Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 44

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bên trong Tẩm Xuân lâu vẫn còn bối rối, sau khi Uất Trì Li cáo biệt cùng Thẩm Sơ và Thẩm Thăng dẫn Liễu La Y ra khỏi cửa, xung quanh đột nhiên yên tĩnh hơn.
Đến khi hai người các nàng đi về phía Thành Nam bầu trời đã trở nên u tối, khắp nơi gần như bị bao phủ bởi một tầng bóng tối, nhưng bên sông lại có những tia sáng từng chút từng chút được thắp lên, làm sáng cả một bầu trời.
Uất Trì Li đột nhiên huýt sáo một cái, trong phút chốc vô số đèn Khổng Minh từ hư không bay lên, phiêu phiêu hội tụ trong không trung, rồi bay về phía tây bắc theo làn gió, làm cho bầu trời vốn dĩ đang u tối bổng nhiên có chút sáng sủa.
Vừa vặn trong thành cũng thả đèn hoa đăng ra, mọi nhà đều thắp đèn, đèn lồng được xếp đúng vị trí, còn đèn Khổng Minh thì đã theo bầu trời bao la.

Cho dù từ chỗ nào nhìn lại, thì đều thấy đây là một nhân gian khói lửa, phồn hoa thịnh thế.

hau-vien-cua-nam-chu-boc-chay-roi-44-0.p
Liễu La Y nâng mắt nhìn lên bầu trời, ánh sáng phản chiếu trong mắt nàng ấy, dần dần trở nên mơ hồ, biến thành một điểm sáng mờ mịt.
Khi nhỏ lén xem thấy trong hoa bản có nói, có một nữ tử gặp được tình cảm chân thành của đời mình, người đó vào hằng năm đều vì nàng ấy mà đốt đèn thắp sáng dòng sông, một năm lại một năm, không bao giờ đứt đoạn.
Nàng cũng đã từng mơ qua, một ngày nào đó bản thân mình cũng sẽ được ai đó thắp đèn sáng cả một sòng sông, nhưng tuổi ngày càng trưởng thành, những suy nghĩ viễn vông như thế này dần dần biến mất.
Khi Liễu La Y lại nhìn rõ mọi thứ trước mắt lần nữa, nàng mới phát hiện ra nước mắt của bản thân đã rơi trên cánh tay.
Uất Trì Li ở bên cạnh im lặng, duỗi tay lau đi nước mắt của Liễu La Y.
"Ý định vốn muốn để ngươi vui vẻ, nhưng tại sao lại khóc rồi" – Uất Trì Li bất đắc dĩ cười "Ngươi đợi lát nữa rồi khóc, vẫn còn nữa".
Uất Trì Li vẫy tay về hướng bụi cỏ ở phía xa kia, bèn ra hiệu trên tay, cho những người kia nhanh chóng thắp sáng những chiếc đèn trên sông, và thả chúng xuống mặt nước.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dòng sông đã tràn ngập sự sáng chói, Uất Trì Li vươn tay kéo một chiếc hoa đăng lại, đưa cho Liễu La Y, ôn nhu nói: "Ngươi xem".
Liễu La Y nhận lấy chiếc đèn hà đăng đó, thấy dòng chữ được viết bằng bút lông một cách vụn về: "Nay ta trở về, dương liễu lưu luyến".
Liễu La Y không thể kềm chế được nữa, nàng xoay người, lấy tay che mặt.
Trong lòng Uất Trì Li không nhịn được cười, nhưng nàng không dám cười ra tiếng, chỉ có thể vươn tay vỗ vỗ vai nàng ấy, dỗ dành nói: "Đừng khóc nữa, đây chỉ là ta nhận lỗi mà thôi, ta nghe Liễu Mân Thường nói, mấy hôm nữa sẽ đến sinh thần của ngươi, bèn tranh thủ hôm nay cùng chúc mừng".

Liễu La Y không nói gì, đột nhiên xoay người lại, tựa cả người vào trong lòng Uất Trì Li, nhưng hai tay buông thỏng bên người, chỉ úp mặt vào vai Uất Trì Li khẽ khóc nức nở.
Uất Trì Li sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, muốn vươn tay ra nhưng lại cảm thấy khắp người như bị gỉ sét vậy, đứng yên không dám động đậy.
"Ngươi, ngươi đừng khóc, người khác nếu không biết còn tưởng ta làm gì ngươi.

Liễu đại tiểu thư lạnh lùng như nước, bị ta ức hiếp thành bọ dạng như thế này, thật sự tội lỗi" – Uất Trì Li cuối đầu nhìn Liễu La Y.
Cơ thể thiếu nữ mang theo hương thơm, không chút phòng bị tựa vào người nàng, mềm mại, ấm áp.
Chiếc cổ trắng nõn, mềm mại của nàng ấy hoàn toàn lộ ra trước mặt nàng, Uất Trì Li cảm thấy cổ họng hơi khô, nàng vội vàng nhìn sang chỗ khác, cố gắng khống chế trái tim đang đập điên cuồng của mình.
Lần này Liễu La Y không rời ra nhanh như mọi khi, thậm chí nàng ấy còn vươn tay ra, tìm ống tay áo của Uất Trì Li mà nắm lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay nàng ấy.
Dường như như thế này nàng ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn.
"Công chúa, ngươi đừng đối xử với ta tốt như vậy" – Liễu La Y đột nhiên nói.
"Vì sao?"
Mâu quang Liễu La Y nhắm lại, buông thả cơ thể hòa vào trong mùi hoa cỏ làm lòng người si mê này, nói nhỏ: "Nếu như sau này ta không thể rời xa ngươi, thì phải làm sao đây".
Uất Trì Li đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng: "Nếu thật sự phải rời đi, ngươi sẽ làm như thế nào?".
"Chết mất" – Liễu La Y đáp.
Uất Trì Li cảm thấy trái tim của bản thân như bị ai đó nện vào thật mạnh, nàng thở dài, nhẹ nhàng đặt tay còn lại lên trên đầu nàng ấy, nói chắc chắn từng câu từng chữ: "Đừng lo, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi".
Tân Nhiên lúc này đang ngồi xổm trên bãi cỏ, hai chân tê dại, vừa xua đuổi lũ muỗi xung quanh vừa mở rộng tay, khát vọng Uất Trì Li nhìn nàng một cái.
Kết quả qua thật lâu, cũng không thấy Uất Trì Li ngẩng đầu lên.
"Công chúa! Chúng ta có thể đứng lên được chưa?" – Tân Nhiên hét lên tức giận.
Uất Trì Li không nghe thấy, thở dài một hơi thật sâu, nói: "Bên đây dựng đèn Khổng Minh, đợi một lát nữa mọi người đến, chúng ta tranh thủ thời gian đó đến Liễu phủ như thế nào?".
Liễu La Y ngoan ngoãn gật đầu, lau hết nước mắt trên mặt, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của Uất Trì Li, đi ở phía sau, sau đó nàng ấy lén xe hoa đăng có dòng chữ "Dương liễu lưu luyến" nhét vào ống tay áo.

Liễu La Y quay đầu, nhìn đèn Khổng Minh cuối cùng cũng trôi đi mất.

Nàng nghĩ, trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, sẽ vĩnh viễn nhớ lễ hội Hoa thành rực rỡ ngày hôm nay.
Hai người các nàng rất nhanh đã đến Liễu phủ, nơi này đã bị phong tỏa nhiều năm, rất lâu đã không còn ai canh giữ, đường phố xung quanh trông rất đìu hiu, hết sức yên tĩnh, so với ranh giới đông đúc náo nhiệt ngoài kia tuyệt nhiên không giống.
"Nơi này vốn có rất ít người qua lại, bây giờ mọi người đã ra bên ngoài tiêu dao rồi, ở đây càng thêm vắng tanh, thật sự là thời điểm thích hợp để thăm dò" – Uất Trì Li vừa ý gật đầu, hôm nay nàng thậm chí còn không đổi quần áo, vốn dĩ không ai thèm nhìn đến một ngôi nhà bị bỏ hoang.
Chỉ có Liễu La Y nhìn bức tường cao, trong lòng có chút e ngại, nàng cau mày nói: "Trước đây ngày ngày đều bị cha cấm đoán, mấy lần muốn trèo tường đi ra bên ngoài, nhưng mà lần nào cũng không thể thành công, còn bị té nữa".
Uất Trì Li "xì" cười ra tiếng, quan sát Liễu La Y cười nói: "Không ngờ tiểu Liễu nhi cũng có một mặt không an định này nha".
Liễu La Y trừng mắt nhìn Uất Trì Li, bước lên phía trước, muốn tính thử xem bức tường này cao bao nhiêu, nhưng không ngờ có một bàn tay chợt ôm lấy eo nàng, cả người nhất thời nhẹ hẫng, bay lên không trung, chớp mắt một cái đã bay qua khỏi bức tường.
Đến khi Liễu La Y kịp phản ứng thì dưới chân đã là đường lát đá xanh trỏng sân rồi.
Giẫm lên còn có chút trơn trượt, cho nên nàng không đứng vững, lại lần nữa ngã vào trong lòng Uất Trì Li.

Nàng chạy đi với khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng thầm trách bản thân, làm sao lúc nào chân tay cũng vụng về như vậy, lại gây thêm rắc rối cho Uất Trì Li.
Uất Trì Li lại không để ý, nàng đi phía sau Liễu La Y sợ nàng ấy lại lần nữa té ngã.
"Ngươi nhất định quen thuộc nơi này, chúng ta đi đâu trước đây?" – Nàng hỏi.
Liễu La Y nhìn xung quanh, trong lòng chợt thắt lại, đây là nơi mà nàng đã sống hơn mười mấy năm, nhưng chỉ trong một đêm cửa nát nhà tan.
Cũng may không có sụt lở gì, thậm chí cỏ trong sân còn sinh trưởng xum xuê, trừ bỏ có chút linh tinh, gần như không thể nhìn ra nơi đây đã diễn ra một hồi tai họa trong đời một nữ tử.
Càng yên tĩnh, thì càng khiến người khác bi thương.
Uất Trì Li thấy Liễu La Y có gì đó không ổn, nàng bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ấy, ôm chặt, dẫn nàng ấy đi qua hoa viên và hành lang nho nhỏ, rồi vào bên trong.
Uất Trì Li không nói gì, nhưng thật ra làm cho người khác rất an tâm, Liễu La Y nhìn bóng lưng của Uất Trì Li, trong lòng cảm thấy tốt hơn một chút.

Đi qua một cánh cửa, lại có một sân nhỏ khác, trong sân còn có một cái xích đu nhỏ, xích đu được cột trên một cái cây, bên trên rụng đầy lá rơi.
Liễu La Y lấy tay gạt nhẹ lớp lá khô trên đó, rất hoài niệm.
"Đây là cái xích nho nhỏ mà ngươi làm chơi phải không? Nó quả thật rất nhỏ, không có lớn như cái trong sân của chúng ta" – Uất Trì Li trịnh trọng đánh giá.
"Ngươi ghét bỏ nó" – Liễu La Y ngẩng đầu nhìn Uất Trì Li.
Uất Trì Li vội lắc đầu nguầy nguậy.
"Phòng ngủ của cha ở đằng kia, bên trong không có gì cả, kể tư khi ta ý thức được thì đã thấy trong phòng hắn trống trơn, chỉ có một chiếc giường, nên cũng không có cái gì để xem" – Liễu La Y nói.
"Vậy chúng ta đi thư phòng trước đi.

Tuy rằng nơi này đã bị người khác dọn qua rồi, nhưng vạn nhất có lưu lại manh mối gì đó" – Uất Trì Li nói.
Cho dù cái gì cũng không có, nhưng có thể dẫn Liễu La Y về xem lại nhà cũng đáng giá.
Không ngoài dự đoán, giống như nàng đã đoán trước, thư phòng sớm đã bị người động, trống không, có thể là người trong tối đó đã phái người đến dọn sạch, hoặc cũng có thể là bị những tên khất cái đến ăn cắp một vài thứ đáng giá đi rồi.
Xét thấy từ góc độ của những dấu vết lộn xộn để lại đây.

Trên mặt đất đều là những món lộn xộn, trên đó còn đống một lớp bụi, có cả những dấu chân cũng bị bụi đóng kín.
Uất Trì Li gọi Liễu La Y đang đứng bên ngoài, tự mình vận khinh công không dấu vết đi vào bên trong, cẩn thận tìm kiếm.

Thật lâu sau cũng không thấy có cái gì bất thường, nơi đây lâu năm đóng thành bụi cả rồi, nàng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ chuyến đi lần này có lẻ là vô ích.
Vừa định ra ngoài, nàng chợt chú ý đến một cái ghế dưới gầm bàn, bề mặt rất bóng loáng, không có một tí bụi, giống như có ai đó vừa ngồi ở đây vậy.

Uất Trì Li đột nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh, vội phi ra ngoài đến bên cạnh Liễu La Y, nhìn thấy nàng ấy không có việc gì, lúc này nàng mới thở phào.
"Sao thế?" – Liễu La Y vội hỏi.
"Bên trong có gì đó không ổn, mọi thứ nơi nào cũng có bụi, nhưng có một chiếc ghế bên trên thập phần sạch sẽ, ta nghĩ, trừ chúng ta ra chắc còn có người khác, thường đến nơi này.


Trên mặt đất cũng không có dấu chân, chứng tỏ khinh không người này biết khinh không" – Uất Trì Li nhỏ giọng nói.
"Công chúa, hay là chúng ta ra ngoài đi" – Liễu La Y đột ngột kéo tay Uất Trì Li, lo lắng nói.
"Đến cũng đến rồi, lúc nãy ta dùng nội lực thăm dò một phen, trừ chúng ta ra không có ai khác, trừ phi võ công của ngời đó cao hơn ta một bậc.

Nhưng loại khả năng này rất thấp" Uất Trì Li rất tự tin.
"Đã có người thường đến đây, vậy bên trong cũng sẽ không tìm ra được cái gì, chúng ta đến phòng ngủ cả cha ngươi xem thử, không chừng người kia không có vào đó" – Uất Trì Li cau mày nói.
Liễu phủ không lớn, hai người rất nhanh đã đến phòng ngủ, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng chuột "chít chít" kêu lên, một lượng bụi nhỏ trên cánh cửa phũ lên cánh tay Uất Trì Li.
Uất Trì Li ho khan một tiếng, phủi bụi trên mặt mình đi, xem ra phòng ngủ không có ai vào.

Bên trong đúng như những gì Liễu La Y nói, trống trơn, nhìn thoáng qua trong phòng chỉ có một cái giường, trên giường đến gối nằm cũng không có.
"Cha ngươi thật sự là một vị quan thanh liêm, tiết kiệm như thế" – Uất Trì Li tặc lưỡi.
"Sai rồi, hắn không tiết kiệm, luôn yêu thích sưu tầm tranh thư pháp nổi tiếng, bất kể tranh có đắt đến mấy hắn cũng không tiếc chi tiền.

Sở dĩ phòng ngủ đơn giản như thế này là do nương của ta, nghe nhu mẫu nói, từ sau khi nương ta mất, cha ta đều cất tất cả đồ trong phòng đi, hắn nói sợ nhìn cảnh nhớ người".
"Chỉ có điều những bức tranh thư pháp kia đều đã bị người khác vơ vét hết rồi" – Liễu La Y rũ mắt xuống nói.
"Đừng sợ, ta sẽ mua lại cho ngươi" – Uất Trì Li nói xong, lấy từ trong tay áo ra một cái chiếc tử, sau khi ngọn lửa bốc lên, nàng liền dẫn Liễu La Y cẩn thận tiến vào bên trong.
Liễu La Y nghe được những lời này của Uất Trì Li, khóe môi lại hơi nhấc lên.
Bên trong thật sự trống trãi, mặt đất cũng rất bằng phẳng, không có bất kì chỗ nào có thể giấu đồ.

Uất Trì Li mò mẫm một hồi, hoàn toàn buông xuôi, đặt mông ngồi xuống giường, chán nản nói: "Xong rồi xong rồi, vốn dĩ không có bao nhiêu hy vọng".
"Công chúa, ngươi có thể giúp ta dịch chuyển cái giường này không" – Liễu La Y đột nhiên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm trên giường.
"Ngươi đừng có dọa ta, gan ta nhỏ lắm" – Uất Trì Li sau lưng lạnh một trận, đột nhiên nhảy ra sau lưng Liễu La Y..

Bình Luận (0)
Comment