Hãy Để Anh Bên Em

Chương 17

Những năm tháng du học của tôi bắt đầu.

..

Suốt năm năm. Tôi cật lực học tập. Tôi mong có một ngày, tôi gặp lại người ấy... chúng tôi sẽ là Đồng Nghiệp. Đúng thế. Tôi lao vào học tập. Bỏ qua những cái gọi là tình yêu vô bổ. Không một ai khiến tôi rung động như người ấy. Bên này tôi sống khá tốt, ngày thường thì ăn với học, rảnh rỗi thì ra ngoài mua sắm cùng Gia Hân. Bác hai cực thương tôi luôn ấy. Tôi nghe nói, Hải Minh đang quen với một em gái. Xinh lắm cơ ấy. Lại ngoan hiền nữa. Nghe mẹ kể, con bé hơi nhát. Lần đầu thằng Minh dẫn về ra mắt bố mẹ. Con bé lí nhí chào hai bác, rồi vào phụ dọn cơm cơ. Mẹ nói tôi con bé ngoan hiền, học hành giỏi lắm, xinh gái nữa cơ. Tôi nghe mà thấy mừng hộ. Hải Minh cũng thường call video trò chuyện với tôi, nó nói nó nhớ tôi lắm

-"Mày học xong rồi về nhé. Về ăn đám cưới của tao nhé"

Mỗi lần gọi là mỗi lần nhắc, tôi phát mệt. Mà vui, vẫn luôn có một nơi đợi chờ tôi trở về...

...

Đã được ba năm kể từ lúc tôi qua Đức. Tôi biết một anh bạn nơi này. Cậu ấy cho tôi cảm giác y như anh Huy ấy. Mà nhắc anh Huy mới nhớ. Anh ấy có bạn gái rồi. Chúng tôi vẫn còn liên lạc từ lúc tôi đi. Nghe anh ấy nói vài năm nữa sẽ cưới, anh ấy đã xác định sẽ bảo vệ cô gái ấy. Anh ấy còn nói với tôi, khi nào tôi về nước sẽ nói tôi nghe một điều. Tôi cứ miên man suy nghĩ vẫn không biết chuyện gì. Anh ấy chỉ nói là sẽ cho tôi biết khi tôi về nước.

Lại nói về anh bạn người Đức. Anh ấy tên là Mark, tóc vàng, đẹp trai lắm nha. Phải nói con gái theo anh ấy nhiều lắm. Nhưng có vẻ anh vẫn chưa muốn nghiêm túc với mối tình nào. Anh ấy khá là tốt, là bạn của Lâm Quân. Chúng tôi biết nhau lúc Mark đến nhà chơi. Có vẻ Hân thích anh ấy, vì con bé cứ nhìn trộm rồi cười tủm tỉm cả ngày cơ. Tối còn ôm điện thoại nhắn tin đến tận khuya. Hy vọng Gia Hân sẽ tìm được người bạn đời tốt.

Ba năm nay, Phong không một lần liên lạc với tôi. Không một lời nhắn, không một cuộc gọi. Tôi hơi bất ngờ, rõ ràng trước khi tôi đi, dặn tôi không được quên kia mà. Thế mà người quên lại là người ta. Tôi thì không hề quên người ta một giây phút nào.

Tôi không dám nhắn tin trước, không dám gọi điện trước. Mỗi lần cầm điện thoại lên bấm soạn tin nhắn, nhưng rồi lại thôi. Đôi khi cầm điện thoại muốn bấm gọi, nhưng lại thôi. Có đứa nào kì cục như tôi đây không?! Rõ ràng rất nhớ người ta, ấy vậy mà lại không muốn liên lạc với người ta trước vì chỉ sợ mất hết cái giá của con gái. Chắc người ta quan tâm bạn gái nên quên mất tôi rồi. Ấy vậy mà cái hôm tiễn tôi đi, người ta còn hôn tôi cơ. À không, là do tôi mặt dày hôn người ta. Người ta chỉ phối hợp theo thôi. Thiết nghĩ, bạn gái người ta mà thấy, chắt hẳn tôi sẽ bị rủa hay bị đánh ghen đến chết mất.

Nói thế thôi nhưng tình cảm mãi chẳng thày đổi được. Có lần tôi thử tìm cảm hứng với một người bạn khác giới khác, nhưng rồi cũng thất bại. Không một ai cho tôi cảm giác bồi hồi cao xuyến khi đứng cạnh, không ai cho tôi cảm giác tim đập chân run khi nghe lời ngọt ngào của họ. Tất cả mọi thứ tôi làm như biến tôi thành một con ngốc. Một con ngốc chỉ biết trốn chạy. Đúng, tôi sợ một ngày phải chứng kiến cảnh người ta tay trong tay với một cô gái trong bộ lễ phục cô dâu chú rễ. Biết rằng rất ích kỉ, nhưng tôi chỉ muốn người ta là của tôi. Cũng chẳng hiểu cái tính chiếm hữu ấy có từ bao giờ. Nhưng nếu cứ không liên lạc nhau thế này, chắc đến khi tôi về nước thì người ta đã có vợ hiền bồng con thơ rồi. Thôi thì vạn sự tuỳ duyên, mọi thứ tôi sẽ giao phó cho ông trời quyết định.

....

Rồi một hôm đi chơi với anh Quân và Gia Hân về. Tôi chỉ nhớ rằng bản thân đã uống rất nhiều rượu. Cũng chẳng hiểu sao lúc ấy tôi không ngủ quách đi cho rồi. Đầu quay như chong chóng nhưng vẫn mò ra sân nhà, ngồi trên ghế đá thẫn thờ cầm điện thoại. Cái tên Thiên Phong hiện rõ trên màn hình. Nước mắt tôi rơi lã chã, tôi khóc nấc lên từng tiếng. Nhớ... Nhớ người ta quá đi mất. Nhớ đến phát điên, nhớ đến nỗi muốn bỏ tất cả để trở về nói câu "Thích anh. Về một nhà nhé". Nhưng khó quá, người ta nào có nhớ tôi lần nào. Người ta chắc còn không nhớ rõ cái tên "Hải My" trong đầu nữa rồi. Tôi càng khóc tợn, ông trời như thể muốn khóc cùng tôi, trời đổ cơn mưa loáng thoáng.

Tôi cầm điện thoại ấn gọi người ta. Tiếng đổ chuông ngày càng dồn dập, khoảng khắc giọng nói ấy vang lên, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn

-"Alo? Em.."

Tôi lại khóc nấc lên từng tiếng lớn hơn. Đã hơn ba năm rồi mới nghe lại giọng nói này... Người ta không có gì muốn nói với tôi ư? Suốt ba năm cũng không có một chuyện để nói với tôi ư? Tôi bắt đầu trách

-"Em em cái gì? Anh là ai? Là ai mà khiến tôi nhớ mãi vậy hả? Anh biết tôi là ai không? Chắc anh quên rồi. Hơn ba năm rồi nhỉ? Anh bây giờ có đẹp trai không? Cao mét mấy? Nhiêu cân? Anh có bạn gái chưa? À không, phải hỏi là anh có vợ chưa? Có con chưa? Trai hay gái? Hả? Sao im mãi thế? Có biết ba năm qua tôi buồn thế nào không? Sao hôm đó anh lại hôn tôi khiến tôi cứ như phát điên khi nghĩ đến thế này? Tôi chưa từng quên anh dù chỉ một giây. Cho tôi hỏi, anh có nhớ tôi không?"

Tôi lảm nhảm, không nhớ bản thân đã nói những gì. Đầu dây bên kia vẫn im lặng, tôi im im rồi lại khóc. Người ta không nhớ tôi, không nhớ Hải My này đã từng hôn người ta. Không nhớ con học trò ngu dốt người ta dạy. Không nhớ cái người lười biếng nhất mà người ta gặp. Người ta... quên tôi rồi!

-"À.. Ừm. Tôi là Thiên Phong. Là người em thích nên em nhớ mãi. Em là Hải My. Đúng là đã ba năm rồi. Bây giờ có lẽ tôi đẹp trai. Cao một mét tám mươi chín. Nặng 70 cân. Chưa có bạn gái. Chưa có vợ con. Tôi im vì muốn nghe em nói hết. Xin lỗi vì làm em buồn suốt ba năm. Ngày đó... tôi hôn vì tôi muốn em nhớ. Cám ơn em vì không quên tôi. Tôi nhớ em, mong em sớm hoàn thành việc học rồi quay về với tôi."

Người ta trả lời không sót một câu. Người ta nhớ tôi là Hải My. Người ta bảo chưa có bạn gái. Người ta bảo rằng muốn tôi nhớ. Người ta bảo người ta nhớ tôi. Người ta bảo tôi sớm quay về với người ta. Là thật? Hay là giả? Có phải tôi đang mơ? Sao giọng người ta nghe cứ tự cao sao sao ấy nhỉ? Có lẽ đẹp trai? Người em thích nên em nhớ? Tôi im im rồi lại lên tiếng

-"Xin lỗi, tôi nhầm số"

Tay lập tức cúp máy cái rụp, lòng ấm áp lắm. Tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Có phải tôi đang mơ không?! Mơ thực thế này á?! Tôi thẫn thờ đi vào nhà. Hôm nay hai bác về nước làm vài cái luận án gì đó. Gia Hân với anh Quân thì say quá ngủ mấy rồi. Căn nhà im ắng, điện thoại trên tay tôi run rồi đổ chuông. Đưa lên xem, người gọi tôi lưu là "Phong". Tôi lại run, sao gọi lại nhỉ? Chắc vì lý cho cúp máy của tôi quá là vô lý. Tôi ấn nghe, kê lên tai. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói:

-"Xin lỗi. Tôi không nhầm số"

Ơ. Đáng lẽ câu này là tôi nói mới đúng chứ. Lòng tôi lại vui rồi. Chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Tôi im lặng, người ta không tắt máy. Lát sau cũng lên tiếng

-"Em uống rượu đấy à? Tôi nghe tiếng mưa. Uống rượu ướt nước mưa dễ bệnh. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân. Vì tôi nơi này không lo được cho em đâu"

Tim tôi thổn thức từng hồi, nước mắt lại rơi lã chã. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi khuỵ xuống sàn, môi run run

-"Đừng... Đừng nói thế. Nói thế tôi hiểu lầm tình cảm của anh mất"

Người ta ừ một tiếng. Bảo tôi đi ngủ sớm. Tôi cũng chỉ vâng dạ rồi tắt máy. Cả người vẫn còn run cầm cập. Nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng. Tôi lê bước về phòng, thay đồ rồi ngủ đến sáng.

......

Sáng ra, cứ ngỡ mọi chuyện như giấc mơ. Tôi cố kiểm lại cuộc gọi đêm qua. May quá, vẫn còn đây. Thế không phải là mơ. Đêm qua tôi thực sự đã gọi người ta, đã trách người ta, đã khóc nấc lên vì hạnh phúc.

-----

Canary: Cana cũng rất hạnh phúc vì mở lên viết truyện lại thấy thông báo về cmt hay follow. Cám ơn mọi người nhé

Chương này mình chưa sửa lỗi chính tả. Xin lỗi nếu bị nhầm vài từ nhé...

Xin lỗi mọi người. Mình đăng thiếu 1 chương. Thật sự xin lỗi!!
Bình Luận (0)
Comment