Hậu Tây Du

Chương 36


“Con trai ta đâu?”Một giọng nữ thất thanh, cơ thể suy nhược bước ra từ một bồn chất lỏng hình quả trứng cắt dọc.Cơ thể trắng nõn trần như nhộng của nàng được hai người hầu nữ gần đó phủ lên một lớp áo mỏng, nữ nhân này với gương mặt hớt hải sờ sờ vào cái bụng phẳng lỳ của mình rồi túm áo người hầu gái bên cạnh hỏi lại: “Con trai ta đâu?”Người hầu không dám mở miệng, chỉ biết run run im lặng.

Nữ nhân kia buông ra rồi gục xuống đất khóc tức tưởi.“Con trai ta… huhu.”Nữ nhân kia bưng mặt khóc nức nở, nàng bấu chặt vào ngực mình nơi trái tim đau như cắt, đau vết thương lòng.

Rồi nàng chuyển sang lạnh lùng, nỗi đau mất con giờ hóa thành hận thù.

Nàng đứng dậy rồi rời khỏi gian phòng trông như buồng ấp trứng, nàng đi tới một gian phòng khác nơi có một người đang ngồi mài kiếm, người này mài kiếm rất miệt mài và chăm chú, chăm chú tới mức không hề biết có người tới.Nữ nhân lên tiếng: “Vô Hạn! Chuẩn bị đến lúc xuất chiến rồi.”Người mài kiếm tên Vô Hạn, hắn quay lại đứng dậy hành lễ với nữ nhân kia như kiểu nàng là nữ hoàng trong lòng hắn, Vô Hạn năm nay 16 tuổi với cơ thể cao lớn khác người cùng gương mặt góc cạnh, từ hắn tỏa ra một loại uy áp khiến cho người khác không muốn lại gần.Đấu Dược hội chia làm ba giải riêng biệt, giải thứ nhất là thi luyện Nhất phẩm đan, giải thứ hai thi luyện Nhị phẩm đan, còn giải thứ ba thi luyện Tam phẩm đan.


Thiên sẽ đăng ký thi giải đầu tiên để tự đánh giá thực lực của mình tới đâu.Hôm nay hắn đến Đấu Giá Hội theo sự chỉ đường của Thông Thiên Địa Đồ và giấu cả Đan Chi lẫn Đan lão về việc này.

Một hàng người dài đang chờ xếp hàng đăng ký, cuối cùng cũng đến lượt Thiên, hắn lúc này đeo mặt nạ che nửa mặt và báo danh với cái tên khác.“Tên!”“Đan Lâm!”“Gì?”“Đan Lâm.”Nghe cái tên có chữ Đan, mọi người và đặc biệt là người đăng ký há hốc mồm: “Người của Đan Gia?”Thiên gật đầu: ” Phải!” Vừa nói hắn vừa móc ra một bọc tiền dúi vào tay người kia, người kia lập tức cất túi tiền đi như sợ có ai đó nhìn thấy mặc dù ai cũng nhìn thấy.

Hắn chỉnh giọng: ” E hèm! Người của Đan Gia từ lâu đã bị cấm tới Đấu Dược Hội, nhưng mà thôi được rồi, ta nhìn thấy thiên phú tiềm ẩn trong ngươi và sợ mất đi một nhân tài nên cho ngươi tham gia.”Thấy Thiên thuận lợi tiến vào, nhiều người kinh bỉ tên đăng ký nói: “Tham tiền thì im mẹ mồm đi, còn bày đặt nhìn thấy thiên phú, sợ mất nhân tài, nghe mà buồn ỉa.”“Nói gì đấy thằng kia? Muốn tao gạch tên mày không?”“Ặc! Ấy ấy em lỡ lời thôi, tha em.”Thiên tiến vào trong Đấu Dược Hội, nơi này rộng lớn như một cung điện nhưng không đẹp bằng, vô số người qua lại và tụ tập chủ yếu để xem hoặc chờ thi đấu.

Hầu hết ai đi thi cũng có người nhà bên cạnh động viên an ủi khích lệ tinh thần, chỉ có Thiên là tìm một góc ngồi yên tĩnh, nhưng yên tĩnh được một lúc thì có người tiến đến ngồi vào ghế cạnh hắn.Thiên quay sang nhìn, là thiếu niên đã nói đỡ cho hắn trong lúc ở Đình Viện, tên này không bị đòn đánh hủy diệt của Bạch San San đè chết?Thấy Thiên trợn mắt nhìn mình, Thần Vũ ung dung nói: “Không phải nhìn, ta tới xem vui thôi chứ không có ý gì với ngươi đâu.”Thì ra tên này đã nhận ra Thiên từ lâu, kể cả khi hắn đeo mặt lạ hay là không.Thiên thấy thằng này nhận ra mình thì hơi lạnh sống lưng, rồi hắn bình tĩnh trở lại hỏi: “Ngươi theo dõi ta?”Thần Vũ lắc đầu: “Ngươi là gì mà ta cần theo dõi, chẳng qua ta tới đây tìm người thôi.”Thấy Thần Vũ không có ác ý với mình, nhưng Thiên vẫn rất đề phòng thằng này, bây giờ ngụy quân tử nhiều bỏ mẹ ra nên không thể tuyệt đối tin tưởng bất cứ ai.


Còn Thần Vũ, quả thực hắn nói dối để theo Thiên với mục đích tìm lại chó cho Vương Mẫu Nương Nương.Cả hai ngồi im không nói thêm gì nữa, đều chú ý quan sát những người xung quanh như một thói quen.

Những người vào sau Thiên đều chú ý hắn bởi họ nhìn thấy hành động đút tiền hối lộ của hắn, còn hắn là cố tình đút tiền hối lộ trước mặt nhiều người để gây chú ý.Được một lúc, có hai người mặc đồ của Hội tới trước mặt thiên: “Mời thí sinh theo chúng tôi, chuẩn bị đấu rồi.”Theo chân hai người kia, Thiên tới một hàng chờ nơi tụ tập khá nhiều người sẽ cùng thi với hắn.Lúc này phía bên ngoài có một quảng trường lớn bằng đá, nơi này đặt khoảng 100 cái đỉnh đồng chuyên luyện dược, mỗi đỉnh cách nhau trên dưới 10 mét và xếp đều tăm tắp thẳng hàng thẳng lối.

Có người phụ trách việc giới thiệu về luật và khi có tín hiệu thì tất cả bao gồm cả Thiên đều đi ra quảng trường tới nơi của mình đã được đánh số thứ tự từ trước.

Đỉnh của Thiên ở gần cuối mang số 96 trong tổng số 100.“Luật thi rất đơn giản, ban tổ chức cho mỗi thí sinh số dược liệu nhất định và sẽ thi 2 vòng.


Vòng đầu là luyện dịch và vòng hai là luyện dược.

Ai vượt qua hai vòng này với điểm tuyệt đối sẽ nhận được một phần quà của ban tổ chức và một xuất dự xem các vòng thi cao cấp hơn.”Đề thi thứ nhất là luyện dịch, dịch là một loại biến thể sau khi nấu dược liệu ở một khoảng thời gian nhất định mà sinh ra.

Dịch không thể so sánh với đan dược nhưng nếu dịch có chất lượng cao thì đan dược chắc chắn có chất lượng cao hơn dịch có chất lượng thấp cho ra đan chất lượng thấp.Ngay khi tiếng hô “Bắt đầu!” Vang lên thì mọi người đều bắt tay vào việc.Thiên đứng lựa chọn nguyên liệu, vài gốc cỏ dại, vài đóa hoa sấy khô cùng vài thứ khác rồi cho tất cả vào đỉnh.Bụp!Trong khi các thí sinh đang sử dụng tài nghệ dẫn hỏa của bản thân vào đỉnh thì Thiên biến mất trước nhiều ánh mắt khó tin của mọi người, có người hô lên: “Thí sinh 96 đâu rồi?”Người khác cả kinh: “Đỉnh của hắn cháy rồi! Hắn đi đâu mất tiêu không dẫn hỏa mà đỉnh vẫn bùng lửa.”Đối với những người hiếu kỳ đến xem luyện dược thì họ chỉ có thể nhìn ra như vậy, còn có một vài người học dược tinh thông vừa nhìn là biết thí sinh số 96 đã dùng một loại pháp thuật thất truyền của người luyện dược – Hóa Hỏa.

Phải, Hóa Hỏa là một pháp thuật tối cao của luyện dược, không phải ai cũng biết dùng.Thiên lúc này đang trong dạng ngọn lửa lượn lờ trong đỉnh và đang nấu chảy dược liệu ra.

Vì hắn bên trong đỉnh và có thể điều khiển sức nóng của bản thân nên dịch của hắn cũng là hoàn hảo nhất.30 phút trôi qua, vài người rời khỏi nơi thi đấu vì làm cháy hết dược liệu.1 tiếng trôi qua, hàng chục người rời khỏi bởi dịch của họ bị thiêu cháy vì nhiệt lửa quá lớn.2 tiếng sau, vẫn hàng chục người rời đi bởi dịch họ luyện ra đều là hạng thấp nhất.3 tiếng kể từ khi thi, 80 thí sinh đã rời khỏi nơi thi và số người còn lại đang trong quá trình hoàn thành tác phẩm.Nhiều người ở dưới cảm thán: “Thằng kia người Đan Gia đấy, không hổ danh từng là gia tộc luyện dược hàng đầu, ở tuổi như vậy mà học được Hóa Hỏa!”“Mới đầu ta cứ nghĩ hắn đi thi để lấy tiếng, ai ngờ có thực lực vậy đâu.”Thời gian tối đa 4 tiếng sắp kết thúc, không có ai rời nơi thi đấu.


Thời gian sắp kết thúc, mọi người đều thu hồi hỏa diễm và chờ đợi tác phẩm của mình thêm thời gian cho nguội.

Thiên cũng từ trong đỉnh bay ra trước sự trầm trồ của mọi người, hắn nhìn xung quanh rồi thở phào nói: “Mẹ nó! Tý thì hỏng.”Khi thời gian kết thúc, 20 người còn lại đều đã hoàn thành dịch của mình.Dịch không phải ai cũng có thể đánh giác, ngay khi thời gian kết thúc thì có một người trung niên cao lớn bước nên, tên này tự giới thiệu là một Tam phẩm luyện dược sư trong dòng dõi Vương tộc, cách đây hơn 20 năm thì Đan Gia và Vương Tộc ngang hàng còn giờ thì chỉ còn Vương Tộc.Trước tiếng vỗ tay chào đón của khán giả, Trung niên này bắt đầu kiểm tra dịch của ai tốt hơn, với cái danh Tam Phẩm thì không ai có thể nghi ngờ khả năng của hắn.Điểm qua dịch của hơn mười người đầu, Trung niên đều chỉ nhìn lướt qua nhưng khi đến dịch của Thiên thì hắn khựng lại rồi hỏi: “Ngươi là người ở đâu?”Thiên đáp: “Tại hạ Đan Lâm! Người của Đan Gia.”Nghe hai chữ đó, mí mắt trung niên giật giật: “Người Đan Gia sao? Không ngờ tài nghệ cũng khá.”Trung niên này trước kia có một bằng hữu người Đan Gia, cả hai là kỳ phùng địch thủ.

Dịch mà Thiên điều chế ra tương đồng với dịch mà năm đó hai người trong lúc bất cẩn hóa may nắm điều chế được.

Loại dịch này rất tốt, nếu đem luyện thành đan thì sẽ là đứng đầu trong Nhất Phẩm Đan dược.Trung niên tiến đến nắm tay Thiên nhấc lên rồi hô to: “Đan Lâm của Đan Gia thắng!”Và sau khi nghỉ ngơi chúng ta sẽ tới vòng thi thứ hai với đề thi luyện đan..

Bình Luận (0)
Comment