Hậu Tinh Thần Biến

Chương 370

"Ngươi cũng muốn cướp đoạt Thiên đạo chi nhận?" Đế Thích Thiên cười một tràng dài, đột nhiên ngưng cười, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Tần Vũ, âm nhu nói: "Ta bất kể vì sao trên người của ngươi có thể phát sinh ra kỳ quan ngũ tinh liên châu, cũng không muốn để ý tới ân sủng của "Thiên" đối với ngươi, chẳng qua là, nếu như ngươi tưởng muốn cùng ta cướp đoạt Thiên đạo chi nhận đó, ta sẽ không bởi vì ngươi là Thiên nhân mà hạ thủ lưu tình!"

"Huống chi, ngươi nếu là con dân của Thiên giới ta, đương nhiên cũng là con dân của Đế Thích Thiên ta, nếu như ngươi quyết ý muốn cùng ta đối địch, như vậy, ta sẽ đem tất cả bằng hữu của ngươi tại Thiên giới toàn bộ giết sạch!" Thanh âm của Đế Thích Thiên cực kỳ lạnh lẽo tàn khốc, mà phảng phất giống như một làn gió lạnh thổi vào tai, khiến cho Lãnh Diễm Phỉ và Tôn Thiên ngay cả đến Tình nhi ba người đứng ở phía sau Tần Vũ đều là toàn thân phát lạnh rùng mình, nhìn trước mặt không dám tin đó là Đế quân được tôn xưng là chí tôn của Thiên giới, thật sự nghĩ không ra, ở trong ấn tượng của bọn họ hẳn nhiên là Thiên nhân hoàng giả vô cùng chính trực uy nghiêm lại có thể nói lên tiếng nói âm trầm u ám như vậy.

Tần Vũ nhìn thẳng vào Đế Thích Thiên trong mắt lóe ra quang mang vàng chói, trên mặt hiện đầy vẻ khinh thường, có phần châm biếm, nhàn nhạt nói:

"Ta Tần Vũ từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ không có vì người khác uy hiếp bức bách mà chùn bước!"

Khẽ nghiêng đầu, trong mắt Tần Vũ tràn ngập ánh mắt ôn hòa và thương nhớ nhìn Hồng Quân bên mình, dáng vẻ mi thanh mục tú, trên dung mạo thoáng hiện vài nét của Lập nhi, đây là nhi tử của bọn họ a! Nghĩ đến Lập nhi tại phương trời xa thẳm Nhân giới kia, giọng nói của Tần Vũ dần dần kiên định lại, lạnh lùng nói:

"Cũng chính vì lúc này, ta cuối cùng đã gặp lại người yêu quý nhất, rốt cục thành tựu Chưởng khống giả tối cao vô thượng, cũng chính là hài tử của ta!"

Nói xong, Tần Vũ giơ tay lên âu yếm vuốt đầu của Hồng Quân, nhìn về phía sắc mặt càng lúc càng u ám của Đế Thích Thiên, vừa cười vừa nói:

"Ngươi không nghĩ tới chứ, hắn, Hồng Quân, là nhi tử của Tần Vũ ta, còn ta, đúng là cùng với Thiên Mông chí tôn hoàng giả của Tu La giới lúc trước giống nhau, vì truy tìm Thiên đạo vô thượng kia, mà buông bỏ tu vi vô địch của kiếp trước đi vào trong Lục đạo Luân Hồi, với ước vọng đạt được cái kết quả cuối cùng!"

Tựa hồ từ rất lâu cũng không nói nhiều lời như vậy, Tần Vũ hôm nay rõ ràng nhìn thấy đổi khác, cực kỳ vui vẻ, nguyên nhân vì đâu không cần phải nói ra, đó là gặp được Hồng Quân và Huống Thiên Minh, cũng vì vậy, khiến cho Hồng Quân và Huống Thiên Minh cũng có chút kinh ngạc biểu hiện hôm nay của Tần Vũ, bất quá, dù sao Tần Vũ vô luận làm ra chuyện gì, bọn họ cũng không có tư cách khoa tay múa chân, nói cách khác, ở trong ấn tượng của bọn họ, chỉ cần Tần Vũ muốn làm, hầu như không có việc gì không làm được!

Không nói đâu xa, hãy nhớ rằng tại trong Vô Danh không gian thần uy của Tần Vũ, đã làm cho Huống Thiên Minh rất là thán phục! Với tu vi cùng cấp là Chưởng khống giả, sức một người địch ba người không nói, mà lại hoàn toàn đem ba người kia giết sạch, đây là tu vi thuộc cái dạng gì mới có thể làm được a, đây là công pháp tuyệt thế gì mà có thể làm cho Tần Vũ đạt tới cảnh giới như thế a!

Nhìn Tần Vũ dịu dàng vuốt ve đầu của Hồng Quân, Huống Thiên Minh trong lòng không khỏi có chút hơi cay cay mắt, nghĩ đến công pháp Tinh Thần Biến của Tần Vũ sáng tạo ra vô số kỳ tích, hắn không khỏi tưởng tượng, giá như lúc trước Thiên Mông khi còn sống nếu có thể quen được nhân vật như Tần Vũ, ông há có thể bị người ta ngầm ám hại?

Mọi người tại đây, sau khi nghe qua lời của Tần Vũ, cơ hồ không người nào không lộ vẻ xúc động kinh hãi, đứng ở bên cạnh Tần Vũ, Mục Thiên và Cam Vân đúng là kinh ngạc nhất, hai người quan sát Hồng Quân không dám tin tưởng, trong lòng tràn ngập ý nghĩ vô lực và lo lắng cùng quay ánh mắt hướng về Tình nhi kia đứng ở một bên đã có chút không ổn, sắc mặt tái xanh không còn chút huyết sắc nào.

Còn Tình nhi, lúc này lại hận sao mình trước nay chưa từng sinh ra ở chốn này, thậm chí còn chưa hề một lần nào nghe qua những lời nói ấy làm cho nàng thương tâm gần chết. Nàng khổ sở lắc đầu, cắn chặt hàm răng làm cho những giọt lệ nơi vành mắt nhẹ lay động, toàn bộ những lời nói vừa mới nghe được làm cho đầu óc nàng rung động, nàng nhớ lại những hình ảnh tươi đẹp trong những ngày qua, ước sao trở lại một khắc vừa mới đây cũng tốt, chỉ cần Tần Vũ đừng nói ra những lời như thế này là tốt rồi!

Thiên địa đang xoay tròn, trái tim tựa hồ bị người ta tàn nhẫn chém một đao, dòng máu đỏ tươi nóng bỏng kia dần dần từ trong trái tim bị tổn thương phun ra, cả thân thể phát run lẩy bẩy, Thiên, thật sự quá vô tình! Tình nhi lẩm bẩm nho nhỏ, giờ khắc này, nàng đã quên còn có những người khác tồn tại chung quanh mình, trong đôi mắt nàng bị một màn hơi nước bao phủ, chỉ có thân thể hùng vĩ kiên cường trong ngày xưa ấy cùng... mùi vị rất quen thuộc nọ, làm cho nàng không có lúc nào là không thanh thản toàn tâm nghĩ tới khuôn mặt anh tuấn cùng với vòng tay và lồng ngực... ấm áp kia.

Một bàn tay to ấm áp đỡ lấy trước khi nàng sắp té trên mặt đất, nắm bả vai của nàng, trong bàn tay thon dài trắng nõn mang theo làn hơi ấm làm cho nàng không tự chủ được liền ổn định tâm tình lại, làm cho nàng trong lúc tâm tình tuyệt vọng như sóng ba đào quay cuồng đã có thể giữ vững được niềm tin của mình! Đúng vậy, bàn tay kia, là tay của Tần Vũ. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Đế Thích Thiên đã sớm trợn mắt há hốc mồm, hắn nghe lời nói của Tần Vũ, trong đôi mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin được, lúc thì liếc nhìn Hồng Quân, lúc thì lại quan sát Tần Vũ, tâm cảnh vững vàng thuộc về hoàng giả đó trong lúc nhất thời đã bị Tần Vũ phá sạch sẽ, cơn sóng lòng rúng động, khiến cho thần thức của hắn nhất thời đã bị ảnh hưởng, cũng không cách nào dò xét được từng cọng cây ngọn cỏ trong vòng phạm vi hơn mười dặm chung quanh nữa.

Một làn gió núi từ chân núi truyền đến, thoáng dẫn theo làn hơi mát lạnh kèm theo tiếng rít gió vù vù, làm tan biến đi những lời nói của Tần Vũ, không khí tại đây nhất thời ngưng trệ, phá tan sự trầm tư trong lòng mỗi người, cũng đánh tan đi nổi khó chịu đã khiến cho người ta rất là buồn khổ!

"Ngươi là nói, hắn là con của ngươi?" Đế Thích Thiên dù sao cũng là hoàng giả Thiên nhân tộc, chí tôn của Thiên giới, tâm cảnh trải qua hơn ức vạn năm há phải tầm thường, chỉ trầm mặc ngắn ngủi một lúc, hắn liền lại khôi phục trong lòng ổn định không còn dao động, trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi Tần Vũ.

Tần Vũ gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tự hào, khẳng định nói:

"Hắn, Tần Sương, là nhi tử của Tần Vũ ta!" Tần Vũ vốn rất tự hào, Tinh Thần Biến nguyên là do Lôi Vệ sáng lập ra, nhưng có điều Lôi Vệ cũng chỉ sáng tạo ra nền móng khởi đầu của công pháp, rồi sau đó tất cả phương diện trọng yếu và cảnh giới của công pháp, đều do Tần Vũ chính mình sáng lập ra, ông đã tốn hao biết bao tâm huyết trong những năm đó a!

Còn Tần Sương, cũng là Hồng Quân, lại là hậu sinh khả úy tuổi trẻ tài cao, tuy rằng không đến mức vượt qua ông, nhưng cũng chỉ là hiện tượng tạm thời! Dựa theo ước đoán của Tần Vũ, với Hồng Quân đạo do Hồng Quân tự nghĩ ra làm nền móng, một khi đại thành, chỉ sợ rằng trong thiên hạ cũng chỉ có "Thiên" kia mới có thể đủ sức hoàn toàn đánh bại hắn, bằng không cho dù là đại ca Hồng Mông và Nhị ca Lâm Mông cũng không cách nào làm gì được hắn nữa rồi!

Lời nói tự hào của Tần Vũ, làm cho Hồng Quân một trận lệ nóng doanh tròng, tại trong trí nhớ của hắn, không có bao lần được phụ thân tỏ ý khen ngợi như thế!

Nói đến cũng rất kỳ quái, Tần Vũ ở kiếp trước trong thời gian còn nhỏ, vì không được phụ thân quan tâm chăm sóc nhiều hơn, mà liều mạng tu luyện, hết lần này đến lần khác từ trong gian khổ đổ máu và nước mắt mới đột phá bản thân đến cực điểm.

Tới một đời của Hồng Quân kia, lại giống như thế, dưới hào quang bao phủ của "thiên tài" Tần Tư, tâm tình của Hồng Quân đúng là cực kỳ phức tạp, hắn nhận được bất quá cũng chỉ là lời hứa trợ giúp của phụ thân mà thôi.

Hôm nay, cuối cùng nhận được lời khen ngợi mà hắn vẫn luôn chờ mong, sao có thể không hoang mang cả cõi lòng, lệ nóng doanh tròng? Một bàn tay lớn vỗ lên bả vai, thanh âm ghen tỵ của Huống Thiên Minh truyền vào trong đầu, làm cho Hồng Quân nhất thời thu lại hỗn loạn trong lòng:

"Tiểu Quân a tiểu Quân, phụ thân của ta nếu như còn sống, có thể giống như Tần bá phụ hay không, có thể tự hào nói với người khác: Huống Thiên Minh là nhi tử của ta đây?"

Hồng Quân buồn cười, gắng sức gật gật đầu, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào hình bóng cao lớn trước mặt, đó là bóng lưng của phụ thân, hình bóng ấy có thể chắn gió chặn mưa bảo bọc cho hắn a! Mặc dù là hôm nay chính mình đã trưởng thành mọc đủ lông đủ cánh, sẽ không để cho bất cứ ai có thể dễ dàng xúc phạm tới mình, nhưng cũng làm cho chính mình cảm thấy an toàn, cảm thấy ấm áp! Chẳng qua là... Vì sao nữ tử xinh đẹp bên cạnh thần sắc phức tạp như thế chứ?

Hắn buồn bực liếc nhìn Tình nhi một cái, trong lòng tràn ngập điều khó hiểu.

Đế Thích Thiên cũng giống vậy, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Vũ, trong đầu nhưng là hiện ra hình dáng Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn, đó là hai nhi tử hắn sủng ái nhất, đắc ý nhất, hôm nay so với nhi tử của Tần Vũ, nhưng làm sao lại kém hơn nhiều vậy chứ?

Nghĩ đến lời nói của Tần Vũ kia tràn ngập hào khí cùng tự tin, sắc mặt của Đế Thích Thiên tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Tần Vũ, lại một lần nữa hỏi:

"Ngươi, thật sự muốn đối địch cùng ta?"

Tần Vũ ha ha cười một tiếng, hào khí ngất trời nói:

"Tần Vũ ta từ trước đến giờ không chủ động gây sự cùng ai, lại càng không phải e sợ với bất cứ người nào! Nếu như ngươi buông bỏ cái Thiên đạo chi nhận vốn thuộc về Thiên Minh, Tu La tộc chí bảo, Tần Vũ ta nguyện ý cùng ngươi chung một đường đồng mưu cộng sự, bằng không, mặc dù ngươi tu vi cao hơn ta, cũng nhất định đem hết toàn lực ngăn cản không cho ngươi đoạt được cái vật vốn không thuộc về ngươi!"

Đế Thích Thiên ánh mắt hơi nheo lại, quanh thân đột nhiên bùng phát ra khí thế mãnh liệt, dần dần, sắc mặt hắn vốn đang âm trầm đến cùng cực đã chậm rãi bình phục trở lại, ngược lại hiển lộ ra vẻ tươi cười, lập tức biến thành cười to một tràng dài:

"Tốt! Tốt! Tốt! Ức vạn năm đến nay, Đế Thích Thiên ta trừ Thiên Mông ra, chưa bao giờ gặp qua địch thủ thực sự, cho dù Tát Hải kia được xưng là có được không gian của chính mình, nhìn thấy ta, cũng phải tránh xa trăm dặm, nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại gặp được hán tử như thế, Tần Vũ, ngươi nhận được sự tôn trọng của ta!"

Tần Vũ lạnh nhạt cười, tôn trọng? Tựa hồ cái từ này đối với ông mà nói là không có ý nghĩa chút nào, tôn trọng, chỉ có cường giả mới có thể được sự tôn trọng, đây là dựa vào chính mình ra sức thực hiện mà có, còn Tần Vũ đã sớm bỏ sức thực hiện quá nhiều... quá nhiều!

"Vậy thì để chúng ta quyết phân thắng bại đi!" Đế Thích Thiên ý khí phong phát, quát to: "Mặc dù cách ngày Thiên đạo chi nhận đó xuất thế còn khoảng gần trăm năm thời gian, nhưng, hôm nay, chúng ta hãy nhất quyết sinh tử, dùng vũ khí trong tay chúng ta để quyết định đến tột cùng là ai mới có tư cách có được Thiên đạo chi nhận nào!"

Vừa nói, trong tay quang mang chợt hiện, một đạo kiếm quang cực kỳ rực rỡ đột nhiên bắn lên bầu trời, mà ngay cả đám mây trắng như bông kia, cũng bị kiếm quang ấy xua tan đi, sát ý khôn cùng đem Tần Vũ bao phủ vào trong đó, một trận đại chiến hết sức căng thẳng cơ hồ chạm vào là nổ bùng ngay!
Bình Luận (0)
Comment