Hậu Tinh Thần Biến

Chương 460

Theo sau Hồng Quân là năm ngàn đại binh Tru Thần giới, Lí Hồng Đức ánh mắt lạnh lẽo trên thân đao đột nhiên bính phát ra Hỗn Độn quang hoa lợi hại, một thanh âm chém vào thịt truyền tới đã có hơn mười tử quân hình thần câu diệt, tan thành mây khói

Hồng Quân sắc mặt khẽ biến, bước chân vừa động thân thể đã hoá thành một đạo lưu quang, trên phương diện bất diệt phách thể Hồng Quân có thể tuyệt đối tự tin. Quả nhiên cho dù là tu vi Thiên Mang hậu kì Lí Hồng Đức thấy tốc độ như vậy cũng là giật mình không thôi, chém ra một đao, một cỗ Hỗn Độn vật chất kết dính chợt chấn động bộc phát tạo ra một đạo khí lưu mạnh mẽ

Hồng Quân hừ lạnh một tiếng không có nửa phần e ngại, một quyền xuất ra, quang mang li ti trên nắm tay lưu chuyển không ngừng sinh ra một cỗ lực lượng vô cùng cường đại. Khí lưu vừa mới hình thành kia bỗng chốc bị đánh tan, Hồng Quân với tốc độ cực hạn trong chớp mắt đã tới trước mặt Lí Hồng Đức

" Phách Thiên đao quyết!" chưởng khí còn chưa động một cỗ khí thế đã bộc phát ra hoàn toàn, trên thân đao phóng thích Hỗn Độn vật chất từ trong tay Lí Hồng Đức rất nhanh biến ảo cùng với đao quyết vận chuyển, trong nháy mắt tiêu đi một quyền của Hồng Quân. Hai người tiếp một chiêu rồi lập tức thối lui, hai mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt đều mang theo nộ ý

" Ngươi … ngươi là người Chiến Thần giới? Không … không có khả năng, Chiến Thần giới nằm ở bên kia của nguyên thuỷ trục tâm, điều này sao có thể?" Lí Hồng Đức ngạc nhiên hỏi nhưng lực lượng của Hồng Quân rõ ràng cùng với Chiến Thần giới có vài phần tương tự

" Chiến Thần giới, ngươi nói gì vậy?" Hồng Quân có chút nghi hoặc hỏi

Lí Hồng Đức ánh mắt chớp động kèm theo sự kinh ngạc, thầm nghĩ:

" Tuyệt đối không có khả năng, Chiến Thần giới bị ngăn cách bởi nguyên thuỷ trục tâm, ở giữa còn có vài không gian bình diện còn có cấm thế của đại thần Thiên giới nữa, ức ngàn năm nay chưa hề có động tĩnh gì, như thế nào lại có người của Chiến Thần giới xuất hiện tại đây?"

Không gian bình diện chính là vách ngăn giữa hai không gian vũ trụ, cũng là giới hạn của hai vũ trụ. Không gian bình diện này chính là pháp tắc tồn tại tự nhiên bên trong nguyên thuỷ vũ trụ, là một loại không gian độc lập chưa từng bị khai tích. Mà Loạn Thần giới và Chiến Thần giới trong đó chỉ là một không gian bình diện nhỏ nhoi, muốn đánh vỡ vách ngăn này mặc dù khó khăn nhưng không phải là không thể

Nhưng khoảng cách giữa Chiến Thần giới tới nơi này không phải có thể dễ dàng vượt qua, bởi có vô số vách ngăn không gian cùng với cấm chế của Đại thần Thiên giới cho nên thậm chí ngay cả truyền tống trận cũng không có. Những điều này được ghi lại còn trước khi cả vũ trụ này bị khai tích hoàn toàn, Lí Hồng Đức có thể khẳng định năng lượng đặc thù mà Hồng Quân phát ra chính là Chiến Thần quyết mà thời viễn cổ nhắc đến cho nên thật sự cảm thấy khiếp sợ

" Chẳng lẽ … bây giờ Đại thần Thiên giới thật sự đã không cách nào duy trì được nguyên thuỷ trục tâm nữa?"

Lí Hồng Đức mặc dù trong lòng hoài nghi nhưng tình thế trước mắt không cho phép hắn có thời gian tự vấn, Phách Thiên đao quyết lại được phóng ra, đao khí bàng bạc bao phủ gần một trăm thước xung quanh, thân thể Hồng Quân chợt cảm giác được một cỗ áp lực

Loại … cảm giác áp chế này mặc dù không thể hoàn toàn áp chế Hồng Quân nhưng trong lúc đó cho dù là một chút cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng. Hồng Quân nhíu mày, trạng thái phách thể nhất thời lại tăng lên một tầng, trong nháy mắt đã hoàn thành tầng thứ hai, khi tầng thứ hai bộc phát loại áp chế này cũng tiêu tán hết

Lúc này, Lí Hồng Đức khoát đao luân chuyển, chưởng khí như ẩn ẩn những tiếng gào thét hướng về Hồng Quân chém tới. Hồng Quân tuy là có bất diệt phách thể cũng không dám dùng thân đỡ Phách Thiên đao quyết của hắn, bằng vào ưu thế tốc độ cao không ngừng né tránh, cũng không bị công kích làm thương tổn quá lớn

Giờ phút này, Huống Thiên Minh và Cổ Bàn hai người đều mang theo hai vạn đại quân tiến sát đến trung tâm thành, nơi này nhà nhà san sát cũng không thích hợp chiến đấu với quy mô lớn, phía ngã tư chật ních binh lính chém giết phát ra những tiếng kêu hỗn tạp. Có điều Phó thống lĩnh điều khiển năm vạn quân Loạn Thần giới về phương diện thực lực hiển nhiên không thể theo kịp Cổ Bàn và Huống Thiên Minh, hai kẻ cuồng chiến. Thiên đạo chi nhận và Cổ Bàn phiên ẩn chứa khí tức huỷ diệt kinh khủng trong chiến trường tuỳ ý tàn sát, với khí thế không thể cản điều khiển đại quân Tru Thần giới tiến lên phía trước

Mà phía trước thành, cuộc chiến giữa Tôn Ngộ Không và Mạc La đã đến hồi khốc liệt, mặc dù đã đánh tới lớp phòng tuyến thứ ba, cũng làm rối loạn trận hình thứ tư và thứ năm nhưng năm ngàn binh sĩ Tru Thần giới lúc trước đã tổn thất còn không đến hai ngàn

Mặc dù vậy, chiến ý của Tôn Ngộ Không lại không chút nào suy giảm, đại quân Tru Thần còn sót lại cũng bị cỗ chiến ý này kích phát trên chiến trường kiêu dũng vô cùng, hiển nhiên là tác dụng của chủ tướng Tôn Ngộ Không

Bát Phương Sát kiếm của Mạc La tựa hồ đã phát huy tới cực hạn, cùng với đấu chiến bốn mươi tám côn của Tôn Ngộ Không chẳng thể phân thắng bại. Nhưng một lúc sau ưu thế của Tôn Ngộ Không đã hiện ra, mà lúc này Mạc La cũng lâm vào thế yếu

Trải qua tranh đấu đã lâu, hai bên giằng co với cục diện bất phân tuy nhiên Mạc La thống lĩnh hiển nhiên có chút gấp gáp. Dù sao bản thân hắn không có vô thượng chiến ý, không có khả năng chiến đấu điên cuồng một trăm năm mà không có cảm giác gì được. Cuối cùng, khí thế của Bát Phương Sát kiếm đã hoàn toàn bị đấu chiến côn pháp của Tôn Ngộ Không áp chế, côn khí màu vàng giống như thuỷ triều lãnh liệt bốc lên cao bao trùm phạm vi vài thước xung quanh

" Đáng chết, người này rõ ràng không biết mệt, xem ra phải tốc chiến tốc thắng!" Tình thế giằng co lại tiếp tục, Mạc La hiển nhiên đã biết chiến ý của Tôn Ngộ Không không hề suy giảm thậm chí ngày càng cường đại hơn, loại … người cuồng chiến như thế này hiển nhiên là một đối thủ khó nhằn, biện pháp duy nhất chính là phải tốc chiến tốc thắng

Cùng với chiến ý của Tôn Ngộ Không tăng lên, lực lượng của đấu chiến côn pháp cũng đạt tới trạng thái cực hạn, cường độ mãnh liệt như nước sông Trường Giang. Nếu Mạc La không có trung phẩm Hỗn Độn linh bảo duy trì trạng thái phòng ngự e rằng lúc này ngay cả khả năng chống đỡ cũng không có

Mạc La vận dụng lực lượng toàn thân tập trung trên thân kiếm, thân kiếm nhất thời thả ra một đoàn vật chất kết dính màu đen Hỗn Độn vật chất, trong tay hắn lại biến hoá xảo diệt

" Bát phương sát kiếm, kinh Thiên diệt Địa!"

Một đoàn Hỗn Độn vật chất ầm ầm băng tán trong khi cực nhanh xoay tròn hình thành một vòng xoáy, cỗ sát khí nhất thời phóng lên cao

Bát phương sát kiếm này là Mạc La thống lĩnh trong khi tấn công một chủ tinh của Tử Thần giới mà lĩnh ngộ được, nó cũng tồn tại một cảnh giới hạn chế, phải là Thiên Mang hậu kì mới có thể phát huy lực lượng cường đại lớn nhất, chiêu thức cuối cùng của Bát phương sát kiếm chính là "Kinh Thiên địa diệt". Sử dụng nó có thể trong loạn chiến mà bễ nghễ nhưng cũng là dùng tính mạng đánh đổi, nhất định là phải sử dụng hết lực lượng toàn thân, mấu chốt chính là trong lúc đó điều khiển tối đa được năng lực của Hỗn Độn khí, nếu thất bại địch nhân nhất định sẽ nắm lấy cơ hội, hạ sát là dễ như trở bàn tay

Xem ra hắn đã có chuẩn bị nên mới xuất ra một chiêu cuối cùng này, Hỗn Độn khí tức thời mở rộng ra diện tích càng ngày càng lớn, khó khăn trong sự điều khiển lực độ cũng càng lớn, nếu không cẩn thận Hỗn Độn lực này có thể phản lại bản thân

Đám khi lưu cực lớn lấy trường kiếm của Mạc La làm tâm cực nhanh xoay tròn phát ra tiếng sấm oanh long, phạm vi đã đạt tới vài trăm thước phía trên đầu hắn, trông giống như một đám mây đen không ngừng xoay tròn

Tôn Ngộ Không tựa hồ đoán được dụng ý của hắn, hưng phấn cười nói:

" Khá lắm, Kinh Thiên Địa diệt, lão Tôn ta đây muốn xem ngươi còn có khả năng gì!" Côn khí bộc phát, đấu chiến bốn mươi tám côn huyễn hoá thành bốn mươi tám đạo kim quang không ngừng ba động chung quanh hắn phát ra tiếng vang cộng hưởng

" Đi tìm chết!"

" Đi tìm chết!"

Cơ hồ cùng một lúc hai người phát ra một tiếng tê hống, khí thế của Hỗn Độn bàng bạc giấu trong kiếm phong từ giữa không trung đáp xuống phát ra tiếng sấm vang rền cả trời đất. Tôn Ngộ Không cũng không yếu thế, khí thế đấu chiến bốn mươi tám côn thăng lên một bậc, côn ảnh đầy trời tuỳ ý phóng ra, tất cả ngưng tụ tại trường côn trong tay hắn, trông giống như chỉ có một đạo quang hoa màu vàng

Hai loại lực lượng mạnh tột cùng hung hăng va vào nhau giữa không trung bộc phát lực lượng hình thành một đoàn sóng năng lượng lan xa ra bốn phía. Hỗn Độn, kim quang lúc này ầm ầm bạo liệt, mặt đất thủng một lỗ sâu không thấy đáy

Đến khi bụi đất tan biến, hai thân ảnh mới dần hiện lên. Kim quang của Tôn Ngộ Không cùng với Hỗn Độn kiếm của Mạc La cuốn vào nhau nhưng rõ ràng Mạc La đã mất đi khả năng phản kích, lúc này đã bị vô thượng chiến ý của Tôn Ngộ Không hoàn toàn áp chế

Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng toàn lực xuất ra đấu chiến nhất côn, khải giáp toàn thân của Mạc La mời vừa rồi đã bị phá nát bấy, đã không còn khả năng phòng ngự nhất thời bị côn khí đánh trúng hất văng ngã xuống mặt đất

Bất quá Tôn Ngộ Không tựa hồ có chút nương tay, xương cốt toàn thân y đã gãy nát cả, khoé miệng chảy ra từng dòng máu tươi, lúc này mới trầm giọng nói:

" Thật sự là vô dụng, không thể nhanh như vậy được, lão Tôn ta còn chưa muốn kết thúc, nhanh đứng lên!"

Trên phương diện thực lực Mạc La tuyệt đối trên Tôn Ngộ Không, có thể hắn thua ở chiến ý. Thân thể hắn đã hoàn toàn bị côn khí xuyên thủng, máu rỉ khắp người, trên khuôn mặt lại mang theo một nụ cười hưng phấn, nhẹ giọng nói:

" Thống khoái … đã lâu như vậy chưa có toàn lực chiến đâu, thua thật sự tâm phục khẩu phục, nhưng … nhưng ta nói cho ngươi biết toà thành này tuyệt đối ngươi không chiếm được, chỉ … chỉ cần có Hung Thiên … ở đây, ngươi nhất định … không chiếm được …"

Nói xong hắn đã khí tuyệt bỏ mạng, Tôn Ngộ Không nhíu mày dừng ở bốn đạo phong tuyến phía xa xa, dứt khoát nói:

" Vô luận là thế nào ta cũng phải cướp được toà thành này!"

Nói xong nuốt một ngụm máu từ yết hầu phụt lên, xem ra vừa rồi đối chiến hắn quả thật bị thương không nhẹ

Nhưng cho dù là trong tuyệt cảnh thế nào hay là trọng thương vô thượng chiến ý của hắn vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa lại không ngừng tăng lên, Tôn Ngộ Không hung hăng nhổ ra một ngụm máu, tức giận gầm lên một tiếng thi triển đấu chiến côn pháp tiến vào trong chiến trường, từ trong ánh mắt kiến nghị thấu phát ra một cỗ khí thế thấy chết không sờn
Bình Luận (0)
Comment