Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng

Chương 12

[Edited by Andie Trần]

Giang Lam Tuyết phát hiện Cố Duẫn Tu đang cùng Hứa Thính Tùng trò chuyện thi thoảng lại nhìn về hướng nàng. Hứa Thính Tùng biểu cảm không có gì khác thường. Ngược lại sắc mặt của Cố Duẫn Tu lại rất kỳ quái, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm cùng bất mãn. Người này xưa nay vẫn như vậy, Giang Lam Tuyết không tiếp tục nhìn bọ họ nữa.

Mọi người đều đã đến đông đủ, Kiều đại nhân liền vui tươi hớn hở nói: "Kiều mỗ đã sớm nghe tới phong thái Lục tiên sinh luôn muốn có cơ hội được gặp tiên sinh một lần.Vừa hay hôm nay lại dính thêm khí độ tài tuấn bất phàm của các vị khách quý, Kiều mỗ thật may mắn".

Lục Trường Thanh nghe Kiều đại nhân nói vậy cũng chỉ mỉm cười gật gật đầu, không nói gì thêm. Hôm nay hắn đến đây cũng không phải là vì muốn kết bạn với các khách nhân, chủ yếu là vì bạc a. Kiều đại nhân vừa ra tay chính là một ngàn lượng bạc mời hắn đến, đương nhiên hắn phải đến. Cái gọi là đại danh sĩ, không bạc cũng không thể làm nên trò trống gì được. 

Kiều đại nhân nói xong liền đến lượt Cố Duẫn Tu. Ngân Châu thành nói trắng ra là vẫn là địa bàn Trấn Viễn Hầu, không thể không coi trọng Thế tử gia. Kiều đại nhân đối với việc Thế tử gia tới thăm vô cùng hoan nghênh cùng cảm tạ. Còn Cố Duẫn Tu đương nhiên không phải vì Kiều đại nhân nên mới tới, hắn là vì thầy trò Lục Trường Thanh tới, chủ yếu vẫn là muốn gặp Giang Lam Tuyết.

Một hồi lời khách sáo kết thúc, rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính. Nếu đã là phẩm trà yến, đương nhiên chủ đề phải là phẩm trà. Cảnh đẹp không thể thiếu trà ngon, trà ngon cũng phải đi cùng cảnh đẹp, còn phải có thêm trò tiêu khiển mới đủ thú vị. Quy củ cũng rất đơn giản, mỗi người ra một câu thơ có liên quan đến trà, ra được thơ sẽ có trà uống, còn nói không ra được thì đành phải dùng nước lã thay trà.

Lục Trường Thanh cùng Giang Lam Tuyết không tham gia, bọn họ đến pha trà. Giang Lam Tuyết lần này là làm trợ thủ tới giúp Lục Trường Thanh.

Các vị tú tài, học sĩ có mấy lần được uống qua trà do Lục Trường Thanh chính tay pha, tự nhiên là moi hết tâm can cũng phải làm ra thơ hay cho bằng được. [Andie Trần] Một tuần trà trôi qua, mọi người đều được thưởng qua một chung trà nhỏ.

Đến vòng thứ ba, Cố Duẫn Tu không thể ra tiếp được thơ nữa. Nửa ngày không ra được một câu, buồn rầu uống lên một chén nước lã, tâm tình liền tệ hơn, bất mãn mà nhìn thoáng qua Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết vừa lúc đụng phải ánh mắt hắn, người này là có ý gì, chính mình làm thơ không ra thế nào lại tức giận người khác.

Giang Lam Tuyết tức giận mà trừng mắt lườm lại Cố Duẫn Tu một cái. Quay đầu lại gặp phải ánh mắt ngờ vực của phụ thân, nhất thời nàng có chút quẫn bách, sớm biết như vậy nàng sẽ chọn đến thưởng hoa! Ở đây vừa phải hầu hạ người ta vừa bị hắn xem thường, hừ.

Kiều đại nhân là người linh hoạt, thấy Cố thế tử đối thơ không được cho nên mỗi lần đến phiên ông ta, trong lòng ông ta dù có sẵn một trăm câu thơ cũng nói chính mình nghĩ không ra, vì thế trò chơi xem như kết thúc. Kiều đại nhân giả vờ giả vịt quá rõ ràng, ngược lại càng làm Cố Duẫn Tu không vui. Rầu rĩ mà uống thêm hai chén nước lã.

"Thế tử gia, ngươi làm sao vậy?" Hứa Thính Tùng cái người này liền không có linh hoạt như ông ta.

Cố Duẫn Tu kỳ quái đáp: "Không có việc gì".

"Vậy ngươi như thế nào lại uống thêm nước trắng?"

Cố Duẫn Tu thầm nghĩ người này rốt cuộc như thế nào có thể lên làm Tể phụ? Có biết xem sắc mặt người khác hay không vậy? Cố Duẫn Tu tức giận: "Khát!"

Hứa Thính Tùng bị sặc một tiếng, hồn nhiên bất giác nói: "Vậy ngươi uống nhiều thêm một chút".

Sớm biết như vậy hắn mới không thèm đến trà yến bỏ đi này, Cố Duẫn Tu chán nản. Lại xem Giang Lam Tuyết cùng Lục Trường Thanh, hai người phối hợp điểm trà thập phần ăn ý. Giang Lam Tuyết thường xuyên mà cười cười cùng Lục Trường Thanh, Lục Trường Thanh lại thường thường mà ghé sát vào Giang Lam Tuyết nói mấy câu, không hiểu sao hắn nhìn thế nào cũng thấy thật hài hòa. [Andie Trần] Cố Duẫn Tu nhìn Lục Trường Thanh lại nhìn Hứa Thính Tùng, một cái là đại danh sĩ, một cái là Tể phụ tương lai, Giang Tam ngươi giỏi lắm!

Nhờ vào trải qua nhiều năm tu dưỡng Cố Duẫn Tu mới có thể kiềm nén không nổi giận.

Giang Lam Tuyết cũng cảm nhận được đôi mắt hình viên đạn của Cố Duẫn Tu bắn lại đây, trong lòng có chút kỳ quái, như thế nào nàng lại đắc tội hắn. Giang Lam Tuyết vừa thất thần, thiếu chút nữa bị nước nóng văng đến.

Lục Trường Thanh thay nàng chắn một chút, nước ấm rót lên ống tay áo hắn, nhắc nhở: "Nhìn cái gì vậy, chuyên tâm một chút".

Giang Lam Tuyết vội gật đầu, cầm lấy khăn tay giúp Lục Trường Thanh chà lau, không hề quan tâm đến Cố Duẫn Tu nữa. Bên này Cố Duẫn Tu lại đem hành động của hai người hoàn toàn đặt ở trong mắt, trong lòng càng thêm bất mãn đối với Giang Lam Tuyết.

Bởi vì ở trên mặt Cố thế tử viết hai chữ không vui, phẩm trà yến lần này liền sớm kết thúc. Bên kia thưởng hoa yến vẫn còn tiến hành vô cùng náo nhiệt.

Kiều đại nhân không biết chính mình nơi nào đắc tội Thế tử gia, chọc Thế tử gia không vui, trong lòng có chút sợ hãi, tự mình bồi Cố thế tử chờ Hầu phu nhân. Giang Lam Tuyết cũng bồi ở bên người Giang Kế Viễn chờ nương nàng.

"Thế tử gia, ngài xem hạ quan có nơi nào không đúng? Ngài này......" Kiều đại nhân cẩn thận thăm dò.

"Không liên quan đến ngươi". Cố Duẫn Tu không kiên nhẫn trầm mặt, hắn còn đang suy nghĩ về Giang Lam Tuyết, suy nghĩ chuyện của nàng cùng Lục Trường Thanh còn có Hứa Thính Tùng rốt cuộc là như thế nào.

Kiều đại nhân nghe Thế tử nói không liên quan đến mình, cục đá trong lòng rơi xuống đất. Kiều đại nhân hôm nay vội vàng cùng các vị tú tài xã giao mới không thấy được đôi mắt hình viên đạn của Cố Duẫn Tu bắn ra.

Nhưng Giang Kế Viễn lại thấy được rất nhiều lần. [Andie Trần] Hắn ban đầu cho rằng Cố Duẫn Tu đối Giang Lam Tuyết có cái gì tâm tư không đúng đắn, hiện tại lại lo lắng hắn có phải hay không cùng khuê nữ nhà mình có thù oán.

Giang Kế Viễn liền hỏi Giang Lam Tuyết: "Ngươi cùng Thế tử gia rốt cuộc sao lại thế này, dường như nhìn hắn như thể cùng ngươi có thù oán, ngươi như thế nào mà lại đắc tội hắn?"

Giang Lam Tuyết cũng rất là bất đắc dĩ, nàng nào biết Cố Duẫn Tu lại phát điên cái gì: "Phụ thân, ta thật không biết, có lẽ là ghen ghét ta so với hắn lại tuấn tú lịch sự hơn, cũng có khả năng là ghen ghét ta trở thành đệ tử Lục tiên sinh, còn có khả năng là hắn đầu óc có tật xấu, thần chí không rõ".

"Đừng nói bậy!" Giang Kế Viễn nhỏ giọng quát Giang Lam Tuyết.

Giang Lam Tuyết vô tội mà nhìn phụ thân nàng: "Ta thật không biết". Ngẩng đầu thấy Cố Duẫn Tu thế nhưng lại đi tới đây, liền nói, "Nếu không phụ thân hỏi hắn một chút, hắn đang tới đây".

Giang Kế Viễn tự nhiên không dám chất vấn Thế tử gia, bất quá lại cũng không cho chút nào hoà nhã, chỉ khách khí mà gọi một tiếng, liền mặt lạnh đứng ở bên người Giang Lam Tuyết.

Cố Duẫn Tu không chú ý Giang Kế Viễn, hắn thẳng tắp mà đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết: "Giang công tử, nhiều ngày không thấy, trà kỹ càng thêm tinh tiến, nhìn dáng vẻ Lục tiên sinh dạy dỗ ngươi rất chu toàn".

Giang Lam Tuyết nhàn nhạt nói: "Tạ Thế tử gia khích lệ, Lục tiên sinh là sư phụ giỏi, ta cũng là đồ đệ giỏi, hắn dạy giỏi, ta lại học được nhanh".

Thật đúng là không biết khiêm tốn, Cố Duẫn Tu thầm nghĩ.

Bên này mới nói được hai câu, liền có người lại đây tìm Cố Duẫn Tu, họ Trần, là một trong những thế gia đại tộc ở Ngân Châu thành.

"Thế tử gia, chúng ta đang ở bên kia câu cá, ngươi muốn hay không cùng đi? Thưởng hoa yến bên kia chắc phải chốc lát nữa mới kết thúc". Trần công tử nói, nhìn dáng vẻ hắn cũng là đang đợi nữ quyến trong nhà.

Cố Duẫn Tu lại nói: "Giang công tử cũng cùng đi chứ?"

"Đúng vậy, Giang công tử cũng cùng đi đi". Trần công tử phụ họa.

Giang Lam Tuyết nói: "Ta ở đây với nhị thúc......"

Ngay lúc đó, một gã sai vặt đi tới nói: "Giang đại nhân, Kiều đại nhân chúng ta cho mời".

"Tốt rồi, ngươi không cần phải đi theo Giang đại nhân nữa". Cố Duẫn Tu cười nói.

Giang Kế Viễn cũng khó xử, trong lòng đã sớm hối hận, ông quả nhiên không nên mang nữ nhi tới. Lúc này Tri châu đại nhân gọi ông đến, ông cũng không dám không đi. Đành phải đi theo gã sai vặt, lúc gần đi lại nói: "Ta đi rất nhanh sẽ trở lại".

Giang Lam Tuyết đành phải đi theo Trần công tử cùng Cố Duẫn Tu đến bên kia hồ. [Andie Trần] Trần công tử cũng không biết là vô ý hay cố ý, thực nhanh liền đi trước, để mỗi Cố Duẫn Tu cùng Giang Lam Tuyết chậm rãi đi đằng sau.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Thợ rèn đã tìm được rồi sao?"

Đến nước này Giang Lam Tuyết làm sao mà không rõ, phụ thân nàng khẳng định là bị hắn cố tình điều đi, Trần công tử nói không chừng cũng là hắn gọi tới.

"Vẫn chưa tìm ra". Cố Duẫn Tu chậm rì rì mà nói.

"Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?" Giang Lam Tuyết nghĩ lần trước mọi chuyện đều đã nói rõ ràng, người này như thế nào còn không bỏ qua cho nàng.

"Tìm ngươi học tập a". Cố Duẫn Tu cười lạnh một tiếng.

Giang Lam Tuyết có chút nghe không hiểu: "Học tập? Học cái gì? Điểm trà?"

"Ngươi không phải nói ta không cần lại trở thành phế nhân, không cần lại mang danh ăn chơi trác táng sao, ta muốn học ngươi cách tạo dựng quan hệ cùng đại danh sĩ, Tể phụ a!" Cố Duẫn Tu âm dương quái khí đáp.

"Cố Duẫn Tu, ngươi có ý gì!" Giang Lam Tuyết có chút tức giận.

"Ta mới muốn hỏi ngươi là có ý gì đấy? Ngươi cùng Lục Trường Thanh còn có Hứa Thính Tùng sao lại thế này!" Cố Duẫn Tu chất vấn.

Giang Lam Tuyết nghe xong lời này, mặt lập tức tức giận đến đỏ bừng: "Cố Duẫn Tu, ngươi thật xấu xa. Đừng nghĩ rằng ai cũng đều như ngươi".

"Ta như thế nào! Ta lại không cùng người khác lôi lôi kéo kéo".

"Cố Duẫn Tu, hiện tại quan hệ giữa hai chúng ta cái gì cũng không có. Dù cho ta cùng bọn họ có quan hệ như thế nào, cũng không tới phiên ngươi tới quản". Mặt Giang Lam Tuyết lạnh xuống.

"Ngươi còn dám nói như vậy, nếu vậy kiếp trước ngươi hẳn cũng cùng bọn họ có cái quan hệ gì rồi đi!" Cố Duẫn Tu buột miệng thốt ra, nói xong chính hắn liền hối hận, hắn biết rõ Giang Lam Tuyết không phải loại người như vậy. [Andie Trần]

Quả nhiên Giang Lam Tuyết lạnh lùng mà nhìn hắn một cái rồi quay lưng bỏ đi, Cố Duẫn Tu ảo não mà đuổi theo. Tại sao lại thành ra như vậy, rõ ràng là muốn hảo hảo hỏi nàng một chút chuyện......

"Giang tam". Cố Duẫn Tu một phen giữ chặt cánh tay Giang Lam Tuyết.

Giang Lam Tuyết lập tức giật khỏi Cố Duẫn Tu.

Hắn sốt ruột giữ chặt bả vai nàng: "Ta không phải là ý đó, ta chỉ là muốn hỏi một chút......"

Giang Lam Tuyết cảm thấy đối với người như Cố Duẫn Tu, nàng không sát chiêu hẳn là không được: "Cố Duẫn Tu, ngươi muốn như thế nào? Ngươi như vậy dây dưa cùng ta, có phải hay không còn tưởng muốn cưới ta?"

Nghe xong một câu này, Cố Duẫn Tu liền giống như bị sét đánh: "Đương nhiên không có!"

"Vậy ngươi cần gì quan tâm ta quan hệ tốt với ai? Ngươi có phải hay không phát hiện chính mình kỳ thật vẫn luôn yêu thích ta, cho nên còn muốn cưới ta lần nữa?" Giang Lam Tuyết cố ý khiêu khích Cố Duẫn Tu.

"Ngươi phóng......" Cố Duẫn Tu nóng nảy, thiếu chút nữa nói lời thô tục.

"Nếu không phải, vậy ngươi tại sao cứ quấn lấy ta, quản ta với ai có quan hệ như thế nào!" Giang Lam Tuyết lại nói.

"Ta...... Ta chính là......" Đúng vậy, tại sao lại như vậy? Chính bản thân Cố Duẫn Tu cũng có chút không rõ.

"Không thể nói được chứ gì? Vậy ngươi chính là thích ta, muốn cưới ta, nghĩ muốn cùng ta tiếp tục duyên kiếp trước a". Giang Lam Tuyết thấy Cố Duẫn Tu sững sờ ở nơi đó lại nói.

"Ngươi...... Ngươi, ngươi đừng tưởng bở!" Cố Duẫn Tu cả giận.

"Kỳ thực ta vốn không muốn, bất quá hiện tại nếu Thế tử gia đối với ta thâm tình như vậy, ta có thể ngẫm lại xem một chút". Giang Lam Tuyết nói xong liền đi trước một bước.

Cố Duẫn Tu quả nhiên bị Giang Lam Tuyết dọa, quay đầu liền chạy, chạy được hai bước còn quay đầu lại xem Giang Lam Tuyết một cái, giống như sợ nàng đuổi theo hắn lại đây.

Giang Lam Tuyết nhìn bóng dáng Cố Duẫn Tu chạy trối chết, cảm thấy thật sự buồn cười. Cố Duẫn Tu xác thật đầu óc có vấn đề, thần chí không rõ, vẫn cho rằng nàng còn là thê tử của hắn hay sao, kể cả khi hắn không thích nàng, cũng không thể để nàng cùng người khác sống tốt.

Bất quá, hắn xác thật không thích nàng a...... Chạy trốn nhanh như vậy, quả nhiên chiêu này dọa hắn sợ mất mật rồi a.
Bình Luận (0)
Comment