Hậu Tinh Thần Biến

Chương 210

Những lời này của Tần Tư vốn là hù dọa người ta, ấy mà quả thực đã dọa cho Hoắc Đông hoảng sợ, không riêng Hoắc Đông, mà ngay cả đám người Băng Phong ở xa xa đều là giật mình hoảng hốt không ít. Đông kết không gian, điều đó cần phải sử dụng bổn nguyên lực phối hợp với Không Gian pháp tắc mới có thể làm được, mới vừa rồi Hoắc Đông hạn chế hai người bọn họ thuấn di cũng không phải là sử dụng Không Gian Đông Kết, mà ngược lại là Không Gian Áp Súc bình thường, nhưng cái trái ngược đơn giản này, lại đòi hỏi Thần Vương đối với Không Gian pháp tắc phải thông hiểu hơn một bậc mới có thể làm được.

Trong lúc Hoắc Đông đang sửng sốt thất thần, trong tay Tần Tư đã hiện ra cây kim thương, nói thì nói, làm cứ làm. Tần Tư cũng không cho rằng chính mình chỉ dựa vào hai tay mà có thể thu được thắng, còn như Không Gian Đông Kết, Tần Tư biết tự mình càng không có khả năng làm được, mặc dù Hỏa Nguyên Linh Châu là một trong bát đại bổn nguyên linh châu. Nhưng đó cũng là ở Lâm Mông vũ trụ, đến nơi này, cũng chỉ là một kiện phòng ngự siêu cường, công kích giống như nhất lưu Hồng Mông linh bảo mà thôi.

"Hoắc Đông, ngươi không phải muốn xem Hồng Mông linh bảo sao... vậy thì đây?" Tần Tư nói xong, kim thương tung ra, hướng vào đầu Hoắc Đông đâm tới. Hoắc Đông sửng sờ, vội vàng vượt qua không gian chung quanh mình, nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ biến hóa nào, mới hiểu được lời nói của Tần Tư... hoàn toàn là dọa dẫm người ta.

Hoắc Đông trong lòng giận dữ, trợn mắt nhìn Tần Tư.

"Tiểu tử thúi! Dám…" Hoắc Đông vừa muốn nói "Dám Làm Ta Sợ" lại đột nhiên nói không nên lời. Hai mắt đờ đẩn, thân thể cũng không nhúc nhích được.

Hiệu quả đặc thù, Nhiếp Hồn.

"Hô!" Chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, thân ảnh Hoắc Đông đã biến mất.

"Ai đó? Là ai?" Tần Tư biết, hiệu quả nhiếp hồn của kim thương sẽ không xảy ra sai sót, vậy nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, có người cứu Hoắc Đông đem đi, trong lúc hắn mất đi tri thức. Vừa nghĩ như vậy. Tần Tư cũng cảm giác được da đầu có chút tê dại.

Lại tiếp tục xoay người sang tìm Bàng Hùng, đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, đối với Bàng Hùng này Tần Tư cũng không có để ý lắm, bây giờ hắn hẳn là tự hiểu rõ tâm tư của Hoắc Đông, hơi có chút suy nghĩ, cũng sẽ không làm cái việc điên rồ như thế nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cứu thoát Hoắc Đông chính là Lưu Quang, Hoắc Đông là một nhân tài, Lưu Quang cũng chưa muốn hắn chết sớm như thế, mặc dù hắn chỉ là hiểu được một chút Thời Gian Gia Tốc Pháp Tắc, nhưng việc thông hiểu về không gian của nó lại muốn vượt cao hơn Thần Vương bình thường rất nhiều, mặc dù nói hoàn toàn lĩnh ngộ Không Gian pháp tắc mới được tính là Thần Vương, nhưng hiểu về không gian và trên vấn đề tài năng, đích thật là có phân chia cao thấp, Hoắc Đông này, nếu nói không khách khí, tại trên sự hiểu biết về không gian cùng phương diện sử dụng, thậm chí so với Lưu Quang còn mạnh hơn.

"Đa tạ chủ nhân cứu giúp." Hoắc Đông đến bây giờ vẫn còn vẻ mặt sợ hãi, uy lực của kim thương kia, đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, nhất là chính mình trong nháy mắt lúc nhìn về phía kim thương đó, trong đầu hoàn toàn trở thành một vùng trống rỗng, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không còn. Dường như linh hồn cũng đều cảm giác không đến.

"Hừ! Phế vật, không gian nơi này đúng là đông kết dễ dàng như vậy sao, đừng nói hắn một tên Thần Vương vừa mới tấn cấp, chính là ta cũng không làm được, dễ dàng bị lừa gạt như vậy, làm sao làm nên đại sự." Lưu Quang đại đế khiển trách.

Hoắc Đông được Lưu Quang giải thích đúng là xuất mồ hôi đầy đầu. Đối với Lưu Quang đại đế, không ai không sợ hãi.

"Đại đế, ngài vừa rồi sao không trực tiếp đem tiểu tử đó giết đi." Hoắc Đông thêm can đảm hỏi.

"Hừ, ngươi biết cái gì. Trong Ám Yêu cốc chính là có ba tên Thần Vương thực lực siêu cường, mặc dù không bằng ta, nhưng toàn thể thực lực cũng không sai biệt lắm. Cộng thêm nhất lưu Hồng Mông linh bảo của tiểu tử đó, không có chuẩn bị đầy đủ, hành động lỗ mãng như thế, nhất định là phải bị tổn hại." Lưu Quang lời này rõ ràng là giải thích cho Hoắc Đông, vốn Lưu Quang cũng chỉ muốn Hoắc Đông thu tập tư liệu đầy đủ là được, nào nghĩ đến Hoắc Đông không giữ được bình tĩnh, trực tiếp ra tay động thủ.

Hoắc Đông đương nhiên hiểu rõ điều Lưu Quang chỉ ra, cúi đầu nói:

"Thuộc hạ biết tội! Khẩn cầu đại đế tha cho thuộc hạ một mạng."

"Nếu không phải ta bây giờ đang cần nhân thủ… Hừ." Hoắc Đông trên mặt lần nữa toát ra mồ hôi lạnh.

"Xong rồi, nếu như muốn lấy mạng của ngươi, ta đã không xuất thủ cứu ngươi. Tiểu tử đó trên người có Hồng Mông linh bảo phòng ngự, có chút không dễ làm." Lưu Quang nói, mặc dù hắn có thể lĩnh ngộ một chút Thời Gian Đảo Lùi pháp tắc, nhưng thật ra nếu chiến đấu, ngay cả lực phòng ngự của đối phương cũng rất khó phá đi, điều đó cơ hồ phải lấy ra hết thần nguyên lực toàn thân mới có thể thực hiện được một chút thời gian thối lùi, căn bản không có tác dụng chút nào.

"Chủ nhân. Thuộc hạ có một việc không biết nên nói hay không.".

"Nói."

"Chủ nhân, không biết ngài còn nhớ hay không, Chu Viêm Thiên Tôn…"

"Chu Viêm Thiên Tôn?" Lưu Quang chau mày: "Quả thật là một biện pháp tốt, chẳng qua ta không nghĩ là Chu Viêm sẽ giúp ta không vụ lợi."

Hoắc Đông trộm nhìn Lưu Quang một cái.

"Chủ nhân, ngài cũng chỉ cần một kiện Hồng Mông linh bảo không phải sao?"

"Hừ, đương nhiên không phải." Lưu Quang cả giận nói: "Một kiện Hồng Mông linh bảo, mặc dù quý hiếm, nhưng cũng không lọt vào mắt thần của Lưu Quang ta được, nếu muốn đã lấy toàn bộ lại đây." Giọng nói của Lưu Quang kiên quyết vô cùng…

Chu Hoắc cùng Nhị đệ Chu Thông, con Chu Hiển đều đã tới ở Thiên Tôn thành, còn Chu An lại không cáo biệt mà rời đi, rời khỏi Chu gia, rời khỏi Thiên Tôn thành.

Đứa con thứ ba rời đi khiến Chu An suy nghĩ rất nhiều, hôm nay chính mình, có lẽ thật sự cần phải luân hồi sống lại lần nữa mới xem như là kết cục tốt chăng.

Lục đạo Luân Hồi, cách xa Thiên Tôn thành chừng ức vạn dặm, Chu An đã bị Lâm Mông phá bỏ toàn thân tu vi, với khoảng cách ức vạn dặm, nếu hoàn toàn dựa vào đi bộ đi tới Lục đạo Luân Hồi, chỉ riêng cái thời gian này, tính ra cũng là một con số rất lớn hàng trăm triệu năm trở lên.

"Chu An a. Muốn đi đâu nói với phụ thân một tiếng, ta phái người đưa ngươi đi là được." Mới vừa rời khỏi Thiên Tôn thành vài trăm dặm, thanh âm của Chu Viêm vang lên, trong khoảnh khắc, Chu An đã trở về lại Thiên Tôn thành, cảnh tượng trước mặt rõ ràng là trong phòng Chu Viêm. Chu An không có lộ vẻ quá kinh ngạc, dù sao thần thông của Thiên Tôn, hắn cũng đã từng trãi qua.

"Phụ thân, bọn hài tử của ta giao cho người, ta đã yên tâm. Nói đến, ta bây giờ tu vi hoàn toàn không còn nữa, trên thực tế đúng là một phế nhân rồi." Thanh âm của Chu An rất bình thản, tiếp tục nói: "Bọn Thần Vương không muốn đi sống lại luân hồi, là bọn hắn không nỡ bỏ một thân tu vi ấy, còn ta không giống như vậy, ta bây giờ cũng không có cái gì. Chẳng qua là một con người bình thường, cùng là con người, rất nhiều người nếu muốn trãi qua luân hồi cũng cần ức ngàn năm thậm chí thời gian còn lâu hơn, cái cơ hội quá tốt này hiện ở trước mặt ta, mà ta vốn cho tới bây giờ cũng không có quá lo lắng…"

Chu Viêm cười một tiếng nói:

"Chu An, xem ra ngươi thật là đã nghĩ thông suốt. Bất quá, ta trước đến giờ không có cho rằng ngươi là phế nhân. Ngươi… vẫn còn rất có ích vậy."

Chu An sửng sờ, liền sau đó cười cười tự giễu.

"Phụ thân, ta biết tình huống ta bây giờ, ngài cũng không cần thương hại ta, trọng lịch luân hồi, hẳn là lựa chọn tốt nhất của ta rồi."

"Không không không… Chu An, ta không phải thương hại ngươi." Chu Viêm đột nhiên nghiêm túc đứng lên.

"Ta nói đúng là sự thật, tương đối mà nói, ta cho rằng ngươi so với bất luận kẻ nào cũng có ích hơn, hơn nữa đối với điểm này ta rất tự tin, không thể nghi ngờ."

Chu An lại chau mày, nhìn bộ dáng Chu Viêm, tịnh không giống như nói đùa, nhưng chính mình đích xác đã không còn giá trị chút nào, Chu Viêm, rốt cuộc định mưu đồ cái gì?

"Chu An, ta biết ngươi bây giờ toàn thân tu vi bị phá bỏ, nhưng điều này không quan trọng, đừng quên, linh hồn của ngươi vẫn còn tồn tại, linh hồn của ngươi có vứt đi cũng là Thiên Tôn…"

"Linh hồn Thiên Tôn có ích lợi gì, không có thực lực, nói cái gì cũng vô ích." Chu An tự giễu nói.

"Không, Chu An ngươi lại sai lầm rồi. Linh hồn cấp bậc Thiên Tôn, đây chính là chỗ ích lợi rất lớn, dù sao ngươi hãy hủy bỏ ý niệm luân hồi trong đầu đi, ngươi muốn đi, không có sự đồng ý của ta, cũng đi không được, cho dù ngươi tới Lục đạo Luân Hồi, ta cũng có biện pháp có thể đem ngươi kéo trở về." Chu Viêm không có giải thích nhiều thêm nữa, trực tiếp đem Chu An chuyển trở về chỗ ở của hắn. Chu Hoắc cùng đám người Chu Thông hoàn toàn không nhìn ra chuyện gì.

"Hừ, linh hồn cấp bậc Thiên Tôn làm sao lại vô dụng, thật không biết gì." Chu Viêm tự nhủ. Tiếp đó, tâm niệm vừa động. không gian trước mắt đột nhiên vỡ ra một cái khe, bên trong đang nằm ngay ngắn một kiện binh khí, binh khí đó lẳng lặng nằm, cách từng hồi lại phát ra từng trận run rẩy. Và lúc này, tiếp liền có một luồng khí tức màu xám tuôn nhập vào thân kiếm.

Chu Viêm hài lòng cười nói:

"Xem ra hết thảy cũng đều giống như trong dự tính, dung hợp cũng mau chóng hoàn thành. Chỉ không biết một kiện thần khí như vậy xuất thế, đến tột cùng có thể đạt tới cấp bậc gì…"

Vô Danh Không Gian tầng thứ bảy, Hồng Quân dùng thời gian hơn mười năm cuối cùng đem mọi việc ở tầng thứ bảy bố trí ổn thỏa, đồng thời lập ra hai tòa trận pháp thời gian so với tỷ lệ là 1: 500, để cho La Băng bọn họ tu luyện.

"Băng nhi, ta phải đi rồi, dựa theo suy tính của chúng ta, đại ca ta bây giờ hẳn là đang ở tầng không gian thứ chín, mà hôm nay ta cũng lĩnh ngộ được Không Gian pháp tắc, có thể đi tìm đại ca ta rồi." Hồng Quân kéo tay La Băng ra ngoài Hồng Quân thành tản bộ, Tôn Ngộ Không, Huống Thiên Minh các người không có đánh nhau, khiến cho hai người dư dã thời gian và không gian.

Trên mặt La Băng nhìn không ra biểu cảm gì. Chỉ là cúi đầu thấp giọng nói:

"Ân! Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cố gắng tu luyện. Đừng quên, nếu như có thể, rãnh rang tới hạ tầng thăm chúng ta."

"Ân! Ta sẽ…" Hồng Quân trả lời, sau đó đột nhiên lại không biết nên nói những gì.

Hai người cứ như vậy đi tới, vẫn là La Băng mở miệng trước:

"Quân ca, ngươi nói, ta còn có thể rời khỏi cái... Vô Danh Không Gian này nữa hay không?"

Hồng Quân suy nghĩ một chút, nói:

"Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ mong có thể chứ cũng không biết cha và mẹ bây giờ thế nào rồi." Nếu như nói hiện trong lòng Hồng Quân còn có vương vít gì, đó chính là thân nhân của hắn. Phụ thân Tần Vũ, mẫu thân Khương Lập, còn có đại ca Tần Tư ở cùng chung không gian này.

"Thật ra…" Trên mặt La Băng hiện ra một tia đỏ ửng, cúi đầu thấp giọng nói:

"Thật ra ta ngược lại không ngại ở nơi nào, cái... không gian này cũng tốt, cái... không gian kia cũng được, đối với ta mà nói, đã không có cái gì khác nhau nữa."

Hồng Quân trong lòng vừa động, thuận thế ôm La Băng vào trong lòng mình.

"Quân ca…" Thanh âm La Băng rất nhỏ kêu lên.

"Ân?" Hồng Quân cúi đầu nhìn La Băng, lại thấy sắc mặt La Băng có chút phơn phớt đỏ hồng.

"Chúng ta… chúng ta có nên hay không… nên thiết lập chút gì đó…" Lời của La Băng càng về cuối càng nhỏ không thể nghe thấy.

Hồng Quân không nói gì, nhìn chăm chú gương mặt La Băng, một tay nhẹ nhàng phất qua, một bức bình phong không gian trong chớp mắt hình thành, tay kia khe khẽ chạm vào vai La Băng, y phục bên ngoài trên người La Băng liền từ từ rơi xuống…

(Lược bỏ một chút có liên quan đến "hai đỉnh cao phong", "rừng rậm", "to lớn", "cứng chắc", "đấu súng" v.v… một ngàn chữ).

(Phần nhận xét & giải thích của Thị Tử (?) về Lưu Quang và không gian và thời gian pháp tắc mình bỏ qua. Phần lược bỏ trên do trang web tiếng Trung lược bỏ. bagiatam)
Bình Luận (0)
Comment