Hầu Môn Khuê Tú

Chương 206

Editor: Ngọc Thương

Đám người Tống Tử Dật như thế nào, Thanh Ninh tự sẽ không quan tâm, cũng sẽ không tâm địa bồ tát cho rằng hôm nay mình đã mang thai, nên tích thiện cho đứa nhỏ trong bụng mà khoan hồng độ lượng tha thứ, hay là cùng Tô Phỉ nói muốn thả cho bọn họ một lối thoát.

Theo nàng, cho dù kết cục của những người kia như thế nào, đều không quá đáng.

Ngược lại, tâm tình nàng rất tốt.

Mà hết thảy cùng đều do một tay Tô Phỉ mưu đồ chủ đạo.

Cho nên, Thanh Ninh liền muốn khao Tô Phỉ.

"Phu nhân, phòng bếp người đến người đi, còn có nhiều dao kéo, ngài muốn ăn gì, nô tỳ làm cho ngài". Chủ tử có thai, trong phòng bếp bừa bộn nồi chén, dao thớt, nếu đụng phải sẽ không xong, Bạc Hà khuyên nhủ: "Hôm nay có hạt sen tươi, quay đầu lại nô tỳ phái tiểu nha đầu đến hồ nước trong vườn hái hoa sen, nô tỳ dùng hạt sen và hoa sen làm điểm tâm cùng thức ăn cho phu nhân, vừa tươi mát vừa bổ dưỡng".

Ba người Trà Mai, Ngọc Trâm, Nhẫn Đông cũng gật đầu tán thành lời của Bạc Hà.

Biết rõ mấy nha đầu này quan tâm mình, Thanh Ninh liền cười: "Ta muốn tự mình làm đồ ăn cho thế tử".

Đám người Bạc Hà không khuyên nữa.

Thanh Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ngươi phân phó người giúp ta chuẩn bị mọi thứ trước, chờ chuẩn bị xong, ta động thủ lần nữa là được".

Kì thật, nàng nấu ăn, những việc cắt, rửa đều không cần nàng phải mó tay.

Nói xong Thanh Ninh liền cùng Bạc Hà liệt kê các loại nguyên liệu muốn dùng.

Bạc Hà gật đầu, đi phòng bếp trước một bước.

Thanh Ninh nhìn xiêm y trên người, dẫn theo đám người Trà Mai đi tới phòng bếp.

Tuy là ở nhà mẹ đẻ, nhưng bởi vì hai người đệ đệ, cho nên mấy ngày nay Thanh Ninh đều mặc đồ rất nhẹ, trang sức trên đầu cũng ít, chỉ sợ làm bị thương hai oa nhi phấn nộn.

"Tiểu thư đang đi tới phòng bếp, nói là muốn đích thân chuẩn bị đồ ăn cho thế tử", Mai ma ma nghe được tiểu nha đầu bẩm báo, liền nói lại với Lý Vân Nương.

Lý Vân Nương khuôn mặt từ ái: "Phân phó xuống dưới, bảo người trong phòng bếp chiếu cố một chút, hiện tại thân thể con bé đang nặng".

Nữ nhi và con rể, hai người ân ái, Lý Vân Nương nhìn ở trong mắt, trong lòng phi thường cao hứng.

Cho dù không nói, nha đầu bà tử phòng bếp cũng sẽ hảo hảo chiếu cố nữ nhi.

"Phu nhân không cần lo lắng, nô tỳ sẽ cho Thu Bội qua đó hỗ trợ". Mai ma ma vừa cười vừa nói.

Cả một buổi chiều, Thanh Ninh mang theo nha đầu ở trong bếp bận rộn, lúc Tô Phỉ trở lại đã là thời gian mặt trời lặn.

Đầy trời rặng mây đỏ, như thể màu đỏ gấm vóc, tiên diễm xán lạn.

Thanh Ninh vừa tắm rửa xong chưa lâu, trên người mặc áo màu xanh biếc, giày vải bồi đế, váy hoa bạch sắc, váy áo cùng ống tay áo, cổ áo thêu ám vân, mái tóc dùng cây trâm búi lỏng, giữa thanh nhã mang theo một chút xinh đẹp lười nhác, thấy Tô Phỉ vào phòng, Thanh Ninh liền gấp rút buông trà trong tay xuống, cười nghênh đón: "Đã về rồi?".

Tô Phỉ nhìn nàng, cảm thấy như có một cỗ thanh phong phất qua mặt, nụ cười không tự chủ được sâu hơn vài phần, cười đưa tay kéo tay Thanh Ninh đi vào trong: "Hôm nay thế nào? Tiểu tử có làm nàng mệt mỏi không?".

Tô Phỉ biết sau khi có bầu, chỉ sợ nàng mang thai hay bị ói, mỗi ngày đều hỏi nàng.

Thanh Ninh liền cười khẽ: "Mới hơn một tháng, sao mà nhanh như vậy được?".

Nói rồi phái Trà Mai đi phân phó người chuẩn bị nước nóng, vươn tay tiếp nước ô mai ướp lạnh Ngọc Trâm bưng tới, đưa đến trong tay Tô Phỉ: "Chàng nghỉ ngơi trước đã, đợi lát nữa rồi đi tắm".

"Được", Tô Phỉ cười cúi đầu uống nước ô mai.

Cùng Thanh Ninh hàn huyên, uống nước ô mai, lúc này Tô Phỉ mới tự mình đi tắm.

Thanh Ninh phân phó đám người Trà Mai bày cơm.

Lý Vân Nương ở cữ, ăn uống thanh đạm, Tiêu Lĩnh nhưng mỗi ngày trở về vẫn luôn cùng Lý Vân Nương dùng cơm, cho nên, Thanh Ninh và Tô Phỉ ăn cơm riêng.

Chờ Tô Phỉ tắm xong, Thanh Ninh mới cùng hắn đến tiểu sảnh dùng cơm.

Vào phòng, một cỗ mùi hoa sen thơm ngát quanh quẩn trong hơi thở.

Sau khi ngồi vào chỗ mình, Thanh Ninh cười gắp cho Tô Phỉ một đũa thức ăn, ôn nhu nói: "Nếm thử đi".

"Nàng ăn trước đi", Tô Phỉ làm theo, gắp cho nàng một đũa, cười đáp: "Hôm nay nàng là một người ăn phần của hai người, không cần lo cho ta".

"Thế tử, những món ăn này hôm nay đều là phu nhân tự mình làm, còn có cả điểm tâm cũng là phu nhân tự tay làm đó". Ngọc Trâm đứng bên cạnh Thanh Ninh, vừa cười vừa nói.

"Nàng tự làm?", Tô Phỉ nhìn thoáng qua những món ngon trên bàn, cúi đầu ăn một miếng, gật đầu: "Thật ngon".

Sau đó lại khẽ chau mày, cười dịu dàng với Thanh Ninh: "Về sau không cần phải khổ cực như vậy, để các nàng làm là được rồi".

"Không mệt, kì thật thiếp cũng chỉ cầm cái muỗng lật lật xào xào, phần còn lại là mấy người các nàng làm", Thanh Ninh cười đáp.

"Trời nóng nực, trong phòng bếp nhưng vừa buồn chán vừa nóng". Từ sau khi thành thân, Thanh Ninh cũng thường thỉnh thoảng xuống phòng bếp làm chút thức ăn, Tô Phỉ đương nhiên rất thích tay nghề của nàng, chẳng qua hiện thời nàng có thai, hắn tự không muốn nàng vất vả, huống chi, phòng bếp lại đầy khói dầu, còn nóng nữa.

"Phu quân khổ cực", đôi mắt Thanh Ninh nhìn về phía Tô Phỉ, nụ cười trên mặt thản nhiên như hoa.

Ý tứ trong lời nói của Thanh Ninh, Tô Phỉ nghe được rõ ràng, đôi mắt khẽ cong, chậm rãi nở nụ cười, mắt sáng long lanh như những chấm nhỏ lóe sáng trên bầu trời đêm.

Thanh Ninh mang thai, khẩu vị tốt, bởi vì đây đều là các món ăn Thanh Ninh tự làm, Tô Phỉ lại càng ăn nhiều, cả bàn món ăn, hai người ăn sạch sẽ.

Ăn cơm xong, hai người theo thường lệ đến viện tử của Lý Vân Nương, chờ hai đứa nhỏ ngủ rồi, mới cáo từ trở về.

Hầu hạ rửa mặt một phen, đám người Trà Mai liền lui xuống.

Lên giường, Thanh Ninh vuốt vuốt tóc Tô Phỉ, nói: "Tích Ngọc, chàng cẩn thận một chút, nếu Tứ hoàng tử tra ra cái gì, sẽ không xong".

Thanh Ninh tin tưởng Tô Phỉ.

Nhưng mà, bị dồn vào đường cùng, đến con thỏ cũng có thể cắn người.

Thanh Ninh lo lắng Tứ hoàng tử sẽ ra tay độc ác, hạ ngáng chân với Tô Phỉ.

Hoàng Thượng sủng ái Tô Phỉ, nhưng Tứ hoàng tử dù sao cũng là nhi tử ruột thịt của Hoàng Thượng, hai người này nếu xung đột ra tay, binh khí đụng nhau một mất một còn, Thanh Ninh sợ Tô Phỉ sẽ bị mất đi sự sủng ái của Hoàng Thượng. Dù gì, đối với Hoàng Thượng, Tứ hoàng tử vẫn là nhi tử, là nhi tử ruột thịt.

Mà Tô Phỉ, chẳng qua chỉ là con của cố nhân.

Người Tô gia không thích Tô Phỉ, Thanh Ninh thấy rất rõ ràng.

Kiếp trước, Tôn thị có thể ra tay, cũng là bởi vì trưởng bối Tô gia căn bản không hề che chở cho Tô Phỉ, nếu không, dùng sự ưu tú của Tô Phỉ, vừa là trưởng tử xuất chúng, vừa là thế tử thừa kế Quốc công phủ, cho dù làm ra chuyện thiên lý bất dung gì, cũng sẽ được trưởng bối giấu giếm xuống. Nhưng, kiếp trước Tô Phỉ cứ như vậy bị đuổi khỏi Tô gia, hiển nhiên, Tô Hoa Kiểm và Tô lão phu nhân trong lòng cũng hận không thể xử đẹp Tô Phỉ mới tốt. Tô Phỉ có thể bình yên lớn lên, quan trọng nhất là nhờ vào sự bảo hộ của Hoàng Thượng.

Về phần đám người Tô Hoa Vân chi khác, căn bản là không quản được chuyện của Quốc công phủ.

Quốc công phủ nhìn bề ngoài thì gió êm sóng lặng, nhân khẩu đơn giản, nhưng lại đem Tô Phỉ giẫm vào trong lầy lội, Tô Hoa Kiểm và Tô lão phu nhân hiển nhiên là loại người lạnh bạc.

Hôm nay, chưởng gia Quốc công phủ là Tô Hoa Kiểm, mọi thứ vẫn do Tô Hoa Kiểm định đoạt. Chỉ cần Hoàng Thượng sủng ái Tô Phỉ, cho dù lãnh huyết vô tình, bọn họ cũng phải cân nhắc một phen.

Nhưng một khi mất đi sự bảo hộ của Hoàng Thượng, chỉ sợ người Tô gia sẽ không chút kiêng kị.

Thanh Ninh không sợ, nàng cũng tin tưởng Tô Phỉ không sợ, càng thêm tin vào năng lực của hắn.

Nhưng, Thanh Ninh lại không hi vọng Tô Phỉ giống như kiếp trước, trên lưng gánh danh tiếng máu lạnh giết người.

"Ừ, ta sẽ", Tô Phỉ cúi đầu hôn lên trán Thanh Ninh: "Nàng không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận, về phần hắn...".

Tô Phỉ cười ôm Thanh Ninh, vuốt vuốt tóc lọn đen của nàng rủ xuống trước ngực: "Yên tâm, ta không sợ hắn phát hiện ra cái gì, nếu như hắn có hành động, vậy mới là tốt nhất".

"Cho nên, nàng không cần lo lắng". Tô Phỉ dịu dàng nở nụ cười.

Châu bảo Tô Phỉ hắn nâng trong lòng bàn tay, há có thể để cho người khi dễ? Kể cả là nhi tử của Hoàng Thượng, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nương tay!

Dù tiến hay lùi, Tứ hoàng tử tuyệt đối cũng sẽ không chiếm được kết quả gì tốt.

Nếu hắn muốn động, chưa đợi đến phiên mình đối phó hắn, dĩ nhiên đã có người khác đối phó hắn rồi.

Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ, mặt mày tinh mĩ dưới ánh đèn lờ mờ ôn nhu nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong, cười theo: "Chàng đừng kiêu ngạo như vậy, cẩn thận người khác gièm pha".

Lời tuy là nói vậy, nhưng Thanh Ninh biết rõ, Tô Phỉ làm người cũng chỉ khi ở trước mặt nàng, mới có thể buông lỏng thân và tâm.

"Ninh Nhi không thích sao?". Tô Phỉ sung sướng nhẹ bật cười, khiêu mi sủng ái nhìn Thanh Ninh hỏi.

"Đương nhiên là... thích!". Tô Phỉ như vậy, chỉ thuộc về nàng, nàng đương nhiên là yêu thích không buông tay! Thanh Ninh dí dỏm cười một tiếng, từ trong ngực hắn bò dậy, cánh môi phủ lên môi hắn.

Tô Phỉ hơi sững sờ, đôi mắt sâu lại, trong nháy mắt liền đem quyền chủ động đoạt về.

Trằn trọc triền miên, trong không khí như được dẫn theo hương vị ngọt ngào.

...

Thật lâu sau Tô Phỉ mới không đành lòng buông lỏng Thanh Ninh ra, ôm nàng thật chặt, thở phì phò khàn giọng: "Nàng, đồ tiểu yêu tinh này". Thân thể kéo căng quá đỗi, dục vọn.g như sợi dây sắp đứt, vận sức chờ phát động.

Lửa này là nàng nhóm lên! Thanh Ninh mặt đỏ như ánh nắng chiều rực rỡ, an lặng yên tĩnh nằm trong ngực Tô Phỉ, không dám lộn xộn thêm nữa.

Tô Phỉ khẽ cười buông Thanh Ninh ra, xoay người đi xuống giường.

Nghe được bên trong tịnh phòng truyền đến tiếng nước chảy.

Thanh Ninh trong lòng vừa áy náy vừa ngọt ngào, áy náy bản thân đang mang thai, lẽ ra không nên trêu chọc làm hắn khó chịu, lại cảm động được Tô Phỉ chăm sóc ôn nhu, nội tâm ngọt như được ăn mật ong.

**

Editor: Ngọc Thương

Phủ Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử âm mặt ngồi trên ghế, dưới mặt đất tan nát đầy mảnh sứ vỡ.

Chết tiệt!

Nếu bây giờ hắn bất động, thì những người mà hắn đã thật vất vả lôi kéo sẽ như chim muông bay tan tác, mất đi một phần trợ sức. Nhưng nếu hành động, hai người đệ đệ kia đang nhìn chằm chằm, chỉ cần hắn có động tĩnh, sẽ nhảy ra giẫm hắn, cơ hội tốt như vậy, cho dù hắn án binh bất động, hai người đệ đệ cũng sẽ tranh thủ giẫm lên mấy cước.

Tứ hoàng tử bị chọc giận tức chết, kể từ sau khi ở Hoàng lăng trở lại, hắn làm việc đều rất an phận, lại không nghĩ nha đầu Nghi An kia, không rõ như thế nào lại dây dưa cùng Đổng Khải Tuấn.

Dây dưa với nhau thì thôi đi, còn để cho Tống Tử Dật bắt gian tại giường!

Chuyện lần này thoạt nhìn thì là sự trùng hợp, ngoài ý muốn, là Tống Tử Dật đuổi theo tên ăn trộm mới phát hiện ra bọn họ gian tình.

Nhưng Tứ hoàng tử không tin đó là ngoài ý muốn.

Tứ hoàng tử từ trong cung lớn lên, cho tới bây giờ chưa từng tin bất kì cái gì gọi là trùng hợp hay ngoài ý muốn.

Nhưng hắn phái người đi tra nửa ngày, cũng không tra ra dấu vết gì.

Tựa hồ như đây thực sự là việc ngoài ý muốn.

Trên Kim Loan điện hôm nay, Ngự sử cũng giống như bởi vì Nghi An không ở yên trong nhà, mới sâm tấu hắn.

Tứ hoàng tử ánh mắt hung ác nham hiểm, nắm đấm đặt trên bàn nắm chặt căng.

Nhất định là lão Ngũ, nhất định là lão Ngũ kí hận chuyện lúc trước.

Khó trách lần trước lão Ngũ chỉ đưa ba người Tống Tử Dật đi Đại Lý Tự, mà không đối phó hắn.

Thì ra, hậu chiêu là ở chỗ này.

"Điện hạ, ngài đừng chọc tức thân thể, phía sau này nên làm thế nào, còn phải chờ ngài quyết định đây", Tứ hoàng tử phi vào phòng, thấy trên đất đầy mảnh vụn, vội vàng phân phó nha đầu dọn dẹp, sau đó mới nhẹ giọng khuyên.

Làm như thế nào?

Làm như thế nào, hắn cũng đều bị ăn thiệt thòi.

Phụ hoàng đã cho người đi điều tra kĩ.

Bất động, bè cánh của mình chạy không thoát, người nhà cũng sẽ bị chèn ép.

Động thủ, không chỉ hủy đi bè cánh, mà có thể càng thêm bại lộ thực lực của mình.

Người muốn giẫm nát hắn, ngoại trừ hai vị đệ đệ, còn có phụ hoàng ngồi trên ghế rồng kia.

Phụ hoàng là phụ thân ruột thịt, là minh quân, nhưng từ xưa, đế vương vốn đa nghi.

Tứ hoàng tử cau mày, trong lòng như bị ép một tảng đá lớn, có chút cảm giác vô lực, hồi lâu sau mới nói cùng Tứ hoàng tử phi: "Mấy ngày này nàng đừng đi phủ Công chúa, phái người đến thăm Nghi An một chút là được rồi".

"Cái này... Điện hạ", Tứ hoàng tử phi suy nghĩ một chút, nói: "Nghi An từ trước đến nay cùng ngài thân thiết, nếu quá mức lãnh đạm, có thể nào sẽ khiến cho người ta cảm thấy chúng ta lạnh nhạt vô tình?".

Lúc không có chuyện gì thì thân thiết, bây giờ vừa xảy ra chuyện thì đến thăm cũng không đi.

Sắc mặt Tứ hoàng tử liền càng thêm khó coi: "Vậy ngày khác nàng đi thăm một chút".

Tứ hoàng tử phi nhẹ gật đầu.

"Không cần phải quá nhiệt tình, cũng không cần quá lạnh nhạt, cứ như thân thích qua lại là được rồi, lần này, phụ hoàng xem ra cũng chán ghét Nghi An". Tứ hoàng tử lại dặn dò một câu.

Tứ hoàng tử phi gật đầu.

Có người vui mừng, có người buồn, một đêm cứ vậy lặng lẽ trôi qua.

Bùi thị được sự chấp thuận của Thẩm Tránh, hôm sau vô cùng cao hứng, ăn mặc thỏa đáng dẫn theo nha đầu bà tử đi Hưng Ninh hầu phủ.

Hôm qua nàng nghe được tin tức, liền cân nhắc hơn nửa ngày, nàng cũng hi vọng Thẩm Thanh Vũ có thể phù chính, đến lúc đó, nhờ Thẩm Thanh Vũ giúp đỡ, đem nữ nhi nhà mình đưa qua Tống gia, nữ nhi được gả vào Tống gia rồi, thì nàng cũng an tâm.

Vì vậy, chờ Thẩm Tránh từ nha môn trở lại, khóc lóc cầu xin một hồi, cuối cùng nhận được sự cho phép của Thẩm Tránh - - chấp thuận cho nàng trở về Hầu phủ thị bệnh lão phu nhân.

Bùi thị mang theo vẻ mặt tiều tụy vào phòng Thẩm lão phu nhân.

Trong phòng lão phu nhân chỉ có Thẩm Thanh Nghiên và bọn người Lâm ma ma hầu hạ, La Thủy Nguyệt đang xử lý công việc vặt, còn chưa đến.

Bùi thị cười với Thẩm Thanh Nghiên, sau khi hỏi thăm bệnh tình lão phu nhân, liền đi thẳng vào chủ đề, năn nỉ Thẩm lão phu nhân làm chủ cho nữ nhi nhà mình.

Thẩm lão phu nhân trong lòng đang suy nghĩ chuyện Tống gia, một câu nói đều không để ý đến Bùi thị.

Bùi thị không khỏi khóc lên.

Thẩm lão phu nhân hiện tại hỉ nộ vô thường, thấy Bùi thị khóc liền cả giận quát: "Khóc tang cái gì, ta còn chưa chết đâu!".

"Mẫu thân", Bùi thị gấp rút dừng lại tiếng khóc, gạt lệ cầu khẩn: "Mẫu thân, ngài giúp Vận nhi đi, lão gia nghe lời ngài nhất, Vận nhi chỉ là một cô nương gia, tuổi còn trẻ mà phải ở bên ngoài, nếu xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào? Mẫu thân, Vận nhi là ngài từ nhỏ nhìn con bé lớn lên...".

...

Mà, Bùi thị không biết là, Thẩm Thanh Vận lẽ ra đang bị nhốt, nhưng đã chạy ra khỏi biệt viện, làm cho đám người hầu hạ trong viện sợ tới mức rối thành một đoàn.

HẾT CHƯƠNG 70
Bình Luận (0)
Comment