Hai Tu La mĩ nữ sợ hãi vội vàng quì xuống đất hành lễ bước nhanh ra khỏi phòng an bài chuyện yến tiệc.
Băng Băng vung cánh tay lên, cái ghế lúc trước vốn vỡ thành bụii nay đã khôi phục lại nguyên dạng, chậm rãi hạ xuống trên ghế hắn thoải mái thay đổi tư thế cũng không mời hai người kia ngồi cứ như vậy mà mỉm cười nhìn.
Đế Tuyết Phong trong mắt hiện sát ý, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, cánh tay cũng vung lên bàn trà phía trước Băng Băng trong nháy mắt nát bấy. Một chiêu xuất ra cái bàn trà lúc trước vốn đã nát thành cám nay lại xuất hiện sau hắn và Đế Thiên Hồn, rất nhanh tập hợp lại thành hai ngọn tháp.
Đế Tuyết Phong cười nhìn Đế Thiên Hồn nói:
"Thiên Hồn, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút liên tục một năm nay chúng ta phi hành, có chút mỏi cánh a!"Đế Thiên Hồn thấy Băng Băng thốt nhiên biến sắc, trong ánh mắt cố nén buồn cười nhìn bóng Đế Tuyết Phong đứng trên trường tháp, trong lòng cười thầm đại ca quả là có một bộ cánh tất cả đều là do năng lượng cấu thành, đối với tu vi của hai người cho dù là liên tục phi hành trăm năm cũng chẳng có cảm giác mỏi mệt, nói đến chi là mỏi cánh!
Nhìn Băng Băng sắc mặt khó coi, trong lòng hắn rất sảng khoái. Đế Tuyết Phong vừa mới vào cửa đã bắt đầu cùng Băng Băng đấu mắt, hai người đầu tiên là đấu khí sau đó là sử dụng năng lượng. Đến nay tuy nói chưa phân thắng bại nhưng bàn trà của Băng Băng bị Đế Tuyết Phong huỷ đi quả thật đã khiến sắc mặt hắn nghiêm trọng hẳn lên.
Băng Băng khó chịu nhìn chằm chằm Đế Tuyết Phong sau hồi lâu, đôi mắt động đậy nhẹ giọng nói:
"Nhị vị vương tử tới đây rốt cục là có chuyện gì?"Đế Tuyết Phong sắc mặt đanh lại, không để ý tới câu hỏi của Băng Băng, hỏi ngược lại:
"Không biết Hoả Dực Thiên Vương không ở Hoả Dực thành hưởng thụ lại đưa hai người kia tới nơi này, vì sao vậy?"Thấy Đế Tuyết Phong không để ý đến câu hỏi của mình, Băng Băng trong lòng đã đoán được một chút, người ta nói rằng Đại vương tử không thích giết người nhưng hết lần này tới lần khác đi tìm mĩ nữ. Cũng bởi vậy Đế quân mới giận dữ giam cầm hắn tại Thiên Thần điện, cũng là vì muốn hắn thay đổi tư tưởng.
Phải biết rằng bất kể là Thiên nhân bình thường hay Đế quân, vô luận là người nào đều biết tám đại Thiên Vương đều là máu nhuộm đôi cánh, giết vô số Tu La nhân mới có địa vị ngày hôm nay.
Mà vị Đại vương tử này tu vi cao thâm lại là không thích giết người, Đế quân muốn hắn kế thừa ngôi vị của mình tất nhiên phải cố gắng bồi dưỡng một phen, nếu không trong cái thế giới mà mọi người hơi động một tí là giết chóc này hắn sao có thể cai quản các thuộc hạ được.
"Hoả Dực thành có món ăn ngon, hai vị vương tử muốn đến tham quan một phen cho nên ta mới tự mình bảo vệ bọn họ tới nơi này, chẳng lẽ Đại vương tử có gì dị nghị sao?" Một đạo thanh âm nóng bỏng từ ngoài cửa truyền đến lập tức cửa phòng bị mở ra ba người bước đến.
Chỉ thấy đi đầu là một người trung niên nam tử toàn thân bộc phát quang mang màu đỏ, phía sau hắn là hai người nhìn mặt có vẻ như là người trẻ tuổi, đúng là Hoả Dực Thiên Vương và Tam vương tử cùng Thất vương tử.
Ba người sau khi vào cửa liền trực tiếp đi tới trước mặt Băng Băng, Băng Băng trong nháy mắt đứng lên cung kính hành lễ nói:
"Băng Băng cung nghênh Tam vương tử Thất vương tử!"Vừa nói cánh tay hắn cung lên, ba cái ghế xuất hiện phía sau ba người mới đến.
Đế Thiên Hồn lúc này sắc mặt vốn khó coi nay lại càng khó coi hơn, hai người bọn hắn đến Băng Băng chẳng thèm để ý tới, nhưng lão Tam và lão Thất đến hắn lại như vậy, giờ phút này Đế Thiên Hồn quả thật muốn phát tiết.
Hai gã thanh niên mặt đen kia cười đắc ý, nhìn Băng Băng khách khí nói:
"Băng Thống lĩnh khách khí rồi... trước để huynh đệ chúng ta bái kiến đại ca đã rồi mới dám ngồi xuống!"Vừa nói hai người vừa đi tới trước mặt Đế Tuyết Phong cúi đầu, trong mắt tinh quang loé lên cung kính nói:
"Lãnh Vân, Lãnh Nhật bái kiến Đại ca và Nhị ca!"Đế Tuyết Phong sắc mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nói:
"Hoả Dực thành có món ăn ngon như vậy sao? Như thế nào tại đi tới nơi này? Thân là sư phụ của vương tử, mang trọng trách trên mình thật sự là không nên!"Hai người đồng thời biến sắc, trong ánh mắt lộ lên quang mang phẫn nộ, nhưng lại không dám phát tác.
Trong đó một gã thanh niên cãi lại:
"Đại ca, Lãnh Vân chỉ là tới đây tham quan một phen sẽ không làm phiền đến Băng thống lĩnh đâu, huống chi còn có Hoả Dực Thiên Vương bảo vệ, chắc chắn không gặp nguy hiểm gì!"Đế Tuyết Phong gật gật đầu nói:
"Như thế thì tốt, Băng thống lĩnh của chúng ta tại chỗ này khổ cực không ít, hy vọng các ngươi không có việc gì thì đừng quấy rầy hắn, Băng Băng ta nói có đúng không?"Băng Băng trong mắt hàn quang chợt loé, lạnh lùng nói:
"Đại vương tử tất nhiên nói đúng, cho dù là không đúng thì còn có ai dám phản bác ngài nữa!""Vô lễ!" Hoả Dực Thiên Vương bên cạnh rốt cục cũng tìm được cớ liền phóng động đôi cánh trắng muốt phía sau, một cỗ khí thế cường đại từ thân thể hắn bay lên nhìn Băng Băng trách nói:
"Hôm nay ngươi cũng là thống lĩnh một phương, mặc dù không giống tám thành chủ nhưng địa vĩ cũng có thể so sánh há có thể nói chuyện như vậy với Đại vương tử!"Băng Băng vội vàng gật đầu mặc dù hắn hôm nay là cao thủ bảy cánh sắp đột phá tám cánh nhưng dù sao tám đại Thiên Vương không dễ trêu chọc, huống chi bọn họ nắm trong tay phần lớn binh lực của cả Thiên giới.
Hoả Dực Thiên Vương uy phong lẫm lẫm quát Băng Băng, quay đầu lại mỉm cười nhìn Đế Tuyết Phong đang nằm nghiêng trên mộc tháp và Đế Thiên Hồn, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết nói:
"Nhị vương tử đã lâu không găp phong thái ngài càng phi thường a!"Đối với Tám đại Thiên Vương Đế Tuyết Phong thật ra không dám quá thất lễ, vội vàng đáp:
"Hoả Dực Thiên Vương cũng đâu có kém gì, có vẻ như khoảng cách bảy cánh cũng không xa nữa, không hổ là Thiên Vương tu vi cao nhất trong tám vị!"Hoả Dực Thiên Vương cười to nói:
"Đại vương tử còn lợi hại hơn, thanh niên cao thủ bảy cánh tại Thiên giới chúng ta ngoại trừ Băng Băng khó khăn lắm mới có thể so sánh với ngươi!"Đế Tuyết Phong có chút ngượng ngùng cười cười không có trả lời. Mà Đế Thiên Hồn vẫn trầm mặc, cái loại đấu dá nhau qua lời nói này hắn thật là không muốn nhiều lời, với hắn mà nói chỉ tin phục có một thứ, đó là năng lực! Có cái đó thì không bằng đại chiến một hồi dùng thực lực để nói chuyện chẳng phải là sảng khoái hơn sao!
Điểm này cũng là điểm Thiên Đế thích nhất ở hắn, trong mười con trai của Thiên Đế chỉ có hắn là thẳng thắn nhất, trọng tình huynh đệ cho tới nay Thiên Đế vẫn rất yêu quí.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, thoắt cái Tần Vũ đã sống tại Tử Dực thành được một năm thời gian, trong khoảng thời gian này Tần Vũ vì mấy người bọn Cam Vân mà luyện chế pháp bảo, thời gian cũng không nhiều cho nên đẳng cấp pháp bảo cũng không cao lắm.
Nhưng nếu tại Tử Dực thành mà nói, Tần Vũ luyện chế một pháp bảo ít nhất cũng là địa cấp thượng phẩm, nếu đem ra ngoài thì thể diện bọn Cam Vân phải nói là nâng cao rõ rệt.
Cứ như vậy, mọi người nếu không khai khoáng thì là khổ tu, trong thời gian một năm này tu vi mỗi người đều có tiến bộ. Tình Nhi đã sắp đột phá ba cánh, nếu không phải Tần Vũ yêu cầu cô bé tiếp tục tu luyện cơ thể sợ rằng sớm đã đột phá rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Mà bọn hắn căn bản cũng có Kim Tư tướng quân chiếu cố, mặc dù Tình Nhi càng ngày càng xinh đẹp mê đảo lòng người tại Tử Dực thành rất nổi tiếng nhưng cũng không có Thiên nhân nào dám lỗ mãng.
Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là thời gian bọn hắn ở đây quá ngắn, Thiên nhân cao cấp trong thành đại bộ phận đều không biết tin tức của Tình Nhi hơn nữa bọn Tần Vũ cả ngày đều ở tại quáng trường đào khoáng rất hiếm khi ra ngoài cho nên vẻ đẹp của Tình Nhi chỉ là lưu truyền trong dân chúng, trong những tầng lớp bình thường.
Mỗi lần nghĩ đến Kim Tư tướng quân âm thầm chiếu cố Tần Vũ nhịn không được muốn cười to một hồi, mặc kệ nguyên nhân là gì tóm lại Kim Tư không biết chính hắn đã giết chết con trai lão.
Cũng có khi Tần Vũ có ý nghĩ nếu Kim Tư biết chính nhi tử bảo bối của mình bị hắn giết chết liệu có phản ứng gì nữa? Thời gian gần đây Tử Dực thành có tin đồn Kim Tư không tìm được con mình nên đã bạo nộ giết chết ba gã Đại tướng, cũng khiến cho thuộc hạ hắn cả ngày sợ hãi bất an, sợ hắn tâm tình không tốt lại giết người bừa bãi.
Thành chủ phủ.
Tử Dực Thiên Vương ngồi trên ghế, Kim Tư vẻ mặt cung kính đứng trong đại sảnh, con mắt hắn thỉnh thoảng hiện lên nét lo lắng tư lự, hiển nhiên không phải bởi vì cho đến nay không có tin tức của nhi tử mà lo lắng.
"Kim Tư, tâm tình ngươi gần đây không được tốt lắm! Nếu cứ như vậy sợ rằng tu luyện khó có thể tiến thêm!" Tử Dực Thiên Vương trong mắt hiện lên tinh quang nhìn Kim Tư đang lo lắng, trong khẩu khí phảng phất không hài lòng.
Kim Tư toàn thân chấn động, trong lòng biết hành vi bản thân gần đây đã khiến cho Thiên Vương bất mãn, vội vàng quì xuống đất kinh hô:
"Thiên Vương, nhi tử đến giờ không có tin tức thuộc hạ cực kì lo lắng!"Tử Dực Thiên Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
"Nhi Tử ngươi cũng không có gì tốt, ngươi lại như thế mà bận tâm, gần đây Thiên giới phát sinh một chút đại sự ta hy vọng Tử Dực thành có thể chuẩn bị tốt nhất cho mọi chuyện, ngàn vạn lần không nên tới lúc đó để xảy ra sơ xuất, nếu không ta tiêu diệt cả tộc các ngươi!"Kim Tư kinh hãi đáp:
"Thiên Vương yên tâm, thuộc hạ cũng sẽ không bận tâm đến chuyện của nhi tử nữa, nhất định phòng hộ Tử Dực thành cho tốt!"Trong lòng hắn cực kì bất mãn nhưng là trên mặt không dám hiện ra, Thiên Vương nếu muốn giết toàn tộc hắn, hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn không cách nào ngăn cản. Chỉ thầm than nhi tử nhất định đã gây chuyện làm hại đến danh tiếng của hắn.
Thấy bộ dáng Kim Tư như vậy, Tử Dực Thiên Vương trong mắt hiện lên vẻ hài lòng nhàn nhạt nói:
"Nói gì thì nói tìm ra quáng động dồi dào kia công lao ngươi bỏ ra cũng không ít, được rồi Thiên nhân mỹ nữ kia không ai dám quấy rầy chứ hả?"Kim Tư vội vàng cung kính gật đầu, nói:
"Có Thiên Vương âm thầm chiếu cố tất nhiên không có người dám quấy rầy!""Ngày mai đưa nàng tới đây, ta sẽ cùng hai vương tử vui đùa với Tu La mỹ nữ một phen. Sau khi đưa nữ tử kia tới ngươi lấy mấy người Tu La mĩ nữ này về hưởng thụ đi a!" Tử Dực Thiên Vương nở nụ cười có phần tà ác, vài phần dâm đãng.
Kim Tư mừng rỡ cung kính dập đầu ba cái, vội vàng rời khỏi phủ đi tìm bọn Tần Vũ!