Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 25

Chương 25.

Sáng sớm hôm sau, Vương Lệnh Nghi đang để cho cung nữ thay mình chải tóc, lại nghe thấy ngoài cửa Hợp Khương không biết đang cùng với ai to nhỏ nói cái gì đó. Im lặng trong chốc lát, Hợp Khương liền vội vàng đi tới, nét mặt hưng phấn, tình cảm cùng vui vẻ đều bộc lộ trong lời nói.

"Dong Tây đã nói cái gì với ngươi?" Vương Lệnh Nghi thuận miệng hỏi một câu.

Hợp Khương thần sắc lập tức trở nên ngượng ngùng. Nàng không rõ, vì cái gì giống như tất cả mọi người đều biết chuyện nàng nghĩ cách tiếp cận Dong Tây a.

Hợp Khương đứng ở cạnh bàn trang điểm, giúp nha đầu đang chải tóc kia chọn lấy một cây trâm thử đặt lên tóc Vương Lệnh Nghi, trôi chảy nói: "Hôm qua Từ Thái y không phải chạy tới chỗ của Viên Uyển nghi sao, hôm nay liền có tin tức đưa tới, nói là đúng Viên Uyển nghi đã có."

Vương Lệnh Nghi ngay từ đầu cũng không hiểu được rốt cuộc đang có vấn đề gì phát sinh, nàng ngơ ngẩn hỏi lại: "Có cái gì?"

Hợp Khương nhanh chóng ở trên bụng mình vẽ nửa vòng tròn ra bên ngoài không khí, nói: "Hài tử nha, ba tháng hơn rồi."

Sau khi đã hiểu, Vương Lệnh Nghi suýt chút nữa từ trên ghế té xuống.

"Hồng Hồng, ngươi đi ra ngoài trước a." Vương Lệnh Nghi liền đem tiểu cung nữ đang chải đầu kia đuổi khéo, chính mình dựa vào bàn trang điểm, khẽ vuốt ve cây trâm bằng cẩm thạch trong tay, trong mắt rất khó có được xuất hiện hứng trí bừng bừng, nàng cười nói: "Ơ, Hoàng thượng này bốn năm năm nay cũng không có động tĩnh, hôm nay xem như có thể hãnh diện rồi... Ta xem nha, sáng mai hắn nhất định sẽ tấn phong tần tần phi phi gì đó cho Viên Uyển nghi a, lại còn đốt pháo thật to để chúc mừng."

Lời này nói ra rõ ràng mười phần là có ý tứ châm chọc, hơn nữa đôi mắt phượng hắc bạch phân minh kia của Vương Lệnh Nghi lại xuất hiện một tia xem thường, nhưng lại rất phong tình vạn chủng.

Bất quá lời nói của Vương Lệnh Nghi cũng không sai a.

Hoàng đế nghe xong long nhan cực kì vui mừng, lúc này suy nghĩ một chút liền hạ lệnh xuống, đem Viên Uyển nghi tấn thăng làm Phu nhân, tòng nhất phẩm. So với phẩm cấp của Vương Lệnh Nghi cũng chỉ cách một bước nhỏ.

Mặt khác, tam phi còn lại có chút đứng ngồi không yên, cũng liền đặt chân đến nơi không được Hoàng đế chào đón này của Vương Lệnh Nghi, có lẽ chỉ có ở đây các nàng mới có thể tìm được một chút an ủi. Tam phi ủy ủy khuất khuất, ngươi một câu ta một câu bàn luận về chuyện Viên Phu nhân, Vương Lệnh Nghi càng nghe trong lòng càng trở nên bực bội.

"Ta xem ra Viên muội muội cũng không phải là cái gì cũng đều không hiểu." Thục phi đưa tay che đi bờ môi, trào phúng nói, "Hôm nay cái thai trong bụng ổn định rồi mới dám công khai việc này, đúng là đề phòng chúng ta a."

Vương Lệnh Nghi không có lên tiếng, nếu ngay cả việc đó cũng không nghĩ đến, như vậy Viên Phu nhân cũng chỉ có thể dừng chân tại chỗ rồi.

Cũng không biết nói trong bao lâu, tam phi không hẹn mà gặp, tất cả đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Vương Lệnh Nghi, người từ nãy giờ chưa từng tỏ bất cứ thái độ gì, cảm thấy không có lý nào lại như thế, cũng không cho Vương Lệnh Nghi im lặng, hỏi nàng có chủ ý gì không. Nhưng Vương Lệnh Nghi lúc này lại mỉm cười từ chối, giọng nói thong dong nói: "Bọn tỷ muội hỏi ta, ta làm sao biết được? Thay vì nghĩ đến việc làm sao đối phó với Viên Phu nhân, các ngươi không bằng tìm Hoàng thượng a."

"Quý phi tỷ tỷ, chúng ta cũng không có ý này."

Có thừa nhận hay cũng đâu có liên quan gì đến nàng? Vương Lệnh Nghi mới không muốn cùng các nàng day dưa, liền cười nói: "Cũng đúng, bọn tỷ muội xưa nay đều có tấm lòng bao dung, lại được dạy dỗ rất tốt, tuyệt đối sẽ không có tâm tư xấu xa, hành vi tiểu nhân như thế, bọn tỷ muội nhất định cảm thấy rất chướng mắt a."

Một phen lời nói hợp tình hợp lý như vậy, tam phi cũng không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.

Hợp Khương lanh lợi, nhìn thời gian ước chừng đã trôi qua hơn một phút, liền cúi đầu đi tới, hành lễ, nói khẽ: "Nương nương, bây giờ là thời điểm đến cung Phượng Nghi rồi."

Vương Lệnh Nghi trong nội tâm liền trở nên thoả mãn, nhưng trên mặt lại hơi lộ ra tiếc nuối: "Xin lỗi, Hoàng hậu nương nương triệu kiến."

Tam phi thủy chung đều không cùng lập trường với Vương Lệnh Nghi, các nàng cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể hậm hực rời đi.

Vương Lệnh Nghi mang người không liên quan đuổi đi rồi, tâm tình liền trở nên rất tốt, tinh thần sảng khoái, nàng dao động thân thể, uyển chuyển bước đi trở lại bên trong tẩm điện, phân phó nói: "Hợp Khương, giúp bổn cung chọn một kiện y phục nhìn đẹp mắt nhất."

"Nương nương, bộ y phục này không phải sáng nay người vừa mới thay sao? Bây giờ lại muốn đổi rồi?" Hợp Khương nhịn không được hỏi.

Vương Lệnh Nghi tâm tình rất tốt, trừng mắt nhìn nàng: "Nói nhiều."

Hợp Khương nhanh chóng chọn lấy vài bộ y phục mang ra cho Vương Lệnh Nhi lựa chọn. Vương Lệnh Nghi bất đắc dĩ nhìn tới nhìn lui, ngại đông ngại tây, cuối cùng vẫn cảm thấy bộ y phục đang mặc trên người là xinh đẹp nhất rồi, liền âm thầm từ bỏ.

"Son môi của bổn cung có phải phai màu rồi hay không?" Vương Lệnh Nghi kề sát vào gương đồng đang đặt dưới đất, mông lung hỏi.

Hợp Khương nói: "Nương nương, không có."

Vương Lệnh Nghi lúc này mới chịu nói: "Vậy liền đi thôi."

***

Đoạn thời gian trước đây, bởi vì Vương Quý phi thường xuyên đi theo Tạ Hoàng hậu học thơ, cho nên cung nhân bên trong cung Phượng Nghi hôm nay nhìn thấy Vương Lệnh Nghi đến đây cũng không cảm thấy có gì kì lạ, ngược lại cung kính hành lễ: "Quý phi nương nương, thật sự không đúng lúc, hôm nay Hoàng hậu nương nương có khách đến."

Khách của Tạ Bảo Lâm? Trừ đi Hoàng đế cùng đám tiểu phi tần kia, Vương Lệnh Nghi cũng chưa từng nghe qua Tạ Bảo Lâm có người nào quen biết a.

"Hôm qua đã cùng Hoàng hậu nương nương hẹn trước rồi, không bằng bổn cung vào trong chờ đợi một chút."

Vương Quý phi đã nói như vậy, cung nhân đương nhiên biết rõ nàng nhất định sẽ không chịu rời đi, cân nhắc liên tục, e ngại nói: "Vậy nô tài đi vào trong thông báo..."

Cung nhân kia còn chưa kịp nói hết một câu, Vương Lệnh Nghi liền trông thấy ở phía xa xa, từ bên trong chính sảnh một thân ảnh uyển chuyển chầm chậm bước ra. Nữ tử này rất lạ mặt, có lẽ đây là khách của Tạ Bảo Lâm a. Vương Lệnh Nghi đứng ở cửa ra vào, bất động thanh sắc đem nữ tử này đánh giá sơ qua một lần. Chỉ thấy nàng khuôn mặt dịu dàng, đôi chân mày lá liễu dài mảnh, tiếp theo là cặp mắt long lanh sáng ngời, giống như sẽ biết nói chuyện, nhìn qua cũng thật tú lệ, bất quá toàn bộ thân thể của nàng lại quá mức gầy gò, một chút thịt cũng không có.

"Cô nương xin chậm một chút." Tỳ nữ phía sau lưng nữ tử kia vội vàng đỡ lấy nàng.

Đợi đến nàng kia trông thấy trên bậc thang một vị cung phi thần tình nhàn nhạt đang nhìn mình, nội tâm xuất hiện một chút vui vẻ, lại thêm một chút kinh sợ, mang theo ba phần cân nhắc, bảy phần lơ đãng, nữ tử liền chậm rãi tiến đến hành lễ: "Tiểu nữ Tạ Bảo Dung, bái kiến Quý phi nương nương."

Muội muội của Tạ Bảo Lâm? Vương Lệnh Nghi nói: "Miễn lễ."

Nói xong, nàng liền cười hỏi: "Hoàng hậu nương nương ở bên trong?"

"Hồi nương nương, đúng là như vậy." Tạ Bảo Dung trả lời.

Vương Lệnh Nghi gật đầu, bước qua Tạ Bảo Dung, bước chân nàng thoáng nhanh hơn một chút đi về hướng chính sảnh. Nhưng căn bản nàng vẫn phải đứng ở bên ngoài chờ cung nhân vào trong thông báo một tiếng, sau khi nhận được sự đồng ý từ bên trong, Vương Lệnh Nghi mới cất bước đi qua cánh cửa.

Ở vị trí trung tâm, Tạ Bảo Lâm khuôn mặt có chút tái nhợt, nàng đang xoa xoa mi tâm, bờ môi khẽ hé mở.

Vương Lệnh Nghi vừa tiến vào, Tạ Bảo Lâm liền mở hai mắt ra, trông thấy Vương Lệnh Nghi mang theo ánh mặt trời trong trẻo từ từ đến gần, nàng liền nói: "Lúc này như thế nào đã đến rồi?"

Vương Lệnh Nghi nhìn nhìn khắp nơi, thấy cũng không có cung nhân nào ở đây hầu hạ, liền tự giác đi đến bên cạnh Tạ Bảo Lâm, thật tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế mềm mại ở gần nhất, nói: "Còn không phải vì chuyện của Viên Phu nhân? Tam phi tới tìm ta nói một chút chuyện."

"Nói cho ngươi có thể làm được cái gì." Tạ Bảo Lâm hiển nhiên hiểu rất rõ tính tình lười biếng kia của Vương Lệnh Nghi.

Vương Lệnh Nghi có chút không chịu thua, bất quá nàng lại nhớ tới vừa rồi có Tạ Bảo Dung đến đây. Lần trước người của Tạ gia muốn gặp Hoàng hậu, Vương Lệnh Nghi cũng đã giúp đỡ nàng từ chối, như thế nào lần này Tạ Bảo Lâm lại đồng ý gặp a?

Tạ Bảo Lâm thấy nàng không trả lời, liền không thèm đếm xỉa tới nàng, chỉ giải thích thêm một câu: "Người vừa đến kia, là Lục muội của ta."

"Ai muốn nghe ngươi giải thích chuyện này?" Vương Lệnh Nghi tuy nói là nói như vậy, nhưng nhịn không được trong mắt lại xuất hiện nét vui vẻ không thể che giấu.

Tạ Bảo Lâm hướng nàng đưa tay ra: "Ngươi tiến lên đây."

Vương Lệnh Nghi theo bản năng nhìn nhìn ra cửa, chỉ thấy cánh cửa đang mở rộng, không chừng cung nhân làm việc bên ngoài có thể trông thấy được a. Vương Lệnh Nghi có chút bối rối, vốn dĩ không muốn nghe theo lời nàng đi qua đó, nhưng có thể thấy được Tạ Bảo Lâm không phải là đang nói giỡn, nàng rất kiên trì vươn tay ra, Vương Lệnh Nghi liền ho nhẹ một tiếng, từ từ đứng lên, vừa đi vừa lưu ý động tĩnh ở bên ngoài chính sảnh.

Vương Lệnh Nghi vừa đi đến trước mặt Tạ Bảo Lâm, Tạ Bảo Lâm liền đưa tay ra giữ tay nàng lại, dùng thêm chút sức, kéo nàng về phía mình, thân thể hai người gần như áp sát vào nhau.

"Ngươi điên sao?" Vương Lệnh Nghi vội vàng hạ giọng, khoảng cách gần như vậy làm nàng không tránh khỏi cảm giác bối rối.

Tạ Bảo Lâm giương mắt, lẳng lặng nhìn Vương Lệnh Nghi, nói: "Vương Lệnh Nghi, ta không điên."

"Vậy ngươi không sợ người khác trông thấy a?" Vương Lệnh Nghi nhắc nhở.

Tạ Bảo Lâm nói: "Muốn trông thấy liền trông thấy a."

Vương Lệnh Nghi cảm thấy giọng điệu này rất không thích hợp với tình huống hiện tại, nàng còn chưa kịp hỏi ra lời, lại cảm giác được eo mình bị người ta ôm lấy. Động tác rất nhẹ nhàng, lúc ôm lại dùng thêm một chút sức, làm Vương Lệnh Nghi cảm thấy hơi đau.

Vương Lệnh Nghi trong nội tâm mềm nhũn, đối với Tạ Bảo Lâm sinh ra chút nghi vấn, còn có một chút đau lòng.

Nàng cũng không né tránh, chỉ chậm rãi đưa tay, xoa xoa lưng của Tạ Bảo Lâm, thuận thế vỗ nhè nhẹ.

"Vương Lệnh Nghi, ngươi tại sao lại muốn tới đây?" Tạ Bảo Lâm hỏi, "Tại sao lại muốn tới tìm ta?"

Vương Lệnh Nghi há to miệng, vốn dĩ đang do dự, mà nghe xong lời nói của Tạ Bảo Lâm, liền lẳng lặng hỏi ngược lại: "Muốn biết sao?"

Tạ Bảo Lâm lại lắc đầu.

"Nương nương." Ngoài cửa Dong Tây kêu lên một tiếng.

Vương Lệnh Nghi lập tức đẩy Tạ Bảo Lâm ra, vội vàng đứng sang bên cạnh, sắc mặt ửng hồng, còn có chút bối rối không biết phải làm sao.

Dong Tây thấy thế, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất, nói: "Nương nương, đơn thuốc đã được mang đến rồi."

Tạ Bảo Lâm cũng không nói gì, chỉ đơn giản cùng Dong Tây nói vài câu, liền để Dong Tây lui xuống.

Lỗ tai Vương Lệnh Nghi khẽ động đậy, Dong Tây vừa rời đi, nàng liền hỏi: "Là đơn thuốc Từ Thái y viết sao? Ngươi cuối cùng cũng chịu điều trị rồi?" Bên trong dung mạo xinh đẹp của nàng, dần dần sinh ra chút mừng rỡ.

Tạ Bảo Lâm nói: "Có cần cao hứng như vậy không?"

Vương Lệnh Nghi liên tục gật đầu, nàng vốn dĩ vẫn luôn lo lắng Tạ Bảo Lâm sau khi nghe Từ Thái y nói xong bệnh tình của mình trong lòng sẽ có nhiều phiền muộn, cũng không nguyện ý điều trị, nhưng hôm nay Tạ Bảo Lâm lại tự mình đồng ý, việc này thật sự không thể tốt hơn nữa a.

Vương Lệnh Nghi ngồi xổm xuống, tựa vào đầu gối của Tạ Bảo Lâm, cuối cùng cũng không kìm nén được, cầm lấy hai tay Tạ Bảo Lâm, nhỏ giọng nói: "Đúng, ta thật sự rất cao hứng."

Tạ Bảo Lâm cũng không giải thích bất cứ chuyện gì với nàng, thế nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là Tạ Bảo Lâm rốt cuộc cũng chịu đối xử tử tế chính mình.

Sau một khắc, không chỉ có Tạ Bảo Lâm không nghĩ đến, mà ngay cả nàng cũng không ngờ, Vương Lệnh Nghi dĩ nhiên lại hôn lên lòng bàn tay của Tạ Bảo Lâm.

Tạ Bảo Lâm cảm giác tay mình chính là bị Vương Lệnh Nghi thiêu đốt rồi, giống như có một đám lửa nhỏ lặng lẽ lan ra khắp lòng bàn tay của nàng. Môi của Vương Lệnh Nghi cũng thật mềm mại, ôn nhu đặt ở chính giữa bàn tay, mà giờ khắc này, Tạ Bảo Lâm cảm thấy tim mình đập rất nhanh, máu huyết ở trong huyết mạch như thể đang mãnh liệt kêu gào.

Vương Lệnh Nghi đang ở rất gần nàng a.

Đến cùng là cảm giác như thế nào?

Tạ Bảo Lâm rất lâu về sau mới có thể ý thức được, đó là chính là tình yêu.

"Vương Lệnh Nghi." Thời điểm Tạ Bảo Lâm thoát ra khỏi sự bất ngờ, nàng lại nghe thấy giọng nói của mình khàn đi.

Vương Lệnh Nghi gương mặt đỏ ửng, nàng đem môi mình chậm rãi từ trong lòng bàn tay của Tạ Bảo Lâm rời đi, rồi sau đó lại giương mắt, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên.

Tạ Bảo Lâm chỉ cảm thấy, tất cả xinh đẹp ở trên thế gian này đều không chút keo kiệt mà tập trung ở ánh nhìn phong tình vạn chủng kia.

"Ngươi không thích sao?" Vương Lệnh Nghi đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hỏi.

Tạ Bảo Lâm đưa tay xoa xoa vành tai của Vương Lệnh Nghi, thuận thế trượt xuống chiếc cằm thon thả của nàng. Tạ Bảo Lâm chỉ cảm thấy những chỗ mà đầu ngón tay nàng chạm qua, đều hết sức mềm mại, lại thập phần tinh tế tỉ mỉ, nàng nhịn không được chậm rãi cúi người, từ từ kề sát lại Vương Lệnh Nghi, cẩn thận từng li từng tí, mơ mơ hồ hồ lại có chút vội vàng.

"Ta rất thích." Tạ Bảo Lâm cuối cùng nhẹ nhàng nói.

Hết chương 25.

Bình Luận (0)
Comment