để ý đến nàng, huống chi là cùng nàng nói về tình hình ngày ấy.

Lúc đó còn cố ý an bài người đi thăm dò, đều nói khi đó trong viện và trong phòng đều không nhìn thấy người ngoài.

"Ta làm sao mà biết là chuyện gì xảy ra!", nhắc tới chuyện ngày đó, Đổng Khải Tuấn một bụng hỏa, vô duyên vô cớ bị giam trong Đại Lý Tự, trở về còn bị lão tử nhà hắn đánh cho mấy gậy: "Ta bất quá chỉ ở trong vườn chơi đùa với tiểu tao hóa Thẩm Thanh Vận, đột nhiên bị người đánh cho ngất xỉu, sau đó tỉnh lại liền thay đổi địa điểm, cuối cùng là thành bộ dáng kia".

"Là ai?", ánh mắt Nghi An quận chúa đột nhiên sáng ngời.

"Nếu như ta biết là ai, hôm nay còn tìm ngươi đi thăm dò lời của Tống Tử Dật? Lão tử đã sớm đem tên đó tháo thành tám khối rồi". Đổng Khải Tuấn hừ một tiếng, nhéo hồng anh trước ngực Nghi An quận chúa: "Ta cùng với Thẩm Thanh Vận lúc ấy đang cao hứng, bị người gõ ngất, chuyện này nói tới phải hỏi Tống Tử Dật, ta xem chừng, hắn hẳn là biết rõ một hai, nhưng ở Đại Lý Tự, hắn nửa chữ cũng không nhả ra".

"Vậy sao?", Nghi An quận chúa lẩm bẩm.

Tống Tử Dật không nhả ra nửa chữ, đây xem ra là đang bảo vệ người nào đó! Tống Tử Dật phải bảo vệ ai? Trước mắt Nghi An quận chúa liền thoáng hiện lên một gương mặt rực rỡ. Nghi An quận chúa không khỏi nắm lấy quả đấm, trong lòng như bị kim châm, từng phát từng phát không thấy máu, nhưng đau đến khó chịu.

"Ngươi trở về hảo hảo moi lời của hắn, lão tử nhất định sẽ đem kẻ hãm hại ta bắt đến đánh cho một trận, bằng không khẩu khí này của lão tử khó tiêu", Đổng Khải Tuấn âm ngoan hung ác nói.

"Hừ, chỉ bằng ngươi!", Nghi An quận chúa khinh miệt hừ một tiếng, trong lòng nhưng lại nghĩ, Tiêu Thanh Ninh, một nữ tử được nuông chiều làm sao có thể gây ra chuyện đó? Trong thời khắc khẩn trương như vậy! Tô Phỉ? Nhưng Tô Phỉ lúc ấy bị người của Tứ biểu ca an bài ngăn trở cơ mà? Không phải là Tô Phỉ thì là ai?

"Đương nhiên chỉ bằng bản công tử ta!", Đổng Khải Tuấn ha ha nở nụ cười, bàn tay đặt trước ngực nàng vu.ốt ve dùng vài phần mạnh mẽ.

"A!", Nghi An quận chúa nhất thời đau đến nhịn không được kêu lên: "Buông tay!".

"Không buông", Đổng Khải Tuấn lại hào hứng, xoay người liền đè trên thân Nghi An quận chúa: "Bên ngoài mặt trời nóng như vậy, để tối hẵng về".

Nói xong lập tức giở trò.

Nghi An quận chúa trừng mắt vươn tay phải đẩy Đổng Khải Tuấn, nhưng nàng nửa điểm khí lực cũng không có, ở đâu ra sức kháng cự được Đổng Khải Tuấn? Giãy gụa hai cái liền mềm nhũn xuống, mặc cho Đổng Khải Tuấn giày vò.

Mặt trời từ từ ngả về tây, trời chiều không nóng bức như ban ngày, dẫn theo mấy phần mát lạnh, người trên đường nam thành cũng dần dần nhiều hơn.

Ba người Tống Tử Dật một đường đuổi theo, sau đó tên khất cái kia đột nhiên nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào trong một tiểu viện.

Tống Tử Dật dừng lại cước bộ, đánh giá một phen, thoạt nhìn là cửa sau.

"Tiểu tử thúi, xem ngươi trốn vào đâu!", Giang Văn quát to một tiếng, liền xẹt nhảy qua tường viện.

"Thế tử, ngài ở đây chờ...".

"A!". Bên trong thế nhưng lại truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Giống như là có chút quen thuộc.

"Đan Tâm tỷ tỷ, Đan Chân tỷ tỷ, sao các ngươi lại ở chỗ này?". Sau đó là âm thanh của Giang Văn.

Tống Tử Dật nhíu mày, dẫn theo Giang Bình lật tường đi vào.

Đan Tâm và Đan Chân vốn ở trong phòng, mới vừa nãy nghe được trong sân vang lên một thanh âm, liền ra khỏi phòng, thấy không có gì, đang định trở vào, không ngờ Giang Văn liền nhảy tường vào viện tử, hai người bị dọa nhất thời thét một tiếng chói tai.

Sau đó không đến một hồi, thấy được Tống Tử Dật và Giang Bình đều lật tường tiến đến, Đan Tâm và Đan Chân bị dọa sắc mặt trắng bệch, hai chân run run, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tống Tử Dật, run rẩy nói: "Thế... Thế tử... Ngài sao lại...".

Tống Tử Dật khiêu mi: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì? Quận chúa...".

"A a a... Chậm một chút, chậm một chút".

"Tiểu tao hóa, là ta lợi hại, hay là Tống Tử Dật lợi hại? Lúc ở dưới thân Tống Tử Dật, ngươi cũng d.âm đãng như vậy sao?".

Lời Tống Tử Dật còn chưa nói hết, trong phòng liền truyền ra âm thanh.

Tống Tử Dật lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng cửa đóng chặt, gương mặt vốn đang âm trầm, nhanh chóng liền đen thành đáy nồi.

"Thế tử", Đan Tâm và Đan Chân nhất thời mặt xám như tro, hai người đưa tay liền ôm chân Tống Tử Dật. Đan Tâm nói: "Thế tử, bọn nô tỳ tới nơi này để vấn an tiểu tỷ muội trước kia, Quận chúa... Quận chúa đang ở trong phủ".

Tống Tử Dật một cước đá đem hai người đá văng ra, nổi giận đùng đùng đi tới, một cước nữa liền đạp tung cửa.

Cửa sổ hồng nhạt ngăn cách ánh trời chiều phía ngoài, càng tăng thêm cảm giác nhu tình cùng kiều diễm trong phòng, ánh mắt Tống Tử Dật trực tiếp nhìn về phía giường nhỏ.

Trên giường, Đổng Khải Tuấn, Nghi An quận chúa, hai cỗ thân thể giao triền cùng một chỗ, trên thân hai người mồ hôi như mưa.

Đổng Khải Tuấn nghe được âm thanh cửa bị phá, cũng không có dừng lại, thở phì phò quát: "Kẻ nào không có mắt, cút ra ngoài cho gia!".

Nghi An quận chúa sắc mặt đỏ ửng, thời điểm dục tiên dục tử, nghe được âm thanh phá cửa, quay đầu nhìn lại, đầu ong một tiếng, hoảng sợ nhìn Tống Tử Dật: "Thế tử, ta...".

Nói được ba chữ, đầu lưỡi Nghi An quận chúa cứng lại, hàm răng run rẩy, đột nhiên xé cuống họng thét lên, sau đó đưa tay dùng sức đẩy Đổng Khải Tuấn trên người.

"Thế tử, thế tử", Đan Tâm và Đan Chân bị đá phun ra máu, hai người nhưng lại chẳng quan tâm, chạy vội tới, gắt gao ôm lấy hai chân Tống Tử Dật đang hướng trong phòng đi vào.

Giang Văn và Giang Bình đi theo Tống Tử Dật đứng dưới mái hiên, thoáng nhìn thấy tình huống trong phòng, lập tức run rẩy thân thể, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

Đổng Khải Tuấn lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa thấy sắc mặt âm trầm muốn giết người của Tống Tử Dật, liền phát hoảng: "Tống Tử Dật, ngươi, ngươi sao lại...".

Đổng Khải Tuấn thấy Tống Tử Dật như thể độc nhãn đao tử *, kinh hoàng, sợ hãi đến mức nói năng có chút lộn xộn, hạ th.ân cũng sợ tới mức mềm nhũn.

(độc nhãn đao tử: đao phủ một mắt)

Đổng Khải Tuấn lúc này cả kinh, thân thể bị dọa chết đứng, cho nên khi bị Nghi An quận chúa ra sức đẩy, liền ngã lăn xuống đất.

Tống Tử Dật lại một cước đem Đan Tâm và Đan Chân đá sang một bên, xanh mặt đi lên phía trước.

Nghi An quận chúa đưa tay kéo chăn mền qua, loạn xạ bao lấy thân thể mình, sau đó run run nhìn sắc mặt hung ác nham hiểm của Tống Tử Dật: "Thế tử, ta, ta...".

HẾT CHƯƠNG 65
Bình Luận (0)
Comment