Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 46


Liễu La Y nhíu mày nói: "Đại công chúa? Nàng còn nói gì nữa không?".
Liễu Mân Thường nghĩ tới cái gì vẻ mặt có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Đại công chúa còn nói không được nói là tỷ ấy nói với ta những lời này".
Liễu La Y:...
"Những lời hôm nay A tỷ nói, còn có những lời của Đại công chúa, đệ không được nói với người khác, đã biết chưa?" – Liễu La Y đột nhiên nói, nàng vươn tay sờ sờ đầu Liễu Mân Thường "Bây giờ việc đầu tiên cần làm là cứu cha ra, còn về chuyện của nương lúc còn sống hoặc những chuyện khác...!Sau này chúng ta lại nói".
"Đúng rồi, cuối cùng Đại công chúa còn nói nếu như đã thích một người thì phải nắm bắt cơ hội, nếu do dự, người đó sẽ bị người khác cướp mất".
Trong lòng Liễu La Y vô cùng rối loạn, nàng lắc đầu, tùy tiện nói câu "ngủ ngon" sau đó liền đi ra khỏi cửa.

Có quá nhiều chuyện cần phải lo, chuyện của cha cùng nương quan trọng như vậy, nhưng...nàng không thể kiềm nén cảm giác thích tràn đầy trong lòng được, còn có lo lắng.
Lo lắng Uất Trì Li sẽ không thích nàng, Uất Trì Li là thiên chi kiêu nữ, nàng ấy trời sinh đã được vạn người ngưỡng mộ, người thích nàng nhất định rất nhiều, mà bản thân mình chỉ là một cái thân phận nô tịch nhỏ nhoi.
Liễu La Y rất hoang mang, lo được lo mất.

Nàng đột nhiên có một ý tưởng điên cuồng, muốn vùi bản thân trong hồng trần, hèn mọn để đổi lấy một câu thích của Uất Trì Li, làm cái gì đều được.
Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu, cảm tình của nàng lại trở nên mãnh liệt như vậy, giống như dây leo dồi dào lan tràn, sinh trưởng trong lòng, nở rộ trong từng cử chỉ ánh mắt.
"Uất Trì Li" – Liễu La Y thì thầm, sau đó nàng ngồi xổm xuống vùi mặt vào đầu gối.
Bên kia, Uất Trì Li đang đứng ở cửa trông ngóng, một lát sau, cửa mở ra, nữ tử mặt mài vui vẻ trong tay đang cầm bó hoa, từng bước đi vào trong.
"Tỷ tỷ về rồi" – Uất Trì Li vội tiến đến nghênh đón, nhưng lại bị đám hoa đủ màu sắc đó làm ho sặc một trận.

"Không cần tỏ ra vẻ nịnh bợ, ngươi không đi cùng Liễu cô nương của ngươi, đợi ta làm gì?" – Uất Trì Điệp hoài nghi nhìn Uất Trì Li, sau đó bước xuống hành lang ngâm nga một bài hát "Có việc gì để mai rồi nói, hôm nay bổn công chúa rất buồn ngủ, không tán gẫu cùng ngươi".
Uất Trì Li đặt hoa xuống, sau đó đi theo Uất Trì Điệp, tự mình lau phấn hoa trên mặt: "Ta cho rằng tỷ tỷ hôm nay ra ngoài là có chính sự".
"Ta chỉ là người truyền lời, có cái gì chính sự chứ, việc thông thương đã có sứ giả đại nhân lo, suốt ngày ở trong hoàng cung ta thà ra ngoài dạo chơi còn hơn, thật không dễ mới có cơ hội như thế này, phải chơi cho thật thống khoái chứ" – Uất Trì Điệp vặn eo như rắn không xương của mình, lười nhác đẩy Uất Trì Li ra.
"Tỷ tỷ, môi ngươi lem son" – Uất Trì Li tốt bụng nhắc nhở.
Cả người Uất Trì Điệp cứng đờ, vội vàng lau đi, dừng lại nhìn chằm chằm Uất Trì Li: "Ngươi đi theo ta làm cái gì! Đi chỗ khác chơi!".
Uất Trì Li thở dài, nhẫn nại nói: "Ta muốn hỏi chuyện của Liễu Nho".
"À, đúng rồi, sao ngươi không nói sớm" – Uất Trì Điệp khịt mũi, lấy ra một gói đồ từ trong lồng ngực, thẩy cho Uất Trì Li "Mọi thứ có thể tra ra đều ở bên trong.

Những năm trước người mà cha đưa tới đã nhàn rỗi đến không ai phản ứng, bây giờ có chuyện để làm giống như được tiêm máu gà vậy, suýt chút còn muốn đào tổ tiên mười tám đời của người ta ra luôn rồi".
"Chỉ có điều lúc điều tra những chuyện này hơi cản trở, giống như có người ở phía sau cố ý phá hoại, có chút kì quái, nhưng ngươi cẩn thận chút, những chuyện này có thể không trộn lẫn thì đừng xen vào quá sâu".
Lời vừa dứt, Uất Trì Điệp sửng sờ một hồi, lại nói: "Quên đi, ta quan tâm ngươi làm cái gì" Sau đó lắc đầu, tự mình đi về phía trước.
Uất Trì Li lại đi theo, nàng vươn tay ngăn Uất Trì Điệp lại, cau mày nói: "Tỷ tỷ, những ngày này ngươi đừng ra ngoài, hoặc là mang theo vài hộ vệ Bắc Vực đi theo đi tốt hơn là ở một mình".
Hiện tại các nàng không kiêng nể gì trắng trợn điều tra như vậy, nếu như sau lưng người kia thế lực hùng hậu, liền không thể không đánh tiếng gió nào, bây giờ cả hai bên chí tuyến đều đã đối đầu nhau ngoài sáng, nàng lo lắng người kia thẹn quá hóa giận.
"Ngươi không cần lo lắng, võ công của ta tuy không bằng ngươi nhưng cũng không đến nổi quá kém, ta đã quen một mình rồi, không thể chịu được có người canh giữ bên cạnh.

Trở về ngủ đi, quản tốt việc của ngươi" – Uất Trì Điệp khinh thường nhìn Uất Trì Li, sau đó nàng đảo mắt bước đi như không quen Uất Trì Li vậy.
"Thế thế thế...!còn có chuyện này nữa" – Uất Trì Li lại đuổi theo.

"Uất Trì Li, ta là tỷ tỷ của ngươi, không phải nô tì của ngươi" – Uất Trì Điệp đột ngột dừng lại bước chân, nói lớn.
Uất Trì Li ngậm miệng lại, cười ngượng ngập, sau đó lùi về phía sau nửa bước, nhẹ giọng nói: "Cảm tạ tỷ mấy ngày này, còn lại ta sẽ tự nghĩ cách, khi nãy ta kêu Tân Nhiên nấu canh mang tới cho ngươi, nhớ uống một ít trước khi ngủ".
Uất Trì Điệp cảm thấy bản thân lại đấm vào bông vải, vốn dĩ chuẩn bị để cãi nhau một trận nhưng lại vô ích không có chỗ dùng.

Nếu như bình thường Uất Trì Li sẽ cùng nàng cãi nhau rồi, tranh cãi đến kịch liệt nói không chừng nàng còn có thể đánh mình.
Tính khí ôn hòa như vậy, thật sự khiến người khác không thích ứng.
Nhưng Uất Trì Điệp nghĩ nguyên nhân là do Uất Trì Li ở đây chịu đựng quá nhiều khổ, cho nên mới thay đổi tính cách, nàng bèn không nghĩ nhiều trong lòng hừ hừ một tiếng, sau đó vênh váo bước đi.
Uất Trì Điệp cảm thấy Uất Trì Li như thế này, cũng không làm cho người khác ghét nữa.
Uất Trì Li quả thật rất biết ơn Uất Trì Điệp, mấy ngày nay nàng ấy đã giúp đỡ nàng quá nhiều, vả lại những chuyện này thật sự phức tạp, có nóng giận cũng là chuyện thường.

Uất Trì Li cầm lấy gói đồ kia, chuẩn bị trổ về nghiên cứu một phen.
Vào lúc này, trong phủ chìm trong yên lặng, mà Uất Trì Li lại thắp đèn sáng trưng miệt mài đọc tư liệu.
Thông tin sinh thời của Liễu Nho rất chi tiết, trong nhà bao đời làm quan, nhưng chỉ có thế hệ của hắn mới làm tới chức Tướng quốc, xuất chúng hơn người, là một vị quan thanh liêm, không a dua nịnh bợ, từng lập được nhiều đại công, trẻ tuổi như vậy đã bước lên vị trí Tướng quốc.
Nhưng mà khác so với tư liệu của các quan viên kia, nhánh trong gia đình hắn chỉ có cha mẹ thân thích, nhánh bên thê tử thì chỉ lác đác viết vài câu thôi.
Xem ra Uất Trì Điệp nói có người ngăn cản chính là ngay chỗ này đi.

Uất Trì Li viết ra câu hỏi, sau đó mở ra tư liệu của ba người đã xem trước đó ra, mới vừa nhìn chưa được bao lâu thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Nàng nói một câu "mời vào", cửa liền mở, một bóng người vận đồ hồng nhạt bước vào, mang theo một cổ hương hoa.

Uất Trì Li ngạc nhiên nhìn lên, cư nhiên là Liễu La Y.
Nàng ấy đang cầm một cái mâm trong tay mà không dám nhìn lên, Liễu La Y nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Uất Trì Li, đạt mâm xuống, bên trên là một ít cao điểm.
"Công chúa, ăn chút gì đi" – Liễu La Y thì thầm, mặt đỏ lên.
Uất Trì Li thập phần nghi hoặc, tùy tiện đưa tay lên sờ mặt Liễu La Y, quan tâm hỏi: "Ngươi làm sao vậy, không khỏe chỗ nào sao? Đi đại phu xem thử xem".
Liễu La Y vội ấn nhẹ Uất Trì Li lại, ánh mắt không biết phải nhìn sang hướng nào, trong lòng rất hối hận, nhất thời bản thân nghĩ không thông nên mới cố tình thay quần áo đến đây.
Đều tại những lời nói kia của Đại công chúa, khiến cho nàng không tự chủ được, cho nên muốn làm cái gì đó.

Nhưng tính cách của nàng như thế này, vì để cho Uất Trì Li cảm thấy nàng đẹp nên mới cố ý thay bộ y phục khác, cơ mà đều xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, còn có thể làm cái gì khác nữa chứ.
Uất Trì Li nhìn sắc mặt thiên biến vạn hóa của Liễu La Y, càng không biết đã phát sinh chuyện gì, vừa định muốn kéo Liễu La Y ngồi xuống, Liễu La Y lại né tránh tay của nàng, sau đó cẩn thận từng li từng tí gắp một miếng cao điểm, đưa đến bên miệng Uất Trì Li.
"Ngươi ăn thử trước đi" – Liễu La Y cuối đầu nói.
Uất Trì Li do dự một lúc, không có kháng cự mà cuối đầu cắn một miếng cao điểm nhỏ.

Tư vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, nàng vừa ý gật đầu: "Trù nghệ của ngươi có tiến bộ rồi, ăn ngon lắm".
Liễu La Y nhận được tán thưởng trong lòng vô cùng vui sướng, nàng lúng túng đứng đó hồi lâu, sau đó giơ tay giúp Uất Trì Li thắp đèn, ngọn đèn trong phòng nhất thời sáng bừng, một mãnh rực rỡ, khiến người khác hơi choáng.
Uất Trì Li đưa tay lấy một miếng cao điểm khác, há miệng cắn một cái, Liễu La Y nhìn chằm chằm môi Uất Trì Li không biết nghĩ gì, mặt liền đỏ lên, nhất thời thất thần, mém chút bị ánh lửa làm bỏng tay.
Uất Trì Li nhanh chóng kéo tay của nàng ấy lại, xem tới xem lui, song mới cảm thấy yên tâm, sau đó trách cứ nói: "Cẩn thận chút, những việc này cứ để Tân Nhiên làm, hoặc tự ta làm được rồi, bàn tay này của ngươi dùng để viết chữ vẽ tranh, cần phải bảo dưỡng thật tốt".

Liễu La Y tránh ánh mắt của Uất Trì Li, rụt tay mình lại.
Bây giờ Uất Trì Li thật sự như rơi vào mơ hồ không lần ra được manh mối, không hiểu vì sao hôm nay Liễu La Y cứ quái quái, nàng gãi đầu, đổi chủ đề: "Đúng rồi, ngươi lại đây nhìn ba người này thử xem, có cái người mà đã từng thưởng rượu chơi cờ cùng Liễu đại nhân ngươi từng nói hay không?".
Liễu La Y đem mấy bức chân dung xem kĩ một lượt, nhất thời gạt qua cảm giác mất tự nhiên, lúc sau, nàng chỉ một người trong số đó, nói chắc chắn: "Là hắn".
"Ngươi xác định?" – Uất Trì Li cũng trở nên nghiêm túc, nàng cầm lấy bức chân dung của người đó, nhíu mày càng chặt hơn.
Nếu như là người khác thì còn có cái nói, nhưng người này kì thật tư liệu rất ít, gần như cái gì cũng không có, có thì cũng đều là thành tựu chính tích, còn có chính là cuộc sống hoàn mỹ không thiếu sót gì".
Hắn còn chưởng quản binh bộ.
Người như thế này, nếu như phải đối địch thật sự rất rắc rối.
Liễu La Y lại nhìn kĩ lần nữa nói: "Chính hắn, tuy lúc đó ta còn nhỏ, nhưng đối với người này ghi nhớ rất sâu.

Hắn không chỉ đến vài lần mà còn đùa giỡn cùng với ta, còn cho ta những đồ chơi mà cha ta không cho phép chơi, cho nên ta rất có ấn tượng".
"Công chúa, là hắn sao..." – Nàng lo lắng hỏi.
"Không chắc, nhưng dựa theo manh mối bây giờ, gần như chính là hắn" – Uất Trì Li lắc đầu, rơi vào trầm tư.
"Tiểu Liễu nhi, mấy ngày tới có thể ta sẽ không ở đây, nhưng ngươi nhất định phải an tâm đợi trong phủ, tuyệt đối không được ra ngoài, ta sẽ kêu Tân Nhiên bảo vệ ngươi mọi lúc".
Liễu La Y muốn nói gì đó, nhưng lại thôi nàng ngoan ngoãn đáp ứng gật đầu một cái.
Uất Trì Li đặt xấp giấy trong tay xuống, vươn eo lười biếng nói: "Xong rồi, hôm nay cứ như vậy đi, bây giờ mọi chuyện cũng dần dần rõ hơn, ta luôn cảm thấy việc của cha ngươi sẽ liên quan đến rất nhiều thứ".
Liễu La Y lại gật đầu, nàng tin tưởng Uất Trì Li, có thể lắng nghe tất cả mọi thứ là nàng ấy nói là sự phối hợp tốt nhất mà nàng có thể làm.
Nhìn thấy Uất Trì Li sắp nằm xuống giường, Liễu La Y vội bước tới chắn Uất Trì Li lại, sau đó chạy đi lấy chậu nước, muốn lau mặt cho Uất Trì Li.
Uất Trì Li nhìn thấy điệu bộ của nàng ấy, liền bị dọa đến bật dậy, ấn tay nàng ấy đang cầm chậu nước lại, vội vàng nói: "Ngươi đây là làm sao vậy?"..

Bình Luận (0)
Comment