Hậu Tinh Thần Biến

Chương 516

Vũ khí của Đệ nhị Đế Tôn Phong Thiên là một kiện thượng phẩm hỗn độn linh bảo, tên là Diệt Thần tiên, thân tiên hiện lên màu đỏ thắm, khắc ấn một ít bùa chú huyền ảo kỳ dị, nhìn qua có loại tác dụng tăng thêm công kích nào đó. Mà vũ khí của Đệ tứ Đế Tôn Chu Hào chính là một thanh trường kiếm, tên là Phá Hồn, thân kiếm không có gì đặc biệt, nhìn qua thì rất sắc bén, chỉ duy nhất chỗ mũi kiếm hình như bị gẫy đoạn, chảy xuống từng tia hỗn độn khí.

Bàn Cổ phiên giơ lên cao, Cổ Bàn lạnh lùng nói:

"Đến đây đi!"

Mắt của Phong Thiên lộ ra vẻ giận dữ, thân của Diệt Thần tiên chợt run run, bùa chú huyền ảo kia giống như linh động, bỗng dao động hẳn lên, một đạo ánh sáng màu đỏ thẳm pha trộn với âm thanh kì dị của tiếng gào khóc thảm thiết, ở trên hư không dấy lên một tầng gợn sóng thật lớn.

Lúc này, Chu Hào cũng từ bên trái công tới, trên thân của Phá Hồn kiếm lưu động tầng tầng ánh sáng u ám, phân ra tám đạo kiếm khí, từ bốn phương tám hướng hoàn toàn phong tỏa đường lui của Cổ Bàn.

Ánh mắt Cổ Bàn phát lạnh, nhưng không có biểu thị ra ý sợ hãi nào, Bàn Cổ phiên đã lay động tới, một cổ lực lượng phá toái hư không cực kỳ mãnh liệt bỗng nổ ra, tám đạo kiếm khí kia nháy mắt bị vỡ nát ra.

Lúc này, Diệt Thần tiên đã cách Cổ Bàn không đến ba trượng. Trong lòng Phong Thiên cười lạnh, còn không ai có thể ở dưới Diệt Thần tiên của hắn mà sống sót, ít nhất bây giờ còn không có.

Trên khuôn mặt của Cổ Bàn giống như dạng điêu khắc bỗng dẫn tới một tia cười lạnh, hờ hững nói:

"Nơi này rất rối loạn, không bằng đổi cái trận địa đi!"

Nhưng mà lúc này, dường như toàn bộ thiên địa đều đã xảy ra biến hóa, Phong Thiên cùng Chu Hào thậm chí đều chưa kịp có phản ứng tới, đã rơi vào một cái thế giới khác.

Chỗ mà hai người đứng, đúng là một vùng trời của rừng rậm nguyên thủy, bốn phía sơn mạch liền nhau, không có điểm cuối, cách đó không xa sóng biển, như gấm vóc màu lam trải rộng tới chân trời vô tận.

Mà ở phía sau hai người, đột nhiên một tòa sơn bích đứng sừng sửng, trên sơn bích không ngừng hiện ra đồ án hình mặt người dữ tợn, tiếng gào thét không cam lòng cùng phẫn nộ kia khiến cho đáy lòng của bọn họ đều cảm giác được rung động cực kỳ.

"Này... Đây là nơi nào?" Phong Thiên kinh ngạc nói, một bên là Chu Hào cũng mờ mịt lắc lắc đầu, trong ánh mắt để lộ ra thần sắc kinh hãi.

Lúc này, Cổ Bàn đột nhiên xuất hiện ở trong hư không cách đó không xa, tay cầm Bàn Cổ phiên, ánh mắt lạnh lẻo nhìn hai người:

"Nơi đây chính là ở trong phiến thế giới của ta, cũng là ta vì hai người mà chuẩn bị nơi an táng!"

"Cái gì?!" Phong Thiên cùng Chu Hào hiển nhiên rất đỗi giật mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Trong khoảnh khắc trước, Cổ Bàn mở ra hắc động trong Bàn Cổ phiên, lặng lẽ không một tiếng động đem hai người hút vào Bàn Cổ thế giới. Trước mắt, Luyện Hồn Bích phóng thích ra từng tia lực lượng luyện hóa mãnh liệt gần như hòa tan mỗi một tấc thân thể của hai đại Chiến tôn. Hai đại Chiến tôn có thể cảm giác được rõ ràng toàn thân mình đang chịu đựng sự hành hạ không thể tưởng tượng được.

"Muốn chết!" Phong Thiên cũng không cách nào nhẫn nại được, Diệt Thần tiên phát ra một âm thanh run rẩy, quầng sáng trên thân tiên lưu chuyển, phóng tới đánh vào đầu Cổ Bàn.

Cổ Bàn không có né tránh Bàn Cổ phiên hơi lay động một chút, lực lượng phá toái hư không trong phiến nhất thời bao phủ Diệt Thần tiên, chợt xoắn lại, từng tấc quầng sáng trên tiên tán loạn. Sắc mặt Phong Thiên đại biến, hắn cảm giác được rõ ràng lực lượng trong Diệt Thần tiên đang nhanh chóng biến mất..

Cổ Bàn tăng thêm lực lượng phá toái hư không, chỉ nghe một tiếng giòn vang, Phong Thiên bị chấn lùi ba bước, mà Diệt Thần tiên đã từ trong rạn nứt mà tách ra, một đạo vết nứt thật lớn rõ ràng là có thể thấy được, nhìn thấy mà giật mình.

"Này... Điều này sao có thể, Diệt Thần tiên của ta!" Trên mặt của Phong Thiên mang theo biểu tình vô cùng kinh sợ, nhìn Diệt Thần tiên tan vỡ, gần như không cách nào tin được một màn phát sinh như vừa rồi, nhưng trên thân tiên vết rách lại thực sự cứ như thế bị cắt đoạn, thật rõ ràng.

"Đi tìm chết cho ta!" Cổ Bàn từng bước đi ra, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt Phong Thiên, nơi này đã hoàn toàn là thế giới mà Cổ Bàn chưởng khống, năng lực pháp tắc bản nguyên hiển nhiên tùy ý thi triển.

Một chưởng đánh ra, Phong Thiên dường như còn không có phản ứng tới, cả người bay ngược ra ngoài, va chạm mạnh vào Luyện Hồn Bích.

"Không!"

Đột nhiên, Luyện Hồn Bích phát ra một tiếng rít khàn khàn, trên mặt bích đột nhiên mở ra một cái hắc động, giống như cái miệng to như huyết bồn của dã thú, đem Phong Thiên thôn phệ đi vào, cuối cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả Bàn Cổ thế giới.

Chu Hào nhìn thấy một màn này, mồ hôi lạnh đã từ sống lưng trực tiếp thấm ướt toàn thân, hai tay đều run rẩy.

Linh hồn của Phong Thiên cũng không như Đệ tam Giới Vương ngang nghạnh như vậy, trong giây lát đã bị luyện hóa một ít, ánh sáng xanh sáng rực trong Bàn Cổ phiên, một cổ lực lượng mới sinh ra ở trong đó bắt đầu chuyển động.

Mặt Cổ Bàn mang theo một tia cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm ở Chu Hào, trầm giọng nói:

"Kế tiếp, để ta đưa ngươi vào quan tài!"

"Nằm mơ, đáng chết là ngươi!"

Trong lòng Chu Hào biết ở bên trong phiến lĩnh vực không gian này đã không có đường lui, dưới tình thế cấp bách sử dụng hết lực lượng toàn thân xuất ra một kiếm, mặt ngoài thân kiếm ánh sáng hỗn độn bỗng chớp động, một loại khí lưu so với bất cứ kiếm khí gì đều cường đại hơn phóng vút lên cao, nghênh đón Cổ Bàn đang bổ tới.

Cổ Bàn không có né tránh, bởi vì tại trong phiến lĩnh vực này, hắn là một Chưởng Khống Giả chân chính.

Đột nhiên, Chu Hào động tác nhanh như lôi điện đó chợt ngưng trệ xuống, vẫn duy trì tư thế xuất kiếm như trước, nhưng bị cố định ở trong hư không, ở trong phạm vị mười mét chung quanh hắn, toàn bộ sóng dao động không gian trong nháy mắt biến mất.

Rất hiển nhiên là không gian tĩnh chỉ!

Cổ Bàn lạnh lùng nói:

"Ở bên trong Bàn Cổ thế giới của ta, bất luận là không gian, thời gian, lực lượng căn nguyên của pháp tắc gì, đều do ta chưởng khống, sáng tạo!"

Sắc mặt của Chu Hào biến đổi càng thêm khó coi, hắn muốn cưỡng ép phá vỡ hạn chế của không gian tĩnh chỉ, nhưng ở bên trong lĩnh vực tuyệt đối của Cổ Bàn, lại không có chút biện pháp nào.

Bàn Cổ phiên chợt lay động, cổ lực lượng phá toái hư không kia nhanh chóng mở rộng ra, bất luận là thanh trường kiếm kia, hay là ánh sáng hỗn độn bám trên thân kiếm, đều tại lúc này hoàn toàn vỡ nát.

Cổ Bàn chậm rãi đi tới trước mặt Chu Hào, lạnh lùng cười, thân thể Chu Hào đột nhiên bị một cổ chú lực kỳ dị vô hình kéo lay động, điên cuồng hướng phía sau lui lại, "Đông" một tiếng vang trầm nặng thân hình dán vào mặt bích của Luyện Hồn Bích.

Luyện Hồn Bích đột nhiên run lên, một cổ lực lượng luyện hóa mãnh liệt lan theo toàn thân của Cổ Bàn tràn ra rồi tiến vào, giống như độc trùng bám vào cắn nuốt mỗi một tấc huyết mạch của hắn. Chu Hào lớn tiếng kêu thảm thiết, nhưng lại không có lực lượng phản kháng gì, mặc ý cho cổ lực lượng luyện hóa đó dần dần ăn mòn toàn thân, sau một lát linh hồn cũng bị Luyện Hồn Bích cắn nuốt đi.

Trong Bàn Cổ phiên lại dâng lên một đoàn ánh sáng màu xanh đen, cổ lực lượng mới sinh ra kia khiến cho Cổ Bàn cực kỳ hài lòng.

"Xem ra ngươi còn cần thực vật nhiều hơn, vậy thì cho ngươi ăn một lần đi!"

Tâm cơ của Cổ Bàn vừa động, giơ Bàn Cổ phiên lên, phất lên hư không phạm vi lớn, chỉ thấy ở trước mặt hắn đột nhiên mở ra một cái khe thật lớn.

Ngay sau đó, hàng trăm hàng ngàn, thậm chí đạt tới quy mô mấy vạn binh lính của Loạn Thần giới đều bị hút vào, bọn họ mờ mịt nhìn cái thế giới kì lạ này, trên mặt đều lộ ra thần sắc khiếp sợ.

Cổ Bàn giống như một thiên thần đứng trên đỉnh núi cách đó không xa, lãnh đạm nói:

"Nhân tiện dùng thân thể và linh hồn của các ngươi, để cúng tế Luyện Hồn Bích của ta đi!"

Tiếng sấm vang rung trời làm chấn động toàn bộ Bàn Cổ thế giới, Luyện Hồn Bích chấn động ầm ầm vang vọng, dường như nhìn thấy mấy vạn sinh mệnh nó cũng cảm giác được cực kỳ hưng phấn, trung tâm hồn bích đột nhiên sụp đổ xuống, giống như cái miệng to như chậu máu của ác ma sinh ra một cổ hấp lực cực kỳ mãnh liệt, vẻ mặt của binh lính Loạn Thần giới đại biến, tiếng kêu thảm thiết giống như núi lỡ biển động bùng phát ra.

Ngay sau đó, tần suất một lần mấy trăm người bị Luyện Hồn Bích thôn phệ, luyện hóa, thanh quang của Bàn Cổ phiên trong tay Cổ Bàn càng phát ra sáng rực, cơ hồ như có thể nhìn thấy được.

Luyện Hồn Bích thôn phệ linh hồn luyện hóa càng nhiều, uy lực của Bàn Cổ phiên cũng lại càng mạnh, Cổ Bàn đối với cảm xúc này càng sâu sắc, hắn cảm giác được rõ ràng từ trong cổ phiên sinh ra lực lượng phá toái hư không đang không ngừng tăng mạnh.

Lúc này, chiến tranh đã rất nhanh tiến tới hồi gay cấn, nhưng Binh Vương Long Chiến cùng với hai đại Đế Tôn đều đã bị giết chết, bảy trăm vạn đại quân sớm đã là rắn mất đầu, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để Tru Thần giới dấy lên phản công.

Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh lúc này dẫn theo mấy trăm vạn đại quân kiên cường đứng vững dưới thế công của đại quân Loạn Thần giới. Tới giai đoạn gay cấn, thiệt hại của hai phương đều rất nặng nề. Nhưng tương đối mà nói, thiệt hại binh lực của Loạn Thần giới gần như vượt hơn gấp đôi của Tru Thần giới, với lại mất đi Binh Vương Long Chiến và hai đại Đế Tôn, đám người Tôn Ngộ Không càng không còn kiêng nể gì, với khí thế như hổ xông vào đàn dê tàn sát binh lính của Loạn Thần giới.

Lúc này, Tôn Ngộ Không và Huống Thiên Minh phụ trách chính diện đối địch, ngăn cản thế công của Loạn Thần giới, còn Cổ Bàn thì ở chính giữa không ngừng làm giảm binh lực của đối phương, trái lại ở một mức độ nhất định áp chế được khí thế tiến công với qui mô lớn của quân địch.

Ở giữa chiến trường, từng đám từng đám binh lính Loạn Thần giới dường như bị một cổ lực lượng cực kỳ mãnh liệt không ngừng oanh kích, một đạo ánh sáng lung linh màu đỏ thẳm quét qua, hơn một ngàn người đều bị đánh tan thành bột phấn.

Hồng Quân cho dù không giải cấm phách thể trạng thái, ở bên trong binh lính có thực lực thấp, cũng là vô địch, không ai có khả năng đủ để ngăn cản hắn làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng mà lúc này, ở sâu trong vũ trụ nơi xa, lại truyền đến một cổ sóng dao động năng lượng cực kỳ tà dị, khiến cho đáy lòng Hồng Quân cảm giác được rung động mãnh liệt.

Hồng Quân chợt dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ngọn nguồn của sóng dao động năng lượng, thần thức không ngừng mở rộng thêm, nhưng lại bị cổ dao động năng lượng kỳ dị kia ngăn cách, thậm chí không có cách nào chuyển dời tới ngoài ngàn mét.

Một loại cảm giác cực kỳ không ổn dâng lên trong lòng, Hồng Quân cau mày, nháy mắt đem phách thể trạng thái tăng lên tới cực hạn.

Lúc này, ở sâu trong vũ trụ, từng đạo ánh sáng màu đen tím giống như quái xà lệ mãng uốn lượn đến, tốc độ cực nhanh, trong lúc di động phát ra một tràng tiếng rít bén nhọn quái dị.

Hồng Quân có thể cảm nhận được sâu sắc, một cổ lực lượng hủy diệt đang không ngừng hướng tiến gần tới hắn...
Bình Luận (0)
Comment