Liễu La Y nhìn thấy Uất Trì Li lúc này mới hoàn toàn an tâm.
Uất Trì Li lại quay đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy tơ máu của Lục Vân Khuê, nàng đánh giá hắn một phen, nhìn hắn như thế nào cũng thấy có vị đạo tiêu điều.
Xem ra những ngày mà các nàng rời đi hắn đã trải qua khoảng thời gian tồi tệ.
Thật không tồi, Uất Trì Li mãn nguyện gật đầu.
Lục Vân Khuê nhìn dáng vẻ vui sướng của Uất Trì Li gần như muốn nghẹn một ngụm máu trong lòng.
Hắn luôn cảm thấy có một số chuyện chuyển hướng quá đột ngột, cuộc sống thuận buồm xuôi gió bổng nhiên dừng lại, tất cả nguyên nhân đều bắt nguồn từ Uất Trì Li.
Mà nàng so với trước đây còn muốn hớn hở hơn, dường như chẳng có một chút gì bị ảnh hưởng, ngay cả Liễu La Y cũng khác trước rất nhiều, bộ dạng bây giờ của nàng là dáng vẻ mà trước đây khi ở cạnh hắn, tuyệt đối không có.
Điều này làm cho trong lòng của Lục Vân Khuê có một cổ tức giận khó tả, hắn nghiến răng nghiến lợi, buông ra bàn tay đang nắm chặt.
Hắn nhìn Uất Trì Li câu lên khóe môi, hắn còn có "kim bài" cuối cùng, lúc trước không dám hành động, bây giờ có chết cũng phải thử một lần.
Những thứ mà hắn ta đã mất, sẽ lấy lại một lần nữa.
Biểu cảm trong mắt hắn thay đổi liên tục, cuối cùng trở thành một tia bình đạm khó hiểu, sau đó hướng Uất Trì Li làm một cái lễ, xoay người rời đi.
Tân Nhiên nhìn bóng dáng của Lục Vân Khuê, lại nhìn thần sắc của Uất Trì Li, không khỏi khó hiểu nói: "Công chúa, hắn ta như vậy là có ý gì?".
Uất Trì Li lắc đầu, trong lòng nàng có một loại dự cảm chẳng lành.
Nàng lại cuối đầu nhìn xuống chân của mình, trong lòng thầm quyết định đã như thế thì phải dùng đến khinh công rồi, tối nay lẻn vào Lục phủ nhìn xem.
Tuy như vậy có vẻ không đáng, nhưng nàng không thể bỏ qua loại dự cảm không tốt này được.
Nàng vừa đi vừa suy nghĩ đến ngã rẻ bên trái, quên thả tay Liễu La Y ra, Liễu La Y cũng không nói gì, cứ mặc cho nàng kéo tay mình, lẳng lặng đi theo bên cạnh Uất Trì Li.
Ba người cứ im lặng như thế một đường đi thẳng đến ngự thư phòng, Lý nội thị vẻ mặt lo lắng bàn tay hoa đi từng bước nhỏ đến chỗ Uất Trì Li, túm lấy nàng, kéo nàng đi đến cửa.
Tay hoa: chỉ ngón tay xếp thành hình hoa lan
Nàng liều mạng gỡ tay hắn xuống, hắn một bên bị xô đẩy, một bên đụng đầu vào ngự thư phòng.
"Hai nha đầu các ngươi đứng canh ở bên ngoài, đừng vào trong quấy nhiễu Hoàng thượng!" – Lý nội thị tay chân nhanh nhẹn đóng cửa lại, sau đó chỉ tay về phía Tân Nhiên và Liễu La Y cảnh cáo.
Liễu La Y gật đầu đồng ý, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cảnh cửa phòng gỗ lim tinh xảo của ngự thư phòng.
Lại nói Uất Trì Li nàng loạng choạng vấp ngã đi vào bên trong, suýt chút nữa đụng phải bình phong mang phong cách cổ xưa trong phòng, trên tấm bình phong đó có vẽ phong cảnh núi non, trên mặt nước còn có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền dường như còn có một bóng dáng nữ tử đang đứng ống tay áo phiêu dật, chỉ là không biết vì sao, người này gần như bị nước làm nhòe, chỉ lưu lai một đường nét mơ hồ.
Uất Trì Li nhìn bức họa này như bị mê hoặc, nàng chầm chậm tiến lại gần, cúi người quan sát kĩ lưỡng, luôn cảm thấy người trong tranh nếu như không bị nước làm nhòe đi, nhất định sẽ rất sống động.
"Tại sao lâu như vậy rồi không tiến vào, còn đứng ngoài cửa" – Giọng nói của nam tử bên trong vọng ra, nghe có vẻ rất nghiêm nghị.
Uất Trì Li chỉnh lại y phục một chút, sải bước tiến vào trong, nàng thậm chí còn làm một cái lễ, cung kính nói: "Uất Trì Li ra mắt Hoàng thượng".
"Công cần đa lễ" – Giọng nói lại vang lên, Uất Trì Li lúc này mới đứng thẳng lên nâng mắt nhìn Hoàng đế Đại Yến.
Nhưng nó vốn khác hoàn toàn với những gì nàng tưởng tượng, nàng vốn dĩ nghĩ nhân vật Hoàng đế này đa phần sẽ để râu trên mặt, thể hiện vẻ uy nghi thuộc về người trung niên, không ngờ nhìn hắn rất trẻ tuổi, thân hình cao lớn cường tráng.
Trên mặt một chút râu cũng không có, vẫn còn có thể nhìn ra được vẻ tuấn tú, chỉ là quá mức nghiêm nghị, khiến cho người khác không dám nhìn lâu.
Bên cạnh hắn còn có một nữ tử, Uất Trì Li nghĩ đó là thê thiếp của hắn nên không dám quan sát kỹ lưỡng.
"Hiện tại thân thể của ngươi còn bệnh không?" – Thẩm Hạo hỏi.
Uất Trì Li nghe vậy vội cuối đầu: "Tạ Hoàng thượng quan tâm, đã sớm khỏi rồi".
"Không cần cẩn trọng, Trẫm sớm đã quen biết với Bắc vực vương, hôm nay gọi ngươi tới chỉ là muốn thoải mái trò chuyện thôi.
Nhân tiện để ngươi gặp mặt tỷ tỷ".
Tai của Uất Trì Li nhích nhích, trong lòng thầm than không ổn, tỷ tỷ?
Uất Trì Điệp?
Trong nguyên tác căn bản không có miêu tả kĩ nhân vật này, trong tuyến của Uất Trì Li chỉ nhắc đến hai câu về người này, nghe nói so với Uất Trì Li lớn lên trong doanh trại, Uất Trì Điệp chỉ quan tâm đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mà không được Bắc vực vương sủng ái, cho nên từ nhỏ rất đố kị với Uất Trì Li, quan hệ của hai người các nàng không hề ôn hòa.
Trong lòng Uất Trì Li niệm một câu chết tiệt, nàng bây giờ chỉ có vài đoạn kí ức, thỉnh thoảng còn từ miệng Tân Nhiên nghe kể về một số chuyện lúc nhỏ, nếu như bại lộ, làm thế nào để giải thích đây.
Nàng cứng nhắc nhìn nữ tử bên cạnh kia, nếu như không lầm theo nguyên tác miêu tả, dễ dàng nhìn ra người phóng đãng ngổ ngược kia.
Trước lòi sau vênh, thân hình rất tốt, nàng mặc một chiếc váy tầng tầng lớp màu đỏ rực rỡ, váy chuyển động một chút như hoa nở rộ, tay áo là một mãnh vải mỏng, cánh tay trắng như tuyết nhàn nhạt lộ ra.
So với cách ăn mặc đơn giản của nữ tử Đại Yến khác nhau một trời một vực.
Tướng mạo cũng tuyệt đối xuất sắc, so với bộ dáng thanh lãnh trích tiên của Liễu La Y thì môi nàng ta đỏ như huyết, sống mũi cao, làn da trắng như tuyết, hai má nhưng là có vài chấm tàn nhang, đôi mắt màu hổ phách, chính là mang nét đẹp có tính xâm lược.
"Ách, ra mắt tỷ tỷ" – Uất Trì Li không biết nên gọi như thế nào mới tốt, liền cuối đầu nói một cách có quy luật.
Uất Trì Điệp có vẻ ngạc nhiên, nàng đánh giá Uất Trì Li một phen, sau đó dời đi tầm mắt, hừ lạnh một tiếng.
Uất Trì Li ngẩng đầu nhìn xem, thờ phào một hơi, chỉ cảm thấy sao cuộc đời này luôn ném lên đầu nàng từng cái nan đề lớn nhỏ khác nhau.
"Hai tỷ muội các ngươi đã gặp nhau rồi thì tùy tiện trò chuyện đi.
Uất Trì Điệp, tìm người gửi thư truyền lời đến Bắc vực vương, nói rằng Trẫm rất quan tâm đến vấn đề thương nghiệp của hai nước Đại Yến và Bắc vực, xây dựng nam bắc việc này rất đáng để bàn bạc.
Ngươi cùng Uất Trì Li ở lại kinh thành vài ngày, đợi Trẫm thượng triều cùng thương lượng với các vị đại thần một phen, lại gọi các ngươi tiến cung lần nữa" – Thẩm Hạo nói xong, cầm tách trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, mày nhíu lại "Người đâu, còn không mau châm trà".
Cùng lúc này, ngoài cửa phát sinh tinh huống.
Lý nội thị vừa mới nhận bình trà từ trong tay của cung nữ, thì một thái giám khác chạy vội lại đây, kê sát vào bên tai hắn nói cái gì đó, hắn đột nhiên trở nên lo lắng, giận mắng: "Ta muốn các ngươi chắm sóc cho tốt, làm sao lại để hắn chạy ra ngoài nữa rồi?".
Tiểu thái giám sợ hãi rụt cổ lại, không dám nói lời nào.
Lý nội thị túm lấy tiểu thái giám đang hoang mang hoảng sợ đi ra ngoài, liền chạy ngược trở lại, muốn đưa tách trà cho Tân Nhiên, nhưng thấy Tân Nhiên cầm kiếm hắn hơi do dự, liền xoay người nhét ấm trà vào trong tay Liễu La Y.
"Ngươi cầm kiếm như thế này làm sao có thể vào cung, mấy tên hộ vệ ngoài cửa không biết ăn cái gì mà dám! Còn không mau cất kiếm đi, đừng để cho người khác thấy.
Ngươi tiểu nha đầu này, cầm ấm trà dân lên cho Hoàng thượng đi, đừng nói nhiều lời, bên trong có hộ vệ bí mật canh giữ, nếu như xảy ra chuyện gì chủ tử của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu".
Lý nội thị nhanh chóng nói xong liền giơ ngón tay hoa lên trong nháy mắt liền chạy đi không thấy bóng dáng.
Liễu La Y muốn nói gì đó, nhưng lại nghe bên trong truyền đến sự hối thúc không mấy kiên nhẫn của Thẩm Hạo, tuy trong lòng nàng rối loạn, nhưng cũng phải to gan tiến vào trong.
Bất quá chỉ là đưa một ấm trà thôi mà.
Nàng nhanh sải bước vào trong, cuối đầu rót trà sau đó lùi bước định đi ra ngoài, trong suốt quá trình tay nàng đều phát run, nhưng người ngoài nhìn vào cũng không có vẻ gì là để ý, thậm chí rất là ung dung.
Nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc cũng dọa Uất Trì Li một hồi.
"Chậm đã, cung nữ này nhìn rất lạ mặt, từ đâu đến?" – Thẩm Hạo đột nhiên nhíu mày trầm giọng nói, đem đến một loại cảm giác áp bức của kẻ bề trên.
Liễu La Y dừng lại, Uất Trì Li nhìn thấy tình cảnh này vội bước tới, bất động thanh sắc chắn trước ngươi Liễu La Y, cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, nàng là nô tì trong phủ của ta".
Uất Trì Li âm thầm kéo Liễu La Y, Liễu La Y liền tiếp lời: "Lúc nãy nô tì đứng đợi ngoài cửa, Lý nội thị nhất thời có việc đã rời đi, liền để cho ta thay mang trà vào".
Thẩm Hạo nhìn Liễu La Y chăm chú, làm cho người khác không phân biệt được cảm xúc của hắn: "À? Lý nội thị luôn làm việc nghiêm túc, làm sao có thể để cho một nữ tử không rõ lai lịch vào thư phòng của Trẫm? Ngươi, ngẩng đầu lên".
Trong lòng Liễu La Y một trận hoảng loạn, nàng chưa từng ngờ đến Hoàng đế sẽ chú ý đến nàng, còn giữ chặt không tha.
Uất Trì Li nắm lấy tay nàng ấy an ủi, lần nữa trả lời: "Hoàng thượng bớt giận, có lẻ Lý nội thị thật sự có việc gấp, lại sợ làm trễ nải trà của Hoàng thượng, nhìn thấy nàng ấy là một nữ tử nhu nhược không có uy hiếp, nên mới sơ suất".
Tai vạ đều là do họ Lý kia gây ra, vậy mọi lỗi lầm đều tính trên người hắn mới đúng.
Trong lòng Uất Trì Li có chút oán giận, nếu không phải do hắn ép Liễu La Y đơn thuần không hiểu thế sự, thì làm sao có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế này?
Với lại thái độ của vị Hoàng đế này có chút kì quái, làm gì mà lại nắm chặt một cái tiểu nha đầu không buông.
"Uất Trì Li, tránh ra" – Thẩm Hạo đột nhiên đứng lên, ngữ khí càng thêm nặng nề.
Liễu La Y tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng nàng không muốn để Uất Trì Li chịu khổ vì mình, bèn vươn tay ra, muốn đẩy Uất Trì Li sang một bên, ai ngờ Uất Trì Li vốn dĩ không nhúc nhích tí nào, thậm chí còn trở tay nắm chặt tay nàng vào trong lòng bàn tay.
"Ngươi dám chống lại Trẫm?" – Thẩm hạo nhíu mày nói, dù sao hắn cũng là quân của một nước, một khi đã tức giận không khí xung quanh vẫn có chút đáng sợ.
Nhưng Uất Trì Li cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cứng rắn một bước cũng không di chuyển.
"Uất Trì Li, Trẫm nể tình mặt mũi Bắc vực vương, không cùng ngươi tính toán, nhưng ngươi cũng đừng quên ngươi đang đứng trên địa phận của ai, còn không mau tránh ra cho Trẫm! Người đâu" – Thẩm Hạo lên tiếng, đột nhiên không biết từ đâu một đám thị vệ cung đình xuất hiện bao vây lấy Uất Trì Li.
"Công chúa, đừng" – Uất Trì Li dùng sức thoát khỏi Uất Trì Li, quỳ xuống trước mặt Thẩm Hạ "Là lỗi của nô tì đã quấy nhiễu Hoàng thượng, đừng trách tội công chúa".
Mặc dù nàng ấy đang quỳ nhưng eo lưng luôn rất thẳng, trông rất đúng mực, nhưng chỉ có mình Uất Trì Li nhìn ra, nàng ấy sớm đã phát run khắp người.
Uất Trì Li vừa định tiến lên kéo nàng ấy dậy, lại nhìn thấy Thẩm Hạo đột nhiên giống như nhìn thấy ma nhào về phía Liễu La Y, vươn tay về phía nàng ấy, như muốn chạm vào má nàng ấy.
Liễu La Y bị sự thay đổi đột ngột này của hắn làm cho hoảng sợ, nhất thời không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn đến vị đế vương làm người khác cảm thấy sợ hại đó cách nàng ngày càng gần.
Uất Trì Li làm sao có thể nhìn loại chuyện phát sinh này, nàng tuy rằng bị dọa bất ngờ nhưng vẫn sải bước về trước, bẻ tay của Thẩm Hạo.
Mang danh là quân của một nước, chẳng lẻ là một tên đăng đồ tử?.