Hầu Môn Khuê Tú

Chương 213

Editor: Ngọc Thương

Gần đây, tin đồn về Tống Tử Dật và Đổng Khải Tuấn liên tiếp nối nhau, gây ra rất nhiều lời đồn đãi, hiện tại Đổng Khải Tuấn bị giết, lại là do Tống Tử Dật sát hại, cho nên kinh thành lập tức sôi sục như thể nước sôi, truyền ra huyên náo.

Thi thể Đổng Khải Tuấn được người Đổng gia thu về, Đổng đại nhân trời chưa sáng đã vào triều, không ở nhà, Đổng phu nhân nhìn thấy thi thể Đổng Khải Tuấn, khóc đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, linh đường còn chưa dựng, đã có người nói, thấy được là Tống Tử Dật giết.

Đổng phu nhân lập tức nhảy dựng lên: "Tống Tử Dật, thứ sát thiên đao, ta muốn cả Tống gia hắn nợ máu phải trả bằng máu!".

Lúc nói lời này, tròng mắt Đổng phu nhân trợn to như muốn rớt cả ra, vô cùng dọa người.

Nói xong lập tức cho nha đầu hướng Thục phi nương nương trong cung đệ bài tử.

Bài tử vừa đệ vào, trong cung liền có tin tức đi ra, gọi nàng lập tức tiến cung yết kiến.

Đổng phu nhân đã sớm thay xong y phục, đợi tin tức Thục phi nương nương chuyển tới, nàng nhanh chóng dẫn theo người tiến cung.

"Thần phụ bái kiến nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế". Vào cung điện Thục phi, Đổng phu nhân cúi đầu hành lễ.

Thục phi nương nương còn chưa biết chuyện Đổng Khải Tuấn bị giết, mang theo nụ cười đáp: "Bình thân, nơi này không có người ngoài, tẩu tử không cần đa lễ".

Đổng phu nhân nhưng không đứng dậy, ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

Thục phi nương nương hoảng sợ: "Tẩu tử đây là thế nào? Có lời gì mau đứng lên nói".

Nói xong gấp rút phân phó lục y cung nữ bên cạnh: "Nhanh đi đỡ phu nhân đứng lên".

Lục y cung nữ quỳ gối ứng, đi tới đỡ Đổng phu nhân đứng dậy.

Đổng phu nhân tránh tay của cung nữ, chỉ ngẩng đầu nói với Thục Phi: "Nương nương, Khải Tuấn chết oan, ngài nhất định phải làm chủ cho Khải Tuấn".

"Tẩu tử đứng lên nói chuyện, ngươi nói vậy là có ý gì? Khải Tuấn làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?". Thục phi nương nương vội hỏi.

"Khải Tuấn bị sát hại, là Kiến An hầu phủ Tống Tử Dật hạ thủ". Đổng phu nhân hai tròng mắt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi.

"Tẩu tử, ngươi đứng lên, cặn kẽ cùng bản cung nói một chút, có phải tẩu tử ngươi hiểu lầm gì không, hay là Khải Tuấn cùng Tống Tử Dật động thủ, bị thương quá nặng? Bản cung sẽ cho người đến Thái Y viện, thỉnh thái y tốt nhất đi chữa thương cho Khải Tuấn". Thục Phi còn chưa tin lời của Đổng phu nhân, chỉ nghĩ là Đổng Khải Tuấn bị thương quá nặng, Đổng phu nhân nàng là bi thương quá độ.

"Nương nương, Khải Tuấn đã mất, đã mất rồi", Đổng phu nhân đáp.

"Tẩu tử, ngươi đừng kích động, từ từ cùng bản cung nói, là chuyện gì xảy ra". Dứt lời liền cho lục y cung nữ một ánh mắt.

Cung nữ kia nhẹ gật đầu, đỡ Đổng phu nhân đứng lên.

Đổng phu nhân đem chuyện Đổng Khải Tuấn bị người phát hiện treo trên cổng thành nói ra, sau đó lại nói: "Ta cũng không biết việc này là thế nào, nếu biết tối hôm qua Khải Tuấn bị hại, ta đã nhốt nó ở nhà, không cho nó ra khỏi cửa rồi. Nhưng mà, tại ta thấy lần trước nó bị thương nặng như vậy, người cũng tiều tụy không ít, cho nên liền không muốn để nó thương tâm, vì vậy đành theo ý nó, không ngờ, lần này chính là hại nó...".

Đổng phu nhân hối hận không kịp, khóc đến không thành tiếng.

Thục Phi trong hốc mắt cũng ướt.

"Có người nói là tận mắt thấy tên vương bát Tống Tử Dật kia làm hại Khải Tuấn, con trai đáng thương của ta, Nương nương, ngài nhất định phải vì Khải Tuấn làm chủ... Tống Tử Dật hắn liên tiếp nhiều lần ra tay với Khải Tuấn, đây là khi dễ Đổng gia ta không có người? Không làm gì nổi Tống Tử Dật hắn sao? Nương nương, ngài nhất định phải làm chủ cho Khải Tuấn, làm chủ cho nó!".

Thục Phi nghe vậy, mặc dù nàng rất không ưa thích đứa cháu trai Đổng Khải Tuấn cả ngày không có việc gì, thành sự không đủ bại sự có thừa này, nhưng trên mặt cũng mang theo tức giận.

Lần trước Đổng Khải Tuấn bị Tống Tử Dật đánh cho trọng thương, đó là vì Đổng Khải Tuấn hắn cho Tống Tử Dật đội nón xanh, Hoàng Thượng tuy chỉ trừng phạt Nghi An, đối với Đổng gia và Tống gia không có bất kì hành động xử lí nào, nhưng Thục Phi và Đổng đại nhân đại thể đều hiểu, trong lòng Hoàng Thượng đối với Đổng gia và Tống gia có khí.

Cho nên, sau khi Đổng gia đến Kiến An hầu phủ tranh cãi ầm ĩ một hồi, cũng không trở lại nháo loạn nữa.

Lần trước, Tống Tử Dật bị người c.ởi quần áo treo trên cây, Đổng phu nhân cùng người Đổng gia rất là cao hứng, đương nhiên, Đổng phu nhân nàng cũng không nghĩ chuyện là do con trai mình gây ra.

Không ngờ mới qua mấy ngày, Đổng Khải Tuấn đã bị Tống Tử Dật giết.

Tống Tử Dật đó nhất định là kí hận chuyện của nhi tử và Nghi An, nổi lên sát tâm.

Đổng phu nhân rơi lệ, trong ánh mắt mang theo cuồng nộ.

Lần này cũng không thể cứ như vậy nuốt xuống khẩu khí.

Đổng gia sao có thể để cho Tống Tử Dật tùy ý giẫm dưới chân?

"Tẩu tử, ngươi yên tâm, bản cung sẽ có tính toán". Thục phi nói.

Nàng là cô cô của Đổng Khải Tuấn, nhưng lại càng là Thục phi, là mẫu phi của Tứ hoàng tử.

Cho nên, việc nàng muốn lo lắng, đương nhiên so với Đổng phu nhân lại càng nhiều.

Đầu tiên, nàng lo lắng là, chuyện này có ảnh hưởng đến con trai không, mang đến cho con trai lợi hay hại nhiều hơn.

Kiến An hầu phủ từ sau khi kết thông gia với phủ Công chúa, liền chính là người bên phe của con trai, nay Nghi An bị hưu, quan hệ giữa phụ tử Kiến An hầu và con trai cũng không có vì vậy mà tan vỡ.

"Có những lời này của Nương nương, ta an tâm...", Đổng phu nhân gạt lệ, lại nói: "Lão gia chắc còn chưa biết tin tức Khải Tuấn bị sát hại... Con trai đáng thương của ta".

"Tẩu tử, ngươi yên tâm, ta sẽ phái người đi xem một chút", Thục Phi an ủi Đổng phu nhân, sau đó phân phó lục y cung nữ: "Ngươi đi xem một chút, đã hạ triều chưa, nếu chưa, ngươi liền ở bên ngoài đợi, chờ hạ triều lập tức mời đại nhân đi theo... Ừ, cũng mời cả Tứ điện hạ qua đây luôn".

Lục y cung nữ gật đầu một cái.

Thục Phi an ủi Đổng phu nhân một phen, phân phó người rửa mặt cho Đổng phu nhân, lại đợi thêm một lúc, lục y cung nữ mới mời Đổng đại nhân và Tứ hoàng tử đi đến.

Đổng đại nhân vừa tới, Đổng phu nhân ngửa mặt lên trời kêu la khóc lóc, đem chuyện của Đổng Khải Tuấn nói cho Đổng đại nhân.

Đổng đại nhân nghe xong, vừa phẫn nộ vừa thương tâm.

Tứ hoàng tử mím chặt môi.

Thục Phi nhìn thần sắc Tứ hoàng tử, liền phân phó cung nữ đỡ Đổng phu nhân đi thiên điện rửa mặt.

"Đại ca, Hoàng nhi, hai người các ngươi nói một chút, chuyện này nên xử lí như thế nào?". Chờ Đổng phu nhân được cung nữ đỡ đi ra ngoài, Thục Phi cho lui hết hạ nhân, nhìn về phía Đổng đại nhân và Tứ hoàng tử hỏi.

"Giết người thì đền mạng, đạo lí hiển nhiên, Tống Tử Dật nhất định phải đền mạng cho ta". Đổng đại nhân nghiêm khắc nói.

"Đại ca nói là đương nhiên". Thục Phi khẽ gật đầu, nhưng theo nàng, nếu muốn Tống Tử Dật đền mạng, vậy cũng phải đem ảnh hưởng đối với con trai giảm đến thấp nhất.

Vì vậy Thục Phi nhìn về phía Tứ hoàng tử: "Nhưng, con cảm thấy thế nào?".

Đổng đại nhân nghe vậy, cũng nhíu lông mày, bình tĩnh lại.

Đổng gia dựa vào chính là Thục Phi và Tứ hoàng tử.

Nếu tương lai Tứ hoàng tử ngồi lên ghế rồng.

Vậy Đổng gia chính là nhà mẹ đẻ của thái hậu, ông là cữu gia của tân hoàng, địa vị Đổng gia so với hiện nay sẽ càng thêm tôn quý.

Đó chính là tám ngày phú quý.

Vì vậy Đổng đại nhân nhìn về phía Tứ hoàng tử: "Điện hạ, quân tử báo thù mười năm không muộn, thù này nhất định phải báo, nhưng cũng không cần vội".

Chờ tương lai, một khi nghiệp lớn đạt thành, muốn đem cả Tống gia chôn cùng con trai, báo thù rửa hận, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay?

Cho nên, hiện thời phải nhẫn, lấy chuyện của Điện hạ làm trọng.

Đổng đại nhân chìm đắm trong quan trường nhiều năm, lập tức nhìn thấu mọi sự.

Tứ hoàng tử châm chước một lát, nói: "Liền theo cậu nói".

"Hoàng nhi".

"Điện hạ".

Thục Phi và Đổng đại nhân cùng ngạc nhiên.

"Tống gia và Đổng gia hôm nay đã là thế bất lưỡng lập*, như nước với lửa, Kiến An hầu phủ Tống gia còn có thể tâm không khúc mắc đi theo ta sao?". Tứ hoàng tử nói ra.

(thế bất lưỡng lập: hai bên đối nghịch không thể đứng chung)

Đổng đại nhân lập tức hiểu rõ.

Tống gia và Đổng gia bởi vì chuyện giữa hai người Tống Tử Dật và Đổng Khải Tuấn mà sớm có khoảng cách, hôm nay Tống Tử Dật lại ra tay giết Đổng Khải Tuấn, việc này càng làm cho thù hai nhà phát ra càng sâu.

"Nếu Hoàng nhi đã đồng ý với Đại ca, vậy thì quyết như thế đi". Thục Phi gật đầu, có chút lo lắng nhìn Tứ hoàng tử: "Phụ hoàng con, đằng trước không chỉ có đem mọi chuyện đoạt về trong tay, còn khắp nơi chèn ép con, bây giờ cộng thêm chuyện Tống gia, có thể nào sẽ khiến con càng thêm gian nan không?".

Lần đó bị sâm tấu, sau khi Hoàng Thượng phái người điều tra kĩ một phen, đã đem các quan viên đắc lực đứng về trận doanh của Tứ hoàng tử đều điều nhiệm đến các khu vực xa xôi, lại đoạt chuyện trong tay hắn, nếu không phải vì khí trời nóng lên, Hoàng Thượng đổ bệnh, chỉ sợ Tứ hoàng tử đã bị mất hết quyền lực.

Bởi vậy Thục Phi rất lo lắng, lo lắng mất đi Tống gia, đối với Tứ hoàng tử sẽ càng thêm bất lợi.

"Đúng vậy, Nương nương nói đúng lắm, Điện hạ, nghiệp lớn làm trọng, thù của Khải Tuấn, ngày sau lại báo". Đổng đại nhân cũng ngưng trọng.

"Cứ theo cậu nói", Tứ hoàng tử nhưng lại đáp: "Ta cùng cậu đi".

Đổng Khải Tuấn là biểu đệ ruột thịt của hắn, nếu bọn họ nuốt xuống khẩu khí này, còn đem Tống gia quy về dưới trướng hắn, vậy sẽ không tránh khỏi làm cho phụ hoàng nghi kị.

Nếu là vì Đổng Khải Tuấn đòi công đạo, cùng Tống gia trở mặt, vậy phụ hoàng sẽ cảm thấy hắn chiếu cố huyết mạch chí thân, lòng mang nhân thiện.

Đổng đại nhân gật đầu: "Nếu Điện hạ cảm thấy như vậy là ổn, vậy thì làm phiền Điện hạ cùng vi thần đi một chuyến".

"Cậu nói quá lời", Tứ hoàng tử đáp, sau đó nhìn Thục Phi: "Chuyện này, mẫu phi ở trước mặt phụ hoàng cũng van cầu phu hoàng, để phụ hoàng vì biểu đệ làm chủ".

Thục Phi nhẹ gật đầu.

Tứ hoàng tử và Đổng đại nhân đứng dậy cáo từ.

Thục phi nhưng lại nhăn mày.

Hoàng nhi nghĩ không sai.

Nhưng mà, khó tránh khỏi sẽ khiến cho những người đi theo Hoàng nhi cảm thấy thất vọng, đau khổ.

Ở trước mặt Hoàng Thượng được tốt, nhưng lại làm cho người ngoài lạnh tâm.

Nếu nuốt xuống khẩu khí này, Hoàng Thượng liền sẽ cảm thấy Hoàng nhi cùng cừu nhân làm bạn.

Tựa hồ làm cách nào cũng đều khiến con trai phải ăn thiệt thòi.

Sắc mặt Hoàng Thượng tái nhợt, nghe lời nói của Tứ hoàng tử và Đổng đại nhân, ánh mắt Hoàng Thượng thâm thúy không gợn sóng dừng trên mặt Tứ hoàng tử.

"Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho khuyển tử".

"Cầu xin phụ hoàng vì biểu đệ làm chủ."

Đổng đại nhân và Tứ hoàng tử khom người.

Mâu quang Hoàng Thượng quan sát Tứ hoàng tử một hồi, thu lại ánh mắt, sau đó mới phân phó nội thị đi truyền khẩu dụ tới Hình bộ thượng thư, để Hình bộ thượng thư điều tra kĩ án này.

Đổng đại nhân và Tứ hoàng tử gấp rút tạ ơn.

Hình bộ thượng thư nhận được khẩu dụ của Hoàng Thượng, lập tức phái người đi bắt Tống Tử Dật.

Binh lính Hình bộ chia làm hai đường, một đường đi tới nha môn mà Tống Tử Dật đảm nhiệm chức vụ, một đường đi đến Kiến An hầu phủ.

Có người làm trong Kiến An hầu phủ nghe được tin đồn, nhưng không ai dám ở trước mặt Trương thị nói ra.

Đang êm đẹp, Nghi An quận chúa vụng trộm với người, cho thế tử đội nón xanh, Nghi An quận chúa bị hưu thành ni cô, sau đó thế tử lại bị người treo ở trên cây, Hầu phủ biến thành trò cười khắp kinh thành, ngay sau đó Vũ di nương lại qua đời, việc này nối tiếp việc kia, Hầu phủ như thể trời mây u ám.

Cho nên, nha vệ Hình bộ vừa đến Hầu phủ, Trương thị nghe được tin tức, nhất thời sợ đến chân đều mềm nhũn.

Nhi tử của mình làm sao sẽ giết người?

Làm sao sẽ giết người?

"Các vị quan gia, có phải nghĩ sai rồi không, con ta là ấu thừa đình huấn*, có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao sẽ giết người? Hắn lại là mệnh quan triều đình, làm sao sẽ coi thường pháp luật mà phạm pháp?". Trương thị siết chặt tay ma ma bên cạnh, khóe môi quẹt một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói với nha vệ.

(ấu thừa đình huấn: thừa hưởng giáo dục từ nhỏ)

"Phu nhân, đúng hay không đúng, còn phải chờ sau khi đại nhân điều tra, thẩm tra xử lí mới biết, nếu Tống công tử không giết người, đại nhân chúng ta sẽ trả lại cho công tử sự trong sạch ". Nha vệ đầu lĩnh giọng nói cung kính, hướng Trương thị ôm quyền: "Kính xin phu nhân trợ giúp".

"Thỉnh các vị quan gia chờ một lát", Trương thị nói, phân phó nha đầu tâm phúc bên cạnh: "Ngươi đến viện của thiếu gia xem một chút, xem thiếu gia có ở đó không".

Nói xong không để lại dấu vết cho nha đầu kia một ánh mắt - - nếu Tống Tử Dật ở nhà, vậy trước tiên để Tống Tử Dật trốn đi rồi nói sau.

Nha đầu rất nhanh liền vội vã quay trở lại, nói là thiếu gia không ở nhà.

Vậy thì phải đi qua nha môn, đầu lĩnh nha vệ hướng Trương thị ôm quyền: "Quấy rầy phu nhân".

Nói xong liền dẫn theo người rời đi.

"Thiếu gia có ở nhà không?". Đám người đi khỏi, Trương thị vội vàng nắm lấy tay nha đầu kia.

Nha đầu lập tức đau đến tái nhợt gương mặt, run rẩy trả lời: "Không có ạ".

"Nhanh đi, cho người đến nha môn và Hình bộ hỏi thăm tin tức", Trương thị lại gấp rút phân phó ma ma tâm phúc.

"Nô tỳ đi ngay", ma ma tâm phúc gật đầu.

Trương thị lúc này mới đỡ tay nha đầu, mang theo trầm trọng nhấc chân quay trở lại viện tử của mình.

Đi được nửa đường, đụng phải Tống Tử Quỳnh.

Tống Tử Quỳnh sắc mặt tái nhợt: "Mẫu thân, Đại ca huynh ấy...."

"Không được nói bậy, Đại ca con làm sao? Hắn êm đẹp không có việc gì". Trương thị đánh gãy lời nàng: "Con trở về phòng nghỉ ngơi đi".

Tống Tử Quỳnh há to miệng, tái mặt, từ trong người kéo ra một phong thư: "Đây là mới vừa rồi Đại ca muốn con giao cho mẫu thân và phụ thân".

"Đại ca con đưa cho con lúc nào? Đại ca con đâu?". Trương thị vội níu lấy tay Tống Tử Quỳnh.

"Ước chừng nửa canh giờ trước, Đại ca đột nhiên tới tìm con, đem thư giao cho con, sau đó liền nói có chuyện gấp, vội vã đi rồi". Tống Tử Quỳnh trả lời.

"Nó còn nói gì với con nữa?". Trương thị nội tâm căng thẳng, cầm tay Tống Tử Quỳnh thêm chặt vài phần: "Nó có nói gì không? Có nói muốn đi làm cái gì không?".

"Mẫu thân, đau con", bàn tay trắng nõn của Tống Tử Quỳnh đã bị nắm đỏ, nhướng mày, nhất thời đau đến hít ngược lại một hơi.

Trương thị nghe vậy, tay gấp rút buông vài phần lực, vô cùng sốt ruột hỏi: "Nha đầu chết tiệt này, nói mau, Đại ca con đã nói gì với con?".

"Đại ca nói với con mấy lời đại loại là phải nghe lời phụ thân, mẫu thân, hảo hảo hiếu thuận với cha mẹ, không có nói với con là muốn đi làm cái gì", Tống Tử Quỳnh trả lời.

Trương thị nghe vậy, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất,

"Phu nhân".

"Mẫu thân".

Tống Tử Quỳnh cùng nha đầu bà tử cửa gấp rút duỗi tay vịn chặt Trương thị.

Nước mắt trong mắt Trương thị thi nhau chảy xuống.

Tử Dật, đứa con trai duy nhất của nàng, nói như vậy với nữ nhi, ý là cáo biệt, muốn chạy trối chết sao?

"Nha đầu chết tiệt này, Đại ca nói với con như vậy, sao con không sớm đến nói cho ta biết, như thế nào không giữ Đại ca con ở lại?". Trương thị oán giận Tống Tử Quỳnh.

"Mẫu thân, con làm sao biết Đại ca, làm sao biết Đại ca huynh ấy...", Tống Tử Quỳnh vừa ủy khuất vừa thương tâm, khóc nấc.

"Phu nhân, ngài trước xem một chút, coi thế tử viết cái gì", nha đầu bên cạnh nhắc nhở.

Trương thị gật đầu, vội vàng mở thư.

"Con của ta...", vừa nhìn xong, Trương thị hai mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, phong thư trong tay nàng bay xuống như hoa rơi.

HẾT CHƯƠNG 77
Bình Luận (0)
Comment