An Ca đứng dậy, tiếp tục đi về phía Uất Trì Điệp, Uất Trì Điệp sợ đến nổi liều mạng lôi kéo Uất Trì Li cùng lùi lại, Uất Trì Li bị Uất Trì Điệp kéo gáy, nàng trợn mắt muốn nghẹt thở.
Liễu La Y đứng cạnh bên thấy tình hình như thế này vội vươn tay đặt trên vai Uất Trì Điệp, lớn tiếng nhắc nhở: "Đại công chúa, ngài nhẹ nhàng chút".
Uất Trì Điệp nghe thấy lúc này mới thả tay, nhưng nàng vẫn nấp sau lưng Uất Trì Li không ló mặt ra.
Uất Trì Li được giải thoát liền sờ sờ cổ ho khan một tiếng, sau đó giơ tay cản An Ca lại, mà không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn dáng vẻ người này giống như không phải là người có lỗi với tỷ tỷ.
"Ách...!chúng ta có gì ngồi xuống rồi nói, Tân Nhiên, mau dâng trà đến cho An cô nương".
"Uất Trì Li, đuổi nàng đi đi!" – Uất Trì Điệp ở phía sau véo vào eo Uất Trì Li một cái, Uất Trì Li hớp một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa muốn quỳ hẳn xuống.
An Ca đối diện cũng không yên định, viền mắt nàng đỏ hoe, không tin nổi nhìn vẻ mặt Uất Trì Điệp nói: "Công chúa, người quên lúc ở Bắc Vực, nàng đối với công chúa như thế nào sao, bây giờ vì sao người ngược lại muốn nàng đuổi thuộc hạ đi?".
Nghe những lời này xong, Tân Nhiên bên cạnh cảm thấy không vui, lập tức nhảy qua như người bị dẫm phải đuôi, nàng sảng giọng nói: "Tiểu An tử ngươi dám vô lễ với công chúa như vậy, đây là phạm thượng!".
"Vô lễ thì đã làm sao!" – Ánh mắt An Ca ác liệt, lạnh lùng nói.
Tân Nhiên không nhiều lời bèn vung nắm đấm qua, hai người lại đánh nhau thành một đoàn, lần này không chỉ có đánh mà còn xen lẫn to tiếng chửi bới nhau.
Những người hầu xung quanh ngày càng tụ tập đông hơn, bọn họ đều đứng xa xa xem náo nhiệt, ngay cả Liễu Mân Thường đang luyện công trong viện tử cũng bị dọa chạy đến xem có chuyện gì xảy ra.
Uất Trì Li thở dài nhìn viện tử mất trật tự như thế này sau đó nàng bịt lỗ tai lại, nàng đã tạo nghiệt gì thế không biết!
Không biết người nào nhặt một nhành cây, trực tiếp lao về phía Liễu La Y, Uất Trì Li vội vàng nghiêng mình chắn trước người Liễu La Y, bắt lấy cành cây đó ném sang một bên, gầm lên giận dữ một tiếng: "ĐỀU NGỪNG TAY LẠI CHO BỔN CÔNG CHÚA!".
Tiếng thét này mang theo nội lực, chấn động điếc cả tai, hai người đang đánh nhau không ngừng nghĩ kia lúc này mới dừng lại, tình hình là, Tân Nhiên đang kéo tóc An An Ca, An An Ca thì đang bóp cổ Tân Nhiên.
Mặt đối mặt thở hổn hển.
Uất Trì Li nói: "Tân Nhiên, về đây!".
Tân Nhiên vẫn tức giận như cũ, nhưng mà vẫn rất nghe lời thả tay ra.
Uất Trì Li chọc Uất Trì Điệp một cái, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, hài tử này cứng đầu, ngươi nói gì đó đi"
Uất Trì Điệp bĩu môi, ánh mắt đáng thương nhìn Uất Trì Li, lắc đầu.
"Tỷ tỷ, nghe lời" – Uất Trì Li thở dài không biết phải làm sao.
Sau đó Uất Trì Điệp mới không tình nguyện hét lên một câu: "An Ca, đừng phát điên nữa, dừng tay".
An Ca nghe vậy xong, mới ngây ngốc hung hăng nhéo cổ Tân Nhiên một cái, lập tức hạ hai tay xuống, nàng nhanh chân đi qua, lại quỳ một gối xuống.
"An Ca lỗ mãng, xin công chúa trừng phạt".
Uất Trì Điệp vừa muốn nói gì nó mà bị Uất Trì Li ngăn lại: "Tỷ tỷ, chúng ta ngồi xuống nói xem hai người lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nếu như có hiểu lầm, cũng nên giải thích trước đúng không?".
Cuối cùng, trong sân cũng yên tĩnh trở lại, mấy người các nàng ngồi quanh Hồ Tâm đình, trước mặt có vài đĩa điểm tâm, mọi người nhìn An Ca đang ăn ngấu nghiến.
Tốc độ nàng rất nhanh, một lát đã quét sạch một bàn đồ ăn, sau đó nàng ngẩng đầu uống một chén trà, lúc này mới ngừng lại động tác.
Uất Trì Li thấy An Ca ăn xong rồi, vẻ mặt nàng ôn hòa nói: "Hắc cô nương...".
Liễu La Y đang ngồi cạnh bên bèn vỗ tay Uất Trì Li một cái, lúc này Uất Trì Li mới sửa miệng nói: "An Ca, ngươi từ Bắc Vực đến đây, vì sao bộ dáng lại trở thành thế này?".
"Trên đường gặp đạo tặc vì cứu một đoàn xe, phá một băng ổ bọn trộm, ai ngờ chiến đấu tới lui lại mất lộ phí lẫn ngựa, một đường nam hạ phong trần mù mịt, đường đi lại xa xôi, bộ dáng liền thành như thế này".
Uất Trì Li "ò" một tiếng, gật đầu, chuyến trải nghiệm này cũng rất li kì rồi đi.
"Công chúa, người rời đi mà không nói tiếng nào với thuộc hạ, thuộc hạ từng nói qua đời này chỉ ở bên cạnh công chúa, làm sao dám chống lại lời thề" – An Ca nói với Uất Trì Điệp, ánh mắt không chút do dự.
Uất Trì Điệp chính là sắp khóc luôn rồi, nàng đập tay lên bàn, giận dữ nói: "Bổn công chúa cho ngươi chức quan, cho ngươi tiền bạc, ngươi còn có chỗ nào không vừa ý, tội gì suốt ngày đi theo sau lưng ta làm một tiểu thị vệ?"
"Thuộc hạ chỉ muốn đi theo công chúa" – An Ca không hề dao động.
Uất Trì Điệp đứng dậy, rút nhuyễn kiếm từ eo ra, vung đến trước mặt An Ca, mắt phượng nhìn chằm chằm nàng ấy nói: "Hoặc là cút về Bắc Vực, hoặc là chết dưới kiếm của ta, ngươi tự chọn đi!".
Uất Trì Li vội đứng lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, không thể..."
Uất Trì Điệp lật tay một phen, lưỡi kiếm chuyển đến trước mặt Uất Trì Li, Uất Trì Li bèn ngậm miệng lại, ngồi xuống bàn đá uống một ngụm trà.
An Ca nhìn kiếm trong tay Uất Trì Điệp, khóe mắt nàng chảy ra một hàng lệ, nàng cuối đầu, nhẹ nói: "Chết dưới kiếm công chúa, thuộc hạ không hối hận".
Uất Trì Điệp vừa định vung tay thì nghe thấy An Ca nói: "Có điều hôm đó công chúa sau khi say rượu, từng đối với An Ca làm những chuyện kia..."
Uất Trì Li vội ném kiếm trong tay, bước tới trước bịt miệng An Ca lại, hung dữ nói: "Không được phép nói những chuyện này!".
An Ca than vãn một tiếng: "Công chúa đã muốn đuổi ta đi, lại muốn ta chết, An Ca chỉ có thể nhớ về những kí ức đêm đó trước khi chết, cũng mong trên đường xuống hoàng tuyền, công chúa sẽ không lãng quên...".
Uất Trì Điệp đầu muốn nổ ra, giọng nói mang theo mếu máo: "Được được được, ta không đuổi ngươi, nhưng chuyện đêm đó không được tiết lộ với người khác, có nghe thấy chưa!".
"Thuộc hạ tuân mệnh!" – An Ca trả lời rất lưu loát.
Uất Trì Li vừa uống trà vừa xem kịch, thì nghe giọng nói mềm mại của Liễu La Y ở bên tai: "Công chúa, đêm đó phát sinh cái gì?"
Nàng cắn môi suy nghĩ một hồi bèn quay qua trả lời: "Ta đoán là...!sau khi tỷ tỷ uống say đã đánh An Ca một trận, sau đó tỷ tỷ cảm thấy chuyện này quá mất mặt, cho nên không cho nàng nói ra".
Đối với câu trả lời này Uất Trì Li rất vừa ý, giống như không hề có chút hổ thẹn nào khi lừa gạt một thiếu nữ hồn nhiên vậy.
Liễu La Y rũ mắt xuống, lại hỏi: "Thế vì sao không phải là An Ca đánh đại công chúa, ta cảm thấy võ công của An Ca giống như cao hơn công chúa một bậc".
Uất Trì Li suy tính một phen, sau đó gật đầu một cái: "Tiểu Liễu nhi nói cũng có lý".
"Được rồi, nàng đã là người của tỷ tỷ thế tỷ dẫn nàng trở về đi.
Ta trở về nghỉ ngơi" – Uất Trì Li đứng dậy, ngáp một cái, vẫy tay với Uất Trì Điệp rồi quay trở về phòng mình.
Tiếng cãi nhau sau lưng dần dần trôi đi, Uất Trì Li tựa lên vai Liễu La Y, chán nản nói: "Mệt chết ta rồi".
Liễu La Y cười nhẹ một tiếng, vươn tay đỡ lấy cánh tay của Uất Trì Li, nói: "Vậy nhanh về phòng nghỉ ngơi thôi".
"Tiểu Liễu nhi, chúng ta cần phải tìm ngày nào có thể có mặt nhiều người, trước mặt trình chuyện bị oan của Liễu đại lên, như vậy mới đảm bảo chuyện này có tính công bằng, nhưng dịp này không thể làm quá lớn, bằng không hoàng đế sẽ lâm vào thế bí.
Cũng không thể làm quá nhỏ, nếu Hoàng đế có ý không buông tha Liễu đại nhân, chúng ta cũng không thể làm được gì".
Liễu La Y gật đầu: "Mỗi năm khi mùa thu đến, Hoàng đế đều đông đảo quần thần sẽ đi hoàn thành tế trời, cầu khẩn cho Đại Yến mưa thuận gió hòa.
Cảnh tế thần rất lớn, nhưng quốc yến sau tế thần tốt hơn nhiều, những người được mời đến đều là hoàng thân quốc thích và quan viên tam phẩm trở lên, cùng với thân thích khác".
Nghe vậy, trong lòng Uất Trì Li cảm thấy nhẹ nhõm: "Vậy ở quốc yến ta sẽ trình chứng cứ lên, có nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, đến lúc đó truyền khắp kinh thành, liền có thể trực tiếp rửa sạch án oan cho Liễu đại nhân rồi".
Liễu La Y đột nhiên nắm lấy tay của Uất Trì Li, lắc đầu.
"Sao thế?" – Uất Trì Li có chút ngạc nhiên.
"Chuyện này không thể để công chúa làm, ngươi là người Bắc Vực, không liên hệ gì với cha ta, không thể tránh khỏi chuyện sẽ bị đàm tiếu, chưa kể mật thám kia...!Dù sao ngươi không thể ra mặt" – Liễu La Y chém đinh chặt sắt nói.
"Thế...".
"Ta đi" – Còn chưa đợi Uất Trì Li nói xong thì Liễu La Y đã kiên định nói, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Uất Trì Li "Công chúa tin tưởng ta".
Uất Trì Li nghe xong những lời này nàng vội dừng lại bước chân, đối diện Liễu La Y: "Không được, ngươi phải cách xa Hoàng đế ra, càng huống hồ tình hình lúc đó thay đổi, vạn nhất có người muốn hãm hại ngươi phải làm sao? Ngươi làm sao chống lại?".
"Công chúa" – Liễu La Y nói từng câu từng chữ "Ta vĩnh viễn không thể sống dưới sự bảo hộ của công chúa mãi được, xin công chúa hãy tin ta, ta không yếu đuối, có thể tư mình đảm đương".
Uất Trì Li nhìn vào mắt nàng ấy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ánh mắt của Liễu La Y kiên định, dứt khoát không chút do dự, lại mang theo sự kiên cường của riêng nàng ấy.
Qua một lúc, Uất Trì Li thở dài, rốt cuộc gật đầu đồng ý.
"Bỏ đi, tiểu Liễu nhi đã nguyện ý đi, ta cũng không thể ngăn ngươi" – Uất Trì Li nói "Nhưng ta vĩnh viễn sẽ ở phía sau bảo vệ ngươi".
Liễu La Y bật cười khi nghe những lời này, nàng cười đến thật ngọt ngào, đến nổi Uất Trì Li không thể kềm nén duỗi tay ra véo nhẹ Liễu La Y một cái.
Nhìn dáng vẻ Liễu La Y cười đến vui vẻ như vậy, nàng cảm thấy tim mình như muốn tan ra.
Một loại kích động kì lạ trong lòng đột nhiên xuất hiện, so với trước đây càng thêm mạnh mẽ, Uất Trì Li suýt chút không khống chế được, muốn tiến sát lại hơn, nhưng trước khi kịp mất bình tĩnh nàng đã dừng lại, Uất Trì Li vội xoay người co chân chạy.
Liễu La Y giật mình, vội gọi Uất Trì Li, nhưng nàng có gọi như thế nào thì Uất Trì Li cũng không quay lại.
"Chuyện gì vậy chứ?" – Liễu La Y lầm bầm, trong lòng một trận thất lạc, nàng dường như cảm nhận được Uất Trì Li đối với nàng có sự khác biệt.
Nhưng mà, nàng không thể xác định.
Đợi sau khi cứu cha ra, Uất Trì Li sẽ trở về Bắc Vực, Bắc Vực là quốc gia của Uất Trì Li, cho dù nàng tự mình đi theo thì biết lấy thân phận gì đây.
Uất Trì Li là trữ quân, là công chúa, cuối cùng sẽ phải tìm phò mã.
Sau đó ngồi vững trên ngai vàng.
Mà bản thân nàng, cuối cùng sẽ bị cha bức gã cho một người gọi là "chồng", cùng người đó sống hết quãng đời còn lại.
Nghĩ như vậy Liễu La Y càng thêm khổ sở, nàng một mình trở về phòng, nằm trên giường, thân thể mệt mỏi vừa nằm xuống thì đã muốn tiến vào trong mộng.
Trên khóe mắt nàng vẫn còn đọng lại một hàng nước mắt.
Lúc Liễu La Y tỉnh dậy đã là giờ thân, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, nhưng trong lòng Liễu La Y vẫn ê ẩm, nàng sắp xếp lại quần áo, rồi tính đi dạo dọc theo hành lang.
*Giờ thân: từ 15h-17h
Không ngờ chưa đi được bao nhiêu bước thì nàng đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã sau lưng, Liễu La Y quay đầu nhìn xem, thì ra là Uất Trì Điệp đang ôm một chồng thư tịch, lén la lén lút chạy về phía cửa.
"Ra mắt đại công chúa" – Liễu La Y cúi đầu nói.
Uất Trì Điệp thở hổn hển dừng lại trước mặt Liễu La Y, sau đó ngó nhìn phía sau, không thấy bóng dáng của An Ca, Uất Trì Điệp mới yên tâm thở phào, bước chân dung tục vừa rồi bây giờ lại trở nên thập phần ý vị.
"Đây không phải là tiểu Liễu nhi sao, ngươi không tìm Uất Trì Li, đứng ở đây làm gì?" – Uất Trì Điệp vuốt những sổ sách trong tay, yêu kiều nói.
Liễu La Y lờ mờ cảnh giác liếc mắt nhìn Uất Trì Điệp, phát hiện trên những thư tịch này không có chữ, nàng không có để ý, ngẩng đầu trả lời: "Công chúa hẳn là đang ngủ, đại công chúa thì sao?".
"Gia hỏa đó tắm rửa đổi phòng giấu trong phòng không biết bao nhiêu bảo bối, làm sao có thể để nàng thấy.
Nhưng mà đã có người dọn dẹp lấy ra giúp ta, ta không biết để đâu mới tốt, đang rất phiền muộn đây" – Uất Trì Điệp dậm chân, thập phần phẫn nộ.
Bất quá sau đó ánh mắt Uất Trì Điệp sáng lên, nhìn sang Liễu La Y nói: "Chi bằng, ngươi giúp ta bảo quản những thứ này trước, ta cân nhắc một chút, những bảo bối này ngươi có thể tùy ý xem.
Nói không chừng, còn có thể học hỏi được vài chiêu".
"Học cái gì?" – Liễu La Y chớp mắt hỏi..