Editor: Ngọc ThươngNha đầu bà tử hầu hạ trong phòng đều cúi đầu.
Bùi phu nhân ôm thật chặt hai chân Bùi lão phu nhân, hai mắt đẫm lệ khóc cầu khẩn.
Cũng hiểu rõ ra, nhất định là La Thủy Nguyệt phái người đến trước mặt mẹ chồng mình bàn lộng thị phi, cho nên trong lòng đem La Thủy Nguyệt hận gần chết.
Đập bể đầu mình, mắng mình không nói, còn tới trước mặt mẹ chồng mình gièm pha, nói mình không ra gì, đúng là đồ nữ nhân đanh đá không biết lễ nghi.
Nếu không phải bởi vì nàng ta là phu nhân Hầu phủ, mình tất nhiên đã cho nàng ta vài cái tát tai, đánh cho nàng ta phải không thể không nhận lỗi! Tuổi còn nhỏ, bất quá là gả cho Thẩm Phong, liền lên mặt không biết trên dưới.
Bùi phu nhân ở trong lòng đem La Thủy Nguyệt mắng một trận, sau đó lại nổi lên oán giận với Bùi lão phu nhân, mẹ chồng con dâu đã nhiều năm như vậy, nàng cung kính hầu hạ mẹ chồng, hôm nay chính mình cũng đã làm mẹ chồng người ta, chỉ vì La Thủy Nguyệt nói mấy câu, mẹ chồng giữa một phòng hạ nhân trách cứ mình, Bùi phu nhân thật sự là tức đến không chịu được, nhưng nàng cũng không dám cãi lại Bùi lão phu nhân, chỉ đành ô ô khóc cầu xin.
"Ngươi còn mặt mũi khóc lóc sao? Thể diện bà già ta đây đều bị ngươi làm cho mất hết". Bùi lão phu nhân không có bởi vì Bùi phu nhân cầu khẩn mà nhả ra, sắc mặt ngược lại càng thêm âm trầm vài phần.
"Mẫu thân, con dâu cũng là không còn cách nào. Con dâu là vì Hạo nhi suy nghĩ, hôm nay hắn thành cái dạng này, nha đầu Thẩm Thanh Vận kia lại xảy ra chuyện như vậy, ngay cả cô gia cũng không muốn nhận nàng, nhưng Hạo nhi nhà chúng ta vô tội, con cũng là vì chuyện chung thân đại sự của Hạo nhi mà suy nghĩ thôi". Bùi phu nhân biết Bùi lão phu nhân thương cháu nội, khóc nói: "Hạo nhi hắn tự dưng gặp tội, đối với hắn đã là đả kích lớn, kể từ sau khi xảy ra chuyện, tính tình của hắn liền đại biến, con làm nương rất đau lòng, mẫu thân, con dâu là vì Hạo nhi mới đi Thẩm gia".
Nghe được động tĩnh, Bùi đại thiếu phu nhân và Bùi nhị thiếu phu nhân đến cửa viện tử của Bùi lão phu nhân, Bùi đại thiếu phu nhân rất thức thời không có đi vào trong, Bùi nhị thiếu phu nhân là con dâu thứ xuất, cho nên, lại càng không dám đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài hỏi thăm một chút.
Tổ mẫu dạy dỗ mẹ chồng, các nàng tiến vào, mặt mũi mẹ chồng khẳng định không nhịn được, Bùi đại thiếu phu nhân châm chước một phen, cùng Bùi nhị thiếu phu nhân nói đi mời Bùi Hạo Lâm đến khuyên, Bùi nhị thiếu phu nhân tất nhiên là đồng ý.
Vì vậy, Bùi đại thiếu phu nhân gấp rút phái nha đầu đi mời Bùi Hạo Lâm tới, sau đó hai người các nàng canh giữ ở cửa viện tử, nếu có cái gì không đúng liền đi vào.
Vừa nghe Bùi phu nhân nói đến Thẩm Thanh Vận, sắc mặt Bùi lão phu nhân cực kì không vui, nhưng rốt cuộc đó vẫn là ngoại tôn nữ ruột thịt của mình, lại từ nhỏ yêu thương, chỉ lạnh giọng nói một câu: "Nha đầu kia cũng là mệnh khổ".
Bùi phu nhân nghe vậy, khóc càng thêm hăng say: "Mẫu thân, ngài cũng biết, Hạo nhi đã như vậy, nha đầu Thẩm Thanh Vận kia hôm nay không minh bạch ở lại Đổng gia, cho nên, nàng vạn không thể tái giá vào cửa, còn Hạo nhi phải làm sao bây giờ đây? Mẫu thân?".
Năm trước vẫn còn ôm hi vọng, nhưng hiện tại theo thời gian trôi qua, hi vọng chầm chậm biến thành tuyệt vọng, Bùi phu nhân không khỏi khóc càng thêm bi thiết: "Mẫu thân, con cũng là vì Hạo nhi mới kết cửa hôn sự này với Thẩm gia, Hạo nhi nhà ta tuy tay chân bất tiện, Vận nhi xảy ra chuyện, hôn sự của Hạo nhi về sau biết làm sao? Con dâu là lo lắng cho hôn sự của Hạo nhi mà thôi!".
Con trai là một phế nhân, nhà đứng đắn nào sẽ đem gả cô nương cho hắn?
Cho dù là nhà nghèo cửa nhỏ vì nữ nhi suy nghĩ, cũng sẽ không đem nữ nhi gả tới.
Nàng cũng là nghĩ không ra biện pháp nào khác tốt hơn!
Phàm là có biện pháp, con trai có đường tốt hơn, thì việc gì nàng có phải e dè đi lấy lòng nữ nhân đanh đá La Thủy Nguyệt kia?
"Ngươi đúng là cái đồ mi cao mắt thấp, lúc trước, nếu ngươi không cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đi trêu chọc sát tinh Tiêu Thanh Ninh đó, liệu có đem con trai hại thành cái dạng ngày hôm nay không? Đây đều là tự ngươi chuốc lấy phiền toái!". Bùi lão phu nhân đưa tay ấn vào trán Bùi phu nhân, thốt nhiên mắng.
Bùi phu nhân thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu đen, ban đầu là mẹ chồng cùng con tiện nhân Bùi thị kia ý nghĩ viển vông, chủ ý cũng là hai mẹ con các nàng nghĩ ra.
Hạo nhi đang hảo hảo cũng bởi vì lần đó mà thành phế nhân.
Hôm nay ngược lại đem trách nhiệm đều đẩy cho mình!
"Mẫu thân, ngài nói vậy thực oan chết con, lúc đó con không nỡ để Hạo nhi đi...", Bùi phu nhân nói.
Lúc trước nàng không hề muốn cho Bùi Hạo Lâm ưu tú nhất đi... Bùi lão phu nhân sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân thấy được sắc mặt của Bùi lão phu nhân, liền gấp rút thay đổi lời nói: "Hạo nhi tuy tay chân bất tiện, nhưng Hạo nhi lại là công tử con vợ cả của Bùi gia chúng ta, Nghiên nhi chỉ là một thứ xuất. Nếu không phải, nếu không phải Hạo nhi bị thương, con dâu việc gì phải giả bộ cười, vác mặt đến cửa lấy lòng La thị? Nếu Hạo nhi êm đẹp, cho dù là tiểu thư con vợ cả của Hưng Ninh hầu phủ, chúng ta cũng muốn suy nghĩ một chút! Hôm nay Vận nhi xảy ra chuyện, để Nghiên nhi gả đi, cũng không có gì không phải, đúng không? Nhưng con khuyên can mãi, La thị lại đập con, nàng một chút cũng không nể mặt Bùi gia, dì mới qua đời, La thị nàng ỷ là Hầu phu nhân, liền mắt chó nhìn người thấp, đối với con dâu cũng không ngại động thủ đánh, mở miệng thì mắng, nàng ngược lại thì tốt rồi, xoay người liền ác nhân cáo trạng trước...".
Bùi lão phu nhân lạnh lùng nói: "Được rồi, hôm nay Hầu phủ chỉ còn một vãn bối, dì ngươi lại vừa mới qua đời, ngươi còn đến thăm nói linh tinh? Ngươi biết rất rõ La thị là người hung hãn, mọi chuyện nàng ta làm cho tới bây giờ đều là không quan tâm sắc mặt của ai, ngươi đi chọc nàng làm cái gì? Khiến cho lão bà ta từng này tuổi còn bị một ma ma nói không ra sao, ngoan ngoãn đến Phật đường tĩnh dưỡng đi, chuyện trong phủ ta sẽ để ý tới cháu dâu, sẽ không xảy ra sai sót gì".
Nói nhiều như vậy, vẫn là nửa điểm không hề nhúc nhích dao động, vẫn muốn nàng đi Phật đường! Bùi phu nhân ôm chân Bùi lão phu nhân lớn tiếng khóc ầm lên: "Mẫu thân, con dâu biết sai rồi, sẽ không tự chủ trương, ngài tạm tha cho con dâu lần này đi, con dâu không dám nữa, ngài nể mặt con dâu một lòng vì Hạo nhi, tha con dâu lần này đi!".
Đệ đệ, đệ muội đều đã ra ở riêng, công việc vặt trong phủ sớm muộn sẽ giao vào tay con dâu trưởng, con dâu trưởng cũng là người có năng lực, có thể một mình đảm đương một phía, nhưng mà cứ như vậy xấu mặt bị đưa đến Phật đường, sau này nàng biết phải lập uy trước mặt hai người con dâu thế nào?
Mặt mũi của nàng biết để vào đâu?
Bùi lão phu nhân nghiêm nghị quát lên: "Đều chết hết rồi sao? Đem phu nhân đưa đi Phật đường!".
Liền có mấy bà tử lên tiếng đi tới.
"Mẫu thân". Bùi phu nhân liều mạng ôm chân Bùi lão phu nhân không buông tay.
Bùi Hạo Lâm sắc mặt tối tăm, ánh mắt âm trầm, vẻ mặt không lo khập khiễng chạy tới.
Bùi đại thiếu phu nhân và Bùi nhị thiếu phu nhân hai người thở phào nhẹ nhõm, ba người cùng nhau vào viện tử, Bùi Hạo Lâm trực tiếp đi vào nhà, Bùi đại thiếu phu nhân và Bùi nhị thiếu phu nhân đều đứng ngoài cửa, không đi vào.
"Tổ mẫu, mẫu thân, các ngài đây là thế nào?". Bùi Hạo Lâm đi vào, nhìn lướt qua tình huống trong phòng, hỏi.
"Hạo nhi, con trai số khổ của ta". Bùi phu nhân ôm lấy Bùi Hạo Lâm khóc thét: "Tương lai con làm sao bây giờ đây? Nương không thể ở bên cạnh chiếu cố con, bên cạnh con cũng không có người biết lạnh hiểu nóng".
"Sao con lại tới đây? Bây giờ tuy đã vào tháng Tám, nhưng sau giờ Ngọ, mặt trời vẫn còn nóng lắm, con có việc thì phái người làm đi một chuyến là được". Thấy Bùi Hạo Lâm, ngữ khí của Bùi lão phu nhân cũng hòa hoãn xuống.
"Tổ mẫu, ngài và mẫu thân đây là thế nào?". Bùi Hạo Lâm lãnh đạm hỏi lần nữa.
"Mẫu thân con, nàng...", Bùi lão phu nhân sắc mặt vừa mới hòa hoãn, lại âm trầm xuống: "Di tổ mẫu Thẩm gia của con vừa mới qua đời không đến trăm ngày, mẫu thân con nói là vì tốt cho con, đến thăm Hầu phủ, cầu hôn Thẩm Thanh Nghiên cho con. Hạo nhi, chuyện này con mặc kệ đi, ta chỉ là muốn mẫu thân con đi Phật đường suy ngẫm một chút".
Bùi phu nhân nói: "Hạo nhi, ta là vì tốt cho con".
"Đều nói là vì tốt cho con, vì tốt cho con, nhưng các ngài lại đem con hại thành bộ dáng gì đây?". Bùi Hạo Lâm âm hiểm nhìn Bùi lão phu nhân và Bùi phu nhân, cười lạnh: "Con hôm nay không thể cầm bút, chân cũng què, các ngài còn muốn như thế nào? Còn muốn mang con ra nói chuyện? Tốt với con, hay cho một câu tốt với con! Các ngài nói tốt với con, chính là tốt với con như thế này sao?".
Bùi Hạo Lâm đưa tay đem bình phong bên cạnh gạt xuống.
Bùi lão phu nhân và Bùi phu nhân đều sắc mặt tái nhợt nhìn hắn.
Bùi Hạo Lâm trước mắt, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, ánh mắt âm hiểm, cả người tràn đầy khí âm trầm, hắn sao lại biến thành bộ dáng như vậy? Như thể ma quỷ âm phủ tới tìm người báo thù oan! Trong lòng hai người không khỏi thầm nghĩ.
"Hạo nhi, con... Con là người hiểu chuyện nhất, sao có thể nói ra những lời này?", Bùi lão phu nhân hồi phục thần trí, nhíu mày không vui, giáo huấn.
"Hạo nhi, con đây là trách chúng ta sao?". Bùi phu nhân cũng hỏi vội.
"Đúng, lúc trước chính là các ngài đẩy con xuống địa ngục, nếu không phải cái gọi là vì tốt cho con, con làm sao sẽ biến thành phế nhân? Đây đều là các ngài làm hại. Đều là các ngài!". Hắn hận độc phụ Tiêu Thanh Ninh kia, đánh hắn đến tàn phế, hắn hận không thể nghiền nát nàng, nhưng hôm nay nàng đứng ở vị trí cao quý, là thế tử phu nhân của Tề Quốc Công phủ, chớ nói tìm nàng báo thù, ngay cả muốn gặp, hắn cũng không gặp được nàng. Ngoại trừ hận tiện nhân Tiêu Thanh Ninh đó, hắn cũng oán hận người trong nhà, theo thời gian, oán hận càng thêm khắc sâu, bởi vì hắn hôm nay, hết thảy đều do những kẻ gọi là thân nhân làm hại, đều là bởi vì bọn họ!
Bùi Hạo Lâm trong mắt tràn đầy hận khí và lệ khí: "Các ngài muốn làm gì cứ làm, đừng mang lí do vì tốt cho con ra để hành sự".
Nói xong liền khập khiễng, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Con trai trách nàng! Bùi phu nhân muốn khóc, nhưng nước mắt một giọt đều không rơi được, tâm như bị người đào một miếng thịt, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống.
Bùi lão phu nhân run rẩy đôi môi vài cái, cuối cùng không nói gì, qua một hồi lâu, mới cho người đem Bùi phu nhân đưa đến Phật đường.
Bùi phu nhân lúc này không phản kháng nữa, sắc mặt trắng bệch, như tượng gỗ bị người khiêng ra ngoài.
Bùi lão phu nhân kêu hai vị Bùi gia thiếu phu nhân đến phân phó một phen, lúc này mới mệt mỏi nằm xuống nghỉ ngơi.
Mà vào thời điểm Bùi gia ầm ĩ, Đổng phu nhân cũng phân phó người đem Thẩm Thanh Vận đuổi ra khỏi Đổng gia.
Đại phu xác nhận Thẩm Thanh Vận không mang thai, Đổng phu nhân đương nhiên là không chút lưu tình đuổi nàng ra khỏi cửa.
Thẩm Thanh Vận vẫn còn có chút khó hiểu, những ngày qua, cho dù Đổng Khải Tuấn đã chết, Đổng phu nhân vẫn luôn phân phó người hảo hảo chiếu cố ăn uống cho nàng, nhưng đảo mắt liền vô tình muốn đem nàng đuổi ra ngoài.
"Bọn nô tài chết dẫm các ngươi, các ngươi làm gì vậy? Muốn làm phản sao, ta chính là khách quý của phu nhân nhà các ngươi!". Thẩm Thanh Vận chỉ vào mấy bà tử đuổi nàng, mắng to.
"A, khách quý hả? Chẳng qua chỉ là cái loại tàn hoa bại liễu không biết liêm sỉ, phu nhân hậu đãi ngươi, còn không phải là nể mặt cái bụng của ngươi, hôm nay trong bụng ngươi không có hàng, phu nhân giữ lại ngươi làm cái gì?". Một bà tử gắt lên, hét lớn kêu nhưng người còn lại đi bắt Thẩm Thanh Vận.
Thì ra là muốn lưu huyết nhục cho Đổng Khải Tuấn! Thẩm Thanh Vận trong lòng minh bạch, lập tức kêu lên: "Các ngươi dám, phu nhân sao có thể đối với ta như vậy, bọn lão nô thấp hèn bỉ ổi các ngươi, ta muốn gặp phu nhân".
Thẩm Thanh Vận nhanh chóng bị người bắt được, nhưng muốn sống muốn chết đại náo đòi gặp Đổng phu nhân.
Đổng phu nhân nghe được nha đầu bẩm báo, liền cười lạnh: "Dẫn nó đến".
"Phu nhân, phu nhân đừng đuổi Vận nhi đi, Vận nhi đã coi nơi này là nhà Vận nhi". Thẩm Thanh Vận quỳ gối trước mặt Đổng phu nhân.
Hiện tại phụ thân không nhận nàng, nàng có thể đi đâu?
"Lưu lại?". Đổng phu nhân khiêu mi.
"Vâng, lưu lại". Thẩm Thanh Vận gật đầu: "Vận nhi từng xem qua trên sách, một vai gánh hai phòng thuyết pháp, phu nhân, phu nhân, con nguyện ý làm thê tử của Khải Tuấn, lưu lại kéo dài hương khói cho chàng".
"Ngươi ngược lại thật bác học". Đổng phu nhân nở nụ cười, lập tức lại thu liễm: "Vì Khải Tuấn kéo dài hương khói, phải dùng tới ngươi sao?".
Đổng gia là hạng gia môn thế nào? Cho dù con trai không có ở đây, muốn kéo dài hương khói cho con trai, vậy cũng không thiếu các cô nương muốn gả đến!
"Phu nhân...", hốc mắt Thẩm Thanh Vận liền đỏ.
"Người đâu, đưa ra ngoài". Đổng phu nhân khoát tay.
Lập tức có mấy bà tử đi lên, lại sợ Thẩm Thanh Vận khóc lớn đại náo như vừa rồi, liền dùng khăn nhét vào miệng Thẩm Thanh Vận, mấy người kéo nàng đi ra ngoài.
Đổng phu nhân lại bởi vì lời của Thẩm Thanh Vận, trầm tư.
Bị đuổi khỏi Đổng gia, Thẩm Thanh Vận khóc lóc một phen, thấy cửa sau Đổng gia vẫn đóng chặt như cũ, cũng chỉ đành lau khô nước mắt đi lên phía trước.
Suy nghĩ một chút, vẫn nên trở về Thẩm phủ xem thế nào.
Nếu không được, nàng sẽ đi Hầu phủ van cầu bá phụ, bá mẫu thu lưu.
Nhưng thời điểm nàng bị đuổi khỏi Đổng gia, đã là hoàng hôn, trên đường cũng không còn nhìn thấy xe ngựa thuê, vừa đi một lúc, chân Thẩm Thanh Vận đã phồng rộp lên, trời cũng đã tối, Thẩm Thanh Vận không có đi về Thẩm phủ.
Người đi trên đường không còn ai, trăng sáng cũng bị mây đen che phủ.
Thẩm Thanh Vận trong lòng bang bang nhảy, dọc theo đường chạy một hồi, bởi vì lúc ở Đổng gia, thời điểm cùng bà tử dây dưa đã mất chút lực, lại đi lâu như vậy, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi.
Ngã xuống, phía trước có một người trung niên quần áo lam lũ đi tới, thấy Thẩm Thanh Vận ngồi dưới đất thở hổn hển, đánh giá bốn phía một cái, nhếch miệng cười liền hướng nàng đi đến.
"Ngươi làm cái gì?"
"Tiểu muội muội đừng sợ". Người nọ nhếch miệng cười nói.
"Cút ngay, không ta gọi người". Thẩm Thanh Vận thấy toàn thân hắn vô cùng bẩn thỉu, buồn nôn muốn ói, đứng lên.
"Ngươi gọi đi". Hai bàn tay to của người nọ nhanh chóng bắt được Thẩm Thanh Vận.
Thẩm Thanh Vận sợ hãi kêu cứu mạng.
Người nọ nhẹ nhàng chém vào sau ót Thẩm Thanh Vận một cái, Thẩm Thanh Vận liền hôn mê bất tỉnh, lập tức bị hắn khiêng lên biến mất trong bóng đêm.
Tôn thị lần này đi ra đúng là có thêm từ ái, như thể là một trưởng bối rất tốt, bởi vì là tết Trung Thu, tin vui của Thanh Ninh cũng tản ra ngoài, cho nên, những người tới chúc mừng Thanh Ninh, cùng với lễ tặng riêng cho Tô Phỉ và Thanh Ninh, nàng đều rất tỉ mỉ đưa đến Cảnh Tụy viên. Thanh Ninh phải dưỡng thai, cũng là cùng nàng nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự.
Tô Dao thấy vậy vô cùng tức giận: "Mẫu thân, nàng ta hại nữ nhi và ngài như vậy, ngài việc gì phải tốt với nàng ta như thế chứ, cung kính nàng ta như Bồ Tát không bằng".
HẾT CHƯƠNG 86