Hậu Tinh Thần Biến

Chương 334

Thuỷ Dực thành, đúng như tên gọi tại đây nước là chính, đương nhiên nước cũng chỉ là một trong các loại nguyên khí đặc thù của Thiên địa nguyên khí, cũng giống với ngũ hành ở Nhân giới, nhưng thật ra giống mà cũng không giống

Bước vào trong Thuỷ Dực thành sự nồng đậm và hài hoà của linh khí khiến cho tinh thần ba người đều chấn động. Tình Nhi hoan hô nhảy cẫng lên kéo tay Tần Vũ lôi đi về phía trước, vừa đi vừa nhận xét xung quanh này nọ

"Vũ ca ca, nơi này cảm giác thật thoải mái a!" Hưng phấn nhìn hai bên đường chỉ toàn là những cây cao lớn không biết tên đứng vững, che kín mặt trời trên đỉnh đầu, có cảm giác như bóng của chúng bao kín cả toàn thân

Tần Vũ mỉm cười đang muốn nói gì thì phía sau lưng lại truyền đến một giọng nói cực kì thành khẩn " Nếu Tình Nhi tiểu thư muốn ở chỗ này tham quan tại hạ sẽ cho người chuẩn bị cho các vị một trang viên!"

Tần Vũ nhíu mày, quay đầu lại nhìn phát hiện đúng là Thuỷ Dực thành chủ, Thuỷ Dực Thiên vương. Chỉ thấy hắn hiện tại bộ dáng rất thành khẩn, ánh mắt có vẻ rất thiện ý cười nhìn ba người Tần Vũ

" Đa tạ ý tốt của thành chủ, chúng ta đã có chỗ nghỉ chân rồi, chỉ hi vọng là thành chủ không nên để lệnh công tử quấy nhiễu chúng ta, nếu không một khi có điều gì làm tổn thương với hắn ta thật khó ăn nói với thành chủ a!"

Tần Vũ lạnh lùng cự tuyệt ý tốt của Thuỷ Dực Thiên vương, chắp hai tay lên trước cười nói:

" Chúng ta còn có việc, sau này sẽ gặp lại!"

Thuỷ Dực Thiên vương phảng phất không có chút cáu giận, cũng giống như lão bằng hữu khẽ cười nói:

" Tần tiên sinh, mời!"

Tần Vũ gật gật đầu, mặt không biểu lộ gì dắt Tình Nhi và Mục Thiên hướng đến thành Bắc

Thuỷ Dực thành chia làm bốn khu, khu phía Đông là phạm vi thành chủ phủ của Thuỷ Dực thành chủ, các Thiên nhân có vai vế cao đều ở trong này mà khu Nam chính là nơi đóng quân chủ yếu của Thuỷ Dực thành, nơi này xem như là lực lượng phòng hộ chủ yếu trên mặt đất. Cho nên còn lại Phía Bắc là Thiên nhân bình thường sinh sống, nơi này rất hỗn tạp

Bọn Cam Vân chính là ở tại khu phía Bắc này, từ mấy năm trước sau khi bọn Tần Vũ rời khỏi thảo nguyên thì bọn Cam Vân đã chia nhau ra tiến vào các thành lớn. Cam Vân chính là bị phân tới thành trì tương đối hỗn loạn này

Thần thức Tần Vũ phát ra bao trùm phạm vi năm dặm, rất nhanh nắm rõ đường đi lối lại trong Thuỷ Dực thành. Ba người chậm rãi bước đi suốt nửa canh giờ mới tìm được ấn kí đã để lại trên người Cam Vân hiện đang ở trong một trang viên

"Cam Phủ" hai chữ rất to khắc trước cửa trang viên, hai cánh cửa cao lớn dường như chắn hết ánh mặt trời. Tần Vũ phóng thần thức trong nhắy mắt đã tra ra một người đang bí mật tu luyện bên trong một trận pháp, chính là Cam Vân, một giọng nói truyền vào trong tai hắn " Cam Vân, chúng ta tới rồi!"

Cam Vân đang tu luyện nghe được thanh âm toàn thân chấn động, nét mặt lộ ra thần sắc kinh hãi đứng ngay dậy kích động nói:

" Đại nhân, các người rốt cục cũng đã tới!"

Lời còn chưa dứt thân ảnh hắn đã xuất hiện trước mặt ba người, theo phía sau là sáu bảy tên Thiên nhân cung kính theo sau hai bên. Xem ra mấy năm gần đây Cam Vân tại Thuỷ Dực thành vai vế không nhỏ, nếu không như thế nào lại có thể thu phục được nhiều người như vậy

Tần Vũ liếc mắt quan sát bảy Thiên nhân theo sau Cam Vân, chỉ thấy bốn trong bảy người có ba cánh ba người còn lại là hai cánh. Ánh mắt Tần Vũ rất bình tĩnh và thâm sâu, lại vừa mang theo vẻ uy nghiêm giờ phút này hắn nhìn mấy người khiến tất cả Thiên nhân đều không tự chủ được cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt

" Đại nhân, Cam Vân đợi ngài thật là khổ cực a!" Cam Vân nhìn Tần Vũ sau hồi lâu đột nhiên quỳ xuống đất vẻ mặt kích động nói:

"mấy năm nay Cam Vân mỗi ngày đều mong đại nhân sớm ngày trở lại, hôm nay rốt cục cũng đã tới!"

Tần Vũ mỉm cười, phất tay chém ta một đạo khí lực nâng Cam Vân lên nhẹ giọng nói:

" Chúng ta vào trong hãy nói!"

Cam Vân gật gật đầu lại nhìn về phía Tình Nhi và Mục Thiên mỉm cười ý tứ sau đó mới tiến vào trong trang viện. Mà bảy tên Thiên nhân phía sau hắn thấy Cam Vân quay lại vẫn còn đang cúi đầu hành lễ với bọn Tần Vũ, đều không thể di chuyển vẫn đứng yên tại chỗ, cho đến khi Tần Vũ đi ngang qua mới có phản ứng trở lại

Tiến vào trong sân, Cam Vân vội vàng sai thuộc hạ chuẩn bị rượu thịt tiếp đãi ba người Tần Vũ, bốn người tại hoa viên vừa uống rượu vừa nói chuyện

" Đại nhân, Tử Dực thành không có người ngài muốn tìm sao?" Khi thấy bên cạnh chỉ còn Tình Nhi và Mục Thiên, Cam Vân thoải mái thử hỏi Tần Vũ

Mục Thiên buồn bực tiếp nhận câu hỏi, trầm ngâm nói:

" Không nói nữa, đại nhân và chúng ta cơ hồ đã xới tung cả Tử Dực thành lên rồi cũng không có tìm ra được người nào!"

Cam Vân "nga" một tiếng, nâng chén rượu lên cung kính nói:

" Ngày dài tháng rộng, đại nhân nhất định sẽ tìm được bọn họ!" vừa nói hắn vừa uống một ngụm rượu

Tần Vũ mỉm cười cũng nâng chén rượu lên uống! Sau đó Tình Nhi hưng phấn bắt đầu kể lể nói về những chuyện tại Tử Dực thành, Cam Vân khi thì lo lắng khi thì hưng phấn, nhất là lúc nghe được Tử Dực Thiên vương và Thuỷ Dực Thiên vương có thái độ cực kì cung kính đối với Tần Vũ, điều này càng khiến cho hắn thêm tự hào khi được đi bên cạnh Tần Vũ

Ánh sáng dần dần bị màn đêm nuốt chửng, sắc trời ảm đạm dần, cái miệng nhỏ bé của Tình Nhi vẫn chẳng biết mệt là gì, vẫn liên tục kể về những chuyện xảy ra dọc đường, điều này khiến mọi người rất buồn cười

Mà lúc này tại Tử Thành cũng là mới bắt đầu có chuyện vui

Tại chỗ ở của Lãnh Diễm Phỉ một ngày, Hồng Quân và Huống Thiên Minh rốt cục cũng không chịu được loại cảm giác nhàm chán này, hai người nóng lòng muốn sớm biết được tình hình của Tu La giới. Cho nên khi sắc trời vừa nhá nhem liền lập tức lôi kéo Lãnh Diễm Phỉ đi đến ngã tư đường điều tra tình hình của Tử thành cũng như của Tu La giới nói chung

Đêm qua cùng với Thượng Phổ thành chủ suốt đêm uống rượu, Dạ Sắc và Dạ Xoa hai người cơ hồ mơ màng cho đến bây giờ mới tỉnh lại. Sau khi Dạ Sắc tỉnh lại thì đã thấy một cảm giác mềm mại của mỹ nữ Tu La tộc đã ngủ say trong lòng ngực hắn. Mái tóc dài theo bả vai hạ xuống giống như mây xanh trên trời cực kì thanh tú mĩ lệ, kết hợp với da thịt trắng nõn mềm mại, Dạ Sắc trong lòng lại nổi lên dục vọng

" Nơi này chính là chủ phủ của Thượng Phổ thành chủ!" Lãnh Diễm Phỉ dẫn hai người đi, tận lực né tránh những trạm gác rất nhanh đứng trước sân của một toà nhà to lớn, ngón tay như ngọc của nàng chỉ vào khuôn viên phía trước nhẹ giọng nói:

" Nơi này canh phòng rất nhiêm ngặt, dường như không thể dễ dàng mà lẻn vào!"

Hồng Quân nghe thấy vậy cùng Huống Thiên Minh phong thần thức lập tức biết được mọi hành động của khu vực này

Hai người nhận thấy phía sân sau tuy nhỏ nhưng lại có một tiểu viện cực kì đẹp, một gã Tu La nhân vẻ mặt rất chi là sung sướng đang cùng với một người đàn bà diễm lệ đang hưởng hoan lạc

Huống Thiên Minh vẻ mặt anh tuấn lúc này lại đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ nhìn Hống Quân nhưng phát hiện nét mặt hắn không có chút thay đổi nào, vẫn bình thản như cũ

Thấy ánh mắt Huống Thiên Minh nhìn có chút kì lạ, Hồng Quân không nhịn được cười hỏi " Nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi không không phải cũng quan sát tình hình trong sân sao?"

Huống Thiên Minh mặt lại đỏ lên, lạnh lùng nói:

" Chúng ta làm thế nào đi vào đây?"

Hồng Quân trừng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

" Ít nhất cũng có năm cách để vô thanh vô tức lẻn vào trong đó, chỉ là, chúng ta cần phải đi vào sao?"

Huống Thiên Minh nhìn Lãnh Diễm Phỉ bên cạnh đang kinh hãi, trong lòng biết nàng chính là bở vì bị Thượng Phổ thành chủ vũ nhục, cho người đuổi giết mới khiến nàng căm hận, trong lòng chẳng biết vì sao đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn giúp nàng ta xả hận!

"Hay là vào đó tìm hiểu một phen, như vậy chúng ta có thể hiểu đôi chút về Tu La giới!" Huống Thiên Minh trầm giọng hướng Hồng Quân nói với vẻ đầy hoà hoãn

Hồng Quân nhìn thoáng qua Huống Thiên Minh lại thấy vẻ mạt cảm kích vô cùng của Lãnh Diễm Phỉ trước lời nói của Huống Thiên Minh, không nói được gì nữa vỗ vỗ trán trong lòng thầm than: Xem ra Thiên Minh đối với người con gái này có chút quan tâm, vì huynh đệ chắc phải tiến lên thăm dò một phen rồi!

Vỗ vỗ đến đau cả trán, Hồng Quân trầm ngâm nói:

" Nếu như vậy chúng ta đi thăm dò một phen, dù sao bây giờ cũng không có việc gì!"

Huống Thiên Minh biết rõ Hồng Quân là vì hắn nên mới đồng ý tiến vào cái nơi mà nhìn bên ngoài tưởng như bình thường nhưng bên trong lại thập phần nguy hiểm này, vội vàng cao hứng nói:

"Không bằng như vậy đi, Tiểu Quân ngươi và nàng ta ở đây tiếp ứng, ta một mình đến đó thăm dò một phen sau đó mới quyết định!"

Nói xong hắn liền tiến ngay lên phía trước, Hồng Quân kéo vai Huống Thiên Minh đẩy hắn đến bên cạnh Lãnh Diễm Phỉ nói:

"Xét về công lực chúng ta có lẽ là tương đương nhưng nói về thủ đoạn ngươi còn kém ta rất xa! Quên đi, ngươi ở chỗ này bảo vệ Lãnh Diễm Phỉ, ta một mình đến đó tìm hiểu một phen, đối với tu vi của ta cũng không có bao nhiêu người có thể phát hiện ra ta!"

Nói xong không đợi hai người có phản ứng, thân ảnh Hồng Quân loé lên đã không thấy tung tích

Huống Thiên Minh nhìn con mắt sáng ngời cùng vẻ mặt vui mừng của Lãnh Diễm Phỉ không nhịn được liền vỗ trán, cười khổ thầm mắng Hồng Quân không có nghĩa khí lại đẩy hắn đứng ở chỗ này

Lãnh Diễm Phỉ cũng không có để ý đến suy nghĩ phức tạp trong đầu Huống Thiên Minh, bây giờ nàng ta đã cực kì hưng phấn, nhìn nam tử anh tuấn này ngày thường lạnh lùng nhưng nội tâm lại ấm áp như vậy, trong lòng không khỏi si mê

Mà lúc này phía trước hai người chỉ là một mảng đen kịt yên tĩnh, chỉ có những bóng người chớp động, tất nhiên đó chính là những hộ vệ tại nơi này đang đi tuần tra, cực kì cẩn thận bảo vệ sự tôn quí của những người trong tiểu viện kia

Huống Thiên Minh nhìn thoáng qua Lãnh Diễm Phỉ sau đó lại trông về phía đằng sân sau, trong lòng thầm lo lắng cho Hồng Quân. Dù sao hai người cũng là mới đến Tu La giới, chưa rõ lắm về người Tu La rốt cục là có … hay không tra ra tung tích của người xâm nhập!
Bình Luận (0)
Comment