Hậu Tây Du

Chương 54


Phía bắc của Sinh Huyền Quốc, nơi này là địa bàn của một tổ chức chuyên làm những điều trái với đạo đức và lương tâm.

Tổ chức này khá bí ẩn nhưng danh xưng của họ trên giang hồ là Đê Ka Mờ.

Tổ chức Đê Ka Mờ chuyên đi ăn cắp đồ và sau đó bán lại ở chợ đen nhưng đều gán mác của bọn chúng vào và nhận đồ đó là đồ của chúng.

Vậy nên danh tiếng của bọn họ trong chợ đen là cực kỳ uy tín.Hai người đàn ông mắt thâm răng hô, đầu hói đỉnh thân khoác áo choàng có hình logo Đê Ka Mờ trắng viền xanh nước biển.

Hai người này đang đi lang thang dặt dẹo gần một khu dân cư để hy vọng có ai đó làm rơi thứ gì quý giá hoặc phát hiện ai có đồ quý giá thì chúng sẽ cướp mang về bán cho chợ đen.Đúng lúc này, cả hai nhìn thấy một thông đạo và một người bước ra từ thông đạo, thấy người này còn rất trẻ và ăn mặc khá sang nên nghĩ là con nhà giàu nên cả hai liền tìm cách bám theo để chờ đợi thời cơ cướp đồ.Người kia chính là Thiên, hắn sau khi rời khỏi Đấu Dược Giới thì đang trên đường trở về Quất Lâm Thành sau đó là tới Hồ Tiên Phủ.

Đang đi thì phát hiện phía sau có hai kẻ đang bám đuôi, Thiên liền đi nhanh về hướng những bụi cây rậm rạp rồi trốn đi.Hai kẻ kia thấy vậy liền tăng tốc đuổi theo, đuổi tới nơi rồi chui vào bụi rậm và phát hiện một thanh kiếm sắc bén nhìn không tầm thường nằm trên đất.


Một tên nhìn quanh xem có ai hay không còn một tên đưa tay chạm vào thanh kiếm với mục đích nhặt lên nhưng khi chạm vào liền cảm thấy nóng rát và bị đánh bật ra sau bay khỏi bụi rậm.Thấy đồng bọn bị như vậy, tên còn lại cũng thử chạm vào và nhận kết quả tương tự.“Sao thế nhỉ? Thanh kiếm đó sao lại không thể đụng vào?”“Tao nghe nói những bảo vật cao cấp thì đều có khả năng bài xích người không phải chủ nhân của nó, xem ra thanh kiếm này là hàng hiếm đó hốt nó về.”Người kia e dè: “Nhưng không chạm được thì hốt kiểu quần què gì?”“Ngu, dùng vải bọc nó lại miễn sao ngươi không tiếp xúc trực tiếp với nó.” Người còn lại mắng, sau đo dùng lại chui vào bụi định lấy thanh kiếm thì bị một nắm đấm đánh văng ra ngoài, mồm đầy máu răng môi lẫn lộn.“Hự!”“Ngươi bị sao vậy?”Cả hai tên đều hoảng hốt khi thấy có người từ trong bụi rậm bước ra, là Thiên.

Hắn cầm thanh kiếm trên tay khiến cho 2 tên kia vô cùng ngạc nhiên, hóa ra người mà bọn chúng bám theo lại không phải hạng tầm thường.

Đang nghĩ cách bỏ trốn thì Thiên đã chĩa mũi kiếm vào mặt hai tên kia lạnh lùng nói: “Các ngươi thuộc tổ chức Đê Ka Mờ sao? Định mang kiếm của ta về bán chợ đen đúng không?”Hai tên kia tái mặt, kẻ dùng dược bảo vật có thể bài xích người khác thì chắc chắn là kẻ mạnh, cả hai nhìn Thiên như hung thần rồi rối rít xin lỗi: “Dạ tụi em nào dám, tụi em tưởng nó bị ai vứt đi định đem về bán đồng nát lấy tiền mua chút cháo sống qua ngày ai ngờ là đồ của ngài đây… nếu đã là đồ của ngài thì tụi em xin phép không làm phiền nữa ạ… chạy.”Hai tên quay đầu bỏ chạy chối chết, Thiên hừ lạnh thầm nói: “Linh hồn hai kẻ này thuộc về cô đấy.”Liên Thanh chỉ chờ có thế, từ trong người Thiên bay ra phóng tới nhập vào một tên rồi đập chết tên còn lại, sau đó cũng tự sát rồi rời khỏi xác tên đó và bắt lấy hai linh hồn yếu ớt đem cắn nuốt.Yêu Hồn muốn tu luyện thì phải cắn nuốt linh hồn người phàm, Liên Thanh thì không phải dạng người thích giết người vô tội nhưng nàng cũng giống Thiên không thể tha cho những kẻ lòng lang dạ sói, khẩu phật tâm xà, chuyên làm điều trái đạo đức nên nàng không chút do dự khi ra tay với hai tên kia.

Cắn nuốt 2 linh hồn yếu ớt kia xong, Liên Thanh chán nản bay về tỏ vẻ không vui nói: “Hai linh hồn này mùi vị chán chết, làm ta suýt ói.”Thiên cười khổ: “Thì cô muốn tu luyện còn gì nữa, bước đầu của tu luyện đấy.

Nếu thấy không theo được hay là ta đưa cô về Đấu Dược Giới?”“Không! Ta muốn theo công tử.”“Ặc!”Cả hai vừa trò chuyện vừa đi về phía khu dân cư gần đó, còn hai tháng nữa mới tới cái hẹn 2 năm tại Hồ Tiên Phủ nên Thiên còn muốn lang thang dặt dẹo để tìm hiểu thêm về những nơi hắn chưa đi tới.

Hắn khởi đầu tại Hoa Quả Sơn sau đó tới Hoa Tộc, ở Hoa Tộc gặp và có tình cảm với Tiểu Cúc, hai người dắt nhau tới Quất Lâm Thành thì nàng bị bắt còn hắn thì phải lao động trả nợ tại Lầu Tiểu Cô Nương, sau đó bị Bạch San San ép tới Đình Viện học tập, Tại Đình Viện chẳng may giải thoát Yêu Quái bị phong ấn là Ái Vân và quen biết Vô Tình.


Sau đó hắn được giao phó đưa Hoàng Loan công chúa về Kinh Đô an toàn.

Tại đây thì một công chúa khác là Phượng Vũ lại đem lòng thích hắn, sau đó hắn lại bị Bạch San San tống vào Đấu Dược Giới học luyện dược thuật, trong đây hắn lại gặp Đan Chi, Thần Vũ, rồi quen Liên Tâm và Liên Thanh cùng một số người khác.Thiên vừa đi vừa nghĩ lại, mỗi lần Bạch San San tống hắn tới một nơi nào đó thì hắn lại quen biết và kết giao được rất nhiều người đặc biệt là gái xinh.

Tuy không phải tất cả đều thích hắn nhưng mà số hắn cũng rất đào hoa, nếu có dịp gọi các nàng về một chỗ để trò chuyện chắc sẽ vui lắm đây, chợt Thiên tái mặt khi nhớ tới cú cắn dỗi hờn của Ái Vân khi nàng biết hắn yêu nhiều hơn một người, hắn sợ rằng với thực lực của hắn bây giờ mà đi thu gái gắp nơi thì chắc chắn sẽ vong mạng.

Ngươi có nhiều vợ đẹp thì nhiều kẻ sẽ xem ngươi là mục tiêu để loại trừ với ý định cướp vợ, nờ tê rờ.

Để có thể cưỡi được nhiều mỹ nữ nhất thì ngươi phải là người mạnh nhất.Thiên đã có mục tiêu để phấn đấu, hắn thong thả bước vào một trị trấn nhỏ rồi kiếm một nhà trọ để nghỉ ngơi.


Với danh Ngũ Phẩm Luyện dược sư thì Thiên có thể triệu tập quần hùng một cách vô cùng mạnh mẽ nhưng làm như vậy sẽ dễ gây chú ý mà hắn lại không thích nổi tiếng, đó cũng chính là lý do vì sao hắn đeo mặt nạ và lấy tên giả khi ở trong Đấu Dược Giới.Sau khi tắm rửa sạch sẽ hắn lấy đóa hoa sen ra rồi ngồi lên vận công tu luyện, Liên Thanh cũng ngồi xếp bằng trên giường để vận công hấp thụ hoàn toàn hai linh hồn nàng vừa cắn nuốt, cả hai không làm ảnh hưởng tới người còn lại.Sáng hôm sau Thiên ra ngoài đi dạo một chút và thấy thị trấn này có rất nhiều người nghèo thậm trí là ăn xin, hắn liền mở một phòng khám bệnh miễn phí trong một căn nhà hoang để phát đan dược miễn phí cho họ.Mọi người cảm ơn Thiên rối rít, sau đó còn hỏi hắn: “Cảm ơn ân nhân, ngài có phải tới vùng này để truy tìm cổ vật đúng không?”“Cổ vật? Ở đây có sao?” Thiên tò mò, nghe tới cổ vật là mắt hắn sáng ra, đem cổ vật đi bán thì có mà tiền chất đầy nhà a.Người kia gật đầu: “Hiện tại thì chưa, nhưng ở đây có một kết giới không gian phong ấn vài ngày nữa sẽ mở, có rất nhiều người đã tới đây để chờ đợi thời điểm đó.”Thiên xoa cằm thầm nghĩ: “Không gian phong ấn? Cổ vật? Xem ra mình phải đi một chuyến rồi.”Bạch San San xinh đẹp ngồi đong đưa chân bên cửa sổ, Lầu Tiểu Cô Nương hôm nay ảm đạm vắng khách hẳn đi, cũng giống như cảm xúc của nàng hiện giờ ảm đạm và thiếu sức sống.

Chợt một người đạp cửa bước vào, mà khi biết người đạp cửa là ai thì San San không khỏi ngao ngán thở dài: “Ngươi lại đến làm gì nữa?”Ái Vân xinh đẹp chẳng kém nhìn quanh gian phòng, sau đó hỏi: “Sắp tới hạn 2 năm rồi, chuẩn bị đi đón Thiên thôi.”San San trầm ngâm: “Ngươi vội cái gì? Hắn tự ra được thì sẽ tự mò về đây thôi.”Ái Vân bất an: “Nhưng ta lo!”“Ngươi lo hắn bị nữ nhân nào dụ dỗ sao? Có hắn đi dụ con gái nhà người ta thì có.” Bạch San San thản nhiên nói như chuyện này nàng đã biết từ lâu.Ái Vân nét mặt cũng trở nên âm trầm, trong lòng hiện lên một cảm xúc khó tả, cảm xúc khi mà nàng bắt gặp hắn cùng nữ nhân khác xxx.

Rồi nàng nói: “Không, ta chỉ muốn đưa chàng về để chăm sóc.”Bạch San San nhướng mày: “Hắn là con nít sao mà phải chăm sóc? Ngươi rảnh quá thì đi mà tìm cho hắn nơi nào đó để hắn rèn luyện đi.”“Rèn luyện sao? Nơi rèn luyện thì ta có nha, đảm bảo chàng sẽ thích.” Ái Vân sáng bừng hai mắt trong đầu nghĩ gì đó khá nham hiểm rồi quay lưng bỏ đi không thèm đóng cửa.

Bạch San San liếc bóng lưng Ái Vân rồi phất tay đóng cửa lại thở dài ngao ngán: ” Chết tiệt… xem ra thời điểm hắn xuống nơi đó tranh giành ngai vị sắp diễn ra rồi.”Hoa Quốc là quốc gia láng giềng của Sinh Huyền Quốc, được coi là một đế quốc với diện tích lớn hơn nhiều so với Sinh Huyền Quốc cùng với dân số và quân sự vượt xa.

Tuy nhiên Hoa Quốc đang dần mục nát từ bên trong bởi bộ máy nhà nước thối nát, tuy nhiên tại những vùng biên giới xa xôi hẻo lánh vẫn có cuộc sống yên bình, họ chỉ biết ban ngày ra đồng cấy lúa, ban đêm về nhà ăn cơm ngủ nghỉ, cuộc sống của họ đơn giản là vậy.Tại một ngôi làng nhỏ giáp biên giới một đế quốc lớn hơn, là nơi cư ngụ của một ngôi làng nhỏ thưa dân.

Thực ra đây là một tộc thú hình người, họ không phải Yêu cũng chẳng phải thần tiên hay thần thú, họ đơn giản chỉ là thú hình người.Tại một con suối nhỏ gần làng, có hình dáng của một thiếu nữ khoảng chừng 17 tới 18 tuổi đang tắm.

Dáng người thiếu nữ chuẩn từng đường nét, eo thon, mông tròn nảy nở, ngực vun cao đầy đặn, toàn thân phủ làn da trắng bóc không tỳ vết tựa như tiên nữ trên Thiên Cung, gương mặt nàng thanh thoát, đôi mắt đen to cực kỳ hút hồn, môi hồng nhỏ xíu nhìn chỉ muốn hôn nựng.


Nàng đang ngân nga hát vu vơ trong khi rưới nước toàn thân, từng giọt nước lăn trên làn da mịn màng nhạy cảm làm nàng quyến rũ gấp bội.Tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, thiếu nữ chậm rãi lên bờ lau khô người mặc lại bộ quần áo thường ngày, khi nàng vén mái tóc lên để búi lại thì đôi tai của nàng lộ ra, đôi tai không phải tai người mà là tai thú phủ một chùm lông trắng như nhung.

Nàng đội lên đầu chiếc mũ kết từ vô số hoa cỏ đã phơi khô sau đó thong thả đi về nhà, nàng là một thôn nữ trong làng với tên thường gọi là Tiểu Nhiên.Nhưng cảnh yên bình đó chẳng được bao lâu khi một thế lực bí ẩn sai người tới đây bắt họ, bắt một cách rất dã man và tàn nhẫn.

Tiểu Nhiên may nắm chạy thoát vào rừng sâu vượt qua biên giới mà tới Sinh Huyền Quốc.

Sau hơn một tuần trốn chạy và đói rét trong rừng rậm, bị vô số thú dữ tấn công nhưng vẫn toàn mạng ra khỏi rừng thì kiệt sức ngay trước một ngôi nhà hoang giữa cánh đồng rộng lớn.Trong ngôi nhà hoang lúc này có một bóng người đang ngồi xếp bằng, toàn thân tỏa ra khí tức mạnh mẽ sát phạt.

Rồi người này chợt mở mắt khi nghe tiếng động bên ngoài, hắn đứng dậy bước ra ngoài và nhìn thấy một thiếu nữ bị thương đang nằm bất động trên đất, còn hơi thở nhưng cực kỳ thoi thóp.

Hắn thấy vậy liền bế thiếu nữ vào trong rồi cứu chữa, hắn là một trung niên nhưng râu ria đã vô cùng rậm rạp..

Bình Luận (0)
Comment