Hầu Môn Khuê Tú

Chương 233

Editor: Ngọc Thương

Một đường đi liền mấy tháng, gió thổi quét qua mặt sắc như dao, dọc đường đi cũng không có xảy ra sai lầm gì, quan sai áp tải liền khó tránh khỏi có chút buông lỏng.

Hôm nay, đi tới trên một trấn nhỏ, quan sai áp tải dừng chân nghỉ tại một trạm dịch trong trấn, buổi tối gió bấc rít gào, người ngồi trong trạm dịch đơn sơ nghe được tiếng gió gào thét ngoài phòng, không khỏi rùng mình.

Quan sai có chút tâm tình không tốt, hùng hùng hổ hổ uống rượu.

Người trạm dịch rất hảo tâm nói cho hắn biết, đoàn người ra khỏi tiểu trấn này, gió lại càng thêm hung hãn.

Nghe người trạm dịch nói vậy, quan sai áp tải tâm tình càng thêm không khá hơn, khí trời cũng càng phát ra lạnh, bọn họ đi áp tải chính là mấy tháng, đưa người đến nơi, không biết khi trở lại kinh thành, có bị muộn lễ mừng năm mới không.

"Được rồi, các huynh đệ, hảo hảo uống vài bát, chúng ta nhất cổ tác khí*, ngày mai lại xuất phát, tiếp qua hơn mười ngày đem người đưa đến, lần này không gặp chuyện xấu, viên mãn hoàn thành, chúng ta liền thoải mái, đến lúc đó tăng nhanh cước bộ hồi kinh, tranh thủ trước năm mới về đến nhà, một nhà đoàn viên". Đầu lĩnh quan sai bưng bát rượu, lớn tiếng nói.

(nhất cổ tác khí: một hồi trống trận nâng cao tinh thần chiến sĩ)

"Đúng, chúng ta chạy về nhà lễ mừng năm mới!". Mọi người nâng chén, âm thanh đều mang chút chờ đợi và hưng phấn.

Đầu lĩnh lại thỉnh người trạm dịch hỗ trợ chuẩn bị lương khô và nước dùng trên đường đi.

Cả đám rống to thét lớn uống vài vò rượu, tuy là trạm dịch, nhưng cũng lưu lại hai người trông coi, những người khác trở về phòng, lên giường sưởi ấm ngủ khò khò.

Gió lạnh phương bắc thổi trúng, hai người trông coi lạnh đến mức ôm lấy hai cánh tay ngủ gật.

Tống Tử Dật trốn ở bên ngoài, bị gió thổi toàn thân đều lạnh buốt.

Xem xét thời cơ thích hợp, Tống Tử Dật lách mình vào gian phòng nhỏ nhốt Tống Thư Thành, Tống Tử Dật lấy một con dao đánh ngất tù phạm Xảo Vân cùng gian phòng, sau đó đi tới trước mặt Tống Thư Thành, nhỏ giọng gọi: "Phụ thân, tỉnh".

Tống Thư Thành đầu tóc rối bù, cúi gằm mặt, không có nửa điểm phản ứng.

"Phụ thân, là con, Tử Dật, Tống Tử Dật". Tống Tử Dật nhỏ giọng tiếp tục gọi: "Phụ thân, con tới cứu ngài".

"Phụ thân, mau tỉnh lại".

"Phụ thân, là con Tử Dật".

...

Tống Tử Dật giảm thấp âm thanh xuống, lại gọi vài tiếng.

Tống Thư Thành cúi đầu, lúc này mới động, ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tử Dật trước mặt, đôi mắt vô thần nhất thời có vài phần thần thái: "Tử... Tử Dật, con là Tử Dật?".

Tống Tử Dật nhẹ gật đầu dẫn theo nước mắt: "Đúng vậy, phụ thân, nhi tử lập tức cứu ngài ra ngoài".

Tống Thư Thành khẽ lắc đầu, vươn đôi tay khô gầy như củi mang theo xiềng xích, nắm lấy bàn tay Tống Tử Dật duỗi ra: "Không cần, Tử Dật".

Con trai vốn đang bị truy nã, bộ dáng này hôm nay của hắn, sẽ liên lụy con trai.

Tống Thư Thành nhìn gương mặt đen gầy của Tống Tử Dật, âm thanh khàn khàn hỏi: "Sao lại gầy nhiều như vậy? Sao con lại tới nơi này? Có phải đã chịu rất nhiều khổ sở đúng không?".

Con trai chưa từng nếm qua đau khổ, hôm nay thành cái dạng này, nhất định là ăn khổ không ít.

Tống Tử Dật phản tay, nắm chặt tay Tống Thư Thành, nở nụ cười, lắc đầu: "Con không có chịu khổ, con liên tục đi theo phụ thân ngài, tìm cơ hội cứu ngài, ngài đợi lát nữa, nhi tử mang ngài đi".

Tống Thư Thành đè tay Tống Tử Dật lại, lắc đầu nói: "Không cần, con trai, con trước hãy nghe ta nói, ta chỉ là lưu vong, tính mạng không lo, nhưng con lại cõng tội danh giết người bị truy nã, còn mẫu thân và muội muội con, hai người bị sung đến nơi không thể ngửa mặt nhìn trời, cho nên, con trước phải tìm cách bảo vệ tính mạng mình, tốt nhất là thay đổi thân phận, sau đó lại tìm cách cứu mẫu thân và muội muội con khỏi quân kỹ, aizzz... Hai mẹ con nó từ trước đến nay cẩm y ngọc thực, chỗ kia... Cũng không biết hai người hiện tại thế nào rồi? Vi phụ hôm nay thấy con, biết tính mạng của con không lo, cũng yên tâm một nửa, bây giờ, điều ta lo lắng và quan tâm chỉ còn mẫu thân và muội muội con...".

Nói xong, Tống Thư Thành ho lên.

Tống Tử Dật vỗ vỗ lưng hắn thuận khí, sau đó dứng dậy rót một chén trà nguội, đỡ Tống Thư Thành: "Phụ thân, uống nước".

Tống Thư Thành uống hai ngụm nước, cơn ho khan lúc này mới từ từ ngừng lại.

Tống Tử Dật đem chén trà đặt lại trên mặt bàn, sau đó cau mày nói với Tống Thư Thành: "Không, phụ thân, hôm nay con thật vất vả mới tìm được cơ hội này, hôm nay con nhất định phải cứu ngài đi".

Hắn thật vất vả mới tìm được cơ hội, cho nên Tống Tử Dật phi thường kiên trì.

"Tử Dật, tình hình bây giờ, cho dù con cứu được ta ra ngoài, mang theo ta, liệu con có thể chạy được bao xa? Có thể chạy đi đâu?". Tống Thư Thành thấp giọng: "Hiện tại con còn bị triều đình truy nã".

"Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ không có chỗ cho chúng ta dung thân sao?". Tống Tử Dật nói.

"Chỉ còn những nơi giáp ranh vương thổ". Tống Thư Thành vỗ vỗ mu bàn tay Tống Tử Dật: "Tử Dật, có thể gặp con một lần, vi phụ thật là cao hứng, hôm nay Tống gia liền trông cậy vào con, con nghe ta, trước tiên cứu mẫu thân và muội muội con ra khỏi hố lửa... Tương lai, chúng ta sẽ có một ngày cả nhà đoàn tụ".

Hắn vốn nghĩ, con trai bị triều đình bắt được, Trương thị và nữ nhi hai người rơi vào hố lửa, hắn bị lưu vong đến nơi khổ hàn, cả đời này sẽ không còn gặp lại người nhà.

Thế nhưng con trai lại đến đây, sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.

Có thể ở sinh thời, được gặp mặt con trai một lần, hắn không có gì tiếc nuối.

Thân thể đổ nát này của hắn, đi theo con trai, chỉ sợ sẽ liên lụy nó.

Nước quá trong ắt không có cá, người chìm đắm trong quan trường, có ai được một thân sạch sẽ?

Mà chuyện lần này, như thể sét đánh bất chợt.

Tống gia một nhà bị lật úp.

Hắn đã sớm đem chuyện phân tích một phen.

Chuyện của con trai là một mồi lửa nhóm lên, nhưng sau đó có người trợ giúp thổi lửa, có người muốn Tống gia cửa nát nhà tan.

"Chuyện của Đổng Khải Tuấn, Đổng gia sẽ không chịu để yên, ngày khác, thời điểm vào kinh cứu mẫu thân và muội muội con, con nhất định nhớ phải coi chừng, còn nữa, con phải nhớ kĩ, con là trưởng tử đích tôn Tống gia, nếu không được, con..." Tống Thư Thành nhắm mắt lại, sắc mặt vô cùng thê lương, một hồi lâu mới nói: "Nếu là như vậy, cũng là mệnh của các nàng".

Nếu không được, chính là muốn hắn từ bỏ mẫu thân và muội muội, bảo trụ tính mạng của mình! Tống Tử Dật nhất thời khàn giọng: "Phụ thân".

"Người nào?". Bên ngoài vang lên âm thanh.

"Tử Dật, đi mau!". Tống Thư Thành vội nói.

"Phụ thân, cùng đi".

"Có người cướp tù nhân". Quan sai phía ngoài hô to.

"Đi mau! Nhớ kỹ những lời vừa rồi ta nói với con!". Tống Thư Thành trầm mặt xuống, giọng nói nghiêm khắc.

Gân xanh trên trán Tống Tử Dật mơ hồ nổi hẳn lên: "Phụ thân...".

"Đi!". Tống Thư Thành quát lên.

Cửa phanh một tiếng bỗng chốc bị đá ra, hai qua sai cầm đao trong tay đi đến, nhìn thấy Tống Tử Dật, quát: "Người phương nào lớn mật như thế, dám cướp trọng phạm triều đình?".

Tống Tử Dật một cước đem băng ghế bên cạnh hướng hai người đá tới, sau đó lách mình nhảy ra ngoài cửa sổ.

"Người đâu mau tới, có người cướp tù". Hai quan sai xoay người chạy ra ngoài cửa, lại sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, cho nên chỉ có một người đuổi theo, một người ở lại coi chừng phạm nhân, đồng thời xé cuống họng gào thét.

Trạm dịch lập tức đèn đuốc sáng trưng.

Tống Tử Dật võ công không thấp, đang lúc mọi người còn chưa kịp đuổi tới, hắn nhanh chóng thoát thân.

Mọi người lục soát trong ngoài một lần mới thôi.

"Có nhìn thấy rõ ràng là ai không?". Đầu lĩnh quan sai hỏi hai người canh gác.

"Là Tống Tử Dật". Tuy gầy đi rất nhiều, nhưng hai người vẫn có thể nhận ra.

"Ha ha ha ha, Tống Tử Dật?". Đầu lĩnh vỗ tay cười to: "Đây thực là "đắc lai toàn phí bất công phu"*".

(lấy từ thành ngữ "đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu": nghĩa là đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công)

Quay đầu, cao hứng nói với những người khác: "Xem ra Tống Tử Dật muốn cứu Tống Thư Thành, chúng ta ở đây nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, các huynh đệ đều lên hoàn toàn tinh thần, cảnh giác chút ít, nếu bắt được Tống Tử Dật, đúng là lập được công lớn".

Lúc trước, thời điểm đi, thủ trưởng đã nói với hắn, trên đường có thể sẽ không an toàn, Tống Tử Dật có thể sẽ cướp tù nhân, cho nên mới phải phái nhiều người như vậy đi áp tải.

Đã lâu như thế, một đường đi đều thuận lợi vô cùng, không hề thấy bóng dáng Tống Tử Dật.

Hắn còn nói, Tống Tử Dật một tên tội phạm truy nã, cướp tù? Tống Tử Dật này chắc không to gan lớn mật như vậy.

Không ngờ, Tống Tử Dật thật sự đến đây!

Nếu bắt được Tống Tử Dật, vậy cũng thật là một cơ hội tốt để lập công thăng chức.

Mọi người nghĩ đến đây, đều hưng trí bừng bừng.

"Có điều, lão đại, Tống Tử Dật kia võ công không kém, chúng ta tuy nhiều người, nhưng muốn bắt hắn cũng khó". Có người phân tích.

Đầu lĩnh suy nghĩ một phen, chỉ chỉ vào cánh cửa gian phòng Tống Thư Thành đang đóng: "Không sợ, chúng ta có lão tử của hắn trong tay, có sẵn mồi".

Lại phân phó hai người trông coi, sau đó mới cho mọi người đi nghỉ ngơi.

Trong phòng, Tống Thư Thành nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một tuyến nước mắt đục ngầu.

Hôm sau, đầu lĩnh đang ăn điểm tâm, mới vừa muốn phân phó người đi thỉnh Tri huyện tương trợ, đã có người vội vã tới bẩm báo, Tống Thư Thành dùng đũa cắ.m vào yết hầu tự vẫn.

Đầu lĩnh nhất thời tức giận nhảy dựng lên.

Tống Tử Dật rất nhanh nắm được tin tức, hai tròng mắt muốn nứt, nắm chặt quả đấm, đôi môi ngăn không được run rẩy, chậm rãi nói: "Thù này không báo, thề không làm người!".

Tống Thư Thành chết, tin tức nhanh chóng truyền về kinh thành.

Mọi người thổn thức một phen, liền yên tĩnh trở lại.

Mùa đông năm nay đặc biệt tới sớm, cuối tháng Mười, trận tuyết đầu lặng lẽ phủ xuống kinh thành.

Ngày tuyết rơi đầu mùa hôm đó, Tôn Ngọc Tuyết chẩn ra mang thai hai tháng.

Quốc Công phủ từ trên xuống dưới nhất thời một mảnh vui mừng.

Đêm đó, trong viện tử của Tô lão phu nhân trù hoạch gia yến.

Vì để Tôn Ngọc Tuyết hảo hảo dưỡng thai, ăn cơm tối xong, thời điểm uống trà, Tô lão phu nhân và Tôn thị, mỗi người ban thưởng hai nha đầu đến hầu hạ Tôn Ngọc Tuyết và Tô Khiêm.

Bốn người nha đầu mặt phấn má đào, thiên kiều bá mị, hết sức xinh đẹp.

Tôn Ngọc Tuyết hoan hoan hỉ hỉ cảm tạ Tô lão phu nhân và Tôn thị, cao hứng tiếp nhận.

Tô Khiêm nhìn Tô Phỉ và Thanh Ninh, lại thấy thần sắc trên mặt Tôn Ngọc Tuyết, lông mày cau lại.

Thanh Ninh và Tô Phỉ ngồi một bên, hai người mỉm cười, uống nửa chung trà liền đứng dậy cáo từ.

Tô lão phu nhân vẻ ăn ôn hòa dặn dò Tô Phỉ: "Trên đường trơn, ngươi cẩn thận chiếu cố vợ mình".

Sau đó lại phân phó nha đầu chuẩn bị hai ngọn đèn dẫn đường.

Tôn thị cũng theo lời dặn dò một phen.

...

Editor: Ngọc Thương

Vào tháng Mười Một, đứa nhỏ trong bụng Tôn Ngọc Tuyết qua ba tháng đầu, thời điểm mới vừa chuẩn bị đem tin tức tốt này tuyên bố ra ngoài, cái thai trong bụng Tôn Ngọc Tuyết lại đột nhiên mất.

"Sao lại mất?", Thanh Ninh nghe Trà Mai bẩm báo, ngẩng đầu nhìn Trà Mai, kinh ngạc hỏi.

Tôn thị và Tô lão phu nhân căng thẳng chiếu cố bụng Tôn Ngọc Tuyết, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như thế nào đột nhiên mất

HẾT CHƯƠNG 97
Bình Luận (0)
Comment