Hầu Môn Khuê Tú

Chương 216

Editor: Ngọc Thương

Cho nên Thanh Ninh cũng không để trong lòng.

Mà Tôn ma ma lại không cho là vậy, mặc dù theo bà, thế tử và người Quốc công phủ không quá thân cận, nhưng chung quy vẫn là người một nhà, xương cốt cắt đứt còn dính lại gân, nếu Tô lão phu nhân thực sự chọn thông phòng cho thế tử thì phải làm sao đây?

Theo Tôn ma ma thấy, chọn người mình còn có thể tin cậy chút ít.

Chọn người thành thật không sinh sự, chờ sang năm, đến lúc đó phu nhân sinh được hài tử, đuổi đi là được.

Trước kia bà có đề cập qua với phu nhân, nhưng phu nhân không nghe, thế tử cũng không cho bà nhắc lại.

Bà biết rõ thế tử và phu nhân chim cá tình thâm, hai người vô cùng ân ái.

Nhưng Tô lão phu nhân đưa người đến, phải làm thế nào?

Phu nhân thân thể nặng, không hầu hạ được thế tử.

Nếu Tô lão phu nhân chọn người trung hậu thành thật, không sinh sự thì tốt, còn nếu chọn phải kẻ giảo sự, vậy Cảnh Tụy viên an bình sẽ bị phá hư.

Cho nên, Tôn ma ma rất sốt ruột.

"Phu nhân, ngài không thể không để trong lòng, nếu lão phu nhân thật sự chọn người cho thế tử, vậy đến lúc đó ngài đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được, ngài phải có chuẩn bị sẵn". Tôn ma ma tận tình khuyên bảo.

Đồng ý, trong lòng phu nhân sẽ khó chịu.

Không đồng ý, đó là trưởng bối ban thưởng không thể từ, chẳng lẽ phu nhân còn có thể từ chối hảo ý của lão phu nhân hay sao? Tới lúc đó, cái mũ bất hiếu chụp xuống đỉnh đầu, phu nhân càng thêm khó xử.

"Ma ma, ngươi đừng có gấp, chuyện này trong lòng ta có tính toán, ngươi cũng không cần để ở trong lòng, chúng ta cứ coi như không biết gì là được". Thanh Ninh cười cười.

Tô lão phu nhân hiện thời quản lí việc bếp núc Quốc công phủ, bà ta đâu còn thời gian quan tâm đến trưởng tôn Tô Phỉ? Mà kể cả bà ta có thời gian, có lòng, cũng sẽ không đem tâm tư đặt Tô Phỉ ở trong tim.

Hôm đó, thời điểm Tô Phỉ nói mình mang thai, tuy trên mặt lão phu nhân có kinh ngạc, nhưng lại không có vui mừng, mà nhiều hơn là không thể tưởng tượng nổi.

Khả năng là bà ta chưa từng nghĩ, sao mình lại có thai nhanh như thế.

Nếu bà ta có lòng, ngay lúc đó đã đưa người, nhưng hôm đó, người bà ta đưa cho lại chính là Đan ma ma, mà không phải nha đầu trẻ tuổi.

Đan ma ma là ai?

Là đệ nhất tâm phúc của Tô lão phu nhân.

Nói là đến chiếu cố mình, trên thực tế chính là làm con mắt, làm lỗ tai của Tô lão phu nhân, nhân cơ hội đánh vào Cảnh Tụy viên.

Bởi vì, Cảnh Tụy viên đều là người của mình và Tô Phỉ, một con muỗi cũng không bay vào được.

Lão phu nhân làm vậy, là muốn để cho Đan ma ma vào hiểu rõ tình hình bên trong.

Lần này Đan ma ma chọn người, có lẽ không phải là vì Tô Phỉ.

Quốc công phủ này còn có Tô Khiêm.

Đại hôn của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết chỉ sau đại hôn của mình và Tô Phỉ chưa đến một tháng.

Hôm đó, Tô lão phu nhân nghe tin mình có thai, ánh mắt liền vô tình hay cố ý lướt qua bụng Tôn Ngọc Tuyết.

Chọn lựa kỹ càng như vậy, không phải là cho Tô Khiêm, thì là cho ai?

Điểm này Thanh Ninh vẫn có thể đoán ra vài phần.

Tôn ma ma há to miệng, còn muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng nghĩ lại, liền không nói gì thêm nữa.

Tính tình phu nhân nhà mình, chính là sẽ không mặc người xoa bóp, mà trong lòng thế tử cũng chỉ có một mình phu nhân, vô cùng bảo vệ nàng, cho dù lão phu nhân có ý nghĩ kia, thì kể cả phu nhân không có cách nào từ chối, thế tử cũng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.

Nghĩ vậy, Tôn ma ma cũng an tâm, gật đầu: "Vâng, nô tỳ nghe phu nhân".

Thanh Ninh cười: "Đã để ma ma phí tâm".

"Phu nhân nói quá lời", Tôn ma ma vội vàng cười, lại cùng Thanh Ninh nói: "Phu nhân, lễ đầy tháng của hai tiểu thiếu gia đều đã chuẩn bị thỏa đáng, ngài có muốn nhìn một chút, xem có cần thêm gì nữa hay không? Còn có, tết Trung Thu sắp tới rồi, đến lúc đó khẳng định có không ít người tới tặng lễ...".

"Lễ đầy tháng, để ta hỏi thế tử một chút, xem có muốn thêm hay không, dù sao còn vài ngày nữa, đến lúc đó nghĩ ra, thêm vào là được". Lễ đầy tháng chuẩn bị không ít, trong đó nhiều thứ là Tô Phỉ cho phủ Nội Vụ làm, vừa tinh xảo lại vừa thể diện, nhất thời Thanh Ninh cũng không nghĩ ra còn có cái gì muốn mua thêm. Về phần Trung Thu, Thanh Ninh nghĩ một lát mới lên tiếng: "Về phần tết Trung Thu, nếu là quà tặng đưa tới cho Quốc công phủ, tự không cần chúng ta quan tâm, nếu là quà tặng gửi riêng đến Cảnh Tụy viên, chúng ta liền đáp lễ là được...".

Từ sau lần Tô Phỉ nói với lão phu nhân chuyện mình có hài tử, tin tức liền lan truyền nhanh chóng.

Người để lộ tin tức ra ngoài, không nghi ngờ chính là người trong Quốc công phủ.

Cũng may, cao môn đại hộ, mọi người đều hiểu, có thai trước ba tháng không được lộ ra, vì vậy, cho dù mọi người đã biết, cũng coi như không biết, ngay cả Ngũ hoàng tử phi cũng không phái người đến, mọi người lòng dạ biết rõ mà giả như không biết, cho nên cũng yên lặng.

Đến tháng Tám, vừa vặn là ba tháng, tới lúc đó trùng hợp là Trung Thu, cộng thêm là ngày hội, vậy nhất định sẽ có không ít người tới chúc mừng.

Lễ đưa đến trong Quốc công phủ, đương nhiên không cần nàng quan tâm, Quốc công phủ tự có đáp lễ.

Lễ đưa riêng tới Cảnh Tụy viên, mới cần Cảnh Tụy viên đáp lễ.

Tôn ma ma cũng cảm thấy như thế, nhẹ gật đầu.

*

Editor: Ngọc Thương

Bên kia, Tô lão phu nhân xử lí xong công việc vặt, trở về Cúc uyển, Đan ma ma liễn dẫn theo sáu người nha đầu vào nhà, cùng Tô lão phu nhân hành lễ, bẩm báo: "Lão phu nhân, ngài xem mấy người này thế nào? Nếu lão phu nhân ngài có gì không hài lòng, vậy nô tỳ liền cẩn thận chọn lại người khác".

Sáu nha đầu, một người mười bảy tuổi, hai người mười ba tuổi, còn lại mấy người chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đều là dáng người yểu điệu, biết vâng lời, rất ôn thuận. Ngay cả hai tiểu nha đầu ít tuổi kia, dung mạo cũng rất phát triển, một hai năm nữa trưởng thành, chắc chắn trổ mã rung động lòng người.

Đây là Đan ma ma dựa theo Tô lão phu nhân yêu cầu, nghiêm khắc chọn lựa ra.

Dung mạo xinh đẹp, tính tình mềm mại.

Tô lão phu nhân uống hai ngụm trà sâm, nhuận họng một cái, lúc này mới ngước mắt nhìn từng người nha đầu trong phòng, đánh giá một lát, nói: "Ngẩng đầu lên cho ta xem một chút".

"Vâng, lão phu nhân". Sáu nha đầu nhẹ giọng đáp, đều ngẩng đầu lên, chờ sau khi Tô lão phu nhân đánh giá xong, lại đồng loạt ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

Tại sao lại chọn người, Đan ma ma không nói, các nàng cũng hiểu, đến cả hai người nhỏ tuổi, tâm lí cũng đều nắm chắc.

Thế tử phu nhân có thai, lão phu nhân phân phó Đan ma ma chọn lựa kĩ, chắc chắn là chọn người cho thế tử, bốn người lớn tuổi trong các nàng nội tâm đều vô cùng hưng phấn.

Thế tử tương lai là Quốc công, dung mạo tuấn mỹ điệt lệ, khí độ lại càng ung dung cao quý, các nàng chưa từng gặp qua nam tử nào xinh đẹp cao quý hơn so với thế tử.

Nếu trở thành người của thế tử, đối với kẻ làm nha đầu như các nàng mà nói, đó chính là thiên đại thể diện, tương lai mà sinh được con trai con gái, thì lại càng là chuyện không còn gì tốt hơn.

Nhưng dù vậy, trên mặt các nàng cũng không dám lộ ra một phần hưng phấn.

Đan ma ma chọn các nàng, chính là nhìn trúng các nàng ôn thuận, vừa thành thực bổn phận, cho nên mới chọn.

Nếu lộ ra vui mừng, sợ rằng sẽ chọc lão phu nhân mất hứng, bị đuổi trở về.

Như vậy mộng đẹp sẽ tan như bọt nước.

Tô lão phu nhân hài lòng gật gật đầu, nói với Đan ma ma: "Ừ, chọn mấy người các nàng đi, ngươi hảo hảo dạy dỗ các nàng một chút".

Tô lão phu nhân hài lòng, nhưng một câu bảo đưa các nàng đến Cảnh Tụy viên cũng không có nói.

Các nàng là người trong viện của lão phu nhân, hiểu nhất chính là quy củ.

Nhưng lão phu nhân lại nói, còn muốn dạy dỗ nhiều hơn.

Mấy người nha đầu trong lòng không khỏi đánh trống.

"Vâng, lão phu nhân, nô tỳ nhất định sẽ dụng tâm dạy bảo các nàng". Đan ma ma ứng, phân phó Song Thuận đưa các nàng đi xuống.

Mấy người nha đầu ôn thuận hữu lễ quỳ gối cám ơn lão phu nhân, sau đó theo Song Thuận lui ra ngoài.

"Vất vả ngươi, ngồi đi". Tô lão phu nhân chỉ vào đôn gấm bên cạnh.

"Lão phu nhân, ngài quá cất nhắc nô tỳ rồi, nô tỳ chẳng qua chỉ mở mồm, mở mắt chọn người một chút thôi, không hề khổ cực, lão phu nhân ngài phải quản lí việc vặt của Quốc công phủ, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều đến tay ngài, ngài mới khổ cực". Đan ma ma quỳ gối, vội vàng nói.

"Ngươi lão bà này, càng ngày càng biết nịnh". Tô lão phu nhân nghe thế, được an ủi trong lòng, giả vờ giận chỉ vào Đan ma ma mắng một câu, "Ngồi đi".

"Tạ lão phu nhân", Đan ma ma cong gối, lúc này mới ngồi xuống.

"Nhị thiếu phu nhân bên kia, liệu có động tĩnh gì không?". Từ khi biết Thanh Ninh có thai, Tô lão phu nhân luôn nhìn chằm chằm bụng Tôn Ngọc Tuyết, hận không thể khiến cho bụng Tôn Ngọc Tuyết nhô lên mới tốt.

"Lão phu nhân, ngài yên tâm, nếu Nhị thiếu phu nhân có động tĩnh gì, nô tỳ chắc chắn bẩm báo ngài trước tiên". Đan ma ma vừa cười vừa đáp.

"Ừ, mấy người được chọn lần này không tồi, bộ dáng tốt, tính tình cũng đôn hậu thành thật, ngươi làm việc ta cũng yên tâm". Tô lão phu nhân nói.

"Nhận được ưu ái của lão phu nhân, nô tỳ đương nhiên là dụng tâm vì lão phu nhân ngài làm việc". Đan ma ma đáp lời.

"Hảo hảo dạy dỗ, đến lúc đó, chờ Nhị thiếu phu nhân có thai, sẽ chọn ra hai người qua hầu hạ Nhị thiếu gia". Lão phu nhân nói, sau đó nhìn Đan ma ma cùng Song Hỷ, Song Châu, Song Lăng trong phòng: "Các ngươi không được phép để lộ ra, để Nhị thiếu phu nhân biết trong lòng sẽ không thoải mái". Vạn nhất vừa có, nghe được chuyện này khiến cho bị thương đến thân thể thì phải làm sao?

"Vâng". Đám người Song Hỷ gấp rút quỳ gối ứng.

"Lão phu nhân, ngài yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không lộ nửa chữ ra ngoài". Đan ma ma cùng Tô lão phu nhân nói lời cam đoan.

Người trong Cúc uyển, Tô lão phu nhân vẫn có lòng tin, chuyện này cũng chỉ có vài đại a đầu và Đan ma ma biết rõ nội tình, cho nên, Tô lão phu nhân vô cùng yên tâm.

"Hôm nay cữu phu nhân đến, giờ này chắc vẫn còn ở bên chỗ Nhị thiếu phu nhân?". Tô lão phu nhân nghĩ tới hôm nay Tưởng thị đến, vì vậy thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy, cữu phu nhân đang ở bên chỗ Nhị thiếu phu nhân, mới vừa rồi Nhị thiếu phu nhân phái người tới, nói là chờ lão phu nhân ngài xong việc, cữu phu nhân sẽ đến đây thỉnh an ngài", Đan ma ma trả lời.

"Ừ, Song Hỷ, ngươi đi phân phó phòng bếp làm thêm vài món ăn, phái người qua chỗ Nhị thiếu phu nhân nói một tiếng, bảo bọn họ buổi trưa qua bên này ăn cơm, còn nữa, phái người đến chỗ của tiểu thư và biểu tiểu thư, cơm trưa, để các nàng đều đến bên này ăn với ta". Tô lão phu nhân cười vui vẻ phân phó Song Hỷ.

"Vâng", Song Hỷ đang quạt cho lão phu nhân, lúc này đưa cây quạt cho Song Châu, đáp một tiếng liền đi ra ngoài.

"Lão phu nhân, vậy, bên chỗ thế tử phu nhân, có muốn phái người qua nói một tiếng, cũng gọi nàng đến ăn cơm hay không?". Đan ma ma nhẹ giọng đề nghị.

Lão phu nhân nhất định là không muốn, nhưng có hai vị biểu tiểu thư, tiểu thư, còn có cả Nhị thiếu phu nhân cũng đến, chỉ riêng mình thế tử phu nhân không gọi qua, khó tránh khỏi sẽ khiến người Tôn gia nói Quốc công phủ không ra gì, còn có thể cũng sẽ nói không hay về lão phu nhân.

Mặc dù, cữu phu nhân không có tâm tư đó, nhưng nha đầu bà tử mà cữu phu nhân mang theo bên người lại không nắm chắc, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, khó tránh khỏi sẽ truyền đi những lời không êm tai ra bên ngoài.

Đan má má là vì Quốc công phủ suy nghĩ, cũng vì lão phu nhân suy nghĩ.

Lão phu nhân đi phái người đi gọi, có tới hay không cũng không là chuyện của thế tử phu nhân.

Nếu thế tử phu nhân không đến, đó cũng là thế tử phu nhân không hiểu quy củ, cô phụ sự quan tâm của lão phu nhân đối với nàng.

Tô lão phu nhân không chút để ý, thuận miệng nói: "Song Lăng, ngươi phân phó người đi Cảnh Tụy viên một chuyến, nói cữu phu nhân đến chơi, buổi trưa ta muốn mọi người cùng nhau ăn cơm náo nhiệt một chút".

Song Lăng mới vừa ứng, còn chưa kịp xoay người, Tô lão phu nhân liền bỏ thêm một câu: "Song Lăng, hay là ngươi tự mình đi một chuyến, ngươi nói với thế tử phu nhân, nàng là người hiếu thuận, nhưng hôm nay khí trời nóng bức, nàng lại là nữ tử có thai, thân thể làm trọng, nếu không thoải mái cũng không cần tới, miễn cho đi lại khổ cực. Cữu phu nhân là người nhà, từ trước đến nay tấm lòng rộng mở biết thương người, nếu nàng không đến, cữu phu nhân cũng sẽ không trách tội, tuyệt đối sẽ không nói nàng cái gì".

Nếu đến thật, Tô lão phu nhân sợ chính mình buồn bực, ăn mất ngon.

Mặc kệ tâm tư của nha đầu đó như thế nào, nghe những lời này, khẳng định sẽ không tới.

Song Lăng nghe xong, ra cửa phân phó nha đầu cùng đi Cảnh Tụy viên.

Tô lão phu nhân không để trong lòng, nghĩ tới Tô Dao và tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt, liền nói: "Sắp tới tháng Tám, hoa quế trong vườn rất nhanh sẽ nở, đến lúc đó thỉnh phu nhân và tiểu thư các nhà đi đến vui đùa một chút".

Đan ma ma đương nhiên hiểu ý tứ trong lòng lão phu nhân, lão phu nhân đây là muốn tìm nhà chồng cho tiểu thư và biểu tiểu thư, mời các phu nhân tới, cũng là muốn cho các phu nhân nhìn tính tình của ba vị tiểu thư một chút.

Về phần biểu tiểu thư Như Liên, cô nãi nãi có tính toán, lão phu nhân cũng có tính toán.

Vì vậy Đan ma ma cười: "Chủ ý này của lão phu nhân thực tốt, ngày thì liền định sau Trung Thu mấy hôm, đến lúc đó, vừa vặn thời điểm cuối thu, khí trời mát mẻ, vô cùng thích hợp". Từ đầu tháng đến tết Trung Thu, tất nhiên không thích hợp mời người tới, qua tết Trung Thu, không khí náo nhiệt ngày lễ còn chưa hết, khí trời cũng tốt, không nóng cũng không lạnh, thích hợp vô cùng.

Tô lão phu nhân cười nói: "Ừ, ngươi để tâm, chọn lấy một ngày lành".

"Vâng, lão phu nhân". Đan ma ma cười ứng.

Bên kia, nghe Song Lăng thuật lại lời của lão phu nhân, Thanh Ninh không khỏi nở nụ cười lạnh.

Cứ như vậy không muốn gặp nàng và Tô Phỉ?

Tô Phỉ bộ dạng tuấn mỹ vô song, tài hoa lại càng trác tuyệt, một người trưởng tử, trưởng tôn ưu tú như vậy, bọn họ vì cớ gì mà không yêu thích?

Lại còn trăm phương ngàn kế, sợ mình đi làm lão nhân gia bà mất hứng, còn đường đường chính chính giả bộ muốn tốt cho mình.

Trưởng bối như thế, thật là khiến lòng người lạnh ngắt.

Thanh Ninh nói: "Tổ mẫu ưu ái, vậy chờ một lát ta sẽ đi qua".

Không muốn cho nàng đi qua, nàng càng phải qua, để cho bọn họ ăn không ngon.

Song Lăng nghe vậy, sắc mặt không khỏi cứng đờ, lập tức mỉm cười khom người: "Thế tử phu nhân, khí trời nóng như vậy, lão phu nhân cố ý dặn dò ngài, ngài hiện tại thân thể nặng, thân thể làm trọng, cho nên không cần phải quan tâm những thứ nghi thức xã giao này".

Thanh Ninh nhàn nhạt nói: "Tổ mẫu một mảnh chi tâm trân trọng, ta làm vãn bối, nào dám không biết phân biệt như vậy, khí trời chẳng qua nóng nực chút ít, mặt trời hơi gắt một chút, từ Cảnh Tụy viên qua chỗ tổ mẫu bất quá là vài bước đường thôi, một đường đi là hành lang gấp khúc, hành lang cong, còn có đại thụ che trời, nắng làm sao chiếu đến? Tổ mẫu đã lo lắng như vậy, ta đây sẽ phân phó bọn họ chuẩn bị nhuyễn kiệu, ngồi ở trong kiệu không có gì vất vả, hơn nữa, ta cũng không có mảnh mai như vậy, ngươi trở về nói với tổ mẫu, đã để lão nhân gia phí tâm, một lát nữa ta sẽ đến".

"Vâng, vậy nô tỳ xin cáo từ trước". Song Lăng cúi đầu ứng, quỳ gối cáo từ.

Chờ Song Lăng đi rồi, Tôn ma ma nhìn mặt trời phía ngoài, nhíu mày: "Phu nhân, lúc này là giờ chính Ngọ, rất nóng...".

"Đi nhiều một chút, đối với thân thể rất tốt. Ma ma, ngươi đi phân phó người chuẩn bị nhuyễn kiệu, ta sẽ đưa Bạc Hà và Nhẫn Đông đi cùng, mấy người các ngươi cứ ở lại đây". Thanh Ninh cười đứng dậy, kêu Trà Mai và Ngọc Trâm đưa nàng vào nội thất thay y phục, chải đầu.

**

Editor: Ngọc Thương

Trong phòng Tôn Ngọc Tuyết, lúc này chỉ có hai người Tôn phu nhân Tưởng thị và Tôn Ngọc Tuyết.

Tôn phu nhân Tưởng thị hôm nay cố ý tới vì Tôn Ngọc Tuyết, hỏi Tôn Ngọc Tuyết tình hình gần đây, lại nói thêm một hồi, mới từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy gấp đưa tới cho Tôn Ngọc Tuyết: "Đây là phương thuốc bổ thân ta lấy được từ chỗ người khác, con nhớ ăn".

Tuy nói mới thành thân không đến ba tháng, Tôn Ngọc Tuyết chưa mang thai, cũng không gấp, bình thường nữ nhân thành thân nửa năm, một năm mới mang thai có rất nhiều, còn có một số người qua vài năm mới có tin mừng.

Nhưng Tiêu Thanh Ninh có thai, trong lòng Tưởng thị cũng liền vì nữ nhi mà sốt ruột.

Nếu Tiêu Thanh Ninh một lần sinh được con trai, vậy địa vị bên phía Tô Phỉ chẳng phải càng thêm vững chắc.

Tôn Ngọc Tuyết không dấu vết nhăn lông mày một cái, đưa tay nhận lấy phương thuốc Tưởng thị đưa tới: "Đã để mẫu thân lo lắng cho con".

Kì thật nàng muốn nói là, ai yêu Tô Khiêm thì người đó đi mà sinh.

Nhưng lời này nàng không thể nói ra miệng, cho dù người trước mặt chính là mẫu thân thân sinh của nàng, Tưởng thị, Tôn Ngọc Tuyết cũng không thể nói.

Vẻ mặt Tôn Ngọc Tuyết sao có thể giấu diếm được con mắt Tưởng thị? Nữ nhi chính nàng sinh, chính nàng nuôi dạy, sao lại nhìn không ra? Tưởng thị thở dài trong lòng, trên mặt mang vài phần nghiêm túc: "Hiện tại con và Khiêm nhi đã thành thân, phải hảo hảo cùng hắn sống qua ngày, đừng nghĩ đến những thứ kia nữa, biết không? Sinh con dưỡng cái cho hắn, nương nhìn ra được, Khiêm nhi là thật tâm đối với con, con cũng phải đối tốt với hắn, đừng chậm trễ Khiêm nhi, ngàn vạn không cần phải rét lạnh tâm của hắn".

Nếu nữ nhi không để bụng, lại có con rể yêu thương, cũng sẽ khiến tâm tư kia của nữ nhi tiêu tán không còn.

"Con biết rồi". Tôn Ngọc Tuyết trong lòng mặc dù lơ đễnh, nhưng vẫn gật đầu.

"Con biết là rốt rồi". Tưởng thị nói: "Tẩu tử con có thai, con cùng nàng trước sau tiến cửa, tuy nói là không vội, ta vốn cũng không nên thúc giục con, nhưng mà vẫn nên sớm có hài tử mới tốt, có hài tử bàng thân, địa vị của con mới có thể càng thêm củng cố".

Tôn Ngọc Tuyết cúi mắt gật đầu.

Tưởng thị lại nói vài câu mới dời đề tài: "Đúng rồi, mẫu thân con khi nào thì có thể bỏ lệnh cấm?".

Giam lại đã mấy tháng rồi, Quốc công phủ to như vậy, cũng không thể để lão phu nhân quản lí mãi được.

Lão phu nhân tuổi lớn, tinh lực có hạn.

Mà quan trọng hơn là, lão phu nhân sẽ không vì nữ nhi suy nghĩ như Tôn thị.

Cho nên, Tôn thị đi ra, đối với nữ nhi mà nói, chỗ tốt càng nhiều.

Tôn Ngọc Tuyết trả lời: "Cái này phải xem ý tứ của phụ thân".

Bọn họ làm vãn bối, nên cầu xin cũng đã cầu xin, nên khuyên cũng đã khuyên, khi nào Tôn thị có thể thả ra, đều do Quốc công gia quyết định.

Tưởng thị suy nghĩ một chút, cũng không nói thêm nữa: "Vậy một lát nữa ta sẽ đi qua thăm mẹ chồng con, con ngày thường cũng nên đi thăm bà ta nhiều hơn một chút".

"Vâng, con vẫn thường xuyên mang một ít thức ăn cho bà ấy, cùng nhau dùng cơm". Tôn Ngọc Tuyết đáp.

Hai mẹ con đang nói chuyện, Bích Nguyệt đi đến gõ cửa, bẩm báo: "Người bên chỗ lão phu nhân tới, nói khó được phu nhân một chuyến đến chơi, truyền lời buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, náo nhiệt một chút".

"Lão phu nhân thật có tâm, vậy chúng ta liền đi thôi, không để lão phu nhân đợi lâu", Tưởng thị vội cười nói.

Tôn Ngọc Tuyết gật đầu, đứng dậy đi nội thất thay quần áo, vừa vào nội thất, tiện tay đem phương thuốc Tưởng thị vừa đưa, ném vào trong lò hương nhang bên cạnh, thiêu cháy sạch sẽ.

Thay đổi y phục, cùng Tưởng thị đi tới viện tử của lão phu nhân.

Tô Dao cùng Hà Như Liên, Hà Như Mạt đều đã đến chỗ lão phu nhân, thấy Tưởng thị và Tôn Ngọc Tuyết đến, tất nhiên là một phen chào hỏi, sau đó mới ngồi xuống chỗ của mình.

"Lão phu nhân ngài thật là quá khách khí, trời nóng như vậy, khổ cực ngài rồi". Tưởng thị mỉm cười nói với Tô lão phu nhân.

"Ngươi chớ khách khí, chẳng qua chỉ là chút cơm rau dưa, trời nóng thế này, cũng vất vả ngươi đi lại một chuyến". Tô lão phu nhân vừa cười vừa nói.

"Không khách khí, không khách khí, lão phu nhân ngài vừa phân phó một cái, ta liền lập tức đã tới rồi". Tưởng thị cười ha ha.

"Ha ha ha", Tô lão phu nhân cũng ha ha nở nụ cười.

Một bên, Tô Dao, tỷ muội Hà gia, Tôn Ngọc Tuyết cùng nha đầu bà tử đều cười theo.

Tưởng thị nhìn sang tỷ muội Hà gia, Hà Như Liên hôm nay mặc áo cánh màu thủy lam, dịu dàng động lòng người, Hà Như Mạt một thân váy ngắn màu tím nhạt, cao quý trang nhã, Tưởng thị liền nhịn không được khen: "Hai vị biểu tiểu thư đúng là càng lớn càng mặn mà".

"Các tỷ xem, hôm nay thấy hai người các tỷ, mợ ta liền bắt đầu thiên vị, con mắt cũng không nhìn tới cháu gái ruột thịt là ta đây một cái". Tô Dao nhìn về phía Hà Như Liên, Hà Như Mạt giận cười.

"Lão phu nhân ngài nhìn một chút, con khỉ nhỏ này". Tưởng thị cười dài cùng Tô lão phu nhân nói ra.

"Đúng là khỉ nhỏ". Tô lão phu nhân cười.

Đang cười nói, Thanh Ninh dẫn theo Nhẫn Đông và Bạc Hà đi tới.

"Tổ mẫu, mợ", vào phòng, Thanh Ninh hướng Tô lão phu nhân và Tưởng thị hành lễ.

"Mau, mau đứng lên, ngươi hôm nay thân thể quý giá, mau đứng lên". Tưởng thị gấp rút đứng dậy nâng Thanh Ninh.

Đã nói không cần đến, còn cố ý đến! Tô lão phu nhân tâm lí không vui, nhưng trên mặt vẫn cười, cho Thanh Ninh ngồi xuống.

Đám người Tôn Ngọc Tuyết vội đứng dậy hành lễ với Thanh Ninh.

"Có gì đặc biệt muốn ăn không? Có phản ứng gì không? Có chỗ nào không thoải mái không?". Gặp nhau, Tưởng thị không thể giả bộ không biết, ân cần hỏi Thanh Ninh.

"Tạ cữu mẫu quan tâm, đều tốt lắm, ăn cái gì cũng ngon, tạm thời còn chưa có phản ứng gì". Thanh Ninh cười trả lời.

"Xem ra rất biết săn sóc nương, hài tử này là một phúc tinh". Tưởng thị liền cười nói với Tô lão phu nhân.

Trò chuyện đôi câu, Song Hỷ tiến đến bẩm báo, nói thức ăn đều đã chuẩn bị xong.

Tô lão phu nhân đứng dậy dẫn mọi người đến phòng ăn.

Bạc Hà rất tận tâm đứng sau lưng Thanh Ninh, gắp thức ăn cho nàng.

Thanh Ninh khẩu vị rất tốt, ăn thật ngon lành.

Tô lão phu nhân ăn vài miếng liền mất khẩu vị, bởi vì có Tưởng thị ở đây, bà là chủ, lại là trưởng bối, cũng không nên buông đũa xuống trước.

Không thể để Tưởng thị chưa ăn no đã để đũa xuống, mang bụng đói trở về.

Tôn Ngọc Tuyết trong lòng ghen ghét, cũng không có khẩu vị gì.

Có Thanh Ninh ngay trước mắt, Tô Dao trong lòng cũng không thoải mái.

Mặc dù hai người trong lòng không thoải mái, nhưng ngoài mặt không lộ ra.

Nhìn bề ngoài, một mảnh vui vẻ hòa thuận.

**

Editor: Ngọc Thương

Từ Diệp am.

Tống Tử Dật đúng hẹn tới.

Nghi An ngồi trên ghế bên cạnh bàn trong phòng, tay bưng chén trà, đang cúi đầu đọc sách, chung trà làm bằng sứ trắng đơn giản, nổi bật đầu ngón tay oánh nhuận như tuyết của nàng.

Động tác ưu nhã, đây là thói quen từ nhỏ của Nghi An, là ưu nhã cao quý khắc vào trong xương tủy.

Nghe được tiếng bước chân, Nghi An cũng không ngẩng đầu.

Tống Tử Dật đi tới đối diện nàng: "Nghi An".

Nghi An vẫn như cũ uống trà, tựa như đó là trà ngon nhất trên đời.

Tống Tử Dật không có mở miệng tiếp, đưa tay kéo ra cái ghế, ngồi xuống, yên lặng chờ nàng.

Qua một hồi lâu, Nghi An mới ngẩng đầu lên, đem chén trà để lên bàn, nhiều hứng thú hỏi Tống Tử Dật: "Thí chủ, nếu không chê, uống một chén?".

"Ngươi suy tính thế nào? Ngươi phải nắm chặt thời gian trở về thành đi gặp Tứ điện hạ, nếu không, Tứ điện hạ sẽ rơi vào bẫy". Tống Tử Dật cau mày nói.

Lửa cháy đến nơi rồi, đâu còn thời gian uống trà!

"Bần ni trần duyên đã hết, thí chủ vẫn nên nghĩ biện pháp ngác đi". Nghi An bình tĩnh vô ưu đáp.

"Ngươi, ngươi...". Lúc này nói với hắn cái gì mà trần duyên đã hết! Tống Tử Dật muốn chửi người, suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi suy nghĩ một chút vì Tứ điện hạ, trước kia ngươi giúp Tứ điện hạ nhiều như vậy, chẳng lẽ bây giờ có thể trơ mắt nhìn hắn rơi vào trong bẫy, cứ thế vạn kiếp bất phục* sao?".

(vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại)

Nói xong, Tống Tử Dật lại bỏ thêm một câu: "Nghi An, chẳng lẽ ngươi không muốn hoàn tục à?".

Nghi An trào phúng cười một tiếng: "Tống Tử Dật, ngươi nói thật dễ nghe, nói là vì Tứ biểu ca, vì nghiệp lớn của Tứ biểu ca, kì thật, nói cho cùng, ngươi chẳng qua là vì Kiến An hầu phủ, vì Tống gia! Lợi dụng ta cứu Tống gia các ngươi!".

Tống Tử Dật nhăn mặt một cái, trầm ngâm: "Nghi An, một ngày phu thê trăm ngày ân tình, ngươi đã từng là nàng dâu Tống gia".

Nghi An cười ha ha, cười đến trong mắt đều nổi lên hơi nước: "Ngươi nói, ta đã từng là Tống gia phụ!".

Tống Tử Dật nhìn Nghi An cười to, đợi nàng ngưng cười, mới hỏi: "Muốn như thế nào ngươi mới bằng lòng đáp ứng trở về thành?".

Nói cho cùng, nàng là muốn gây khó dễ, trong lòng nàng đối với hắn, đối với Tống gia có hận.

"Muốn như thế nào mới bằng lòng đáp ứng? Bất luận cái gì, Tống Tử Dật ngươi cũng có thể đáp ứng sao?". Nghi An thẳng tắp nhìn về phía Tống Tử Dật hỏi.

"Đúng vậy, cái gì cũng đáp ứng!". Tống Tử Dật gật đầu.

Nghi An hơi nhếch môi, nhất thời không có mở miệng.

Tống Tử Dật cũng không giục nàng, chờ nàng ra quyết định.

"Cái gì cũng đáp ứng sao? Tống Tử Dật, ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ suy nghĩ một chút". Hồi lâu sau, Nghi An mới mở miệng.

"Ngươi!". Nam nhi dưới đầu gối là vàng! Tống Tử Dật nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nghi An: "Không thể tưởng được, Nghi An ngươi là loại tiểu nhân như vậy, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn".

"Tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?". Nghi An cười lạnh: "Tống Tử Dật, chẳng lẽ ngươi là quân tử sao? Ngày đó, nếu ngươi có thể thối lui khỏi gian phòng, chặn những kẻ kia lại, ta sẽ có kết cục ngày hôm nay? Ta gả cho ngươi lâu như vậy, trong lòng ngươi nhưng mỗi thời khắc đều nhớ thương những nữ nhân khác, còn có, hôm nay ngươi bất quá là muốn lợi dụng ta mà thôi, Tống Tử Dật, ngươi chẳng qua cũng chỉ là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!".

Tình huống ngày đó, là nam nhân cũng sẽ làm như hắn! Nàng, cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ này, chính mình hồng hạnh xuất tường, lại còn trách hắn không yểm trợ cho nàng! Không lẽ lúc ấy, còn muốn hắn thối lui khỏi gian phòng, tác phong nhanh nhẹn chờ hai người bọn họ làm xong chuyện, ăn mặc thỏa đáng đi ra hay sao? Đúng là dõng dạc, đến hôm nay nàng còn có mặt mũi nói những lời này! Tống Tử Dật tức giận đến mức thật muốn tát cho nàng một cái, âm u nhìn Nghi An: "Mấy lời không biết xấu hổ như vậy, ngươi cũng có thể mở miệng nói ra? Muốn ta làm thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ta giúp ngươi cùng Đổng Khải Tuấn giữ cửa hay sao?".

Không đem hai người gian phu dâm phụ bọn họ giết ngay tại chỗ, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Nàng nên cảm thấy may mắn, bởi vì lúc ấy nàng là Quận chúa, là con gái của Công chúa, nếu không, chỉ là nữ nhi gia đình bình thường, đã sớm bị dìm lồng heo!

"Nhưng mà Tống Tử Dật, chuyện này, vốn ngươi có thể xử lý thỏa đáng hơn một chút!". Nghi An lạnh giọng phản bác: "Nếu ngươi tỉnh táo hơn, chúng ta cũng sẽ không lâm vào tình hình hiện tại!".

"Ngươi hồng hạnh xuất tường, không ở yên trong nhà, đây là sự thật không thể chối cãi, hơn nữa, ngươi cùng tên tôn tử Đổng Khải Tuấn kia cẩu thả thời gian đã lâu rồi". Tống Tử Dật nói xong, mặt lại trầm xuống, một lát sau mới nói tiếp: "Quá khứ là chuyện ta không muốn nói thêm, Nghi An ngươi cũng tỉnh táo một chút, chuyện đều đã qua, nói những thứ này có ích lợi gì?". Tống Tử Dật bình tĩnh lại: "Ta đã nói với ngươi, đây là một cái bẫy, là người khác hao hết tâm tư thiết kế bẫy hại ngươi, ta và Đổng Khải Tuấn, chúng ta chẳng qua đều bị người hãm hại thôi".

Nghi An không nói gì, hiện tại bọn họ đã là người lạ, mang chuyện đã qua ra nói, xác thực cũng không thể thay đổi được kết quả hôm nay, bất quá là đầy ngập oán hận mà thôi!

Thấy nàng không mở miệng, Tống Tử Dật nói: "Nghi An, chuyện này vô cùng cấp bách, chậm trễ, chỉ sợ khó có thể ngăn cơn sóng dữ, nhất định phải lập tức đem chuyện bẩm báo cho Tứ hoàng tử biết. Nghi An, ta biết ngươi hận ta, hận Tống gia, ngươi không nghĩ cho Tống gia, thì cũng phải nghĩ cho Tứ điện hạ một chút".

Nghi An bất vi sở động, lạnh lùng đáp: "Tống Tử Dật, ngươi đi đi, mượn câu nói vừa rồi của ngươi, một ngày phu thê trăm ngày ân tình, ta sẽ không gọi sư tỷ muội trong am tới bắt ngươi, cho nên, ngươi tới thế nào, liền đi như vậy đi!".

Tống Tử Dật lạnh mắt nhìn Nghi An, phất ống tay áo, nhấc chân đi ra ngoài, đi hai bước, dừng lại cước bộ, hai tay nắm chặt đôi quả đấm, sống lưng kéo căng đứng thẳng, xoay người lại.

HẾT CHƯƠNG 80
Bình Luận (0)
Comment