Hậu Tinh Thần Biến

Chương 394

Đế Thích Thiên phiêu phù giữa không trung tựa như một vòng mặt trời màu vàng, sáng chói mắt. Một tiếng "Hỗn nguyên Thiên đế trảm!" bạo ra trong nháy mắt cả người như hoá thành một thanh loan đao hình bán nguyệt. Chính là bộ dáng của Thiên đạo chi nhận, đây cũng chính là kết quả mà Đế Thích Thiên dung hợp với Thiên đạo chi nhận. Mặt trên của thân đao màu vàng lưu động một loại hoa văn màu đen trang trọng thần thánh lại thêm phần quỉ dị!

Mà Tát Hải trước mặt Đế Thích Thiên giờ phút này toàn thân cũng bị uyết sắc vị khí bao vây cơ hồ cũng toả sáng. Tát Hải đột nhiên quay đầu về phía bọn người Tần Vũ đôi mứat đỏ quạch dữ tợn kinh khủng giống như hung thần tư địa ngục đến!

Hốt nhiên bảy cái bíng phóng tới bên cạnh Tần Vũ. Tần Vũ và mọi người liền kinh hãi nhưng nhìn kĩ lại chính là bảy người Hàn Sanh đang trong trạng thái hôn mê

Tức thì một thanh âm vang lên trong tai Huống Thiên Minh:

"Tiểu oa, nếu ngươi đã dung hợp Thiên đạo chi nhận của Thiên Mông vậy ngươi chính là đế quân của Tu La giới, đây cũng là số mệnh và cũng là trách nhiệm của ngươi. Nhớ kĩ nhất định phải bảo vệ con dân Tu La giới cho thật tốt! Ai, không có nghĩ tới ta tự cho mình là khoáng thế anh tàu chính là vẫn không có bằng Thiên Mông lão quỉ a! Ha ha, có lẽ tại một nơi khác còn có thể có cơ hội cùng hắn đầu một lần. Ha ha!"

Huống Thiên Minh mê mang nhìn Tát Hải khi cảm nhận được những câu nói tràn ngập thê lương và không cam lòng kia

" Huyết ma thị hồn!" thanh âm thê lương từ trong miệng Tát Hải vang lên! Huyết quang vây quanh Tát Hải đại tịnh, từ một góc trời xuất hiện những đám mây màu đỏ từ từ hướng phía dưới đè xuống, uy áp trực tiếp lên nguyệt nha loan đao của Đế Thích Thiên. Từng đạo lôi điện hỗn loạn trong Thiên địa tuỳ ý loé lên!

Cảnh tượng Thiên đại này phảng phất như hết thảy đã đến ngày tận thế

" Huyết ma, huyết ma?" Huống Thiên Minh thấp giọng than, phảng phất tận sâu trong tiềm thức của hắn có điều gì đó đang được cất trữ. Nhưng bởi vì bị cất giữ quá sâu nên hết thảy vẫn còn quá mông lung

Nguyệt nha loan đao do Đế Thích Thiên hoá ra trên bầu trời mang theo khí tức cực mạnh trực tiếp bổ tới hướng Tát Hải, nhìn có vẻ rất chậm nhưng dọc theo chưởng đạo không gian như là bị rạn nứt hoá thành hư vô, có thể thấy được uy lực của nó!

Tần Vũ bình tĩnh quan sát hết thảy mọi việc trong lòng thầm than:

" Hảo ba đạo, đây là thực lực chân chính là Đế Thích Thiên sao? Sợ rằng tu vi chưởng khống giả kiếp trước của ta muốn thương tổn hắn mà toàn vẹn trở ra cũng không dễ dàng. Nhưng bây giờ hắn thi triển thế này cho dù là chiến thắng sợ rằng cũng thương tổn lớn đến thân thể. Còn Tát Hải tại sao lại sinh ra quỉ dị như vậy, hiện tại hắn hình như đang mượn ngoại lực nào đó, một loại lực lượng không thuộc về không gian này, quá mực hung tàn!

Bạo ngược, tính cắn trả rất mạnh, hắn có thể khống chế?

Nhìn thấy Hồng Quân ben cạnh hai mắt cũng tràn ngập suy nghĩ không khỏi thở dài nói:

" Đã trải qua ức ngàn năm tu hành tâm tính lại như thế khó trách trong Thiên giới các nhân vậy đỉnh cao lại quá ít như vậy, đúng là tham vọng theo đuổi lực lượng đã che mắt bọn họ rồi a!"

Hồng Quân nhìn đôi mắt Tần Vũ trong tâm thầm tươi cười mà Ngộ Không cùng Mục Thiên còn lại phía sau chính là đang mê mê, chỉ có Huống Thiên Minh đứng tại chỗ không biết cúi đầu nghĩ cái gì phảng phất như mọi chuyện hết thảy không quan hệ đến hắn

Lúc này nguyệt nha loan đao do Đế Thích Thiên biến thành đã bổ tới trước mặt của Tát Hải nhưng Tát Hải vẫn không có phản ứng gì chỉ là khí tức bạo ngược càng thêm nùng trọng. Khách sát một tiếng, một đạo chớp đỏ đánh lên mặt trên của loan đao khiến nó không khỏi run lên phát ra tiếng kêu to! Hốt nhiên quang mang loan đao đại thịnh, không gian bị Đế Thích Thiên nghiền nát vây lấy Tát Hải tại trung tâm hình thành một cái hắc động hút cả huyết vân ngập trời

Mà Tát Hải đang bị bao vây bên trong huyết quang vẫn nhắm mắt, những mảng huyết vân đang vây quanh Đế Thích Thiên cùng Tát Hải cùng với mấy trăm đạo xích lôi đồng thời bổ tới Tát Hải!

" Diệt thế ma kiếp!" một thanh âm thô khoáng vang lên

Tần Vũ giờ phút này hai mắt tinh quang loè loè nhưng thanh âm cũng không phải từ hắn phát ra, từ nơi thanh âm phát ra nhìn lại chỉ thấy một lão đầu đột ngột xuất hiện giữa không trung. Chưa nói đến lão nhân này là người như thế nào, đan đan có thể dưới tình huống này xuất hiện mà Tần Vũ không cách nào phát hiện cũng đủ biết hắn bất phàm!

" Súc sinh! lại sử dụng công pháp thiên địa bất dung, cứ xem như lão tử không tồn tại?" chỉ thấy lão nhân kia hai tay giơ lên kết thành một ấn cổ quái chậm rãi dung hợp vào giữa huyết vân nhất thời hào quang sáng chói loé lên. Một quang điểm màu vàng từ phía trung tâm huyết vân bắn ra, đúng là Đế Thích Thiên

Khi Đế Thích Thiên rơi xuống mặt đất thì đã lâm vào trạng thái hôn mê mà lão nhân kia lại lắc lắc đầu chuyển hướng nhìn về phía Tát Hải. Lúc này huyết vân đã bao kién toàn bộ thân thể Tát Hải, độ dày của màn huyết vị này quá dị thường giống như một khối nhục cầu dơ bẩn làm cho người ta có cảm giác trong lòng không thoải mái, đống thời tại đó tản ra khí tức bạo ngược kinh khủng

Lão nhân nhíu mày nhìn Tát Hải thấp giọng nói:

" Không nghĩ tới ma đầu trong lời tiên đoán đã xuất hiện, nhưng là một đường sanh là tại nơi nào đây?"

Trầm ngâm một lát lập tức hai mắt lão nhân trợn tròn sớm đã không lơ là chút nào, hai tay vung lên trong không gian xuất hiện từng đạo hồ tuyến xinh đẹp cứ như vậy hài hoà không có qui luật phảng phất như từng đạo hồ tuyến này là đã tồn tại từ trước

Tần Vũ thấy vậy liền ngây người nhưng lại cảm thấy như hiểu ra cái gì đó, mặc dù cảm giác đó là cái gì thì không thể nói rõ

Lão nhân kia đảo mắt đã tại không trung từ những đạo hồ tuyến hoa xuất một đồ án kì diệu khiến người nhìn cảm thấy một sự im lặng dị thường. Đồ án này trong nháy mắt bể tan biến thành những điểm sáng trông như những vì sao hướng về huyết vân kia

Đây cũng là một cảm giác thật kì diệu, ngay cả Tần Vũ thấy được đồ án sau đó cũng nhắm mắt lại, vẻ mặt an tường như là phi thường hưởng thụ. Nhưng là trong lúc nàu lại truyền đến một thanh âm bất hoà, giống như là tiếng dã thú tru lên, nghe rất thê lương lại như là cực kì phẫn nộ

Tần Vũ cùng mọi người phía sau đột nhiên bừng tỉnh kinh ngạc nhìn về phía nơi nào đó. Lúc này thống khổ nhất sợ rằng chính là Hồng Quân, bởi vì Tần Vũ ở tại chỗ hưởng thụ mà đặt toàn bộ lực lượng bảo vệ mọi người lên trên Hồng Quân giới, lực lượng của huyết vân tán vọng tại cũng rất kinh khủng. Kỳ thật nếu Huống Thiên Minh dùng Thiên đạo chi nhận cũng có thể trợ giúp một ít lực nhưng không biết tại sao giờ phút này hắn lại đang ngây ngốc tại chỗ không biết suy nghĩ cái gì. Hồng Quân bảo vệ mọi người thấy Tần Vũ phảng phất như đang ngủ vẻ mặt rất hưởng thụ, Huống Thiên Minh thì đứng yên, những người khác thì phần lớn đang đưúng quan sát. Về phần Tôn Ngộ Không hai mắt toả sáng nhìn lên bầu trời, thiết bổng trong tay bị hắn nắm chặt nhìn vẻ mặt rất là hưng phấn, nếu không phải là hắn hiểu được không cách nào kháng cự lại áp lực của huyết vân kia thì dám chắc đã tuỳ tiện lao ra đấu một phen rồi!

Đột nhiên trong huyết vân truyền đến thanh âm vô lực của Tát Hải:

" Tiền bối, là người sao? Ta cảm giác được khí tức của người, vân xin người hãy giết ta, giết ta đi! Ta không muốn vậy! ta không muốn" sau đó chỉ có thể nghe thấy tiếng nói mơ hồ giống đứa nhỏ trước mặt cha mẹ

"
Ai, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu cần gì như vậy? Ngươi biết sai rồi nhưng là ai có thể giúp ngươi đây? Ngươi nghĩ rằng ta không muốn giết ngươi?" lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu

"
Chính là ngươi không phải không biết lời tiên đoán, ma đầu này một khi xuất hiện thì ai có thể ngăn cản? Một đường sinh cơ, một đường sinh cơ lại ở nơi nào đây?" lão nhân ngửa mặt nhìn huyết vân trên đầu

"
Nhưng trước khi một đường sinh cơ xuất hiện nói như thế nào ta cũng không thể mặc kệ mà ngồi nhìn được!" lão nhân hai mắt tinh quang loé lên trên trán xuất hiện một ấn kí chậm rãi phóng lớn giữa không trung

"
Điều ta có thể làm cũng chỉ có thế!" lão nhân nói xong phóng ấn ký vào trong huyết vân

Sau khi ấn kí đánh vào một trận xích vân ( mây đỏ) bốc lên trận trận phiến động làm cho người ta không khỏi tê dại. Từng đạo hào quang màu trắng phát ra tại mặt ngoài xích vân hình thành một vầng sáng hình bạc

"
Một trăm năm, nhiều nhất là một trăm năm" lão nhân nhìn về phía bầu trời hư vô:

"
Thiên Mông tiểu oa nhi, nếu ngươi có thể thành công trở về có lẽ có thể hoá giải trường hạo kiếp này rất đơn giản. Ai! cho dù bây giờ lão già này có toàn lực thi triển cũng bất quá chỉ có thể vây khốn ma đầu này một trăm năm mà thôi! Lão quỉ này cũng rời ta mà đi, bây giờ ai có thể giúp ta đây? Vậy đường sinh cơ trong lời tiên đoán rốt cục là ở nơi nào đây?" lão nhân thấp giọng than, thanh âm thê lương càng khiến cho người nghe cũng cảm thấy chua xót

Lúc này sau lưng lão nhân đột nhiên vang lên một thanh âm:

"
Huyền lão lúc này cũng đa sầu đa cảm a, không giống với tính cách của ngươi a. Yên tâm, một trăm năm là đủ rồi"
Bình Luận (0)
Comment